Sáng sớm hôm sau, một tỳ nữ vội vàng chạy vào: "Vương Gia không xong rồi, không thấy Hi vương phi!"

"Cái gì?" Mới vừa mặc xong y phục, bội kiếm trong tay cũng suýt nữa rớt ra ngoài.

"Là như vậy, sáng sớm nô tỳ đi vào phòng của hi vương phi xem người tỉnh chưa, nhưng gõ cửa hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng trả lời. Nô tỳ lo lắng nên dùng sức đẩy cửa ra, nhưng sau khi đi vào lại không nhìn thấy hi vương phi!" Tỳ nữ này nói ra chuyện sáng nay.

Hiên Viên Ngạo liền biến sắc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Vội vàng chạy đến trong phòng nàng nhìn thử, bài biện bên trong nhà không có thay đổi gì, cũng không thấy dấu vết đã từng đánh nhau. Sắc mặt hơi biến, mở ra hộc tủ nhìn một chút, quả nhiên không thấy bộ nam trang nàng nói rãnh rỗi nhàm chán nên nhờ hắn mua giúp!

Nhìn lại bên trong nhà, trừ bình hoa cổ ... Tất cả vật phẩm quý giá khác đều không có ở đây, khóe miệng giật giật, đúng là tác phong cùa nữ nhân này! Chỉ là nàng chạy đi đâu?

Tối hôm qua không khóc cũng không nháo, chẳng lẽ. . . . . . "Tối hôm qua, sau khi Bổn vương ra ngoài, Hi vương phi có ra khỏi phòng không?"

Tỳ nữ này sững sờ, suy nghĩ một chút, lúc này trả lời: "Từng đi ra ngoài, chỉ là không lâu lắm liền trở lại"

Quả nhiên! "Đáng chết!" Khẽ nguyền rủa một tiếng, chạy đến chuồng ngựa chuẩn bị cưỡi ngựa đuổi theo, lại nhìn thấy một con ngựa bị đánh chết trên mặt đất. Cảm giác lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt, nữ nhân kia không có bản lãnh đánh chết ngựa! Vậy. . . . . .

Nhìn lại dấu vó ngựa lộn xộn, rồi sau đó xem xét dấu chân bên kia, đôi mắt lạnh lẽo xẹt qua chút thâm sắc, xem ra đã có người giúp nữ nhân kia chạy trốn!

Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm nghĩ cái này! Xoay người leo lên ngựa của mình, quay đầu phân phó: "Ám ảnh, truyền lệnh của Bổn vương, sau khi Bổn vương ra ngoài tất cả mọi chuyện giao do Thất vương gia toàn quyền xử lý!"

"Dạ!" Ám ảnh đáp một tiếng, nhảy nhẹ mấy bước liền bay trở về bên trong thành.

Nhìn dấu vó ngựa không có quy tắc ở phía trước, khẽ nguyền rủa một tiếng, nữ nhân đáng chết này, không biết cưỡi ngựa còn cưỡi ngựa làm cái gì, trong bụng còn có đứa bé! Nghĩ tới càng thêm lo lắng, giơ roi ngựa lên, dọc theo dấu vết để lại trên đường mà đuổi theo. . . . . .

. . . . . .

Xa xa đã nhìn thấy vùng rừng rậm kia, Vũ Văn Tiểu Tam thở ra một hơi, kéo ngựa chuẩn bị đi xuống, hoangdung_๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn lại nhìn thấy Liên Hoa canh giữ ở phía ngoài rừng rậm.

Liên Hoa vừa thấy nàng, sững sờ ngắn ngủi một lúc, liền đi tới hành lễ: "Vương phi!"

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Quên đi, đây không phải là trọng điểm, ngươi giúp ta chiếu cố tốt con ngựa và bọc quần áo, ta đi vào tìm Thương Thương!" Nói xong kín đáo đưa bọc quần áo cho Liên Hoa, chuẩn bị xông vào bên trong.

Lại bị Liên Hoa đưa ra một cái tay ngăn lại, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Vương phi, ngài không thể đi vào?"

"Tại sao?" Vũ Văn Tiểu Tam hung dữ nghiêm mặt lại nhìn hắn, tại sao nàng không thể đi vào?

"Vương phi, bên trong rất nguy hiểm, Vương Gia là vì người và tiểu thế tử tương lai mới tiến vào đó. Nếu như bây giờ người đi vào, chẳng phải đã làm cho cố gắng của Vương Gia thất bại trong gang tấc sao?" Thật ra thì chính hắn cũng biết, tỷ lệ Vương Gia còn sống là rất thấp!

"Ngươi yên tâm đi, bổn vương phi thông minh như thế, lại thiện lương, hoạt bát, đáng yêu. Dù bên trong có khí độc hay mãnh thú gì đó, khi nhìn thấy bổn vương phi tất phải kiếm đường vòng mà đi, không có gì đáng lo lắng đâu. Thậm chí chỉ cần ta vừa đứng ở nơi đó, chúng nó vô cùng có khả năng lập tức đứng xếp hàng đầu hàng, quỳ bái, hô to vạn tuế! Chuyện xưa cuối cùng, tất nhiên chính là ta thành công cứu Thương Thương ra! Tránh ra tránh ra. . . . . ."

Mỗ nữ cười ha hả, nghĩ vòng qua Liên Hoa để đi vào, đỉnh đầu Liên Hoa đầy vạch đen nghe nàng kể chuyện hoang đường, không bị ảnh hưởng chút nào, hoangdung_di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn kiên nghị đứng ở trước mặt của nàng: "Vương phi, người không thể đi vào!"

Đúng lúc này, bóng dáng của Đình Vân cũng dần hiện ra, cùng Liên Hoa đứng chung một chỗ, trên mặt lãnh khốc không có bất kỳ vẻ mặt nào, nhưng cũng biểu đạt chung một ý, nàng không thể đi vào!

"Tránh ra!" Vũ Văn Tiểu Tam đã bị chọc tức đến nóng nảy rồi, tại sao không cho nàng vào? Tại sao không để cho cả nhà bọn họ ở cùng với nhau?

"Vương phi, đây là ý của Vương Gia, chúng ta hi vọng người có thể vì đứa bé trong bụng người mà suy nghĩ một chút!" Đình Vân lạnh giọng mở miệng, thật ra thì không ai có thể lo lắng sự an toàn Vương Gia hơn hắn.

Nếu không thể đi vào, cũng chỉ có thể xông vào! Không theo chân bọn họ nói nhảm nữa, trực tiếp xông vào bên trong, hai cánh tay sắt đồng thời ngăn ở trước mặt nàng!

Không do dự nữa, trực tiếp ra tay với bọn họ. Một đấm vung tới, lại bị bọn họ tránh thoát, trong bụng tức giận không ngừng. Đặc biệt sao, có nội lực thì đặc biệt lắm sao! Nếu ở hiện đại, thời đại đang không có nội lực, bọn họ nhất định không phải là đối thủ của nàng!

Tiếp đó lại ra chân, nhưng mỗi một chiêu đều bị nhẹ nhàng hóa giải, rốt cuộc gấp đến độ nước mắt sắp bay ra khỏi khóe mắt: "Các ngươi cho ta vào đi! Tại sao không cho ta vào đi! Thương Thương đang chờ ta ở trong đó, các ngươi tránh ra!"

"Vương phi! Người đến nội lực cũng không có, đi vào chỉ có một con đường chết!" Bọn họ kiên định ngăn ở trước mặt nàng, nếu Vương Gia trở lại, vương phi lại. . . . . . thì bọn họ biết giao phó thế nào với Vương Gia đây?

"Các ngươi nói thật, các ngươi thật cho là hắn còn sống sao?" Nàng ngược lại bình tĩnh lại, một phen lau đi nước mắt nơi khóe mắt.

Giờ phút này Liên Hoa và Đình Vân cùng trầm mặc cúi đầu, hốc mắt cũng hơi ửng hồng, thật ra thì bọn họ cũng biết, Vương Gia sợ là đã. . . . . .

"Nếu như vậy, vương phi càng nên trở về, nuôi dưỡng cốt nhục của Vương Gia lớn lên, dù Vương Gia thật đã. . . . . . không còn, cũng sẽ cảm thấy vui mừng!" Liên Hoa cắn răng mở miệng khuyên nàng, âm thanh lại không ức chế được run rẩy.

"Mẹ kiếp, các ngươi thả rắm đi!" Nàng hung hăng lau khóe mắt lần nữa "Lão tử không có vĩ đại như các ngươi tưởng tượng đâu, hắn một mình chết sớm, siêu sinh sớm rồi. Tại sao lão tử còn phải còn sống một mình giúp hắn nuôi đứa bé hả! Nghĩ cũng quá đẹp đi? Đời này dù Hiên Viên Vô Thương có chết cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta, muốn chết mọi người cùng nhau chết, ai sợ ai!”

Vừa nói vừa muốn xuất thủ, hoangdung_๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n kết quả lại phát hiện mình không thể động, còn chưa kịp phản ứng, liền bị người từ phía sau lưng ôm ngang lên.

Nhìn dung nhan lãnh ngạo của người nọ, nàng tức giận đến đôi mắt đẫm lệ trong suốt: "Hiên Viên Ngạo, ngươi buông lão nương ra! Lão nương muốn đi tìm Thương Thương!"

Một âm thanh cực kỳ rét lạnh phát ra từ môi mỏng lạnh lẽo của hắn: "Nàng đi vào, có tác dụng gì?"

"Có tác dụng hay không cũng không liên quan đến ngươi!" Tại sao tên Hiên Viên Ngạo này luôn nhiều chuyện như vậy! Trước kia lúc nàng là tam vương phi, hắn thích can thiệp nàng. Bây giờ vẫn thích can thiệp nàng, tại sao tên này không đi chết luôn đi!

"Hoàng thúc trước khi đi đã giao phó nàng cho ta, tự nhiên liên quan đến ta! Vũ Văn Tiểu Tam, nàng tốt nhất là thành thật chờ hoàng thúc trở lại, nếu không thì làm tam vương phi mới của ta!" Hắn cắn răng nhìn chằm chằm cô gái trong ngực của mình, đây là lần thứ hai hắn ôm nàng như vậy, lần đầu tiên là thời điểm thọ yến của mẫu hậu.

Lần này, nàng cũng vì hoàng thúc, mà muốn đi tìm chết! Giữa hắn và nàng, cũng chỉ có một chút duyên phận như thế sao?

"Ngươi!" Nàng thế nào cũng không nghĩ ra, từ trong miệng hắn sẽ nói ra một câu như vậy. Hiên Viên Ngạo, người cũng như tên, từ trước đến giờ luôn cao ngạo như vậy, làm sao có thể tiếp nhận một nữ nhân mang thai đứa bé của người khác, còn vì người đó mà muốn sống muốn chết nữa chứ, chưa nói đến trước kia nàng còn là vương phi của hắn.

"Hoàng thúc đã nói qua, nếu thúc ấy không về được, sẽ để cho Bổn vương chăm sóc nàng thật tốt. Bổn vương cũng ở trước mặt hoàng thúc lấy danh nghĩa phụ hoàng để thề với trời, cuộc đời này nhất định sẽ không phụ nàng. Nếu nàng an phận đợi, sanh đứa bé của hoàng thúc ra, rồi nuôi dưỡng nó lớn lên thật tốt, Bổn vương sẽ vẫn xem nàng như hoàng thẩm. Nếu nàng nhất định khăng khăng một mực tìm đến cái chết, Bổn vương liền chiêu cáo thiên hạ, hoàng thúc chết, hoàng thẩm tái giá với Bổn vương!"

Hắn máy móc nói ra những lời này, rõ ràng uy hiếp nàng, cũng trong dự liệu nhìn thấy hận ý trong mắt nàng, trái tim đau như bị kim châm. Hắn cũng không muốn ép buộc nàng, nhưng mà để cho hắn trơ mắt nhìn nàng đi tìm chết, hoangdung_diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn hắn không làm được!

"Hiên Viên Ngạo, ngươi cho rằng mẫu hậu của ngươi sẽ đáp ứng ngươi làm càn như vậy sao?" Nàng cắn răng nghiến lợi nhìn hắn.

"Về phía mẫu hậu, bổn vương tự có cách xử lý!" Sau khi nói xong liền gật đầu một cái với Liên Hoa và Đình Vân, ôm nàng rời đi.

"Hiên Viên Ngạo, ngươi buông ra!" Nàng hung hăng nhìn chằm chằm khuôn mặt lãnh ngạo của hắn, Thương Thương còn ở bên trong khu rừng kia, làm sao nàng có thể rời đi, làm sao có thể!

"Vũ Văn Tiểu Tam, ngươi nên hiểu. Bổn vương chắc chắn sẽ không để nàng đi vào đó!" Lạnh lùng mở miệng, trên dung nhan lãnh ngạo không thấy được chút tâm tình nào.

Hung hăng nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, cặp mắt đẹp kia dính vào chút huyết sắc, muốn quay đầu nhìn khu rừng này một chút, lại vì bị điểm huyệt nên không thể nào động đậy!

Ngước mặt lên trời, lớn tiếng gào thét: "Hiên Viên Vô Thương, chàng nghe rõ đây, lão tử sẽ đợi chàng thêm mười lăm ngày, nếu sau mười lăm ngày chàng còn không ra ngoài, lão nương liền tái giá! Chàng có nghe hay không!"

Gào xong nước mắt nơi khóe mắt không kìm được chảy xuống, nếu Thương Thương còn sống, nhất định sẽ trở về. Nàng tin tưởng, hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng gả cho người khác!

Hiên Viên Ngạo cúi đầu nhìn nàng một chút, thở dài một hơi, ôm nàng xoay người lên ngựa, rồi sau đó giục ngựa rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện