-bí mật
-anh Phương có rảnh ko?
Nhận thấy Nhật Phong sẽ chuyển đối tưởng năn nỉ nên Trình đánh bài chuồn, lỡ mà Phong có năn nỉ Phương ko được thì anh cũng đã biến rồi, khi đã biết mình ở vị trí an toàn anh quay lại vẫy vẫy Phương.
-giúp tao trông nhỏ em nha
-mày tính gì?
Lúc này Phong vẫn cầm chặt lấy tay áo anh lay lay
-anh, anh rảnh ko
-ko
Nói rồi anh bỏ đi để lại cô một mình, nhưng Phong ko bỏ cuộc cô lẽo đẽo theo anh
-sao cứ đi theo tôi mãi thế
-dẫn em đi chơi đi
-kiếm người khác đi
-ko có
-bạn cô bé thì sao?
-ko có
Phương hơi bất ngờ, ngay cả bạn mà ko có khác chi người ngoài hành tinh.
-tự đi ko được sao
-Nhật Phong sợ lạc
Phương cười với ý nghĩ của cô bé này, lớn chừng này rồi mà còn bị lạc
Anh nhìn cô chăm chú, cô bé này vẫn thế chỉ độc mỗi hai màu trắng đen, chiếc quần jean màu đen đắt tiền, áo cộc màu trắng tóc búi cao, rất phong cách ra dáng một người ăn chơi mà.
Cô lấy hai tay che che trước ngực khi anh nhìn chằm chằm
-anh cười gì?
-nhìn cô bé thấy mắc cười
Cô ngoắt mắt nhìn anh cái dáng vẻ dễ thương lại làm anh bật cười, cô phụng phịu bực mình véo vào má anh
-cô định là gì?
-ai bảo anh cứ nhìn người ta
Bực mình anh bỏ đi, Phương vô thuyết trình xong ra nhưng anh vẫn thấy Nhật Phong đang chờ anh ngoài hành lang, anh bước một bước cô cũng bước một bước
-cô bé ko thấy mệt sao?
-ko
Khuôn mặt dễ thương, của Phong nhìn Phương làm anh muốn chọc cô lần nữa
-đi theo tôi
-ya, vậy là anh đồng ý dẫn tôi đi dạo rồi phải ko
Không nói gì Phương suy nghĩ cô ta thật khác Hà Phong tuy có nét giông giống như Hà Phong là một người chững chạc đâu như con bé này, còn là chị em hả, nếu vậy sao cô bé này ko biết anh là ai. Anh rất hay đến nhà Hà Phong chơi sao ko thấy cô
-cô đừng lục lọi linh tinh
-DK là gì vậy anh?-cô cầm lấy cái danh thiếp của anh chăm chú xem
Khiêm nhìn sao cô, đôi mi dài con vuốt thật đẹp, nhìn cái cách chớp chớp mắt của cô bé làm anh thấy buồn cười, sao cô bé này lại làm anh cười nhiều đến thế
-anh, dừng xe
Cô hét lên núm lấy áo anh rồi chạy ra khỏi xe
-anh, mua cho em-vừa nói cô vừa chỉ vô hàng bán bánh mì
Khiêm nhìn Phong nhiên
-anh mua cho em đi, em muốn ăn cho biết
Phương nhìn cô bé trước mặt hỏi
-cô bé chưa ăn bao giờ hả
Phong gật đầu cái rụp, làm Phương cười ngất ngưỡng
-lại cười người ta
-bán cho cháu một ổ
Vừa cười Phương vừa nói với người bán hàng
-anh Phương có rảnh ko?
Nhận thấy Nhật Phong sẽ chuyển đối tưởng năn nỉ nên Trình đánh bài chuồn, lỡ mà Phong có năn nỉ Phương ko được thì anh cũng đã biến rồi, khi đã biết mình ở vị trí an toàn anh quay lại vẫy vẫy Phương.
-giúp tao trông nhỏ em nha
-mày tính gì?
Lúc này Phong vẫn cầm chặt lấy tay áo anh lay lay
-anh, anh rảnh ko
-ko
Nói rồi anh bỏ đi để lại cô một mình, nhưng Phong ko bỏ cuộc cô lẽo đẽo theo anh
-sao cứ đi theo tôi mãi thế
-dẫn em đi chơi đi
-kiếm người khác đi
-ko có
-bạn cô bé thì sao?
-ko có
Phương hơi bất ngờ, ngay cả bạn mà ko có khác chi người ngoài hành tinh.
-tự đi ko được sao
-Nhật Phong sợ lạc
Phương cười với ý nghĩ của cô bé này, lớn chừng này rồi mà còn bị lạc
Anh nhìn cô chăm chú, cô bé này vẫn thế chỉ độc mỗi hai màu trắng đen, chiếc quần jean màu đen đắt tiền, áo cộc màu trắng tóc búi cao, rất phong cách ra dáng một người ăn chơi mà.
Cô lấy hai tay che che trước ngực khi anh nhìn chằm chằm
-anh cười gì?
-nhìn cô bé thấy mắc cười
Cô ngoắt mắt nhìn anh cái dáng vẻ dễ thương lại làm anh bật cười, cô phụng phịu bực mình véo vào má anh
-cô định là gì?
-ai bảo anh cứ nhìn người ta
Bực mình anh bỏ đi, Phương vô thuyết trình xong ra nhưng anh vẫn thấy Nhật Phong đang chờ anh ngoài hành lang, anh bước một bước cô cũng bước một bước
-cô bé ko thấy mệt sao?
-ko
Khuôn mặt dễ thương, của Phong nhìn Phương làm anh muốn chọc cô lần nữa
-đi theo tôi
-ya, vậy là anh đồng ý dẫn tôi đi dạo rồi phải ko
Không nói gì Phương suy nghĩ cô ta thật khác Hà Phong tuy có nét giông giống như Hà Phong là một người chững chạc đâu như con bé này, còn là chị em hả, nếu vậy sao cô bé này ko biết anh là ai. Anh rất hay đến nhà Hà Phong chơi sao ko thấy cô
-cô đừng lục lọi linh tinh
-DK là gì vậy anh?-cô cầm lấy cái danh thiếp của anh chăm chú xem
Khiêm nhìn sao cô, đôi mi dài con vuốt thật đẹp, nhìn cái cách chớp chớp mắt của cô bé làm anh thấy buồn cười, sao cô bé này lại làm anh cười nhiều đến thế
-anh, dừng xe
Cô hét lên núm lấy áo anh rồi chạy ra khỏi xe
-anh, mua cho em-vừa nói cô vừa chỉ vô hàng bán bánh mì
Khiêm nhìn Phong nhiên
-anh mua cho em đi, em muốn ăn cho biết
Phương nhìn cô bé trước mặt hỏi
-cô bé chưa ăn bao giờ hả
Phong gật đầu cái rụp, làm Phương cười ngất ngưỡng
-lại cười người ta
-bán cho cháu một ổ
Vừa cười Phương vừa nói với người bán hàng
Danh sách chương