Theo Lý Vu Hàn nói, tiểu tặc kia không chỉ có một, là hai người. Hai người khinh công cao, võ công cũng không yếu, nếu không bắt lấy bọn họ, Thần Tử Thích không cách nào an tâm rời đi.
Ngày kế, trong thành Kiếm Dương liền dán đầy bố cáo nói quan phủ muốn bắt hai kẻ tặc kia, các bá tánh nếu có manh mối có thể báo cho nha môn.
Bố cáo dán xong, trong thành bá tánh đều thực ngạc nhiên. Phải biết rằng, hai người vừa thấy chính là người giang hồ, quan phủ căn bản sẽ không quản.
Phủ doãn vẻ mặt đau khổ nhìn sư gia sao chép bố cáo, cũng không phải là hắn muốn quản, là không thể không quản. Vương gia thành Trường Kiếm Môn cùng chưởng môn Đoản Kiếm Môn bái kết huynh đệ, trong nha môn bộ khoái, nha dịch lại đều do Vương gia cấp tiền công, căn bản không ai nghe hắn, Vương gia nói một thì không ai nói hai.
"Sư gia, ngươi nói có phải là hiệp đạo Lương Thượng Phi?" Phủ doãn nhìn người trong vương phủ miêu tả bọn trộm, cảm thấy có điểm giống.
"Phỏng chừng là đúng," sư gia lại sao hảo một phần, làm khô nét mực, tiếp tục sao tiếp, "Nhưng sẽ có người thu thập bọn chúng."
Lương Thượng Phi là hai người, một kêu Lương Hữu Đức, một kêu Tần Phi, ở vùng Kiếm Dương này gây loạn. Bọn họ tự cho mình là hiệp đạo, thường đến nhà phú quý trộm đồ vật, lại phân phát cho người nghèo, chính mình tự nổi lên cái tên hiệu kêu Lương Thượng Phi.
Sư gia trong nhà coi là giàu có, trước kia không ít lần bị hai người này thăm, nhắc tới liền hận đến ngứa răng. Sao bố cáo đến phi thường ra sức, còn tự mình mang theo nha dịch ra ngoài dán.
Hôm nay vừa lúc là hạn thu tiền thuê, chủ tiệm hàng món kho vẻ mặt u sầu, nghĩ đem mấy ngày dư lại bán xong liền dọn đi, mắt thấy quản sự vương phủ đi đến chỗ mình, trong lòng chua xót khôn kể, "Ngày hôm trước trong nhà bị trộm, không có ngân lượng giao thuê, ngài xem có thể hay không...... Có thể hay không châm chước một chút, hoãn một chút."
Cửa hàng món kho của hắn sinh ý thực hảo, nếu cho hắn một tháng, hẳn là có thể đem tiền thuê kiếm trở về.
"Nga, Trương Ký món kho a," quản sự nhìn nhìn chiêu bài, lại xem sổ sách, "Vương gia nói, đồ trong tiệm ngươi ăn ngon, miễn ngươi một tháng tiền thuê."
"Di?" Chủ tiệm cả kinh sau một lúc lâu không khép được miệng, "Này thật là Vương gia nói?"
"Ân." Quản sự đề bút, ở trên sổ sách viết vài nét bút, liền tiếp tục đi một nhà khác.
"Đa tạ Vương gia! Đa tạ Vương gia!" Chủ tiệm từ trong tiệm chạy ra, quỳ gối trên phiến đá xanh trên đường cái, hướng về phía vương phủ dập đầu lạy ba cái. Miễn một tháng tiền thuê, một nhà bọn họ có thể tiếp tục ở nơi này, chỉ cần qua thêm một tháng, hắn lại có thể kiếm đủ tiền thuê.
Kiếm Dương thành hiện giờ yên ổn như vậy, làm sinh ý nhỏ lại thực kiếm được tiền, nghĩ không bán được tiếp thì lại phải trở về trồng trọt.
Đối Vương gia có bao nhiêu cảm kích, thì đối bọn ăn trộm có bấy nhiêu hận. Chủ tiệm món kho hôm nay sinh ý cũng không làm, đóng cửa đến nha môn cung cấp manh mối.
"Tướng mạo bọn trộm ta nhận biết, chính là hai anh em Lương Thượng Phi." Chủ tiệm món kho chém đinh chặt sắt mà nói. Hắn trước kia quá nghèo khổ, làm tá điền cho nhà có tiền, có thê nhi già trẻ muốn nuôi sống, nghèo đến leng keng vang, hai năm trước hiệp đạo Lương Thượng Phi từng cho hắn mấy văn tiền, cho nên hắn nhận ra bóng dáng hai người kia.
Gần đây Kiếm Dương thành có thể buôn bán, hắn bán tổ trạch mới đổi được mấy lượng bạc, dọn đến Kiếm Dương thành, qua ngày thật vất vả có khởi sắc, lại bị trộm sạch của cải. Năm đó mấy văn tiền chỉ đủ cho hắn mua một vại muối, căn bản hai người kia cũng không giúp hắn được cái gì, hiện giờ lại yếu hại đến nhà hắn.
"Cái gì hiệp đạo! Phi!"
Không ít người luận điệu như vậy, hai người tự xưng là vì hiệp đạo, lại hiếm khi trợ giúp người nghèo, có đưa tiền cũng chỉ là mấy văn tiền chẳng dùng được vào đâu, trộm đồ vật lại là mấy chục lượng đến mấy trăm lượng bạc.
"Thế mà vẫn là hiệp đạo?" Thần Tử Thích nghe phủ doãn báo tin tức, có chút kinh ngạc. Hắn chỉ đang nói thư tiên sinh nơi đó nghe nói qua, khi còn nhỏ thường xuyên mộng tưởng hão huyền, chờ mong ngày nào đó có hiệp đạo cướp phú tế bần từ trên trời giáng xuống, cho hắn một đống bạc.
"Mua danh chuộc tiếng thôi." Lạc Vân Sinh ở một bên xem sổ sách, nghe được lời này, nhịn không được nói một câu. Trên giang hồ loại người này không ít, cướp phú tế bần, tế đều là trộm cho chính mình, trộm một đống bạc, cấp cho bá tánh được vài đồng tiền lấy tiếng.
Thần Tử Thích sờ sờ cằm, xua tay để phủ doãn rời đi, đứng dậy đi tìm cữu cữu.
"Cữu cữu, có cái đại sinh ý, chúng ta hợp tác đi." Thần Tử Thích ngồi xuống trước bàn đá ở trong sân, nói với Lý Vu Hàn còn đang chăm chỉ luyện kiếm.
Kiếm thế không có chút nào tạm dừng, cũng không biết Lý Vu Hàn có nghe hay không.
Thần Tử Thích đem tiểu hồng điểu(*) trong ngực móc ra, phóng tới trên bàn đá, thời tiết chuyển lạnh, sợ đông lạnh cặp móng vuốt nhỏ, liền kêu Phúc Hỉ cầm đĩa trà tới, để chim nhỏ ngồi xổm ở trên.
(*) mình sẽ để nguyên hán là Tiểu hồng điểu cho xuôi tai. Để Chim đỏ nhỏ thì không hay mà chim nhỏ thì một số chỗ hơi thô quá.
Đan Y lông run run, thấy Thần Tử Thích tự cắn hạt dưa, liền yên tâm thoải mái mà ngồi xuống, giương miệng chờ uy.
Thần Tử Thích cắn được hạt dưa, ném vào trong cái mỏ vàng nhỏ, tiếp tục nói chuyện sinh ý. Hắn muốn bán kiếm cho Lư Sơn phái, làm một đại môn phái, mỗi năm đều có tân đệ tử gia nhập, tiêu hao kiếm tất nhiên không ít.
"Cữu cữu giúp ta thúc đẩy sinh ý này, ta trích cữu cữu một phần." Thần Tử Thích cắn một cái nhân hạt dưa, cười tủm tỉm mà đưa lại gần, để tiểu hồng điểu tự mình tới ăn.
Tiểu hồng điểu giơ cánh, tinh tế ở trên đĩa trà phủi đi một chút, rồi sau đó có chút hưng phấn mà ngẩng đầu, thử thăm dò thò lại gần, nhẹ nhàng ngậm viên hạt dưa kia, giống như sợ mổ bị thương cánh môi màu hồng nhạt kia. Thần Tử Thích cắn chặt không buông, tiểu hồng điểu phải dùng sức kéo về phía sau, bỗng nhiên đầu kia buông lỏng, chim nhỏ dùng sức quá nhiều, ục ục về phía sau lăn đi, ngậm hạt dưa té ngã ở trên đĩa trà.
"Hắc hắc hắc......" Thần Tử Thích nhìn cục lông bộ dáng buồn cười, thực không phúc hậu mà nhe răng cười, chọc tiểu hồng điểu tức giận không thôi mà hướng hắn pi pi kêu to.
Thấy tiểu gia hỏa sinh khí, Thần Tử Thích ho nhẹ một tiếng nhịn xuống ý cười, thò lại gần hôn một cái trên đầu chim nhỏ đang tạc mao, lại lột hạt dưa uy nó.
"Ong ——" trường kiếm thu thế, Lý Vu Hàn đứng yên, điều chỉnh nội tức, lúc này mới nhìn về phía Thần Tử Thích, "Việc này, ngươi cùng chưởng môn nói thẳng là có thể."
Nói thẳng đương nhiên có thể, nhưng không có người nói đỡ, Lư Tu Tề cáo già phỏng chừng rất khó đáp ứng. Dù sao Lư Sơn phái buôn bán nhiều năm như vậy, khẳng định có chú kiếm sư cố định, mình muốn phân một phần, tất nhiên là không dễ dàng.
Thần Tử Thích cúi đầu nhìn tiểu hồng điểu nhảy nhót trên đĩa trà, xoay chuyển tròng mắt nói: "Tuy nói Lư Sơn phái cấp cho đệ tử đích truyền tiền tiêu hàng tháng cao, nhưng cũng không nhiều lắm, cữu cữu chác cũng muốn tích cóp chút tiền cưới vợ đi? Mỗi thanh kiếm, ta cấp cữu cữu một thành tiền, ngài xem thế nào?"
Hắn không có thời gian thử quan sát Lư Sơn phái điểm này sinh ý, tổng phải có người trong môn phái bảo trì liên hệ, nếu Lý Vu Hàn không đáp ứng, hắn liền đi tìm một cái sư điệt làm việc này. Đương nhiên, cấp sư điệt tiền, có thể tương đối ít một chút, dù sao sư điệt đối với chưởng môn khẳng định không có phân lượng bằng Lý Vu Hàn.
Tiền cưới vợ......lời cự tuyệt vừa đến bên miệng Lý Vu Hàn, nghe đến những lời này lại chậm rãi nuốt xuống. Cũng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên lâm vào trầm mặc hồi lâu.
Thần Tử Thích cũng không thúc giục, tiếp tục thảnh thơi mà cắn hạt dưa.
"Ta sẽ thử xem." Lý Vu Hàn có chút do dự mà đồng ý.
"Được rồi." Thần Tử Thích đứng lên, thấp giọng cùng Lý Vu Hàn nói mấy câu, đến lúc đối phương cho phép mới vô cùng cao hứng mà ôm tiểu hồng điểu rời đi.
Hai ngày sau, Lý Vu Hàn trở về Lư Sơn Phái một chuyến, ở trước cửa vương phủ giao cho Thần Tử Thích một chồng ngân phiếu, "Kiếm Lư Sơn phái hai năm này, liền để Vương gia làm."
"Thỉnh chưởng môn yên tâm, nhất định không phụ sở vọng." Thần Tử Thích tiếp nhận ngân phiếu, vui rạo rực mà cất vào trong tay áo. Một chồng ngân phiếu thật dày, ít cũng có năm ngàn lượng, quả nhiên chọc người đỏ mắt.
Đêm đó, nguyệt hắc phong cao, nửa đêm canh ba, có lưỡng đạo hắc ảnh lặng yên không một tiếng động mà vượt qua đầu tường vương phủ.