Thần Tủ Thích quơ bé chim đỏ đang giả ngu vào tay, bụng hướng lên trời, chọc nhẹ vào bụng nhỏ.
Trong thư lão Nhị còn nói, hắn phải bảo trì quan hệ tốt với Quy Vân cung, đến đầu xuân, hy vọng có thể giới thiệu hắn ta với Đan Y.
Giới thiệu……Thần Tử Thích cười nhạo một tiếng, hơ phong thư lên ngọn nến đang cháy. Đâu phải chưa gặp Đan Y bao giờ, còn muốn hắn giới thiệu? Muốn dựa vào giao tình giữa hắn với Đan Y, để Đan Y thay hắn ta làm việc chứ gì.
“Ngươi không mượn danh nghĩa của ta, ta mới thấy giận đó!” Lời của Đan Y vẫn văng vẳng bên tai.
Tất cả mọi người đều ham muốn quyền thế của Đan Y, quanh co lòng vòng muốn bám víu quan hệ, mà Đan Y lại mặc kệ để Thần Tử Thích hắn lợi dụng.
“Chíp!” Bé chim đỏ vặn vẹo cơ thể, muốn chạy xuống đi chơi.
Thần Tử Thích thả nó xuống, để mặc nó nhảy loi choi trên bàn. Thời tiết càng ngày càng lạnh, trên người bé chim vẫn chỉ có mỗi lớp lông tơ mỏng dính, đứng trên mặt bàn lạnh lẽo, móng vuốt hơi lạnh, vì thế nhảy lên giấy Tuyên Thành, định bụng nhấc một chân lên. Chẳng qua, cơ thể quá tròn, đùi quá ngắn, mới nhấc một cái, cái chân còn lại lập tức không đứng vững, nghiêng ngả ngã oạch xuống.
Giơ tay tóm lấy quả cầu lông, Thần Tử Thích kéo móng chim nhỏ xíu kia, không nhịn được mà thấy thương hại, nó vẫn chỉ là một con gà con thôi á…..
“Vương gia, người của Lư Sơn phái đã đến.” Ô Bất Kiến đứng bên ngoài bẩm báo.
Thần Tử Thích ôm bé chim vào ngực, đẩy cửa bước ra ngoài. Bởi vì thấy ấm áp, tên nhóc kia lại bắt đầu hưng phấn, ngọ nguậy chui tới chui lui trong quần áo.
“Đừng lộn xộn, kẻo lông đuôi rụng bây giờ.”Thần Tử Thích vỗ quả cầu lông qua lớp quần áo.
“Chíp!” Bỗng nhiên nhớ tới lông đuôi bảo bối của mình, bé chim tức khắc không chạy nữa, tìm được vị trí thường ngày hay ngủ, vuốt đẹp lông đuôi, đờ ra bất động tại chỗ.
Nhắc nhở bé chim xong, Thần Tử Thích chỉnh trang lại trang phục, dáng vẻ hiên ngang đi đến chính sảnh. Hôm nay là mùng tám tháng chạp, Trường Kiếm môn với Đoản Kiếm môn ở phụ cận lại theo lệ thường đi so đấu trong thành Kiếm Dương. Vì không muốn lại có dãy phố bị hủy thêm, Thần Tử Thích đã chuẩn bị đi hòa giải.
“Sư thúc!” Mười hai đệ tử Lư Sơn phái chào hỏi, ăn mặc rất chỉnh tề.
Thần Tử Thích cười tươi hành lễ với bọn họ, lấy một sấp ngân phiếu trong vạt áo ra, phát cho mỗi người một trăm lượng: “Nào nào, cầm lấy đi.”
“Sư thúc, không được đâu ạ.” Vài sư điệt vội vã từ chối.
“Mùng tám tháng chạp còn gọi các ngươi chạy đến đây, sư thúc phải phát hồng bao chứ.” Thần Tử Thích khoát tay, rất ra dáng trưởng bối. Nhưng mà hắn chỉ mới mười bốn tuổi, gương mặt thiếu niên non nớt, nói mấy lời ra vẻ ông cụ non nên hơi hơi buồn cười.
Vài đệ tử nín cười, nhìn mặt nhau, đều cất kĩ ngân phiếu.
Môn phái lớn mặc dù giàu có, nhưng sẽ không dễ cho đệ tử tiêu pha tiền bạc. Đệ tử đích truyền một tháng sẽ được cho một khoản cố định, đệ tử đời thứ hai cũng được mười lượng bạc. Vì thế đối với bọn họ mà nói, hồng bao một trăm lượng thật sự là một cái hồng bao cỡ lớn. Bọn họ cũng không còn oán vì phải đến đây nữa mà nhiệt tình thêm gấp mười.
“Sư thúc, chúng ta phải đi đánh ai ạ?” Một đệ tử mập mạp mặt mày hưng phấn nói.
“Không đánh ai cả, các ngươi đứng ở sau lưng sư thúc, không cần nhiều lời.” Thần Tử Thích vung tay, dẫn một đám sư điệt, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến phố tây.
Bên phố tây, tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa, ngã tư đường vắng hoe vắng hoắt. Hai hàng người đứng ở hai phái, yên lặng nhìn nhau.
Trường Kiếm môn, tên như ý nghĩa, là môn phái chuyên sử dụng kiếm dài, người nào người nấy đều đeo một thanh trường kiếm dài bốn thước rất nặng. Chưởng môn Triển Viễn, được người trong giang hồ xưng là Nhất Kiếm Phách Thiên Các.
Đoản Kiếm môn, tay cầm hai thanh kiếm ngắn dài hai thước, kiếm pháp vô cùng linh hoạt, nổi danh mạnh mẽ. Chương môn Vương Cận, mọi người tặng cho tên hiệu Phi Mao Kiếm.
“Mùng tám tháng chạp hôm nay, Trường Kiếm môn với Đoản Kiếm môn, theo lệ thường, ganh đua cao thấp tại thành Kiếm Dương,” Triển Viễn tầm ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, trung khí mười phần, mở miệng tuyên chiến, “Sẽ có một ngày, thế nhân sẽ hiểu, trường kiếm mới là kiếm đạo chân chính.”
“Ha, võ học trong thiên hạ, chỉ có nhanh mới không bị phá bỏ. Chỉ có đủ nhanh, đoản kiếm chính là hàng ngàn công pháp!” Vương Cận cười lạnh, “Triển Viễn, ngươi điêu toa vừa thôi, tháng trước còn bị ta đánh bại, hôm nay còn dám mạnh miệng, không sợ gió to cắt lưỡi à.”
“Soạt soạt” Người Trường Kiếm môn đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, hai bên lập tức rơi vào thế giương cung bạt kiếm.
“Được lắm!” Một giọng thiếu niên trong trẻo từ trên cao truyền xuống, mọi người lục tục ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thần Tử Thích mặc thường phục phiên vương, ngồi trên nóc nhà, ung dung nhìn bọn họ nhàn nhã vỗ tay.
“Ngươi là ai?” Triển Viễn nhíu mày, chỉ kiếm vào Thần Tử Thích.
“Tại hạ Thần Tử Thích, là phiên vương của thành Kiếm Dương này.” Thần Tử Thích tiêu sái nhảy từ trên nóc nhà xuống. Sau đó hơn mười người mặc trang phục Lư Sơn phái, trong chớp mắt xuất hiện từ bốn phái, xếp thành một hàng sau lưng thiếu niên.
Vương Cận nhìn thấy người Lư Sơn phái, lắp bắp kinh hãi. Nghe nói vị phiên vương này có giao tình với Lư Sơn phái, nhưng đâu ngờ có thể huy động được nhiều đệ tử Lư Sơn đến vậy, gã thu kiếm chắp tay nói: “Bái kiến Vương gia, tại hạ Vương Cận, chưởng môn Đoản Kiếm môn.”
“Tại hạ Triển Viễn!” Chưởng môn Trường Kiếm môn bên kia không chịu thua kém, nói theo một câu.
“Hai vị chưởng môn, kính đã lâu,” Thần Tủ Thích cũng chắp tay theo lễ nghi giang hồ, cười nói, “Bổn vương mới đến, đây là lần đầu trông thấy hai vị, thật quá vinh hạnh.”
Hàn huyên một lúc, hai vị môn chủ không rõ Thần Tử Thích tới làm gì. Trường Kiếm môn cho rằng Thần Tử Thích có giao tình tốt với phủ doãn, có thể là đến giúp Đoản Kiếm môn; mà Đoản Kiếm môn lại nhớ đến tin tức phủ doãn truyền đến, Thần Tử Thích nói có quan hệ với thủ lĩnh Trường Kiếm môn, có khi đến giúp Trường Kiếm môn giành cái lợi.
Ba bên đều mang phòng bị, nhất thời không chặt chém được ai.
“Trường Kiếm môn với Đoản Kiếm môn luận võ, sao không lên sườn Trường Đoản thế?” Thần Tử Thích mặt đầy hiếu kì hỏi.
“Sườn Trường Đoản?” Triển Viễn với Vương Cận cùng liếc nhìn nhau, bọn họ đã ở đây nhiều năm, song chưa bao giờ nghe thấy sườn núi này cả.
“Bổn vương nhìn bản đồ thấy ngoài thành Kiếm Dương năm dặm có một bãi ruộng dốc có tên sườn Trường Đoản, là nơi luận kiếm của tổ tiên hai phái. Vốn tưởng hai vị sẽ đến đó tỷ thí, nào ngờ hai vị thế mà chọn phố tây này.” Thần Tử Thích làm bộ rất tiếc hận, tựa như sườn Trường Đoản mới là nơi anh hùng nên về.
“Sao tại hạ chưa nghe thấy tên bao giờ nhỉ?” Vương Cận có chút nghi ngờ.
“À, đúng rồi, sườn Trường Đoản nằm trong điền trang của Lư Sơn phái, trước đây các ngươi chưa nghe thấy cũng phải.” Thần Tử Thích làm bộ mới nhớ ra, có chút tiếc nuối, khoát tay tỏ vẻ có thể dẫn họ đi xem.
Ngoài thành năm dặm, thực ra có một thôn trang nhỏ, đó là địa bàn của Lư Sơn phái. Ngoại thành Kiếm Dương đa số đều là đất cát, để trồng trọt thì không tốt lắm, nhưng có thể trồng cây đậu và gừng tươi. Ở đó có một sườn đất cát, vô cùng bắt mắt.
Ô Bất Kiến đi đến, chỉ huy cày xới một mảnh ruộng dốc, dưới đó lập tức lộ ra một tấm bia đá. Bia đã đã bị vùi chôn sâu trong đất, mơ hồ có thể thấy rõ, trên đó có ghi ba chữ “Sườn Trường Đoản”.
“Thật là ở đây chứ chẳng đùa!” Triển Viễn và Vương Cận đều kích động. Bọn họ đều tự hào vì tổ tiên môn phái mình, biết đây là nơi tổ tiên luận kiếm, rất là phấn chấn.
Bọn họ luôn làm theo truyền thống, so kiếm tại Kiếm Dương, hôm nay mới biết, Kiếm Dương mà tổ tiên nói, là chính là sườn Trường Đoản ngoài thành Kiếm Dương. So Trường Đoản kiếm trên sườn Trường Đoản, mới thật tuyệt vời làm sao.
“Bổn vương đã thương lượng với chưởng môn Lư Sơn, cũng chính là ân sư của ta, mua lại thôn trang nhỏ này. Bây giờ sườn Trường Đoản này đã thuộc về Bổn vương.” Thần Tử Thích khẽ hất cằm, coi bộ vô cùng ngạo mạn.
Triển Viễn nhíu mi: “Nếu giờ đã biết có nơi này tồn tại, sau này hai môn phái bọn ta nên tỉ thí ở đây mới phải, vương gia có điều kiện gì, cứ việc nói ra.”
Vương Cận híp mắt, không nói gì, chờ Triển Viễn cò kè mặc cả với Thần Tử Thích.
“Ha ha, Bổn vương vừa gặp hai vị chưởng môn mà cứ như quen biết đã lâu, không bằng chúng ta kết làm huynh đệ, sau này của ta chính là của các ngươi, hai vị có thể đến tỷ thí bất cứ lúc nào cũng được.” Thần Tử Thích cười rộ lên, “Tuy rằng tiểu đệ nhỏ tuổi, nhất nhưng đã là đệ tử của chưởng môn Lư Sơn, đương nhiên sẽ không bôi nhọ thanh danh của hai vị đây được.”
Gì cơ? Hai chưởng môn sững ra, ngó một đám đệ tử Lư Sơn sau lưng Thần Tử Thích, lại nhìn sườn Trường Đoản phủ đầy cát bụi đã lâu này. Nghe nói chưởng môn Lư Sơn cực kì coi trọng đồ đệ mới nhận, vị kiếm đạo thiên tài Lý Vu Hàn còn là thân thích với hắn, bản thân Thần Tử Thích còn là vương tử hoàng tôn, hôm nay kết bái với hắn, chỉ có lợi chứ không có hại.
“Nếu hiền đệ không chê, hai bọn ta tự nhiên nguyện ý.” Vương Cận sợ Triển Viễn đổi ý, lập tức kéo Thần Tử Thích gọi luôn tiếng hiền đệ.
Phố tây cuối cùng đã được bảo vệ, giết gà, đốt giấy vàng, kết bái huynh đệ, từ nay về sau thành Kiếm Dương sẽ được thái bình, hắn cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái.
“Chíp!” Bé chim đỏ ló đầu ra, bất mãn kêu một tiếng. Sao Thích Thích cứ hay nhận ca ca bừa bãi thế!
“Ôi, gà con này của đệ sao có màu đỏ thế?” Triển Viễn hiếu kì ngó sát vào. Nghe nói Thần Tử Thích muốn mở nuôi trại gà ở thôn trang này, gã với Vương Cận đều rất tán thành.
Bây giờ, tập võ luyện kiếm chiếm đa số, người trồng rau nuôi gà rất ít, mặc dù thân là môn chủ, nhưng không phải bữa nào gã cũng có thịt ăn.
“Đây là chuyện tốt, đồ ăn đến giờ không được nhiều cho lắm,” Vương Cận thở dài một hơi, “Nhưng mà, có vài môn phái lớn cũng đang nuôi gà, tùy tiện nhúng tay vào chỉ sợ bị ghét thôi.”
Nuôi gà mà còn có cả luật á? Thần Tử Thích bĩu môi, cảm thấy không đúng, Kim Cương môn nuôi gà có bị gì đâu, với lại còn bán cho bách tính cơ mà, làm gì nghiêm trọng vậy chứ.
Bây giờ đang mùa rét đậm, đến đầu xuân mua gà với mạ non cũng không muộn, Thần Tử Thích giao sườn Trường Đoản cho hai môn phái, trước năm mới có thể mặc bọn họ sử dụng, tha hồ mà đánh, còn tiện thể cày xới đất luôn.
“Sao mà trùng hợp vậy, ở đó có cái sườn Trường Đoản thật ạ?” A Mộc tò mò hỏi Thường Nga.
Thường Nga cốc đầu thằng nhỏ, “Đồ đầu gỗ con đó.”
Từ lúc nghe nói tháng chạp sẽ có chuyện quyết đấu, Thần Tử Thích đã vội vàng mua thôn trang này từ tay Lư Sơn phái, gọi người khắc tấm bia kia rồi vùi xuống đất.
Không có sườn Trường Đoản, vậy tự tay tạo ra một cái, dù sao tất cả cũng chỉ từ miệng truyền ra mà thôi.
Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Chúng ta cũng có thể so kiếm trên sườn Trường Đoản.
Thích Thích: So kiếm gì? Chim tiểu công: So độ dài ngắn cùng nhanh chậm của kiếm. Ví dụ như ta rút kiếm dài
Thích Thích: Rút kiếm thì cởi quần làm gì thế? _(:з」∠*)_
Chim tiểu công: Kiếm giấu ở dưới, xem kiếm đây!
Thích Thích: Ưm….quá sâu _(:з」∠o)_
Chim tiểu công: Hết cách rồi, ta rút kiếm dài mà lị
Thích Thích: Thế còn kiếm gì không?
Chim tiểu công: Còn có kiếm nhanh một chút, kiếm chậm một chút, một đêm bảy kiếm!
Thích Thích:?(????ω????)?
=)))))))) một đêm bảy kiếm =)))
Trong thư lão Nhị còn nói, hắn phải bảo trì quan hệ tốt với Quy Vân cung, đến đầu xuân, hy vọng có thể giới thiệu hắn ta với Đan Y.
Giới thiệu……Thần Tử Thích cười nhạo một tiếng, hơ phong thư lên ngọn nến đang cháy. Đâu phải chưa gặp Đan Y bao giờ, còn muốn hắn giới thiệu? Muốn dựa vào giao tình giữa hắn với Đan Y, để Đan Y thay hắn ta làm việc chứ gì.
“Ngươi không mượn danh nghĩa của ta, ta mới thấy giận đó!” Lời của Đan Y vẫn văng vẳng bên tai.
Tất cả mọi người đều ham muốn quyền thế của Đan Y, quanh co lòng vòng muốn bám víu quan hệ, mà Đan Y lại mặc kệ để Thần Tử Thích hắn lợi dụng.
“Chíp!” Bé chim đỏ vặn vẹo cơ thể, muốn chạy xuống đi chơi.
Thần Tử Thích thả nó xuống, để mặc nó nhảy loi choi trên bàn. Thời tiết càng ngày càng lạnh, trên người bé chim vẫn chỉ có mỗi lớp lông tơ mỏng dính, đứng trên mặt bàn lạnh lẽo, móng vuốt hơi lạnh, vì thế nhảy lên giấy Tuyên Thành, định bụng nhấc một chân lên. Chẳng qua, cơ thể quá tròn, đùi quá ngắn, mới nhấc một cái, cái chân còn lại lập tức không đứng vững, nghiêng ngả ngã oạch xuống.
Giơ tay tóm lấy quả cầu lông, Thần Tử Thích kéo móng chim nhỏ xíu kia, không nhịn được mà thấy thương hại, nó vẫn chỉ là một con gà con thôi á…..
“Vương gia, người của Lư Sơn phái đã đến.” Ô Bất Kiến đứng bên ngoài bẩm báo.
Thần Tử Thích ôm bé chim vào ngực, đẩy cửa bước ra ngoài. Bởi vì thấy ấm áp, tên nhóc kia lại bắt đầu hưng phấn, ngọ nguậy chui tới chui lui trong quần áo.
“Đừng lộn xộn, kẻo lông đuôi rụng bây giờ.”Thần Tử Thích vỗ quả cầu lông qua lớp quần áo.
“Chíp!” Bỗng nhiên nhớ tới lông đuôi bảo bối của mình, bé chim tức khắc không chạy nữa, tìm được vị trí thường ngày hay ngủ, vuốt đẹp lông đuôi, đờ ra bất động tại chỗ.
Nhắc nhở bé chim xong, Thần Tử Thích chỉnh trang lại trang phục, dáng vẻ hiên ngang đi đến chính sảnh. Hôm nay là mùng tám tháng chạp, Trường Kiếm môn với Đoản Kiếm môn ở phụ cận lại theo lệ thường đi so đấu trong thành Kiếm Dương. Vì không muốn lại có dãy phố bị hủy thêm, Thần Tử Thích đã chuẩn bị đi hòa giải.
“Sư thúc!” Mười hai đệ tử Lư Sơn phái chào hỏi, ăn mặc rất chỉnh tề.
Thần Tử Thích cười tươi hành lễ với bọn họ, lấy một sấp ngân phiếu trong vạt áo ra, phát cho mỗi người một trăm lượng: “Nào nào, cầm lấy đi.”
“Sư thúc, không được đâu ạ.” Vài sư điệt vội vã từ chối.
“Mùng tám tháng chạp còn gọi các ngươi chạy đến đây, sư thúc phải phát hồng bao chứ.” Thần Tử Thích khoát tay, rất ra dáng trưởng bối. Nhưng mà hắn chỉ mới mười bốn tuổi, gương mặt thiếu niên non nớt, nói mấy lời ra vẻ ông cụ non nên hơi hơi buồn cười.
Vài đệ tử nín cười, nhìn mặt nhau, đều cất kĩ ngân phiếu.
Môn phái lớn mặc dù giàu có, nhưng sẽ không dễ cho đệ tử tiêu pha tiền bạc. Đệ tử đích truyền một tháng sẽ được cho một khoản cố định, đệ tử đời thứ hai cũng được mười lượng bạc. Vì thế đối với bọn họ mà nói, hồng bao một trăm lượng thật sự là một cái hồng bao cỡ lớn. Bọn họ cũng không còn oán vì phải đến đây nữa mà nhiệt tình thêm gấp mười.
“Sư thúc, chúng ta phải đi đánh ai ạ?” Một đệ tử mập mạp mặt mày hưng phấn nói.
“Không đánh ai cả, các ngươi đứng ở sau lưng sư thúc, không cần nhiều lời.” Thần Tử Thích vung tay, dẫn một đám sư điệt, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến phố tây.
Bên phố tây, tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa, ngã tư đường vắng hoe vắng hoắt. Hai hàng người đứng ở hai phái, yên lặng nhìn nhau.
Trường Kiếm môn, tên như ý nghĩa, là môn phái chuyên sử dụng kiếm dài, người nào người nấy đều đeo một thanh trường kiếm dài bốn thước rất nặng. Chưởng môn Triển Viễn, được người trong giang hồ xưng là Nhất Kiếm Phách Thiên Các.
Đoản Kiếm môn, tay cầm hai thanh kiếm ngắn dài hai thước, kiếm pháp vô cùng linh hoạt, nổi danh mạnh mẽ. Chương môn Vương Cận, mọi người tặng cho tên hiệu Phi Mao Kiếm.
“Mùng tám tháng chạp hôm nay, Trường Kiếm môn với Đoản Kiếm môn, theo lệ thường, ganh đua cao thấp tại thành Kiếm Dương,” Triển Viễn tầm ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, trung khí mười phần, mở miệng tuyên chiến, “Sẽ có một ngày, thế nhân sẽ hiểu, trường kiếm mới là kiếm đạo chân chính.”
“Ha, võ học trong thiên hạ, chỉ có nhanh mới không bị phá bỏ. Chỉ có đủ nhanh, đoản kiếm chính là hàng ngàn công pháp!” Vương Cận cười lạnh, “Triển Viễn, ngươi điêu toa vừa thôi, tháng trước còn bị ta đánh bại, hôm nay còn dám mạnh miệng, không sợ gió to cắt lưỡi à.”
“Soạt soạt” Người Trường Kiếm môn đồng loạt rút kiếm ra khỏi vỏ, hai bên lập tức rơi vào thế giương cung bạt kiếm.
“Được lắm!” Một giọng thiếu niên trong trẻo từ trên cao truyền xuống, mọi người lục tục ngẩng đầu, liền nhìn thấy Thần Tử Thích mặc thường phục phiên vương, ngồi trên nóc nhà, ung dung nhìn bọn họ nhàn nhã vỗ tay.
“Ngươi là ai?” Triển Viễn nhíu mày, chỉ kiếm vào Thần Tử Thích.
“Tại hạ Thần Tử Thích, là phiên vương của thành Kiếm Dương này.” Thần Tử Thích tiêu sái nhảy từ trên nóc nhà xuống. Sau đó hơn mười người mặc trang phục Lư Sơn phái, trong chớp mắt xuất hiện từ bốn phái, xếp thành một hàng sau lưng thiếu niên.
Vương Cận nhìn thấy người Lư Sơn phái, lắp bắp kinh hãi. Nghe nói vị phiên vương này có giao tình với Lư Sơn phái, nhưng đâu ngờ có thể huy động được nhiều đệ tử Lư Sơn đến vậy, gã thu kiếm chắp tay nói: “Bái kiến Vương gia, tại hạ Vương Cận, chưởng môn Đoản Kiếm môn.”
“Tại hạ Triển Viễn!” Chưởng môn Trường Kiếm môn bên kia không chịu thua kém, nói theo một câu.
“Hai vị chưởng môn, kính đã lâu,” Thần Tủ Thích cũng chắp tay theo lễ nghi giang hồ, cười nói, “Bổn vương mới đến, đây là lần đầu trông thấy hai vị, thật quá vinh hạnh.”
Hàn huyên một lúc, hai vị môn chủ không rõ Thần Tử Thích tới làm gì. Trường Kiếm môn cho rằng Thần Tử Thích có giao tình tốt với phủ doãn, có thể là đến giúp Đoản Kiếm môn; mà Đoản Kiếm môn lại nhớ đến tin tức phủ doãn truyền đến, Thần Tử Thích nói có quan hệ với thủ lĩnh Trường Kiếm môn, có khi đến giúp Trường Kiếm môn giành cái lợi.
Ba bên đều mang phòng bị, nhất thời không chặt chém được ai.
“Trường Kiếm môn với Đoản Kiếm môn luận võ, sao không lên sườn Trường Đoản thế?” Thần Tử Thích mặt đầy hiếu kì hỏi.
“Sườn Trường Đoản?” Triển Viễn với Vương Cận cùng liếc nhìn nhau, bọn họ đã ở đây nhiều năm, song chưa bao giờ nghe thấy sườn núi này cả.
“Bổn vương nhìn bản đồ thấy ngoài thành Kiếm Dương năm dặm có một bãi ruộng dốc có tên sườn Trường Đoản, là nơi luận kiếm của tổ tiên hai phái. Vốn tưởng hai vị sẽ đến đó tỷ thí, nào ngờ hai vị thế mà chọn phố tây này.” Thần Tử Thích làm bộ rất tiếc hận, tựa như sườn Trường Đoản mới là nơi anh hùng nên về.
“Sao tại hạ chưa nghe thấy tên bao giờ nhỉ?” Vương Cận có chút nghi ngờ.
“À, đúng rồi, sườn Trường Đoản nằm trong điền trang của Lư Sơn phái, trước đây các ngươi chưa nghe thấy cũng phải.” Thần Tử Thích làm bộ mới nhớ ra, có chút tiếc nuối, khoát tay tỏ vẻ có thể dẫn họ đi xem.
Ngoài thành năm dặm, thực ra có một thôn trang nhỏ, đó là địa bàn của Lư Sơn phái. Ngoại thành Kiếm Dương đa số đều là đất cát, để trồng trọt thì không tốt lắm, nhưng có thể trồng cây đậu và gừng tươi. Ở đó có một sườn đất cát, vô cùng bắt mắt.
Ô Bất Kiến đi đến, chỉ huy cày xới một mảnh ruộng dốc, dưới đó lập tức lộ ra một tấm bia đá. Bia đã đã bị vùi chôn sâu trong đất, mơ hồ có thể thấy rõ, trên đó có ghi ba chữ “Sườn Trường Đoản”.
“Thật là ở đây chứ chẳng đùa!” Triển Viễn và Vương Cận đều kích động. Bọn họ đều tự hào vì tổ tiên môn phái mình, biết đây là nơi tổ tiên luận kiếm, rất là phấn chấn.
Bọn họ luôn làm theo truyền thống, so kiếm tại Kiếm Dương, hôm nay mới biết, Kiếm Dương mà tổ tiên nói, là chính là sườn Trường Đoản ngoài thành Kiếm Dương. So Trường Đoản kiếm trên sườn Trường Đoản, mới thật tuyệt vời làm sao.
“Bổn vương đã thương lượng với chưởng môn Lư Sơn, cũng chính là ân sư của ta, mua lại thôn trang nhỏ này. Bây giờ sườn Trường Đoản này đã thuộc về Bổn vương.” Thần Tử Thích khẽ hất cằm, coi bộ vô cùng ngạo mạn.
Triển Viễn nhíu mi: “Nếu giờ đã biết có nơi này tồn tại, sau này hai môn phái bọn ta nên tỉ thí ở đây mới phải, vương gia có điều kiện gì, cứ việc nói ra.”
Vương Cận híp mắt, không nói gì, chờ Triển Viễn cò kè mặc cả với Thần Tử Thích.
“Ha ha, Bổn vương vừa gặp hai vị chưởng môn mà cứ như quen biết đã lâu, không bằng chúng ta kết làm huynh đệ, sau này của ta chính là của các ngươi, hai vị có thể đến tỷ thí bất cứ lúc nào cũng được.” Thần Tử Thích cười rộ lên, “Tuy rằng tiểu đệ nhỏ tuổi, nhất nhưng đã là đệ tử của chưởng môn Lư Sơn, đương nhiên sẽ không bôi nhọ thanh danh của hai vị đây được.”
Gì cơ? Hai chưởng môn sững ra, ngó một đám đệ tử Lư Sơn sau lưng Thần Tử Thích, lại nhìn sườn Trường Đoản phủ đầy cát bụi đã lâu này. Nghe nói chưởng môn Lư Sơn cực kì coi trọng đồ đệ mới nhận, vị kiếm đạo thiên tài Lý Vu Hàn còn là thân thích với hắn, bản thân Thần Tử Thích còn là vương tử hoàng tôn, hôm nay kết bái với hắn, chỉ có lợi chứ không có hại.
“Nếu hiền đệ không chê, hai bọn ta tự nhiên nguyện ý.” Vương Cận sợ Triển Viễn đổi ý, lập tức kéo Thần Tử Thích gọi luôn tiếng hiền đệ.
Phố tây cuối cùng đã được bảo vệ, giết gà, đốt giấy vàng, kết bái huynh đệ, từ nay về sau thành Kiếm Dương sẽ được thái bình, hắn cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái.
“Chíp!” Bé chim đỏ ló đầu ra, bất mãn kêu một tiếng. Sao Thích Thích cứ hay nhận ca ca bừa bãi thế!
“Ôi, gà con này của đệ sao có màu đỏ thế?” Triển Viễn hiếu kì ngó sát vào. Nghe nói Thần Tử Thích muốn mở nuôi trại gà ở thôn trang này, gã với Vương Cận đều rất tán thành.
Bây giờ, tập võ luyện kiếm chiếm đa số, người trồng rau nuôi gà rất ít, mặc dù thân là môn chủ, nhưng không phải bữa nào gã cũng có thịt ăn.
“Đây là chuyện tốt, đồ ăn đến giờ không được nhiều cho lắm,” Vương Cận thở dài một hơi, “Nhưng mà, có vài môn phái lớn cũng đang nuôi gà, tùy tiện nhúng tay vào chỉ sợ bị ghét thôi.”
Nuôi gà mà còn có cả luật á? Thần Tử Thích bĩu môi, cảm thấy không đúng, Kim Cương môn nuôi gà có bị gì đâu, với lại còn bán cho bách tính cơ mà, làm gì nghiêm trọng vậy chứ.
Bây giờ đang mùa rét đậm, đến đầu xuân mua gà với mạ non cũng không muộn, Thần Tử Thích giao sườn Trường Đoản cho hai môn phái, trước năm mới có thể mặc bọn họ sử dụng, tha hồ mà đánh, còn tiện thể cày xới đất luôn.
“Sao mà trùng hợp vậy, ở đó có cái sườn Trường Đoản thật ạ?” A Mộc tò mò hỏi Thường Nga.
Thường Nga cốc đầu thằng nhỏ, “Đồ đầu gỗ con đó.”
Từ lúc nghe nói tháng chạp sẽ có chuyện quyết đấu, Thần Tử Thích đã vội vàng mua thôn trang này từ tay Lư Sơn phái, gọi người khắc tấm bia kia rồi vùi xuống đất.
Không có sườn Trường Đoản, vậy tự tay tạo ra một cái, dù sao tất cả cũng chỉ từ miệng truyền ra mà thôi.
Tiểu kịch trường
Chim tiểu công: Chúng ta cũng có thể so kiếm trên sườn Trường Đoản.
Thích Thích: So kiếm gì? Chim tiểu công: So độ dài ngắn cùng nhanh chậm của kiếm. Ví dụ như ta rút kiếm dài
Thích Thích: Rút kiếm thì cởi quần làm gì thế? _(:з」∠*)_
Chim tiểu công: Kiếm giấu ở dưới, xem kiếm đây!
Thích Thích: Ưm….quá sâu _(:з」∠o)_
Chim tiểu công: Hết cách rồi, ta rút kiếm dài mà lị
Thích Thích: Thế còn kiếm gì không?
Chim tiểu công: Còn có kiếm nhanh một chút, kiếm chậm một chút, một đêm bảy kiếm!
Thích Thích:?(????ω????)?
=)))))))) một đêm bảy kiếm =)))
Danh sách chương