Hắn? Thiên Đức đế nhìn theo hướng ngón tay Đan Y chỉ, lập tức trông thấy gương mặt sững sờ của Thần Tử Thích.

Hôm nay bởi vì là trường hợp chính thức, Thần Tử Thích mặc lễ phục thân vương, trường bào nguyệt sắc có long văn, dùng thắt lưng xanh lam buộc lại, không mặc áo khoác ngoài, hoàn toàn có thể nhìn rõ thân hình thon dài cùng sống lưng chắc nịch.

Thiếu niên còn vương vài nét non nớt trẻ thơ, sở hữu một đôi mắt hoa đào hớp hồn người.

Thần Tử Thích, đích thực là đứa em trai có tướng mạo đẹp nhất. Năm đó Đan Y chỉ chơi cùng Thần Tử Thích, chẳng phải cũng vì đệ ấy đẹp sao? Thiên Đức đế nhớ đến mấy cỗ kiệu hồng phấn nhìn thấy bên ngoài tiền điện, bên trong không chỉ có mỹ nữ diễm lệ mà có các tuấn mỹ nam tử. Có thể thấy, sở thích của vị tân Phượng Vương này, mỹ nam đứng số một…..

Là cung chủ của Quy Vân cung, Đan Y muốn dạng mỹ nhân nào cũng có, nhưng muốn chơi một vương gia, thì thật ra có chút khó. Giang sơn hoàng gia dù có thế nào suy cho cùng vẫn là hoàng gia.

“Chắc cung chủ không phải đang đùa chứ? Tử Thích là đệ đệ của trẫm, đường đường là một thân vương nhất phẩm!” Thiên Đức đế cắn răng nói.

Tuy rằng đây thực sự là một cuộc mua bán không tệ với hắn ta, dù sao hắn cũng đã khống chế được Thần Tử Thích. Để Thần Tử Thích ở bên người Đan Y làm cơ sở ngầm cho mình là chuyện có lợi vô cùng với hắn, với lại còn không cần mất đến năm tòa thành….nhưng mà, vứt thành viên hoàng tộc cho Quy Vân cung đùa bỡn, nếu nói ra, thì thân làm Hoàng đế như hắn thực sự rất mất thể diện.

Có lẽ mục đích của Đan Y chính là để hoàng thất nhục nhã? Đan Y không để ý đến Thiên Đức đế, không vội không chậm nhấp một ngụm trà, ung dung giương mắt nhìn về phía chỗ Thần Tử Thích vẫn đang đứng.

Thần Tử Thích hoang mang, Đan Y mới nói gì cơ, muốn hắn? Hắn cũng không cho rằng, Đan Y muốn hắn ở lại Quy Vân cung làm người hầu, ý tứ trong đây là……Hô hấp lập tức ngừng lại, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, nhất thời không biết phản ứng thế nào mới đúng.

Nghi hoặc nhìn qua, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng đẹp đẽ kia, trái tim Thần Tử Thích bất chợt nao nao, âm thầm phỉ nhổ chính mình, không thể bị sắc đẹp dụ hoặc, bản thân cũng sắp thành mỹ sắc dâng cho y chơi đùa kia kìa!

“Quy Vân cung chưa bao giờ ép mua ép bán,” ánh mắt Đan Y rời khỏi người Thần Tử Thích, “Hoàng thượng không muốn đưa em trai cho Bổn tọa, Bổn tọa cũng không muốn để người Lam gia tiến cung thêm nữa, đây âu cũng hợp nhau cả thôi.”

“Khoan…..khoan đã!” Thiên Đức đế hít sâu một hơi, “Trẫm có thể tặng tiểu Thất cho ngươi, nhưng không được để người ngoài biết chuyện này.”

“Hoàng huynh!” Mặt Thần Tử Thích đầy nét hoảng sợ nhìn Thiên Đức đế, trong lòng không khỏi khinh thường, kéo cái bộ dạng tiểu nhân của Thiên Đức đế ra đánh một trăm lần. Độ xấu hổ của người này chắc chắn đã đạt đến cảnh giới, có thể làm bất cứ chuyện gì rồi!

“Vì nghiệp lớn của Thần gia, đành để đệ chịu khổ vậy,” Thiên Đức đế nắm cổ tay Thần Tử Thích, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, từ tốn nói, “Chớ quên, đệ đã đồng ý với hoàng huynh.”

Con mẹ nhà mi…..Thần Tử Thích suýt nữa chửi to, nhưng vẫn kìm lại, lộ ra nụ cười cứng ngắc, rít một câu, “Ân điển của hoàng huynh, thần đệ tự sẽ không quên.”

Thiên Đức đế hài lòng gật đầu, ngoảnh đầu nhìn Đan Y, phát hiện người kia đang nhìn chòng chọc vào tay hắn ta, không khỏi rùng mình, vội vàng buông cổ tay Thần Tử Thích ra.

Đan Y mặt lạnh nghiêm túc buông cốc trà xuống, đứng dậy, liếc nhìn Thần Tử Thích cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, “Tối nay đưa vào phòng Bổn tọa.” Nói xong, liền phất áo rời đi.

Ô Vân Sử mặc toàn thân đen tuyền cùng Lam Giang Tuyết mặc đồ trắng, lập tức đi theo. Người của Quy Vân cung đều lướt gió mà đi, vạt áo rực rỡ của Đan Y vẽ thành một đường cong duyên dáng giữa không trung, tựa như phượng múa giữa bầu trời, đẹp không sao tả xiết.

Lam Sơn Vũ ở lại đón tiếp khách nhân: “Hoàng thượng, Vương gia, mời đi khách phòng nghỉ tạm một lát, buổi tối sẽ có yến tiệc chiêu đãi.” Đối với yêu cầu này của cung chủ, Lam Sơn Vũ cũng có chút mờ mịt, chỉ có điều, may là thói quen rèn luyện hằng ngày đã làm hắn bảo trì được sắc mặt như thường, vẫn cười tủm tỉm nói chuyện cùng Thần Tử Thích.

“Cung chủ, sao người làm vậy với Tử Thích……” Lam Giang Tuyết theo sau Đan Y, bay đến chỗ phía trên thủy tạ, Ô Vân Sử khẽ xẹt một cái trên không trung, vững vàng dừng ở bên người Đan Y.

“Sao?” Đan Y nhíu mi nhìn về phía Lam Giang Tuyết, “Không thể sao?”

“Không phải…..” Lam Khinh Hàn lần đầu phải cạn lời, ngoảnh đầu nháy mắt ra hiệu với Ô Vân Sử, nhưng mà Ô Vân Sử căn bản không hiểu, trừng đôi mắt ưng nhìn thẳng hắn, nhìn được một lát vẫn không hiểu, đột nhiên ngoẹo đầu sang một bên.

Một thân hắc y, vị vừa rồi cùng Lam Giang Tuyết đứng song song bảo tọa, chính là Ô Vân Sử đương nhiệm —— Điêu Liệt.

Điêu Liệt là một tên trầm mặc ít nói, tính cách vừa hung vừa nóng, chỉ nghe lời một mình Đan Y. Lam Giang Tuyết thở dài, trông cậy vào gã đi khuyên Đan Y, còn không bằng dựa vào bản thân, đành nói tiếp: “Chỉ là, ngài hà tất hôm nay phải…..”

“Bọn họ không phải thúc giục bổn tọa khai trai sao? Bổn tọa sẽ khai cho bọn họ thấy!” Đan Y hừ lạnh một tiếng.

Lam Giang Tuyết mím môi, không nhiều lời nữa.

“Cung chủ ngại bọn họ phiền, thuộc hạ sẽ đi giết bọn họ ngay.” Điêu Liệt ghé đầu qua, nghiêm túc nói.

Lam Giang Tuyết day day huyệt thái dương đau đớn, trừng mắt nhìn Điêu Liệt: “Ngươi đừng gây phiền phức nữa.”

Trong khách phòng, Thiên Đức đế đích thân đưa một cốc quân sơn ngân diệp trà cho Thần Tử Thích.

Người của Quy Vân cung không chịu để Kim Ngô vệ lên núi, nhưng cũng đưa lễ vật của bọn họ lên. Đợi đến khi cả hai vào khách phòng, đồ vật cũng đã được sắp xếp thỏa đáng.

“Trà này đệ uống cũng đã được hai năm, có phải thấy càng uống càng ngon phải không?” Thiên Đức đế cười cầm cốc đặt trước mặt Thần Tử Thích.

Thần Tử Thích nhìn cốc trà, chẳng thèm động đậy.

“Yên tâm, không phải độc, đệ uống trà đúng thời gian, trẫm không thúc dục thì sẽ không phát tác.” Giọng điệu Thiên Đức đế lạnh lẽo nói.

“Không phải độc, vậy là cổ?” Thần Tử Thích không hề băn khoăn, uống sạch một cốc, mới cảm thấy cảm giác đau loáng thoáng quả thực dễ chịu hơn một ít.

“Đúng vậy.” Thiên Đức đế thoải mái thừa nhận, “Cổ này dùng tinh huyết của người thi cổ nuôi dưỡng mà thành, cũng chỉ có người thi cổ mới có thể giải. Thế  nên đệ cũng không cần quan tâm tìm cách giải trừ, kể cả có đi cầu đến chưởng môn Vạn Cổ môn, cũng không giải được đâu.”

Thần Tử Thích siết chặt cốc trà trong tay, chậm rãi thả xuống: “Hóa ra đệ đối với hoàng huynh quan trọng như vậy, danh xưng đệ đệ này quả thực ta phải thấy được sủng mà sợ.”

Dùng tinh huyết của người thi cổ để nuôi nấng cổ trùng, đó tất nhiên phải cực kì trân quý, Thiên Đức đế hạ vốn gốc hòng khống chế hắn, cũng không rõ vì sao?

“Đệ tự nhiên có giá trị, nhìn hôm nay mà xem…..” Thiên Đức đế cười đầy mờ ám.

Nói tới đây, Lam Sơn Vũ tới gõ cửa: “Cung chủ mời Hoàng đế bệ hạ đến tiền thính dự yến tiệc.”

Hai người mở cửa, Lam Sơn Vũ cười tủm tỉm đứng ở trước cửa, sau lưng là thị nữ mặc áo xanh. Thiên Đức đế đi theo Lam Sơn Vũ dự tiệc, còn Thần Tử Thích lại bị yêu cầu đi theo hai thị nữ.

“Cung chủ nói, sau khi yến tiệc kết thúc phải được gặp ngài.” Thị nữ áo xanh mặt lạnh lùng, lúc nói chuyện cằm hơi hất lên, mang theo vài phần ngạo mạn.

Thần Tử Thích khẽ cười: “Vậy phiền hai tỷ tỷ dẫn đường.” Đôi mắt hoa đào mang theo ba phần ý cười trời sinh, diễm lệ động lòng người dưới ánh chiều tà.

Thị nữ hơi sững sờ, thái độ thoáng cái tốt hơn vài phần.

Đi theo thị nữ áo xanh, lòng vòng qua hành lang gấp khúc dài, Thần Tử Thích có thể nhìn ra cấu tạo của Quy Vân cung.

Kiến trúc của Quy Vân cung không hề giống với bố cục chỉnh thể như của hoàng cung, ở đây xây theo thế dựa vào núi, vô cùng tùy tính. Có nước thì sẽ trở thành thủy tạ, có thác nước chặn sẽ xây một cây cầu cong; có núi đá nhô lên sẽ dựng đình hóng gió, hành lang có mái hiên xuyên qua rừng trúc rậm rạp.

Mà những thứ này cùng tạo nên một bức họa đình lầu đài các tự do, vô số hành lang gấp khúc gắn liền với nhau. Nếu có mưa rơi, chẳng cần bung ô, vẫn có thể đi dạo khắp chốn trong cung này.

Đi qua rất nhiều đình đài, xuyên qua một mảnh ngô đồng che kín mặt trời, rốt cuộc cũng nhìn thấy một cung điện vô cùng xa hoa.

“Vương gia mời đi tắm rửa, cung chủ yêu sạch sẽ, chưa từng đến gần người chưa tắm qua.” Hai thị nữ áo xanh, một người khá cao, một người khá lùn, người nói là người cao kia.

Lời này nghe thật sự chói tai, phảng phất như hắn là một thứ đồ, Thần Tử Thích cười không để ý: “Không biết vị tỷ tỷ xinh đẹp này tên là gì nhỉ?”

“Nô tỳ là Thanh Bình, đây là muội muội Thanh Hà của nô tỳ.” Thị nữ cao kia nói, kéo mạnh màn che ra. Trong cung điện có một cái hồ tắm được xây bằng đá cát vàng kim, ước chừng to bằng một gian phòng, có dẫn suối nước nóng chảy vào, sương mù bốc lên, nhìn vô cùng thoải mái.

“Chậm đã,” Thanh Hà liếc nhìn Thanh Bình, nói nhỏ, “Hồ tắm của Cung chủ chưa bao giờ cho người khác dùng, chỉ sợ không ổn đâu….”

Long Ngâm thần công của Thần Tử Thích đã luyện xong tầng thứ nhất, tuy rằng không thể đại sát tứ phương, nhưng cũng sớm đã tai thính mắt tinh, vẫn hoàn toàn nghe rõ được giọng nói kia. Rũ mắt cười nhẹ một cái, hắn vẫn tự đi đến bên hồ, thản nhiên bắt đầu cởi đồ.

“Á ——” Thanh Hà kinh hô một tiếng, kéo tỷ tỷ quay người lại, “Vương gia, ngài……..” Không thèm bận tâm, Thần Tử Thích đã lột sạch trơn, chỉ mặc mỗi cái tiết khố.

Thần Tử Thích ngoảnh đầu thoáng nhìn hai thị nữ kia, hơi nheo mắt lại. Thị nữ của Quy Vân cung, mấy năm nay hắn không hiếm gặp, người nào người nấy đều giống Linh Quan với Linh hòa, khiêm tốn giữ lễ, dịu dàng nghe lời. Còn hai người này, chẳng hề giống thị nữ mà trái lại giống đại tiểu thư nhà ai đó thì hơn.

“Sao, không phải bảo ta tắm rửa sao? Qua đây chà lưng cho bổn vương.” Thần Tử Thích nổi tính đại gia, nhảy vào hồ nước ấm áp, ngoắc tay với hai người kia.

Lúc Đan Y trở về tẩm cung, liền trông thấy hai thị nữ đứng ở trước cửa, một trong hai còn đỏ bừng mắt.

“Cung chủ.” Thanh Hà nhìn thấy Đan Y, muốn nói lại thôi.

Đan Y đến gần, đúng lúc Thanh Hà không nhịn được lộ ra ý cười, giơ tay đẩy nàng ta ra, tiến thẳng vào. Bát Vân thủ mang theo nửa phần công lực, sém nữa đã ném Thanh Hà ngã xuống đất, nàng ta loạng choạng vài bước mới đứng vững người, lúc quay đầu lại thì cửa nội thất đã khép ầm một tiếng đóng lại.

Linh Hòa với Linh Quan theo Đan Y trở về, cùng liếc nhìn nhau, mím môi nín cười. Linh Quan khẽ lên tiếng: “Cung chủ có việc bận, chúng ta qua bên kia canh gác đi.” Nói xong, còn chân thật đáng tin kéo hai tỷ muội kia đi.

Thần Tử Thích vừa mới thay một bộ xiêm mỏng manh, nhào xuống lăn một vòng lên cái giường lớn.

Cái giường trong phòng này có chiều rộng một trượng, rất không giống với cái giường gỗ chân cao của hoàng gia lùn hơn một nửa, không có thành giường chắn kia. Bốn phía rủ sa trướng mềm mại bằng băng tàm ti màu ngọc biếc, trên đầu giường treo mành gió bằng trân châu, nhìn rất mới lạ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thần Tử Thích nhỏm người lên, nhìn Đan Y mặt lạnh, đang tiến từng bước lại gần, không khỏi nuốt nước miếng theo bản năng: “Phượng Nguyên ca ca, lâu quá mình không gặp.”
Tiểu kịch trường:

“Khả năng lý giải của Ô Vân Sử cần được nâng cao”

Lam Giang Tuyết: *Nháy mắt*

Điêu Liệt: *Nghiêng đầu*

Lam Giang Tuyết: Ngươi nghiêng đầu làm gì thế?

Điêu Liệt: Không hiểu ý của ngươi, nên đổi góc khác thử xem

Lam Giang Tuyết:………

Chim tiểu công: Chíp ha ha ha, ta sắp khai trai rồi nhóe!

Điêu Liệt: Chủ thượng muốn ăn sâu ngọc trúc hay rắn mai hoa?

Chim tiểu công: Ta không nói cái này

Điêu Liệt * vẹo đầu*: Vậy là muốn ăn chuột trúc sao?

Chim tiểu công:…………..Cút!

=))))) tuần này khá bận! Hết!

Phượng Nguyên ca ca, lâu quá mình không gặp =)) nghe ngọt như mía ấy ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện