Sóng cao vừa tầm, hướng gió thích hợp. Những cánh buồm trên thuyền Hải Yêu giương cao phần phật, đuôi thuyền kéo theo một con sóng trắng thẳng tắp. Nick ngủ trên một chiếc bục bằng phẳng phía mũi tàu được một lúc, nhưng cảm thấy không thoải mái, nên lại đổi sang đài quan sát trên cột buồm, nhưng vẫn không ngon giấc.
Mười bốn, mười lăm tuổi là thời kỳ cơ thể phát triển, cả ngày Nick không phải buồn ngủ thì là đói, nếu không thì là vừa buồn ngủ vừa đói, giấc ngủ buổi trưa cực kỳ quan trọng với nàng. Mấy chỗ cũ đều không thể an tâm chợp mắt, khiến Nick rất bồn chồn. Cẩn thận quan sát suốt một lượt, mới phát hiện tất cả là so những ánh mắt tạo thành - dường như toàn bộ người trên thuyền đều đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Sự kiện đội trưởng Nick đóng giả phụ nữ đã theo lời những thuyền viên lên bờ lan ra khắp cả đội thuyền, trở thành tin đồn gây sốc nhất trong năm của Sư Tử Đỏ. Từng là đội trưởng xung phong đàn ông nhất, hung mãnh nhất, nhưng giờ trong mắt đám cướp biển dường như đã có sự thay đổi. Là một cường đạo quanh năm cướp bóc trên biển, da dẻ cậu nhóc có phần hơi quá trắng, giọng nói cũng lộ ra đôi chút cao mà sắc rất kỳ lạ, đặc biệt là chưa bao giờ thấy cậu thay quần áo trước mặt người khác.
Rốt cuộc đội trưởng là “chàng” hay là “nàng”? Thuyền trưởng không một lời giải thích, đương nhiên cũng chẳng có ai dám hỏi thẳng ngài.
Nick gãi gãi đầu, buồn bực chui vào phòng thuyền trưởng. Hayreddin đang bò ra bàn tính toán, trên bàn bày thước kẻ và compa, cùng một cuốn sách Latin rất dày đang mở. Nick thò đầu nhìn, chỉ thấy trên những trang giấy là các ký hiệu và hình vẽ rất kỳ lạ.
“Sách gì vậy?”
“Hàm số lượng giác.”
“Toán học.” Nick bặm miệng, ngoại trừ dùng số học vào việc đếm vàng ra, nàng chẳng hiểu một tí gì về môn khoa học này. “Tính toán để làm gì? Có thể tăng sức chiến đấu không?”
“Hiện giờ thì chưa được, tôi vẫn còn đang học.” Hayreddin thay một tờ giấy tính mới, vứt tờ giấy viết đầy những công thức tính toán xuống chiếc hòm dưới chân. Đống bản thảo bên trong đã chất cao đến gần một thước. “Toán học và thiên văn học rất hữu dụng trong ngành hàng hải, đặc biệt là ở những hải vực rộng lớn mà ta chưa biết rõ.”
“Tôi tưởng thuyền trưởng đã là chuyên gia sành sỏi trong thuật hàng hải rồi.” Nick nói, “Chưa bao giờ thấy ngài dẫn thuyền đi sai đường.”
“Vì đây là Địa Trung Hải, đều là những tuyến đường hàng hải lâu đời đã đi qua đến hơn ngàn năm nay, chỉ dựa vào kinh nghiệm và mấy câu ngạn ngữ được truyền lại cũng có thể tìm được đường tới đất liên.” Hayreddin cắm chiếc bút lông vào bình mực đen, rút ra một tấm bản đồ vẽ trên giấy da dê rồi trải ra cho Nick xem, trên đó ghi lại một cách mơ hồ những đường ven biển của Tân thế giới, còn các vùng biển chưa biết thì được vè lại bằng những con quái thú trong tưởng tượng.
“Thế giới này rộng lớn hơn cô tưởng tượng nhiều, thời kỳ chỉ dựa vào kinh nghiệm đã xa rồi. Những con mọt sách không bao giờ ra khỏi cửa, chỉ dùng một dụng cụ đo đạc định vị đơn giản và một cây bút đã có thế nắm rõ vị trí đất liền hơn cả tôi.”
Nói xong, Hayreddin lại quay lại việc luyện tập tính toán. Nick gối đầu lên cánh tay, ngối bên bàn nhìn hắn vẽ hết hình tam giác này đến hình tam giác khác.
“Thuyền trưởng, ngài đã từng được đi học bao giờ chưa? Tôi luôn cảm thấy ngài cài gì cũng biết, giống như là sinh ra trong đầu đã chứa cả một tủ tư liệu ấy.” Nàng đã từng thấy hắn nói tiếng Pháp, dùng tiếng Tây Ban Nha viết thông báo tuyên chiến, còn dùng cả tiếng Latin để tính toán hàm số sin nữa.
Hayreddin nhìn cái đầu nhỏ đang nghiêng sang một bên của nàng, bật cười bất lực. “Sao có thể, đều là sau này từ từ tự học đấy.”
“Sau này? Vậy trước đó thì sao?” Nick truy hỏi đến cùng.
“Trước đó… anh em rất đông, nhà lại nghèo, nhét cho nhưng bụng thôi đã đủ bận lắm rồi.” Hayreddin nhướn nhướn mày, dùng một câu nói tóm tắt cuộc sống hắn đã trải qua, hơn nữa không có ý tường thuật lại. “Đừng có luẩn quẩn ở đây nữa, không có việc gì thì tìm Victor chới đi, hoặc là xuống đày thuyền bắt chuột. Mấy con tiểu quỷ khoác da lông đó sắp ăn sạch đồ dự trữ rồi.”
Nick bị đá ra khỏi khoang thuyền trưởng, buồn bực đi tìm chỗ tiêu khiển.
Nàng cũng không phải buồn chán quá lâu, vừa tiến đến gần hải vực Algiers, mùi không khí đã thay đổi. Tro tàn của lưu huỳnh và diêm tiêu theo gió bay tới, những mảnh gỗ vỡ vụn nổi dập dềnh rải rác trên mặt biển.
Mấy thủy thủ quan sát thấp thỏm lo lắng nhìn về phía đường chân trời, cách căn cứ địa gần như vậy xảy ra chiến sự không phải là một điềm bào tốt đẹp. Lúc Hayreddin tới Pháp đã dẫn theo phần lớn tàu thuyền, tuy bến cảng đã giới nghiêm, nhưng giờ nếu có kẻ địch nhân lúc vắng người bí mật tập kích, thì hậu quả không cần nói cũng biết. Thuyền Hải Yêu dùng tín hiệu cờ để triệu hồi các thuyền chiến khác, tất cả đội thuyền hợp lại thành đội hình chiến đấu, các pháo thủ ai vào vị trí người nấy.
Rất nhanh, dòng hải lưu đã đưa tới một lời giải thích chi tiết và kỹ càng hơn: Một cái xác mặc đồng phục màu xanh lam lập lờ trôi tới. Thủy thủ trưởng dẫn theo vài người đáp thuyền nhỏ trèo tới xác nhận, thi thể vẫn chưa bắt đầu phân hủy, chỉ có vẻ mặt kinh hoàng đau đớn tiết lộ cảnh tưởng trước khi chết. “Là người Tây Ban Nha!” Thủy thủ trưởng hét to về phía thuyền lớn, “Chết chưa được hai ngày!”
Hayreddin nhìn đăm đăm về hướng Algiers, không nói một lời. Người của hắn vẫn còn quá ít, tình hình này tuy có thể dự đoán trước, nhưng hắn không có cách nào để giải quyết.
Hết thi thể này đến thi thể khác nối tiếp nhau trôi tới, mọi người đều chú ý đến với vẻ rất cao hứng, trên mặt biển tuyệt đại đa số đều là người Tây Ban Nha. Chỉ có một người đàn ông khuôn mặt đen đúa, khắp mặt là râu quai nón lẫn trong số đó, đầu quấn khăn trắng và áo choàng thấm đẫm máu tươi.
“Kéo hắn ta lên đi!” Hayreddin ra lệnh, thủy thủ thòng dây thừng xuống mạn thuyền, người trên ở trên nhỏ liền buộc chặt cái xác vào, người bên trên lập tức kéo lên. Tuy rằng rất giống với người Moor Bắc Phi, nhưng từ cách quấn khăn xếp đến đôi hài muic nhọn cong lên thì có thể thấy, đây là người Thổ Nhĩ Kỳ.
Vẻ mặt Hayreddin được thả lỏng đôi chút, một mình lẩm bẩm: “Nếu sự việc giống như ta dự đoán, thì vận may của chúng ta cũng có thể coi là không tồi.”
Đội thuyền tiến thẳng một đường vào cảng Algiers mà không gặp bất cứ cuộc tấn công nào như trong tưởng tượng, chỉ là trên bến cảng có mấy con thuyền Thổ Nhĩ Kỳ với hai đầu cong lên đang neo đậu trông vô cùng kỳ lạ. Hayreddin bắn một quả pháo gió lên trời, đối phương ngay lập tức giương lá cờ hiệu lên.
Lá cớ cướp biển nền đen đầu lâu trắng, trên mặt đầu lâu còn vẽ thêm hai đường râu màu đỏ cực kỳ khoa trương.
Tiếp đó, một người đàn ông râu đỏ chỉnh tề đi lên boong thuyền, bật cười sang sảng chào hỏi phía bên này: “Ê! Reis! Lần này chú nợ anh một món nợ ân tình lớn rồi đấy!”
Barbarossa Ishak, biệt danh Râu Đỏ, là người sáng tạo biệt danh Barbarossa đầu tiên. Ishak là anh cả trong bốn người anh em, đã gần bốn mươi tuổi, nhưng những trận say túy lúy cùng sự giàu có không hề tổn hại đến cơ thể rắn chắc và dẻo dai này. Hắn đầu quấn khăn xếp trắng, thắt lưng dắt một thanh đao cong, trên tai là mấy chiếc vòng vàng lóe sáng lấp lánh, trông giống hệt một vị vua sultan đến từ nước ngoài.
Chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng biết hai người do cùng một mẹ sinh ra. Bờ vai rộng, đôi chân dài, làn da màu đồng, dưới mái tóc màu đỏ dày rậm là đôi mắt màu lam tràn đầy năng lượng giống hệt nhau. Chỉ cần nhìn Ishak, thì sẽ biết Hayreddin của mười năm sau sẽ như thế nào.
Hai anh em đầu tiên trừng mắt nhìn nhau nửa phút, sau đó là một cái ôm của loài gấu, dùng hết sức lực đấm lên lưng của đối phương, giống như trên lưng có những con quái vật nhỏ hút máu.
“Lâu rồi không gặp anh cả, đã bảy… không, đã tám năm rồi k gặp chứ nhỉ? Em còn tưởng anh đã trở thành một ông lão già khọm rồi cơ.” Hayreddin cười nói.
“Ăn nói vớ vẩn! Đây đang là độ tuổi hấp dẫn nhất của người đàn ông đấy biết không!” Ishak hung hăng thụi lên vai em trai mình một đấm, “Chú vẫn liều lĩnh phớt đời như ngày xưa, cửa lớn mở toang mà dám ra ngoài tìm thức ăn.”
“Điều đó không phải chứng minh tâm hồn của em trẻ trung hơn anh sao?”
Hai anh em khoác vai nhau rời khỏi bến thuyền, trong lòng đều hiểu rõ lần này chỉ bị một phen kinh hoảng chứ không có gì nguy hiểm cả. Thuyền Tây Ban Nha lén tập kích đã bị Râu Đỏ cản lại.
Quay trở lại tòa lâu đài màu trắng trên đỉnh đồi, Hayreddin mở sáu thùng rượu ngon - loại mà các đế vương cũng khó có được để chiêu đãi khách khứa. Hương rượu thơm lừng nồng bay khắp bốn phía, hai người đàn ông chói mắt như ngọn lửa cháy tập trung ở phòng khách, khiến hết thảy những nhân vật xung quanh đều trở nên u ám nhỏ bé. Ishak hít hai hơi từ ống điếu kiểu Ả Rập, thật lòng khen ngợi hang ổ của em trai mình. Sau đó vẫy vẫy tay, bảo thuộc hạ dắt một con ngựa nhỏ lông ngắn rất đẹp vào. Da và lông của nó rất phù hợp cho việc tản nhiệt, đây là loài ngựa ưu tú do những dân tộc trên sa mạc gây giống.
“Nó tên là Lily, huyết thống Ả Rập thuần chủng nhất đấy, đã có người muốn dùng một con thuyền cực lớn, mới hoàn toàn để đổi mà anh không nỡ đổi.” Ishak vuốt ve cổ con ngựa nhỏ tràn ngập vẻ yêu thương, sau đó ánh mắt nhìn khắp nơi háo hức tìm kiếm, “Reis, mấy đứa cháu trai đáng yêu của anh đâu rồi? Chúng nó nhìn thấy món quà của người bác này nhất định sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng!”
“Hút thuốc của anh đi Ishak, ở đây chẳng có đứa cháu trai nào hết.” Hayreddin dứt khoát nói.
“Chú không có con trai?” Ishak vô cùng thất vọng. Ngây người hồi lâu, lại bảo bọn thuộc hạ bê ra mấy chiếc hộp nữ trang do những nghệ nhân Thổ Nhĩ Kỳ chế tạo, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì bên trong hẳn là rất đầy.
“Được rồi, cháu gái cũng tốt.” Ishak xoa xoa tay lòng tràn đầy mong chờ, dường như đang chuẩn bị bế bổng mấy cô bé con lên xoay vòng trên không một cái thật nhiệt tình. “Mấy con bé chắc đều có mái tóc đỏ rực rỡ như lửa nhỉ?”
Hayreddin lại tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt không mảy may có chút gì là đang đùa giỡn. Nụ cười trên mặt Ishak đông cứng cả lại.
Qua một lúc lâu sau, vẫn không có một đứa trẻ nào chạy ra chào đón khách, khuôn mặt Râu Đỏ dần dần lộ vẻ tuyệt vọng: “Ôi Chúa ơi! Ngay cả một đứa cháu giá cũng không có! Mẹ kiếp, suốt tám năm qua chú làm cái quái gì vậy hả? Bị đạn pháo bắn trúng đũng quần rồi à?”
Không đợi em trai kịp giải thích, ánh mắt Ishak đã lướt đến sau lưng Hayreddn, dừng trên người cậu thiếu niên vẫn im thin thít không nói năng gì.
“Lẽ nào, lẽ nào tin đồn đó là thật? Ở Thổ Nhĩ Kỳ anh nghe xong còn tưởng chuyện cười…” Ishak khó tin hét toáng lên, “Reis, chú thực sự thích những bé trai à?”
Cánh cửa lớn vang lên “rầm” một tiếng đóng lại sau lưng Nick cùng toàn bộ đám tùy tùng bị đá bay ra khỏi phòng khách. Chỉ loáng thoáng truyền ra dư âm gầm thét đầy giận dữ của hai người đàn ông. Hải Yêu, tin đồn lan truyền khắp Địa Trung Hải, đoạn tử tuyệt tôn… dăm ba câu ấy len lỏi qua khe cửa khiến mọi người nhất loạt đưa mắt nhìn nhau. Nick và chú ngựa nhỏ bốn mắt gặp nhau, nàng liền móc một quả sung khô từ túi mình ra nhét vào miệng nó, rồi cả hai cùng chuồn ra ngoài chơi.
Hai anh em dùng nắm đấm để trao đổi ngọn nguồn tin đông, trên mặt đất lộn xộn bừa bãi, rất lâu vẫn không có kết quả.
Ishak nhặt di hài của chiếc ống điếu kiểu Ả Rập mạ vàng của mình lên, vung tay ném ra sân, một con chim sẻ xám hoảng sợ đập cánh lao ra khỏi bụi cây.
“Cháu trai lớn của anh cũng cao bằng nòng pháo rồi! Thằng hai và thằng tư đã ra đi, chú cũng sắp ba mươi tuổi, lẽ nào không muốn để lại chút cốt nhục của bản thân sao? Anh nhớ chú vẫn luôn thích trẻ con, nhưng thật không tưởng tượng được là lại thích theo cách này…”
Ở thời đại này, đàn ông ba mươi tuổ chưa có gia đình (trừ những kẻ khố rách áo ôm nghèo đến nỗi ngay cả một đứa bé cũng không nuôi nổi), nếu không phải là thân thể có vấn đề thì là thần kinh có vấn đề. Ishak nghĩ tới đứa trẻ thấp bé lấm lem phía tay phải em trai mình, chòm râu liền co giật theo da mặt.
“Anh đừng có tưởng tượng lung tung nữa.” Hayreddin trầm giọng nói, “Hiện giờ đứa trẻ đó là gánh nặng của em. Huống hồ chỉ cần anh còn sống, bọn nhóc tóc đỏ sẽ không ngừng tăng lên. Anh cứ mặc kệ em.”
Thấy nắm đấm vô dụng, Ishak đành hạ giọng nhẹ nhàng khuyên lơn: “Reis, chú chưa kết hôn, nên nhìn thấy thứ gì mới lạ cũng muốn thử tí xem sao, điều này anh có thể hiểu được. Nhưng cuộc sống có phụ nữ có con trẻ rất dễ chịu, nghe này, em gái họ của vợ ba anh cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, phụ nữ trong ra đình họ rất biết sinh con…”
“Đủ rồi!” Hayreddin phát cáu, “Ishak, em nói nốt lần cuối cùng, nếu tai anh không điếc thì hãy nghe cho thật kỹ. Thứ nhất, em không thích đàn ông, cũng không thích bé trai, hoặc những sinh vật mang giống đực; thứ hai, Nick là con gái, nhưng không phải là của em, em có người phụ nữ của riêng mình.”
Ishak ngắt lời: “Vậy sao lúc nào chú cũng đem theo con nhóc đó bên cạnh?”
“Vì con nhóc đó là đội trưởng đội xung phong của em!” Hayreddin ra sức day huyệt thái dương, bị sự hiểu lầm không thể giải thích này khiến tâm trạng vô cùng tồi tệ, “Em không muốn thảo luận chuyện này với anh nữa, dừng ở đây. Ishak, lần này anh tới không phải chỉ vì chuyện này chứ? Nếu quả thật là vậy, thì em nghi ngờ anh liệu có phải là ông anh giả mạo không.”
Hắn nhìn đăm đăm vào đôi mắt màu xanh lam cực kỳ giống mình phía đối diện nói: “Suleimen Đại đế vẫn khỏe chứ?”
Biểu cảm như mẹ già trên khuôn mặt Râu Đỏ trong nháy mắt nhạt dần, thay vào đó là một nụ cười ý vị thâm sâu, cùng hàm răng trắng bóc như răng dã thú. “Ngoài việc hơi phát tướng ra, những thứ khác đều rất ổn. Reis, ngài ấy cũng hỏi thăm chú y hệt như vậy.” Ishak móc từ trong người ra một cuộn giấy da dê đưa cho Hayreddin, cười bảo: “Anh chỉ chuẩn bị quà cho các cháu của mình, còn về phần chú, để Đại đế tự chi tiền.”
Đó là một bản đồ hải đảo mà người Bắc Phi nào cũng biết, đảo Djerba của Tunisia, là con đường quan trọng nối liền Đông và Tây Địa Trung Hải.
“Đừng đi lang thang khắp nơi không nơi nương tựa, đơn độc chiến đấu với các cường quốc châu Âu như vậy nữa, đế quốc Ottoman có thể cung cấp mọi thứ cho chú ổn định.” Ishak nói, “Mùi vị của gia đình rất tuyệt vời, Reis, từ từ suy ngẫm đi.”
Ishak đi dạo một lúc trên dãy hành lang quanh co uốn lượn, chợt nhìn thấy trên mựt đất mềm bên ngoài hành lang có mấy dấu chân nhỏ nhắn xinh đẹp, men theo thì những dấu vết đó đi sâu vào bên trong sân. Ở một góc nhỏ yên lặng, con ngựa nhỏ Lily đang nhàn nhã gặm mấy chồi cây mới nhú. Một cậu thiếu niên đang ngooid xổm bên cạnh, trong tay đang cầm một cái que nhỏ chọc chọc vào bụng một con cóc, con cóc mập mạp chỉ kêu “ộp oạp” hai tiếng, nhưng cũng không nhảy tránh đi, cậu nhóc chơi vui quên trời đất.
Ngực bằng phẳng, hông hẹp, mông nhỏ, nhìn sao cũng không thấy giống kiểu phụ nữ có thể sinh được nhiều con.
Đánh giá một hồi, Ishak bực mình ngầm đưa ra kết luận.
Đội trưởng đội xung phong nên có dáng vẻ thế nào? Phải giống như Pharise trên thuyền của hắn, thân cao hai mét, khỏe mạnh lực lưỡng, cường tráng như một con bò đực mới đúng. Còn nếu là phụ nữ, thì phải đồi núi chập chùng, thân hình bốc lửa… nhưng cả hai phía đều không giống vậy, thì tính sao đây? Lặng lẽ suy nghĩ một lúc, Ishak lên tiếng: “Ở Thổ Nhĩ Kỳ, dụ dỗ ngựa của người khác là có tội ngang với dụ dỗ vợ người khác.”
“Tôi đâu có dụ dỗ nó, là nó tự muốn đi theo tôi đấy chứ.” Nick móc túi quần rỗng không còn gì ra, “Còn ăn hết sạch cả sung khô của tôi, chẳng chừa cả mẩu vụn.”
“Tên cậu là gì?”
“Nick.”
“Vô lễ!” Sắc mặt Ishak sầm xuống, giống như một quốc vương đang bực bội nghiêm nghỉ khiển trách: “Đứa trẻ này, nếu đã sống ở trên biển thì phải biết quy tắc là gì chứ. Khi một thuyền trưởng hỏi cậu, cậu phải tự giác báo cáo họ tên đầy đủ!”
“Họ tên đầy đủ của tôi là Nick.” Nàng đứng dậy, phủi phủi hết bụi đất trên người, đã cảm nhận được thái độ của đối phương không thân thiện cho lắm.
Ishak lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt sầm sì vô cùng đáng sợ. Dưới cái nhìn đăm đăm của Râu Đỏ, rất nhiều tay già đời lăn lộn nhiều năm trên biển cũng bất giác nảy sinh cảm giác rét lạnh trong lòng. Nick ngước mắt lên, khuôn mặt vô cảm đáp lại cái nhìn trợn trừng của hắn.
Ishak chìa tay, con ngựa nhỏ Lily lập tức ghé đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn. Hắn xòe năm ngón tay ra, giống như đang nhẹ nhàng chải chiếc bờm cho con ngựa nhỏ.
“Ở trên biển, có rất nhiều lời bàn tán không thể tin được. Tin đồn, truyền rằng, đội trưởng đội xung phong được những đám thủ hạ bại tướng bất tài đánh giá quá cao…” Không hề báo trước, Ishak đột nhiên rút thanh đao cong ra, chém ngang về phía Nick như sấm vang chớp giật. Nick đã sinh lòng cảnh giác từ trước, lúc này ứng biến thần tốc, nhanh nhẹn rút ngay vũ khí ra đỡ, lưỡi hái vang lên một tiếng “rẹt” trongn lớp vải bố bọc.
Lily hí nhự lên một tràng, chạy dạt sang một bên quan sát.
“Xem ra truyền thuyết về Hải Yêu không hoàn toàn là hư cấu.” Ishak thu đòn tấn công, cất lưỡi đao với luồng ánh sáng lưu động kỳ dị vào trong vỏ.
“Biệt hiệu Râu Đỏ cũng không phải chỉ có hư danh.” Nick bưởng bỉnh đáp trả.
Nghe câu trả lời trẻ con đó, Ishak lộ ra một thoáng tươi cười, “Reis trả lương cho cậu một tháng bao nhiêu?”
“Ba mươi đồng vàng.” Nick thành thực trả lời.
“Ta sẽ trả gấp đôi.” Ishak vỗ lên thanh đao Damascus nạm vàng khảm đá quý bên hông, “Bảo đao tuấn mã, rượu và thức ăn ngon, cùng ta quay về Thổ Nhĩ Kỳ, cậu muốn thứ gì sẽ có thứ đó.”
“Miễn đi, cảm ơn.” Nick không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.
“Ha ha, trung thành với ông chủ như vậy sao? Cậu không thích vàng à?” Ishak hỏi với vẻ vô cùng thích thú.
“Thích chứ. Nhưng có thể trên đường đi ngài sẽ ném tôi xuống biển làm mồi cho cá mập.” Nick đờ đẫn đáp, “Thật lòng cho tiền và thoải mái đồng ý nhưng chơi xong quẹt miệng bỏ đi, hai loại người này vẫn có một chút xíu khác biệt.”
Giống như đang tìm kiếm bí ẩn ẩn chứa trong bản đồ kho báu, Ishak lại dùng ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm vào Nick một lúc rất lâu, rồi mới nặng nề nói: “Xem ra Reis cũng không tùy tiện chọn người.”
“Tôi cũng không chọn bừa ông chủ.” Nick nghiêm túc nói, “Mỗi tháng thuyền trưởng đều phát đủ lương, đúng thời hạn.”
Râu Đỏ phá lên cười, lồng ngực dày rộng phập phồng lên xuống theo tiếng cười sảng khoái, sự thù địch như có như không lền biến mất. Từng đốt ngón tay Nick trắng bệch do nắm chặt lưỡi hái bây giờ mới chậm rãi nới lỏng.
“Nick phải không? Thích sung khô à?” Ishak cười nói, “Qua hành lang bên kia ngồi đi, cùng ăn vài món điểm tâm, tôi sẽ kể câu chuyện của bốn anh em cho cậu nghe.”
Mười bốn, mười lăm tuổi là thời kỳ cơ thể phát triển, cả ngày Nick không phải buồn ngủ thì là đói, nếu không thì là vừa buồn ngủ vừa đói, giấc ngủ buổi trưa cực kỳ quan trọng với nàng. Mấy chỗ cũ đều không thể an tâm chợp mắt, khiến Nick rất bồn chồn. Cẩn thận quan sát suốt một lượt, mới phát hiện tất cả là so những ánh mắt tạo thành - dường như toàn bộ người trên thuyền đều đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Sự kiện đội trưởng Nick đóng giả phụ nữ đã theo lời những thuyền viên lên bờ lan ra khắp cả đội thuyền, trở thành tin đồn gây sốc nhất trong năm của Sư Tử Đỏ. Từng là đội trưởng xung phong đàn ông nhất, hung mãnh nhất, nhưng giờ trong mắt đám cướp biển dường như đã có sự thay đổi. Là một cường đạo quanh năm cướp bóc trên biển, da dẻ cậu nhóc có phần hơi quá trắng, giọng nói cũng lộ ra đôi chút cao mà sắc rất kỳ lạ, đặc biệt là chưa bao giờ thấy cậu thay quần áo trước mặt người khác.
Rốt cuộc đội trưởng là “chàng” hay là “nàng”? Thuyền trưởng không một lời giải thích, đương nhiên cũng chẳng có ai dám hỏi thẳng ngài.
Nick gãi gãi đầu, buồn bực chui vào phòng thuyền trưởng. Hayreddin đang bò ra bàn tính toán, trên bàn bày thước kẻ và compa, cùng một cuốn sách Latin rất dày đang mở. Nick thò đầu nhìn, chỉ thấy trên những trang giấy là các ký hiệu và hình vẽ rất kỳ lạ.
“Sách gì vậy?”
“Hàm số lượng giác.”
“Toán học.” Nick bặm miệng, ngoại trừ dùng số học vào việc đếm vàng ra, nàng chẳng hiểu một tí gì về môn khoa học này. “Tính toán để làm gì? Có thể tăng sức chiến đấu không?”
“Hiện giờ thì chưa được, tôi vẫn còn đang học.” Hayreddin thay một tờ giấy tính mới, vứt tờ giấy viết đầy những công thức tính toán xuống chiếc hòm dưới chân. Đống bản thảo bên trong đã chất cao đến gần một thước. “Toán học và thiên văn học rất hữu dụng trong ngành hàng hải, đặc biệt là ở những hải vực rộng lớn mà ta chưa biết rõ.”
“Tôi tưởng thuyền trưởng đã là chuyên gia sành sỏi trong thuật hàng hải rồi.” Nick nói, “Chưa bao giờ thấy ngài dẫn thuyền đi sai đường.”
“Vì đây là Địa Trung Hải, đều là những tuyến đường hàng hải lâu đời đã đi qua đến hơn ngàn năm nay, chỉ dựa vào kinh nghiệm và mấy câu ngạn ngữ được truyền lại cũng có thể tìm được đường tới đất liên.” Hayreddin cắm chiếc bút lông vào bình mực đen, rút ra một tấm bản đồ vẽ trên giấy da dê rồi trải ra cho Nick xem, trên đó ghi lại một cách mơ hồ những đường ven biển của Tân thế giới, còn các vùng biển chưa biết thì được vè lại bằng những con quái thú trong tưởng tượng.
“Thế giới này rộng lớn hơn cô tưởng tượng nhiều, thời kỳ chỉ dựa vào kinh nghiệm đã xa rồi. Những con mọt sách không bao giờ ra khỏi cửa, chỉ dùng một dụng cụ đo đạc định vị đơn giản và một cây bút đã có thế nắm rõ vị trí đất liền hơn cả tôi.”
Nói xong, Hayreddin lại quay lại việc luyện tập tính toán. Nick gối đầu lên cánh tay, ngối bên bàn nhìn hắn vẽ hết hình tam giác này đến hình tam giác khác.
“Thuyền trưởng, ngài đã từng được đi học bao giờ chưa? Tôi luôn cảm thấy ngài cài gì cũng biết, giống như là sinh ra trong đầu đã chứa cả một tủ tư liệu ấy.” Nàng đã từng thấy hắn nói tiếng Pháp, dùng tiếng Tây Ban Nha viết thông báo tuyên chiến, còn dùng cả tiếng Latin để tính toán hàm số sin nữa.
Hayreddin nhìn cái đầu nhỏ đang nghiêng sang một bên của nàng, bật cười bất lực. “Sao có thể, đều là sau này từ từ tự học đấy.”
“Sau này? Vậy trước đó thì sao?” Nick truy hỏi đến cùng.
“Trước đó… anh em rất đông, nhà lại nghèo, nhét cho nhưng bụng thôi đã đủ bận lắm rồi.” Hayreddin nhướn nhướn mày, dùng một câu nói tóm tắt cuộc sống hắn đã trải qua, hơn nữa không có ý tường thuật lại. “Đừng có luẩn quẩn ở đây nữa, không có việc gì thì tìm Victor chới đi, hoặc là xuống đày thuyền bắt chuột. Mấy con tiểu quỷ khoác da lông đó sắp ăn sạch đồ dự trữ rồi.”
Nick bị đá ra khỏi khoang thuyền trưởng, buồn bực đi tìm chỗ tiêu khiển.
Nàng cũng không phải buồn chán quá lâu, vừa tiến đến gần hải vực Algiers, mùi không khí đã thay đổi. Tro tàn của lưu huỳnh và diêm tiêu theo gió bay tới, những mảnh gỗ vỡ vụn nổi dập dềnh rải rác trên mặt biển.
Mấy thủy thủ quan sát thấp thỏm lo lắng nhìn về phía đường chân trời, cách căn cứ địa gần như vậy xảy ra chiến sự không phải là một điềm bào tốt đẹp. Lúc Hayreddin tới Pháp đã dẫn theo phần lớn tàu thuyền, tuy bến cảng đã giới nghiêm, nhưng giờ nếu có kẻ địch nhân lúc vắng người bí mật tập kích, thì hậu quả không cần nói cũng biết. Thuyền Hải Yêu dùng tín hiệu cờ để triệu hồi các thuyền chiến khác, tất cả đội thuyền hợp lại thành đội hình chiến đấu, các pháo thủ ai vào vị trí người nấy.
Rất nhanh, dòng hải lưu đã đưa tới một lời giải thích chi tiết và kỹ càng hơn: Một cái xác mặc đồng phục màu xanh lam lập lờ trôi tới. Thủy thủ trưởng dẫn theo vài người đáp thuyền nhỏ trèo tới xác nhận, thi thể vẫn chưa bắt đầu phân hủy, chỉ có vẻ mặt kinh hoàng đau đớn tiết lộ cảnh tưởng trước khi chết. “Là người Tây Ban Nha!” Thủy thủ trưởng hét to về phía thuyền lớn, “Chết chưa được hai ngày!”
Hayreddin nhìn đăm đăm về hướng Algiers, không nói một lời. Người của hắn vẫn còn quá ít, tình hình này tuy có thể dự đoán trước, nhưng hắn không có cách nào để giải quyết.
Hết thi thể này đến thi thể khác nối tiếp nhau trôi tới, mọi người đều chú ý đến với vẻ rất cao hứng, trên mặt biển tuyệt đại đa số đều là người Tây Ban Nha. Chỉ có một người đàn ông khuôn mặt đen đúa, khắp mặt là râu quai nón lẫn trong số đó, đầu quấn khăn trắng và áo choàng thấm đẫm máu tươi.
“Kéo hắn ta lên đi!” Hayreddin ra lệnh, thủy thủ thòng dây thừng xuống mạn thuyền, người trên ở trên nhỏ liền buộc chặt cái xác vào, người bên trên lập tức kéo lên. Tuy rằng rất giống với người Moor Bắc Phi, nhưng từ cách quấn khăn xếp đến đôi hài muic nhọn cong lên thì có thể thấy, đây là người Thổ Nhĩ Kỳ.
Vẻ mặt Hayreddin được thả lỏng đôi chút, một mình lẩm bẩm: “Nếu sự việc giống như ta dự đoán, thì vận may của chúng ta cũng có thể coi là không tồi.”
Đội thuyền tiến thẳng một đường vào cảng Algiers mà không gặp bất cứ cuộc tấn công nào như trong tưởng tượng, chỉ là trên bến cảng có mấy con thuyền Thổ Nhĩ Kỳ với hai đầu cong lên đang neo đậu trông vô cùng kỳ lạ. Hayreddin bắn một quả pháo gió lên trời, đối phương ngay lập tức giương lá cờ hiệu lên.
Lá cớ cướp biển nền đen đầu lâu trắng, trên mặt đầu lâu còn vẽ thêm hai đường râu màu đỏ cực kỳ khoa trương.
Tiếp đó, một người đàn ông râu đỏ chỉnh tề đi lên boong thuyền, bật cười sang sảng chào hỏi phía bên này: “Ê! Reis! Lần này chú nợ anh một món nợ ân tình lớn rồi đấy!”
Barbarossa Ishak, biệt danh Râu Đỏ, là người sáng tạo biệt danh Barbarossa đầu tiên. Ishak là anh cả trong bốn người anh em, đã gần bốn mươi tuổi, nhưng những trận say túy lúy cùng sự giàu có không hề tổn hại đến cơ thể rắn chắc và dẻo dai này. Hắn đầu quấn khăn xếp trắng, thắt lưng dắt một thanh đao cong, trên tai là mấy chiếc vòng vàng lóe sáng lấp lánh, trông giống hệt một vị vua sultan đến từ nước ngoài.
Chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng biết hai người do cùng một mẹ sinh ra. Bờ vai rộng, đôi chân dài, làn da màu đồng, dưới mái tóc màu đỏ dày rậm là đôi mắt màu lam tràn đầy năng lượng giống hệt nhau. Chỉ cần nhìn Ishak, thì sẽ biết Hayreddin của mười năm sau sẽ như thế nào.
Hai anh em đầu tiên trừng mắt nhìn nhau nửa phút, sau đó là một cái ôm của loài gấu, dùng hết sức lực đấm lên lưng của đối phương, giống như trên lưng có những con quái vật nhỏ hút máu.
“Lâu rồi không gặp anh cả, đã bảy… không, đã tám năm rồi k gặp chứ nhỉ? Em còn tưởng anh đã trở thành một ông lão già khọm rồi cơ.” Hayreddin cười nói.
“Ăn nói vớ vẩn! Đây đang là độ tuổi hấp dẫn nhất của người đàn ông đấy biết không!” Ishak hung hăng thụi lên vai em trai mình một đấm, “Chú vẫn liều lĩnh phớt đời như ngày xưa, cửa lớn mở toang mà dám ra ngoài tìm thức ăn.”
“Điều đó không phải chứng minh tâm hồn của em trẻ trung hơn anh sao?”
Hai anh em khoác vai nhau rời khỏi bến thuyền, trong lòng đều hiểu rõ lần này chỉ bị một phen kinh hoảng chứ không có gì nguy hiểm cả. Thuyền Tây Ban Nha lén tập kích đã bị Râu Đỏ cản lại.
Quay trở lại tòa lâu đài màu trắng trên đỉnh đồi, Hayreddin mở sáu thùng rượu ngon - loại mà các đế vương cũng khó có được để chiêu đãi khách khứa. Hương rượu thơm lừng nồng bay khắp bốn phía, hai người đàn ông chói mắt như ngọn lửa cháy tập trung ở phòng khách, khiến hết thảy những nhân vật xung quanh đều trở nên u ám nhỏ bé. Ishak hít hai hơi từ ống điếu kiểu Ả Rập, thật lòng khen ngợi hang ổ của em trai mình. Sau đó vẫy vẫy tay, bảo thuộc hạ dắt một con ngựa nhỏ lông ngắn rất đẹp vào. Da và lông của nó rất phù hợp cho việc tản nhiệt, đây là loài ngựa ưu tú do những dân tộc trên sa mạc gây giống.
“Nó tên là Lily, huyết thống Ả Rập thuần chủng nhất đấy, đã có người muốn dùng một con thuyền cực lớn, mới hoàn toàn để đổi mà anh không nỡ đổi.” Ishak vuốt ve cổ con ngựa nhỏ tràn ngập vẻ yêu thương, sau đó ánh mắt nhìn khắp nơi háo hức tìm kiếm, “Reis, mấy đứa cháu trai đáng yêu của anh đâu rồi? Chúng nó nhìn thấy món quà của người bác này nhất định sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng!”
“Hút thuốc của anh đi Ishak, ở đây chẳng có đứa cháu trai nào hết.” Hayreddin dứt khoát nói.
“Chú không có con trai?” Ishak vô cùng thất vọng. Ngây người hồi lâu, lại bảo bọn thuộc hạ bê ra mấy chiếc hộp nữ trang do những nghệ nhân Thổ Nhĩ Kỳ chế tạo, nhìn dáng vẻ của bọn họ thì bên trong hẳn là rất đầy.
“Được rồi, cháu gái cũng tốt.” Ishak xoa xoa tay lòng tràn đầy mong chờ, dường như đang chuẩn bị bế bổng mấy cô bé con lên xoay vòng trên không một cái thật nhiệt tình. “Mấy con bé chắc đều có mái tóc đỏ rực rỡ như lửa nhỉ?”
Hayreddin lại tiếp tục lắc đầu, vẻ mặt không mảy may có chút gì là đang đùa giỡn. Nụ cười trên mặt Ishak đông cứng cả lại.
Qua một lúc lâu sau, vẫn không có một đứa trẻ nào chạy ra chào đón khách, khuôn mặt Râu Đỏ dần dần lộ vẻ tuyệt vọng: “Ôi Chúa ơi! Ngay cả một đứa cháu giá cũng không có! Mẹ kiếp, suốt tám năm qua chú làm cái quái gì vậy hả? Bị đạn pháo bắn trúng đũng quần rồi à?”
Không đợi em trai kịp giải thích, ánh mắt Ishak đã lướt đến sau lưng Hayreddn, dừng trên người cậu thiếu niên vẫn im thin thít không nói năng gì.
“Lẽ nào, lẽ nào tin đồn đó là thật? Ở Thổ Nhĩ Kỳ anh nghe xong còn tưởng chuyện cười…” Ishak khó tin hét toáng lên, “Reis, chú thực sự thích những bé trai à?”
Cánh cửa lớn vang lên “rầm” một tiếng đóng lại sau lưng Nick cùng toàn bộ đám tùy tùng bị đá bay ra khỏi phòng khách. Chỉ loáng thoáng truyền ra dư âm gầm thét đầy giận dữ của hai người đàn ông. Hải Yêu, tin đồn lan truyền khắp Địa Trung Hải, đoạn tử tuyệt tôn… dăm ba câu ấy len lỏi qua khe cửa khiến mọi người nhất loạt đưa mắt nhìn nhau. Nick và chú ngựa nhỏ bốn mắt gặp nhau, nàng liền móc một quả sung khô từ túi mình ra nhét vào miệng nó, rồi cả hai cùng chuồn ra ngoài chơi.
Hai anh em dùng nắm đấm để trao đổi ngọn nguồn tin đông, trên mặt đất lộn xộn bừa bãi, rất lâu vẫn không có kết quả.
Ishak nhặt di hài của chiếc ống điếu kiểu Ả Rập mạ vàng của mình lên, vung tay ném ra sân, một con chim sẻ xám hoảng sợ đập cánh lao ra khỏi bụi cây.
“Cháu trai lớn của anh cũng cao bằng nòng pháo rồi! Thằng hai và thằng tư đã ra đi, chú cũng sắp ba mươi tuổi, lẽ nào không muốn để lại chút cốt nhục của bản thân sao? Anh nhớ chú vẫn luôn thích trẻ con, nhưng thật không tưởng tượng được là lại thích theo cách này…”
Ở thời đại này, đàn ông ba mươi tuổ chưa có gia đình (trừ những kẻ khố rách áo ôm nghèo đến nỗi ngay cả một đứa bé cũng không nuôi nổi), nếu không phải là thân thể có vấn đề thì là thần kinh có vấn đề. Ishak nghĩ tới đứa trẻ thấp bé lấm lem phía tay phải em trai mình, chòm râu liền co giật theo da mặt.
“Anh đừng có tưởng tượng lung tung nữa.” Hayreddin trầm giọng nói, “Hiện giờ đứa trẻ đó là gánh nặng của em. Huống hồ chỉ cần anh còn sống, bọn nhóc tóc đỏ sẽ không ngừng tăng lên. Anh cứ mặc kệ em.”
Thấy nắm đấm vô dụng, Ishak đành hạ giọng nhẹ nhàng khuyên lơn: “Reis, chú chưa kết hôn, nên nhìn thấy thứ gì mới lạ cũng muốn thử tí xem sao, điều này anh có thể hiểu được. Nhưng cuộc sống có phụ nữ có con trẻ rất dễ chịu, nghe này, em gái họ của vợ ba anh cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi, phụ nữ trong ra đình họ rất biết sinh con…”
“Đủ rồi!” Hayreddin phát cáu, “Ishak, em nói nốt lần cuối cùng, nếu tai anh không điếc thì hãy nghe cho thật kỹ. Thứ nhất, em không thích đàn ông, cũng không thích bé trai, hoặc những sinh vật mang giống đực; thứ hai, Nick là con gái, nhưng không phải là của em, em có người phụ nữ của riêng mình.”
Ishak ngắt lời: “Vậy sao lúc nào chú cũng đem theo con nhóc đó bên cạnh?”
“Vì con nhóc đó là đội trưởng đội xung phong của em!” Hayreddin ra sức day huyệt thái dương, bị sự hiểu lầm không thể giải thích này khiến tâm trạng vô cùng tồi tệ, “Em không muốn thảo luận chuyện này với anh nữa, dừng ở đây. Ishak, lần này anh tới không phải chỉ vì chuyện này chứ? Nếu quả thật là vậy, thì em nghi ngờ anh liệu có phải là ông anh giả mạo không.”
Hắn nhìn đăm đăm vào đôi mắt màu xanh lam cực kỳ giống mình phía đối diện nói: “Suleimen Đại đế vẫn khỏe chứ?”
Biểu cảm như mẹ già trên khuôn mặt Râu Đỏ trong nháy mắt nhạt dần, thay vào đó là một nụ cười ý vị thâm sâu, cùng hàm răng trắng bóc như răng dã thú. “Ngoài việc hơi phát tướng ra, những thứ khác đều rất ổn. Reis, ngài ấy cũng hỏi thăm chú y hệt như vậy.” Ishak móc từ trong người ra một cuộn giấy da dê đưa cho Hayreddin, cười bảo: “Anh chỉ chuẩn bị quà cho các cháu của mình, còn về phần chú, để Đại đế tự chi tiền.”
Đó là một bản đồ hải đảo mà người Bắc Phi nào cũng biết, đảo Djerba của Tunisia, là con đường quan trọng nối liền Đông và Tây Địa Trung Hải.
“Đừng đi lang thang khắp nơi không nơi nương tựa, đơn độc chiến đấu với các cường quốc châu Âu như vậy nữa, đế quốc Ottoman có thể cung cấp mọi thứ cho chú ổn định.” Ishak nói, “Mùi vị của gia đình rất tuyệt vời, Reis, từ từ suy ngẫm đi.”
Ishak đi dạo một lúc trên dãy hành lang quanh co uốn lượn, chợt nhìn thấy trên mựt đất mềm bên ngoài hành lang có mấy dấu chân nhỏ nhắn xinh đẹp, men theo thì những dấu vết đó đi sâu vào bên trong sân. Ở một góc nhỏ yên lặng, con ngựa nhỏ Lily đang nhàn nhã gặm mấy chồi cây mới nhú. Một cậu thiếu niên đang ngooid xổm bên cạnh, trong tay đang cầm một cái que nhỏ chọc chọc vào bụng một con cóc, con cóc mập mạp chỉ kêu “ộp oạp” hai tiếng, nhưng cũng không nhảy tránh đi, cậu nhóc chơi vui quên trời đất.
Ngực bằng phẳng, hông hẹp, mông nhỏ, nhìn sao cũng không thấy giống kiểu phụ nữ có thể sinh được nhiều con.
Đánh giá một hồi, Ishak bực mình ngầm đưa ra kết luận.
Đội trưởng đội xung phong nên có dáng vẻ thế nào? Phải giống như Pharise trên thuyền của hắn, thân cao hai mét, khỏe mạnh lực lưỡng, cường tráng như một con bò đực mới đúng. Còn nếu là phụ nữ, thì phải đồi núi chập chùng, thân hình bốc lửa… nhưng cả hai phía đều không giống vậy, thì tính sao đây? Lặng lẽ suy nghĩ một lúc, Ishak lên tiếng: “Ở Thổ Nhĩ Kỳ, dụ dỗ ngựa của người khác là có tội ngang với dụ dỗ vợ người khác.”
“Tôi đâu có dụ dỗ nó, là nó tự muốn đi theo tôi đấy chứ.” Nick móc túi quần rỗng không còn gì ra, “Còn ăn hết sạch cả sung khô của tôi, chẳng chừa cả mẩu vụn.”
“Tên cậu là gì?”
“Nick.”
“Vô lễ!” Sắc mặt Ishak sầm xuống, giống như một quốc vương đang bực bội nghiêm nghỉ khiển trách: “Đứa trẻ này, nếu đã sống ở trên biển thì phải biết quy tắc là gì chứ. Khi một thuyền trưởng hỏi cậu, cậu phải tự giác báo cáo họ tên đầy đủ!”
“Họ tên đầy đủ của tôi là Nick.” Nàng đứng dậy, phủi phủi hết bụi đất trên người, đã cảm nhận được thái độ của đối phương không thân thiện cho lắm.
Ishak lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, sắc mặt sầm sì vô cùng đáng sợ. Dưới cái nhìn đăm đăm của Râu Đỏ, rất nhiều tay già đời lăn lộn nhiều năm trên biển cũng bất giác nảy sinh cảm giác rét lạnh trong lòng. Nick ngước mắt lên, khuôn mặt vô cảm đáp lại cái nhìn trợn trừng của hắn.
Ishak chìa tay, con ngựa nhỏ Lily lập tức ghé đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn. Hắn xòe năm ngón tay ra, giống như đang nhẹ nhàng chải chiếc bờm cho con ngựa nhỏ.
“Ở trên biển, có rất nhiều lời bàn tán không thể tin được. Tin đồn, truyền rằng, đội trưởng đội xung phong được những đám thủ hạ bại tướng bất tài đánh giá quá cao…” Không hề báo trước, Ishak đột nhiên rút thanh đao cong ra, chém ngang về phía Nick như sấm vang chớp giật. Nick đã sinh lòng cảnh giác từ trước, lúc này ứng biến thần tốc, nhanh nhẹn rút ngay vũ khí ra đỡ, lưỡi hái vang lên một tiếng “rẹt” trongn lớp vải bố bọc.
Lily hí nhự lên một tràng, chạy dạt sang một bên quan sát.
“Xem ra truyền thuyết về Hải Yêu không hoàn toàn là hư cấu.” Ishak thu đòn tấn công, cất lưỡi đao với luồng ánh sáng lưu động kỳ dị vào trong vỏ.
“Biệt hiệu Râu Đỏ cũng không phải chỉ có hư danh.” Nick bưởng bỉnh đáp trả.
Nghe câu trả lời trẻ con đó, Ishak lộ ra một thoáng tươi cười, “Reis trả lương cho cậu một tháng bao nhiêu?”
“Ba mươi đồng vàng.” Nick thành thực trả lời.
“Ta sẽ trả gấp đôi.” Ishak vỗ lên thanh đao Damascus nạm vàng khảm đá quý bên hông, “Bảo đao tuấn mã, rượu và thức ăn ngon, cùng ta quay về Thổ Nhĩ Kỳ, cậu muốn thứ gì sẽ có thứ đó.”
“Miễn đi, cảm ơn.” Nick không cần suy nghĩ, lập tức từ chối.
“Ha ha, trung thành với ông chủ như vậy sao? Cậu không thích vàng à?” Ishak hỏi với vẻ vô cùng thích thú.
“Thích chứ. Nhưng có thể trên đường đi ngài sẽ ném tôi xuống biển làm mồi cho cá mập.” Nick đờ đẫn đáp, “Thật lòng cho tiền và thoải mái đồng ý nhưng chơi xong quẹt miệng bỏ đi, hai loại người này vẫn có một chút xíu khác biệt.”
Giống như đang tìm kiếm bí ẩn ẩn chứa trong bản đồ kho báu, Ishak lại dùng ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm vào Nick một lúc rất lâu, rồi mới nặng nề nói: “Xem ra Reis cũng không tùy tiện chọn người.”
“Tôi cũng không chọn bừa ông chủ.” Nick nghiêm túc nói, “Mỗi tháng thuyền trưởng đều phát đủ lương, đúng thời hạn.”
Râu Đỏ phá lên cười, lồng ngực dày rộng phập phồng lên xuống theo tiếng cười sảng khoái, sự thù địch như có như không lền biến mất. Từng đốt ngón tay Nick trắng bệch do nắm chặt lưỡi hái bây giờ mới chậm rãi nới lỏng.
“Nick phải không? Thích sung khô à?” Ishak cười nói, “Qua hành lang bên kia ngồi đi, cùng ăn vài món điểm tâm, tôi sẽ kể câu chuyện của bốn anh em cho cậu nghe.”
Danh sách chương