"Chúc mừng...chúc mừng" Hữu Cảnh ôm eo An Minh Hạ bước xuống bục, bắt đầu công việc tiếp khách khứa. Đi được gần mười bàn, do uống phải kha khá rượu nên mặt An Minh Hạ đã đỏ ửng lên. Hữu Cảnh cũng có đề xuất là sẽ uống hộ cô nhưng tất nhiên cô không thể để anh uống hết tất cả được, hơn nữa phải tự uống mới thể hiện được lòng thành của mình. Thầm cảm nhận được cô vợ nhỏ đang dần dần say, anh để cô dựa vào ngực mình, bàn tay đặt sau lưng vuốt lên xuống nhè nhẹ để cô dễ thả lỏng người hơn.
"Người anh em, chúc mừng cậu đã thoát kiếp độc thân!" Mục Lâm giơ ly rượu lên cười nói. Tiếng "keng" va chạm giữa các ly rượu vang lên liên tục. Bạch Nhiên uống hết một ly, chẹp miệng nói "Không nghĩ đến hội độc thân hoàng kim như chúng ta lại có ngày tự phá bỏ quy tắc, hết Thiên lại đến cậu!"
- Chính vì vậy vẫn còn chúng ta! - Mục Lâm khoác vai Bạch Nhiên nói.
- Cũng chưa chắc - Gia Vĩnh nhún vai nói
- Cậu có đối tượng rồi sao Vĩnh? - Hai người không hẹn mà cùng khinh thường nhìn sang.
- Này hai người, đến Hữu Cảnh cũng đã kết hôn mà vẫn còn hoài nghi sao? - Lãnh Mạc Thiên bật cười
- Nhân chứng sống! - Cận Tư gật gù nói.
- Nếu ghen tị thì hãy kiếm vợ đi!
- Ai ghen tị cơ!?
- Haha
**************
Trong căn phòng nguy nga, tráng lệ được thiết kế gam màu trắng tinh, theo phong cách Châu Âu cổ điển. Nơi đây là phòng ngủ chính của biệt thự nên cách bày trí cũng không quá cầu kì. Vừa bước vào phòng là có thể thấy toàn cảnh, một bộ bàn ghế da trắng ngà, đệm ghế màu đỏ nằm gần cửa sổ sát đất. Đối diện nó là cái giường lớn trắng tinh, trên giường còn có vài cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim lớn ở ngay giữa.
Cánh cửa bị một lực lớn đạp tung ra hai bên, Hữu Cảnh bế An Minh Hạ đi vào trong mà cô thì đã xấu hổ đến mức chôn cả gương mặt vào ngực anh. Đáng lý ra bọn họ phải đến nhà hàng để tiếp đãi khách khứa, tiếp tục cuộc chia vui nhưng Hữu Cảnh không nói không rằng, trước mặt mọi người đang háo hức chuẩn bị, bế cô vào xe rồi còn quăng thêm một câu
"Hôm nay rất vinh hạnh được các vị đến đây chúc phúc cho chúng tôi, các vị cứ đến nhà hàng trước, vợ của tôi không được khỏe nên không thể tiếp các vị được, mà tôi thì phải chăm sóc cô ấy. Nếu có ai cảm thấy bất mãn, có thể trực tiếp lên tiếng"
Có ai bất mãn mới lạ...với lại họ cũng không ngu ngốc đến nỗi không hiểu hai từ "không khỏe" với "chăm sóc" của Hữu Cảnh. Haizz...thôi thì cứ để vợ chồng hai người tâm sự, việc của bọn họ chỉ là đến nhà hàng...đến nhà hàng...
Và thế là chú rể đã hiên ngang bồng cô dâu rời đi. Mà vụ ném hoa rốt cuộc bị Hữu Cảnh ném cho một tên vệ sĩ bên cạnh dưới bao nhiêu đôi mắt tiếc nuối đầy mong chờ của đám khách nữ.
Bên trong phòng, Hữu Cảnh ôm An Minh Hạ đi tới giường lớn, nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi cả thân hình cao lớn theo đó mà đè lên. An Minh Hạ cả kinh chống hai tay lên ngực anh, hoảng hốt lên tiếng "Chúng ta còn phải tiếp khách đó anh! Việc này để sau đi được không?"
"Vợ yêu, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, việc tiếp khách anh đã giao cho Joe phụ trách còn chúng ta...chỉ cần chú tâm vào việc lớn thôi!"
Nói xong, tay anh bắt đầu không an phận sờ soạng lung tung nhưng bị cô bắt được, dù biết người đàn ông này một khi muốn thì khó lòng thoát được nhưng vẫn phải dùng hết dũng cảm nói "Anh...anh đi tắm trước đi!"
Nhìn rõ sự bối rối cùng khẩn trương của của cô vợ nhỏ, Hữu Cảnh cười thầm. Lần đầu tiên của cô, đúng là không nên quá vội vàng. Anh hôn nhẹ lên trán cô "Được" rồi xuống giường bước vào phòng tắm. An Minh Hạ ngồi trên giường vò đầu bứt tai, phụ nữ ai cũng phải trải qua nó thôi, sẽ rất nhanh...rất nhanh sẽ hết! Không phải cô chưa từng biết qua hay xem qua nhưng tự bản thân mình làm vẫn là lần đầu.
Đang suy nghĩ lung tung, cánh cửa phòng tắm mở ra, Hữu Cảnh cả người chỉ quấn duy một chiếc khăn trắng khá to quanh hông, che bộ phận nhạy cảm còn đâu cơ thể hoàn mĩ lộ ra hoàn toàn. An Minh Hạ giật mình, mắt tròn chớp chớp nhìn anh. Sao...sao lại tắm nhanh vậy? Làm sao đây...làm sao đây...
Mùi hương cơ thể nam tính phảng phất quanh chóp mũi làm cô cảm thấy nóng bừng cả người. Vừa mới ngẩng đầu đã thấy anh đi tới giường. Cố làm vẻ tự nhiên, cô cười gượng gạo hỏi "Anh xong rồi à...?" Hữu Cảnh chỉ mỉm cười gật đầu.
"Em...em đi...đi tắm..."
Chân chưa chạm xuống thảm mềm thì anh đã nhanh chóng ôm người cô đè xuống giường, nhẹ giọng nói "không cần, bà xã của anh rất thơm, anh rất thích!" cô ngại ngùng bắt lấy mặt anh đang dụi vào cổ mình "Để em đi tắm đã được không?" nhưng người đàn ông nào đấy đã mặc kệ, hôn chụt xuống môi cô một cái "Bảo bối, anh đã nhịn lâu lắm rồi! Đêm nay là đêm tân hôn, chúng ta phải trân trọng từng phút từng giây...đừng sợ, tất cả hãy giao hết cho anh!"
Nói xong, tay anh vuốt ve tóc cô, lại in lên trán cô một nụ hôn. An Minh Hạ cảm nhận nụ hôn đó như một dòng điện chạm vào là thấy tê dại. Hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp, mà khuôn mặt cũng đỏ cả lên.
"Nhưng...em.. sợ...sợ đau" cô nghe nói lần đầu thường rất đau a. Hữu Cảnh phì cười, hôn nhẹ lên chóp mũi của cô "Tin anh không?" một câu hỏi rất đơn giản nhưng lại khiến cho An Minh Hạ cảm thấy yên tâm phần nào. Hai người mãi mới có thể đi cùng nhau đến bước đường này, việc giao phó bản thân cho anh là rất đương nhiên thôi. Cô cũng không nên xấu hổ làm gì. Khóe môi Hữu Cảnh nâng lên, đột nhiên hạ người xuống, trực tiếp hôn lên môi cô, không có thô bạo mà rất dịu dàng. Anh đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa thật lâu.
An Minh Hạ cũng nhắm mắt tiếp nhận, hai tay ôm lấy cổ anh, cùng phối hợp đáp trả, môi lưỡi quấn quít triền miên đầy ngọt ngào.
Trong nháy mắt, cả hai cơ thể nóng bỏng khó chịu. Hữu Cảnh bắt đầu cởi áo cưới của cô ra, cũng vứt đi cái khăn vướng víu trên người. Hai cơ thể trần trụi một lần nữa càng áp sát nhau hơn. Đôi môi anh rời khỏi môi cô rồi dần dần di chuyển xuống từng bộ phận trên cơ thể của cô. Đặt lên làn da trắng nõn mỗi nơi lưu lại ấn ký hồng nhạt, ái muội. Xương quai xanh, ngực mềm mại đến vòng eo nhỏ nhắn.
"Ưm" vì kích thích, cậu rên nhẹ thành tiếng. Nghe được âm thành mong muốn, Hữu Cảnh như được khiêu khích, bàn tay đang du ngoạn trên thân thể cô di dời xuống nơi ẩm ướt, sau đó nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
"Bảo bối..." anh nỉ non bên tai cô, giọng nói như chiếc chuông gió nhẹ nhàng vang bên tai cô "anh yêu em, yêu em rất nhiều! Minh Hạ, anh muốn em...có được không?"
Phải biết anh đã nhịn từ rất lâu, chỉ chờ đến ngày hôm nay, được cưới cô, được đường đường chính chính có được cô. An gia trước giờ là gia đình trọng truyền thống nên anh không thể làm gì cô trước khi cưới được. Và đó cũng là điều kiện mà ba mẹ An đưa ra. Hữu Cảnh anh đành bất đắc dĩ mà đồng ý.
An Minh Hạ vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi thở phun nhẹ vào tai anh "Được" nghe thấy cô đã đồng ý, Hữu Cảnh lập tức đem vật nam tính đã cương ngạch từ lâu, chỉ chờ thời điểm xông phá. Không mạnh bạo mà rất nhẹ nhàng đi vào bên trong phá tan lớp màng mỏng quý giá nhất của người phụ nữ, rất dịu dàng giống như trân trọng bảo bối.
"Aaaa...." An Minh Hạ bị đau hét lớn, hai chân cuốn quanh hông anh. Nước mắt ứa ra, đáng thương nhìn anh. Hữu Cảnh cúi đầu hôn môi cô, phần thân vẫn để nguyên trong cô, không dám động đậy vì sợ cô đau, trán anh cũng đổ đầy mồ hôi.
"Cảnh"
Cô cảm nhận mình và anh đã hòa làm một, cảm nhận anh dịu dàng đối với cô, trong thân thể giờ có từng đợt sóng dâng trào mãnh liệt. Một tiếng gọi của cô đã hoàn toàn làm lí trí của anh vỡ tan. Hữu Cảnh cười tươi cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô, để lại một dấu răng. Anh năm chặt eo cô, phần hông bắt đầu chuyển động ra vào.
"A...ưm...a...a..." An Minh Hạ vẫn là lần đầu tiếp xúc việc này nên không biết làm gì ngoài việc ôm chặt lấy người đàn ông trên mình. Cảm nhận từng cơ bắp căng cứng rồi giọt mồ hôi của anh.
Cho đến khi cảm nhận sắp đến cực hạn, anh mới tăng tốc đem mình chôn sâu vào trong cô. Cuối cùng là tiếng hét của cô vang lên, anh cũng gầm nhẹ một tiếng, đem mầm móng của mình gieo vào tận sâu trong cơ thể cô.
"Ưm..." An Minh Hạ ôm chặt lấy người Hữu Cảnh, cùng anh kết hợp thật sâu, thân thể run rẩy cuối cù g vô lực co quắp lại.
"Minh Hạ, anh yêu em..."
"Em cũng vậy..."
An Minh Hạ vô lực đáp, trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Hữu Cảnh nhìn khuôn mặt tươi cười của vợ yêu, cũng cười theo sau đó lại hôn lên môi cô. Hia người hôn nhau nồng cháy. Anh ôm cô vào lòng, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
- ------------------
Mệt quá trời:))
Vote cho tui nha hihi😜😜😜
"Người anh em, chúc mừng cậu đã thoát kiếp độc thân!" Mục Lâm giơ ly rượu lên cười nói. Tiếng "keng" va chạm giữa các ly rượu vang lên liên tục. Bạch Nhiên uống hết một ly, chẹp miệng nói "Không nghĩ đến hội độc thân hoàng kim như chúng ta lại có ngày tự phá bỏ quy tắc, hết Thiên lại đến cậu!"
- Chính vì vậy vẫn còn chúng ta! - Mục Lâm khoác vai Bạch Nhiên nói.
- Cũng chưa chắc - Gia Vĩnh nhún vai nói
- Cậu có đối tượng rồi sao Vĩnh? - Hai người không hẹn mà cùng khinh thường nhìn sang.
- Này hai người, đến Hữu Cảnh cũng đã kết hôn mà vẫn còn hoài nghi sao? - Lãnh Mạc Thiên bật cười
- Nhân chứng sống! - Cận Tư gật gù nói.
- Nếu ghen tị thì hãy kiếm vợ đi!
- Ai ghen tị cơ!?
- Haha
**************
Trong căn phòng nguy nga, tráng lệ được thiết kế gam màu trắng tinh, theo phong cách Châu Âu cổ điển. Nơi đây là phòng ngủ chính của biệt thự nên cách bày trí cũng không quá cầu kì. Vừa bước vào phòng là có thể thấy toàn cảnh, một bộ bàn ghế da trắng ngà, đệm ghế màu đỏ nằm gần cửa sổ sát đất. Đối diện nó là cái giường lớn trắng tinh, trên giường còn có vài cánh hoa hồng xếp thành hình trái tim lớn ở ngay giữa.
Cánh cửa bị một lực lớn đạp tung ra hai bên, Hữu Cảnh bế An Minh Hạ đi vào trong mà cô thì đã xấu hổ đến mức chôn cả gương mặt vào ngực anh. Đáng lý ra bọn họ phải đến nhà hàng để tiếp đãi khách khứa, tiếp tục cuộc chia vui nhưng Hữu Cảnh không nói không rằng, trước mặt mọi người đang háo hức chuẩn bị, bế cô vào xe rồi còn quăng thêm một câu
"Hôm nay rất vinh hạnh được các vị đến đây chúc phúc cho chúng tôi, các vị cứ đến nhà hàng trước, vợ của tôi không được khỏe nên không thể tiếp các vị được, mà tôi thì phải chăm sóc cô ấy. Nếu có ai cảm thấy bất mãn, có thể trực tiếp lên tiếng"
Có ai bất mãn mới lạ...với lại họ cũng không ngu ngốc đến nỗi không hiểu hai từ "không khỏe" với "chăm sóc" của Hữu Cảnh. Haizz...thôi thì cứ để vợ chồng hai người tâm sự, việc của bọn họ chỉ là đến nhà hàng...đến nhà hàng...
Và thế là chú rể đã hiên ngang bồng cô dâu rời đi. Mà vụ ném hoa rốt cuộc bị Hữu Cảnh ném cho một tên vệ sĩ bên cạnh dưới bao nhiêu đôi mắt tiếc nuối đầy mong chờ của đám khách nữ.
Bên trong phòng, Hữu Cảnh ôm An Minh Hạ đi tới giường lớn, nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi cả thân hình cao lớn theo đó mà đè lên. An Minh Hạ cả kinh chống hai tay lên ngực anh, hoảng hốt lên tiếng "Chúng ta còn phải tiếp khách đó anh! Việc này để sau đi được không?"
"Vợ yêu, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, việc tiếp khách anh đã giao cho Joe phụ trách còn chúng ta...chỉ cần chú tâm vào việc lớn thôi!"
Nói xong, tay anh bắt đầu không an phận sờ soạng lung tung nhưng bị cô bắt được, dù biết người đàn ông này một khi muốn thì khó lòng thoát được nhưng vẫn phải dùng hết dũng cảm nói "Anh...anh đi tắm trước đi!"
Nhìn rõ sự bối rối cùng khẩn trương của của cô vợ nhỏ, Hữu Cảnh cười thầm. Lần đầu tiên của cô, đúng là không nên quá vội vàng. Anh hôn nhẹ lên trán cô "Được" rồi xuống giường bước vào phòng tắm. An Minh Hạ ngồi trên giường vò đầu bứt tai, phụ nữ ai cũng phải trải qua nó thôi, sẽ rất nhanh...rất nhanh sẽ hết! Không phải cô chưa từng biết qua hay xem qua nhưng tự bản thân mình làm vẫn là lần đầu.
Đang suy nghĩ lung tung, cánh cửa phòng tắm mở ra, Hữu Cảnh cả người chỉ quấn duy một chiếc khăn trắng khá to quanh hông, che bộ phận nhạy cảm còn đâu cơ thể hoàn mĩ lộ ra hoàn toàn. An Minh Hạ giật mình, mắt tròn chớp chớp nhìn anh. Sao...sao lại tắm nhanh vậy? Làm sao đây...làm sao đây...
Mùi hương cơ thể nam tính phảng phất quanh chóp mũi làm cô cảm thấy nóng bừng cả người. Vừa mới ngẩng đầu đã thấy anh đi tới giường. Cố làm vẻ tự nhiên, cô cười gượng gạo hỏi "Anh xong rồi à...?" Hữu Cảnh chỉ mỉm cười gật đầu.
"Em...em đi...đi tắm..."
Chân chưa chạm xuống thảm mềm thì anh đã nhanh chóng ôm người cô đè xuống giường, nhẹ giọng nói "không cần, bà xã của anh rất thơm, anh rất thích!" cô ngại ngùng bắt lấy mặt anh đang dụi vào cổ mình "Để em đi tắm đã được không?" nhưng người đàn ông nào đấy đã mặc kệ, hôn chụt xuống môi cô một cái "Bảo bối, anh đã nhịn lâu lắm rồi! Đêm nay là đêm tân hôn, chúng ta phải trân trọng từng phút từng giây...đừng sợ, tất cả hãy giao hết cho anh!"
Nói xong, tay anh vuốt ve tóc cô, lại in lên trán cô một nụ hôn. An Minh Hạ cảm nhận nụ hôn đó như một dòng điện chạm vào là thấy tê dại. Hơi thở bỗng chốc trở nên gấp gáp, mà khuôn mặt cũng đỏ cả lên.
"Nhưng...em.. sợ...sợ đau" cô nghe nói lần đầu thường rất đau a. Hữu Cảnh phì cười, hôn nhẹ lên chóp mũi của cô "Tin anh không?" một câu hỏi rất đơn giản nhưng lại khiến cho An Minh Hạ cảm thấy yên tâm phần nào. Hai người mãi mới có thể đi cùng nhau đến bước đường này, việc giao phó bản thân cho anh là rất đương nhiên thôi. Cô cũng không nên xấu hổ làm gì. Khóe môi Hữu Cảnh nâng lên, đột nhiên hạ người xuống, trực tiếp hôn lên môi cô, không có thô bạo mà rất dịu dàng. Anh đưa đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, cùng cô dây dưa thật lâu.
An Minh Hạ cũng nhắm mắt tiếp nhận, hai tay ôm lấy cổ anh, cùng phối hợp đáp trả, môi lưỡi quấn quít triền miên đầy ngọt ngào.
Trong nháy mắt, cả hai cơ thể nóng bỏng khó chịu. Hữu Cảnh bắt đầu cởi áo cưới của cô ra, cũng vứt đi cái khăn vướng víu trên người. Hai cơ thể trần trụi một lần nữa càng áp sát nhau hơn. Đôi môi anh rời khỏi môi cô rồi dần dần di chuyển xuống từng bộ phận trên cơ thể của cô. Đặt lên làn da trắng nõn mỗi nơi lưu lại ấn ký hồng nhạt, ái muội. Xương quai xanh, ngực mềm mại đến vòng eo nhỏ nhắn.
"Ưm" vì kích thích, cậu rên nhẹ thành tiếng. Nghe được âm thành mong muốn, Hữu Cảnh như được khiêu khích, bàn tay đang du ngoạn trên thân thể cô di dời xuống nơi ẩm ướt, sau đó nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
"Bảo bối..." anh nỉ non bên tai cô, giọng nói như chiếc chuông gió nhẹ nhàng vang bên tai cô "anh yêu em, yêu em rất nhiều! Minh Hạ, anh muốn em...có được không?"
Phải biết anh đã nhịn từ rất lâu, chỉ chờ đến ngày hôm nay, được cưới cô, được đường đường chính chính có được cô. An gia trước giờ là gia đình trọng truyền thống nên anh không thể làm gì cô trước khi cưới được. Và đó cũng là điều kiện mà ba mẹ An đưa ra. Hữu Cảnh anh đành bất đắc dĩ mà đồng ý.
An Minh Hạ vòng tay ôm lấy cổ anh, hơi thở phun nhẹ vào tai anh "Được" nghe thấy cô đã đồng ý, Hữu Cảnh lập tức đem vật nam tính đã cương ngạch từ lâu, chỉ chờ thời điểm xông phá. Không mạnh bạo mà rất nhẹ nhàng đi vào bên trong phá tan lớp màng mỏng quý giá nhất của người phụ nữ, rất dịu dàng giống như trân trọng bảo bối.
"Aaaa...." An Minh Hạ bị đau hét lớn, hai chân cuốn quanh hông anh. Nước mắt ứa ra, đáng thương nhìn anh. Hữu Cảnh cúi đầu hôn môi cô, phần thân vẫn để nguyên trong cô, không dám động đậy vì sợ cô đau, trán anh cũng đổ đầy mồ hôi.
"Cảnh"
Cô cảm nhận mình và anh đã hòa làm một, cảm nhận anh dịu dàng đối với cô, trong thân thể giờ có từng đợt sóng dâng trào mãnh liệt. Một tiếng gọi của cô đã hoàn toàn làm lí trí của anh vỡ tan. Hữu Cảnh cười tươi cúi xuống cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô, để lại một dấu răng. Anh năm chặt eo cô, phần hông bắt đầu chuyển động ra vào.
"A...ưm...a...a..." An Minh Hạ vẫn là lần đầu tiếp xúc việc này nên không biết làm gì ngoài việc ôm chặt lấy người đàn ông trên mình. Cảm nhận từng cơ bắp căng cứng rồi giọt mồ hôi của anh.
Cho đến khi cảm nhận sắp đến cực hạn, anh mới tăng tốc đem mình chôn sâu vào trong cô. Cuối cùng là tiếng hét của cô vang lên, anh cũng gầm nhẹ một tiếng, đem mầm móng của mình gieo vào tận sâu trong cơ thể cô.
"Ưm..." An Minh Hạ ôm chặt lấy người Hữu Cảnh, cùng anh kết hợp thật sâu, thân thể run rẩy cuối cù g vô lực co quắp lại.
"Minh Hạ, anh yêu em..."
"Em cũng vậy..."
An Minh Hạ vô lực đáp, trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc, trên môi nở nụ cười vui vẻ.
Hữu Cảnh nhìn khuôn mặt tươi cười của vợ yêu, cũng cười theo sau đó lại hôn lên môi cô. Hia người hôn nhau nồng cháy. Anh ôm cô vào lòng, chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
- ------------------
Mệt quá trời:))
Vote cho tui nha hihi😜😜😜
Danh sách chương