An Minh Hạ nuốt nước bọt, thầm cầu trời cầu phật, cô không muốn chết sớm vậy đâu. Tiếng bước chân ngày một gần cô, trong lúc túng quẫn định bỏ chạy thì...

"Hai thằng kia, đi đâu vậy?" một giọng nói đầy tức giận vang lên. Hai người kia giật mình quay ra, có chút run rẩy nói "Đại ca, bọn em nghe có tiếng động lạ nên..." người được gọi là đại ca kia nhíu mày "Đừng thanh minh, bang chủ đang mất kiên nhẫn lắm rồi! Bọn mày muốn chết nhưng cũng đừng để anh em trong bang bị liên lụy chứ!" hai người khép nép cúi người "Em xin lỗi ạ!" người đại ca hừ lạnh "Đi!" "vâng"

An Minh Hạ ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, đúng là mệt chết cô rồi. May quá! Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi! Lần này đương nhiên cô rút kinh nghiệm là sẽ đi cẩn thận, cũng tự thán phục trí nhớ của mình tốt. Nếu là người khác chắc lạc đường từ lâu rồi.

Vừa về đến cổng khách sạn, cô đã thấy Tiêu Vũ vẻ mặt lo lắng đi qua đi lại, hơi một chút lại dáo dác nhìn quanh như đang tìm gì đó. An Minh Hạ đi tới hỏi "Tiêu học trưởng, anh đang tìm gì sao?"

- Minh Hạ! Em đi đâu vậy? Có biết nơi đây là đâu không mà đi lung tung hả? - Tiêu Vũ thấy cô lập tức lớn giọng nói

- Em... - Cô ngẩn người, Tiêu học trưởng đang lo lắng cho cô sao? Cô có đang mơ không?

- An ninh ở Hy Lạp còn chưa có vững đâu! Nhất là phụ nữ như em, lại dám ra ngoài một mình vào buổi tối, em đây là muốn tức chết anh sao?

- Em xin lỗi...

- Anh...aish, thôi được rồi - Nhận thấy mình hơi quá khích, Tiêu Vũ thở hắt ra, lấy lại vẻ mặt hiền hòa - Giờ có thể nói cho anh biết em đi đâu được không?

- Em đi chụp ảnh! - Cô giơ chiếc máy ảnh đeo ở cổ lên - Anh cũng biết bệnh nghề nghiệp của em mà, đi đâu cũng phải chụp lại phong cảnh.

- An Minh Hạ! Sẽ có ngày bệnh nghề nghiệp của em hại em đó!

- Em xin lỗi mà, không có lần sau nữa - Cô giơ tay lên như để thề thốt, gương mặt xinh xắn nghiêm túc nói.

- Haizz...nhóc con, đúng là không thể giận em lâu được mà... - Tiêu Vũ khẽ cười, đưa tay xoa xoa tóc cô - Về phòng đi! Anh cũng về phòng đây!

- Vâng - Cô đỏ mặt, cười tươi gật gật đầu. Tự dưng cô muốn về muộn hơn chut, được anh lo cho mình thế này thật quá tuyệt vời!

Phòng An Minh Hạ, cô ngồi lên ghế, lấy thẻ nhớ từ máy ảnh ra cắm vào máy tính laptop. Cô muốn xem những bức ảnh phong cảnh mà mình mới chụp được. Có hơn 10 tầm ảnh ở các góc độ khác nhau. Xem qua vài tấm, An Minh Hạ khẽ nhíu mày, những tấm này...

Cô phóng to một tấm ảnh lên, từ phía xa kia, dù chỉ là một góc nhỏ nhưng cô vẫn nhìn được. Nơi đó có một bóng dáng cao lớn, toàn thân màu đen, đứng dựa vào một gốc cây đối diện bên bờ sông cô chụp. An Minh Hạ ngạc nhiên, sao cô cảm giác như người này đang hướng mắt về phía cô vậy? Có phải mình đang quá ngộ nhận không?

Mấy tấm ảnh chụp ở gần bờ sông mới có, An Minh Hạ mím môi, chắc vô tình chụp được thì không sao đâu nhỉ? Cô toan nhấn xóa mà lại thôi, khi nào về studio cô cắt đi là được mà. Nghĩ vậy, An Minh Hạ yên tâm tắt máy tính đi rồi đi ngủ.

*******************

Ở một nơi nào đó

"Hữu thiếu, bom đã đặt hoàn tất rồi ạ! Chỉ còn chờ cá vào lưới thôi" một người toàn thân màu đen, cung kính cúi đầu trước một người đàn ông cao lớn. Người đàn ông gật đầu, hai tay đút túi quần, người dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh trăng rọi vào làm lộ ra một nửa gương mặt của hắn. Từng đường nét hoàn mĩ tựa như được điêu khắc. Mái tóc đen tuyền phủ trước trán, đôi mắt hẹp dài thâm sâu, chiếc mũi cao dọc dừa hoàn hảo, môi mỏng mím lại, chiếc cằm góc cạnh đầy nam tính.

Hữu Cảnh khẽ nhắm đôi mắt, trong đầu dần hồi tưởng lại chỉ một vài phút trước thôi. Một cô gái dáng người nhỏ nhắn đang hồn nhiên cầm chiếc máy ảnh chụp xung quanh. Anh thấy cô hướng mắt về phía mình, có lẽ đã vô tình chụp anh vào khung rồi.

Mà Hữu Cảnh anh ghét nhất là bị chụp hình, anh gõ gõ vài tiếng lên lan can sắt. Lập tức có người áo đen từ trong góc tối bước ra cúi đầu chuẩn bị nghe lệnh. Anh mở miệng lên tiếng, giọng nói trầm lạnh "Điều tra thông tin cô gái ban nãy!" tên thuộc hạ ngạc nhiên, Lão đại lại bắt hắn đi tìm một cô gái sao? Nhưng cũng không dám hỏi nhiều, tên thuộc hạ cung kính nhận lệnh rồi rời đi.

Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, Hữu Cảnh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ngón tay anh lướt trên màn hình cảm ứng ấn nghe. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lanh lảnh của Mục Lâm "Alo Cảnh à, mình Lâm đây!"

- Biết

- Tiểu Hy sắp sinh con rồi, thằng Thiên đang loạn hết lên trông buồn cười lắm! - Mục Lâm bật cười khi nhớ lại - Anh em mình không thể bỏ lỡ chuyện này được, phải tụ họp gấp còn trấn an nó chứ không nó phá luôn cái bệnh viện thì khổ.

- Uh - Anh nhếch môi

- Cậu có đang bận không? Nếu không thì hẹn nhau cuối tuần nhé!

- Uh

- Thật là...nói chuyện với bạn thì nhiều lời lên chút được không? Tớ buồn đó!

- Uh

- Haizz...thôi chịu cậu đấy! Thu xếp đi nhé! Bọn mình canh đúng lúc là được làm ba nuôi rồi...

- Uh

- Haha cậu có thấy tự dưng thằng bạn nó có con rồi mà mình đến vợ còn chưa có, khổ không?

- Bình thường!

- Cậu thì không sao nhưng tớ thì sao đấy! Buồn ghê, tự nhiên ghen tị với thằng Thiên quá! Có cô vợ như tiểu Hy...

- Uh

- ....

- ....

- Hữu Cảnh! Cậu biết nói chuyện với cậu tụt mốt lắm không hả? - Mục Lâm gằn giọng

- Uh - Hữu Cảnh khẽ cười, anh thích nhất là chọc giận mấy tên này

- Aish, tớ cúp máy đây! Bực quá!

Nghe tiếng "tít tít" ở đầu dây bên kia mà Hữu Cảnh nhếch môi cười, cuộc đời anh sẽ thật thiếu sót nếu không có mấy tên bạn rắc rối này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện