Về tới dinh thự, Lệ Lệ được Ôn Kiến Hoa đưa vào phòng riêng, sau đó đã nôn ra rất nhiều rượu, cô ấy say tới mức không còn biết trời trăng mây nước gì, làm hại phận là anh trai như Ôn Kiến Hoa không thể rời khỏi nửa bước.

Diệp An Băng đứng bên cạnh quan sát, cũng có chút áy náy trong lòng.

"Để em bảo người làm nấu ít cháo với pha trà rừng giải rượu cho cô ấy. Sẵn tiện làm chút thức ăn khuya cho anh luôn, vừa nãy đã ăn uống gì đâu."

"Cảm ơn em!"

Sau đó, Diệp An Băng rời khỏi căn phòng ấy. Vốn dĩ cô định gọi người làm dậy nấu đồ ăn khuya, nhưng nhìn lại đồng hồ chỉ mới hai giờ sáng, cuối cùng cô lại thay đổi ý định, tự mình xuống bếp, nhưng trước đó cô phải quay về phòng để thay quần áo khác.

Lúc cô xuống tới phòng bếp với bộ đồ ngủ tiểu thư siêu dễ thương, và gương mặt tự nhiên đã được tẩy hết son phấn, tình cờ chạm mặt Quách Khiếu Nam đang ăn mì gói.

Thấy vậy, cô cũng chẳng nói gì, chỉ bước qua tủ lạnh xem xem có món gì chế biến được hay không.

Sau khi thấy cá, thịt, rau củ, còn có tôm được trữ sẵn trong tủ, Diệp An Băng liền bắt tay vào việc.

Gian phòng vẫn im lặng cho tới khi người đàn ông cất lời:

"Đại tiểu thư mà cũng biết nấu ăn ư? Hay mắt tôi bị hỏng rồi đây?"

Bị mỉa mai, đương nhiên cô gái không hề dễ chịu nhưng vẫn tuyệt nhiên ngó lơ người vừa nói kia. Cô chăm chú cắt thịt bò ra từng miếng mỏng, động tác trông rất thành thạo, vậy mà tới phút chót vẫn để lưỡi dao cắt trúng tay.

Mặc dù đau rát, máu thì đang chảy, vậy mà cô vẫn hết sức bình tĩnh đưa ngón tay bị cắt trúng qua vòi nước rửa để máu trôi đi.

Nào ngờ hành động đó của cô lại khiến người đàn ông chau mày, lập tức bỏ dở bát mì để đi sang xem vết thương cho cô.

"Vết thương hở, càng rửa sẽ càng chảy máu. Ai dạy cô cách làm điên rồ này vậy?"

Lúc này, Quách Khiếu Nam đã cầm tay Diệp An Băng lên, rồi dùng lọ thuốc cầm máu mà anh luôn mang theo bên mình để rắc thuốc lên vết thương trên ngón tay cô gái.

"Cố chịu rát một chút là ổn."

Trấn an cô xong, hắn còn dùng miệng thổi nhẹ lên vết thương, giúp cô dễ chịu hơn phần nào. Khi máu đã được cầm, Quách Khiếu Nam lại lấy băng cá nhân trong túi áo khoác để băng vết thương ấy cho cô.

Mọi động tác hắn thực hiện, đều vô cùng ân cần, chu đáo, nhẹ nhàng tới mức Diệp An Băng không hề cảm thấy đau. Đây là lần đầu tiên cô được quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ thế này, thật tình khó tránh khỏi cảm giác bồi hồi trong tim.

"Bị đứt tay rồi, không tiếp tục nấu nướng được nữa đâu. Mau qua ghế ngồi đi, ăn gì để tôi nấu."



"Đây không phải trách nhiệm của anh! Muộn rồi, về phòng nghỉ ngơi đi."

Diệp An Băng lạnh nhạt, sau đó quay lại chỗ thịt đang cắt dở tiếp tục làm. Nhưng vừa cầm dao lên, thì người đàn ông kia đã bước tới, trực tiếp giành mất.

"Bảo vệ sức khỏe của cô là trách nhiệm của tôi. Qua kia ngồi."

Cô lạnh nhạt, hắn ta cũng lạnh lùng. Nhưng sự lạnh lùng của hắn lại cho cô cảm nhận được hơi ấm. Nếu hắn đã muốn làm, vậy cô cũng không tranh giành làm gì, liền ngoan ngoãn bỏ qua ghế ngồi.

"Biết nấu, sao không tự nấu ăn, mà ăn mì gói?"

"Ăn mì cho nhanh."

"Nhưng không tốt cho sức khỏe."

"Vậy cô cũng nên biết uống rượu càng không có lợi."

"Anh là người đầu tiên để tâm tới sức khỏe của tôi đấy. Tự dưng thấy chạnh lòng quá!"

Một giây tự nói ra tiếng lòng của người con gái, khiến động tác thái thịt của Quách Khiếu Nam đột ngột chậm lại, thật ra là đã bị dao động.

"Ba cô thì sao? Ông ấy rất yêu chiều cô còn gì?"

Được hỏi về người ba cao cao tại thượng của mình, Diệp An Băng lại cười nhạt, rồi bước qua tủ lạnh, tự lấy cho mình lon bia. Sau khi mang về chỗ ngồi và uống được một ngụm, cô mới nói:

"Từ khi mẹ tôi qua đời, thú thật thì ông ấy luôn yêu thương, chiều chuộng tôi như một nàng công chúa. Tôi muốn gì có đó, nhưng lại có một thứ mà tôi ao ước, cũng là thứ bản thân cần nhất, lại không bao giờ có được."

"Anh cũng biết công việc của ông ấy là gì mà. Suốt ngày bôn ba bên ngoài, mặc cho nguy hiểm rủi ro cũng không muốn rửa tay gác kiếm, từ bỏ địa vị ông trùm của mình để làm ăn chân chính. Một người cứng nhắc như vậy, bận rộn suốt bên ngoài thì làm gì có thời gian quan tâm tới con cái. Ông ấy tưởng tôi thích tiền, nên những con số trong tài khoản đều cán mức giới hạn."

Nói tới đây, Diệp An Băng lại cười, nhưng nụ cười ấy chua xót, nghẹn ngào lắm. Uống thêm tí bia, cô mới nói:

"Ai cũng nói tôi thay đổi, mà thay đổi thật. Diệp An Băng của bây giờ khác tới nổi tôi còn không nhận ra mình là ai luôn mà."

"Tôi từng nói, không cần vì ai mà phải thay đổi. Bây giờ, quay đầu vẫn còn kịp."

Quách Khiếu Nam thái thịt xong, mới quay lại nhìn Diệp An Băng, lúc đó hắn mới biết cô đã uống hết lon bia, nên đôi mày kiếm trên gương mặt tuấn tú liền gắt gao nhíu vào.

Bắt gặp nét mặt bất mãn của người đàn ông, không hiểu sao Diệp An Băng bỗng nhiên bật cười:

"Tâm sự thì phải có bia có rượu chứ! Mà anh nấu nhanh đi, Lệ Lệ với Kiến Hoa còn đang chờ bữa khuya á!"



"Cô nói ai chờ?"

"Lệ Lệ với Ôn Kiến Hoa! Tôi nấu cho họ ăn chứ đâu phải cho tôi đâu."

Quách Khiếu Nam giờ đã hiểu. Hắn gật đầu, chẳng nói chẳng rằng liền đi qua bồn rửa tay, trước ánh mắt ngạc nhiên của cô gái.

"Anh làm gì vậy?"

"Đi ngủ, vừa rồi cô cũng nói muộn rồi đấy."

"Ơ, nhưng mà hồi nãy anh bảo anh thay tôi nấu ăn?"

"Nấu cho cô ăn thì được, nhưng người khác thì không."

"Tại sao không?"

"Tại không rảnh."

Diệp An Băng xụ mặt, bất lực lèm bèm:

"Vậy thì ngủ đi, tôi tự nấu. Cứ tưởng tốt tâm tốt tính lắm cơ, ai ngờ cũng nắng mưa thất thường y như đàn bà."

"Tốt với thanh mai trúc mã quá nhỉ? Ừ, vậy mời tiểu thư xuống bếp."

Nói xong, Quách Khiếu Nam liền bỏ ra ngoài. Nhưng đi được vài bước, không hiểu sao lại quay đầu trở lại.

Thấy cô múa tay múa chân bên gian bếp, khiến hắn phát bực, nhưng vẫn bước tới đó, thờ ơ ra lệnh:

"Qua ghế ngồi."

"Anh bảo đi ngủ mà?"

"Tự nhiên lòng tốt trỗi dậy, muốn giúp người yếu đuối, được không?"

Diệp An Băng mím môi cười thầm, đồng thời gật đầu lia lịa, sau đó ngoan ngoãn trở về ghế ngồi.

Dẫu sao có người làm thay cũng tốt, cô ngồi chơi xơi nước thế này, lại được ngắm trai đẹp thì có gì sướng bằng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện