"Chà, không ngờ tửu lượng của cô cũng tốt phết ấy nhỉ? Uống từ nãy giờ mà vẫn tỉnh táo rõ chán."
Cổ Tử Hách một tay chống lên mặt bàn, cứ hễ khi nói chuyện là lại chòm người về phía Diệp An Băng, khiến Quách Khiếu Nam chỉ muốn túm cổ áo lão ta mà lôi dậy, đánh cho một trận.
Xét thấy tình cảnh ngày càng khó chấp nhận, hắn lập tức lên tiếng:
"Cổ Tử Hách, chúng tôi tới đây là để trao đổi hàng hóa với ông. Nếu ông có nhã hứng chơi đùa như vậy, thì hôm khác tôi đích thân đưa ông đi tận hưởng một hôm. Còn bây giờ, cũng nên bàn chuyện chính đi thôi."
Nghe thấy hắn lên tiếng chen ngang cuộc vui, nét mặt lão già biến thái ấy liền tỏ ra bất mãn.
"Mới xả giao có vài ly, còn chưa thư giãn được bao lâu, cậu gấp cái gì?"
"Ông..."
Quách Khiếu Nam suýt chút nữa lật tung bàn rượu trước mặt vì nóng giận, cũng may có Diệp An Băng kịp thời ngăn cản.
"Vì em, vì vị trí lão Đại, cố nhịn đi anh. Càng ầm ĩ, chúng ta càng bất lợi."
Khẽ giọng dỗ dành tâm trạng như hổ đói sắp xổng chuồng của người đàn ông xong, Diệp An Băng liền nhìn sang Cổ Tử Hách, tiếp lời:
"Ngài Cổ, tôi biết ông có hứng thú với tôi. Ông cố tình câu giờ là đang muốn chọc tức người đàn ông của tôi. Nhưng cái gì cũng vậy, đùa một chút thì vui, mà đùa quá trớn là máu đổ đầu rơi ấy."
"Tôi thấy từ nãy giờ chúng ta uống cũng bốn chai rồi, tính kĩ một chút chắc Kelsey tôi cũng uống hơn năm mươi ly, đã dư chỉ tiêu ông muốn. Nếu ông muốn tiếp tục kéo dài không chịu vào việc, thì giao dịch này, cũng không cần phải tiếp tục nữa."
Điềm đạm nói rồi, Diệp An Băng liền đứng dậy.
"Thôi được, vào việc thì vào việc. Cô em lại nóng nảy nữa rồi."
"Tụi bây, còn không mau đem hàng ra."
Thấy đối phương thỏa hiệp, Diệp An Băng mới chịu ngồi xuống.
"Anh kiểm hàng đi! Nhanh còn về!"
Khẽ nói vào tai Quách Khiếu Nam xong, cô nàng lại tự nhiên tựa lưng vào thành sofa, chống tay lên trán, nhắm mắt thư giãn vài phút.
Trong khi đó, phía hai người đàn ông đã bắt đầu thực hiện giao dịch. Hắn kiểm tra số lượng hàng xong, cảm thấy đủ và chính xác thì đóng va-li cầm tay chứa hàng lại. Sau đó, chuyển va-li tiền sang cho đối phương kiểm tra.
Thấy tiền, Cổ Tử Hách liền bật cười khoái chí, hai mắt sáng rực, nhưng vẫn tiết chế vì thể diện.
"Ok, coi như lần giao dịch này diễn ra thành công, và kết thúc trong êm đẹp. Về chuyển lời với ông trùm rằng, Cổ Tử Hách tôi rất thích cô gái này, lần sau tôi muốn đón luôn cô ấy cùng về, chính thất thì không thể chứ vợ lẻ thì được đấy."
Hàng đã nhận, tiền đã trao. Liệu những gì Quách Khiếu Nam vừa được nghe, có thể khiến hắn ta vẫn giữ được bình tĩnh? *Bụp.
*Vèo vèo...phịch phịch.
Tất nhiên là không thể, bởi một đường quyền từ tay hắn đã vung thẳng vào mặt lão già chết tiệt ấy, sau đó là họng súng đen ngòm dí thẳng vào đầu đối phương.
Hắn hành động, dĩ nhiên Diệp An Băng cũng phối hợp nhiệt tình. Chỉ với một động tác phi dao nhanh nhạy, cô đã khiến hai tên đàn em của Cổ Tử Hách chưa kịp rút súng đã phải đi chầu lão Vương dưới Âm Tào Địa Phủ.
Tình thế biến đổi chỉ trong vài giây, khiến Cổ Tử Hách sợ xanh mặt.
"Tôi...tôi chỉ đùa một chút. Hai người có cần làm quá vậy không?"
"Đùa à?"
Hắn cười khinh bỉ như tử thần đứng trước một sinh linh nhỏ bé đáng kinh tỏm, rồi trực tiếp lên nòng khẩu súng.
"Người phụ nữ của tao là để mày đùa? Cho mày thể diện là phước đức tám đời tổ tông nhà mày rồi. Mày tưởng ông đây không dám giết mày hả thằng già chó?"
"Không không không, tôi biết sai rồi. Sau này không dám bày trò háo sắc nữa. Xin lão Đại tha cho."
"Tha cho mày cũng được, nhưng không biết sau khi rời khỏi đây, mày có bép xép chuyện gì không hay không nhỉ?"
"Anh à, hay là trực tiếp bóp cò, tiễn lão ta về trời để dẹp trừ hậu hoạn về sau luôn cho gọn."
"Đừng đừng, tôi xin hai người. Tôi thề là sau khi bước ra khỏi đây sẽ không dám bép xép về giao dịch đẫm máu này nửa lời. Giữa chúng ta chỉ có tiền trao cháo múc trong hòa bình thôi, ha! Đại ca, đại Tỷ tha cho cái mạng già này, được không?"
Thấy đối phương khúm núm sợ sệt, có khi còn sắp tè ra quần, Diệp An Băng mới nhoẻn miệng cười hài lòng.
"Thôi được rồi, anh tha cho lão ta đi. Dù sao ông ta cũng không dám nói sai, mà nếu dám thì cái mạng quèn của lão lần sau cứ để em đích thân xử lý."
Diệp An Băng đã lên tiếng, nhưng Quách Khiếu Nam thì vẫn cố thủ, vì ấm ức còn to quá, căn bản nuốt không trôi.
Thấy hắn vẫn cứng đầu không chịu buông súng, thế nên cô phải đích thân bước tới cầm tay hắn hạ súng xuống, kèm một câu nói nũng nịu:
"Vợ say rồi, mau về nhà chăm sóc vợ nào!"
Phải đợi "vợ" lên tiếng thì ai đó mới chịu hạ mình, cất súng, rồi buông tay ra khỏi cổ áo đối phương.
Ngay khi ánh mắt của hắn còn đằng đằng sát khí, thì lúc nhìn sang cô gái của mình lại trở nên ôn nhu một cách kì lạ. Một tay hắn xách va-li hàng, tay còn lại thì nắm chặt tay cô gái, hiên ngang rời khỏi nơi hỗn độn ấy.
Lúc họ rời đi, Cổ Tử Hách liền lấy điện thoại ra, lập tức gọi ngay cho ai đó.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, lão ta liền cất lời kể lể:
"Ông chủ, suýt nữa ông hại chết lão già tôi rồi. Thằng ranh con đó vì bảo vệ thể diện cho Kelsey mà dí súng vào đầu tôi. Chưa hết, con gái ông cũng máu lạnh vô tình, đáng sợ quá rồi, không nói không rằng, phi hai con dao cướp luôn mạng hai tên đàn em của tôi. Tổn thất lần này, ông phải bù đắp sao cho được đấy."
Người ở đầu dây bên kia là ai không rõ, nhưng chỉ nghe giọng nói trầm ổn thấp thoáng vang qua loa điện thoại:
[Đi chưa?]
"Vừa đi xong, chắc còn chưa ra khỏi quán bar."
[Vậy thì biết nên làm gì tiếp theo rồi chứ?]
"Đương nhiên là biết, nhưng mà..."
[Yên tâm, cảm thấy bao nhiêu con số mới bồi thường đủ ủy khuất này thì cứ ra giá. Chờ xong nhiệm vụ thứ hai, tiền sẽ về tài khoản.]
"Được! Vậy tôi tiến hành ngay."
Cổ Tử Hách một tay chống lên mặt bàn, cứ hễ khi nói chuyện là lại chòm người về phía Diệp An Băng, khiến Quách Khiếu Nam chỉ muốn túm cổ áo lão ta mà lôi dậy, đánh cho một trận.
Xét thấy tình cảnh ngày càng khó chấp nhận, hắn lập tức lên tiếng:
"Cổ Tử Hách, chúng tôi tới đây là để trao đổi hàng hóa với ông. Nếu ông có nhã hứng chơi đùa như vậy, thì hôm khác tôi đích thân đưa ông đi tận hưởng một hôm. Còn bây giờ, cũng nên bàn chuyện chính đi thôi."
Nghe thấy hắn lên tiếng chen ngang cuộc vui, nét mặt lão già biến thái ấy liền tỏ ra bất mãn.
"Mới xả giao có vài ly, còn chưa thư giãn được bao lâu, cậu gấp cái gì?"
"Ông..."
Quách Khiếu Nam suýt chút nữa lật tung bàn rượu trước mặt vì nóng giận, cũng may có Diệp An Băng kịp thời ngăn cản.
"Vì em, vì vị trí lão Đại, cố nhịn đi anh. Càng ầm ĩ, chúng ta càng bất lợi."
Khẽ giọng dỗ dành tâm trạng như hổ đói sắp xổng chuồng của người đàn ông xong, Diệp An Băng liền nhìn sang Cổ Tử Hách, tiếp lời:
"Ngài Cổ, tôi biết ông có hứng thú với tôi. Ông cố tình câu giờ là đang muốn chọc tức người đàn ông của tôi. Nhưng cái gì cũng vậy, đùa một chút thì vui, mà đùa quá trớn là máu đổ đầu rơi ấy."
"Tôi thấy từ nãy giờ chúng ta uống cũng bốn chai rồi, tính kĩ một chút chắc Kelsey tôi cũng uống hơn năm mươi ly, đã dư chỉ tiêu ông muốn. Nếu ông muốn tiếp tục kéo dài không chịu vào việc, thì giao dịch này, cũng không cần phải tiếp tục nữa."
Điềm đạm nói rồi, Diệp An Băng liền đứng dậy.
"Thôi được, vào việc thì vào việc. Cô em lại nóng nảy nữa rồi."
"Tụi bây, còn không mau đem hàng ra."
Thấy đối phương thỏa hiệp, Diệp An Băng mới chịu ngồi xuống.
"Anh kiểm hàng đi! Nhanh còn về!"
Khẽ nói vào tai Quách Khiếu Nam xong, cô nàng lại tự nhiên tựa lưng vào thành sofa, chống tay lên trán, nhắm mắt thư giãn vài phút.
Trong khi đó, phía hai người đàn ông đã bắt đầu thực hiện giao dịch. Hắn kiểm tra số lượng hàng xong, cảm thấy đủ và chính xác thì đóng va-li cầm tay chứa hàng lại. Sau đó, chuyển va-li tiền sang cho đối phương kiểm tra.
Thấy tiền, Cổ Tử Hách liền bật cười khoái chí, hai mắt sáng rực, nhưng vẫn tiết chế vì thể diện.
"Ok, coi như lần giao dịch này diễn ra thành công, và kết thúc trong êm đẹp. Về chuyển lời với ông trùm rằng, Cổ Tử Hách tôi rất thích cô gái này, lần sau tôi muốn đón luôn cô ấy cùng về, chính thất thì không thể chứ vợ lẻ thì được đấy."
Hàng đã nhận, tiền đã trao. Liệu những gì Quách Khiếu Nam vừa được nghe, có thể khiến hắn ta vẫn giữ được bình tĩnh? *Bụp.
*Vèo vèo...phịch phịch.
Tất nhiên là không thể, bởi một đường quyền từ tay hắn đã vung thẳng vào mặt lão già chết tiệt ấy, sau đó là họng súng đen ngòm dí thẳng vào đầu đối phương.
Hắn hành động, dĩ nhiên Diệp An Băng cũng phối hợp nhiệt tình. Chỉ với một động tác phi dao nhanh nhạy, cô đã khiến hai tên đàn em của Cổ Tử Hách chưa kịp rút súng đã phải đi chầu lão Vương dưới Âm Tào Địa Phủ.
Tình thế biến đổi chỉ trong vài giây, khiến Cổ Tử Hách sợ xanh mặt.
"Tôi...tôi chỉ đùa một chút. Hai người có cần làm quá vậy không?"
"Đùa à?"
Hắn cười khinh bỉ như tử thần đứng trước một sinh linh nhỏ bé đáng kinh tỏm, rồi trực tiếp lên nòng khẩu súng.
"Người phụ nữ của tao là để mày đùa? Cho mày thể diện là phước đức tám đời tổ tông nhà mày rồi. Mày tưởng ông đây không dám giết mày hả thằng già chó?"
"Không không không, tôi biết sai rồi. Sau này không dám bày trò háo sắc nữa. Xin lão Đại tha cho."
"Tha cho mày cũng được, nhưng không biết sau khi rời khỏi đây, mày có bép xép chuyện gì không hay không nhỉ?"
"Anh à, hay là trực tiếp bóp cò, tiễn lão ta về trời để dẹp trừ hậu hoạn về sau luôn cho gọn."
"Đừng đừng, tôi xin hai người. Tôi thề là sau khi bước ra khỏi đây sẽ không dám bép xép về giao dịch đẫm máu này nửa lời. Giữa chúng ta chỉ có tiền trao cháo múc trong hòa bình thôi, ha! Đại ca, đại Tỷ tha cho cái mạng già này, được không?"
Thấy đối phương khúm núm sợ sệt, có khi còn sắp tè ra quần, Diệp An Băng mới nhoẻn miệng cười hài lòng.
"Thôi được rồi, anh tha cho lão ta đi. Dù sao ông ta cũng không dám nói sai, mà nếu dám thì cái mạng quèn của lão lần sau cứ để em đích thân xử lý."
Diệp An Băng đã lên tiếng, nhưng Quách Khiếu Nam thì vẫn cố thủ, vì ấm ức còn to quá, căn bản nuốt không trôi.
Thấy hắn vẫn cứng đầu không chịu buông súng, thế nên cô phải đích thân bước tới cầm tay hắn hạ súng xuống, kèm một câu nói nũng nịu:
"Vợ say rồi, mau về nhà chăm sóc vợ nào!"
Phải đợi "vợ" lên tiếng thì ai đó mới chịu hạ mình, cất súng, rồi buông tay ra khỏi cổ áo đối phương.
Ngay khi ánh mắt của hắn còn đằng đằng sát khí, thì lúc nhìn sang cô gái của mình lại trở nên ôn nhu một cách kì lạ. Một tay hắn xách va-li hàng, tay còn lại thì nắm chặt tay cô gái, hiên ngang rời khỏi nơi hỗn độn ấy.
Lúc họ rời đi, Cổ Tử Hách liền lấy điện thoại ra, lập tức gọi ngay cho ai đó.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, lão ta liền cất lời kể lể:
"Ông chủ, suýt nữa ông hại chết lão già tôi rồi. Thằng ranh con đó vì bảo vệ thể diện cho Kelsey mà dí súng vào đầu tôi. Chưa hết, con gái ông cũng máu lạnh vô tình, đáng sợ quá rồi, không nói không rằng, phi hai con dao cướp luôn mạng hai tên đàn em của tôi. Tổn thất lần này, ông phải bù đắp sao cho được đấy."
Người ở đầu dây bên kia là ai không rõ, nhưng chỉ nghe giọng nói trầm ổn thấp thoáng vang qua loa điện thoại:
[Đi chưa?]
"Vừa đi xong, chắc còn chưa ra khỏi quán bar."
[Vậy thì biết nên làm gì tiếp theo rồi chứ?]
"Đương nhiên là biết, nhưng mà..."
[Yên tâm, cảm thấy bao nhiêu con số mới bồi thường đủ ủy khuất này thì cứ ra giá. Chờ xong nhiệm vụ thứ hai, tiền sẽ về tài khoản.]
"Được! Vậy tôi tiến hành ngay."
Danh sách chương