Đầu Bự gọi qua cánh cửa: “Bạch tiên sinh! Rốt cuộc có cách nào không?”
Hồi ấy ông nội anh ta còn nói gì nữa nhỉ? Đầu Bự sốt sắng tới mức chạy vòng vòng, thực sự không ổn thì dùng kim đâm Hoắc thiếu gia vài cái, chưa biết chừng có thể tỉnh lại thì sao!
Bạch Chuẩn tập trung tinh thần: Đuổi anh ta ra ngoài.
A Tú đang chắn trước mặt Đầu Bự, nghe mệnh lệnh thì lập tức xô đẩy đuổi Đầu Bự ra bên ngoài.
Đầu Bự thấy A Tú là một cô gái nên không muốn ra tay với cô nhưng A Tú khỏe đến bất ngờ, anh ta không cách nào chống cự mà bị tống cổ khỏi cửa.
Người hầu giấy bê giường để giữa nhà chính, Bạch Chuẩn ngồi bên giường vẽ vòng bằng mực chu sa, cắm một cây nhang vào trong lư, đốm lửa bừng sáng lên.
Cậu đặt lư hương cạnh đầu giường Hoắc Chấn Diệp.
A Tú nhìn chủ nhân với vẻ lo lắng, trước giờ cô chưa từng cảm nhận được cảm xúc này từ Bạch Chuẩn, không ngờ chủ nhân lại sợ hãi.
Chỉ có bản thân người bị bóng đè mới thoát khỏi được giấc mơ.
Bạch Chuẩn cúi đầu nhìn chằm chằm Hoắc Chấn Diệp, có lẽ hắn đang ở trong một giấc mơ yên bình, nhìn mặt mày chưa thấy có gì bất thường.
Bóng đè có thể tiến hóa thành ác mộng, nhưng cũng có thể trở thành mộng đẹp, mà con người thường sợ hãi chìm sâu vào giấc mộng đẹp nhất, cho tới khi chết đi cũng không thoát khỏi cảnh trong mộng.
Bạch Chuẩn thiết lập tường chắn, nếu như Hoắc Chấn Diệp thực sự chết trong mơ thì vẫn có thể cản lại hồn phách của hắn, nhét vào thân thể.
Hồn thoát khỏi thân thể không lâu có lẽ còn sống được, nhưng ngay đến bản thân cậu cũng không nắm chắc trăm phần trăm.
Hoắc Chấn Diệp đang ngủ, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt bình thường không chịu đứng đắn giờ đây nhắm nghiền.
Bạch Chuẩn ngả người xuống bên tai Hoắc Chấn Diệp, nói bằng giọng dịu dàng trước giờ cậu chưa từng dùng: “Cho dù nằm mơ thấy gì, đều chỉ là mơ.”
Đương nhiên Hoắc Chấn Diệp biết đây là mơ.
Nếu như không phải nằm mơ, tại sao Bạch Chuẩn lại ngoan ngoãn và dính người thế này.
Nhóc Bạch Chuẩn theo sau hắn giống như cái đuôi nhỏ, hắn đi đâu thì theo đến đó.
Đoạn hồi ức về hai người ở cô nhi viện này, Hoắc Chấn Diệp biết nhưng hắn không nhớ ra.
Hắn biết mình đã mất đi vài hồi ức, khi du học ở bên nước ngoài hắn còn nghiêm túc đọc một số tác phẩm liên quan tới mất trí nhớ.
Trong đó có một giả thuyết cho rằng đại não sẽ không quên đi, nó chỉ phủ một lớp bụi, chỉ cần khơi gợi là có thể nhớ ra.
Hoắc Chấn Diệp từng thử liệu pháp thôi miên, trước khi thuốc gây tê được phổ biến rộng rãi, rất nhiều bác sĩ nghiên cứu thôi miên, còn phân ra thành các trường phái, nhưng biện pháp này chẳng có tác dụng gì với hắn cả.
Hắn phòng bị người khác quá mạnh, cho nên khó có thể thôi miên.
Không ngờ lại nhớ ra vào lúc này.
Bạch Chuẩn vóc dáng nhỏ bé, mặc bộ đồng phục to hơn người, bàn tay vừa nhỏ vừa mềm mại, Hoắc Chấn Diệp nắm tay cậu, đâu ai tưởng tượng được ngày sau đôi tay này sẽ làm ra được những món đồ giấy tinh xảo đến vậy?
Nhóc Bạch Chuẩn người bé, gan cũng bé, cậu và Hoắc Chấn Diệp bị đưa tới cô nhi viện cùng một ngày, hai người gặp nhau ở cổng, Hoắc Chấn Diệp đưa cho cậu viên kẹo, từ đó cậu trở thành cái đuôi nhỏ theo sau Hoắc Chấn Diệp.
Nếu nói Bạch Chuẩn trong hiện thực giống như một con sư tử lười biếng, thì Bạch Chuẩn hiện tại giống như chú mèo con.
Hoắc Chấn Diệp quyết định gọi cậu là Bạch Tiểu Thất, bụng Bạch Tiểu Thất sôi “ùng ục”, Hoắc Chấn Diệp hỏi cậu: “Em đói rồi à?”
Cậu lắc đầu: “Không đói.” Vừa nói không đói, bụng lại sôi lên thêm tiếng nữa.
Trong cô nhi viện không có nhiều đồ ăn vặt, mỗi bữa ăn, mỗi đứa trẻ chỉ được chia một bát cháo nhỏ, còn phải giành nhau.
Người tới trước sẽ được bát cháo đầy, người phía sau thì chỉ còn nước canh.
Chẳng trách dạ dày của Bạch Chuẩn lại kém đến vậy, cho dù là món gì, ăn nhiều hơn chút cũng sẽ đau.
“Em có muốn ăn bánh mì bơ sữa không?”
Đôi mắt đen láy của Bạch Tiểu Thất như phát sáng, bàn tay nhỏ ôm bụng.
Đương nhiên là cậu muốn ăn, nhưng mà bọn họ đâu có tiền.
Hoắc Chấn Diệp bật cười, khi bị đưa tới cô nhi viện, hắn mặc một bộ đồ Âu nhỏ tinh tế, đeo giày da, tất cả đều là đồ Tây.
Nhưng Tứ phu nhân của nhà họ Hoắc không dám để lại tên, sợ người ta sẽ đưa hắn về.
Người ở cô nhi viện tưởng rằng hắn là thiếu gia nhà nào bị lạc, nên tiếp đãi hắn như khách quý, không dám nhốt cũng không mắng hắn, chỉ dỗ hắn nói rằng người nhà sẽ tới đón hắn.
Hoắc Chấn Diệp đã giấu chút tiền, người bà đưa hắn tới nhà họ Hoắc đã xếp cho hắn một vali nhỏ, bên trong có thư của Hoắc lão gia, còn có ảnh của mẹ hắn cùng một túi tiền nhỏ.
Hoắc Chấn Diệp còn chưa mở phong thư, chỉ lấy ảnh của mẹ hắn ra nhìn, trên ảnh là một người phụ nữ rất xinh đẹp, đôi mắt của Hoắc Chấn Diệp cực kỳ giống bà.
Hắn cất kỹ ảnh, lấy túi tiền nhỏ đó, dẫn theo Bạch Tiểu Thất đi ăn điểm tâm bơ sữa.
Trước cổng cô nhi viện là một mảng sương mù, hắn vừa đi tới trước cửa, sương lập tức tan ra, đường phố ngựa xe như nước, cửa hàng san sát nhau, các gánh hàng rong đủ loại đồ ăn vặt và đồ chơi.
Tất cả đều là giả, Hoắc Chấn Diệp tưởng tượng ra dỗ cho Bạch Tiểu Thất vui.
Bạch Tiểu Thất mở to đôi mắt tròn đen láy của mình, nhìn chằm chằm tủ kính, đôi tay nhỏ áp lên, thấy vịt quay bên trong mà chảy nước miếng.
Hoắc Chấn Diệp nghênh ngang dẫn cậu vào trong, mời cậu ăn no một bữa.
Khi đi qua cửa hàng, hắn lại mua giấy bút về, đưa cho cậu: “Em chơi đi.”
Bạch Tiểu Thất không biết cầm bút, cậu nắm cấy bút hỏi: “Chơi thế nào ạ?”
“Vẽ chơi!” Cậu đã từng nói bởi vì cậu vẽ đẹp, tay linh hoạt cho nên mới được sư phụ nhân vào Thất Môn hay sao, chắc hẳn là từ bé đã thích nghịch thứ này.
Bạch Tiểu Thất rất thích, cậu hưng phấn vẽ đầy một tờ giấy, đưa tờ giấy cho Hoắc Chấn Diệp xem, đôi mắt đen láy sáng lấp lánh.
Hoắc Chấn Diệp đã từng vô số lần cảm thán thiên phú của Bạch Chuẩn, nhưng bây giờ “tác phẩm” của cậu đủ loại màu sắc, đỏ, vàng, xanh.
“Em vẽ chim à?” Hoắc Chấn Diệp nhìn mãi, không nhận ra là gì, đành đoán mò.
Nếu như là Bạch Chuẩn thì cậu đã giận rồi, nhưng mắt Tiểu Bạch Chuẩn vẫn sáng lấp lánh: “Là ngày xuân!” Giọng nói cũng non nớt mềm mại.
Bức tranh của cậu vẽ từng khối màu sắc, gấp giấy cũng không ra hình dáng gì, bàn tay không linh hoạt chỉ biết vo lại thôi.
Hoắc Chấn Diệp sầu não, nếu cậu còn tiếp tục thế này, sẽ không thể vào Thất Môn, không làm đồ giấy được.
Không làm đồ giấy được?
Hoắc Chấn Diệp nhìn bức tranh tràn ngập hơi thở nghệ thuật này, lại nhìn chân Bạch Chuẩn, bây giờ chân của cậu vẫn lành lặn, chạy nhảy bình thường.
Hắn nhớ lúc tắm rửa Bạch Chuẩn còn không chịu cởi quần, không chịu cho hắn thấy bộ phận tàn tật kia.
Bạch Tiểu Thất nhìn chằm chằm anh Hoắc, thấy vẻ mặt hắn lúc thì lo lắng lúc thì vui vẻ, cuối cùng dường như nghĩ thông suốt điều gì đó, hỏi cậu: “Em có muốn về nhà với anh không?”
“Có!” Cậu gật đầu, hai người có thể luôn bên nhau giống như bươm bướm và chim nhỏ.
Hoắc Chấn Diệp nằm trên giường bật cười, ánh mắt Bạch Chuẩn chưa hề rời khỏi hắn giây phút nào.
Thấy hắn cười, ngón tay cậu siết lại, hắn đang nằm mơ thấy mộng đẹp, mộng đẹp khó tỉnh dậy nhất.
Đã trôi qua một ngày, Hoắc Chấn Diệp vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh.
Đam Mỹ Hay
“A Tú, gọi Hứa Ngạn Văn tới đây.”
A Tú mở to mắt, cô biết chủ nhân ghét Hứa Ngạn Văn, nhưng cô vẫn nghe lời đi tìm Hứa Ngạn Văn, gọi anh ta tới nhà họ Bạch.
“Truyền nước cho anh ấy.” Nếu như một tháng mà hắn không tỉnh, một năm không tỉnh, khi tỉnh lại sẽ gầy như bộ xương khô.
Hứa Ngạn Văn sốt sắng: “Bạch tiên sinh, cần phải kiểm tra kỹ càng cho anh ấy.
Tôi đã hỏi thầy tôi rồi, triệu chứng này có lẽ do bệnh về mắt, cũng có khả năng do não, chúng tôi có thể…”
Bạch Chuẩn không kiên nhẫn nghe anh ta nói nhiều, cử động đầu ngón tay, người giấy ở trong phòng lập tức đi về phía Hứa Ngạn Văn, bao vây lấy ánh ta, nhấc lên.
A Tú quay đầu sang bên cạnh, cô cúi đầu không nhìn biểu cảm khó tin của Hứa Ngạn Văn.
“Chỉ có tôi mới chữa được bệnh của anh ấy thôi, hiểu chưa?” Bạch Chuẩn lạnh lùng liếc anh ta.
Người giấy buông tay, Hứa Ngạn Văn rơi xuống đất, anh ta lùi về sau mấy bước, ngây đơ cả người.
Người giấy biết cử động… người giấy mà có thể cử động?
Thì ra Bạch tiên sinh làm nghề này.
“Truyền nước cho anh ấy.” Bạch Chuẩn bực bội nhắc lại.
Hứa Ngạn Văn nhìn người giấy, rồi nhìn Hoắc Chấn Diệp đang nằm trên giường.
Vì bạn bè nên anh ta cố nén cảm giác sợ hãi xuống: “Tôi đi ngay đây.”
Trước tiên phải mang bộ dụng cụ truyền dịch tới để duy trì sự sống cho hắn.
“A Tú, đi theo.” Bạch Chuẩn nhìn A Tú, nếu như người này có làm gì khác thường, hẳn là cô phải biết giải quyết thế nào.
A Tú im lặng theo sau Hứa Ngạn Văn.
Ra tới xóm Dư Khánh, Hứa Ngạn Văn vẫn còn tái mặt, bấy giờ mới định thần hỏi cô: “Cô, cô không phải là em gái Bạch tiên sinh đúng không?”
Thái độ kia giống như đối xử với người hầu hơn.
A Tú gật đầu, cô viết từ “hầu” vào trong lòng bàn tay Hứa Ngạn Văn.
Miệng Hứa Ngạn Văn đắng ngắt, thì ra trước giờ A Tú không nói thật với anh ta.
Nhưng nhớ tới Hoắc Chấn Diệp còn đang hôn mê, tuy khó chịu nhưng hắn vẫn bước đi rất nhanh.
Xếp bộ dụng cụ lại, mang ra khỏi bệnh viện, còn không kịp điền giấy đăng ký.
Mấy y tá đều cảm thấy lạ, trước giờ bác sĩ Hứa đều làm việc rất cẩn thận.
Khi bác sĩ khác hỏi, Hứa Ngạn Văn chỉ cười lấp liếm: “Có bệnh nhân muốn khám bệnh ở nhà, tôi phải tới đó ngay, ngày mai sẽ điền bù sau.”
Người giàu chữa bệnh ở nhà là chuyện bình thường, nhưng bác sĩ kia vẫn hỏi thêm: “Bác sĩ Hứa cũng khám bệnh ở nhà à?”
“Vâng.” Hứa Ngạn Văn vội vàng, nhanh chóng theo A Tú quay lại xóm Dư Khánh, cắm truyền dịch cho Hoắc Chấn Diệp.
Sắc mặt Bạch Chuẩn tái nhợt, môi không còn màu sắc.
Hứa Ngạn Văn nhìn thoáng qua cậu, chức trách của bác sĩ và tính cách như người mẹ già của anh ta chiến thắng nỗi sợ hãi.
“Bạch tiên sinh, tôi biết cậu lo lắng, nhưng cậu nên đi nghỉ ngơi một lát đi, hay là ăn chút gì đó.”
Bạch Chuẩn liếc anh ta.
Hứa Ngạn Văn siết chặt tay: “Cơ thể của cậu mới cần phải chăm sóc.
Bằng không, anh Hoắc tỉnh lại thấy bộ dạng này của cậu, anh ấy sẽ… đau lòng.”
Nghe vậy, cuối cùng Bạch Chuẩn mới cử động.
Hứa Ngạn Văn mở to mắt nhìn động tác tay của Bạch Chuẩn, xe lăn tự chuyển động, anh ta cắn chặt răng, ưỡn thẳng người, cho rằng Bạch Chuẩn định ra tay với mình.
Bạch Chuẩn chợt cất tiếng hỏi anh ta: “Anh ấy thích ăn gì?”
“Cái gì?” Gọng kính viền vàng của Hứa Ngạn Văn rơi xuống sống mũi.
“Anh ấy thích ăn gì? Chẳng phải hai người là bạn học hay sao?” Bấy giờ Bạch Chuẩn mới phát hiện, cậu không biết sở thích của Hoắc Chấn Diệp, trước giờ cậu cũng chưa từng hỏi.
Cậu thích ăn gì thì ăn, còn hắn thì ăn thừa của cậu.
Ánh mắt Hứa Ngạn Văn dịu hẳn, lần trước khi Hoắc Chấn Diệp tới tìm anh ta, hắn còn phiền não vì tỏ tình kiểu gì, theo đuổi người yêu thế nào, xem ra người hắn yêu cũng rất yêu hắn.
Hứa Ngạn Văn đẩy gọng kính: “Anh Hoắc không kén chọn đồ ăn.”
Khi tất cả các du học sinh đều không nuốt nổi đồ ăn của Anh nữa, bọn họ sẽ làm một vài bữa ăn quê nhà, chỉ có Hoắc Chấn Diệp là thích ăn sườn heo, thịt dê, thể trạng khỏe mạnh như người nước ngoài.
Bạch Chuẩn không chịu nổi ánh mắt của Hứa Ngạn Văn, nếu như bình thường cậu đã quăng anh ta ra bên ngoài.
Nhưng Bạch Chuẩn nhịn xuống, cậu rũ mi nhìn Hoắc Chấn Diệp.
Cái tên khốn này vẫn chẳng hay biết gì, ngủ yên ổn, khuôn mặt còn thoáng vẻ tươi cười?
“Còn gì nữa?”
Cậu luôn chuẩn bị tốt rời khỏi, cho dù cho hắn bao nhiêu, chỉ cần cậu muốn là có thể thu lại, rời đi không còn bóng dáng.
Nhưng bây giờ cậu muốn biết nhiều hơn về hắn, năm ấy hắn không đi tìm cậu, cậu cũng không tới tìm hắn.
Nếu như hắn có thể mau chóng tỉnh dậy, coi như hai người không ai nợ ai.
______________
Lời tác giả:
Hoắc Thất: Tôi sắp sống lại rồi, để tôi vui vẻ hai ngày đi:.