Bạch Chuẩn luôn nhớ tới pháp khí có thể chụp được ảnh ma kia.

Sáng sớm cậu đã ăn xong nửa bát cháo thịt cua, chỉ đợi đi tới công ty điện ảnh dạo một vòng.
Thấy Hoắc Chấn Diệp vẫn còn đang ăn, cậu nhíu mày, dùng gậy trúc chọc chọc hắn: “Ăn nhanh lên.”
Chậm rì rì ấy.
Hoắc Chấn Diệp mở miệng đút nĩa bánh bao chiên vào, một bàn điểm tâm thế này, mỗi lồng hấp Bạch Chuẩn chỉ ăn một cái, còn móc ra ăn mỗi nhân.
Thứ gì cũng nếm qua một ít, Bạch thất gia no bụng rồi, không ăn được thêm miếng nữa.
Bạch Chuẩn nói lý: “Không nếm thì làm sao tôi biết mình muốn ăn cái nào.”
Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
“Được, lần sau bảo quán trà làm cho cậu mỗi món một ít.”
Hoắc Chấn Diệp vừa nói vừa đẩy Bạch Chuẩn ra ngoài.

A Tú theo đến cửa, cô cũng muốn ra ngoài chơi.
“Không được.” Bạch Chuẩn nói.
Thứ kia còn có thể chụp được hồn ma, chưa biết chừng còn có công dụng như kính âm dương, A Tú là người giấy, đương nhiên cũng sẽ bị phát hiện.
A Tú lùi bước, cô nhìn theo chú hoàng tước bay tới đậu lên vai Bạch Chuẩn bằng đôi mắt ngưỡng mộ, trong lòng chợt nghĩ, nếu như cô có thể bay được thì tốt.
“Mày cũng không thể đi.” Bạch Chuẩn huơ ngón tay, hoàng tước vỗ cánh đậu trên bức tường, nó phản kháng trong im lặng.
Con gái bị bố ruột làm tổn thương, bố nuôi chỉ đành dỗ dành.

Hoắc Chấn Diệp cười với A Tú: “Anh sẽ mang họa báo phim về cho em.”

A Tú gật đầu, cô lại phấn khởi rồi, đã lâu lắm rồi không ai tặng cô sách cả.

Hứa Ngạn Văn còn nợ cô một bộ truyện đấy, nếu nhận sách truyện trước rồi mới ngó lơ anh ta thì tốt rồi.
“Cần anh tặng chắc.” Người này thật sự coi A Tú là trẻ con đấy à.
Hoắc Chấn Diệp vỗ cậu: “A Tú là con gái của cậu cơ mà? Vậy thì cũng đâu khác gì con gái tôi.”
Hắn đẩy Bạch Chuẩn ra ngoài, đi được mấy bước mới hỏi: “Cậu đang cười đấy hả?”
“Đâu có.” Bạch Chuẩn lười biếng đáp.
“Trong lòng cậu đang cười.” Hoắc thất thiếu gia khẳng định, chắc chắn cậu đang cười.
Phim trường của Công ty Điện ảnh Tinh Quang là mấy nhà xưởng cũ ở Hồng Khẩu được sửa sang lại.
Ngoài cổng treo tấm bảng hiệu “Công ty Điện ảnh Tinh Quang”, gần cửa còn có chốt bảo vệ để kiểm tra những chiếc xe ra vào.

Không có giấy chứng nhận ra vào đóng dấu của công ty thì không được phép vào. 
Hoắc Chấn Diệp dừng xe, hạ cửa kính xuống.
Hắn vừa định mở miệng giải thích tình huống thì bảo vệ lập tức cười, còn niềm nở chào hỏi Hoắc Chấn Diệp: “Sao hôm nay Hoắc thiếu gia lại tới đây vậy ạ?”
Cảm thấy kỳ lạ, Hoắc Chấn Diệp quay đầu sang hỏi Bạch Chuẩn: “Tôi nổi tiếng thế cơ à?
Bạch Chuẩn lườm hắn, người này mặt dày tới mức khiến người khác giận sôi gan.
Cậu nhìn qua cửa xe, cảm thấy nơi này rất thú vị, từng gian nhà xưởng cao đồ sộ nối tiếp nhau, trên đường đều là diễn viên và nhân viên ăn mặc mỗi người một vẻ.
Khu vực này đang quay phim cổ trang, mấy cô bé ăn mặc như a hoàn đang túm tụm nói chuyện với nhau.
Khu vực bên kia thì đang quay phim hiện đại, toàn những quý ông mặc vest và thục nữ mặc sườn xám.
Còn có các nhân viên công tác đẩy bảng bối cảnh đủ màu sắc đi tới đi lui, có bảng bối cảnh vẽ Tây Hồ phản chiếu ánh trăng, Bạch Chuẩn nhìn tận mấy lần, cảm thấy vẽ hơi kém.
Nơi rộng thế này mà không ai dẫn đường thì đúng là không tìm được khu vực quay “Hoa trong sương” thật, chưa biết chừng quay xong phim thì bối cảnh cũng đã bị tháo dỡ rồi.
Một người đàn ông trung niên mặc vest vội chạy tới: “Hoắc thiếu gia đến rồi đấy ạ, cậu đến mà sao không nói trước với tôi một tiếng.”
Hoắc Chấn Diệp tỉnh bơ, Bạch Chuẩn thì lười, hai người được người tự xưng là Giám đốc Quách mời tới văn phòng.
Bước vào tòa hành chính, Hoắc Chấn Diệp mới biết tại sao mọi người trong công ty Điện ảnh Tinh Quang đều biết hắn.

Ảnh của hắn được treo ngay trong tòa nhà hành chính công ty.
Cổ đông Công ty Điện ảnh Tinh Quang, Hoắc Chấn Diệp tiên sinh.
Bên trái áp phích điện ảnh, bên phải là ảnh cổ đông.
Bạch Chuẩn hỏi hắn: “Đây là sản nghiệp của anh à?” Tại sao ngày hôm qua hắn không nói gì, lẽ nào cố ý dẫn cậu tới đây xem xuất thân hắn giàu có tới cỡ nào?
Hoắc Chấn Diệp suy nghĩ một lúc, nhưng mà vẫn không nhớ được ra.
Thật sự thì khi hắn về nước đã tính toán đầu tư, nhưng mà hắn thực sự không nhớ rằng mình đã từng đầu tư vào công ty điện ảnh: “Có lẽ vậy.”
“Công tử bột.” Bạch Chuẩn kết luận một câu chính xác.
Giám đốc Quách còn tưởng rằng Hoắc thiếu gia tới đây để kiểm tra sổ sách, ông ta lập tức lấy báo cáo ba quý gần đây.
Hoắc Chấn Diệp là cổ đông lớn, khi công ty thành lập hắn đã đầu tư mười nghìn đồng Đại Dương, chiếm một phần ba cổ phần.

Giám đốc Quách sớm đã có suy nghĩ khoe thành tích trước mặt vị cổ đông này.
Nhưng Hoắc Chấn Diệp lại không tới buổi tiệc chúc mừng khai công.
Một cổ đông chỉ bỏ tiền, không cần nữ diễn viên ăn cơm cùng, cũng không cần nam diễn viên chuốc rượu, trong mắt Giám đốc Quách, hắn thánh thiện hệt như một thiên sứ có cánh vậy.
“Cậu xem, đây là báo cáo tài chính ba quý trong năm nay của công ty chúng ta.” Công ty Điện ảnh Tinh Quang đi theo con đường của Hollywood, diễn viên, đạo diễn và nhân viên đều kí hợp đồng ràng buộc.
Diễn viên đông, quay phim nhanh, lên sóng sớm.
Trước đây lập nghiệp nhờ bộ phim cổ trang giá thành rẻ, bây giờ lại nuôi cả một bộ phận kịch bản viết kịch bản hiện đại, cứ cách vài ngày các rạp chiếu phim lớn lại có phim của công ty Điện ảnh Tinh Quang lên sóng.

Hoắc Chấn Diệp giả vờ giả vịt mở báo cáo ra nhìn.

Hắn nhướng mày, nhìn vị Giám đốc Quách này với con mắt khác xưa.

Tại sao ông ta có thể dùng kinh phí ít như vậy, để quay ra nhiều bộ phim điện ảnh thế nhỉ?
Cứ theo đà này thì chỉ tiền hoa hồng năm nay, cũng đủ để hắn mua cho Bạch chuẩn một căn nhà.
Hoắc Chấn Diệp không định làm sáng tỏ hiểu lầm, lẽ nào hắn phải nói mình đầu tư quá nhiều cho nên quên mất mình còn đầu tư một phần ba số tiền vào công ty điện ảnh.
“Tốt lắm.” Hoắc Chấn Diệp khép báo cáo, ra dáng cổ đông: “Hôm qua tôi tới rạp chiếu phim xem bộ phim mới của công ty để đánh giá hiệu quả chiếu phim, trong đó có một bộ tên là ‘Hoa trong sương’…”
Giám đốc Quách giật mình, oán trách Giám đốc Trương không nói rõ qua điện thoại, hóa ra cao nhân lại là Hoắc thiếu gia!
“Đây là do hiện trường quay phim xảy ra vấn đề, diễn viên quay phim cổ trang tới đây, không cẩn thận bị quay vào, đây chỉ là vấn đề quay phim nho nhỏ mà thôi.”
Tuyệt đối không thể để lời đồn đại trong công ty có ma truyền ra ngoài, bằng không sau này còn có rạp chiếu phim nào phát phim của bọn họ nữa chứ.
“Ồ? Vậy Giám đốc Quách định giải quyết thế nào đây?” Hoắc Chấn Diệp cười tươi rói, trông rất dễ thương lượng.
“Cắt đoạn kia rồi quay lại!” Giám đốc Quách nghĩ tới thôi đã cảm thấy đau thịt, bối cảnh đã dỡ bỏ rồi, muốn dựng lại cần nhân công, quay lần nữa cũng cần phim nhưng không quay đoạn này thì không được.
“Đã dựng lại bối cảnh chưa?” Hoắc Chấn Diệp hỏi, “Người bạn của tôi rất hứng thú với quay phim điện ảnh.”
Cổ đông đã hỏi, đương nhiên là phải dựng lại rồi, Giám đốc Quách bảo thư ký mang trà, điểm tâm và cà phê lên: “Hoắc thiếu gia muốn xem phim trường, dù là núi đao biển lửa thì tôi cũng sẽ sắp xếp.”
Điểm tâm là bánh của hãng Kaisiling mới ra lò, đặt trên khay còn tỏa hơi nóng hôi hổi.

Có thể nói khi bọn họ còn chưa bước vào cổng tòa hành chính, Giám đốc Quách đã cho người đi mua bánh ngọt điểm tâm rồi.
Đúng là thiên tài làm việc, chẳng qua là hơi láu cá.
Giám đốc Quách cười tủm tỉm bước ra ngoài, bảo thư ký tìm toàn bộ những diễn viên tham gia “Hoa trong sương” tới đây.
“Bọn họ đều đã chia sang các tổ quay phim khách rồi ạ.”
Công ty Điện ảnh Tinh Quang hiệu suất cao, chiếm ưu thế rõ ràng so với hai công ty điện ảnh khác, nhưng sản lượng quá nhiều khiến cho công ty không cho ra được một ngôi sao có khí chất riêng biệt.
Nhưng quay phim nhanh, có nguồn tiêu thụ, chờ công ty phát triển lớn mạnh, sẽ lôi kéo mấy ngôi sao ở hai công ty kia sang đây để bù lại, tới lúc đó sẽ hoàn hảo không còn khuyết điểm.
“Không cần biết là chia sang tổ nào, bảo bọn họ dừng quay, tập trung hết lại đây.

Bảo tổ đạo cụ sắp đặt lại bối cảnh, cho mọi người nửa tiếng để chuẩn bị, nửa tiếng sau tất cả phải vào vị trí.”
Thư ký có vẻ khó xử: “Việc này… nửa tiếng cũng không đủ.”
Giám đốc Quách chỉ chỉ anh ta sau đó lại chỉ chỉ mình: “Cái cậu cứng đầu cứng cổ này, biết ai ngồi bên trong không? Ông thần tài đấy! Tiền lương của cậu, của tôi đều do cậu ấy phát đấy có hiểu không? Trời có đổ mưa dao thì cậu cũng phải tập trung đủ người cho tôi!”
Nửa tiếng sau, đạo diễn, diễn viên và bối cảnh toàn bộ đều vào vị trí.

Bạch Chuẩn được Hoắc Chấn Diệp đẩy tới phim trường, được nhìn thấy “pháp khí” quay được bóng ma kia.
Trong phim trường đều là hơi người, Bạch Chuẩn nhíu mày, lấy khăn ra che mũi.
Bối cảnh được dựng bằng mấy tấm ván, Hoắc Chấn Diệp nhìn mấy lần, bối cảnh này đơn sơ quá mức, giấy dán tường, đồng hồ treo tường đều là vẽ lên.
Bàn trà và sofa nhìn rất có phong thái, nhìn kỹ, Hoắc Chấn Diệp mới hỏi: “Cái này làm bằng giấy à?”
Giám đốc Quách giật mình, sao mắt của Hoắc thiếu gia lại tinh như vậy nhỉ, dòm từ xa đã biết thứ này làm bằng giấy rồi.
“Cái này rẻ.” Phân đoạn này diễn viên chỉ diễn mỗi cảnh thắt cổ, không ngồi không nằm, bày thứ này trong phòng là được rồi.

Chỉ cần là đồ không cần dùng tới thì đều được làm bằng giấy.
Giám đốc Quách đắc ý, cảm thấy đây là cách thiên tài của mình, so ra thì rẻ hơn so với gia cụ ở cửa hàng nhiều, hơn nữa còn có thể dùng nhiều lần: “Đạo cụ này dùng xong đều đặt trong kho, lần sau muốn dùng thì tô màu là như mới luôn.”
Cho dù là Hoắc Chấn Diệp, cũng có cảm giác được mở rộng tầm mắt.


Hắn không ngờ rằng có người có thể tiết kiệm tiền tới mức độ này.
“Giám đốc Quách sáng tạo thật.”
Giám đốc Quách cười toe toét: “Ví dụ như những đội nhạc ca múa, nha hoàn trong phim cổ trang, đều dùng đồ giấy hết, rẻ hơn nhiều so với ma nơ canh ở công ty bách hóa.”
Mời một đội nhạc quay phim thì phải tốn biết bao nhiêu tiền đây! Còn cả tiền quần áo và nhạc cụ nữa, dùng người giấy đặt ở xa xa, căn bản chẳng thể nhận ra.
Quay phim cổ trang mà không có vài người ở xa thì rất trống trải, đặt những a hoàn bằng giấy ở đó, quay từ xa vừa khí thế vừa tiết kiệm tiền.
Công ty Điện ảnh Tinh Quang có một kho hàng đựng những thứ này, lớn như nhân vật, gia cụ, nhỏ như trang bồn cây trang trí, tất cả đều làm bằng giấy.
Bạch Chuẩn khẽ cười, đưa một tay lên chống đầu.
Quản lý Quách không biết bản thân mình đã làm sai ở đâu, nhưng Bạch tiên sinh là người Hoắc thiếu gia dẫn tới.

Hoắc thiếu gia còn cung kính như vậy, nhất định là một thần tài khác, không thể đắc tội được.
“Bạch tiên sinh cảm thấy có gì không ổn hả? Tôi sẽ sửa ngay.”
Bạch Chuẩn không nói gì, Hoắc Chấn Diệp đã lên tiếng trước: “Nói cách khác, tất cả đạo cụ trong bộ phim đều được làm bằng giấy đúng không?”
“Đúng thế.” Giám đốc Quách nhìn sang giám chế, thấy giám chế gật đầu, ông ta cũng gật đầu.
“Giám đốc Quách chưa xem ‘Hoa trong sương’ phải không?”
Giám đốc Quách hơi lúng túng, ông ta còn chưa kịp trả lời, mỗi tháng công ty chỉ cho diễn viên hai ngày nghỉ, liên tục quay rất nhiều phim.

Nhiều phim như thế, ông ta nào có xem được hết.
Trong điện thoại Giám đốc Trương nói rất qua loa, chỉ nói bộ phim này có gì không đúng, quay được cảnh không nên quay, chứ không nói là quay được ở chỗ nào.
“Gương làm bằng giấy có thể soi ra bóng người được ư?”
Thứ mà gương giấy soi được đương nhiên là bóng ma.
“Gương?” Giám đốc Quách tròn mắt.

Ông ta quay đầu nhìn lại bàn trang điểm kiểu cũ trong bối cảnh, trên bàn trang điểm có một chiếc gương tròn, chiếc gương ấy chỉ là một mặt giấy bạc được dán lên.

Chỉ chiếu ra hình dáng vặn vẹo của người đứng trước nó.
“Những đạo cụ kia từ đâu tới?”
“Mua ạ.” Có người chuyên môn đặt mua những thứ này.
Bạch Chuẩn bật cười: “Cướp đồ của ma, đương nhiên ma phải tới đây tìm ông rồi.”
______________
Lời tác giả:
Hoắc – Muốn mua nhà cho Bạch tiểu thất – Thất.
Về vấn đề đồ giấy có thể làm đạo cụ quay phim không?: Năm 1913, vì kinh phí có hạn nên một bộ điện ảnh đã sử dụng bàn ghế giấy làm đạo cụ quay phim.HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI TÁM.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện