Bạch Chuẩn lười biếng ngả ra sau, lấy ra một viên kẹo óc chó: “Sao nào? Thần thám thông linh định đi tố giác à?”
Đương nhiên Hoắc Chấn Diệp sẽ không làm thế, vụ án đã kết lâu rồi, Sở Cảnh sát dựa vào nó mới nở mày nở mặt trong vùng tô giới, chắc chắn không thể lật lại vụ án được.
“Nghĩ gì vậy, tôi cùng phe với cậu mà.” Hắn đã là người của Thất Môn, giờ mà đi tố giác, Bạch Chuẩn phải làm sao đây?
Hơn nữa, chỉ cần Hàn Châu phủ nhận là sẽ chẳng còn chứng cứ.
“Cậu đưa giỏ hoa cho cô ấy để làm gì?”
Bạch Chuẩn nhai kẹo óc chó: “Xem thì biết.”
Hàn Châu chỉ bước hai bước.nhưng cả người cô ở trên giây thừng, lơ lửng giữa không trung.
“Hay!” Bạch Chuẩn hô lên, giống như đang xem biểu diễn trong rạp hát.
Cậu còn vỗ tay bốp bốp, khiến những người đang trố mắt xem thi đấu đồng loạt quay đầu sang.
Bạch Chuẩn không thèm để ý, dù sao người ở mấy môn này chẳng ai dám dòm thẳng cậu, sợ bị “Vô Thường Sống” nhìn trúng, ban đêm mở mắt ra lại thấy người giấy đứng ở đầu giường.
Hàn Châu vẫn không lên tiếng cũng không hề cười, lúc đứng trên dây thừng nên cười nói mấy lời làm bối cảnh, nhưng cô không nói gì cả.
Tư thế nhẹ nhàng, dáng người linh hoạt, bước từng bước rồi nhảy lên, nửa người chìm vào trong mây.
Mọi người đều hít sâu vì kinh ngạc, đều ngửa cổ lên nhìn xem cô muốn làm gì.
Dây thừng lập tức cứng lại, lát sau thì lắc lư.
Hàn Châu ẩn mình trong mây, kéo theo tâm tư của những khán giả đang xem.
Hễ dây thừng lắc lư là bọn họ lại sợ Hàn Châu rơi xuống.
Đấu ảo thuật là đấu ảo thuật, nếu như Hàn Châu bỏ mạng trên sân khấu thì làm sao ăn nói với Hàn tam gia đã chết đây?
Thạch Khoan càng chăng thẳng hơn, vừa muốn qua đó vừa sợ người khác nói mình học trộm.
Trên dây thừng chỉ còn lại nửa người Hàn Châu, có thứ gì đó rơi lả tả từ trên không xuống, người đứng gần nhìn kỹ mới phát hiện là những bông hoa đào.
Bây giờ đã vào cuối thu, hoa quế trong vườn nở nộ, từng đóa lấp lánh ánh vàng, hương thơm bay khắp vườn.
Sao lúc này lại có hoa đào?
Hoa từ trên trời rơi xuống phàm trần, thoáng cái biến mất trong không khí.
Có người đón được một bông, đưa lên trên mũi ngửi, lập tức ồn ào: “Thơm lắm! Là hoa thật” Đang định đưa cho người khác ngửi thì hoa biến mất không còn nữa.
Hoắc Chấn Diệp lập tức hiểu ngay, thì ra hoa dùng như vậy.
“Thơm thật hả?” Hắn cúi người, hỏi bên tai Bạch Chuẩn.
“Đương nhiên là không.” Hoa giấy thì làm sao thơm được.
Bạch Chuẩn ăn thêm kẹo óc chó, lớp đường bên ngoài có hơi dính răng, cậu dùng đầu lưỡi lướt qua đường mật, giọng nói có vẻ không rõ ràng: “Thị giác đánh lừa ông ta trước, sau đó mũi cũng sẽ lừa ông ta theo.”
Dứt lời, Bạch Chuẩn nghe thấy Hoắc Chấn Diệp hô hấp dồn dập.
Ánh mắt hai người chạm nhau, cậu biết ngay trong lòng hắn lại nghĩ tới chuyện ấy.
Bạch Chuẩn cong khóe môi, chậm rãi nhai óc chó, lớp vỏ đường phát ra tiếng vang nho nhỏ giữa đầu lưỡi và răng cậu.
Hoắc Chấn Diệp hít thở càng nặng nề hơn, Bạch Chuẩn đang cố ý, cậu cố ý trêu chọc hắn.
Cậu biết trước mặt nhiều người thế này, hắn không làm gì được cậu.
A hoàn bưng đĩa quả định mang len cho Bạch Chuẩn nhưng lại đứng sững ở hành lang, ngây người nhìn sợi thừng đỏ.
Hồng béo cũng ngây ra, khẽ há miệng.
Từ khi Hàn tam gia có tuổi đã không còn biểu diễn tuyệt kỹ này nữa, không ngờ có thể được nhìn thêm một lần.
Cánh hoa rơi xuống đất lập tức biến mất, bấy giờ mọi người mới định thần lại.
“Ngây ra đó làm gì, bưng quả lên cho Thất gia đi.” Hồng béo vừa vươn tay ra chỉ, lại thấy Hoắc Chấn Diệp cúi người, hai tay chống lên tay vịn xe lăn của Bạch Chuẩn.
Bạch Chuẩn khẽ ngửa đầu, hai người cứ thế nhìn nhau.
Hồng béo híp mắt nhìn rồi đột ngột trợn tròn mắt, ông ta vội kéo a hoàn: “Đợi một lát, bây giờ Thất gia không cần ăn.”
Đây… đây nào phải sư đồ chứ.
Hồng béo cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật rất to.
Hàn Châu nhảy xuống khỏi dây thừng, khuôn mặt vẫn lạnh tanh như trước.
Cô chắp tay: “Chê cười rồi.”
Mọi người ở đây đều dựa vào tay nghề để ăn cơm, nếu như thêm chiêng chống và tìm người biết ăn nói khuấy động không khí, vậy thì màn “thiên nữ tán hoa” vừa mới ra lò này chính là tuyệt kỹ kiếm sống của Hàn Châu.
Thạch Vinh ngồi trên ghế nhìn, ông còn tưởng rằng Hàn Châu là nữ nên dễ bắt nạt, không ngờ Hàn Tam lại không quan tâm tới quy củ truyền cho nam không truyền cho nữ, truyền “thừng thần tiên” cho con gái mình.
Năm ấy Thạch Vinh không biết tuyệt kỹ này, đương nhiên con trai của ông ta cũng sẽ không biết.
Thạch Khoan sửng sốt, từ nhỏ anh ta đã được nghe cha mình nhắc tới uy danh của “thừng thần tiên”, người khác nghịch dây thừng thì chỉ gọi là kỹ thuật, chỉ có chiêu này mới được gọi là thần tiên.
Trên sân khấu không ai nói gì.
Hoắc Chấn Diệp vẫn chống tay lên tay vịn xe lăn của Bạch Chuẩn, hắn ổn định nhịp thở, hạ cằm xuống cách Bạch Chuẩn rất gần, nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc chiêu ‘thừng thần tiên’ này làm như thế nào vậy?”
Bạch Chuẩn liếc: “Sao nào? Anh muốn trèo tường đổi sư phụ à?”
Hoắc Chấn Diệp vội nịnh sư phụ mình: “Tôi đâu dám, kiếp này tôi là người của Thất Môn, chết làm…”
“Im miệng.” Bạch Chuẩn lườm hắn, lời nào cũng nói cho được.
Từ góc độ của Hoắc Chấn Diệp có thể nhìn thấy chóp mũi và cằm của Bạch Chuẩn, hắn vừa nhìn lại muốn nhìn thêm, cho nên cứ nhìn chằm chằm, thấy cậu mím môi thành một đường thẳng.
“Sợ tôi chết à?”
Bạch Chuẩn ngây ra, cắn răng tức giận: “Nếu anh chết rồi, sư phụ sẽ gấp cho anh nguyên bộ vàng mã, cầu vàng, cây rụng tiền vàng, sau đó gấp thêm cho anh cả Kim Đồng, Ngọc Nữ.”
Không đợi mọi người mở miệng, Thạch Khoan đã đứng dậy chắp tay với Hàn Châu: “Sư muội có thần kỹ, tôi tâm phục khẩu phục, xứng đáng ngồi lên vị trí Tam môn chủ.”
Lúc này nhận thua, coi như thua đẹp.
Thạch Vinh mặt xám như tro.
Năm ấy ông ta bại dưới tay sư đệ, hôm nay con trai ông ta không chiến mà bại dưới tay con gái sư đệ.
“Chuyện này không tính!” Thạch Vinh còn muốn trở mình một phen.
Đây là tuyệt kỹ truyền cho nam không truyền cho nữ, vậy mà Hàn Tam lại truyền cho con gái, ông ta đáng bị đuổi ra khỏi Tam Môn.
Thạch Khoan ấn cha mình xuống: “Cha, thua thì đã thua rồi, chúng ta nhận đi thôi.”
Trừ Thất Môn và Bát Môn, mấy vị môn chủ còn lại không muốn để phụ nữ ngồi ngang hàng với mình.
Nhưng thấy Thạch Khoan đã nhận thua rồi, cho dù trong lòng bọn họ không thoải mái cũng không dám phát tác.
Mấy môn chủ khác giận cá chém thớt lên cha con Thạch Vinh, khi viết thư khiêu chiến thì nói hay lắm, kết quả còn không dám ra sân.
Thạch Vinh cắn răng, ông ta dẫn theo con trai đến Thượng Hải chính là muốn lên đài biểu diễn, kết quả pháo to lại là pháo xịt, sau này làm sao có thể cầm cờ hiệu Tam Môn diễn ở Thượng Hải được chứ.
Hàn Châu thắng, khuôn mặt chẳng ra vẻ kiêu ngạo, cô vẫn bình tĩnh như trước, gật đầu với các vị môn chủ: “Các chú các bác đã vất vả rồi, nếu như chuyện đã kết thúc, cháu cũng nên về thôi.”
Hồng béo còn muốn giữ cô: “Tam môn chủ, sư phụ tôi đã sắp xếp tiệc rượu, mời tám vị môn chủ cùng vui.”
Mặt Hàn Châu biến sắc: “Tôi thủ tang cho cha, không ăn tanh uống rượu, không thể ở lại.” Dứt lời, cô đi tới trước mặt Bạch Chuẩn, chỉ chắp tay cúi chào mỗi cậu rồi nghênh ngang đi khỏi nhà họ Hồng.
Khi Hàn Tam còn sống, Hàn Châu không có thái độ như vậy, bây giờ thoạt nhìn không cần có người chăm sóc thì cô vẫn có thể sống tốt.
Vài lần Thạch Khoan muốn nói nhưng không tìm được cơ hội, Hàn Châu vừa rời khỏi, anh ta lập tức chạy theo.
Hàn Châu cũng đi rồi, Bạch Chuẩn không định ở lại, cậu dùng cành trúc chấm chấm đất: “Đi thôi.”
Người giấy nhỏ lập tức làm việc, bám vào xe lăn khiêng Bạch Chuẩn lên.
Hồng béo cản Bạch Chuẩn, cúi đầu khom lưng thở dài: “Thất gia, cậu nhất định phải ở lại, sư phụ tôi có chuyện lớn muốn bàn.”
“Chuyện gì thế?”
“Là chuyện lớn của tám môn chúng ta, Thất gia đi là sẽ biết.”
Màn đấu ban nãy Nhất môn chủ không lộ mặt, thì ra tổ chức phô trương thế này không phải vì Hàn Châu.
Hàn Châu đi rồi, Nhất Môn cũng không để ý, dù sao Tam Môn cũng không còn mấy người, nhưng bọn họ muốn giữ Bạch Chuẩn.
Bạch Chuẩn sa sầm mặt, Hồng béo lại lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
Nhìn thấy trong vườn hoa nhỏ không có người, ông ta mới dám nói thật với Bạch Chuẩn: “Nếu không phải thi đấu, cũng không mời được ngài đến đây.”
“Hồng tiên sinh, rốt cuộc là có chuyện gì? Ông cũng biết rõ sư phụ tôi, không thích giao thiệp, ngài ấy thích thì đi, không thích thì chúng tôi về.”
Hai từ “ngài ấy” là do Hồng béo nói ra trước, nhưng Hoắc Chấn Diệp nhắc lại, cộng thêm bí mật nhỏ mà Hồng Tứ Hải vừa phát hiện ra, khiến ông ta nghe hai từ này thì toàn thân run rẩy, đầu óc giống như đang bay, không dám nhìn Bạch Chuẩn.
“Mấy năm nay nhân số trong Bát môn của chúng ta ngày càng ít, so với Thanh Bang và Hồng Bang chúng ta không có ưu thế gì hơn, bây giờ… bây giờ muốn hợp nhất.”
“Hợp nhất với ai?” Bạch Chuẩn cau mày, nếu không phải vì sư phụ truyền lại cho cậu, cậu cũng sẽ không muốn gia nhập vào hàng ngũ Bát môn này đâu.
“Nhất Đạo Quan.” Một thế lực mới đưa ra lời mời với Bát môn, mong muốn tham gia cùng.
“Không hợp.”
Hồng béo vẫn tươi cười: “Thất gia, cậu đến cũng đến rồi, hay là…”
“Đến cũng đến rồi, đi cũng nên đi.” Hoắc Chấn Diệp nhìn thấy Bạch Chuẩn sầm mặt, vội đẩy cậu đi.
“Hồng tiên sinh có việc gì thì bảo môn chủ nhà ông tới bàn.”
Bạch Chuẩn rất khó chịu, ông già kia không ra mặt lại cho con cháu tới nói chuyện, cậu cười lạnh: “Hay là gì, hay tôi mời sư phụ mình lên để nói chuyện với Nhất môn chủ nhé?”
Trời đang sáng mà Hồng béo rùng cả mình.
Hoắc Chấn Diệp đẩy Bạch Chuẩn rời khỏi, vừa đi được mấy bước lại cảm thấy bị người nhìn trộm, hắn ngẩng đầu lên trông về phía tòa nhà hai tầng đối diện sân khấu, có ai đó đang trốn sau rèm.
Hoắc Chấn Diệp gần như phản xạ có điều kiện, cảm thấy có gì bất thường, vội sờ súng trong túi, đồng thời quan sát lối ra.
“Không phải để ý.” Bạch Chuẩn híp mắt, trước giờ cậu chẳng sợ mấy thứ ma quỷ.
Hồng béo vội chạy lên, ông ta gấp tới mức đầu đầy mồ hôi: “Thất gia, coi như cậu thương tôi đi, ít nhiều cũng gặp Hồng Dương tiên sinh cái đã.”
Hoắc Chấn Diệp dừng bước: “Hồng Dương tiên sinh ư?”
Người lập pháp đàn ở trấn Hưởng Thủy là Thanh Dương, người muốn tham gia vào Bát môn là Hồng Dương, chẳng lẽ người này định báo thù vụ Bạch Chuẩn hủy pháp đàn sao?
“Ông ta là cái thá gì? Không gặp!” Bạch Chuẩn nổi giận.
Hoắc Chấn Diệp lập tức đẩy cậu đi, vừa đẩy qua hành lang vừa dỗ: “Đừng giận, chúng ta đã ra ngoài rồi, cậu có muốn đi nhà hàng quốc tế dùng món Tây không?”
“Ăn món Tây sau đó đi xem phim ở Đại Quang Minh nhé?” Hiếm khi mới ra ngoài một chuyến, nhất định phải hẹn hò mới được.
Bạch Chuẩn nhìn hắn, cũng không phải không được.
Cậu che miệng ngáp, cầm cành trúc quẹt theo khe hở giữa hai viên gạch.
Chọc phải thứ gì đó, cậu nhấc cành trúc lên, bên trên là một người giấy.
Bạch Chuẩn bật cười, càng dùng thủ đoạn kiểu này, cậu càng muốn khiến người kia không được như ý muốn.
Bạch Chuẩn gỡ người giấy ra, đưa tay về sau: “Đưa bút cho tôi.”
“Cậu định viết chữ lên người giấy hả?” Hoắc Chấn Diệp rút bút máy trong túi.
Bạch Chuẩn lật ngược người giấy, viết chữ lên lưng nó.
Chữ rất to, mực đen giống như bắn tung tóe trên giấy.
Chữ của Bạch Chuẩn luôn có vẻ uể oải, nhưng chữ này như tràn đầy đắc ý.
Nom có vẻ rất ghê người.
Viết xong bèn ném người giấy xuống đất: “Đi.”
Được thả ra, người giấy lập tức đứng dậy, đi sát vào mép tường.
___________
Lời tác giả:
Hoắc Thất: Kẻ thù đã tới muốn ngăn cũng không được, không bằng chúng ta đi hẹn hò, sau đó lại ăn óc chó cho tôi ngắm.
Bạch Tiểu Thất: Hình như cũng có lý!HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI TƯ.