Trong thư phòng, hai anh em đang nhỏ giọng tranh luận.

“Sao anh có thể nhặt hắn ta về nhà! Nhặt cái gì không nhặt, lại nhặt con hồ ly xấu xa kia! Đưa đi! Nhanh đưa đi! Kêu hắn đi ngay!” Trầm Sở Thiên nói liên tục, kích động vung vẩy hai tay.

“Sở Thiên, bình tĩnh một chút.” Ngăn cản động tác của em trai, Trầm Sở Hãn kéo y ngồi xuống, lại từ trong ấm rót ra một ly nước đưa cho y.

Trầm Sở Thiên ùng ục một ngụm uống sạch nước trong ly, thở gấp mấy tiếng, rồi nhắc lại lần nữa: “Kêu anh ta đi đi!”

“Đi đâu?” Trầm Sở Hãn bình tĩnh hỏi lại.

“Việc này em không quản được, hừ, dựa vào anh ta còn không có chỗ để đi sao? Người muốn thu nhận và giúp đỡ anh ta rất nhiều, anh, anh không cần quản việc không đâu, anh không phải không biết anh ta là ai!”

“Đúng, anh biết, anh còn biết cậu ta là anh họ của Tiểu Mạc. Người Mạc gia biết cậu ấy vẫn chưa chết, nếu cậu ấy ra ngoài, theo tình hình hiện nay, ai dám thu nhận và giúp đỡ cậu ấy?” Trầm Sở Hãn không nóng giận giải thích cho em trai, anh hy vọng em trai hiểu được, cho dù không muốn thừa nhận, Mạc Ngữ Phi và Mạc Ngữ Luân vẫn có quan hệ huyết thống, vì tình bọn họ cũng nên thu nhận hồ ly sa sút kia.

“Anh họ với không anh họ cái gì, Tiểu Mạc không có loại thân thích đó! Anh không cần vì có quan hệ huyết thống mà đồng cảm với hắn ta! Hừ, không ai dám thu nhận hắn, anh thì dám! Anh, anh cho dù lòng tràn đầy đồng cảm thì cũng không nên lo lắng cho hắn. Tên hồ ly kia tướng mạo không tồi, còn sợ không có đàn ông hay phụ nữ có thế lực chịu thu nhận hắn sao?”

“Cậu ấy bây giờ bị thương.”

“Lại không trở ngại ở trên giường.” Trầm Sở Thiên buột miệng nói ra.

Sắc mặt Trầm Sở Hãn trầm xuống, “Sở Thiên.”

Biết mình lỡ lời, Trầm Sở Thiên cúi đầu nhận lỗi, trong miệng lẩm bẩm: “Anh không phải không biết anh ta làm nghề gì.” Sau đó Trầm Sở Thiên lại ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Mạc Ngữ Phi rất xảo quyệt, hắn đang lợi dụng anh, lợi dụng anh giúp đỡ hắn. Đợi anh hết giá trị lợi dụng thì hắn sẽ bỏ đi thôi.”

“Bỏ đi… Đó không phải điều em hy vọng sao?” Trầm Sở Hãn nâng tầm mắt nhìn thẳng em trai, khuôn mặt luôn duy trì trầm tĩnh lộ ra một chút u buồn.

A, đúng vậy, hình như vừa nói như vậy. Trầm Sở Thiên nghĩ một chút, rồi nói: “Mạc Ngữ Phi được tuyên bố đã chết, từ góc độ nào đó mà nói cũng chính là bị đuổi khỏi Mạc thị. Nếu hắn không tố giác mấy lão hồ ly kia hại mình, thì yêu thú hình cảnh chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào trật tự bên trong hắc đạo. Nhưng, anh, hắn nhất định sẽ nghĩ cách ngóc đầu trở lại.”

Trầm Sở Hãn đương nhiên cũng nghĩ tới những điều này, anh cúi đầu trầm tư không nói.

“Vì sao vậy! Em không hiểu!” Trầm Sở Thiên vẫn rất không cam lòng khuyên nhủ lần nữa: “Anh, sao anh lại giữ hắn ta ở nhà anh, anh không sợ bị hắn ầm ĩ trong nhà sao? Thật sự có lòng thương xót hắn, tùy tiện đưa đến chỗ nào đó cũng được mà.”

“Bởi vì… Bởi vì anh…” Trầm Sở Hãn quay mặt qua, bộ dáng muốn nói lại thôi khiến Trầm Sở Thiên nóng vội.

“Anh không phải là thích anh ta chứ, sao có thể! Không thể nào!” Trầm Sở Thiên buột miệng kêu lên. Y chỉ là nói như vậy, nhưng sự trầm mặc sau đó của Trầm Sở Hãn, tựa hồ thừa nhận phỏng đoán của Trầm Sở Thiên.

“Anh…” Biết đó không phải một con hồ ly an phận, Trầm Sở Thiên vừa bất đắc dĩ lại không muốn chấp nhận sự lựa chọn của anh trai. Nhưng y rất hiểu Trầm Sở Hãn, anh trai là người thu hết toàn bộ tâm sự vào sâu trong lòng, anh một khi quyết định chuyện gì thì ai cũng không thể thay đổi được. Nghĩ một lát, Trầm Sở Thiên nghiêm túc nói, “Anh, anh có thể thu nhận và giúp đỡ hắn, nhưng chuyện này em nhất định phải nói cho cha.” Biết không khuyên nhủ được anh trai, chuyện này nói đến có thể lớn nhưng cũng có thể nhỏ, nếu Trầm Sở Thiên đã biết, thì không dám giấu diếm cha.

Trầm Sở Hãn gật đầu, “Em nói đi, anh sẽ tự mình giải thích với cha.”

Thái độ bình thản của Trầm Sở Hãn khiến Trầm Sở Thiên trong lòng khó chịu, y không phải có ý muốn tố giác với cha, y chỉ hy vọng anh trai không phải chịu thương tổn. Xem đi, con hồ ly kia quả nhiên không phải loại tốt lành gì, vừa xuất hiện đã gây chia rẽ tình cảm giữa anh em bọn họ. Trầm Sở Thiên hậm hực theo sau Trầm Sở Hãn ra khỏi thư phòng.

Ra khỏi thư phòng, Trầm Sở Thiên vừa ngước mắt lên đã thấy Mạc Ngữ Phi ngồi nghênh ngang trên sofa, một cảm giác khó chịu lập tức dâng lên trong lòng y, cố ý mang Tiểu Mạc đến, lại cảm thấy làm như vậy há chẳng phải tỏ ra yếu thế hơn hồ ly sao, nhưng nơi này là nhà anh trai y, không phải nhà của hồ ly! Từ dáng vẻ đi ra khỏi thư phòng của hai người xem ra bọn họ đã thống nhất ý kiến, thấy Trầm Sở Thiên không đuổi Mạc Ngữ Phi nữa, Mạc Ngữ Luân ở một bên thầm thở phào một hơi. Cho dù không có tình cảm, nhưng Mạc Ngữ Phi suy cho cùng vẫn là anh họ của Mạc Ngữ Luân, dù rằng chuyện bị đuổi khỏi gia tộc khiến tâm hồn Mạc Ngữ Luân thật sự chịu tổn thương, nhưng chuyện đó không phải do tộc trưởng hạ lệnh, hơn nữa Mạc Ngữ Phi bây giờ cũng không còn gì, Mạc Ngữ Luân không muốn nhìn hắn chịu khổ nữa.

Đi qua ngồi trên sofa đơn, Trầm Sở Thiên trừng mắt với Mạc Ngữ Phi. Mạc Ngữ Phi không chút khách khí trừng lại y, hai người trừng nhau bằng ánh mắt có lực sát thương một hồi, sau đó Trầm Sở Thiên quát: “Tiểu Mạc, qua đây! Không được ngồi ở sofa kia!”

Mạc Ngữ Luân ngoan ngoãn đứng lên, trộm nhìn Mạc Ngữ Phi, sau đó đi qua đứng bên cạnh Trầm Sở Thiên. Trầm Sở Thiên quơ tay, ôm eo Mạc Ngữ Luân khiến cậu nghiêng xuống ngồi lên đùi, Mạc Ngữ Luân vừa sợ vừa thẹn, không khỏi khẽ kêu lên, “A! Sở Thiên…”

Trầm Sở Thiên dáng vẻ tự nhiên ôm Mạc Ngữ Luân, không khỏi giương mi nhìn Mạc Ngữ Phi. Hừ, y và Tiểu Mạc đã đăng ký rồi, chính thức hợp pháp, muốn ân ái thế nào thì ân ái thế đó.

Mạc Ngữ Phi nhìn động tác giống như thị uy của Trầm Sở Thiên, gợi lên nụ cười nơi khóe miệng. Nếu Trầm Sở Thiên muốn có hành vi ngây thơ như vậy, hắn cũng không có ý định khuyên can. Trầm Sở Hãn bưng bánh ngọt và trà mới đổi đi qua, nhìn thấy bộ dáng của em trai, không khỏi vừa tức vừa buồn cười, trước kia cũng không phát hiện Trầm Sở Thiên nóng nảy và trẻ con như vậy, hôm nay có thể xem như là nhìn thấy một mặt khác của y.

“Sở Thiên, uống trà đi. Tiểu Mạc, qua đây ngồi.” Đặt ly trà trước mặt em trai, Trầm Sở Hãn kêu Mạc Ngữ Luân đến ngồi với anh trên một chiếc sofa lớn khác.

“Không được đi!” Trầm Sở Thiên ôm chặt eo Mạc Ngữ Luân khiến cậu không thể nhúc nhích. Mạc Ngữ Luân đỏ mặt, cúi đầu, không nói tiếng nào.

Trầm Sở Hãn bất đắc dĩ lắc đầu.

Mạc Ngữ Phi ở bên cạnh nhìn một hồi, trong lòng hắn không phải không hâm mộ, đặc biệt là bộ dáng Mạc Ngữ Luân ngồi trên đùi Trầm Sở Thiên. Ánh mắt chuyển hướng về phía Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi nghĩ thầm… không biết người đàn ông này khi nào mới ôm hắn như thế đây.

Mạc Ngữ Phi trong lòng đánh đổ bình giấm chua rồi đứng lên, “Tôi phải đi ngủ, mấy người từ từ nói chuyện.” Nói xong hóa thành đại hồ ly tuyết trắng, vung cái đuôi rồi nhảy xuống sofa, bước từng bước nhỏ chạy lên lầu.

Thấy bộ dáng giống như chủ nhân của hồ ly kia, Trầm Sở Thiên giận dữ nhìn thân ảnh hắn. Mạc Ngữ Phi đi rồi, Mạc Ngữ Luân giãy khỏi lòng Trầm Sở Thiên, lần này y không ngăn cậu nữa.

“Tiểu Mạc, đến đây.” Trầm Sở Hãn gọi Mạc Ngữ Luân ngồi bên cạnh anh, vừa để Mạc Ngữ Luân ăn bánh ngọt, vừa quan tâm hỏi cậu gần đây làm gì, học hành thế nào, rồi hai người nói về chuyện gia đình.

Trầm Sở Thiên vẫn đang khó chịu, cầm một miếng bánh ngọt ăn từng miếng lớn.

Ngày hôm sau, Trầm Sở Thiên suy nghĩ thật lâu, vẫn là nói cho cha, cũng chính là cấp trên cao nhất của tổng cục cảnh sát thành phố Hương Đảo… Tổng cảnh ti về việc Mạc Ngữ Phi còn sống, hơn nữa còn được Trầm Sở Hãn thu nhận. Không ngoài dự đoán, tổng cảnh ti cực kỳ tức giận, liền điện thoại gọi đứa con đang trong giờ lên lớp ở trường cảnh sát.

Trầm Sở Thiên dùng ánh mắt lo lắng tràn đầy áy náy nhìn anh trai, mà Trầm Sở Hãn trước khi tiến vào văn phòng tổng cảnh ti lại không quên an ủi vỗ vai em trai, ý bảo Trầm Sở Thiên rằng anh hoàn toàn hiểu được hành động của y. Động tác này khiến cho Trầm Sở Thiên trong lòng càng thêm khó chịu.

Trầm Sở Thiên vẫn ở ngoài phòng làm việc nghe lén, cách cánh cửa khá dày, y không nghe rõ được gì. Chỉ có một câu, đại khái là vì tiếng quát quá lớn mà y mới nghe được, câu đó là… Trầm sở Hãn, con khiến cha quá thất vọng! Trầm Sở Thiên cảm thấy lời nói của cha có chút nặng nề, tuy rằng vẫn như cũ không muốn con đại hồ ly kia ở trong nhà anh trai, nhưng cán cân trong lòng y không khỏi nghiêng về bên Trầm Sở Hãn.

Từ văn phòng đi ra, Trầm Sở Hãn sắc mặt bình tĩnh, Trầm Sở Thiên nhìn cha ở sau bàn làm việc bên trong, thấy mặt cha trầm như nước. Từ bầu không khí này xem ra, cha dường như nhượng bộ, Trầm Sở Thiên sau khi thở nhẹ một hơi liền cảm thấy không cam lòng. Quả nhiên, cha và y giống nhau, đều bị sự kiên trì của anh trai thuyết phục.

Tiễn Trầm Sở Hãn đi, Trầm Sở Thiên đến tìm cha, bí mật là y nói, nhưng y thật sự cũng không phải cố tình vạch lá tìm sâu, y vì yêu thương anh hai nên mới làm vậy, nghe được lời nói nặng nề của cha, Trầm Sở Thiên muốn khuyên nhủ cha.

“Cha… …”

“Ngồi đi.” Tổng cảnh ti uể oải vung tay về phía chiếc ghế đối diện.

“Cha, đừng nói như vậy với anh hai, thực ra anh ấy có lẽ chỉ đồng cảm với con hồ ly kia thôi.” Trầm Sở Thiên vội nói.

“Cha đương nhiên hy vọng là như vậy, nhưng Sở Thiên, con hẳn cũng có thể nhìn ra được, chuyện không đơn giản như vậy.” Ông Trầm trầm giọng nói.

Đúng vậy, trước đây chưa từng có người ở nhà anh trai, hiện tại con hồ ly kia lại nghênh ngang ở đó mỗi ngày.

“Mạc Ngữ Phi là người như thế nào con rõ nhất. Là nhân vật kiệt xuất trong hắc đạo, hắn là kẻ có mánh khóe. Cửa hàng đêm và hộp đêm của Mạc thị trước đây, đẳng cấp cũng không cao như vậy, trong nghề tình dục, Mạc gia trước đây chỉ có thể xem là đứng hạng ba trong ngành, từ sau khi Mạc Ngữ Phi lên làm tộc trưởng, toàn bộ Mạc thị đều đã nâng cao cấp bậc. Thời gian trước Mạc thị chỉ ở trong giới hạn khuôn khổ tỉnh Cửu Long, giờ đây thế lực đã thâm nhập vào Đảo Hồng Kông và Tân Giới. Vốn trên danh nghĩa Mạc thị chỉ có hộp đêm tình dục, dưới sự quản lý của Mạc Ngữ Phi, Mạc thị bắt đầu mở rộng hình thức kinh doanh, đầu tư rất nhiều khách sạn và bất động sản, hắn thậm chí còn muốn bước một chân vào lĩnh vực sòng bạc, phân chia lợi ích, các khoản có thể kiếm lời hiện giờ của Mạc thị lớn hơn trước rất nhiều.”

Ông Trầm thở dài một hơi, lại nói: “Mạc Ngữ Phi là người đàn ông có bản lĩnh, có thủ đoạn, có dã tâm, lại đủ ngoan độc, còn có khả năng nhẫn nhịn. Hồ ly, đa nghi xảo quyệt, những tính chất đặc biệt này đều định đoạt hắn có thể đi xa hơn trong hắc đạo. Ai, chỉ có thể nói mấy lão hồ ly trong Mạc gia kia quá ngu. Thực ra bọn họ hoàn toàn có thể lợi dụng Mạc Ngữ Phi kiếm thêm nhiều tiền, chiếm nhiều địa bàn, khiến cho tập đoàn Mạc thị ngày càng phát triển lớn mạnh. Con xem bọn họ bây giờ, Mạc Ngữ Phi bị đuổi ra ngoài chưa được bao lâu, việc kinh doanh của Mạc thị rõ ràng không bằng trước kia. Bọn họ tranh quyền, là có lợi với cảnh sát chúng ta. Sở Thiên, còn phải chú ý đến động thái của Mạc thị nhiều hơn, lúc cần hành động thì cứ hành động.”

Nghe cha nói vậy, Trầm Sở Thiên liên tục gật đầu.

“Còn có, nhiều năm như vậy mà cảnh sát vẫn không nắm được nhược điểm nào của Mạc Ngữ Phi, đương nhiên, hắn làm việc có nguyên tắc và hợp pháp nên điểm này cũng giúp hắn, đây cũng chính là điểm thông mình của hắn. Hắn không trực tiếp giết người, nhưng đôi tay kia của hắn cũng không sạch sẽ. Một người đàn ông như vậy, anh con…” Nói đến đây, Ông Trầm nhíu chặt mày, không nói tiếp nữa.

“Cha, chuyện này, không thì… cứ để mặc anh hai đi. Con nghĩ tên hồ ly kia sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi anh hai, đến lúc đó sẽ không còn chuyện gì hết.” Trầm Sở Thiên khuyên nhủ, y biết rõ điểm cố chấp của Trầm Sở Hãn, nếu Trầm Sở Hãn đã muốn thu nhận và giúp đỡ Mạc Ngữ Phi, chưa đến phút cuối thì chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt, mà lý do Trầm Sở Thiên muốn đuổi con hồ ly kia đi căn bản cũng không đủ để thuyết phục  Trầm Sở Hãn.

Dường như đã thấy trước được tương lai, Ông Trầm lộ ra vẻ mặt thương cảm, “Cha là thương anh hai con… Đó là hồ ly, hồ ly thì làm sao có tình cảm, trong sinh mạng của hắn cũng chỉ có hai chữ lợi ích, thứ có thể lợi dụng thì sẽ hầu như lợi dụng hết, trong hồ tộc ai cũng như vậy. Anh con nếu như… Anh con tâm tư đơn thuần như thế, thật thà như thế, lại là người có chuyện gì cũng giữ trong lòng, một khi đã cho thì sẽ không nhận lại. Anh con căn bản không nên quen biết người đàn ông này!”

“Xin lỗi, đây là lỗi của con.” Trầm Sở Thiên cúi đầu nói.

“Cái gì? Chuyện này liên quan gì đến con?” Ông Trầm cực kỳ kinh ngạc.

“Có một lần con hẹn nói chuyện với Mạc Ngữ Phi, lúc đưa anh ta đi thì vừa vặn anh trai tới tìm con, hai người bọn họ gặp mặt ở hành lang cục cảnh sát. Sau này có mấy lần lúc Mạc Ngữ Phi gặp được con, hỏi thăm con về chuyện anh hai, con khi đó không nghĩ đến gì khác, cho rằng tên hồ ly kia đang đùa, không đáng để ý, không nghĩ tới…”

“Chuyện này không lạ, đàn ông như anh con là kiểu hồ ly tha thiết mong muốn có được. Anh tuấn, thận trọng, lại ôn nhu, còn rất thành thật. Khụ, hai anh em các con, đều đẹp trai như vậy, tuyệt đối là đối tượng mộng tưởng của các hồ ly.”

Trầm Sở Thiên bị nói vậy liền có chút đỏ mặt.

“Cha muốn nói với con, cha không phải có thành kiến với hồ ly. Cha rất thích Tiểu Mạc.” Ông Trầm lo lắng ông vừa rồi có chỗ nói không đúng về hồ ly, sẽ làm con trai hiểu lầm, ông giải thích, “Mạc Ngữ Phi và Tiểu Mạc hoàn toàn khác nhau.”

“Anh ta chỉ biết lợi dụng anh hai.” Trầm Sở Thiên oán hận nói.

“Chờ đến khi dùng hết những gì có thể lợi dụng được của anh trai con, hoặc là, chờ tên hồ ly kia tìm được đối tượng lợi dụng tốt hơn, hắn sẽ bỏ đi. Hắn đi thì cha đương nhiên vui vẻ, nhưng anh trai con… ” Ông Trầm cực kỳ lo lắng nói, vẻ mặt nặng nề.

“Con sẽ đi khuyên anh ấy.”

“Đi đi.” Biết rõ sẽ không hiệu quả, Ông Trầm vẫn gật đầu, nói với đứa con cả luôn khiến ông tự hào những lời nặng nề, trong lòng ông cũng rất không yên, ông dặn dò Trầm Sở Thiên: “Đi nói với anh con, cha đối với nó nghiêm khắc, thỉnh thoảng cũng quá nghiêm khắc, không phải là cha không thương nó, đó là bởi vì cha hy vọng nó có thể tiến bộ, có thể làm tốt nhất. Trong lòng cha thương anh con, chỉ là không nói nên lời…”

Thấy khuôn mặt Trầm Sở Hãn lúc tan làm về nhà có chút ngưng trọng, lòng Mạc Ngữ Phi nảy sinh nghi hoặc. Người đàn ông này tuy rằng bình thường đều không có biểu cảm gì, chẳng qua anh luôn tỏa ra một loại khí tức ôn hòa, nhưng hôm nay tương đối kỳ lạ.

Lúc ăn cơm, Trầm Sở Hãn yên lặng nhai, Mạc Ngữ Phi vừa quấy trộn cơm trong bát vừa lén nhìn anh. Nhìn rồi lại nhìn, trong lòng Mạc Ngữ Phi cảm giác được một loại cảm xúc thương cảm, đây là… đây là cảm xúc của Trầm Sở Hãn! Đột nhiên phát hiện hắn và Trầm Sở Hãn tựa hồ có dấu hiệu tâm linh tương thông, Mạc Ngữ Phi ngoại trừ vui vẻ thì cũng không tránh được cảm giác lo lắng cho Trầm Sở Hãn. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có thể khiến người đàn ông có tấm lòng giống như vùng tuyết rộng lớn này mất mát và sầu não như vậy.

Sau bữa tối Mạc Ngữ Phi nói hôm nay không muốn tản bộ, nếu là trước đây, Trầm Sở Hãn chắc chắn sẽ khuyên giải an ủi, nói cho hắn việc hồi phục nhất định phải làm mỗi ngày, nhưng hôm nay anh chỉ ngừng lại một chút, sau đó gật đầu nói: “Cũng được.” Rồi tiến vào thư phòng đóng cửa lại.

Trong lòng Mạc Ngữ Phi càng thêm bất an, đợi ngoài cửa thư phòng một hồi, đoán rằng Trầm Sở Hãn đã sắp xếp xong tâm trạng của anh, Mạc Ngữ Phi đẩy cửa phòng ra. Trầm Sở Hãn ở bên bàn lẳng lặng suy nghĩ thấy Mạc Ngữ Phi trong hình dáng hồ ly đang dựa vào bên cửa, anh gọi: “Không nên đứng, lại đây ngồi.”

Hồ ly chạy vào nhẹ nhàng nhảy lên sofa, bây giờ chân sau của hắn đã tốt hơn nhiều, động tác chạy nhảy nho nhỏ này hoàn toàn không gây ra cảm giác đau đớn.

“Anh đang bận sao?” Mạc Ngữ Phi cố ý hỏi.

“Không, cậu có chuyện gì sao?”

“Hình như anh không vui lắm.”

Trầm Sở Hãn ngây người một chút, mỉm cười nói: “Không có.”

“Anh có, tôi có thể cảm nhận được, không cần gạt tôi. Trầm cảnh quan, tôi nhớ anh đã nói là anh chưa bao giờ gạt người khác.” Bạch hồ ly ngồi chồm hổm trên ghế chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc, ánh mắt cong cong tỏ ý hắn đang cười.

Trầm Sở Hãn cười che giấu, dửng dưng nói: “Không có gì.”

“Có phải tên tiểu tử Trầm Sở Thiên kia lại nói cái gì phải không? Hôm qua không thể đuổi tôi đi, nhất định là anh đã thuyết phục cậu ta, chẳng qua tên tiểu tử đó oán hận tôi, nhất định sẽ nghĩ cách đối phó với tôi.” Mạc Ngữ Phi đoán rằng chuyện không đơn giản như vậy, cố tình bịa ra một lý do nhằm tìm hiểu tình hình thực tế.

“Không, cậu hiểu nhầm Sở Thiên rồi, nó không hận cậu, nó cũng đồng ý để cậu tiếp tục ở lại chỗ tôi.” Cảm thấy Mạc Ngữ Phi và Trầm Sở Thiên không hợp nhau, Trầm Sở Hãn vội nói, anh không muốn Mạc Ngữ Phi hiểu nhầm em trai lần nữa.

“Thật vậy à? Hừ hừ, dù sao thì chuyện cũng liên quan đến cậu ta.” Hồ ly lạnh lùng nói.

Trầm Sở Hãn mỉm cười nói: “Giữa cậu và Sở Thiên nhất định có hiểu lầm.”

“Ai muốn hiểu lầm cậu ta. Ai, anh cũng không phải là không biết, em trai anh là yêu thú hình cảnh, kẻ tìm bọn tôi gây phiên toái chính là cậu ta.” Mạc Ngữ Phi kêu lên.

“Sở Thiên công bằng chấp pháp, không phải kiểu người như cậu nói.”

Hừ, người đàn ông này quả nhiên chính là nói thay em trai anh ta. Hồ ly không kiên nhẫn vung vẩy cái đuôi, sau đó lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Trầm Sở Hãn hạ mi mắt, cười cười, cười đến có chút đau lòng, thấy anh cười như vậy, lòng Mạc Ngữ Phi khẽ động, cũng đau xót. Hồ ly nhảy xuống sofa, ngồi xổm bên chân Trầm Sở Hãn, ngẩng đầu lên nhìn Trầm Sở Hãn, “Là chuyện gì?”

“Cha tôi ông ấy… biết cậu ở nhà tôi…” Đưa tay sờ đỉnh đầu hồ ly, Trầm Sở Hãn nhàn nhạt nói.

Bí mật này khẳng định là do tên tiểu tử Trầm Sở Thiên nói! Mạc Ngữ Phi lập tức nổi giận đùng đùng, “Tên Trầm Sở Thiên…” Vốn muốn nói vô lại, cảm thấy nói em trai Trầm Sở Hãn như vậy có chút không ổn, vì thế Mạc Ngữ Phi đổi lời, “…Tên tiểu tử kia, cậu ta thật sự đã nói?”

“Ừ.”

“Bị cha anh trách mắng?”

“Ừ.”

Hèn gì. Mạc Ngữ Phi ở bên cạnh Trầm Sở Hãn mấy ngày nay, hắn biết Trầm Sở Hãn người này làm việc rất tốt, tiến bộ, mong đợi nhận được sự cổ vũ cùng tán thành của cha. Bây giờ vì hắn mà khiến Trầm Sở Hãn bị cha quở trách, trong lòng Mạc Ngữ Phi có chút băn khoăn. Muốn nói gì đó, lại không nói nên lời, hồ ly kê đầu lên đầu gối Trầm Sở Hãn, muốn dùng việc này chuyển đến một chút lời xin lỗi trong lòng hắn.

“Việc này không liên quan tới cậu.” Trầm Sở Hãn vỗ về đỉnh đầu hồ ly.

“Sao lại không liên quan! Người nhà anh không phải chính là không muốn anh thu nhận và giúp đỡ con hồ ly xấu xa thanh danh không tốt, pha lẫn hắc đạo này sao.” Mạc Ngữ Phi thẳng thắn nói.

“Không, không phải như vậy.”

“Vậy thì là như thế nào?”

“Cậu ở chỗ tôi dưỡng thương là chuyện bình thường chính đáng, bọn họ chỉ là quá nhạy cảm. Về chuyện tôi bị cha trách mắng, đó chỉ là vì ông ấy kỳ vọng ở tôi quá cao.”

Hồ ly nghe được lý do này, trong lòng không thể tán thành. Hắn cảm thấy lời này nói ra vì Trầm Sở Hãn không muốn hắn khó chịu trong lòng. Vì Trầm Sở Hãn hiểu rõ, nếu nơi này không thể thu nhận Mạc Ngữ Phi, thì Mạc Ngữ Phi thật sự không biết nên đi về đâu. Đối với người đàn ông bằng lòng thay hắn chống đỡ một khoảng trời, hơn nữa còn kiên trì giữ vững lời hứa trước đó, Mạc Ngữ Phi đối với anh sớm đã không thể dùng sự cảm kích để có thể hình dung. Người đàn ông này đã lưu lại cho hắn lối thoát, thì Mạc Ngữ Phi cũng không còn lý do để nói ra điều gì, khiến mọi người đều khó xử, hắn chấp nhận những lời Trầm Sở Hãn nói.

“Cha anh thật nghiêm khắc với anh.” Mạc Ngữ Phi trái lại nói.

“Thực ra cũng rất tốt. Ông ấy nghiêm khắc với tôi, tôi sẽ cố gắng làm càng tốt hơn. Điều này là để tốt cho tôi.”

Hồ ly trong lòng cười nhẹ một tiếng, quả nhiên là một người đàn ông ngốc.

Nói chuyện xong, tâm tình của Trầm Sở Hãn dần chuyển biến tốt, anh tiếp tục nói, “Sở Thiên lúc nhỏ cực kỳ bướng bỉnh, căn bản không nghe lời cha tôi, nên cha tôi sớm đã biết không quản giáo được Sở Thiên, vì vậy ông ấy đặt rất nhiều kỳ vọng lên người tôi. Thực ra anh em chúng tôi đều biết ông ấy thương yêu bọn tôi. Lúc Sở Thiên chọn thi vào trường cảnh sát, cha ở trước mặt chúng tôi giả vờ như chuyện không liên quan đến mình, không để tâm, nhưng thực ra ông ấy lại lặng lẽ giấu đi niềm vui sướng.”

Hừ, cảnh sát có cái gì tốt! Mạc Ngữ Phi trong lòng kêu to. Tiền lương đã ít lại còn nguy hiểm, làm gì mà thích đến như vậy chứ, còn cho con ruột làm nghề này, thật là.

“Cha cậu thì sao? Ông ấy là người như thế nào? Ông ấy có nghiêm khắc với cậu không?” Trầm Sở Hãn hỏi, anh không có ý thăm dò, anh chỉ đơn giản là muốn biết.

Hồ ly trầm mặc một hồi, dịch chuyển cái đầu đang kê trên đầu gối Trầm Sở Hãn, cuộn tròn lại, cái đuôi thu lại bên người.

“Không thể nói một chút sao?”

“Không có gì hay ho để nói cả.” Đều là những hồi ức kinh khủng, Mạc Ngữ Phi nhắm mắt lại.

“Vậy à…”

“Vì tôi là hồ ly.” Có lẽ, nói ra thì có thể thoát khỏi cơn ác mộng trong tâm hồn, Mạc Ngữ Phi tin tưởng người đàn ông trước mắt này sẽ không cười nhạo hắn, càng không kỳ thị hắn, đối phương đã thẳng thắn, hắn cũng nên công bằng trả lời anh.

Hồ ly cuộn mình lại thành hình tròn chậm rãi mở miệng, “Tôi sinh ra ở vùng tuyết phương Bắc. Tôi không biết hồ ly sinh ra tôi là ai. Chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới bà ấy. Hồ ly á, thú non đều là kết quả của cuộc tình một đêm, nguyện sinh ra thì được xem như một người mẹ không tệ. Hồ ly mắt ngọc bích có huyết thống cao quý nhất, tương lai có thể kế thừa chức tộc trưởng. Tôi nhớ, đại khái chính là vì người mà ông ta đùa giỡn cũng là mẫu hồ mắt ngọc bích, mới sau cuộc tình một đêm mà lo lắng cho bà, hơn nữa sau khi biết bà mang thai tôi liền yêu cầu bà sinh tôi ra. Nếu lúc đó người ông ta làm là một hỏa hồ hay một kẻ nào khác, hừ, ai biết trên đời này còn có thể có tôi hay không.

Bởi vì quan hệ huyết thống thuần túy, nên lúc tôi vừa mới sinh ra thì đã được ông ta ôm về, lúc nhỏ trái lại thật sự sống trong nhung lụa, trải qua cuộc sống giống như hoàng tử, núi vàng núi bạc, cần gì cũng có.”

Trầm Sở Hãn im lặng lắng nghe, anh phát hiện Mạc Ngữ Phi không gọi một từ “cha”, mà lại kêu là “ông ta”, lúc Mạc Ngữ Phi nói ra từ này thì giọng điệu tràn đầy cảm giác lạnh lùng và xa lạ, điều này khiến Trầm Sở Hãn trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.

“Tiểu hồ ly, vẫn có thời điểm tương đối khờ dại. Tôi đã từng cho rằng ông ta thương tôi, vì ông ta chỉ có tôi là con trai. Tôi luôn cho rằng tôi là người thân duy nhất của ông ta, là người ông ta có thể hơi tín nhiệm một chút.” Hồi ly nói rồi nói, trong thanh âm thấm đẫm đau khổ.

Không nói về cuộc sống thời thơ ấu nữa, Mạc Ngữ Phi liền chuyển đề tài, “Ông ta đụng chạm vào thân thể tôi, anh hiểu không? Chính là… chính là loại đụng chạm đó. Ông ta vuốt ve cánh tay tôi, lưng hoặc đùi, còn hôn tôi. Tôi lúc nhỏ cho rằng đây là sự yêu thương của ông ta, giống như những đứa trẻ khác được cha mẹ ôm vào lòng vuốt ve tóc, cổ và hôn lên mặt. Thật sự, tôi vẫn luôn cho rằng là giống như vậy! Cho đến một ngày nọ. Ông ta để tôi ra ngoài gặp bạn ông ta, sau đó, ông ta mượn cớ rời đi, người kia… đụng chạm vào thân thể tôi giống như cách ông ta chạm vào tôi. Tôi không biết linh cảm từ đâu tới, có lẽ là bản năng trong máu hồ ly, tôi đột nhiên hiểu được mọi thứ. Hóa ta tất cả những gì ông ta làm trước đây, đều là để chuẩn bị cho sau này muốn biến tôi trở thành đồ chơi đưa cho những gã đàn ông có nhu cầu kia.”

Trầm Sở Hãn kinh ngạc mở to mắt.

Hồ ly nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói: “Tôi rất hận! Hóa ra tôi không phải là đứa con đáng yêu, mà là công cụ có thể lợi dụng! Ông ta muốn thêm nhiều quyền lực, nhiều tiền tài, vì thế nên lợi dụng tôi, sử dụng thân thể và tôn nghiêm của tôi để đổi lấy. Tôi chạy trốn. Tôi biết trong tộc có rất nhiều tiểu hồ ly biết người đàn ông kia quyền cao chức trọng nên muốn bợ đỡ. Vì thế tôi để người khác đổi chỗ với tôi. Đêm đó, kẻ ở cùng bên cạnh người đàn ông kia không phải là tôi.”

“Từ đó trở đi tôi liền trở thành người không tín nhiệm bất kỳ kẻ nào nữa, cũng cực kỳ chán ghét việc đụng chạm thân thể với bất kỳ ai. Nhưng ông ta đã sai lầm một chuyện, trước đây vì để bảo vệ tôi không bị kẻ khác tùy tiện đụng chạm, ông ta đã để sói xám ở bên cạnh bảo vệ tôi, kết quả, sói xám đã đánh đuổi những kẻ muốn thân thể tôi. Ha ha. Dịch Thừa Phong chỉ nghe mỗi mình tôi. Ông ta thật sự là cẩn thẩn mấy cũng có sai sót.” Mạc Ngữ Phi đắc ý cười một tiếng.

Nhưng tôi biết, chỉ cần ông ta còn sống, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ dùng thủ đoạn khiến tôi ngoan ngoãn cùng người khác lên giường. Nhưng tôi không thể để ông ta thực hiện được! Mà muốn thắng ông ta, tôi chỉ có thể lớn lên mạnh hơn ông ta. Vì thế, tôi trở thành kẻ đối với quyền lực cực kỳ tham lam, hao tổn tâm sức, vắt óc suy nghĩ muốn leo lên cao. Huyết thống thuần túy của hồ ly mắt xanh biếc giúp tôi rất nhiều. Tôi ở Mạc thị dần dần có địa vị, mà ông ta, cũng bắt đầu không dám tùy tiện ra lệnh cho tôi.”

“Sau này, tôi tiết lộ tin tức quan trọng về việc tranh đấu của ông ta và kẻ thù không đội trời chung. Anh hẳn là có thể tưởng tượng được chuyện xảy ra sau đó. Tôi không động thủ, nhưng ông ta lại chết. Có người giúp tôi diệt trừ ông ta. Sau chuyện này vì để bảo vệ chính mình không bị những kẻ có quyền lực lớn hơn, địa vị cao hơn đùa giỡn, tôi chỉ có thể cố gắng có được quyền lực lớn hớn, đìa vị cao hơn bọn họ! Vì thế, anh liền nhìn thấy tôi của ngày hôm nay.” Hồ ly ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng vào Trầm Sở Hãn, không hề che giấu.

Thật sâu trong lòng Trầm Sở Hãn vì những hồ ly không thể tự mình quyết định cuộc đời mà cảm thấy bi thương, anh khom người xuống, ôm lấy hồ ly đang cuộn tròn trên đất, để hồ ly nằm sấp trên chân anh. Trong khoảnh khắc này, Trầm Sở Hãn có thể cảm giác rõ ràng nỗi khổ sở chôn sâu trong lòng Mạc Ngữ Phi, nỗi thống khổ không được yêu thương và bị vứt bỏ đó.

Vì Trầm Sở Hãn có thể đồng cảm mới hiểu rõ cảm xúc đau khổ trong lòng Mạc Ngữ Phi, cho nên khi đối mặt với Mạc Ngữ Phi, anh luôn cảm thấy chính mình có thể chạm đến được nơi sâu nhất trong lòng hắn, nơi đó có chỗ thật mỏng manh yếu đuối. Trầm Sở Hãn cảm giác được Mạc Ngữ Phi xảy ra chuyện như vậy, không giống với cách nhìn trong mắt người khác. Trong mắt Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi không phải là hồ ly gian xảo độc ác, mà là con hồ ly cô đơn lạnh lẽo cần được yêu thương.

“Anh đang đồng cảm với tôi sao?” Mạc Ngữ Phi hỏi.

Từng chút từng chút nhẹ nhàng xoa nhẹ lông tơ trên đỉnh đầu hồ ly, Trầm Sở Hãn không nói.

“Trước đây thu nhận và giúp đỡ tôi, cũng bởi vì đồng cảm sao, khi thấy tôi sa sút như vậy.”

“Không, không phải như thế.”

“Vậy thì vì cái gì?”

Đối diện với vấn đề của Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Hãn trầm mặc. Một người một hồ ly ngồi đã lâu. Hai người đều vì chuyện đã xảy ra từ ngày hôm qua tới giờ, cùng với lời đã bộc lộ hết giữa bọn họ mà khuấy động trong lòng. Đây là lần thứ ba Mạc Ngữ Phi dùng hình dáng hồ ly được Trầm Sở Hãn ôm, dựa sát vào trong ngực Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi cảm thấy rất thanh thản, hai bên kề sát vào nhau, giống như có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.

Vốn nghĩ rằng Trầm Sở Hãn sẽ nói gì đó, kết quả Mạc Ngữ Phi nghe được anh nói: “Muộn rồi, ngủ thôi.”

Bất mãn nhìn Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi hỏi: “Biết chuyện cũ của tôi, so với bản thân anh, tâm tình bây giờ đã khá hơn chưa?”

“Tôi không muốn so sánh.”

“Vẫn có điểm khá hơn chứ, a, bằng không thì tôi nói vô ích rồi.”

Trầm Sở Hãn gật đầu, kìm lòng không nổi nói: “Tôi luôn mong ông ấy có thể khen ngợi tôi.”

“Trong lòng ông ấy nhất định khen ngợi anh.”

Trầm Sở Hãn cười.

Mạc Ngữ Phi lại hỏi: “Anh nha, vẫn là biết rõ thu nhận tôi sẽ bị người nhà anh phản đối, nhưng vì sao vẫn muốn thu nhận tôi?”

Trầm Sở Hãn nghĩ một chút, “Nếu không thì tôi còn có thể làm thế nào?”

“Thật sao? Tôi thoạt nhìn đáng thương như vậy?” Mạc Ngữ Phi bất mãn lại hơi mang theo trêu chọc hỏi ngược lại. Trong lòng tức giận đến ngứa răng, cái người đàn ông đáng ghét này, chính là không chịu nói ra lời thật lòng.

“Vì cậu là anh họ của Tiểu Mạc.”

“Cái gì!” Hồ ly phát ra một tiếng khẽ oán trách, sau đó hắn liền đến gần, mặt hắn và mặt Trầm Sở Hãn cơ hồ cách nhau có mấy cm, gần đến nỗi hai bên thấy rõ được lông mi, gần đến nỗi chóp mũi của hồ ly dường như chạm đến được chóp mũi của Trầm Sở Hãn, sau đó hồ ly mở miệng hỏi: “Sao, chẳng lẽ không phải là vì anh thích tôi?”

Sắc mặt Trầm Sở Hãn bỗng chốc biến đổi, ánh mắt rối loạn, thấy anh hạ tầm mắt che giấu, hồ ly trong lòng cười to.

“Trễ lắm rồi, nghỉ ngơi thôi.” Đặt hồ ly đang ôm trong lòng xuống, Trầm Sở Hãn vội đi ra ngoài.

“Này!”

Trầm Sở Hãn đột nhiên dừng bước dường như bối rối đụng vào khung cửa, anh quay đầu lại, “Sao vậy?”

“Anh dường như nên ôm tôi về phòng ngủ đi, sao có thể bỏ lại một người bị thương như tôi ở đây.” Hồ ly biết mình đã thắng cực kỳ vừa lòng. Người đàn ông này thẹn thùng như vậy, vẫn là không nên quá dồn ép anh mới tốt.

Trầm Sở Hãn quay lại, ôm hồ ly ra khỏi thư phòng.

Buổi tối sau khi chờ Trầm Sở Hãn ngủ, hồ ly cuộn tròn bên cạnh chậm rãi di chuyển thân thể, cuối cùng thành công dựa vào trong khuỷu tay Trầm Sở Hãn, thậm chí còn dùng cái đuôi to đầy lông xù kia của hắn cuốn lấy trên thắt lưng Trầm Sở Hãn, dùng tư thế như vậy tuyên bố sự chiếm giữ của hắn. Trước đây con người và hồ ly là ai người nấy ngủ, không có tiếp xúc qua thân thể, đêm nay, Mạc Ngữ Phi không muốn ngủ một mình.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên người, lòng Mạc Ngữ Phi khẽ động. Nhớ lại quá khứ kinh khủng khiến lòng hắn cảm thấy đau khổ một chút, nhưng nói ra lại khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Biết người đàn ông bên cạnh sẽ không vì những quá khứ này mà chán ghét hắn, lòng Mạc Ngữ Phi trái lại thanh thản rất nhiều.

Lại là một đêm an giấc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện