Hai ngày sau, họ tới Nhạc Ly Sơn.
Lư Nhãn Giang vẫn để Kim Tiểu Tường cưỡi ngựa cùng Yến Liễu, Kim Tiểu Tường cũng vẫn giận dỗi Lư Nhã Giang, trừ khi Lư Nhã Giang cúi đầu trước, nếu không hắn cứ tiếp tục thế, không ai quan tâm ai. Hai ngày nay, hắn mở miệng là Liễu ca ca, đã rất thân thiết với Yến Liễu. Hắn không ghét Yến Liễu như trước nữa, tên Yến Liễu này ngớ ngẩn đến đơn thuần thế nhưng tính tình cũng tốt, không có điệu bộ của danh môn, Kim Tiểu Tường thích trêu hắn thế nào hắn cũng không giận, nhiều lắm là ảo não oán giận hai câu, chớp mắt lại quên sạch. Dần dà, Kim Tiểu Tương phát hiện người này cũng hay hay, lúc Lư Nhã Giang không phối hợp thì chọc Yến Liễu giải trí cũng được.
Ba người cưỡi ngựa vào đường núi nhỏ, một đường Yến Liễu cứ duỗi cổ nhìn quanh, có vẻ rất hào hứng. Hiển nhiên hắn vẫn chưa hết hy vọng với việc bắt giữ sơn tặc. Lư Nhã Giang cùng Kim Tiểu Tường thì hoàn toàn không để sơn tặc vào mắt.
Đi đã hơn nửa, cả cái bóng người cũng không thấy, Yến Liễu dần thất vọng.
Kim Tiểu Tường tựa sau lưng hắn, cười nhỏ chế nhạo: “Ngu ngốc!”
Yến Liễu quay đầu mù mờ nhìn hắn, hiển nhiên không biết mình bị mắng.
Lại đi thêm một đoạn, Kim Tiểu Tường đột nhiên cảm thấy khí tức bốn phía không đúng lắm, hắn ngưng thần vận khí, phát hiện cơ thể bủn rủn, nhất thời kinh hãi, trên đường có người thả mê hương! Yến Liễu và Lư Nhã Giang vẫn chưa hay biết, Kim Tiểu Tường lập tức lấy một cây châm từ bên hông, đâm mạng vào huyệt Hợp Cốc của mình, âm thầm vận công ép mê hương ra ngoài.
Đến đây Lư Nhã Giang cũng phát hiện bất thường. Y nắm chặt Mai Vân Nữu Ti Kiếm, quát: “Ai?”
Y đột nhiên quát lớn làm Yến Liễu giật mình hoảng sợ, “Ai gì? Sơn tặc đến à?”
Lư Nhã Giang lập tức nín thở nhưng đã chậm, y đã hít vào không ít mê hương, tuy mặt ngoài vờ bình tĩnh nhưng tay cầm kiếm không kiềm chế được mà run rẩy.
Bọn họ cảnh giác dò xét bốn phía, lúc này trên núi lóe lên một bóng người xanh nhạt, y từng bước từng bước đi xuống từ sườn núi, bước đi có hơi khập khiễng, mặt cười đầy đắc ý, “Xích Luyện Ma Sứ, cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay ta.”
Lư Nhã Giang chỉ thấy người này quen mắt lại không nhớ nổi gặp y khi nào, cảnh giác nhìn y, chuẩn bị rút kiếm bất cứ lúc nào.
Kim Tiểu Tường cùng Yến Liễu liếc mắt nhận ra y ngay! Đây chính là người lúc trước hạ Vạn Ma Tán với Lư Nhã Giang, cuối cùng tự ăn quả ác, độc sư Vạn Ngải Cốc!
Yếu Liễu sợ hãi hét lên: “Là y! Y là tên lần trước hạ độc Xích Luyện!”
Lư Nhã Giang thế mới biết người này là ai, bất giác nhớ tới khuất nhục nhiều ngày nằm trên giường không dậy nổi của mình, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức nhào tới đâm thủng một lỗ trên lá phổi y, song Lư Nhã Giang biết một kích này chắc chắn không thành, thân thể y đã hơi tê dại.
Kim Tiểu Tường mắt lạnh đánh giá người kia.
Ngay lúc này, Lư Nhã Giang nhịn không được nữa, vận chút khí lực cuối cùng rút kiếm đánh tới, độc sư hiển nhiên không ngờ y còn sức, giật mình hoảng sợ, hớt ha hớt hải nâng kiếm ngăn, kiếm chạm kiếm, keng một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay Lư Nhã Giang văng ra ngoài.
Độc sư võ công cực kém, không hề nghĩ tới mình có thể đánh bay kiếm Lư Nhã Giang, khó tưởng nhìn tay mình sửng sốt nửa ngày, ánh mắt dần sáng lên, đắc ý cười, “Ha ha ha, Xích Luyện Ma, ngươi đừng không biết tự lượng sức nữa! Tán Công Hương sư phụ ta chế, ngươi thoát được sao?”
Yến Liễu mắng: “Tiểu nhân hèn hạ, nếm một kiếm của ta!” Nói xong rút kiếm nhào tới, chẳng qua hắn vừa nhảy khỏi ngựa lại ngã xuống như chó cạp đất, quỳ rạp không nhúc nhích nổi. Ngay cả ngựa của họ cũng quỳ nhũn xuống.
Tán Công Hương này đối với người càng mạnh hiệu quả càng lợi hại, vậy nên Lư Nhã Giang trúng độc sâu hơn Yến Liễu gấp nhiều lần, y còn cậy mạnh đâm tới một kiếm dẫn tới độc tố lan tràn, giờ phút này đã bất tỉnh nhân sự.
Cuối cùng còn lại mình Kim Tiểu Tường đứng đó, độc sư cho rằng hắn không biết võ công, chưa kể khuôn mặt Kim Tiểu Tường ngây thơ vô hại, độc sư không hề để hắn vào mắt, cười hô hô cúi người đưa tay về phía Lư Nhã Giang. Khi y sắp đụng đến cánh tay Lư Nhã Giang, đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió, tiếp theo y hét thảm một tiếng, ôm tay ngã xuống đất. Tay y đang chảy máy đầm đìa, một cục đá đánh xuyên qua gan bàn tay y.
Kim Tiểu Tường cười tươi rói đến gần y, giọng lạnh như băng: “Xem ra lần trước ta không nên chừa mạng lại cho ngươi.” Nói xong mắt dạo một vòng người y, “Vạn Mê Tán cũng không để lại di chứng gì cho ngươi nhỉ.”
Độc sư hoảng sợ nhìn hắn: “Ngươi ngươi ngươi, người là người lần trước…”
Yến Liễu quỳ rạp trên mặt đất lẩm bẩm: “Tiểu Tường, hóa ra ngươi là nam nhân mặt nạ kia…”
Kim Tiểu Tường làm như không nghe thấy, rút kiếm, “Một Vạn Ngải Cốc nho nhỏ mà dám đến trêu chọc người Xuất Tụ Sơn ta. Lần này ta phải giáo huấn ngươi mới được!” Dứt lời đâm tới, độc sư sợ trợn tròn mắt, kêu la thảm thiết: “Sư phụ cứu con!”
Ngay tức khắc, một cây kim bắn tới Kim Tiểu Tường, khóe mắt Kim Tiểu Tường liếc thấy kim kia loáng loáng màu tím, hiển nhiên là vật kịch độc, không thể không thu kiếm tránh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tên áo đen vọt ra, nắm độc sư xui xẻo muốn chạy. Kim Tiểu Tường nào để bọn họ chạy dễ dàng thế, bức tới một kiếm, áo đen xoay người phóng kim độc, Kim Tiểu Tường vung kiếm, đánh rớt toàn bộ, đâm tới cánh tay áo đen, áo đen đành phải thả độc sư, Kim Tiểu Tường thuận tay kéo độc sư về phía mình, gác kiếm lên cổ y.
Độc sư hai chân lạnh run, nước mắt nước mũi chảy ròng, thiếu chút quỳ xuống: “Sư sư sư sư phụ, cứu cứu cứu con.”
Kim Tiểu Tường cười lạnh:”Đừng lo, thầy trò các ngươi không ai chạy thoát.” Dứt lời đẩy kiếm nâng cằm độc sư, cười lạnh, “Ngươi đã biết y là Xích Luyện Ma Sứ của Thiên Ninh Giáo ta còn dám trêu chọc, ý muốn đối nghịch với Thiên Ninh Giáo ta? Ngươi nói xem, ta nên cắt lưỡi ngươi trước, cho ngươi nếm thử thuốc độc Thiên Ninh Giáo ta, hay cắt chim ngươi trước…”
Lúc này, áo đen lên tiếng: “Các hạ bản lãnh hơn người, tại hạ bội phục. Nhưng các hạ thật cho rằng, mê hương Vạn Ngải Cốc ta chỉ là mê hương đơn giản thôi sao?”
Kim Tiểu Tường nhướng mày, có vẻ hứng thú nói: “Hửm?”
Áo đen mỉm cười: “Các hạ không tin có thể đợi nửa canh giờ sau, xem thử trên người họ có thay đổi gì.”
Kim Tiểu Tường nói: “Vậy sao, thuốc giải đâu?”
Áo đen nói: “Thả đồ đệ ta, ta cho ngươi thuốc giải.”
Kim Tiểu Tường cười lạnh: “Ngươi đưa thuốc giải trước đây.”
Áo đen cười nhạt, “Các hạ nhiều lần dịch dung theo bên người Xích Luyện Ma Sứ, nói vậy Xích Luyện Ma Sứ là người cực kỳ quan trọng với các hạ. Hai thầy trò ta số hèn, có thể bồi táng chứ không bồi mạng cho y.”
Kim Tiểu Tường không dao động, “Đương nhiên, đám Vạn Ngải Cốc các người không đáng bằng một sợi tóc y. Thế nhưng ngươi không chạy, vì tên đồ đệ không nên thân của mình mà khua mép với ta, nói vậy đồ đệ ngươi cũng là người quan trọng trong tim ngươi. Giao thuốc giải, ta tha cho hai thầy trò ngươi một mạng chó.”
Áo đen do dự, cắn răng, móc một lọ xanh lục trong lòng ném qua. Kim Tiểu Tường bắt lấy, đẩy nắp lọ, nhét vào miệng độc sư hai viên. Vẻ mặt độc sư không nói nên lời, tựa như không muốn, Kim Tiểu Tường vặn cằm, buộc y nuốt xuống.
.
Lư Nhãn Giang vẫn để Kim Tiểu Tường cưỡi ngựa cùng Yến Liễu, Kim Tiểu Tường cũng vẫn giận dỗi Lư Nhã Giang, trừ khi Lư Nhã Giang cúi đầu trước, nếu không hắn cứ tiếp tục thế, không ai quan tâm ai. Hai ngày nay, hắn mở miệng là Liễu ca ca, đã rất thân thiết với Yến Liễu. Hắn không ghét Yến Liễu như trước nữa, tên Yến Liễu này ngớ ngẩn đến đơn thuần thế nhưng tính tình cũng tốt, không có điệu bộ của danh môn, Kim Tiểu Tường thích trêu hắn thế nào hắn cũng không giận, nhiều lắm là ảo não oán giận hai câu, chớp mắt lại quên sạch. Dần dà, Kim Tiểu Tương phát hiện người này cũng hay hay, lúc Lư Nhã Giang không phối hợp thì chọc Yến Liễu giải trí cũng được.
Ba người cưỡi ngựa vào đường núi nhỏ, một đường Yến Liễu cứ duỗi cổ nhìn quanh, có vẻ rất hào hứng. Hiển nhiên hắn vẫn chưa hết hy vọng với việc bắt giữ sơn tặc. Lư Nhã Giang cùng Kim Tiểu Tường thì hoàn toàn không để sơn tặc vào mắt.
Đi đã hơn nửa, cả cái bóng người cũng không thấy, Yến Liễu dần thất vọng.
Kim Tiểu Tường tựa sau lưng hắn, cười nhỏ chế nhạo: “Ngu ngốc!”
Yến Liễu quay đầu mù mờ nhìn hắn, hiển nhiên không biết mình bị mắng.
Lại đi thêm một đoạn, Kim Tiểu Tường đột nhiên cảm thấy khí tức bốn phía không đúng lắm, hắn ngưng thần vận khí, phát hiện cơ thể bủn rủn, nhất thời kinh hãi, trên đường có người thả mê hương! Yến Liễu và Lư Nhã Giang vẫn chưa hay biết, Kim Tiểu Tường lập tức lấy một cây châm từ bên hông, đâm mạng vào huyệt Hợp Cốc của mình, âm thầm vận công ép mê hương ra ngoài.
Đến đây Lư Nhã Giang cũng phát hiện bất thường. Y nắm chặt Mai Vân Nữu Ti Kiếm, quát: “Ai?”
Y đột nhiên quát lớn làm Yến Liễu giật mình hoảng sợ, “Ai gì? Sơn tặc đến à?”
Lư Nhã Giang lập tức nín thở nhưng đã chậm, y đã hít vào không ít mê hương, tuy mặt ngoài vờ bình tĩnh nhưng tay cầm kiếm không kiềm chế được mà run rẩy.
Bọn họ cảnh giác dò xét bốn phía, lúc này trên núi lóe lên một bóng người xanh nhạt, y từng bước từng bước đi xuống từ sườn núi, bước đi có hơi khập khiễng, mặt cười đầy đắc ý, “Xích Luyện Ma Sứ, cuối cùng ngươi vẫn rơi vào tay ta.”
Lư Nhã Giang chỉ thấy người này quen mắt lại không nhớ nổi gặp y khi nào, cảnh giác nhìn y, chuẩn bị rút kiếm bất cứ lúc nào.
Kim Tiểu Tường cùng Yến Liễu liếc mắt nhận ra y ngay! Đây chính là người lúc trước hạ Vạn Ma Tán với Lư Nhã Giang, cuối cùng tự ăn quả ác, độc sư Vạn Ngải Cốc!
Yếu Liễu sợ hãi hét lên: “Là y! Y là tên lần trước hạ độc Xích Luyện!”
Lư Nhã Giang thế mới biết người này là ai, bất giác nhớ tới khuất nhục nhiều ngày nằm trên giường không dậy nổi của mình, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức nhào tới đâm thủng một lỗ trên lá phổi y, song Lư Nhã Giang biết một kích này chắc chắn không thành, thân thể y đã hơi tê dại.
Kim Tiểu Tường mắt lạnh đánh giá người kia.
Ngay lúc này, Lư Nhã Giang nhịn không được nữa, vận chút khí lực cuối cùng rút kiếm đánh tới, độc sư hiển nhiên không ngờ y còn sức, giật mình hoảng sợ, hớt ha hớt hải nâng kiếm ngăn, kiếm chạm kiếm, keng một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay Lư Nhã Giang văng ra ngoài.
Độc sư võ công cực kém, không hề nghĩ tới mình có thể đánh bay kiếm Lư Nhã Giang, khó tưởng nhìn tay mình sửng sốt nửa ngày, ánh mắt dần sáng lên, đắc ý cười, “Ha ha ha, Xích Luyện Ma, ngươi đừng không biết tự lượng sức nữa! Tán Công Hương sư phụ ta chế, ngươi thoát được sao?”
Yến Liễu mắng: “Tiểu nhân hèn hạ, nếm một kiếm của ta!” Nói xong rút kiếm nhào tới, chẳng qua hắn vừa nhảy khỏi ngựa lại ngã xuống như chó cạp đất, quỳ rạp không nhúc nhích nổi. Ngay cả ngựa của họ cũng quỳ nhũn xuống.
Tán Công Hương này đối với người càng mạnh hiệu quả càng lợi hại, vậy nên Lư Nhã Giang trúng độc sâu hơn Yến Liễu gấp nhiều lần, y còn cậy mạnh đâm tới một kiếm dẫn tới độc tố lan tràn, giờ phút này đã bất tỉnh nhân sự.
Cuối cùng còn lại mình Kim Tiểu Tường đứng đó, độc sư cho rằng hắn không biết võ công, chưa kể khuôn mặt Kim Tiểu Tường ngây thơ vô hại, độc sư không hề để hắn vào mắt, cười hô hô cúi người đưa tay về phía Lư Nhã Giang. Khi y sắp đụng đến cánh tay Lư Nhã Giang, đột nhiên nghe thấy tiếng xé gió, tiếp theo y hét thảm một tiếng, ôm tay ngã xuống đất. Tay y đang chảy máy đầm đìa, một cục đá đánh xuyên qua gan bàn tay y.
Kim Tiểu Tường cười tươi rói đến gần y, giọng lạnh như băng: “Xem ra lần trước ta không nên chừa mạng lại cho ngươi.” Nói xong mắt dạo một vòng người y, “Vạn Mê Tán cũng không để lại di chứng gì cho ngươi nhỉ.”
Độc sư hoảng sợ nhìn hắn: “Ngươi ngươi ngươi, người là người lần trước…”
Yến Liễu quỳ rạp trên mặt đất lẩm bẩm: “Tiểu Tường, hóa ra ngươi là nam nhân mặt nạ kia…”
Kim Tiểu Tường làm như không nghe thấy, rút kiếm, “Một Vạn Ngải Cốc nho nhỏ mà dám đến trêu chọc người Xuất Tụ Sơn ta. Lần này ta phải giáo huấn ngươi mới được!” Dứt lời đâm tới, độc sư sợ trợn tròn mắt, kêu la thảm thiết: “Sư phụ cứu con!”
Ngay tức khắc, một cây kim bắn tới Kim Tiểu Tường, khóe mắt Kim Tiểu Tường liếc thấy kim kia loáng loáng màu tím, hiển nhiên là vật kịch độc, không thể không thu kiếm tránh, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tên áo đen vọt ra, nắm độc sư xui xẻo muốn chạy. Kim Tiểu Tường nào để bọn họ chạy dễ dàng thế, bức tới một kiếm, áo đen xoay người phóng kim độc, Kim Tiểu Tường vung kiếm, đánh rớt toàn bộ, đâm tới cánh tay áo đen, áo đen đành phải thả độc sư, Kim Tiểu Tường thuận tay kéo độc sư về phía mình, gác kiếm lên cổ y.
Độc sư hai chân lạnh run, nước mắt nước mũi chảy ròng, thiếu chút quỳ xuống: “Sư sư sư sư phụ, cứu cứu cứu con.”
Kim Tiểu Tường cười lạnh:”Đừng lo, thầy trò các ngươi không ai chạy thoát.” Dứt lời đẩy kiếm nâng cằm độc sư, cười lạnh, “Ngươi đã biết y là Xích Luyện Ma Sứ của Thiên Ninh Giáo ta còn dám trêu chọc, ý muốn đối nghịch với Thiên Ninh Giáo ta? Ngươi nói xem, ta nên cắt lưỡi ngươi trước, cho ngươi nếm thử thuốc độc Thiên Ninh Giáo ta, hay cắt chim ngươi trước…”
Lúc này, áo đen lên tiếng: “Các hạ bản lãnh hơn người, tại hạ bội phục. Nhưng các hạ thật cho rằng, mê hương Vạn Ngải Cốc ta chỉ là mê hương đơn giản thôi sao?”
Kim Tiểu Tường nhướng mày, có vẻ hứng thú nói: “Hửm?”
Áo đen mỉm cười: “Các hạ không tin có thể đợi nửa canh giờ sau, xem thử trên người họ có thay đổi gì.”
Kim Tiểu Tường nói: “Vậy sao, thuốc giải đâu?”
Áo đen nói: “Thả đồ đệ ta, ta cho ngươi thuốc giải.”
Kim Tiểu Tường cười lạnh: “Ngươi đưa thuốc giải trước đây.”
Áo đen cười nhạt, “Các hạ nhiều lần dịch dung theo bên người Xích Luyện Ma Sứ, nói vậy Xích Luyện Ma Sứ là người cực kỳ quan trọng với các hạ. Hai thầy trò ta số hèn, có thể bồi táng chứ không bồi mạng cho y.”
Kim Tiểu Tường không dao động, “Đương nhiên, đám Vạn Ngải Cốc các người không đáng bằng một sợi tóc y. Thế nhưng ngươi không chạy, vì tên đồ đệ không nên thân của mình mà khua mép với ta, nói vậy đồ đệ ngươi cũng là người quan trọng trong tim ngươi. Giao thuốc giải, ta tha cho hai thầy trò ngươi một mạng chó.”
Áo đen do dự, cắn răng, móc một lọ xanh lục trong lòng ném qua. Kim Tiểu Tường bắt lấy, đẩy nắp lọ, nhét vào miệng độc sư hai viên. Vẻ mặt độc sư không nói nên lời, tựa như không muốn, Kim Tiểu Tường vặn cằm, buộc y nuốt xuống.
.
Danh sách chương