Kim Tiểu Tường ngồi phía trước, Lư Nhã Giang ở sau hắn, sắc trời dần trở tối, vì không thấy rõ đường, không thể không giảm tốc độ ngựa bước đi từ từ, Kim Tiểu Tường nhân cơ hội tựa trong lồng ngực Lư Nhã Giang, gối lên vai y ngủ gà ngủ gật.
Lư Nhã Giang vừa quen biết đứa em này cùng lắm chỉ một ngày, tư thế này quá mức thân mật khiến y hơi không thoải mái. Tuy nói không thoải mái nhưng lại không có cảm giác kháng cự. Chẳng qua do Lư Nhã Giang ôm qua không bao nhiêu người, không thể từ đó mà tổng kết ra kinh nghiệm gì, y càng không thể nghĩ ra rằng đường đường giáo chủ Ma Giáo bình thường đối xử lạnh nhạt với y sẽ không ngừng biến đổi thân phận ẩn nấp bên cạnh đùa giỡn y.
Lư Nhã Giang đẩy Kim Tiểu Tường: “Dậy, đừng dựa ta ngủ!”
Kim Tiểu Tường bị y lay tỉnh, nghiêng đầu, cặp mắt ngập nước tủi thân nhìn y, Lư Nhã Giang hờ hững không đếm xỉa đến.
Kim Tiểu Tường bất đắc dĩ vực tinh thần tiếp tục lên đường, chẳng qua chưa được bao lâu, đầu hắn lại lắc lư vài cái, cuối cùng nhẹ nhàng dừng trên đầu vai Lư Nhã Giang, ngủ mất rồi.
Lư Nhã Giang hơi bất đắc dĩ, nhưng thấy Kim Tiểu Tường tuổi còn nhỏ, lại trông có vẻ mệt mỏi, ngủ gật cũng là chuyện đương nhiên, y không đành trách móc nặng nề.
Lát sau, ngựa dừng, Lư Nhã Giang nhảy xuống ngựa, Kim Tiểu Tường mất đi chỗ dựa ngã lăn khỏi lưng ngựa, đột nhiên bị đánh thức, bụm đầu la oai oái.
Lư Nhã Giang vốn muốn giáo huấn hắn, đang định trào phúng vài cầu đã thấy Kim Tiểu Tường lại bắt đầu sụt sùi: “Oa oa… Ngươi lại ức hiếp ta, người Ma Giáo thật bại hoại, oa…”
Lư Nhã Giang quát: “Không khóc!”
Y quát một cái, Kim Tiểu Tường lại khóc càng hăng. Mới đầu là nức nở nghẹn ngào, nấc mấy tiếng rồi khóc rống lên, sấm to mưa nhỏ (ý bảo gào cho lớn thôi chứ không bao nhiêu nước mắt), nước mắt lại chẳng có bao nhiêu, tựa như chịu uất ức rất lớn, y như phản ứng của một đứa bé khi phạm lỗi bị mẹ đánh đòn.
Gân xanh trên thái dương Lư Nhã Giang giật giật, y không biết cách xử lý tình huống này, ở Xuất Tụ Sơn từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua ai thích khóc, cũng không có người dám khóc, dỗ trẻ không phải sở trường của y, y chỉ biết giải quyết bằng cách đơn giản thô bạo. Xẹt một tiếng, nhuyễn kiếm rời vỏ, Lư Nhã Giang vuốt thân kiếm cười lạnh, gằn từng chữ: “Ngươi dám khóc một tiếng nữa thử xem.”
Kim Tiểu Tưởng ngừng gào, ôm mặt trừng mắt với y, vì nghẹn khóc mà cả mặt cương cứng, môi sắp bị cắn nát, nước mắt lớn như hạt đậu vẫn không ngừng rơi xuống. Lư Nhã Giang lúc giết người chưa từng cảm giác mình đang làm việc ác, giờ phút này nước mắt lên án của Kim Tiểu Tường lại khiến y có cảm giác mình nên vào địa ngục Tu La chịu tội.
Lư Nhã Giang thu kiếm, ảo não nhíu chặt mày, nói: “Ngủ một giác, sáng mai tiếp tục lên đường.”
Kim Tiểu Tường xoa bụng: “Ta đói.”
Lư Nhã Giang ném qua bọc lương khô.
Kim Tiểu Tường lập tức nín khóc mỉm cười: “Đại hiệp ngươi thật tốt.”
Lư Nhã Giang rất không thích xưng hô đại hiệp này, tới tận bây giờ chưa từng có ai gọi y như thế, huống chi y lại là người trong Ma Giáo. Y vừa gom nhánh cây vừa nói: “Đừng gọi ta đại hiệp.”
Kim Tiểu Tường nghiêng đầu suy nghĩ, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Vậy ta kêu người ca ca được không?”
Động tác gom nhánh cây của Lư Nhã Giang dừng lại: “… Tùy ngươi.”
Lát sau, Lư Nhã Giang nhóm lửa.
Giáo chủ đại nhân sống hai mươi năm chưa từng thoải mái khóc sung sướng như vậy, lúc trước trên người bị đâm ra một cái lỗ cũng không nhíu mày lấy một cái, lúc này phóng thích hết đống nước mắt tích lũy hai mươi năm, ngược lại cảm thấy hơi mệt mỏi, hút hút mũi, nói: “Ca ca, ta khát.”
Lư Nhã Giang không kiên nhẫn tặc lưỡi, ném túi nước từ trong bọc đồ qua.
Hai người lẳng lặng ngồi bên đống lửa một lúc, Lư Nhã Giang lấy nhánh cây gẩy lửa, đột nhiên mở miệng: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Kim Tiểu Tường ngoan ngoãn trả lời: “Mười bảy.”
Lư Nhã Giang lại hỏi: “Trước giờ vẫn ở phái Thương Sơn?”
Kim Tiểu Tường gật đầu: “Từ nhỏ ta đã được Chưởng môn phái Thương Sơn nhặt về.” Cắn môi, nước mắt lại dâng lên, “Chẳng qua là vì được nhặt về, không cha không mẹ nên bọn họ đều ức hiếp ta, không dạy ta võ công thượng thừa, chỉ bắt ta làm việc vặt, mỗi ngày nấu nước đốn củi, còn phải luộc trứng gà cho họ ăn. Thế nhưng, ngươi đã giết hết các sư thúc sư bá của ta.”
Lư Nhã Giang nghiêng đầu nhìn hắn. Y cũng là cô nhi không cha không mẹ, mọi người bên cạnh y đều như thế, từ nhỏ y chưa từng được người khác yêu thương, nhưng y từng thấy Doãn Ngôn dịu dàng nói chuyện với những đứa trẻ khác, đánh đàn cho bọn họ nghe, còn ôm bọn họ lên chân xoa đầu. Khi đó y đã rất hâm mộ đứa trẻ được Doãn Ngôn yêu thương kia, nên y có thể hiểu được tâm tình của Kim Tiểu Tường.
Kim Tiểu Tường dịch đến bên người y, kéo góc áo y, nhỏ giọng: “Ngươi là ca ca thật của ta thì tốt rồi.”
Lư Nhã Giang thu hồi tầm mắt, xuất thần nhìn ánh lửa bập bùng.
Không bao lâu, Kim Tiểu Tường buồn ngủ, dựa sát Lư Nhã Giang mà gục đi. Hắn vừa ngủ không bao lâu, Lư Nhã Giang lấy trong bọc đồ điểm đốt một ống khói, khói trắng lượn lờ bay lên trời, dù trong đêm đen vẫn cực kỳ bắt mắt. Phóng khói xong, y ngồi xếp bằng.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một con bồ câu trắng đưa thư bay tới, Lư Nhã Giang nhảy lên, giữa không trung bắt lấy bồ câu. Y nhổ một cọng lông chim, dùng nó khuấy trộn chu sa và nước pha màu, lấy ra một tấm vải, bắt đầu viết thư. Phong thư này gửi cho Doãn Ngôn, y viết chuyện gặp Kim Tiểu Tường trên đường, hỏi Doãn Ngôn đây có phải do hắn sắp đặt không, mình nên đối xử với Kim Tiểu Tường thế nào, cuối cùng hỏi thăm giáo chủ. Viết xong, y nhét thư vào ống nhỏ bên chân bồ câu, thả nó bay đi.
Làm xong chuyện, Lư Nhã Giang cũng có hơi chút mệt mỏi, nằm bên đống lửa ngủ. Y vừa ngủ không bao lâu thì cảm thấy có người di chuyển tới gần, nhấc mí mắt nhìn lên, là Kim Tiểu Tường. Kim Tiểu Tường chớp cặp mặt thuần khiết vô tội nhìn y: “Ca ca, ta hơi lạnh, ta có thể ôm ngươi ngủ không?”
Lư Nhã Giang nói: “Cút, tự ngủ.”
Kim Tiểu Tường bĩu môi nhưng không rời đi, nắm góc áo Lư Nhã Giang mà ngủ. Lư Nhã Giang mặc kệ hắn, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi. Lát sau, Kim Tiểu Tường lại xích tới, qua một lúc, hắn đã áp sát tới lưng Lư Nhã Giang.
Sáng hôm sau, Lư Nhã Giang tỉnh dậy thì thấy bên cạnh có một người ngủ dang tay dang chân, một chân còn đặt tên lưng y. Y khó chịu hất cái chân kia xuống, Kim Tiểu Tường lập tức bị đánh thức, như một con thỏ hoảng sợ quỳ dậy, nhìn xung quanh, xác định không có địch mới thở phào, mở to mắt vô tội nhìn Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang bị hắn nhìn như thế, cơn giận lúc thức giấc tiêu hơn phân nửa, lạnh mặt: “Chuẩn bị đi.”
Bọn họ đến suối nhỏ gần đấy rửa mặt, ăn chút lương khô lấp bụng rồi lên ngựa tiếp tục chạy đi.
Qua hai ngày, Lư Nhã Giang nhận được hồi âm từ Doãn Ngôn, trong thư chỉ có hai câu, câu đầu tiên là: Mang theo Kim Tiểu Tường đi tìm Nguyệt Kiến Thảo; câu thứ hai Lư Nhã Giang không hiểu, Doãn Ngôn viết: Chỉ cần tâm ngươi vững, giáo chủ sẽ hết thảy khỏe mạnh.
Lư Nhã Giang nghĩ mãi không rõ thâm ý trong lời của Doãn Ngôn, chỉ cho rằng Cao Thịnh Phong quan tâm mình, tâm tình không nhịn được tươi sáng lên. Y định ném thư vào lửa đốt đi, nghĩ một chút lại không đành, gấp cẩn thận cất vào bọc đồ. Mắt thấy Kim Tiểu Tường ngồi một bên đang vui vẻ nướng chim sẻ, tâm tình khá tốt nói: “Này, ta cũng muốn đi tìm Nguyệt Kiến Thảo, ta mang ngươi đi cùng.”
Kim Tiểu Tường không chút do dự nói: “Được, ca ca ngươi phải bảo vệ ta.”
Lư Nhã Giang cười cười, sắc mặt nghiêm túc lại, khinh thường nói: “Tự coi chừng mạng chó chính mình, đừng phiền ta thêm.”
Lư Nhã Giang vừa quen biết đứa em này cùng lắm chỉ một ngày, tư thế này quá mức thân mật khiến y hơi không thoải mái. Tuy nói không thoải mái nhưng lại không có cảm giác kháng cự. Chẳng qua do Lư Nhã Giang ôm qua không bao nhiêu người, không thể từ đó mà tổng kết ra kinh nghiệm gì, y càng không thể nghĩ ra rằng đường đường giáo chủ Ma Giáo bình thường đối xử lạnh nhạt với y sẽ không ngừng biến đổi thân phận ẩn nấp bên cạnh đùa giỡn y.
Lư Nhã Giang đẩy Kim Tiểu Tường: “Dậy, đừng dựa ta ngủ!”
Kim Tiểu Tường bị y lay tỉnh, nghiêng đầu, cặp mắt ngập nước tủi thân nhìn y, Lư Nhã Giang hờ hững không đếm xỉa đến.
Kim Tiểu Tường bất đắc dĩ vực tinh thần tiếp tục lên đường, chẳng qua chưa được bao lâu, đầu hắn lại lắc lư vài cái, cuối cùng nhẹ nhàng dừng trên đầu vai Lư Nhã Giang, ngủ mất rồi.
Lư Nhã Giang hơi bất đắc dĩ, nhưng thấy Kim Tiểu Tường tuổi còn nhỏ, lại trông có vẻ mệt mỏi, ngủ gật cũng là chuyện đương nhiên, y không đành trách móc nặng nề.
Lát sau, ngựa dừng, Lư Nhã Giang nhảy xuống ngựa, Kim Tiểu Tường mất đi chỗ dựa ngã lăn khỏi lưng ngựa, đột nhiên bị đánh thức, bụm đầu la oai oái.
Lư Nhã Giang vốn muốn giáo huấn hắn, đang định trào phúng vài cầu đã thấy Kim Tiểu Tường lại bắt đầu sụt sùi: “Oa oa… Ngươi lại ức hiếp ta, người Ma Giáo thật bại hoại, oa…”
Lư Nhã Giang quát: “Không khóc!”
Y quát một cái, Kim Tiểu Tường lại khóc càng hăng. Mới đầu là nức nở nghẹn ngào, nấc mấy tiếng rồi khóc rống lên, sấm to mưa nhỏ (ý bảo gào cho lớn thôi chứ không bao nhiêu nước mắt), nước mắt lại chẳng có bao nhiêu, tựa như chịu uất ức rất lớn, y như phản ứng của một đứa bé khi phạm lỗi bị mẹ đánh đòn.
Gân xanh trên thái dương Lư Nhã Giang giật giật, y không biết cách xử lý tình huống này, ở Xuất Tụ Sơn từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua ai thích khóc, cũng không có người dám khóc, dỗ trẻ không phải sở trường của y, y chỉ biết giải quyết bằng cách đơn giản thô bạo. Xẹt một tiếng, nhuyễn kiếm rời vỏ, Lư Nhã Giang vuốt thân kiếm cười lạnh, gằn từng chữ: “Ngươi dám khóc một tiếng nữa thử xem.”
Kim Tiểu Tưởng ngừng gào, ôm mặt trừng mắt với y, vì nghẹn khóc mà cả mặt cương cứng, môi sắp bị cắn nát, nước mắt lớn như hạt đậu vẫn không ngừng rơi xuống. Lư Nhã Giang lúc giết người chưa từng cảm giác mình đang làm việc ác, giờ phút này nước mắt lên án của Kim Tiểu Tường lại khiến y có cảm giác mình nên vào địa ngục Tu La chịu tội.
Lư Nhã Giang thu kiếm, ảo não nhíu chặt mày, nói: “Ngủ một giác, sáng mai tiếp tục lên đường.”
Kim Tiểu Tường xoa bụng: “Ta đói.”
Lư Nhã Giang ném qua bọc lương khô.
Kim Tiểu Tường lập tức nín khóc mỉm cười: “Đại hiệp ngươi thật tốt.”
Lư Nhã Giang rất không thích xưng hô đại hiệp này, tới tận bây giờ chưa từng có ai gọi y như thế, huống chi y lại là người trong Ma Giáo. Y vừa gom nhánh cây vừa nói: “Đừng gọi ta đại hiệp.”
Kim Tiểu Tường nghiêng đầu suy nghĩ, vẻ mặt ngây thơ vô tội: “Vậy ta kêu người ca ca được không?”
Động tác gom nhánh cây của Lư Nhã Giang dừng lại: “… Tùy ngươi.”
Lát sau, Lư Nhã Giang nhóm lửa.
Giáo chủ đại nhân sống hai mươi năm chưa từng thoải mái khóc sung sướng như vậy, lúc trước trên người bị đâm ra một cái lỗ cũng không nhíu mày lấy một cái, lúc này phóng thích hết đống nước mắt tích lũy hai mươi năm, ngược lại cảm thấy hơi mệt mỏi, hút hút mũi, nói: “Ca ca, ta khát.”
Lư Nhã Giang không kiên nhẫn tặc lưỡi, ném túi nước từ trong bọc đồ qua.
Hai người lẳng lặng ngồi bên đống lửa một lúc, Lư Nhã Giang lấy nhánh cây gẩy lửa, đột nhiên mở miệng: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Kim Tiểu Tường ngoan ngoãn trả lời: “Mười bảy.”
Lư Nhã Giang lại hỏi: “Trước giờ vẫn ở phái Thương Sơn?”
Kim Tiểu Tường gật đầu: “Từ nhỏ ta đã được Chưởng môn phái Thương Sơn nhặt về.” Cắn môi, nước mắt lại dâng lên, “Chẳng qua là vì được nhặt về, không cha không mẹ nên bọn họ đều ức hiếp ta, không dạy ta võ công thượng thừa, chỉ bắt ta làm việc vặt, mỗi ngày nấu nước đốn củi, còn phải luộc trứng gà cho họ ăn. Thế nhưng, ngươi đã giết hết các sư thúc sư bá của ta.”
Lư Nhã Giang nghiêng đầu nhìn hắn. Y cũng là cô nhi không cha không mẹ, mọi người bên cạnh y đều như thế, từ nhỏ y chưa từng được người khác yêu thương, nhưng y từng thấy Doãn Ngôn dịu dàng nói chuyện với những đứa trẻ khác, đánh đàn cho bọn họ nghe, còn ôm bọn họ lên chân xoa đầu. Khi đó y đã rất hâm mộ đứa trẻ được Doãn Ngôn yêu thương kia, nên y có thể hiểu được tâm tình của Kim Tiểu Tường.
Kim Tiểu Tường dịch đến bên người y, kéo góc áo y, nhỏ giọng: “Ngươi là ca ca thật của ta thì tốt rồi.”
Lư Nhã Giang thu hồi tầm mắt, xuất thần nhìn ánh lửa bập bùng.
Không bao lâu, Kim Tiểu Tường buồn ngủ, dựa sát Lư Nhã Giang mà gục đi. Hắn vừa ngủ không bao lâu, Lư Nhã Giang lấy trong bọc đồ điểm đốt một ống khói, khói trắng lượn lờ bay lên trời, dù trong đêm đen vẫn cực kỳ bắt mắt. Phóng khói xong, y ngồi xếp bằng.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một con bồ câu trắng đưa thư bay tới, Lư Nhã Giang nhảy lên, giữa không trung bắt lấy bồ câu. Y nhổ một cọng lông chim, dùng nó khuấy trộn chu sa và nước pha màu, lấy ra một tấm vải, bắt đầu viết thư. Phong thư này gửi cho Doãn Ngôn, y viết chuyện gặp Kim Tiểu Tường trên đường, hỏi Doãn Ngôn đây có phải do hắn sắp đặt không, mình nên đối xử với Kim Tiểu Tường thế nào, cuối cùng hỏi thăm giáo chủ. Viết xong, y nhét thư vào ống nhỏ bên chân bồ câu, thả nó bay đi.
Làm xong chuyện, Lư Nhã Giang cũng có hơi chút mệt mỏi, nằm bên đống lửa ngủ. Y vừa ngủ không bao lâu thì cảm thấy có người di chuyển tới gần, nhấc mí mắt nhìn lên, là Kim Tiểu Tường. Kim Tiểu Tường chớp cặp mặt thuần khiết vô tội nhìn y: “Ca ca, ta hơi lạnh, ta có thể ôm ngươi ngủ không?”
Lư Nhã Giang nói: “Cút, tự ngủ.”
Kim Tiểu Tường bĩu môi nhưng không rời đi, nắm góc áo Lư Nhã Giang mà ngủ. Lư Nhã Giang mặc kệ hắn, nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi. Lát sau, Kim Tiểu Tường lại xích tới, qua một lúc, hắn đã áp sát tới lưng Lư Nhã Giang.
Sáng hôm sau, Lư Nhã Giang tỉnh dậy thì thấy bên cạnh có một người ngủ dang tay dang chân, một chân còn đặt tên lưng y. Y khó chịu hất cái chân kia xuống, Kim Tiểu Tường lập tức bị đánh thức, như một con thỏ hoảng sợ quỳ dậy, nhìn xung quanh, xác định không có địch mới thở phào, mở to mắt vô tội nhìn Lư Nhã Giang, Lư Nhã Giang bị hắn nhìn như thế, cơn giận lúc thức giấc tiêu hơn phân nửa, lạnh mặt: “Chuẩn bị đi.”
Bọn họ đến suối nhỏ gần đấy rửa mặt, ăn chút lương khô lấp bụng rồi lên ngựa tiếp tục chạy đi.
Qua hai ngày, Lư Nhã Giang nhận được hồi âm từ Doãn Ngôn, trong thư chỉ có hai câu, câu đầu tiên là: Mang theo Kim Tiểu Tường đi tìm Nguyệt Kiến Thảo; câu thứ hai Lư Nhã Giang không hiểu, Doãn Ngôn viết: Chỉ cần tâm ngươi vững, giáo chủ sẽ hết thảy khỏe mạnh.
Lư Nhã Giang nghĩ mãi không rõ thâm ý trong lời của Doãn Ngôn, chỉ cho rằng Cao Thịnh Phong quan tâm mình, tâm tình không nhịn được tươi sáng lên. Y định ném thư vào lửa đốt đi, nghĩ một chút lại không đành, gấp cẩn thận cất vào bọc đồ. Mắt thấy Kim Tiểu Tường ngồi một bên đang vui vẻ nướng chim sẻ, tâm tình khá tốt nói: “Này, ta cũng muốn đi tìm Nguyệt Kiến Thảo, ta mang ngươi đi cùng.”
Kim Tiểu Tường không chút do dự nói: “Được, ca ca ngươi phải bảo vệ ta.”
Lư Nhã Giang cười cười, sắc mặt nghiêm túc lại, khinh thường nói: “Tự coi chừng mạng chó chính mình, đừng phiền ta thêm.”
Danh sách chương