Thư sinh ngồi trong sân rầu rĩ. Trước mặt hắn bày một đống củi chưa chẻ, tay cầm một cây búa, hắn đang rầu rĩ, rầu rĩ có nên dùng búa chẻ ít củi không.
Hắn hơi hối hận, cảm thấy nhân vật này thiết kế không tốt lắm. Thiết kế ban đầu là thư sinh ôn nhuận như ngọc trói gà không chặt nhát như thỏ đế, hắn thấy nhân vật này so với Giáo chủ thần bí lạnh lùng và đại hiệp phong lưu háo sắc khác nhau lắm, rất khiêu chiến năng lực sắm vai của hắn, nhưng thư sinh này thật sự khó diễn.
Một thư sinh trói gà không chặt có thể chẻ củi không nhỉ? Có thể nấu nước không nhỉ? Không chẻ củi không nấu nước thì lấy gì ăn đây? Giáo chủ đại nhân phiền muộn, làm một nhân sĩ võ lâm, hắn thấy nhân vật thư sinh có rất nhiều chỗ hắn không hiểu hết.
Lúc này lại nghe Lư Nhã Giang trong phòng vừa kho khan vừa hếch mặt sai khiến: “Mang cho ta ít nước nóng!”
“Vâng, công tử chờ chút.” Thư sinh hô xong, nghĩ thầm, hay là đổi thiết kế chút đi, thành “thư sinh khí lực tương đối lớn”, vì vậy xách búa bốp bốp mấy cái, lưu loát chẻ một đống củi, vội vàng ôm đi nấu nước.
Không bao lâu, nước nóng đã nấu xong, thư sinh bưng thau nước vào nhà, đặt bên giường Lư Nhã Giang, nhìn nhìn Lư Nhã Giang, lại nhanh chóng thu tầm mắt, cúi đầu nhẹ giọng: “Ta tên Dương Nhân Hòa, công tử ngươi tên gì?”
Lư Nhã Giang im lặng, rất lâu mới nói: “Ta… tên Hàn… Hàn Sính.”
Dương Nhân Hòa giật mình ngẩng đầu nhìn y, thấy y rủ mắt, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, Lư Nhã Giang nâng mắt nhìn qua, khẽ nhíu mày: “Ngươi còn đứng đây làm gì?”
Dương Nhân Hòa ngẩn người: “Ngươi muốn tẩy rửa ở đâu? Ngươi bị thương, để ta giúp ngươi.”
Lư Nhã Giang lắc đầu, nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Dương Nhân Hòa lại ngẩn người, chân không dời bước. Ánh mắt lạnh thấu xương của Lư Nhã Giang quét tới, hắn co rúm, đành phải lui ra ngoài, nhỏ giọng: “Đã nói đây là nhà ta…” Lui lui, đóng cửa, chừa một khe hở, cố ý giẫm chân rời đi, sau đó thu khí tức lén lút vòng về, vểnh mông nằm sấp nhìn vào khe cửa.
Lư Nhã Giang chậm rãi cởi áo ngoài cùng quần dài, giữa chừng có lẽ vì động đến vết thương mà che ngực thở dốc, sau đó mông trần ngồi xổm xuống, lấy khăn trong thau thấm nước bắt đầu tẩy rửa mông mình. Y vừa nghĩ tới hai bàn tay của tên bán hàng rong buồn nôn kia từng bóp lên liền khó chịu run run cặp mông tròn, càng dùng sức chà mạnh hơn.
Lư Nhã Giang lau rửa rất lâu, đến khi nước lạnh y mới đứng dậy, Dương Nhân Hòa theo khe cửa thấy cặp mông tròn vốn trắng nõn bị y chà thành đỏ rực như đào mật, bịt mũi cười hí hí.
Hắn hơi hối hận, cảm thấy nhân vật này thiết kế không tốt lắm. Thiết kế ban đầu là thư sinh ôn nhuận như ngọc trói gà không chặt nhát như thỏ đế, hắn thấy nhân vật này so với Giáo chủ thần bí lạnh lùng và đại hiệp phong lưu háo sắc khác nhau lắm, rất khiêu chiến năng lực sắm vai của hắn, nhưng thư sinh này thật sự khó diễn.
Một thư sinh trói gà không chặt có thể chẻ củi không nhỉ? Có thể nấu nước không nhỉ? Không chẻ củi không nấu nước thì lấy gì ăn đây? Giáo chủ đại nhân phiền muộn, làm một nhân sĩ võ lâm, hắn thấy nhân vật thư sinh có rất nhiều chỗ hắn không hiểu hết.
Lúc này lại nghe Lư Nhã Giang trong phòng vừa kho khan vừa hếch mặt sai khiến: “Mang cho ta ít nước nóng!”
“Vâng, công tử chờ chút.” Thư sinh hô xong, nghĩ thầm, hay là đổi thiết kế chút đi, thành “thư sinh khí lực tương đối lớn”, vì vậy xách búa bốp bốp mấy cái, lưu loát chẻ một đống củi, vội vàng ôm đi nấu nước.
Không bao lâu, nước nóng đã nấu xong, thư sinh bưng thau nước vào nhà, đặt bên giường Lư Nhã Giang, nhìn nhìn Lư Nhã Giang, lại nhanh chóng thu tầm mắt, cúi đầu nhẹ giọng: “Ta tên Dương Nhân Hòa, công tử ngươi tên gì?”
Lư Nhã Giang im lặng, rất lâu mới nói: “Ta… tên Hàn… Hàn Sính.”
Dương Nhân Hòa giật mình ngẩng đầu nhìn y, thấy y rủ mắt, không biết đang nghĩ gì.
Một lát sau, Lư Nhã Giang nâng mắt nhìn qua, khẽ nhíu mày: “Ngươi còn đứng đây làm gì?”
Dương Nhân Hòa ngẩn người: “Ngươi muốn tẩy rửa ở đâu? Ngươi bị thương, để ta giúp ngươi.”
Lư Nhã Giang lắc đầu, nói: “Ngươi ra ngoài đi.”
Dương Nhân Hòa lại ngẩn người, chân không dời bước. Ánh mắt lạnh thấu xương của Lư Nhã Giang quét tới, hắn co rúm, đành phải lui ra ngoài, nhỏ giọng: “Đã nói đây là nhà ta…” Lui lui, đóng cửa, chừa một khe hở, cố ý giẫm chân rời đi, sau đó thu khí tức lén lút vòng về, vểnh mông nằm sấp nhìn vào khe cửa.
Lư Nhã Giang chậm rãi cởi áo ngoài cùng quần dài, giữa chừng có lẽ vì động đến vết thương mà che ngực thở dốc, sau đó mông trần ngồi xổm xuống, lấy khăn trong thau thấm nước bắt đầu tẩy rửa mông mình. Y vừa nghĩ tới hai bàn tay của tên bán hàng rong buồn nôn kia từng bóp lên liền khó chịu run run cặp mông tròn, càng dùng sức chà mạnh hơn.
Lư Nhã Giang lau rửa rất lâu, đến khi nước lạnh y mới đứng dậy, Dương Nhân Hòa theo khe cửa thấy cặp mông tròn vốn trắng nõn bị y chà thành đỏ rực như đào mật, bịt mũi cười hí hí.
Danh sách chương