Lão nhân gục gặc đầu: “Phất Lai Triệt đích thị là một thiên tài, một thiên tài trên biển. Ta không thể không thừa nhận, trên biển Ni Tư không có chỉ huy hạm đội nào giỏi hơn hắn được. Dù người khác sau lưng đều kêu hắn là hải tặc, hắn cũng là hải tặc giỏi nhất. Nhưng không bột sao gột nên hồ, cho dù hắn giỏi hơn chỉ huy hạm đội, nếu chỉ có một cái tàu thì làm ăn được gì? Không lẽ hắn lên đất liền quyết đấu?”

Dương Túc Phong không buồn che giấu ánh mắt thất vọng, thần sắc thống khổ. Lời ra đến miệng lại thu về, sau cùng suy nghĩ một lúc mới hạ quyết tâm, nghiến răng nói: “Chúng ta còn có bao nhiêu tàu? Người đừng có nói với con là hiện tại không có cái nào hết.”

Vẻ mặt lão cũng thống khổ không kém, khó khăn lắm mới mở miệng được: “Ta biết, ngươi nhất định là vừa muốn hỏi lại vừa không dám. Bất quá, mọi chuyện đều không quan trọng nữa rồi, tất cả đã là quá khứ. Tàu của chúng ta... chúng ta từng có rất nhiều tàu... chúng ta từng có một hạm đội huy hoàng... vậy mà bây giờ chỉ có ba cái...nhà ta chi phí rất lớn... chúng ta chỉ còn cách bán tàu qua ngày... may mà bọn thương nhân liên bang La Ni Tây Á còn có hứng thú với tàu nhà ta...”

Mặt Dương Túc Phong cơ hồ méo xẹo, hắn đột nhiên đứng bật dậy, mặc cho đầu đụng mạnh vào nóc thùng xe hắn cũng không phản ứng, gào lên thảm thiết như bị thần kinh: “Cái gì? Tất cả tàu đều bị bán rồi? Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? Tàu của chúng ta! Tàu của chúng ta!”

Lão nhân hình như đã quen với chuyện bị người khác gào vào mặt nên thờ ơ với phản ứng của Dương Túc Phong, đờ đẫn đáp: “Trừ tàu ra, nhà ta còn có cái gì đáng giá hả? Chúng ta không nghĩ ra còn có cái gì để chống đỡ cuộc sống của hơn vạn người, chuyện này Phất Lai Triệt cũng không phản đối. Ngươi biết đó, tàu thuyền là sinh mạng của hắn, hắn sinh ra trên biển, trưởng thành trên biển, suốt đời lăn lộn trong sóng biển. Bán tàu khác nào bán mạng hắn, nhưng mà hắn đã đồng ý...”

Dương Túc Phong hoàn toàn rơi vào tình trạng tâm thần, hai mắt đỏ rực hệt như mấy tay cờ bạc đỏ mắt ở đổ trường, hoa chân múa tay rống: “Rốt cuộc bây giờ chúng ta còn mấy cái tàu? Người nói mau lên! Chúng ta còn mấy cái?”

Mặt mày lão trơ khấc: “Bây giờ chỉ còn ba chiếc cuối cùng, Thảo Nguyên Thần Hi, Tịch Dương Thiên Sứ, A Đức Lí Á Nặc!”

Hai mắt Dương Túc Phong mở to, kế đó lập tức u ám. Hắn dùng hết sức ép chặt lưng vào thành xe, cơ hồ ép nát nó. Hai tay hắn ôm lấy đầu, vùi đầu sát ngực mình, mười ngón tay bấu chặt tóc, giống như đứa trẻ mất đi món đồ chơi yêu thích nhất, khóc rống lên: “Bây giờ chỉ còn ba tàu, Phong Vân không còn, Anh Hùng không còn, Bạo Phong cũng không còn, Nữ Thần Tự nhiên cũng không... tất cả tàu chiến của chúng ta không còn nữa, đều không có nữa...”

Trong mười bốn lãnh chúa ở Mĩ Ni Tư, Dương gia vùng Nam Hải là gia tộc duy nhất có hải phận, cũng là gia tộc duy nhất có hải quân tư nhân. Vào thời kỳ huy hoàng nhất, hải quân của họ từng có tới mười một chiến hạm cỡ lớn và hơn hai chục Long nha chiến hạm. Trên mặt biển Ni Tư, đối diện với hải quân quốc gia, bọn họ cũng không lép vế. Thế mà hiện tại tất thảy đều mất hết. Làm sao Dương Túc Phong – kẻ đang tràn đầy nhiệt huyết không đau khổ đến độ đứt ruột đứt gan? Lão nhân thương cảm nhìn người thanh niên bận quân phục thiếu tướng phẳng phiu sạch sẽ rúc vào góc thùng xe, càng lúc càng cuộn chặt, cuối cùng co cụm thành một đống. Dường như hắn muốn nhét cả người vào cái góc âm u đó. Từ góc thùng xe phát ra tiếng co giật nhè nhẹ đầy thương tâm, giữa đêm khuya vắng vẻ thi thoảng lại có tiếng mèo kêu càng làm cho không gian thêm thê thiết.

“Phong!” lão nhân cất giọng đùng đục, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài.

Song, làm ông ta kinh hoảng chính là, Dương Túc Phong mau chóng gạt nước mắt, phấn chấn tinh thần trở lại. Nước mắt vẫn còn đọng trên mặt nhưng ánh mắt hắn trở nên bình tĩnh lạ thường. Hắn nắm chặt bội kiếm, cất giọng kiên quyết khiến người ta không thể kháng cự: “Người lập tức thông báo cho Phất Lai Triệt. Vô luận thế nào, ba chiếc tàu cuối cùng đó tuyệt đối không thể bán, mọi chuyện đều phải đợi con về đến nhà mới nói. Bất kể là ai cũng không được bán tàu, ai không nghe lời, con sẽ dùng thanh kiếm này moi ruột kẻ đó, treo lên đê phòng hộ bờ biển.”

Lão nhân sửng sốt gật đầu, chậm rãi nói: “Ba cái tàu còn lại đều là mạng sống của Phất Lai Triệt, hắn nhất định rất vui mừng khi nhận được mệnh lệnh này.”

Dương Túc Phong nắm chặt tay, hăm hở suy nghĩ một hồi, hạ giọng: “Không chỉ vậy, người còn phải thông tin về nhà, giữ lại toàn bộ công nhân và nhân viên kỹ thuật, không được giải tán bọn họ. Bất luận là cơm hay cháo, chúng ta ăn gì thì họ ăn cái đó, chuyện gì cũng phải đợi con về đến. Mặt khác, truyền lệnh cho lão Phất Áo Đức, lập tức tổ chức lại nhân viên dư ra, tuyển chọn ít nhất ba ngàn người mạnh khỏe, chiếu theo yêu cầu triển khai binh sĩ chiến đấu mà huấn luyện, đợi khi con về đến, lập tức tổ chức thành Lam Vũ quân.”

Tâm tình lão nhân vốn rất chán nản, nghe đến ba từ “Lam Vũ quân” toàn thân tức thì tỏa ra sức sống chưa từng có nhưng lại lập tức ảm đạm dần, cay đắng nói: “Phong, ngươi thật muốn trùng kiến Lam Vũ quân?”

Vẻ mặt Dương Túc Phong trở nên cứng rắn, vung vẩy hai tay, quả quyết: “Lam Vũ quân phải xây dựng lại! Dù là bình định phản loạn Mĩ Ni Tư hay là phản kháng việc Đường Minh ban cái chết cho chúng ta chăng nữa đều phải dựa vào Lam Vũ quân, những cái khác chỉ là chuyện không tưởng! Chỉ có mũi dao sắc bén của chúng ta mới có thể bảo vệ chúng ta. Đường Minh đừng tưởng dựa vào một đạo thánh chỉ muốn lấy mạng chúng ta thì có thể khiến chúng ta một đi không trở lại!”

Lão nhân lôi ra một bình rượu khác, mở nút, hung hăng tợp một ngụm, không kềm được cất giọng cao vút: “Phong, ngươi định dốc hết toàn lực thật à? Ngươi có tử tế cân nhắc hậu quả nếu làm vậy không đó? Một khi sư thứu kỳ của Lam Vũ quân tung bay trên bầu trời Mĩ Ni Tư, đồng nghĩa với việc gia tộc ta đã hoàn toàn đặt chân vào trường chiến tranh hỗn loạn này rồi.

Thậm chí có khả năng bị lôi vào vòng tranh giành quyền lực của đế quốc. Đến lúc đó, triều đình kết tội chúng ta phản nghịch, xem chúng ta như quân phản loạn Mĩ Ni Tư. Kết quả thế nào, là ai cũng vô phương đoán trước được. Thậm chí, lịch sử gia tộc chúng ta cũng được đặt dấu chấm hết.”

Dương Túc Phong chăm chú nhìn lão: “Không lẽ chúng ta cứ tiếp tục trung thành với Đường Minh? Tiếp tục thuần phục mà không biết ngày nào hắn đem chúng ta ra xử tử?”

Lão nhân ngẩn người, ôm lấy bình rượu, nghĩ ngợi một cách khổ sở.

Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, ráng dằn cơn kích động, lấy hết bình tĩnh nói: “Lam Vũ quân phải được trùng kiến! Dương gia ta từ lúc bắt đầu đi theo Đường Xuyên, không có chuyện trên chiến trường lại rút lui. Quá khứ đã vậy, hôm nay cũng như vậy! Danh dự của Dương gia đâu phải nhờ vào cái miệng mà là lấy từ trong tay địch nhân. Chỉ có máu của địch nhân mới làm cho sư thứu kỳ của Lam Vũ quân tỏa hào quang lần nữa. Trường kiếm Dương gia ngủ quên hơn hai trăm năm nay giờ phải được rút ra khỏi vỏ. Dù tương lai thế nào, hiện tại phải bắt đầu mài kiếm!”

Tâm tình lão nhân hết sức phức tạp, đưa mắt nhìn hắn, dáng vẻ lo lắng không yên. Càng lúc lão càng thấy mờ mịt, chầm chậm hỏi: “Phong, ngươi hạ quyết tâm thật à? Ngươi không hối hận chứ?”

Dương Túc Phong đáp không hề do dự: “Ý con đã quyết! Tuyệt không hối hận!”

Lão nhân lặng lẽ thở dài, thần sắc thảm não: “Ta nghĩ muốn lão Phất Áo Đức tổ chức mấy ngàn người không thành vấn đề, cái khó là nhiều người như vậy sẽ tiêu tốn không ít sức lực.”

Dương Túc Phong kiên quyết đáp: “Dù chỉ có năm trăm người cũng phải xây dựng lại Lam Vũ quân!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện