Mặt Lăng Thanh Tư không chút biểu tình, đáp: “Không cần chuẩn bị pháp trường. Căn cứ luật lệ mới nhất do Bộ Pháp Vụ ban hành, người phạm tội hình sự, không kể nặng nhẹ đều bị xử lưu đày, lưu đày tới Mĩ Ni Tư. Theo giải thích của bộ Nội Vụ đế quốc, tội phạm hình sự sẽ bị tống qua biển Linh Đinh rồi cho đổ bộ lên cảng Mễ Luân. Sinh tồn từ lúc đó trở đi, đế quốc không quản nữa!”
Trong phòng hốt nhiên tĩnh lặng như tờ, dường như mọi người đều bị tắc ngang cổ họng, không có một tiếng động nào phát ra.
Chỉ có khóe miệng Dương Túc Phong là nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh nhợt nhạt.
Dường như có cây kim rơi xuống đất.
Rất lâu, Điệp Tư Thi mới ngắc ngứ lên tiếng: “Thanh Tư tỷ tỷ, tỷ vừa mới nói gì vậy?”
Lăng Thanh Tư ngó Dương Túc Phong, thản nhiên đáp: “Dương Túc Phong, chiếu theo luật lệ mới nhất của đế quốc, ngươi phải bị lưu đày tới Mĩ Ni Tư!”
Dương Túc Phong hơi gập người, lãnh đạm: “Tạ pháp quan đại nhân phán quyết công bằng, ta nguyện ý tiếp nhận, không muốn kháng án!”
Thình lình Điệp Tư Thi ré lên: “Không, không, Lăng Thanh Tư, tỷ nhất định nhớ sai rồi! Hắn phạm tội như vậy, sao chỉ đày đến Mĩ Ni Tư? Phải lập tức phán hắn tội chết! Treo cổ, thiêu chết, ngũ xa phanh thây, trảm quyết...”
Lăng Thanh Tư lạnh lùng nói: “Điệp nhị tiểu thư, ta phán quyết hoàn toàn căn cứ theo luật pháp đế quốc. Có luật pháp phải dựa vào luật pháp, có luật pháp thì phải tuân theo, chấp pháp phải nghiêm, phạm pháp phải truy cứu, đạo lí cơ bản này cô không hiểu sao? Điệp Tư Thi cơ hồ lại bị kích động lần nữa, thở hổn hển, hung hăng nói: “Không phải vừa mới nói rồi sao? Bất kể là cưỡng gian hay giết người đều phải tử hình? Sao bây giờ lại biến thành lưu đày đến Mĩ Ni Tư?”
Điệp Phong Vũ gần như cũng rít lên: “Nói đi! Sao lại như thế?”
Lăng Thanh Tư đưa cho Điệp Phong Vũ một phần văn kiện, bình tĩnh đáp: “Thật xấu hổ, sư đoàn trưởng, đây là mệnh lệnh hoàng đế đích thân ban bố, tôi không thể không chấp hành. Đây là bản gốc văn kiện Bộ Pháp Vụ công bố, luật hình sự mới bắt đầu thi hành từ ngày 11 tháng 10 thiên nguyên 1727. Tội phạm hình sự, bất kể nặng nhẹ ra sao, đều phán quyết lưu đày, địa điểm lưu đày là Mĩ Ni Tư!”
Điệp Phong Vũ lướt qua văn kiện, không thèm hé răng. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn Dương Túc Phong, giận dữ hỏi: “Ngươi đã biết kết cục này từ đầu đúng không? Cho nên mới mau mắn nhận tội như vậy, đúng không?”
Dương Túc Phong cười cười lịch sự gật đầu, mặc nhiên thừa nhận tất cả.
Đường Tư đột nhiên xông vào, nóng nảy la lớn: “Pháp quan đại nhân, không thể như vậy được, loại người như hắn mà chỉ xử lưu đày thôi sao? Ta nhắc cô, luật mới căn bản không thích hợp với hắn, cô có lầm không?”
Lăng Thanh Tư bình tĩnh đáp: “Tổng đốc đại nhân, là một quân pháp quan, sự hiểu biết về luật pháp của ta cao hơn ngài nhiều, những điểm trọng yếu trong văn kiện này đương nhiên ta không lầm được. Bộ Pháp Vụ ban bố pháp lệnh này ngày11 tháng 10, nêu rõ thời điểm bắt đầu có hiệu lực là kể từ ngày ban hành, cũng có nghĩa là thi hành kể từ ngày 11 tháng 10. Tội giết người và tội cưỡng gian của hắn phạm phải vào hai ngày 12 và 14 tháng 10, là thời điểm sau khi ban hành pháp lệnh, phải xử vào tội lưu đày...”
Đường Tư nhăn mặt hỏi: “Thời gian phạm tội chỉ cách nhau có một ngày, sao không thể dùng luật cũ để xử tội hắn?”
Lăng Thanh Tư nghiêm túc nói: “Tổng đốc đại nhân, ngài nói vậy là sai rồi, ngài nói thế tức là miệt thị sự tôn nghiêm của pháp luật. Nếu biết luật mà không làm, còn gì là quản lý quốc gia?”
Điệp Phong Vũ đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó, tuôn một tràng: “Không, ta không tin! Phải rồi, hắn là quân nhân, không thể xử lý bằng hình luật, phải dùng quân luật!”
Lăng Thanh Tư cau mày: “Dương Túc Phong tuy mang quân hàm thiếu tướng, nhưng thực tế chỉ là tước hiệu danh dự. Hắn không có chức vụ chính thức trong quân đội, thậm chí không có quân lính. Cũng có nghĩa là, hắn vốn không phải nhân viên biên chế quân đội. Thành ra, cân nhắc biện pháp dụng hình với hắn, không thể dùng quân luật, chỉ có thể xử theo luật hình sự!”
Điệp Tư Thi gần như rống lên: “Không, phần tử phạm tội ác khủng khiếp như hắn, không thể chỉ xử lưu đày đơn giản như vậy được! Đày hắn đến Mĩ Ni Tư khác nào thả hổ về rừng?”
Lăng Thanh Tư lạnh lùng đáp: “Đương nhiên ta biết, nhưng là một quân pháp quan, ta phải làm đúng quy định pháp luật, cho dù trong lòng ta biết rõ điều luật này không phù hợp. Bất luận thế nào, đây là luật do Bộ Pháp Vụ ban bố, chúng ta phải nghiêm chỉnh chấp hành, bằng không tức là biết luật mà không theo!”
Điệp Phong Vũ tức giận gầm lên: “Cái Bộ Pháp Vụ ấy đi chết đi! Một lũ rác rưởi! Người đâu, lôi hắn ra chém!”
Một đội Thanh Nhan Phi Ưng lập tức tiến vào, cúi đầu đứng vây quanh Dương Túc Phong.
Lăng Thanh Tư ra hiệu cho Thanh Nhan Phi Ưng không được vọng động, cao giọng: “Phượng Vũ tướng quân, tôi hiểu rất rõ ngài đang phẫn nộ. Tôi cũng không có quyền ngăn cản ngài giết hắn. Nhưng riêng cá nhân tôi mà nói, ngài đã can thiệp nghiêm trọng đến chức quyền của tôi, xâm phạm sự tôn nghiêm của pháp luật. vì thế, tôi thận trọng kháng nghị với ngài, biết pháp không tuân sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Hơn nữa điều luật này do hoàng đế đích thân ban bố, cũng tức là quyền lực chí cao vô thượng, làm ngược lại nó, hậu quả thế nào khó mà tưởng tượng nổi.”
Điệp Phong Vũ ngẩn ra, ấm ức nói: “Luật pháp hoang đường như vậy sao có thể... ta không sao hiểu rõ được!”
Đường Tư cũng gào lên: “Đúng thế! Pháp luật gì mà hoang đường vậy...”
Lăng Thanh Tư chăm chú nhìn y, bình thản: “Tổng đốc đại nhân, ngài nói câu này có phải ám chỉ bệ hạ hoang đường không?”
Đường Tư tức thì biến sắc, ngậm chặt miệng lại.
Thần sắc Điệp Phong Vũ nặng nề, tuy trong lòng bất bình nhưng không có cách nào khác.
Lăng Thanh Tư chậm rãi nói: “Kì thật lưu đày đến Mĩ Ni Tư, trong mắt đa số người, so với tử hình còn thê thảm hơn. Mĩ Ni Tư hiện giờ hỗn loạn trùng trùng, lương thực thiếu hụt, dân chúng bạo loạn khắp nơi. Phạm nhân bị đẩy đến đó đều phải đối mặt với vấn đề sinh tồn trước tiên, cảm giác sống không bằng chết đó e rằng còn khó chịu hơn là bị tử hình...”
Điệp Tư Thi thét lên: “Không giống! Cho hắn về Mĩ Ni Tư là đáp ứng tâm nguyện của hắn!”
Lăng Thanh Tư im lặng không đáp.
Điệp Phong Vũ nhìn Dương Túc Phong trừng trừng, giận dữ nói: “Bệ hạ sao lại phóng thích tên ác ma này về Mĩ Ni Tư được chứ? Lăng Thanh Tư, sao cô có thể đưa ra phán quyết như vậy?”
Lăng Thanh Tư bình tĩnh đáp: “Là một quân pháp quan, tôi phải chấp hành luật pháp, không thể phán quyết theo tình cảm yêu ghét của bản thân, nếu không thiên hạ ắt sẽ đại loạn. Tâm tư của tôi cũng giống mọi người, khinh bỉ căm ghét hắn, chỉ hận không thể xử tử hắn liền. Nhưng tôi không thể làm vậy, vì luật pháp không cho phép!”
Thở dài một hồi, Lăng Thanh Tư nói tiếp: “Thực ra, lưu đày hắn đến Mĩ Ni Tư có gì không tốt chứ? Nếu hắn chết ở đó, chúng ta không cần phải thi hành án tử, có gì khác biệt đâu? Bằng như hắn không chết, hắn tất phải chiến đấu với bạo dân, tiêu diệt bọn chúng. Nếu hắn có thể sống sót trở về, hắn chính là đại biểu thu phục Mĩ Ni Tư. Chừng đó hắn là công thần, bệ hạ chắc chắn sẽ xá miễn mọi tội trạng. Chúng ta hà tất phải chuốc lấy phiền não?”
Điệp Tư Thi phẫn nộ lên tiếng: “Nhưng ta không cam tâm nhìn hắn được thả ra. Ta không muốn thấy tên ác ma này tự do nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Lăng Thanh Tư chán ngán nói: “Tất cả đều là luật pháp quy định, ta chỉ y theo luật mà phán quyết. Nếu các người thấy ta không nên đưa ra phán quyết đó, các người có thể cân nhắc việc thay quân pháp quan...”
Điệp Tư Thi vội vàng nói: “Không, Thanh Tư, tỷ đừng hiểu lầm, ta không có ý đó...”
Lăng Thanh Tư nói: “Nếu không ai có ý định đổi quân pháp quan, vậy nghĩa là phán quyết của ta có hiệu lực!”
Điệp Phong Vũ hung hăng nhìn Dương Túc Phong, gằn từng tiếng một: “Dương Túc Phong, ngươi sẽ vẫn giữ được mạng chó của ngươi! Nhưng không có nghĩa là ta bỏ qua cho ngươi. Nếu ngươi còn làm chuyện xấu để ta bắt được, ta nhất định tiễn ngươi tới giá treo cổ!”
Dương Túc Phong thản nhiên đáp: “Ta nhất định sẽ chú ý, không để rơi vào tay ngươi lần nữa!”
Điệp Phong Vũ quất ngọn roi xuống, đập nát một cái ghế gỗ, hiển nhiên tức giận cực điểm.
Lăng Thanh Tư lại dửng dưng như không, nói: “Dương Túc Phong, lát nữa ngươi sẽ bị đưa tới Mĩ Ni Tư! Ngươi còn có điều gì muốn nói không? Còn cần giải thích gì không? Có muốn giúp đỡ không? Nếu yêu cầu hợp lí, chúng ta sẽ đáp ứng!”
Dương Túc Phong chậm rãi: “Ta chỉ muốn mau chóng về Mĩ Ni Tư!”
Điệp Tư Thi ré lên: “Không, ta không chấp nhận phán quyết này! Tỷ tỷ, tỷ phải lập tức xử tử hắn!”
Mặt Điệp Phong Vũ tối sầm, bất thình lình thét lên: “Người đâu!”
Bốn Thanh Nhan Phi Ưng im hơi lặng tiếng bước vào, toàn thân sát khí dày đặc.
Tài Băng Tiêu không nén được kêu lên, cả Tô Lăng Tuyết cũng mở to mắt, im lặng nhìn mọi việc diễn ra trước mắt.
Điệp Phong Vũ lạnh lùng cất giọng: “Dương Túc Phong, ta không cách nào bỏ qua cho tên ác ma nhà ngươi! Pháp luật đã không thể trừng phạt, ta chỉ còn cách tiễn ngươi lên đoạn đầu đài! Ta cho ngươi thời gian 3 phút, ngươi có di ngôn gì thì nói mau đi!”
Lăng Thanh Tư biến sắc, cau mày: “Phượng Vũ tướng quân...”
Điệp Phong Vũ xua tay, ra dấu cô ta không cần phải nhiều lời nữa, nói dứt khoát: “Tất cả hậu quả ta sẽ tự gánh chịu!”
Lăng Thanh Tư bất lực ngồi xuống.
Dương Túc Phong yếu ớt vịn ghế đứng dậy, hai mắt vô hồn nhìn chung quanh, ánh mắt trống rỗng, bước chân nhẹ bẫng, toàn thân lắc lư lảo đảo dường như không còn chút sức lực nào, chỉ cần gió thổi qua là có thể ngã.
Điệp Tư Thi cười lạnh: “Dương Túc Phong, ngày tàn của ngươi tới rồi! Ngươi đã biết sợ chưa?”
Dương Túc Phong không đáp.
Điệp Phong Vũ lạnh lùng nhìn hắn: “Còn 2 phút 30 giây, ngươi muốn nói thì nói mau đi, không thì, lên đường!”
Trong phòng hốt nhiên tĩnh lặng như tờ, dường như mọi người đều bị tắc ngang cổ họng, không có một tiếng động nào phát ra.
Chỉ có khóe miệng Dương Túc Phong là nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh nhợt nhạt.
Dường như có cây kim rơi xuống đất.
Rất lâu, Điệp Tư Thi mới ngắc ngứ lên tiếng: “Thanh Tư tỷ tỷ, tỷ vừa mới nói gì vậy?”
Lăng Thanh Tư ngó Dương Túc Phong, thản nhiên đáp: “Dương Túc Phong, chiếu theo luật lệ mới nhất của đế quốc, ngươi phải bị lưu đày tới Mĩ Ni Tư!”
Dương Túc Phong hơi gập người, lãnh đạm: “Tạ pháp quan đại nhân phán quyết công bằng, ta nguyện ý tiếp nhận, không muốn kháng án!”
Thình lình Điệp Tư Thi ré lên: “Không, không, Lăng Thanh Tư, tỷ nhất định nhớ sai rồi! Hắn phạm tội như vậy, sao chỉ đày đến Mĩ Ni Tư? Phải lập tức phán hắn tội chết! Treo cổ, thiêu chết, ngũ xa phanh thây, trảm quyết...”
Lăng Thanh Tư lạnh lùng nói: “Điệp nhị tiểu thư, ta phán quyết hoàn toàn căn cứ theo luật pháp đế quốc. Có luật pháp phải dựa vào luật pháp, có luật pháp thì phải tuân theo, chấp pháp phải nghiêm, phạm pháp phải truy cứu, đạo lí cơ bản này cô không hiểu sao? Điệp Tư Thi cơ hồ lại bị kích động lần nữa, thở hổn hển, hung hăng nói: “Không phải vừa mới nói rồi sao? Bất kể là cưỡng gian hay giết người đều phải tử hình? Sao bây giờ lại biến thành lưu đày đến Mĩ Ni Tư?”
Điệp Phong Vũ gần như cũng rít lên: “Nói đi! Sao lại như thế?”
Lăng Thanh Tư đưa cho Điệp Phong Vũ một phần văn kiện, bình tĩnh đáp: “Thật xấu hổ, sư đoàn trưởng, đây là mệnh lệnh hoàng đế đích thân ban bố, tôi không thể không chấp hành. Đây là bản gốc văn kiện Bộ Pháp Vụ công bố, luật hình sự mới bắt đầu thi hành từ ngày 11 tháng 10 thiên nguyên 1727. Tội phạm hình sự, bất kể nặng nhẹ ra sao, đều phán quyết lưu đày, địa điểm lưu đày là Mĩ Ni Tư!”
Điệp Phong Vũ lướt qua văn kiện, không thèm hé răng. Cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn Dương Túc Phong, giận dữ hỏi: “Ngươi đã biết kết cục này từ đầu đúng không? Cho nên mới mau mắn nhận tội như vậy, đúng không?”
Dương Túc Phong cười cười lịch sự gật đầu, mặc nhiên thừa nhận tất cả.
Đường Tư đột nhiên xông vào, nóng nảy la lớn: “Pháp quan đại nhân, không thể như vậy được, loại người như hắn mà chỉ xử lưu đày thôi sao? Ta nhắc cô, luật mới căn bản không thích hợp với hắn, cô có lầm không?”
Lăng Thanh Tư bình tĩnh đáp: “Tổng đốc đại nhân, là một quân pháp quan, sự hiểu biết về luật pháp của ta cao hơn ngài nhiều, những điểm trọng yếu trong văn kiện này đương nhiên ta không lầm được. Bộ Pháp Vụ ban bố pháp lệnh này ngày11 tháng 10, nêu rõ thời điểm bắt đầu có hiệu lực là kể từ ngày ban hành, cũng có nghĩa là thi hành kể từ ngày 11 tháng 10. Tội giết người và tội cưỡng gian của hắn phạm phải vào hai ngày 12 và 14 tháng 10, là thời điểm sau khi ban hành pháp lệnh, phải xử vào tội lưu đày...”
Đường Tư nhăn mặt hỏi: “Thời gian phạm tội chỉ cách nhau có một ngày, sao không thể dùng luật cũ để xử tội hắn?”
Lăng Thanh Tư nghiêm túc nói: “Tổng đốc đại nhân, ngài nói vậy là sai rồi, ngài nói thế tức là miệt thị sự tôn nghiêm của pháp luật. Nếu biết luật mà không làm, còn gì là quản lý quốc gia?”
Điệp Phong Vũ đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó, tuôn một tràng: “Không, ta không tin! Phải rồi, hắn là quân nhân, không thể xử lý bằng hình luật, phải dùng quân luật!”
Lăng Thanh Tư cau mày: “Dương Túc Phong tuy mang quân hàm thiếu tướng, nhưng thực tế chỉ là tước hiệu danh dự. Hắn không có chức vụ chính thức trong quân đội, thậm chí không có quân lính. Cũng có nghĩa là, hắn vốn không phải nhân viên biên chế quân đội. Thành ra, cân nhắc biện pháp dụng hình với hắn, không thể dùng quân luật, chỉ có thể xử theo luật hình sự!”
Điệp Tư Thi gần như rống lên: “Không, phần tử phạm tội ác khủng khiếp như hắn, không thể chỉ xử lưu đày đơn giản như vậy được! Đày hắn đến Mĩ Ni Tư khác nào thả hổ về rừng?”
Lăng Thanh Tư lạnh lùng đáp: “Đương nhiên ta biết, nhưng là một quân pháp quan, ta phải làm đúng quy định pháp luật, cho dù trong lòng ta biết rõ điều luật này không phù hợp. Bất luận thế nào, đây là luật do Bộ Pháp Vụ ban bố, chúng ta phải nghiêm chỉnh chấp hành, bằng không tức là biết luật mà không theo!”
Điệp Phong Vũ tức giận gầm lên: “Cái Bộ Pháp Vụ ấy đi chết đi! Một lũ rác rưởi! Người đâu, lôi hắn ra chém!”
Một đội Thanh Nhan Phi Ưng lập tức tiến vào, cúi đầu đứng vây quanh Dương Túc Phong.
Lăng Thanh Tư ra hiệu cho Thanh Nhan Phi Ưng không được vọng động, cao giọng: “Phượng Vũ tướng quân, tôi hiểu rất rõ ngài đang phẫn nộ. Tôi cũng không có quyền ngăn cản ngài giết hắn. Nhưng riêng cá nhân tôi mà nói, ngài đã can thiệp nghiêm trọng đến chức quyền của tôi, xâm phạm sự tôn nghiêm của pháp luật. vì thế, tôi thận trọng kháng nghị với ngài, biết pháp không tuân sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Hơn nữa điều luật này do hoàng đế đích thân ban bố, cũng tức là quyền lực chí cao vô thượng, làm ngược lại nó, hậu quả thế nào khó mà tưởng tượng nổi.”
Điệp Phong Vũ ngẩn ra, ấm ức nói: “Luật pháp hoang đường như vậy sao có thể... ta không sao hiểu rõ được!”
Đường Tư cũng gào lên: “Đúng thế! Pháp luật gì mà hoang đường vậy...”
Lăng Thanh Tư chăm chú nhìn y, bình thản: “Tổng đốc đại nhân, ngài nói câu này có phải ám chỉ bệ hạ hoang đường không?”
Đường Tư tức thì biến sắc, ngậm chặt miệng lại.
Thần sắc Điệp Phong Vũ nặng nề, tuy trong lòng bất bình nhưng không có cách nào khác.
Lăng Thanh Tư chậm rãi nói: “Kì thật lưu đày đến Mĩ Ni Tư, trong mắt đa số người, so với tử hình còn thê thảm hơn. Mĩ Ni Tư hiện giờ hỗn loạn trùng trùng, lương thực thiếu hụt, dân chúng bạo loạn khắp nơi. Phạm nhân bị đẩy đến đó đều phải đối mặt với vấn đề sinh tồn trước tiên, cảm giác sống không bằng chết đó e rằng còn khó chịu hơn là bị tử hình...”
Điệp Tư Thi thét lên: “Không giống! Cho hắn về Mĩ Ni Tư là đáp ứng tâm nguyện của hắn!”
Lăng Thanh Tư im lặng không đáp.
Điệp Phong Vũ nhìn Dương Túc Phong trừng trừng, giận dữ nói: “Bệ hạ sao lại phóng thích tên ác ma này về Mĩ Ni Tư được chứ? Lăng Thanh Tư, sao cô có thể đưa ra phán quyết như vậy?”
Lăng Thanh Tư bình tĩnh đáp: “Là một quân pháp quan, tôi phải chấp hành luật pháp, không thể phán quyết theo tình cảm yêu ghét của bản thân, nếu không thiên hạ ắt sẽ đại loạn. Tâm tư của tôi cũng giống mọi người, khinh bỉ căm ghét hắn, chỉ hận không thể xử tử hắn liền. Nhưng tôi không thể làm vậy, vì luật pháp không cho phép!”
Thở dài một hồi, Lăng Thanh Tư nói tiếp: “Thực ra, lưu đày hắn đến Mĩ Ni Tư có gì không tốt chứ? Nếu hắn chết ở đó, chúng ta không cần phải thi hành án tử, có gì khác biệt đâu? Bằng như hắn không chết, hắn tất phải chiến đấu với bạo dân, tiêu diệt bọn chúng. Nếu hắn có thể sống sót trở về, hắn chính là đại biểu thu phục Mĩ Ni Tư. Chừng đó hắn là công thần, bệ hạ chắc chắn sẽ xá miễn mọi tội trạng. Chúng ta hà tất phải chuốc lấy phiền não?”
Điệp Tư Thi phẫn nộ lên tiếng: “Nhưng ta không cam tâm nhìn hắn được thả ra. Ta không muốn thấy tên ác ma này tự do nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”
Lăng Thanh Tư chán ngán nói: “Tất cả đều là luật pháp quy định, ta chỉ y theo luật mà phán quyết. Nếu các người thấy ta không nên đưa ra phán quyết đó, các người có thể cân nhắc việc thay quân pháp quan...”
Điệp Tư Thi vội vàng nói: “Không, Thanh Tư, tỷ đừng hiểu lầm, ta không có ý đó...”
Lăng Thanh Tư nói: “Nếu không ai có ý định đổi quân pháp quan, vậy nghĩa là phán quyết của ta có hiệu lực!”
Điệp Phong Vũ hung hăng nhìn Dương Túc Phong, gằn từng tiếng một: “Dương Túc Phong, ngươi sẽ vẫn giữ được mạng chó của ngươi! Nhưng không có nghĩa là ta bỏ qua cho ngươi. Nếu ngươi còn làm chuyện xấu để ta bắt được, ta nhất định tiễn ngươi tới giá treo cổ!”
Dương Túc Phong thản nhiên đáp: “Ta nhất định sẽ chú ý, không để rơi vào tay ngươi lần nữa!”
Điệp Phong Vũ quất ngọn roi xuống, đập nát một cái ghế gỗ, hiển nhiên tức giận cực điểm.
Lăng Thanh Tư lại dửng dưng như không, nói: “Dương Túc Phong, lát nữa ngươi sẽ bị đưa tới Mĩ Ni Tư! Ngươi còn có điều gì muốn nói không? Còn cần giải thích gì không? Có muốn giúp đỡ không? Nếu yêu cầu hợp lí, chúng ta sẽ đáp ứng!”
Dương Túc Phong chậm rãi: “Ta chỉ muốn mau chóng về Mĩ Ni Tư!”
Điệp Tư Thi ré lên: “Không, ta không chấp nhận phán quyết này! Tỷ tỷ, tỷ phải lập tức xử tử hắn!”
Mặt Điệp Phong Vũ tối sầm, bất thình lình thét lên: “Người đâu!”
Bốn Thanh Nhan Phi Ưng im hơi lặng tiếng bước vào, toàn thân sát khí dày đặc.
Tài Băng Tiêu không nén được kêu lên, cả Tô Lăng Tuyết cũng mở to mắt, im lặng nhìn mọi việc diễn ra trước mắt.
Điệp Phong Vũ lạnh lùng cất giọng: “Dương Túc Phong, ta không cách nào bỏ qua cho tên ác ma nhà ngươi! Pháp luật đã không thể trừng phạt, ta chỉ còn cách tiễn ngươi lên đoạn đầu đài! Ta cho ngươi thời gian 3 phút, ngươi có di ngôn gì thì nói mau đi!”
Lăng Thanh Tư biến sắc, cau mày: “Phượng Vũ tướng quân...”
Điệp Phong Vũ xua tay, ra dấu cô ta không cần phải nhiều lời nữa, nói dứt khoát: “Tất cả hậu quả ta sẽ tự gánh chịu!”
Lăng Thanh Tư bất lực ngồi xuống.
Dương Túc Phong yếu ớt vịn ghế đứng dậy, hai mắt vô hồn nhìn chung quanh, ánh mắt trống rỗng, bước chân nhẹ bẫng, toàn thân lắc lư lảo đảo dường như không còn chút sức lực nào, chỉ cần gió thổi qua là có thể ngã.
Điệp Tư Thi cười lạnh: “Dương Túc Phong, ngày tàn của ngươi tới rồi! Ngươi đã biết sợ chưa?”
Dương Túc Phong không đáp.
Điệp Phong Vũ lạnh lùng nhìn hắn: “Còn 2 phút 30 giây, ngươi muốn nói thì nói mau đi, không thì, lên đường!”
Danh sách chương