Dương Túc Phong lúc này có vẻ lơ đễnh, ánh mắt phiêu hốt vô định, trong mắt cũng đã hiển lộ ra tơ máu đỏ nhạt. Nhìn thần thái khác lạ của hắn, các nữ nhân đều chú ý đến, nhưng các nàng đều không quá quan tâm về chuyện đó, các nàng không nghĩ ra đó sẽ là cái lồng hắc ám chụp xuống người các nàng.
Tô Lăng Tuyết vẫn còn chưa diễn thuyết xong, đang còn muốn nói tiếp thì thấy một sư gia bộ dáng tỏ ra lúng túng hoảng hốt được Đổng lão bản đưa vào, tiến đến bên cạnh Đường Tư, kề tai nói vài câu, sắc mặt Đường Tư thoáng thay đổi, nhưng lập tức khôi phục lại được vẻ bình thường. Lão áy náy nhìn mọi người:
- Thật là xin lỗi, ta có chút chuyện cần phải xử lý, không thể bồi tiếp được. Mọi người cứ ở chỗ này tiếp tục, không cần vì ta mà mất đi hứng thú, ta sẽ cố gắng để nhanh chóng quay lại.
Đám người Dương Túc Phong còn đang ngạc nhiên đã thấy Đường Tư vội vã rời đi.
Tô Lăng Tuyết nói với vẻ nghi hoặc:
- Không lẽ bên ngoài phát sinh chuyện gì hay sao? Ánh mắt Tài Băng Tiêu rất kỳ quái, do dự một lúc rồi nói:
- Muội cũng không biết.
Dương Túc Phong đương nhiên không quan trọng chuyện đó trong lòng, bình thản nói:
- Chẳng phải lão đã nói rồi sao, lát nữa lão sẽ quay trở lại. Chúng ta cứ ở đây chờ lão quay lại rồi hỏi, như thế chẳng tốt hơn hay ư? Ngồi đoán mò làm gì?
Tô Lăng Tuyết cười lạnh nói:
- Đúng vậy, có nhưng người chỉ biết suy nghĩ thiển cận, sống lay lắt qua ngày, không hề suy nghĩ đến tương lai, cũng vì thế mà cho đến khi chết cũng không biết là chết như thế nào.
Lời này của nàng nói ra không hề khách khí, hơn nữa còn tràn ngập sự khinh miệt đối với Dương Túc Phong. Tài Băng Tiêu và mấy người nghe xong đều không nhịn được lén nhìn Dương Túc Phong, sợ hắn nổi điên. Nhưng kỳ quái thay, Dương Túc Phong không hề nói gì cả, chỉ có ánh mắt là trở nên đỏ sậm lại, dường như những gân máu bên trong đã bị nứt vỡ. Thấy hắn nhìn thẳng vào mặt mình, Tô Lăng Tuyết cũng cảm thấy căng thẳng, cả người nóng lên, toát ra mồ hôi, miệng lưỡi cũng trở nên khô khốc.
Trong bầu không khí căng thẳng quái dị, Tài Băng Tiêu đột nhiên hiểu được một điều – đầu mình đột nhiên trở nên mơ hồ, cả người mất đi khí lực, mặc dù trong đầu vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, nhưng tứ chí đã không còn năng lực cử động. Nàng liếc mắt nhìn mấy nữ nhân còn lại, phát hiện mọi người cũng hệt như mình, gương mặt Tô Lăng Tuyết không biết đã đỏ ửng từ lúc nào, hết sức quyến rũ, bộ ngực cao vút phập phồng mãnh liệt, phảng phất nội tâm bị dục vọng gào thét.
- Không hay….- Tài Băng Tiêu mơ hồ cảm nhận được một chuyện không may sẽ xảy ra, nhưng nàng hoàn toàn không có khí lực để ngăn cản.
Ánh nến trong phòng cũng bất đồ trở nên chập chờn, ánh sáng trong phòng tối đi một chút, càng khiến cho bầu không khí thêm tà quái, kích thích dục vọng trong lòng mỗi người, tiếng hô hấp cũng đã dần nổi bật lên một cách rõ ràng. Ngay lúc này, Tô Lăng Tuyết cố gắng thốt lên:
- Dương Túc Phong, ngươi muốn làm gì, ngươi…..
Tài Băng Tiêu dùng chút sức lực cuối cùng trong người, la lớn:
- Không phải là hắn, không phải là hắn, người đâu, cứu mạng! – Nhưng vô luận nàng kêu gào như thế nào thì tai nàng lại không hề nghe thấy bất cứ thanh âm nào cả, cả người tê nhũn, chỉ có ý thức là còn hoạt động. Trong ánh đèn leo lét ảm đạm, nàng mơ hồ nhìn thấy Dương Túc Phong thô bạo nhấc Tô Lăng Tuyết từ ghế bành, thất tha thất thểu ôm nàng đến đặt trên ghế sô-pha màu trắng.
Cả người Tô Lăng Tuyết mềm uột như cọng bún, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, chỉ có điều nàng không thể nói chuyện. Nàng vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy Dương Túc Phong lúc này như biến thành một con sói hung dữ trong đêm, mỗi một lỗ chân lông đều tỏa ra khí tức tội ác, cặp mắt của hắn như hai khối than cháy đỏ, cách hắn mấy thước cũng có thể cảm nhận được sức nóng từ nơi đó tỏa ra.
Bản năng của Tài Băng Tiêu run rẩy kêu lên:
- Không, không, ngươi đừng để lâm vào cạm bẫy, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục…. – Song, không ai nghe được, trong sương phòng chỉ có tiếng thở dốc đầy sợ hãi và hơi thở hồng hộc như dã thú của nam nhân.
Trước ánh mắt tràn đầy hoảng sợ của bốn nữ nhân, Dương Túc Phong điên cuồng xé toạc trang phục trên người, áp sát tấm thân trần vào người Tô Lăng Tuyết. Tô Lăng Tuyết bất lực khẽ nhúc nhích một chút, vô tình lại càng kích thích dục vọng của nam nhân. Dương Túc Phong tựa hồ muốn phát tiết bất mãn trong lòng đối với nàng, chậm rãi giật tung từng món quần áo trên người nàng, bắt nàng phải ngước mắt, hiển lộ ra toàn bộ thân thể trên ghế sô-pha, hai chân trắng như tuyết, mịn như nhung bị cường lực tách ra, khiến cho bộ phận thần bí nhất của nữ nhân thành thục hiện ra trước mắt người khác. Cổ họng của Dương Túc Phong không ngừng giật giật, phát ra tiếng thở dốc đầy dữ tợn. Thân hình khiết bạch của Tô Lăng Tuyết chợt hiện lên một vầng đỏ phơn phớt, khiến cho Tài Băng Tiêu không khỏi cảm thấy đau đớn, song trong lòng lại pha lẫn một chút cảm giác hâm mộ bất thường.
Tiếng thở của Dương Túc Phong càng ngày càng nặng nề, thân thể trần truồng của hắn đứng trước ghế sô-pha, ánh mắt dâm đãng nhìn đăm đăm vào thân thể xinh đẹp phía trước, rốt cuộc, hắn hú lên một tiếng quái dị, cả người như một con thú hoang dã chồm về phía cừu non. Sự đau khổ của Tô Lăng Tuyết đã xé rách tâm can của ba nữ nhân, thân hình các nàng không khỏi co gập lại. Thế nhưng tiếng thở dốc của nam nhân khi đạt được mục đích, mang theo khoái cảm vô tận lại khiến cho các nàng chấn động trong lòng, các nàng sợ hãi, các nàng run rẩy, nhưng lại không cách nào có thể tránh né được. Thanh âm hổn hển của nam nữ giao hợp cứ nhảy múa bên tai các nàng, thanh âm đó bao gồm cả sự đau đớn của nữ nhân, sự khoái trá của nam nhân, ngoài ra, Dương Túc Phong thỉnh thoảng lại lải nhải vài tiếng “ngươi dám coi thường ta, ngươi dám xem thường ta” – một loại ngữ âm khản đục mơ hồ, như muốn phát tiết hết thảy bực tức trong lòng, muốn đưa các nàng từ thiên đường nhấn chìm xuống địa ngục.
Khóe mắt Tài Băng Tiêu đã rưng rưng lệ, chỉ biết oán thán trong lòng:
- Dương Túc Phong, ngươi hoàn toàn trụy nhập vào hắc ám.
Một cơn gió vô tình thổi qua, dập tắt một ngọn nến leo lét, tiếng thở hồng hộc của nam nhân lại càng vang lên mạnh mẽ…..
Cũng không biết trải qua bao lâu, Dương Túc Phong mới thỏa mãn rời khỏi thân thể Tô Lăng Tuyết đứng lên, hình thể trần truồng của nữ nhân phía dưới đã hoàn toàn chết lặng, nàng nằm im bất động, tóc tai rối tung, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, thân thể mềm mại đã xuất hiện chỗ xanh chỗ tím, mặt ghế sô-pha trắng tinh cũng đã lấm tấm vết máu, phảng phất như muốn chứng minh tội nghiệt vừa phát sinh.
Tài Băng Tiêu đau đớn nhắm mắt lại, muốn chấm dứt hết thảy cơn ác mộng vừa rồi, nhưng đột nhiên một thanh âm thảm thiết của nữ nhân khác rú lên truyền vào tai nàng, khiến cho trái tim nàng như muốn vỡ nát. Nàng không có dũng khí mở mắt, bởi vì nàng nhận ra đó là thanh âm của Tài Miểu Miểu. Thiếu nữ kiên cường đó cũng không thể chịu được loại đau đớn khi bị người khác lăng nhục dày vò, phải thét lên. Bất quá thanh âm đó đã càng ngày càng nhỏ lại, cơ hồ không còn nghe thấy nữa. Tài Băng Tiêu nén không được mở mắt ra, một cảnh tượng khiến cho kẻ khác khiếp sợ hoàn toàn lộ ra trước mắt nàng. Thân thể trần truồng của Tài Miểu Miểu đang cúi sấp người xuống trên thân thể không một mảnh vải của Tô Lăng Tuyết, cặp mông tròn trịa nhếch lên cao như một con chó. Kẻ thủ ác thì đứng ở phía sau mông nàng, khoái trá hưởng dụng thân thể mới mẻ, mềm mại của nàng, động tác của hắn khiến cho Tài Miểu Miểu và Tô Lăng Tuyết không kìm hãm được, ôm lấy nhau, theo động tác của hắn mà chuyển động, khiến cho nội tâm các nàng càng cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng. Nước mắt trong veo chảy lăn xuống trên khuôn mặt hai nàng, nhưng lại không đổi được sự yêu thương của nam nhân, ngược lại, chỉ đổi lấy thêm sự mãnh liệt và đủ loại tư thế dày vò của hắn.
Lại một ngọn nến nữa bị thổi tắt, trên ghế sô- pha, hai nữ nhân bị thúc đẩy chuyển động càng thêm mạnh mẽ….
- Dương Túc Phong, ngươi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục…. – Trong lòng Tài Băng Tiêu đang nhỏ máu, nàng không hề nhắm mắt lại, bởi vì nàng biết lần này không ai có thể trốn thoát được, kể cả chính nàng. Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, nàng đã hiểu được nguyên nhân mọi chuyện, nhưng nàng cũng không cách nào giải thích cho hắn được, hơn nữa, bây giờ thú tính của hắn đại phát, cho dù có giải thích được thì cũng không có tác dụng. Đột nhiên nàng cảm giác có được một chút sức lực, nàng lặng lẽ bò về phía cửa phòng, thế nhưng, đến nơi lại không cách nào mở được cửa phòng, đành phải bất đắc dĩ quay đầu lại chứng kiến….
Dương Túc Phong hoàn toàn không hề đếm xỉa đến thể diện, ngồi trên ghế sô-pha, cạnh bên là Tô Lăng Tuyết và Tài Miểu Miểu vừa bị hắn dày vò, ôm Tài Tiêm Tiêm trần truồng trong lòng, tùy ý xoa nắn mọi nơi. Thân thể mảnh dẻ nhỏ nhắn của Tài Tiêm Tiêm dưới sự dâm nhục của hắn như biến thành một món đồ chơi trẻ con, phô bày ra đủ loại tư thế không thể nhìn được. Da thịt trắng nõn dưới bàn tay của hắn đã biến thành muôn hình vạn trạng, bộ ngực thiếu nữ vun tròn bị hắn tùy ý bóp nắn, hai chân bị kéo ra gác lên hai nữ nhân trên sô-pha nhiễm đỏ. Vẻ mặt Tài Tiêm Tiêm đau đớn chết lặng, căn bản không có sức lực nào để phản kháng, hai người kia nằm bên cạnh muốn giải cứu cho nàng, nhưng cũng chỉ là hữu tâm vô lực, đành trơ mắt nhìn muội muội nhỏ bé của mình bị hắn làm nhục.
Trong lòng Tài Băng Tiêu đau như dao cắt, biểu hiện của Dương Túc Phong khiến cho sự ngưỡng mộ trong lòng nàng đã biến thành cừu hận. Tuy nhiên nàng lại biết rằng Dương Túc Phong thật ra cũng là rơi vào thế không thể khống chế được bản thân, tội ác và dục vọng trong nội tâm hắn hoàn toàn dâng trào mãnh liệt, trong đầu không hề còn chỗ nào dành cho đạo đức và lễ nghi, hắn chỉ đơn thuần hành động để phát tiết dục vọng trong lòng, vô luận là nữ nhân nào, hắn cũng muốn đi vào thân thể nàng.
Trước cặp mắt của chúng nhân, Dương Túc Phong đem hai chân trên thân thể nhũn như bùn của Tài Tiêm Tiêm tách ra, đâm thẳng vào thân thể nàng. Một tia máu đỏ rơi ngay trước mắt Tô Lăng Tuyết, nhưng nàng lại không cách nào chối bỏ được tràng cảnh này. Thân thể Tài Tiêm Tiêm vì đau đớn mà khẽ vặn vẹo, khuôn mặt co giật đầy vẻ bất lực. Thế nhưng Dương Túc Phong dường như vẫn cảm thấy chưa đủ sung sướng, chộp lấy thân thể Tài Tiêm Tiêm để lên ngực Tô Lăng Tuyết, khiến cho thân thể của hai nàng đều bị lay động theo động tác của hắn.
Lại một ngọn nến nữa bị thổi tắt, trong tiếng thở dốc hổn hển vang lên thanh âm đau đớn của Tô Lăng Tuyết:
- Dương Túc Phong, ngươi làm nhục ta là được, ngươi hãy tha cho bọn họ…. – Nhưng nào có ai lên tiếng đáp lại lời nàng…..
Tài Băng Tiêu cũng hiểu được mình có thể nghe được thanh âm của bản thân, nhưng lại không cách nào có thể nói chuyện được. Có lẽ hết thảy đều là ảo giác, nhưng nàng lại biết, cội nguồn của tội ác lại không phải là do nam nhân đang reo rắc tôi ác kia gây ra….
Trong lúc hoảng hoảng hốt hốt, nàng cảm giác được cánh tay Dương Túc Phong đã ôm lấy mình, linh hồn tội lỗi kia rốt cuộc đã để mắt đến nàng. Trong thời khắc quan trọng lúc này, nàng lại cảm thấy rất tỉnh táo, nàng không sợ hãi, không run rẩy, chỉ bình tĩnh nói:
- Dương Túc Phong, ta biết tại sao ngươi lại mất đi lí trí như thế, có lẽ ngươi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhưng vô luận là thế nào, qua đêm nay ngươi đều phải chịu trách nhiệm. Cũng vì thế mà ngươi lại càng phải nỗ lực hơn nữa, mặc dù lúc này có thể ngươi vẫn chưa thanh tỉnh, nhưng ta không thể không nói ngươi biết Đường Tư còn có một thân phận thứ hai…
Dáng vẻ Dương Túc Phong dường như không nghe thấy điều gì cả, nhưng động tác của hắn lại cho thấy hắn đã nghe được điều đó, bởi vì bàn tay đang dày vò bộ ngực của nàng rõ ràng đã dừng lại trong một khoảnh khắc, chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, sau đó hắn lại tiếp tục hưởng dụng thân thể của nàng. Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, hắn vẫn không hề đổi sắc, từng thứ từng thứ, tháo tung trang phục của nàng ra, cho đến khi nàng hoàn toàn trần truồng như ba tỷ muội của nàng.
- Dương Túc Phong, tội lỗi của ngươi hãy trút lên người ta. – Tài Băng Tiêu dũng cảm nói ra, chủ động đưa tay ôm lấy thân thể nóng rực của hắn, thế nhưng Dương Túc Phong lại thoáng sửng sốt, động tác cũng chậm lại, ánh mắt chớp lên như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc hắn vẫn thể khôi phục lại được dưới tác dụng cuồng loạn của thánh linh đan. Dưới sự phối hợp của Tài Băng Tiêu, hắn dễ dàng tiến vào nơi thần bí nhất trên cơ thể nữ nhân, tìm bản năng nguyên thủy và khoái cảm tự nhiên nhất của loài người…
Ánh trăng bị mây đen bao phủ, tựa như không muốn nhìn thấy trường cảnh này. Cuối cùng, khi ngọn nến cuối cùng trong phòng đã tắt lịm, sương phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối hắc ám…
Tô Lăng Tuyết vẫn còn chưa diễn thuyết xong, đang còn muốn nói tiếp thì thấy một sư gia bộ dáng tỏ ra lúng túng hoảng hốt được Đổng lão bản đưa vào, tiến đến bên cạnh Đường Tư, kề tai nói vài câu, sắc mặt Đường Tư thoáng thay đổi, nhưng lập tức khôi phục lại được vẻ bình thường. Lão áy náy nhìn mọi người:
- Thật là xin lỗi, ta có chút chuyện cần phải xử lý, không thể bồi tiếp được. Mọi người cứ ở chỗ này tiếp tục, không cần vì ta mà mất đi hứng thú, ta sẽ cố gắng để nhanh chóng quay lại.
Đám người Dương Túc Phong còn đang ngạc nhiên đã thấy Đường Tư vội vã rời đi.
Tô Lăng Tuyết nói với vẻ nghi hoặc:
- Không lẽ bên ngoài phát sinh chuyện gì hay sao? Ánh mắt Tài Băng Tiêu rất kỳ quái, do dự một lúc rồi nói:
- Muội cũng không biết.
Dương Túc Phong đương nhiên không quan trọng chuyện đó trong lòng, bình thản nói:
- Chẳng phải lão đã nói rồi sao, lát nữa lão sẽ quay trở lại. Chúng ta cứ ở đây chờ lão quay lại rồi hỏi, như thế chẳng tốt hơn hay ư? Ngồi đoán mò làm gì?
Tô Lăng Tuyết cười lạnh nói:
- Đúng vậy, có nhưng người chỉ biết suy nghĩ thiển cận, sống lay lắt qua ngày, không hề suy nghĩ đến tương lai, cũng vì thế mà cho đến khi chết cũng không biết là chết như thế nào.
Lời này của nàng nói ra không hề khách khí, hơn nữa còn tràn ngập sự khinh miệt đối với Dương Túc Phong. Tài Băng Tiêu và mấy người nghe xong đều không nhịn được lén nhìn Dương Túc Phong, sợ hắn nổi điên. Nhưng kỳ quái thay, Dương Túc Phong không hề nói gì cả, chỉ có ánh mắt là trở nên đỏ sậm lại, dường như những gân máu bên trong đã bị nứt vỡ. Thấy hắn nhìn thẳng vào mặt mình, Tô Lăng Tuyết cũng cảm thấy căng thẳng, cả người nóng lên, toát ra mồ hôi, miệng lưỡi cũng trở nên khô khốc.
Trong bầu không khí căng thẳng quái dị, Tài Băng Tiêu đột nhiên hiểu được một điều – đầu mình đột nhiên trở nên mơ hồ, cả người mất đi khí lực, mặc dù trong đầu vẫn còn giữ được sự tỉnh táo, nhưng tứ chí đã không còn năng lực cử động. Nàng liếc mắt nhìn mấy nữ nhân còn lại, phát hiện mọi người cũng hệt như mình, gương mặt Tô Lăng Tuyết không biết đã đỏ ửng từ lúc nào, hết sức quyến rũ, bộ ngực cao vút phập phồng mãnh liệt, phảng phất nội tâm bị dục vọng gào thét.
- Không hay….- Tài Băng Tiêu mơ hồ cảm nhận được một chuyện không may sẽ xảy ra, nhưng nàng hoàn toàn không có khí lực để ngăn cản.
Ánh nến trong phòng cũng bất đồ trở nên chập chờn, ánh sáng trong phòng tối đi một chút, càng khiến cho bầu không khí thêm tà quái, kích thích dục vọng trong lòng mỗi người, tiếng hô hấp cũng đã dần nổi bật lên một cách rõ ràng. Ngay lúc này, Tô Lăng Tuyết cố gắng thốt lên:
- Dương Túc Phong, ngươi muốn làm gì, ngươi…..
Tài Băng Tiêu dùng chút sức lực cuối cùng trong người, la lớn:
- Không phải là hắn, không phải là hắn, người đâu, cứu mạng! – Nhưng vô luận nàng kêu gào như thế nào thì tai nàng lại không hề nghe thấy bất cứ thanh âm nào cả, cả người tê nhũn, chỉ có ý thức là còn hoạt động. Trong ánh đèn leo lét ảm đạm, nàng mơ hồ nhìn thấy Dương Túc Phong thô bạo nhấc Tô Lăng Tuyết từ ghế bành, thất tha thất thểu ôm nàng đến đặt trên ghế sô-pha màu trắng.
Cả người Tô Lăng Tuyết mềm uột như cọng bún, nhưng ý thức vẫn còn tỉnh táo, chỉ có điều nàng không thể nói chuyện. Nàng vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy Dương Túc Phong lúc này như biến thành một con sói hung dữ trong đêm, mỗi một lỗ chân lông đều tỏa ra khí tức tội ác, cặp mắt của hắn như hai khối than cháy đỏ, cách hắn mấy thước cũng có thể cảm nhận được sức nóng từ nơi đó tỏa ra.
Bản năng của Tài Băng Tiêu run rẩy kêu lên:
- Không, không, ngươi đừng để lâm vào cạm bẫy, rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục…. – Song, không ai nghe được, trong sương phòng chỉ có tiếng thở dốc đầy sợ hãi và hơi thở hồng hộc như dã thú của nam nhân.
Trước ánh mắt tràn đầy hoảng sợ của bốn nữ nhân, Dương Túc Phong điên cuồng xé toạc trang phục trên người, áp sát tấm thân trần vào người Tô Lăng Tuyết. Tô Lăng Tuyết bất lực khẽ nhúc nhích một chút, vô tình lại càng kích thích dục vọng của nam nhân. Dương Túc Phong tựa hồ muốn phát tiết bất mãn trong lòng đối với nàng, chậm rãi giật tung từng món quần áo trên người nàng, bắt nàng phải ngước mắt, hiển lộ ra toàn bộ thân thể trên ghế sô-pha, hai chân trắng như tuyết, mịn như nhung bị cường lực tách ra, khiến cho bộ phận thần bí nhất của nữ nhân thành thục hiện ra trước mắt người khác. Cổ họng của Dương Túc Phong không ngừng giật giật, phát ra tiếng thở dốc đầy dữ tợn. Thân hình khiết bạch của Tô Lăng Tuyết chợt hiện lên một vầng đỏ phơn phớt, khiến cho Tài Băng Tiêu không khỏi cảm thấy đau đớn, song trong lòng lại pha lẫn một chút cảm giác hâm mộ bất thường.
Tiếng thở của Dương Túc Phong càng ngày càng nặng nề, thân thể trần truồng của hắn đứng trước ghế sô-pha, ánh mắt dâm đãng nhìn đăm đăm vào thân thể xinh đẹp phía trước, rốt cuộc, hắn hú lên một tiếng quái dị, cả người như một con thú hoang dã chồm về phía cừu non. Sự đau khổ của Tô Lăng Tuyết đã xé rách tâm can của ba nữ nhân, thân hình các nàng không khỏi co gập lại. Thế nhưng tiếng thở dốc của nam nhân khi đạt được mục đích, mang theo khoái cảm vô tận lại khiến cho các nàng chấn động trong lòng, các nàng sợ hãi, các nàng run rẩy, nhưng lại không cách nào có thể tránh né được. Thanh âm hổn hển của nam nữ giao hợp cứ nhảy múa bên tai các nàng, thanh âm đó bao gồm cả sự đau đớn của nữ nhân, sự khoái trá của nam nhân, ngoài ra, Dương Túc Phong thỉnh thoảng lại lải nhải vài tiếng “ngươi dám coi thường ta, ngươi dám xem thường ta” – một loại ngữ âm khản đục mơ hồ, như muốn phát tiết hết thảy bực tức trong lòng, muốn đưa các nàng từ thiên đường nhấn chìm xuống địa ngục.
Khóe mắt Tài Băng Tiêu đã rưng rưng lệ, chỉ biết oán thán trong lòng:
- Dương Túc Phong, ngươi hoàn toàn trụy nhập vào hắc ám.
Một cơn gió vô tình thổi qua, dập tắt một ngọn nến leo lét, tiếng thở hồng hộc của nam nhân lại càng vang lên mạnh mẽ…..
Cũng không biết trải qua bao lâu, Dương Túc Phong mới thỏa mãn rời khỏi thân thể Tô Lăng Tuyết đứng lên, hình thể trần truồng của nữ nhân phía dưới đã hoàn toàn chết lặng, nàng nằm im bất động, tóc tai rối tung, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, thân thể mềm mại đã xuất hiện chỗ xanh chỗ tím, mặt ghế sô-pha trắng tinh cũng đã lấm tấm vết máu, phảng phất như muốn chứng minh tội nghiệt vừa phát sinh.
Tài Băng Tiêu đau đớn nhắm mắt lại, muốn chấm dứt hết thảy cơn ác mộng vừa rồi, nhưng đột nhiên một thanh âm thảm thiết của nữ nhân khác rú lên truyền vào tai nàng, khiến cho trái tim nàng như muốn vỡ nát. Nàng không có dũng khí mở mắt, bởi vì nàng nhận ra đó là thanh âm của Tài Miểu Miểu. Thiếu nữ kiên cường đó cũng không thể chịu được loại đau đớn khi bị người khác lăng nhục dày vò, phải thét lên. Bất quá thanh âm đó đã càng ngày càng nhỏ lại, cơ hồ không còn nghe thấy nữa. Tài Băng Tiêu nén không được mở mắt ra, một cảnh tượng khiến cho kẻ khác khiếp sợ hoàn toàn lộ ra trước mắt nàng. Thân thể trần truồng của Tài Miểu Miểu đang cúi sấp người xuống trên thân thể không một mảnh vải của Tô Lăng Tuyết, cặp mông tròn trịa nhếch lên cao như một con chó. Kẻ thủ ác thì đứng ở phía sau mông nàng, khoái trá hưởng dụng thân thể mới mẻ, mềm mại của nàng, động tác của hắn khiến cho Tài Miểu Miểu và Tô Lăng Tuyết không kìm hãm được, ôm lấy nhau, theo động tác của hắn mà chuyển động, khiến cho nội tâm các nàng càng cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng. Nước mắt trong veo chảy lăn xuống trên khuôn mặt hai nàng, nhưng lại không đổi được sự yêu thương của nam nhân, ngược lại, chỉ đổi lấy thêm sự mãnh liệt và đủ loại tư thế dày vò của hắn.
Lại một ngọn nến nữa bị thổi tắt, trên ghế sô- pha, hai nữ nhân bị thúc đẩy chuyển động càng thêm mạnh mẽ….
- Dương Túc Phong, ngươi sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục…. – Trong lòng Tài Băng Tiêu đang nhỏ máu, nàng không hề nhắm mắt lại, bởi vì nàng biết lần này không ai có thể trốn thoát được, kể cả chính nàng. Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, nàng đã hiểu được nguyên nhân mọi chuyện, nhưng nàng cũng không cách nào giải thích cho hắn được, hơn nữa, bây giờ thú tính của hắn đại phát, cho dù có giải thích được thì cũng không có tác dụng. Đột nhiên nàng cảm giác có được một chút sức lực, nàng lặng lẽ bò về phía cửa phòng, thế nhưng, đến nơi lại không cách nào mở được cửa phòng, đành phải bất đắc dĩ quay đầu lại chứng kiến….
Dương Túc Phong hoàn toàn không hề đếm xỉa đến thể diện, ngồi trên ghế sô-pha, cạnh bên là Tô Lăng Tuyết và Tài Miểu Miểu vừa bị hắn dày vò, ôm Tài Tiêm Tiêm trần truồng trong lòng, tùy ý xoa nắn mọi nơi. Thân thể mảnh dẻ nhỏ nhắn của Tài Tiêm Tiêm dưới sự dâm nhục của hắn như biến thành một món đồ chơi trẻ con, phô bày ra đủ loại tư thế không thể nhìn được. Da thịt trắng nõn dưới bàn tay của hắn đã biến thành muôn hình vạn trạng, bộ ngực thiếu nữ vun tròn bị hắn tùy ý bóp nắn, hai chân bị kéo ra gác lên hai nữ nhân trên sô-pha nhiễm đỏ. Vẻ mặt Tài Tiêm Tiêm đau đớn chết lặng, căn bản không có sức lực nào để phản kháng, hai người kia nằm bên cạnh muốn giải cứu cho nàng, nhưng cũng chỉ là hữu tâm vô lực, đành trơ mắt nhìn muội muội nhỏ bé của mình bị hắn làm nhục.
Trong lòng Tài Băng Tiêu đau như dao cắt, biểu hiện của Dương Túc Phong khiến cho sự ngưỡng mộ trong lòng nàng đã biến thành cừu hận. Tuy nhiên nàng lại biết rằng Dương Túc Phong thật ra cũng là rơi vào thế không thể khống chế được bản thân, tội ác và dục vọng trong nội tâm hắn hoàn toàn dâng trào mãnh liệt, trong đầu không hề còn chỗ nào dành cho đạo đức và lễ nghi, hắn chỉ đơn thuần hành động để phát tiết dục vọng trong lòng, vô luận là nữ nhân nào, hắn cũng muốn đi vào thân thể nàng.
Trước cặp mắt của chúng nhân, Dương Túc Phong đem hai chân trên thân thể nhũn như bùn của Tài Tiêm Tiêm tách ra, đâm thẳng vào thân thể nàng. Một tia máu đỏ rơi ngay trước mắt Tô Lăng Tuyết, nhưng nàng lại không cách nào chối bỏ được tràng cảnh này. Thân thể Tài Tiêm Tiêm vì đau đớn mà khẽ vặn vẹo, khuôn mặt co giật đầy vẻ bất lực. Thế nhưng Dương Túc Phong dường như vẫn cảm thấy chưa đủ sung sướng, chộp lấy thân thể Tài Tiêm Tiêm để lên ngực Tô Lăng Tuyết, khiến cho thân thể của hai nàng đều bị lay động theo động tác của hắn.
Lại một ngọn nến nữa bị thổi tắt, trong tiếng thở dốc hổn hển vang lên thanh âm đau đớn của Tô Lăng Tuyết:
- Dương Túc Phong, ngươi làm nhục ta là được, ngươi hãy tha cho bọn họ…. – Nhưng nào có ai lên tiếng đáp lại lời nàng…..
Tài Băng Tiêu cũng hiểu được mình có thể nghe được thanh âm của bản thân, nhưng lại không cách nào có thể nói chuyện được. Có lẽ hết thảy đều là ảo giác, nhưng nàng lại biết, cội nguồn của tội ác lại không phải là do nam nhân đang reo rắc tôi ác kia gây ra….
Trong lúc hoảng hoảng hốt hốt, nàng cảm giác được cánh tay Dương Túc Phong đã ôm lấy mình, linh hồn tội lỗi kia rốt cuộc đã để mắt đến nàng. Trong thời khắc quan trọng lúc này, nàng lại cảm thấy rất tỉnh táo, nàng không sợ hãi, không run rẩy, chỉ bình tĩnh nói:
- Dương Túc Phong, ta biết tại sao ngươi lại mất đi lí trí như thế, có lẽ ngươi có nỗi khổ bất đắc dĩ. Nhưng vô luận là thế nào, qua đêm nay ngươi đều phải chịu trách nhiệm. Cũng vì thế mà ngươi lại càng phải nỗ lực hơn nữa, mặc dù lúc này có thể ngươi vẫn chưa thanh tỉnh, nhưng ta không thể không nói ngươi biết Đường Tư còn có một thân phận thứ hai…
Dáng vẻ Dương Túc Phong dường như không nghe thấy điều gì cả, nhưng động tác của hắn lại cho thấy hắn đã nghe được điều đó, bởi vì bàn tay đang dày vò bộ ngực của nàng rõ ràng đã dừng lại trong một khoảnh khắc, chỉ là một khoảnh khắc mà thôi, sau đó hắn lại tiếp tục hưởng dụng thân thể của nàng. Dưới ánh mắt chăm chú của nàng, hắn vẫn không hề đổi sắc, từng thứ từng thứ, tháo tung trang phục của nàng ra, cho đến khi nàng hoàn toàn trần truồng như ba tỷ muội của nàng.
- Dương Túc Phong, tội lỗi của ngươi hãy trút lên người ta. – Tài Băng Tiêu dũng cảm nói ra, chủ động đưa tay ôm lấy thân thể nóng rực của hắn, thế nhưng Dương Túc Phong lại thoáng sửng sốt, động tác cũng chậm lại, ánh mắt chớp lên như muốn nói điều gì đó, nhưng rốt cuộc hắn vẫn thể khôi phục lại được dưới tác dụng cuồng loạn của thánh linh đan. Dưới sự phối hợp của Tài Băng Tiêu, hắn dễ dàng tiến vào nơi thần bí nhất trên cơ thể nữ nhân, tìm bản năng nguyên thủy và khoái cảm tự nhiên nhất của loài người…
Ánh trăng bị mây đen bao phủ, tựa như không muốn nhìn thấy trường cảnh này. Cuối cùng, khi ngọn nến cuối cùng trong phòng đã tắt lịm, sương phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối hắc ám…
Danh sách chương