Ngu Mạn Viện chậm rãi nói:
- Không, hoàn toàn không có mâu thuẫn. Bạch Lệnh đích xác là đã khống chế được chính cục Y Lệ Nạp, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiễn trừ được thực lực của rất nhiều đối thủ, rất nhiều người, nói cách khác, có rất nhiều gia tộc vì sợ thế lực quân đội của Bạch Lệnh nên miễn cưỡng tỏ ra thuận theo y, thực ra bọn họ đều nhẫn nhục sống tạm qua ngày, chờ cơ hội đông sơn tái khởi. Phượng Lam Vũ cũng thế, nàng chính là hoàng hậu Y Lệ Nạp ngồi trên ngôi cao, hơn nữa còn là mỹ nữ trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng, nàng khỏa thân để kẻ khác vẽ vời lưu truyền, đó là chuyện rất nhục nhã, so với việc phải chịu cưỡng hiếp thì còn khó chịu hơn. Nhưng Phượng Lam Vũ vẫn nghiến răng kiên trì chịu đựng, chuyện này cho thấy trong lòng nàng vẫn nuôi hy vọng báo thù. Nếu không, nàng hoàn toàn có thể vì thể diện mà tự sát thân vong. Nhưng nàng hy vọng vào đâu, đến tột cùng là thứ gì có thể tiếp thêm dũng khí cho nàng tiếp tục sống trong hoàng cung hắc ám - không thấy ánh mặt trời, đó là thứ sẽ khiến cho Bạch Lệnh phải nhức đầu thương tâm lắm đây!
Dương Túc Phong ngu ngơ nghe nàng nói, cái hiểu cái không, một lúc sau mới theo bản năng gật đầu.
Ngu Mạn Viện thản nhiên cười nói:
- Tốt rồi, chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa, miễn cho ngươi mặt đỏ như gấc. Chẳng phải ngươi ghét cay ghét đắng việc mua bán nô lệ hay sao? Tại sao hôm nay lại đến đây? Hơn nữa vừa đến đã mua mấy trăm nô lệ từ tay Quách Long Dương, thật là vung tay rộng rãi quá đấy! Ngươi đã muốn mua nô lệ sao lại không trực tiếp đến gặp ta? Mặt hàng của ta so với những cửa hiệu khác đều chất lượng hơn, nam nhân cường tráng, nữ nhân xinh đẹp, ta đều có tất cả. – Nàng vừa nói vừa khẽ vuốt vuốt mái tóc bồng bềnh đen mượt như mây, động tác ưu nhã, tư thái hấp dẫn không ít người đi đường ngắm nhìn, thậm chí không ít người còn vì vậy mà đâm thẳng vào nhau cũng không biết.
Ánh mắt Dương Túc Phong không tự chủ được, rơi vào thân thể được khoác bằng bộ trang phục bằng da màu đen, những đường cong tuyệt mỹ như ẩn như hiện, mê hoặc vô cùng, bộ ngực cao vút theo bước đi khẽ rung lên rung xuống khiến cho Dương Túc Phong cảm thấy miệng lưỡi khô rát, cả người như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, ấp úng hỏi:
- Chuyện gì của ta cô cũng biết là sao? Ngu Mạn Viện tủm tỉm cười, tựa hồ chú ý đến dáng vẻ tham lam của Dương Túc Phong đối với bộ ngực đầy đặn của mình, bất quá nàng không thèm để ý, chỉ chậm rãi nói:
- Các ngươi vừa mới đi vào cửa hiệu của Quách Long Dương thì ta đã nhìn thấy. Ồ, thì ra bức tranh này là Quách Long Dương tặng ngươi sao, chẳng trách, nếu là nam nhân khác thì nhất định sẽ không nỡ tặng bức tranh này cho ngươi.
Dương Túc Phong ngơ ngác hỏi:
- Tại sao?
Ngu Mạn Viện cười đáp:
- Bởi vì y chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân.
Dương Túc Phong nhất thời sửng sốt.
Ngu Mạn Viện thấy vậy tiếp tục cười nói:
- Nam nhân bình thường nếu nhìn thấy bức tranh đó tuyệt đối sẽ không nhường cho kẻ khác. Đương nhiên là bọn họ cũng không biểu lộ ham muốn một cách lộ liễu như ngươi, ngươi chỉ biết nhìn chằm chằm vào hai địa phương thần bí trên cơ thể nữ nhân. Nói thẳng ra là ngươi vẫn còn trẻ, chờ sau này ngươi trải qua vài nữ nhân thì ngươi sẽ dần dần hình thành thói quen thôi.
Dương Túc Phong nhất thời lại đỏ mặt đến mang tay, không nói lên lời, thế nhưng Ngu Mạn Viện lại vẫn thản nhiên ung dung như trước, chỉ vào một tòa kiến trúc hùng vĩ phía trước nói:
- Nếu ngươi đã đến rồi, ta sẽ hướng dẫn cho ngươi một chút. Nếu ngươi muốn mua nô lệ tốt thì phải đến đó, đó chính là Gia Lan Đức đại điện, ngươi đừng nhìn bề ngoài của nó mà vội đánh giá, nó chính là điện phủ mua bán nô lệ cao cấp.
Dương Túc Phong lúc này chỉ biết răm rắp đi phía sau Ngu Mạn Viện, tiến vào tòa kiến trúc đó, hắn hoàn toàn không có lòng dạ đánh giá chung quanh, hoàn toàn nghe theo sự phân phó của Ngu Mạn Viện, xuất ra năm kim tệ để được vào cửa. Từ khi nhìn thấy bức họa khỏa thân cho đến lúc này, hắn dường như bị rơi vào một trạng thái mê loạn, lúc tỉnh lúc mê.
- Ô hay, ngươi đã cứu cả Tô tiểu thư hay sao? Nàng ta tại sao cũng ở chỗ này? Các ngươi đến cùng nhau ư? – Ngu Mạn Viện đột nhiên vừa nói vừa dừng bước. Dương Túc Phong đi sau bất đồ va vào lưng nàng, một mười hương của nữ nhân lập tức bốc lên thâm nhập vào tâm phế, khiến cho hắn càng cảm thấy ngơ ngẩn.
Dương Túc Phong khó khăn khống chế tâm tình, nhìn theo tay Ngu Mạn Viện chỉ. Giữa một đám người, thân ảnh Tô Lăng Tuyết như hạc giữa bầy gà, từ xa đã có thể nhận thấy. Nàng mặc một bộ quần áo trắng, đeo dây lưng màu hồng, đầu đội mũ nhỏ gắn lông ngỗng, chân mang hài da trắng, mỹ lệ vô cùng. Vây quanh nàng là mấy nam nhân, tên nào tên nấy đều tỏ ra xun xoe bợ đỡ. Trong đó một người thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn lãng hào hoa, mặc áo đuôi én lịch thiệp, đang giảng giải cho nàng nghe điều gì đó. Bên cạnh thanh niên đó là một thiếu nữ trong trang phục đỏ rực rỡ, bên hông đeo trường kiếm, tua kiếm màu đỏ, nhìn từ xa giống hệt như đang nhỏ máu xuống đất.
Dương Túc Phong trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Ngu Mạn Viện đã sớm chú ý đến vẻ mặt của hắn, bất động thanh sắc nói:
- Thanh niên đó là Tiết Phức, tân lãnh chúa của phủ Tử Lan tỉnh Cam Xuyên. Có vẻ cũng giống như ngươi, phải trở về Mỹ Ni Tư. Bất quá y không như ngươi – từ nhỏ đã bị giam ở kinh đô Ni Lạc Thần. Một năm trước đây, ca ca của y đã chết, vì thế y mới phải đến Ni Lạc Thần để thay thế. Vận khí của y không tệ, chưa đến một năm đã được rời khỏi Ni Lạc Thần. Ở Mỹ Ni Tư, y và Lữ Chấn Vũ đều là nhân vật nổi tiếng. Cô gái mặc y phục đỏ rực kia là muội muôi của y – Tiết Tư Ỷ, lớn lên chắc cũng xinh đẹp, nàng ta nổi tiếng là nóng tính. Có muốn ta giới thiệu các ngươi với nhau không?
Dương Túc Phong nhìn cảnh Tô Lăng Tuyết thân mật với Tiết Phức, giống hệt như tình nhân, lòng đau như dao cắt. Hắn lại thấy Tô Lăng Tuyết và Tiết Tư Ỷ cũng vui vẻ cười cười nói nói, thân như tỷ muội, trong lòng càng thêm khó chịu, làm gì còn lòng dạ nào để ý đến Tiết Tư Ỷ lớn lên sẽ xinh đẹp hay xấu xí, lúc này hắn chỉ hận không thể bước đến vung tay tát chết thằng đó giải hận, bất quá hắn vẫn cố gắng kiềm chế, không biểu hiện ra ngoài.
Ngu Mạn Viện nhìn sắc mặt của Dương Túc Phong thì tựa hồ hiểu được, bởi vậy dẫn dắt hắn theo một hành lang khác đi xa, hơn nữa còn dịu dàng kề sát tai hắn, thì thầm:
- Dương công tử, có muốn ta giúp không?
Dương Túc Phong như có lửa đốt trong lòng, bực tức hỏi:
- Giúp ta chuyện gì?
Ngu Mạn Viện mỉm cười thần bí, hạ giọng nói:
- Thay ngươi dẫn Tiết Phức rời khỏi đây, để ngươi có thể đi tới chào hỏi Tô tiểu thư chứ gì!
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Tại sao ta phải tiến lên chào hỏi ả? Ta liên quan gì đến ả chứ?
Ngu Mạn Viện cười nhạt nói:
- Dương công tử, ngươi ghen ư?
Dương Túc Phong nghiến răng nói:
- Ta không ghen.
Ngu Mạn Viện cười tươi như gió xuân thổi đi sự âm trầm trên mặt hắn, thanh âm đều đều vang lên:
- Dương công tử, ngươi không cần nói dối, ta xem ngươi rất thích Tô tiểu thư. Cha ông ta đã nói rằng, muốn biết một nam nhân có thích một nữ nhân hay không thì chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn khi nhìn nam nhân khác bên cạnh nữ nhân kia thì sẽ biết. Ánh mắt của ngươi thoạt nhìn thì bình tĩnh nhưng thực tế lại ẩn chứa trong đó lửa giận bừng bừng. Nếu có cơ hội thì dám chắc ngươi sẽ xông đến quật ngã nam nhân kia ngã ra mặt đất, còn hung dữ đạp lên mặt y hai cước…
- Ta không làm thế. – Dương Túc Phong bóp chặt nắm tay, tức giận nói, thanh âm cũng đã lộ ra vẻ mất bình tĩnh. Hắn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù để nhìn Tiết Phức phong độ hào hoa kia, như thể muốn lập tức thiêu đốt chết đối thủ.
Ngu Mạn Viện chỉ mỉm cười, tỏa ra phong tình vạn trạng, càng khiến cho vẻ mặt Dương Túc Phong trở nên quái dị, trên trán cũng lúc ẩn lúc hiện một vết tròn đỏ. Ngu Mạn Viện càng nhìn hắn càng cảm thấy kỳ lạ, bất đồ như nghĩ đến chuyện gì, thất thanh kêu lên:
- Dương công tử, ngươi có đúng là đã từng gặp qua một nữ tử toàn thân trắng muốt không? Ả có cho ngươi ăn thứ gì hay không?
Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:
- Nữ tử trắng muốt nào? Ăn thứ gì?
Ngu Mạn Viện thở phào, vỗ vỗ ngực mình, thấp giọng nói:
- Không có gì, ta lầm.
Dương Túc Phong thẫn thờ trong giây lát, chỉ cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu. Tiết Phức phong độ hấp dẫn, trang phục lịch thiệp quý phái, ánh mắt thâm thúy mê hoặc. Kẻ đó xuất hiện thực sự đã kích thích hắn, chỉ cần nhìn thấy Tô Lăng Tuyết nói chuyện với y thì lửa giận trong lòng đã hừng hực nổi lên. Nếu trong tay hắn lúc này có một khẩu Đột Kỵ Thi chưa biết chừng hắn sẽ tặng cho Tiết Phức một viên đạn cũng nên!
- Dương công tử, nếu thấy không hợp nhãn thì chúng ta đi. Có một số việc ngươi không cần đặt nặng trong lòng, Tô Lăng Tuyết và Tiết Phức đã biết nhau từ nhỏ, nhiều năm không gặp, gặp lại hỏi han nhau vài câu cũng là chuyện bình thường mà thôi. – Ngu Mạn Viện dịu dàng nói, khẽ khoác tay Dương Túc Phong. Nhưng hắn lại mở tay nàng ra, đi về phía Tô Lăng Tuyết, bộ dáng tỏa ra khí thế một đi không trở lại. Ngu Mạn Viện thấy thế không nén được vội kêu lên một tiếng, sau đó nhận ra hành động thất thố của mình, vội dùng tay bịt miệng lại. Không ít người bên cạnh đều tò mò đưa mắt nhìn theo Dương Túc Phong đang hùng hùng hổ hổ đi về phía Tô Lăng Tuyết, không biết xảy ra chuyện gì.
- Không, hoàn toàn không có mâu thuẫn. Bạch Lệnh đích xác là đã khống chế được chính cục Y Lệ Nạp, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tiễn trừ được thực lực của rất nhiều đối thủ, rất nhiều người, nói cách khác, có rất nhiều gia tộc vì sợ thế lực quân đội của Bạch Lệnh nên miễn cưỡng tỏ ra thuận theo y, thực ra bọn họ đều nhẫn nhục sống tạm qua ngày, chờ cơ hội đông sơn tái khởi. Phượng Lam Vũ cũng thế, nàng chính là hoàng hậu Y Lệ Nạp ngồi trên ngôi cao, hơn nữa còn là mỹ nữ trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng, nàng khỏa thân để kẻ khác vẽ vời lưu truyền, đó là chuyện rất nhục nhã, so với việc phải chịu cưỡng hiếp thì còn khó chịu hơn. Nhưng Phượng Lam Vũ vẫn nghiến răng kiên trì chịu đựng, chuyện này cho thấy trong lòng nàng vẫn nuôi hy vọng báo thù. Nếu không, nàng hoàn toàn có thể vì thể diện mà tự sát thân vong. Nhưng nàng hy vọng vào đâu, đến tột cùng là thứ gì có thể tiếp thêm dũng khí cho nàng tiếp tục sống trong hoàng cung hắc ám - không thấy ánh mặt trời, đó là thứ sẽ khiến cho Bạch Lệnh phải nhức đầu thương tâm lắm đây!
Dương Túc Phong ngu ngơ nghe nàng nói, cái hiểu cái không, một lúc sau mới theo bản năng gật đầu.
Ngu Mạn Viện thản nhiên cười nói:
- Tốt rồi, chúng ta sẽ không nói chuyện này nữa, miễn cho ngươi mặt đỏ như gấc. Chẳng phải ngươi ghét cay ghét đắng việc mua bán nô lệ hay sao? Tại sao hôm nay lại đến đây? Hơn nữa vừa đến đã mua mấy trăm nô lệ từ tay Quách Long Dương, thật là vung tay rộng rãi quá đấy! Ngươi đã muốn mua nô lệ sao lại không trực tiếp đến gặp ta? Mặt hàng của ta so với những cửa hiệu khác đều chất lượng hơn, nam nhân cường tráng, nữ nhân xinh đẹp, ta đều có tất cả. – Nàng vừa nói vừa khẽ vuốt vuốt mái tóc bồng bềnh đen mượt như mây, động tác ưu nhã, tư thái hấp dẫn không ít người đi đường ngắm nhìn, thậm chí không ít người còn vì vậy mà đâm thẳng vào nhau cũng không biết.
Ánh mắt Dương Túc Phong không tự chủ được, rơi vào thân thể được khoác bằng bộ trang phục bằng da màu đen, những đường cong tuyệt mỹ như ẩn như hiện, mê hoặc vô cùng, bộ ngực cao vút theo bước đi khẽ rung lên rung xuống khiến cho Dương Túc Phong cảm thấy miệng lưỡi khô rát, cả người như có một ngọn lửa vô hình thiêu đốt, ấp úng hỏi:
- Chuyện gì của ta cô cũng biết là sao? Ngu Mạn Viện tủm tỉm cười, tựa hồ chú ý đến dáng vẻ tham lam của Dương Túc Phong đối với bộ ngực đầy đặn của mình, bất quá nàng không thèm để ý, chỉ chậm rãi nói:
- Các ngươi vừa mới đi vào cửa hiệu của Quách Long Dương thì ta đã nhìn thấy. Ồ, thì ra bức tranh này là Quách Long Dương tặng ngươi sao, chẳng trách, nếu là nam nhân khác thì nhất định sẽ không nỡ tặng bức tranh này cho ngươi.
Dương Túc Phong ngơ ngác hỏi:
- Tại sao?
Ngu Mạn Viện cười đáp:
- Bởi vì y chỉ thích nam nhân, không thích nữ nhân.
Dương Túc Phong nhất thời sửng sốt.
Ngu Mạn Viện thấy vậy tiếp tục cười nói:
- Nam nhân bình thường nếu nhìn thấy bức tranh đó tuyệt đối sẽ không nhường cho kẻ khác. Đương nhiên là bọn họ cũng không biểu lộ ham muốn một cách lộ liễu như ngươi, ngươi chỉ biết nhìn chằm chằm vào hai địa phương thần bí trên cơ thể nữ nhân. Nói thẳng ra là ngươi vẫn còn trẻ, chờ sau này ngươi trải qua vài nữ nhân thì ngươi sẽ dần dần hình thành thói quen thôi.
Dương Túc Phong nhất thời lại đỏ mặt đến mang tay, không nói lên lời, thế nhưng Ngu Mạn Viện lại vẫn thản nhiên ung dung như trước, chỉ vào một tòa kiến trúc hùng vĩ phía trước nói:
- Nếu ngươi đã đến rồi, ta sẽ hướng dẫn cho ngươi một chút. Nếu ngươi muốn mua nô lệ tốt thì phải đến đó, đó chính là Gia Lan Đức đại điện, ngươi đừng nhìn bề ngoài của nó mà vội đánh giá, nó chính là điện phủ mua bán nô lệ cao cấp.
Dương Túc Phong lúc này chỉ biết răm rắp đi phía sau Ngu Mạn Viện, tiến vào tòa kiến trúc đó, hắn hoàn toàn không có lòng dạ đánh giá chung quanh, hoàn toàn nghe theo sự phân phó của Ngu Mạn Viện, xuất ra năm kim tệ để được vào cửa. Từ khi nhìn thấy bức họa khỏa thân cho đến lúc này, hắn dường như bị rơi vào một trạng thái mê loạn, lúc tỉnh lúc mê.
- Ô hay, ngươi đã cứu cả Tô tiểu thư hay sao? Nàng ta tại sao cũng ở chỗ này? Các ngươi đến cùng nhau ư? – Ngu Mạn Viện đột nhiên vừa nói vừa dừng bước. Dương Túc Phong đi sau bất đồ va vào lưng nàng, một mười hương của nữ nhân lập tức bốc lên thâm nhập vào tâm phế, khiến cho hắn càng cảm thấy ngơ ngẩn.
Dương Túc Phong khó khăn khống chế tâm tình, nhìn theo tay Ngu Mạn Viện chỉ. Giữa một đám người, thân ảnh Tô Lăng Tuyết như hạc giữa bầy gà, từ xa đã có thể nhận thấy. Nàng mặc một bộ quần áo trắng, đeo dây lưng màu hồng, đầu đội mũ nhỏ gắn lông ngỗng, chân mang hài da trắng, mỹ lệ vô cùng. Vây quanh nàng là mấy nam nhân, tên nào tên nấy đều tỏ ra xun xoe bợ đỡ. Trong đó một người thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn lãng hào hoa, mặc áo đuôi én lịch thiệp, đang giảng giải cho nàng nghe điều gì đó. Bên cạnh thanh niên đó là một thiếu nữ trong trang phục đỏ rực rỡ, bên hông đeo trường kiếm, tua kiếm màu đỏ, nhìn từ xa giống hệt như đang nhỏ máu xuống đất.
Dương Túc Phong trong lòng nhất thời cảm thấy chua xót, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Ngu Mạn Viện đã sớm chú ý đến vẻ mặt của hắn, bất động thanh sắc nói:
- Thanh niên đó là Tiết Phức, tân lãnh chúa của phủ Tử Lan tỉnh Cam Xuyên. Có vẻ cũng giống như ngươi, phải trở về Mỹ Ni Tư. Bất quá y không như ngươi – từ nhỏ đã bị giam ở kinh đô Ni Lạc Thần. Một năm trước đây, ca ca của y đã chết, vì thế y mới phải đến Ni Lạc Thần để thay thế. Vận khí của y không tệ, chưa đến một năm đã được rời khỏi Ni Lạc Thần. Ở Mỹ Ni Tư, y và Lữ Chấn Vũ đều là nhân vật nổi tiếng. Cô gái mặc y phục đỏ rực kia là muội muôi của y – Tiết Tư Ỷ, lớn lên chắc cũng xinh đẹp, nàng ta nổi tiếng là nóng tính. Có muốn ta giới thiệu các ngươi với nhau không?
Dương Túc Phong nhìn cảnh Tô Lăng Tuyết thân mật với Tiết Phức, giống hệt như tình nhân, lòng đau như dao cắt. Hắn lại thấy Tô Lăng Tuyết và Tiết Tư Ỷ cũng vui vẻ cười cười nói nói, thân như tỷ muội, trong lòng càng thêm khó chịu, làm gì còn lòng dạ nào để ý đến Tiết Tư Ỷ lớn lên sẽ xinh đẹp hay xấu xí, lúc này hắn chỉ hận không thể bước đến vung tay tát chết thằng đó giải hận, bất quá hắn vẫn cố gắng kiềm chế, không biểu hiện ra ngoài.
Ngu Mạn Viện nhìn sắc mặt của Dương Túc Phong thì tựa hồ hiểu được, bởi vậy dẫn dắt hắn theo một hành lang khác đi xa, hơn nữa còn dịu dàng kề sát tai hắn, thì thầm:
- Dương công tử, có muốn ta giúp không?
Dương Túc Phong như có lửa đốt trong lòng, bực tức hỏi:
- Giúp ta chuyện gì?
Ngu Mạn Viện mỉm cười thần bí, hạ giọng nói:
- Thay ngươi dẫn Tiết Phức rời khỏi đây, để ngươi có thể đi tới chào hỏi Tô tiểu thư chứ gì!
Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Tại sao ta phải tiến lên chào hỏi ả? Ta liên quan gì đến ả chứ?
Ngu Mạn Viện cười nhạt nói:
- Dương công tử, ngươi ghen ư?
Dương Túc Phong nghiến răng nói:
- Ta không ghen.
Ngu Mạn Viện cười tươi như gió xuân thổi đi sự âm trầm trên mặt hắn, thanh âm đều đều vang lên:
- Dương công tử, ngươi không cần nói dối, ta xem ngươi rất thích Tô tiểu thư. Cha ông ta đã nói rằng, muốn biết một nam nhân có thích một nữ nhân hay không thì chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn khi nhìn nam nhân khác bên cạnh nữ nhân kia thì sẽ biết. Ánh mắt của ngươi thoạt nhìn thì bình tĩnh nhưng thực tế lại ẩn chứa trong đó lửa giận bừng bừng. Nếu có cơ hội thì dám chắc ngươi sẽ xông đến quật ngã nam nhân kia ngã ra mặt đất, còn hung dữ đạp lên mặt y hai cước…
- Ta không làm thế. – Dương Túc Phong bóp chặt nắm tay, tức giận nói, thanh âm cũng đã lộ ra vẻ mất bình tĩnh. Hắn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù để nhìn Tiết Phức phong độ hào hoa kia, như thể muốn lập tức thiêu đốt chết đối thủ.
Ngu Mạn Viện chỉ mỉm cười, tỏa ra phong tình vạn trạng, càng khiến cho vẻ mặt Dương Túc Phong trở nên quái dị, trên trán cũng lúc ẩn lúc hiện một vết tròn đỏ. Ngu Mạn Viện càng nhìn hắn càng cảm thấy kỳ lạ, bất đồ như nghĩ đến chuyện gì, thất thanh kêu lên:
- Dương công tử, ngươi có đúng là đã từng gặp qua một nữ tử toàn thân trắng muốt không? Ả có cho ngươi ăn thứ gì hay không?
Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:
- Nữ tử trắng muốt nào? Ăn thứ gì?
Ngu Mạn Viện thở phào, vỗ vỗ ngực mình, thấp giọng nói:
- Không có gì, ta lầm.
Dương Túc Phong thẫn thờ trong giây lát, chỉ cảm thấy trong lòng bứt rứt khó chịu. Tiết Phức phong độ hấp dẫn, trang phục lịch thiệp quý phái, ánh mắt thâm thúy mê hoặc. Kẻ đó xuất hiện thực sự đã kích thích hắn, chỉ cần nhìn thấy Tô Lăng Tuyết nói chuyện với y thì lửa giận trong lòng đã hừng hực nổi lên. Nếu trong tay hắn lúc này có một khẩu Đột Kỵ Thi chưa biết chừng hắn sẽ tặng cho Tiết Phức một viên đạn cũng nên!
- Dương công tử, nếu thấy không hợp nhãn thì chúng ta đi. Có một số việc ngươi không cần đặt nặng trong lòng, Tô Lăng Tuyết và Tiết Phức đã biết nhau từ nhỏ, nhiều năm không gặp, gặp lại hỏi han nhau vài câu cũng là chuyện bình thường mà thôi. – Ngu Mạn Viện dịu dàng nói, khẽ khoác tay Dương Túc Phong. Nhưng hắn lại mở tay nàng ra, đi về phía Tô Lăng Tuyết, bộ dáng tỏa ra khí thế một đi không trở lại. Ngu Mạn Viện thấy thế không nén được vội kêu lên một tiếng, sau đó nhận ra hành động thất thố của mình, vội dùng tay bịt miệng lại. Không ít người bên cạnh đều tò mò đưa mắt nhìn theo Dương Túc Phong đang hùng hùng hổ hổ đi về phía Tô Lăng Tuyết, không biết xảy ra chuyện gì.
Danh sách chương