Dương Túc Phong đứng ngoài mưa chưa đến một phút thì cả người đã ướt sũng nước mưa, Đan Nhã Huyến vội vàng đem đến áo khoác chống thấm mặc vào cho hắn, thế nhưng Dương Túc Phong phớt lờ, khẽ gạt ra, hắn muốn tiếp nhận thứ nước mưa đã từ lâu không thấy, muốn được gột rửa thân thể trong mưa.
Dương Cơ Duệ cũng thế, không còn kiềm chế được sự hưng phấn và chờ đợi trong lòng nữa:
- Nếu chúng ta đến được Mỹ Ni Tư mà ở đó cũng có mưa lớn như thế này thì thật là tốt, xem ra một hai ngày tới sẽ còn tiếp tục có mưa.
Dương Túc Phong mở to hai mắt nhìn về phía đông, khắp nơi đều là cảnh tưởng mờ ảo không thấy được cực hạn, chỉ có nước mưa vô cùng vô tận bao trùm khắp đại địa, gã vung cao tay quay quay trên đầu, lớn tiếng kêu lên:
- Khô hạn đã kết thúc!
Từ nhỏ cho đến lúc lớn lên, hắn chưa từng gặp một trận mưa nào mà tâm trạng lại cao hứng như lúc này. Trận mưa này là một trận mưa lớn, mưa liên tục không ngừng, phảng phất như có một ẩn ý vĩ đại trong đó – sáu năm khô hạn cuối cùng đã chính thức kết thúc!
Có một việc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là cơn mưa không những khiến cho Dương Túc Phong kích động mà ngay cả rất nhiều người trong đoàn mậu dịch thương hành Đông Hải đường cũng tỏ ra rất hưng phấn với cơn mưa đã nhiều năm không thấy này, bọn họ cũng giống như Dương Túc Phong, đứng cạnh xe ngựa, không cần che mưa, thoải mái để cơn mưa thấm đẫm thân thể, đương nhiên trong số này không có Ngu Mạn Viện và Đường Băng Na, các nàng chỉ ngồi trên xe, mở rèm nhìn ra bên ngoài.
Cảnh tượng xung quanh lúc này chỉ là những cánh đồng bát ngát, không hề có nơi nào để trú mưa, nhưng dường như mọi người cũng không hề có ý muốn trốn tránh cơn mưa, đoàn xe ngựa cứ thế tiến bước trên con đường lầy lội. Những cánh đồng hai bên đường cũng đã dần xuất hiện nhiều nông phu, bọn họ hăng hái đào đào cuốc cuốc đất ruộng, tận dụng nước mưa, những lưỡi cuốc bay múa trên cánh đồng khiến cho nội tâm Dương Túc Phong đột nhiên xuất hiện cảm giác nôn nóng, cho dù là nước mưa lạnh như băng cũng không cách nào khống chế được cảm giác nôn nóng quái lạ này.
Mỹ Ni Tư, đến khi nào thì mới có thể trở về Mỹ Ni Tư? Mỹ Ni Tư lúc này có mưa hay không?
Đột nhiên từ xa xuất hiện một kỵ sĩ của đoàn thương hành Đông Hải đường tiến lại gần, tiếng vó ngựa dồn dập kinh động đến mọi người, chân ngựa sải bước khiến cho bùn đất, bọt nước bắn tung tóe, khiến cho mọi người đều cảm thấy khẩn trương, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía kỵ sĩ. Ngươi kỵ sĩ này chính là người Đông Hải đường phái đi trước dò đường, y đột nhiên quay lại, không biết phía trước có gì nguy hiểm không?
Trong khi mọi người còn đang hồ nghi thì kỵ sĩ đó đã dừng lại bên cạnh xe ngựa, y hạ thấp giọng hồi báo tin tức cho Ngu Mạn Viện và Đường Băng Na, sau đó quay ngựa, phi như bay mất dạng.
Đường Băng Na nhìn về phía Đan Nhã Huyến, vẫy vẫy tay, ý muốn nàng đi đến đó. Đan Nhã Huyến lườm mắt nhìn Đường Băng Na, không hề đi đến.
Đường Băng Na tiếp tục vẫy vẫy hai lần nữa, cuối cùng Dương Cơ Duệ là người đội mưa tiến đến. Lão đến bên cạnh Ngu Mạn Viện lắng nghe nàng nói một chút, thấp giọng thương nghị với nàng điều gì đó, sau đó đi đi lại lại, không hề quay trở về xe ngựa của mình.
Dương Túc Phong nghi hoặc nhìn thấy cảnh tượng đó, vừa quay sang nhìn Đan Nhã Huyến thì nàng lên tiếng:
- Ta chỉ nghe tên kỵ sĩ kia nói ngã rẽ ở phía trước có rất nhiều người chết, hơn nữa trong đó còn có một lãnh chúa ở Mỹ Ni Tư, hình như là Tài gia gì gì đó. Vì vậy, Ngu lão bản mới muốn hỏi ý kiến của ngươi về việc này.
Dương Túc Phong ngớ người, sau đó ngạc nhiên hỏi:
- Tài gia ở Cao Dương phủ Trinh Xuyên đạo ư? Tại sao lại như thế?
Đan Nhã Huyến cũng không dám chắc chắn, chỉ nói:
- Ta nghe hắn nói như vậy, chờ nhị thúc của ngươi quay lại thì sẽ biết ngay thôi.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, Dương Cơ Duệ mang theo sắc mặt đầy suy tư, cúi đầu quay về, đau buồn nói:
- Phong, phía trước có rất nhiều người chết, hình như là người của Tài gia, Ngu lão bản muốn mời ngươi đến xem, bàn bạc nên xử lý thế nào.
Dương Túc Phong nhíu mày nói:
- Chúng ta làm sao có thể xử lý chuyện này được? Án hình sự phải giao cho quan địa phương xử lý mới đúng.
Dương Cơ Duệ nét mặt căng thẳng, nghiêm trang nói:
- Dường như không phải là những vụ án giết người bình thường mà là có chuẩn bị âm mưu từ trước. Người chết rất có thể là một trong mười bốn lãnh chúa mới nhậm chức của Mỹ Ni Tư – Tài Duyên Kỳ, hơn nữa… - lão chợt ngừng lại, thanh âm trở nên cay đắng:
- Rất có thể là do Bộ Thủ của của đế quốc Quang Minh - đội chấp pháp Thất Thải Tân Phân - hạ thủ…..
Dương Túc Phong nghe nhắc đến Bộ Thủ, trong lòng cảm thấy nao nao, nén không được nói:
- Bộ Thủ dám đến tận nơi đây để giết người?
Dương Cơ Duệ lo lắng nói:
- Bây giờ chưa thể khẳng định chắc chắn là Bộ Thủ hay không, nhưng từ hiện trường để lại thì có đến tám mươi phần trăm là như thế. Người kỵ sĩ vừa rồi không phải là võ sĩ tầm thường mà là Du hiệp được mời đến từ Lạc Na, tên là Hoa Linh Phong, tại Lạc Na cũng có danh tiếng không nhỏ, tin rằng ánh mắt của y không nhìn sai, ít nhất thì y cũng sẽ không nhận lầm người.
Dương Túc Phong hơi cảm thấy hoảng sợ nói:
- Bộ Thủ vì sao muốn giết chết người của Tài gia?
Dương Cơ Duệ giữ nguyên nét mặt, tiếp tục nói:
- Bởi vì Tài gia cũng giống như ngươi, tiếp nhận mệnh lệnh trở về Mỹ Ni Tư dẹp an bạo loạn.
Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:
- Vì nguyên nhân này sao?
Dương Cơ Duệ nặng nề gật đầu.
Điều mà Dương Túc Phong hồ nghi đã nhanh chóng biến thành sự thật, vượt qua một khu rừng nhỏ cản trở tầm nhìn, hắn đã thấy được hiện trường của vụ thảm sát. Đó là một ngã rẽ nằm ở giữa đèo, nơi này ánh sáng không nhiều lắm. Sau khi cẩn thận khám xét hiện trường, dường như tất cả mọi người đều đã có thể kết luận về nguyên nhân dẫn đến cái chết của người đó – y chính là thiếu tướng lục quân, hơn nữa còn nhận mệnh lệnh trở về dẹp an thuộc địa Mỹ Ni Tư.
Hung thủ cũng không hề giết người một cách tùy tiện, tất cả nữ quyến đi theo đều không hề bị xâm phạm, nhưng tất cả thành viên nam và đội cảnh vệ đều bị giết sạch, hơn nữa tài sản mang theo cũng không hề bị cướp đi, ngoài thi thể trẻ tuổi mặc quân phục thiếu tướng lục quân màu đỏ và các thi thể khác rải rác khắp nơi thì tất cả mọi thứ đều nguyên vẹn. Bất quá có một thứ khiến cho mọi người đều cảm thấy khiếp sợ chính là trên thân kiếm cắm ở yết hầu của viên thiếu tướng lộ ra một mảnh vải, phía trước có mấy chữ to bằng máu tươi: “Quay về Mỹ Ni Tư, giết không tha!”, ở phía sau mảnh vài là hai chữ “Bộ Thủ” đang giương nanh múa vuốt.
Máu tươi trên mảnh vải vẫn còn chưa khô, nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mặt đất, hình thành một vết máu đáng sợ trên mặt đất. Máu tươi ở hiện trường đã bị mưa to hòa tan rất nhiều, nhưng trong không khí vẫn nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho người ta xuất hiện cảm giác muốn nôn ói tại chỗ.
- Bọn họ đều là người Tài gia ở Cao Dương phủ Trinh Xuyên đạo. Bọn họ và ngươi giống nhau, cũng tiếp nhận mệnh lệnh như ngươi, ngươi phải hết sức cẩn thận. – Sắc mặt Đan Nhã Huyến hơi tái đi, khẽ nhắc nhở Dương Túc Phong, hiển nhiên là nàng cảm thấy bất an lo lắng. Điều này cũng thật là dễ hiểu, nếu Bộ Thủ đã giết một người, đương nhiên sẽ chẳng ngần ngại giết thêm nhiều người nữa, không chừng Dương Túc Phong chính là mục tiêu kế tiếp của y. Trải qua nhiều ngày đi cùng nhau, Đan Nhã Huyến không biết từ lúc nào đã xem Dương Túc Phong là một nhân vật trọng yếu, rất quan tâm đến an toàn của hắn.
Dương Cơ Duệ đứng quan sát hiện trường sắc mặt cũng âm trầm lạnh lẽo như Đan Nhã Huyến, nhưng trong lòng lão lúc này không phải lo lắng về sự tàn khốc vô tình của Bộ Thủ mà là sự tỉnh táo và khống chế hiện trường của kẻ thủ ác. Trong nháy mắt đã giết chết nhiều người như vậy nhưng lại không hề chạm đến nữ quyến, cũng không cướp đoạt tài vật, mục tiêu của Bộ Thủ rõ ràng là không muốn gây thêm rắc rối, phúc tạp. Đó mới chính là chi tiết khiến người ta sợ hãi, nó đại biểu cho một chuyện: Bộ Thủ tuyệt đối là người có thể làm được đại sự.
Tuy nhiên, Dương Túc Phong lại không hề sợ hãi, hắn chỉ lạnh lùng nghiêm mặt đi đến bên cạnh thi thể lãnh chúa Tài gia, hít sâu một hơi, đưa tay rút thanh trường kiếm cắm trên thi thể, đưa ngang trước ngực cẩn thận xem xét. Đó là một thanh bội kiếm giống hệt với bội kiếm thiếu tướng của hắn, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất chính là hoa văn và màu sắc ở chuôi kiếm. Thanh kiếm của thiếu tướng lục quân có màu đỏ, kiếm của thiếu tướng hải quân có hoa văn chạm khắc ở chuôi kiếm màu xanh. Dương Túc Phong lấy ra khăn tay lau sạch đi vết máu loang lổ trên thân kiếm, tra vào vỏ.
Vẻ mặt của gia quyến Tài gia đều tỏ ra phức tạp khó hiểu, nhìn kỹ từng hành động của Dương Túc Phong, không biết cuối cùng hắn muốn làm gì.
Dương Túc Phong bình tĩnh quan sát gia quyến Tài gia, trong lòng thoáng xuất hiện sự căng thẳng. Gia quyến của người chết chỉ còn lại bốn người, có lẽ là bị cảnh tượng giết chóc trước mắt khiến cho kinh hãi đứng thất thần, chết lặng đi, ngây ngô nhìn hắn.
Bốn người gia quyến của Tài gia đều là nữ nhân, hơn nữa đều là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp. Trong đó có một thiếu phụ mặc váy đen, hẳn là thê tử vừa kết hôn của lãnh chúa Tài gia. Chỉ thấy hàng mi cong vút như trăng non, khuôn mặt trái xoan thanh nhã, vóc người thon thả diệu vợi, nước mưa sũng ướt trên thân thể hiển lộ ra toàn bộ đường cong trên cơ thể, mơ hồ toát lên một khí phách kiên cường pha lẫn với nét phong tình quyến rũ, hai loại hình thái bất đồng pha trộn vào nhau khiến cho Dương Túc Phong không khỏi cảm thấy chú ý đến nàng. Nhưng thiếu phụ đó đối với ánh mắt lom lom *** rọi của Dương Túc Phong lại tựa như không hề hay biết, ánh mắt nàng hoàn toàn tập trung vào thi thể thiếu tướng lục quân.
Nội tâm của Dương Túc Phong lúc này hoàn toàn bị chấn động, vẻ mặt cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên, thậm chí còn có cảm giác ngơ ngác ngẩn người, một lúc sau hắn mới khôi phục lại vẻ bình thường, cuối cùng hắn đã dũng cảm khẳng định nữ nhân đó không phải người đàn bà có ân tình sâu sắc với hắn ở kiếp trước, mặc dù diên mạo các nàng rất giống nhau, xinh đẹp giống nhau, quật cường như nhau.
Ngoài ra còn có hai thiếu nữ diện mạo tương tự nhau, hiển nhiên là hai chị em, hai người đều đang choáng váng trước những gì vừa chứng kiến, người em mặc áo khoác vàng thân hình mỏng mảnh đã khóc đến nỗi gần như lịm đi. Người chị mặc áo khoác màu tím lại có vẻ rất kiên cường, hai mắt mặc dù sưng đỏ nhưng vẫn không để giọt nước mắt nào lăn ra. Nàng ôm em gái trong lòng, nhìn chằm chằm cử động của Dương Túc Phong.
Thế nhưng người khiến Dương Túc Phong đặc biệt để tâm đến nhất chính là cô gái còn lại, người vẫn đứng gần đó, trang phục rất giản đơn, không hề trang điểm. Ba nữ nhân kia đều khoác trên người trang phục xa hoa đắt tiền, nhưng nàng chỉ mặc trang phục vải bố thô sơ, trời mưa nhưng không hề có áo khoác che mưa, chỉ có một cây dù nhỏ trong tay, dưới trời mưa to như lúc này thì cây dù nhỏ này có tác dụng gì chứ? Dưới cơn mưa nặng hạt, cả người nàng ướt đẫm, có lẽ vì rét lạnh mà sắc mặt của nàng trở nên nhợt nhạt, đôi môi run rẩy cơ hồ phát ra tiếng lập bập, dáng vẻ hết sức đáng thương. Nàng lóng ngóng đứng một bên, khóe mắt mặc dù ngấn lệ nhưng lại không hiện quá rõ vẻ thương tâm. Cũng không biết là vì nguyên nhân gì nhưng Dương Túc Phong lại mơ hồ cảm thấy biểu hiện của cô gái này có một chút gì đó rất kỳ quái.
Sau khi được Dương Cơ Duệ nói qua một chút, Dương Túc Phong biết được gã thiếu tướng lục quân xấu số kia tên Tài Duyên Kỳ, là người thừa kế Tài gia của Cao Dương phủ tỉnh Trinh Xuyên, người này cũng như Dương Túc Phong, bị hoàng đế lợi dụng, ban thưởng trở về làm lãnh chúa đời thứ mười sáu của Tài gia, bình loạn dẹp an Mỹ Ni Tư. Đáng tiếc là kẻ này chưa có cơ hội xuất quân dẹp loạn đã chết mất. Thiếu phụ mặc váy màu đen diễm lệ kia tên là Tô Lăng Tuyết, là tứ tiểu thư của Tô gia ở phủ Cao Trữ - Hổ Xuyên đạo, sánh duyên cùng Tài gia thì rất môn đăng hộ đối, bất quá quê hương của nàng lúc này đã hoàn toàn rơi vào quyền kiểm soát của Ma Ni giáo, nàng là thê tử vừa kết hôn của Tài Duyên Kỳ. Hai chị em kia đều là em gái của kẻ xấu số, người chị tên là Tài Miểu Miểu, người em tên là Tài Tiên Tiêm, đều là mỹ nữ quý tộc của thuộc địa Mỹ Ni Tư. Về phần cô gái có vẻ lẻ loi đứng một bên là em họ của kẻ xấu số, tên là Tài Băng Tiêu.
Có thể thấy rằng Tài Duyên Kỳ cũng giống như Dương Túc Phong, đều là thanh niên nhiệt huyết, nhận được mệnh lệnh của hoàng đế, bất kể tin đồn bên ngoài, vội vàng mang theo gia quyến và hộ vệ trở về, mang theo khí thế, tráng tâm mãnh liệt muốn lập thành công danh đại nghiệp ở Mỹ Ni Tư, không ngờ còn chưa rời khỏi gót chân của thiên tử đã tử nạn. Gia tướng hộ vệ đi theo Tài Duyên Kỳ không ít hơn một trăm người, có thể thấy là người này khi lên đường đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp gặp phải nguy hiểm, ai ngờ cuối cùng vẫn bất hạnh lâm nạn.
Dương Túc Phong nhìn bốn phía nhưng không hế thấy bóng dáng của Ngu Mạn Viện và Đường Băng Na, bóng ma trong lòng hắn lại lớn thêm vài phần, không lẽ Đông Hải đường và Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh thật sự là có quan hệ mật thiết với nhau?
Dương Cơ Duệ cũng thế, không còn kiềm chế được sự hưng phấn và chờ đợi trong lòng nữa:
- Nếu chúng ta đến được Mỹ Ni Tư mà ở đó cũng có mưa lớn như thế này thì thật là tốt, xem ra một hai ngày tới sẽ còn tiếp tục có mưa.
Dương Túc Phong mở to hai mắt nhìn về phía đông, khắp nơi đều là cảnh tưởng mờ ảo không thấy được cực hạn, chỉ có nước mưa vô cùng vô tận bao trùm khắp đại địa, gã vung cao tay quay quay trên đầu, lớn tiếng kêu lên:
- Khô hạn đã kết thúc!
Từ nhỏ cho đến lúc lớn lên, hắn chưa từng gặp một trận mưa nào mà tâm trạng lại cao hứng như lúc này. Trận mưa này là một trận mưa lớn, mưa liên tục không ngừng, phảng phất như có một ẩn ý vĩ đại trong đó – sáu năm khô hạn cuối cùng đã chính thức kết thúc!
Có một việc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người chính là cơn mưa không những khiến cho Dương Túc Phong kích động mà ngay cả rất nhiều người trong đoàn mậu dịch thương hành Đông Hải đường cũng tỏ ra rất hưng phấn với cơn mưa đã nhiều năm không thấy này, bọn họ cũng giống như Dương Túc Phong, đứng cạnh xe ngựa, không cần che mưa, thoải mái để cơn mưa thấm đẫm thân thể, đương nhiên trong số này không có Ngu Mạn Viện và Đường Băng Na, các nàng chỉ ngồi trên xe, mở rèm nhìn ra bên ngoài.
Cảnh tượng xung quanh lúc này chỉ là những cánh đồng bát ngát, không hề có nơi nào để trú mưa, nhưng dường như mọi người cũng không hề có ý muốn trốn tránh cơn mưa, đoàn xe ngựa cứ thế tiến bước trên con đường lầy lội. Những cánh đồng hai bên đường cũng đã dần xuất hiện nhiều nông phu, bọn họ hăng hái đào đào cuốc cuốc đất ruộng, tận dụng nước mưa, những lưỡi cuốc bay múa trên cánh đồng khiến cho nội tâm Dương Túc Phong đột nhiên xuất hiện cảm giác nôn nóng, cho dù là nước mưa lạnh như băng cũng không cách nào khống chế được cảm giác nôn nóng quái lạ này.
Mỹ Ni Tư, đến khi nào thì mới có thể trở về Mỹ Ni Tư? Mỹ Ni Tư lúc này có mưa hay không?
Đột nhiên từ xa xuất hiện một kỵ sĩ của đoàn thương hành Đông Hải đường tiến lại gần, tiếng vó ngựa dồn dập kinh động đến mọi người, chân ngựa sải bước khiến cho bùn đất, bọt nước bắn tung tóe, khiến cho mọi người đều cảm thấy khẩn trương, ánh mắt nhìn đăm đăm về phía kỵ sĩ. Ngươi kỵ sĩ này chính là người Đông Hải đường phái đi trước dò đường, y đột nhiên quay lại, không biết phía trước có gì nguy hiểm không?
Trong khi mọi người còn đang hồ nghi thì kỵ sĩ đó đã dừng lại bên cạnh xe ngựa, y hạ thấp giọng hồi báo tin tức cho Ngu Mạn Viện và Đường Băng Na, sau đó quay ngựa, phi như bay mất dạng.
Đường Băng Na nhìn về phía Đan Nhã Huyến, vẫy vẫy tay, ý muốn nàng đi đến đó. Đan Nhã Huyến lườm mắt nhìn Đường Băng Na, không hề đi đến.
Đường Băng Na tiếp tục vẫy vẫy hai lần nữa, cuối cùng Dương Cơ Duệ là người đội mưa tiến đến. Lão đến bên cạnh Ngu Mạn Viện lắng nghe nàng nói một chút, thấp giọng thương nghị với nàng điều gì đó, sau đó đi đi lại lại, không hề quay trở về xe ngựa của mình.
Dương Túc Phong nghi hoặc nhìn thấy cảnh tượng đó, vừa quay sang nhìn Đan Nhã Huyến thì nàng lên tiếng:
- Ta chỉ nghe tên kỵ sĩ kia nói ngã rẽ ở phía trước có rất nhiều người chết, hơn nữa trong đó còn có một lãnh chúa ở Mỹ Ni Tư, hình như là Tài gia gì gì đó. Vì vậy, Ngu lão bản mới muốn hỏi ý kiến của ngươi về việc này.
Dương Túc Phong ngớ người, sau đó ngạc nhiên hỏi:
- Tài gia ở Cao Dương phủ Trinh Xuyên đạo ư? Tại sao lại như thế?
Đan Nhã Huyến cũng không dám chắc chắn, chỉ nói:
- Ta nghe hắn nói như vậy, chờ nhị thúc của ngươi quay lại thì sẽ biết ngay thôi.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, Dương Cơ Duệ mang theo sắc mặt đầy suy tư, cúi đầu quay về, đau buồn nói:
- Phong, phía trước có rất nhiều người chết, hình như là người của Tài gia, Ngu lão bản muốn mời ngươi đến xem, bàn bạc nên xử lý thế nào.
Dương Túc Phong nhíu mày nói:
- Chúng ta làm sao có thể xử lý chuyện này được? Án hình sự phải giao cho quan địa phương xử lý mới đúng.
Dương Cơ Duệ nét mặt căng thẳng, nghiêm trang nói:
- Dường như không phải là những vụ án giết người bình thường mà là có chuẩn bị âm mưu từ trước. Người chết rất có thể là một trong mười bốn lãnh chúa mới nhậm chức của Mỹ Ni Tư – Tài Duyên Kỳ, hơn nữa… - lão chợt ngừng lại, thanh âm trở nên cay đắng:
- Rất có thể là do Bộ Thủ của của đế quốc Quang Minh - đội chấp pháp Thất Thải Tân Phân - hạ thủ…..
Dương Túc Phong nghe nhắc đến Bộ Thủ, trong lòng cảm thấy nao nao, nén không được nói:
- Bộ Thủ dám đến tận nơi đây để giết người?
Dương Cơ Duệ lo lắng nói:
- Bây giờ chưa thể khẳng định chắc chắn là Bộ Thủ hay không, nhưng từ hiện trường để lại thì có đến tám mươi phần trăm là như thế. Người kỵ sĩ vừa rồi không phải là võ sĩ tầm thường mà là Du hiệp được mời đến từ Lạc Na, tên là Hoa Linh Phong, tại Lạc Na cũng có danh tiếng không nhỏ, tin rằng ánh mắt của y không nhìn sai, ít nhất thì y cũng sẽ không nhận lầm người.
Dương Túc Phong hơi cảm thấy hoảng sợ nói:
- Bộ Thủ vì sao muốn giết chết người của Tài gia?
Dương Cơ Duệ giữ nguyên nét mặt, tiếp tục nói:
- Bởi vì Tài gia cũng giống như ngươi, tiếp nhận mệnh lệnh trở về Mỹ Ni Tư dẹp an bạo loạn.
Dương Túc Phong nghi hoặc hỏi:
- Vì nguyên nhân này sao?
Dương Cơ Duệ nặng nề gật đầu.
Điều mà Dương Túc Phong hồ nghi đã nhanh chóng biến thành sự thật, vượt qua một khu rừng nhỏ cản trở tầm nhìn, hắn đã thấy được hiện trường của vụ thảm sát. Đó là một ngã rẽ nằm ở giữa đèo, nơi này ánh sáng không nhiều lắm. Sau khi cẩn thận khám xét hiện trường, dường như tất cả mọi người đều đã có thể kết luận về nguyên nhân dẫn đến cái chết của người đó – y chính là thiếu tướng lục quân, hơn nữa còn nhận mệnh lệnh trở về dẹp an thuộc địa Mỹ Ni Tư.
Hung thủ cũng không hề giết người một cách tùy tiện, tất cả nữ quyến đi theo đều không hề bị xâm phạm, nhưng tất cả thành viên nam và đội cảnh vệ đều bị giết sạch, hơn nữa tài sản mang theo cũng không hề bị cướp đi, ngoài thi thể trẻ tuổi mặc quân phục thiếu tướng lục quân màu đỏ và các thi thể khác rải rác khắp nơi thì tất cả mọi thứ đều nguyên vẹn. Bất quá có một thứ khiến cho mọi người đều cảm thấy khiếp sợ chính là trên thân kiếm cắm ở yết hầu của viên thiếu tướng lộ ra một mảnh vải, phía trước có mấy chữ to bằng máu tươi: “Quay về Mỹ Ni Tư, giết không tha!”, ở phía sau mảnh vài là hai chữ “Bộ Thủ” đang giương nanh múa vuốt.
Máu tươi trên mảnh vải vẫn còn chưa khô, nhỏ từng giọt, từng giọt xuống mặt đất, hình thành một vết máu đáng sợ trên mặt đất. Máu tươi ở hiện trường đã bị mưa to hòa tan rất nhiều, nhưng trong không khí vẫn nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho người ta xuất hiện cảm giác muốn nôn ói tại chỗ.
- Bọn họ đều là người Tài gia ở Cao Dương phủ Trinh Xuyên đạo. Bọn họ và ngươi giống nhau, cũng tiếp nhận mệnh lệnh như ngươi, ngươi phải hết sức cẩn thận. – Sắc mặt Đan Nhã Huyến hơi tái đi, khẽ nhắc nhở Dương Túc Phong, hiển nhiên là nàng cảm thấy bất an lo lắng. Điều này cũng thật là dễ hiểu, nếu Bộ Thủ đã giết một người, đương nhiên sẽ chẳng ngần ngại giết thêm nhiều người nữa, không chừng Dương Túc Phong chính là mục tiêu kế tiếp của y. Trải qua nhiều ngày đi cùng nhau, Đan Nhã Huyến không biết từ lúc nào đã xem Dương Túc Phong là một nhân vật trọng yếu, rất quan tâm đến an toàn của hắn.
Dương Cơ Duệ đứng quan sát hiện trường sắc mặt cũng âm trầm lạnh lẽo như Đan Nhã Huyến, nhưng trong lòng lão lúc này không phải lo lắng về sự tàn khốc vô tình của Bộ Thủ mà là sự tỉnh táo và khống chế hiện trường của kẻ thủ ác. Trong nháy mắt đã giết chết nhiều người như vậy nhưng lại không hề chạm đến nữ quyến, cũng không cướp đoạt tài vật, mục tiêu của Bộ Thủ rõ ràng là không muốn gây thêm rắc rối, phúc tạp. Đó mới chính là chi tiết khiến người ta sợ hãi, nó đại biểu cho một chuyện: Bộ Thủ tuyệt đối là người có thể làm được đại sự.
Tuy nhiên, Dương Túc Phong lại không hề sợ hãi, hắn chỉ lạnh lùng nghiêm mặt đi đến bên cạnh thi thể lãnh chúa Tài gia, hít sâu một hơi, đưa tay rút thanh trường kiếm cắm trên thi thể, đưa ngang trước ngực cẩn thận xem xét. Đó là một thanh bội kiếm giống hệt với bội kiếm thiếu tướng của hắn, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất chính là hoa văn và màu sắc ở chuôi kiếm. Thanh kiếm của thiếu tướng lục quân có màu đỏ, kiếm của thiếu tướng hải quân có hoa văn chạm khắc ở chuôi kiếm màu xanh. Dương Túc Phong lấy ra khăn tay lau sạch đi vết máu loang lổ trên thân kiếm, tra vào vỏ.
Vẻ mặt của gia quyến Tài gia đều tỏ ra phức tạp khó hiểu, nhìn kỹ từng hành động của Dương Túc Phong, không biết cuối cùng hắn muốn làm gì.
Dương Túc Phong bình tĩnh quan sát gia quyến Tài gia, trong lòng thoáng xuất hiện sự căng thẳng. Gia quyến của người chết chỉ còn lại bốn người, có lẽ là bị cảnh tượng giết chóc trước mắt khiến cho kinh hãi đứng thất thần, chết lặng đi, ngây ngô nhìn hắn.
Bốn người gia quyến của Tài gia đều là nữ nhân, hơn nữa đều là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp. Trong đó có một thiếu phụ mặc váy đen, hẳn là thê tử vừa kết hôn của lãnh chúa Tài gia. Chỉ thấy hàng mi cong vút như trăng non, khuôn mặt trái xoan thanh nhã, vóc người thon thả diệu vợi, nước mưa sũng ướt trên thân thể hiển lộ ra toàn bộ đường cong trên cơ thể, mơ hồ toát lên một khí phách kiên cường pha lẫn với nét phong tình quyến rũ, hai loại hình thái bất đồng pha trộn vào nhau khiến cho Dương Túc Phong không khỏi cảm thấy chú ý đến nàng. Nhưng thiếu phụ đó đối với ánh mắt lom lom *** rọi của Dương Túc Phong lại tựa như không hề hay biết, ánh mắt nàng hoàn toàn tập trung vào thi thể thiếu tướng lục quân.
Nội tâm của Dương Túc Phong lúc này hoàn toàn bị chấn động, vẻ mặt cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên, thậm chí còn có cảm giác ngơ ngác ngẩn người, một lúc sau hắn mới khôi phục lại vẻ bình thường, cuối cùng hắn đã dũng cảm khẳng định nữ nhân đó không phải người đàn bà có ân tình sâu sắc với hắn ở kiếp trước, mặc dù diên mạo các nàng rất giống nhau, xinh đẹp giống nhau, quật cường như nhau.
Ngoài ra còn có hai thiếu nữ diện mạo tương tự nhau, hiển nhiên là hai chị em, hai người đều đang choáng váng trước những gì vừa chứng kiến, người em mặc áo khoác vàng thân hình mỏng mảnh đã khóc đến nỗi gần như lịm đi. Người chị mặc áo khoác màu tím lại có vẻ rất kiên cường, hai mắt mặc dù sưng đỏ nhưng vẫn không để giọt nước mắt nào lăn ra. Nàng ôm em gái trong lòng, nhìn chằm chằm cử động của Dương Túc Phong.
Thế nhưng người khiến Dương Túc Phong đặc biệt để tâm đến nhất chính là cô gái còn lại, người vẫn đứng gần đó, trang phục rất giản đơn, không hề trang điểm. Ba nữ nhân kia đều khoác trên người trang phục xa hoa đắt tiền, nhưng nàng chỉ mặc trang phục vải bố thô sơ, trời mưa nhưng không hề có áo khoác che mưa, chỉ có một cây dù nhỏ trong tay, dưới trời mưa to như lúc này thì cây dù nhỏ này có tác dụng gì chứ? Dưới cơn mưa nặng hạt, cả người nàng ướt đẫm, có lẽ vì rét lạnh mà sắc mặt của nàng trở nên nhợt nhạt, đôi môi run rẩy cơ hồ phát ra tiếng lập bập, dáng vẻ hết sức đáng thương. Nàng lóng ngóng đứng một bên, khóe mắt mặc dù ngấn lệ nhưng lại không hiện quá rõ vẻ thương tâm. Cũng không biết là vì nguyên nhân gì nhưng Dương Túc Phong lại mơ hồ cảm thấy biểu hiện của cô gái này có một chút gì đó rất kỳ quái.
Sau khi được Dương Cơ Duệ nói qua một chút, Dương Túc Phong biết được gã thiếu tướng lục quân xấu số kia tên Tài Duyên Kỳ, là người thừa kế Tài gia của Cao Dương phủ tỉnh Trinh Xuyên, người này cũng như Dương Túc Phong, bị hoàng đế lợi dụng, ban thưởng trở về làm lãnh chúa đời thứ mười sáu của Tài gia, bình loạn dẹp an Mỹ Ni Tư. Đáng tiếc là kẻ này chưa có cơ hội xuất quân dẹp loạn đã chết mất. Thiếu phụ mặc váy màu đen diễm lệ kia tên là Tô Lăng Tuyết, là tứ tiểu thư của Tô gia ở phủ Cao Trữ - Hổ Xuyên đạo, sánh duyên cùng Tài gia thì rất môn đăng hộ đối, bất quá quê hương của nàng lúc này đã hoàn toàn rơi vào quyền kiểm soát của Ma Ni giáo, nàng là thê tử vừa kết hôn của Tài Duyên Kỳ. Hai chị em kia đều là em gái của kẻ xấu số, người chị tên là Tài Miểu Miểu, người em tên là Tài Tiên Tiêm, đều là mỹ nữ quý tộc của thuộc địa Mỹ Ni Tư. Về phần cô gái có vẻ lẻ loi đứng một bên là em họ của kẻ xấu số, tên là Tài Băng Tiêu.
Có thể thấy rằng Tài Duyên Kỳ cũng giống như Dương Túc Phong, đều là thanh niên nhiệt huyết, nhận được mệnh lệnh của hoàng đế, bất kể tin đồn bên ngoài, vội vàng mang theo gia quyến và hộ vệ trở về, mang theo khí thế, tráng tâm mãnh liệt muốn lập thành công danh đại nghiệp ở Mỹ Ni Tư, không ngờ còn chưa rời khỏi gót chân của thiên tử đã tử nạn. Gia tướng hộ vệ đi theo Tài Duyên Kỳ không ít hơn một trăm người, có thể thấy là người này khi lên đường đã chuẩn bị sẵn cho trường hợp gặp phải nguy hiểm, ai ngờ cuối cùng vẫn bất hạnh lâm nạn.
Dương Túc Phong nhìn bốn phía nhưng không hế thấy bóng dáng của Ngu Mạn Viện và Đường Băng Na, bóng ma trong lòng hắn lại lớn thêm vài phần, không lẽ Đông Hải đường và Bộ Thủ của đế quốc Quang Minh thật sự là có quan hệ mật thiết với nhau?
Danh sách chương