Tô Tô khiêng rìu, đi loanh quanh Diệp Kinh Cức cả một lúc lâu nhưng vẫn không có dũng khí ra tay.
Nàng chính là một công dân gương mẫu của thế kỷ 21, ngày thường chẳng dám gϊếŧ một con gà, huống chi kêu nàng gϊếŧ người thì phải làm sao đây!
Kết quả, trì hoãn một hồi lâu, thuốc mê trên người Diệp Kinh Cức hết tác dụng. Hắn hừ lạnh một tiếng, đẩy đám phủ binh đang giữ mình ra, từ trên giường ngồi dậy. Thảm cho hắn là toàn thân trừ bỏ sau lưng, các bộ phận khác đều trần trụi trước mắt Tô Tô.
Thân thể cường tráng, da thịt màu đồng vẫn còn lưu lại dấu vết hoan ái, mồ hôi từ gương mặt hắn chảy xuống, một đường thẳng tắp từ xương quai xanh xuống ngực, rồi tới cơ bụng tám múi...
Hắn lạnh lùng nhìn Tô Tô, môi mím chặt, toàn thân tràn ngập hận ý. Tay Tô Tô nắm rìu mà phát run.
Trong lòng Tô Tô tự thôi miên chính mình, trước mắt không phải là người, chỉ là một con gà, chỉ là một con gà tây nướng thôi. Cho nên mình không cần phải sợ, chỉ cần nhắm mắt lại rồi chém đại là xong....
Đám phủ binh bên cạnh hoàn toàn hiểu sai ý, thấy sắc mặt hoảng hốt và bộ dáng run rẩy của nàng, tưởng nàng bị Diệp Kinh Cức cự tuyệt nên trong lòng buồn bực thương tâm. Vì thế, thi nhau an ủi nàng:
“Đại tiểu thư, người đừng đau lòng quá! Dù gì người đã có được thân thể của hắn rồi, còn sợ không chiếm được trái tim hắn hay sao?! Cho dù không có được trái tim hắn cũng không sao. Cùng lắm thì lần sau chúng ta lại giúp người bắt cóc hắn, để người cướp thêm hắn mấy lần.”
“Muốn ta nói mấy lần nữa hả?!” Tô Tô thống giận, “Ta thực sự đối với hắn một chút hứng thú cũng không có!”
“Hừ.” Diệp Kinh Cức cười lạnh một tiếng, lười cùng nàng so đo, nhặt quần áo trên đất lên, mặc từng kiện từng kiện vào.
Diệp Kinh Cức không hổ là nam chính đẹp trai nhất bộ truyện, lúc cởi đồ thì mê người, lúc mặc đồ lại càng hấp dẫn hơn. Cổ áo kéo cao tới cổ, chỉ để lộ một chút da thịt. Cứ cho dáng vẻ nhìn người lãnh đạm nhưng cũng là mỹ cảm cấm dục.
Cũng chẳng trách nguyên chủ đến mặt mũi còn chẳng cần, nhất định phải lừa được hắn tới tay!
Nàng thật sự nhức não, đáng thương cho tác giả ta đây còn phải xuyên không vào xử lý hậu quả thay nàng ta!
Tô Tô hít một hơi thật sâu, cố gắng cải thiện quan hệ của hai người, nàng vừa mở miệng: “Diệp tướng quân…” thì Diệp Kinh Cức đã cắt ngang: “Chuyện đêm qua, Tô đại tiểu thư không cần nhắc lại.”
“Được! Được! Được!” Tô Tô vui mừng khôn xiết, “Chuyện đêm qua chỉ là hiểu lầm, mọi người quên đi chuyện cũ, bắt đầu lại từ đầu...”
“Hiểu lầm?” Giọng nói Diệp Kinh Cức càng lạnh lẽo hơn, “Đường đường là đích nữ của Tể tướng lại có thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ như thế này. Cô còn dám nói với tại hạ đây chỉ là hiểu lầm?! Tô Tô, mỗi cử chỉ lời nói của cô đều khiến tại hạ cảm thấy ghê tởm! Cô chờ đó, chuyện ngày hôm qua, Diệp mỗ ngày sau sẽ báo đáp!”
Nói xong, hắn nhặt áo choàng trên đất lên, xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại, rời khỏi khách điếm.
Tim Tô Tô bỗng chợt lạnh, nhìn bóng dáng của hắn, một lúc lâu không nói nên lời.
“Đại tiểu thư, người đừng thương tâm quá.” Đám phủ binh tại bên cạnh an ủi nàng, “Người cũng không phải lần đầu tiên bị nam nhân cự tuyệt đâu!”
“Nhưng hắn mắng ta…” Tô Tô lẩm bẩm nói.
“Người cũng không phải lần đầu tiên bị nam nhân mắng đâu.” Đám thuộc hạ tiếp tục an ủi, “Mọi người đều hô đánh hô gϊếŧ người, người cũng dần quen rồi chứ~”
Tô Tô suýt nữa nôn ra máu, các ngươi như vậy là đang an ủi người sao? Nguyên chủ đã sớm không biết xấu hổ là gì, người khác sao dám giữ thể diện cho nàng ta nữa?
“Đúng rồi, đại tiểu thư. Không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu hành động tiếp theo thôi.” Phủ binh lấy một quyển giống như vở ghi chú, liếm ngón tay cái, sau đó điểm lên một tờ giấy.
“Hành động gì?” Tô Tô trong lòng run sợ bèn hỏi hắn, nàng đột nhiên có dự cảm không lành.
“Đi đại lao ạ!” Lãnh binh nói.
“Đại lao?” Tô Tô kinh hãi, “Đi xem ai thế?”
“Đương nhiên là Thái phó ạ!” Lãnh binh kỳ quái nhìn nàng, “Lần này người không dễ gì mới hãm hại hắn vào đại lao. Hơn nữa, giờ bên cạnh hắn không có một tên hộ vệ nào, tất cả người trong ngục đều bị chúng ta mua chuộc. Đây là thời cơ tốt nhất để... ngủ cùng hắn đấy ạ!”