Con đường cái quan từ biên thùy Chiêm Việt về Hoan Châu trầm mình trong cơn nắng bốc lửa của một ngày hè oi ả. Đường đất đỏ hoạch vắng ngắt không bóng người đi lại. Không ai muốn đi vào lúc đúng ngọ. Người ta tìm chỗ nào mát mẻ để ăn uống xong nghỉ ngơi chờ cơn nắng dịu sẽ tiếp tục lên đường.

Quán rượu nghèo nàn cất dưới tàng cây cổ thụ rườm rà dọc theo con đường cái quan. Mấy chiếc bàn ọp ẹp đầy đặc người ngồi. Đa số là thương khách ngược xuôi buôn bán từ hai châu Hoan, châu Hóa vào tận biên giới. Họ ngồi khề khà chén rượu chén trà bàn chuyện nắng mưa.

Lẫn lộn trong đám thương khách có một vũ sĩ giang hồ. Mình y chiếm trọn chiếc bàn lớn đặt chính giữa quán. Trên mặt bàn lỏng chỏng mấy vò rượu. Vũ sĩ tuổi trạc ba mươi, mặc vũ phục đen và chân mang hài sảo. Nơi vai y ló lên chuôi đao thắt tua đỏ rực màu máu. Mặt vuông, mày rậm, mắt sâu và sáng với lưỡng quyền cao cộng thêm nước da xạm nắng chứng tỏ y phải là một vũ sĩ lưu lạc giang hồ. Nhấc vò rượu lên tu một ngụm y cao giọng:

- Chậc... Đả thật... Ngon thật...

Nhẹ đặt vò rượu xuống bàn xong đảo ánh mắt sáng rực một vòng quanh quán y cao giọng:

- Chủ quán... Thêm rượu thịt nữa... Mấy khi ta qua đây, vả lại trước lạ sau thành quen vậy chủ quán hãy đem rượu thịt ra mời chư vị say sưa một bữa. Bao nhiêu tiền Bách Đao Tôn Hòa ta xin đài thọ hết...

Dứt lời Tôn Hòa thảy lên mặt bàn mấy chục đồng Thái Bình Hưng Bảo. Biết gặp phải một nhân vật giang hồ hào phóng lão chủ quán mừng rỡ cám ơn rối rít. Thoáng chốc rượu thịt bày ra ê hề. Mọi người vừa ăn nhậu vừa tán tụng tính tình hào sảng của vị vũ sĩ giang hồ. Một thương khách chợt lên tiếng:

- Kính thưa đại hiệp... Đại hiệp họ Tôn tất có họ hàng gì với Tôn gia trang ở Tam Đảo?

Chiêu ngụm rượu dài Bách Đao Tôn Hòa cất giọng sang sảng:

- Không dấu chi chư vị... Tại hạ xuất thân từ Tôn gia trang mà nội tổ chính là Vô Hình Đao Tôn Nhật...

Mọi người đồng buông tiếng kinh ngạc khi biết vị vũ sĩ giang hồ trẻ tuổi là cháu nội đích tôn của Vô Hình Đao Tôn Nhật.

Người tạo nên danh và danh chứng thực người. Tôn Nhật thành danh trong giang hồ nhờ thuật múa đao đặc dị. Có thể nói trong vòng ba mươi năm nay không ai qua mặt Tôn Nhật về thủ thuật múa đao. Với bảy mươi hai thức Vô Hình Đao kỳ bí Tôn Nhật lộ diện giang hồ bằng một hành động ngoạn mục là treo thủ cấp Vô Hình Tích Nguyễn Bằng, tên đạo tặc nổi danh tại Anh Hùng quán nơi cửa đông thành Đại La. Từ đó Tôn Nhật nghiễm nhiên được liệt vào hàng nhất đẳng cao thủ của giới giang hồ Đại Việt.

Ngửa cổ tu hơi rượu dài Tôn Hoà khà tiếng thật lớn:

- Nóng... Nóng quá...

Nóng... Dĩ nhiên là nóng. Rượu là chất thuần dương uống vào phải nóng lại cộng thêm cái nóng của mùa hè càng làm cho Tôn Hoà nóng nhiều hơn nữa. Dường như không chịu được nóng nực hay có thâm ý nào khác hơn, Tôn Hoà cởi phăng chiếc áo lụa phô bày thân thể nở nang rắn chắc. Điều mà không một ai chú ý để nhận biết là bàn tay mặt, bàn tay quen cầm đao của Tôn Hoà không ngớt cọ quậy co vào và duỗi ra.

Nốc hơi dài cạn sạch vò rượu Tôn Hoà chợt cao giọng:

- Thưa chư vị... Tôn tôi có tật xấu mỗi khi rượu vào là phải múa may mấy miếng võ quèn cho đỡ ngứa ngáy chân tay. Nếu có điều chi sơ sót xin chư vị thứ cho...

Mọi người cười nói hoan hô ầm ỉ. Được ăn nhậu chùa lại thêm xem biểu diễn vũ thuật miễn phí thời ai lại không tán thưởng.

Bách Đao Tôn Hoà lạng mình ra đường cái. Nạt tiếng trầm trầm y xoạc chân đứng tấn. Bàn tay mặt cầm đao đưa ra thẳng băng, mũi đao nhọn lểu chỉa lên trời. Bàn tay trái co thành hình thước thợ đặt hờ lên cán đao, Tôn Hoà bồng đao đứng im trong tư thế đó thật lâu.

Thiên hạ chú mục nhìn. Dĩ nhiên họ không đủ kiến thức vũ học cũng như kinh nghiệm giang hồ để nhận biết đó chính là thế đao khởi đầu trong đao pháp bí truyền của dòng họ Tôn.

Không cử động báo trước mũi đao nhọn lểu đang chỉa lên trời bỗng dưng đổi hướng vút tới một mục tiêu tưởng tượng. Được hai phần ba đường nó xoay chiều chém tả phạt hữu và đâm trên điểm dưới. Thoáng chốc lưỡi đao trong tay Bách Đao Tôn Hoà biến thành dãy tinh quang bay lượn chập chờn. Kình phong bốc ra làm bụi đất bay mịt mờ. Bóng đao đột ngột tắt lịm. Tôn Hoà bồng đao đứng im không đổ một giọt mồ hôi và hơi thở gấp. Thiên hạ hò la hoan hô ầm ỉ.

Cười nhẹ Tôn Hoà thong thả trở về chỗ ngồi.

- Mục kích Tôn đại hiệp múa đao mới biết lời đồn đại của giang hồ về Tôn gia trang không ngoa chút nào...

- Võ nghệ giỏi như Tôn đại hiệp thời làm tướng mấy hồi...

- Tôi mà học võ được như Tôn đại hiệp chắc phải mất trăm năm...

Tôn Hoà nhếch môi cười đắc ý khi nghe những lời ca tụng của thiên hạ. Y biết mình là nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay dù chỉ trong một quán rượu nghèo nàn của vùng biên thùy hẻo lánh xa xôi. Thảy lên mặt bàn thêm mấy đồng Thái Bình Hưng Bảo Tôn Hòa hò lớn:

- Chủ quán... Rượu... Rượu... Thêm rượu thịt nữa...

Người người trong quán lại cười nói hoan hô vị vũ sĩ giang hồ hào phóng. Nâng vò rượu lên chiêu hơi dài Tôn Hoà đưa mắt nhìn xa xa.

Trên con đường cái quan chói chang ánh nắng bỗng xuất hiện một bóng người. Hai vành tai vảnh ra, mắt mở trừng trừng họ Tôn chăm chú nhìn. Những sớ thịt trên mặt y giật giật đồng thời bàn tay nắm chặt lấy chuôi đao đặt trên mặt bàn. Trên nền đất đỏ hoạch hiện lên từng dấu chân hằn sâu cả tấc. Khách bộ hành xa lạ thong thả và đều đặn bước. Nếu lấy thước đo người ta sẽ thấy khoảng cách của mỗi bước chân bằng nhau không xê xích một ly.

Vành môi mím chặt Tôn Hoà lẩm bẩm:

- Hừ... Bước chân khổ luyện... Bước chân vũ sĩ...

Khi khách lạ còn cách quán rượu mươi bước Tôn Hoà cao giọng thốt:

- Tại hạ họ Tôn quán ở Tam Đảo... Kính mời các hạ vào đây uống chén rượu tương giao...

Không biết có nghe lời mời đó hay không mà khách bộ hành xa lạ vẫn điềm nhiêm đều bước. Tôn Hoà nóng mặt. Xưng họ Tôn mà quán tại Tam Đảo y ngầm nói cho khách lạ biết y là ai. Họ Tôn mà sinh ở Tam Đảo thời còn ai khác hơn nhân vật của Tôn gia trang, một đại trang lừng lẫy trong giới giang hồ Đại Việt.

Khi khách lạ vừa ngang cửa quán Bách Đao Tôn Hoà cất giọng trầm trầm:

- Trước lạ sau quen ta mời các hạ một chén rượu...

Giọng nói của Tôn Hoà trầm và nhỏ tuy nhiên y đã phổ vào đó hơn tám phần nội lực. Âm thanh chứa đựng kình lực này đủ sức làm người ta phải giật mình nhảy nhỏm. Khách bộ hành xa lạ vẫn im lìm bước. Mái tóc đen dài, quần áo bằng vải thô lấm bụi đường, chân mang giày rơm cũ mèm, trên vai ló lên chuôi kiếm; y trông xa lạ và lạc loài.

Một bóng người di động. Tôn Hoà đứng sừng sững chận đường khách lạ. Bị chận lối khách lạ bắt buộc phải đình bộ.

- Bách Đao Tôn Hoà ta muốn biết tính danh của các hạ...

Có lẽ uống nhiều rượu cộng thêm tuổi trẻ nóng nảy Tôn Hoà đã làm hai hành vi khiếm nhã và kém lễ độ. Chận đường cũng như hỏi tính danh một cách xấc xược là những hành vi mà bất cứ vũ sĩ giang hồ nào cũng đều né tránh nếu không muốn đụng chạm với người khác.

Ánh mắt rừng rực tinh quang của khách lạ chiếu vào người đối diện đồng thời giọng nói chậm và khô khan cất lên:

- Tại hạ không có tính danh...

- Các hạ xuất thân từ môn phái gia trang nào trong giang hồ?

Tôn Hoà vặn. Khách buông giọng bình thản:

- Tại hạ không thuộc gia trang môn phái nào trong cõi giang hồ...

Tay đặt hờ lên chuôi đao Tôn Hoà nhếch môi cười lạt:

- Các hạ biết Vô Hình Đao Tôn Nhật ?

- Tại hạ biết...

Khách lạ đáp cộc lốc. Ánh mắt của Tôn Hoà như toé lửa. Bàn tay y bóp chặt chuôi đao đến nổi gân xanh.

- Ta muốn mời các hạ thưởng thức vài chiêu Vô Hình đao...

Khách lạ lắc đầu:

- Tại hạ không muốn đấu với các hạ...

- Tại sao ?

Họ Tôn cao giọng hỏi và khách lạ buông gọn:

- Tại hạ không muốn giết các hạ...

Những sớ thịt trên mặt Tôn Hoà giật giật đồng thời da mặt của y cũng đổi thành màu xanh. Y giận vì lời nói thẳng của khách lạ. Giết chết y được chứ nhục mạ thời không được.

- Thử xem các hạ tài cán bao nhiêu mà phách lối...

Chữ cuối buông chưa trọn Tôn Hoà bạt đao. Rẻng... Lưỡi đao trong tay y biến thành tia sáng đen ngời vút tới ngực đối phương. Tôn Hoà ra đòn lanh, chuẩn và kình lực hung hãn. Chớp mắt mũi đao nhọn lểu đã cận kề mục tiêu cự ly. Đứng trước chiêu thức dữ dằn và mạnh bạo của đối phương khách lạ phải hồi bộ một bước.

- Giỏi...

Hò lớn Bách Đao Tôn Hoà sấn tới bước dài đồng thời vặn mạnh cổ tay. Như được điều khiển bằng sức lực vô hình mũi đao đổi hướng xẹt thẳng lên yết hầu. Khách lạ lại lùi thêm một bước.

-Ta mời các hạ thưởng thức một chiêu nữa...

Tôn Hoà xô người nhập nội. Lưỡi đao từ thế đâm đổi sang thế chém một đường chênh chếch xuống hạ bàn xong xẹt qua phải, nhảy sang trái rồi bay lên thượng bàn. Chưa đầy chớp mắt y đánh liền một chiêu với hàng chục thế thức. Lưỡi đao trong tay y phát gió vù vù làm bụi đất bay mờ mờ. Y đã xử chiêu thứ hai mươi bảy trong Vô Hình đao pháp có tên Vô Trung Sinh Hữu. Không biến thành có, có hoá ra không và cứ thế mà biến hoá vô tận. Đây là một chiêu kỳ tuyệt bao hàm công lẫn thủ, thực hoá hư, hình trộn với bóng, bóng pha với ảnh rồi tạo thành màn đao quang trùng trùng điệp khiến cho đối thủ không thể nào phân biệt thực hư chân giả.

Bàn tay của khách lạ hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Bựt... Âm thanh giết người nổi lên nghe nhức buốt thịt da. Bách Đao Tôn Hoà, cháu nội đích tôn của Vô Hình Đao Tôn Nhật nấc tiếng nhỏ. Cánh tay cầm đao của y đưa ra thẳng băng, mũi đao chỉ vừa chạm vào yết hầu đối phương song không đâm tới được vì cạn lực. Tay tả của y đưa lên dường như muốn bịn lấy vết thương đang rỉ máu nơi yết hầu được lưng chừng lại buông xuôi xuống. Phịch... Bách Đao Tôn Hoà ngã úp mặt xuống đất ngay dưới chân đối thủ.

Cúi nhìn thi thể bất động của Tôn Hoà khách lạ trầm trầm lên tiếng. Giọng nói của y nhuốm chút bi thương và tội nghiệp:

- Ta đã nói mà các hạ không chịu nghe. Ta không muốn giết mà các hạ bắt ta phải giết các hạ. Kể từ khi ta nhập cuộc chơi các hạ là người đầu tiên bị ta xoá tên trong cõi giang hồ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện