Gia Cát Linh Ẩn liếc trắng mắt, đành phải đầu hàng, trong lòng bất đắc dĩ nổi lên một cơn sóng ngọt ngào, thân thể rung động từng hồi. Sở Lăng Thiên ôm chặt lấy Gia Cát Linh Ẩn. Hôm nay hắn nghe Nguyệt Lan nói mới biết được mấy ngày nay đã xảy ra chuyện Tứ di nương giết chết Nhị tiểu thư bằng thuốc độc, Gia Cát Linh Ẩn suýt nữa bị vu cáo hãm hại, thì không khỏi tự trách thật nhiều.

Thật lâu sau, hai người rốt cuộc tách ra, Sở Lăng Thiên hỏi: “Linh nhi bận bịu gì vậy? Cả nửa ngày mới trở về. Trong cung mới tới một số cống trà mới, ta gửi một chút lại đây.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, nói: “Đi, ta mang người đến một nơi.”

Sau khi giao Trương Thuý Hoa cho Kinh Phong và Nguyệt Lan canh chừng, Gia Cát Linh Ẩn mang theo Mộc Tê cùng Sở Lăng Thiên đi Linh Thiên Hoả Oa Thành đã trang hoàng xong.

“Linh Thiên Hoả Oa Thành?” Nhìn thấy tấm bảng hiệu, Sở Lăng Thiên lập tức mừng rỡ như điên. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là Gia Cát Linh Ẩn cùng tên của mình hợp lại, “Linh nhi, đây là của nàng?”

“Vào xem đi.”

Nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn và Mộc Tê, Mộc Dương lập tức đi ra đón, vui vẻ hô lên: “Tỷ tỷ, Mộc Tê tỷ tỷ, các tỷ đến rồi? Tỷ tỷ, tỷ xem, đều chuẩn bị xong rồi, vừa lòng không? Những tiểu tử này cũng đã được đệ huấn luyện phép tắc, nhất định sẽ không làm cho tỷ mất mặt.”

“Ừ, không tồi.” Gia Cát Linh Ẩn gật đầu vừa lòng.

“Tỷ tỷ, tỷ tới xem.” Mộc Dương kéo Gia Cát Linh Ẩn lên lầu hai, “Theo dặn dò của tỷ, từng gian phòng đều đặt bình hoa, đều là đệ tỉ mỉ chọn lựa đó.”

Sở Lăng Thiên nhìn thấy Mộc Dương lôi kéo Gia Cát Linh Ẩn, chân mày không nhịn được nhíu chặt lại, “Linh nhi, nó là ai vậy?”

“À.” Lúc này, Mộc Dương mới chú ý tới Sở Lăng Thiên ở bên cạnh, cười ha ha, nói: “Vị công tử này thật khôi ngô phóng khoáng, đệ đoán chắc chắn là tỷ phu phải không?”

“Khụ.” Sở Lăng Thiên thật hài lòng với xưng hô này, vì thế gật đầu nói: “Ừm, tiệm này trang hoàng thật không tệ, làm rất đẹp. Linh nhi, tiểu tử này có triển vọng, có thể đào tạo thật tốt.”

“Cảm ơn tỷ phu khen ngợi!”

Hai tiếng tỷ phu này được kêu đến nỗi Sở Lăng Thiên mát lòng mát dạ, lập tức thích tiểu tử Mộc Dương này, hắn cũng không để ý đến chuyện Mộc Dương vẫn còn lôi kéo ống tay áo của Gia Cát Linh Ần.

“Ngươi đi làm việc đi, chúng ta đến nơi khác nhìn xem.” Gia Cát Linh Ẩn nói với Mộc Dương.

“Vậy được, tỷ tỷ xin cứ tuỳ ý.”

Vì không muốn quấy rầy thế giới của hai người, Mộc Tê cũng cùng đi theo Mộc Dương.

Gia Cát Linh Ẩn dẫn Sở Lăng Thiên đi dạo tửu lâu một vòng từ cao xuống thấp. Sở Lăng Thiên không nhịn được, tò mò hỏi: “Vì sao cái bàn này phải thiết kế như vậy?”

“Tạm thời giữ bí mật, về sau người sẽ biết.”

“Vì sao nơi này có nhiều trẻ con như vậy? Nàng tìm ở đâu vậy?”

“Những đứa trẻ này đều là cô nhi, ăn mày, không có cha mẹ chăm sóc, bọn chúng chỉ có thể đi ăn xin. Lúc đói lúc no, bị bệnh cũng không có tiền chữa, bị người coi khinh cũng không nói được, còn bị tên ăn mày lớn hơn ăn hiếp. Dù sao ta cũng cần người, sao không để cho bọn chúng có một cơ hội chứ? Người xem, không phải là làm rất tốt hay sao? Còn giữ gìn được trị an của Ngân Đô, tạo hình ảnh tốt đẹp cho Ngân Đô, ta nên đến trước mặt Hoàng thượng đòi thưởng mới phải.”

Sở Lăng Thiên cưng chìu nhéo nhéo mũi của Gia Cát Linh Ẩn, “Linh nhi, ta thật muốn gặp mẹ của nàng, hỏi bà ấy một chút, làm sao có thể sinh ra một nữ nhi nhanh nhẹn hoạt bát như nàng vậy. Con của chúng ta sau này cũng phải giống như nàng vậy.”

Mặt Gia Cát Linh Ẩn đỏ lên, chuyển đề tài: “Người không gặp được mẹ đâu, tửu lâu này chỉ là bước đầu tiên, ta dự định tiếp tục chậm rãi khuếch trương sang ngành nghề khác, ưu tiên mướn người câm, người tàn tật.”

“Linh nhi, ta có thể giúp nàng làm cái gì?” Sở Lăng Thiên hỏi.

“Người khỏe mạnh là được, để cho ta khi nghĩ đến người thì có thể nhìn thấy người.” Nói xong, mặt Gia Cát Linh Ẩn vô thức đỏ lên.

Thấy bộ dáng thẹn thùng của Gia Cát Linh Ẩn, Sở Lăng Thiên cười xấu xa: “Vậy Linh nhi gả cho ta sớm thì có thể ngày ngày đêm đêm nhìn thấy ta. Linh nhi, mặc kệ nàng muốn làm cái gì, ta, còn có Thất vương phủ, đều là hậu thuẫn của nàng.”

“Nếu ta cần, nhất định sẽ nói cho người. Gần đến giờ rồi, người cũng sớm trở về đi, đừng bỏ lỡ việc đại lễ.”

“Ừ.” Sở Lăng Thiên gật đầu, “Khi nào thì tửu lâu khai trương?”

“Hai mươi lăm tháng này thì tửu lâu khai trương. Nếu người bận thì không cần lại đây, dù sao ta cũng không tiện đến.”

“Ừ, tạm thời nàng đừng để lộ thân phận của mình.”

Gia Cát Linh Ẩn gọi Mộc Tê, Sở Lăng Thiên đưa hai người về phủ Thừa tướng trước, rồi mới hồi cung.

“Tiểu thư, Thất điện hạ đối với người cũng thật tốt.” Mộc Tê hâm mộ nói.

“Nha đầu ngốc, ngươi nhất định cũng sẽ gặp được người thuộc về ngươi. Đến lúc đó, ta sẽ chuẩn bị cho ngươi nhiều của hồi môn, gả ngươi ra ngoài.”

“Không cần, Mộc Tê muốn hầu hạ tiểu thư cả đời mà.”

“Ngươi bằng lòng, ta cũng không nhẫn tâm. Có nữ nhân nào không lấy chồng chứ, nếu gặp được người vừa ý thì ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ.”

Không biết vì sao, trong đầu Mộc Tê bỗng nhiên hiện lên bóng dáng của Sở Lăng Hàn. Nhưng ngẫm lại thân phận của Sở Lăng Hàn, Mộc Tê không khỏi cười tự giễu.

Lục Quốc Đại Điển sắp tới, Gia Cát Hồng Nhan bận rộn luyện tập tài nghệ, cũng không đi tìm Gia Cát Linh Ẩn làm phiền. Nàng ta âm thầm thề, lần này tuyệt đối không thể để cho Gia Cát Linh Ẩn lại đoạt được nổi bật nữa.

Sau khi bị Gia Cát Linh Ẩn từ chối kết minh, trong lòng Như Nguyệt vẫn luôn bất ổn. Nếu Gia Cát Linh Ẩn không muốn đứng cùng phía với nàng ta thì nàng ta sẽ thay đổi phương hướng.

Ngày hôm đó, sáng sớm Như Nguyệt ra ngoài mua tổ yến tốt nhất, tự mình hầm cả ngày, sau đó thì đưa tới phòng của Đại phu nhân.

“Như Nguyệt, con tới có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Như Nguyệt, Đại phu nhân hỏi.

“Mẫu thân.” Như Nguyệt thân thiết gọi một tiếng, coi Đại phu nhân như mẹ ruột của mình, “Như Nguyệt hầm tổ yến, còn bỏ thêm vài vị thuốc có lợi cho việc hồi phục vết thương, mẫu thân uống nhanh đi, như vậy mới có thể mau chóng khoẻ lại.”

“Như Nguyệt có lòng, con đúng là hiểu chuyện, còn hơn cả Hồng Nhan.” Trên mặt Đại phu nhân lộ vẻ cười, trong lòng lại đang suy đoán mục đích của Như Nguyệt.

“Mẫu thân đừng cười Như Nguyệt, Đại tỷ là nhân tài xuất chúng giữa nữ tử, Như Nguyệt nào dám so sánh cùng với đại tỷ, có thể hầu hạ ở bên cạnh mẫu thân chính là phúc phần của con.” Như Nguyệt múc một muỗng tổ yến, kề lên miệng thổi thổi, “Mẹ không nên động đậy, để Như Nguyệt đút cho mẹ.”

“Ừm.” Đại phu nhân lạnh lùng cười ở trong lòng, nếu Lâm Tuyết nhìn thấy nữ nhi thân sinh của ả, giờ phút này lại cẩn thận từng li từng tí hầu hạ mình ăn, không biết tâm tình sẽ ra sao.

Một chén tổ yến lót bụng, Đại phu nhân vô cùng thoả mãn, “Tứ di nương không có ở đây, cuộc sống của hai tỷ muội con có tốt không? Nhìn bộ dạng này của ta, động cũng không động được, đừng nói tới chăm sóc các con, còn để con tới chăm sóc cho ta.”

“Mẫu thân, mẹ nghỉ ngơi cho khoẻ là được, con cùng Như Sương vẫn luôn xem mẹ như mẹ ruột của chúng con, trước đây như vậy, về sau cũng như thế. Không phải mẫu thân vẫn luôn đối xử với chúng con như con ruột của mình hay sao? Hôn sự của con cùng Như Sương vẫn phải làm phiền mẫu thân.”

Đại phu nhân cười cười, “Như Nguyệt yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ giúp con cùng Như Sương chọn một mối hôn sự thật tốt.”

“Vậy… Việc hôn sự của Tam tỷ, mẹ dự định thế nào?” Như Nguyệt hỏi dò.

“Người ta là Huyền quân, hôn sự đâu phải tuỳ vào ta làm chủ.” Sắc mặt Đại phu nhân trở nên âm trầm, “Ở trước mặt ta, ít đề cập tới nó đi!”

“Như Nguyệt biết sai rồi.” Như Nguyệt cúi đầu, “Mẫu thân, con không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, trở về phòng trước, ngày mai lại đến thăm mẹ.”

“Ừ.” Đại phu nhân gật đầu, “Con trở về nghỉ ngơi sớm đi.”

Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn bảo Trương Thuý Hoa rửa mặt chải đầu một hồi, rồi thay một bộ y phục tốt hơn, lập tức liền làm bật lên bộ dạng thướt tha của nàng ta, lại trang điểm thêm một chút, trông ít nhất có bảy tám phần giống với Ngũ di nương.

“Nguyệt Lan, ngươi đi mời Thừa tướng gia, nói Thất vương gia gởi cống trà mới đến đây, ta mời người đến đây phẩm trà.”

Nghe Gia Cát Linh Ẩn chủ động mời mình đi phẩm trà, còn là cống trà mà Thất vương gia gởi tới, Gia Cát Chiêm lập tức đi theo Nguyệt Lan đến Trục Nguyệt Hiên. Đây là một cơ hội tốt để cải thiện quan hệ của ông và Gia Cát Linh Ẩn.

“Phụ thân đã đến, mau ngồi đi.” Gia Cát Linh Ẩn đón chào.

“Hôm nay Linh nhi nghĩ như thế nào mà mời phụ thân uống trà?” Gia Cát Chiêm cười ha ha, nói.

“Thất vương gia gởi trà mới, Linh nhi đương nhiên không thể độc hưởng một mình, phải cùng phụ thân thưởng thức mới đúng.”

“Ha ha, Linh nhi nói rất có lý.” Gia Cát Chiêm cười ha ha, nói: “Trà đâu? Mau bưng lên cho ta thưởng thức.”

“Phụ thân chờ đã, trà phải được ngâm đàng hoàng thì vị mới ngon. Thanh Thanh, dâng trà.”

Trương Thuý Hoa bưng trà, nhẹ nhàng đi đến, đứng ở trước mặt Gia Cát Chiêm, đưa trà qua, dịu dàng nói: “Lão gia, xin mời uống trà!”

“Được!” Gia Cát Chiêm nhận lấy chén trà, đang muốn thử, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn nha đầu dâng trà cho mình, lập tức ngây ngẩn cả người! “Choang!” Nhìn thấy mặt của Trương Thuý Hoa, tay của Gia Cát Chiêm không ngừng run rẩy, nước nóng tràn ra phỏng tay ông. Ông buông lỏng tay, chén trà rơi xuống đất bể nát. Nước trà bắn tung toé lên trên vạt váy của Trương Thuý Hoa, nàng ta buộc phải lui về sau một chút.

“Ngươi là… Liên nhi?” Gia Cát Chiêm run rẩy chỉ vào Trương Thuý Hoa, kích động đến nỗi thiếu chút nữa là nói không ra lời, “Liên nhi, thì ra nàng chưa chết?”

“Nô tỳ…” Trương Thuý Hoa lén liếc mắt nhìn Gia Cát Linh Ẩn một cái, “Lão gia, nô tỳ tên là Hàn Thanh Thanh, không phải Liên nhi. Nhưng thật ra nô tỳ có một tỷ tỷ tên là Hàn Thanh Liên.”

“Ngươi cũng họ Hàn?” Gia Cát Chiêm đứng bật dậy, khó tin hỏi: “Ngươi nói tỷ tỷ của người tên Hàn Thanh Liên? Chẳng lẽ ngươi là muội muội ruột của nàng? Nếu không thì sao lại giống nhau như thế. Nhưng mà lão phu không có nghe Liên nhi nói qua nàng ấy có muội muội.”

“Bẩm lão gia, nô tỳ từ nhỏ đã thất lạc với người nhà. Nô tỳ cũng không khẳng định được Hàn Thanh Liên trong miệng của lão gia có phải là tỷ tỷ của nô tỳ hay không, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“Không, không, chắc chắn không phải trùng hợp. Hai người các ngươi thật sự rất giống nhau.” Gia Cát Chiêm quay đầu, nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Linh nhi, làm sao quen được với Thanh Thanh?”

“Phụ thân, nữ nhi đi ra ngoài, nhìn thấy Thanh Thanh té xỉu ở ven đường, liền mang tỷ ấy về đây. Nữ nhi cũng thấy tỷ ấy có chút giống với Ngũ di nương, thầm nghĩ rằng có thể là tỷ muội của Ngũ di nương hay không. Phụ thân lại nghĩ tới Ngũ di nương sao? Người chết không thể sống lại, phụ thân nên buông xuống đi.”

“Đi lấy cho lão phu chén trà nữa.” Gia Cát Chiêm nói với Trương Thuý Hoa.

Từ khi Trương Thuý Hoa rời đi cho đến khi nàng ta trở ra, ánh mắt Gia Cát Chiêm không rời khỏi nàng ta. Cho dù nàng đi vào buồng trong nhìn không thấy, Gia Cát Chiêm vẫn vươn dài cổ, nhìn chằm chằm vào cửa.

“Lão gia, xin mời uống trà.”

Gia Cát Chiêm nhận lấy chén trà, thân mình còn hơi hơi run rẩy một chút.

Cả đêm, đại đa số thời gian, ánh mắt cùng tâm tư của Gia Cát Chiêm đều ở trên người Trương Thuý Hoa. Thế cho nên khi Gia Cát Linh Ẩn nói chuyện cùng với ông ta, ông ta đều hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện