Là nàng? Thấy Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Hồng Nhan rất lấy làm kinh hãi, nó
tới đây làm gì? Phụ thân đâu dẫn nó tới, chẳng lẽ là tự nó đến? Đúng là
mặt dày vô sỉ!
Gia Cát Hồng Nhan đi đến bên cạnh Gia Cát Chiêm, lôi kéo tay Gia Cát Chiêm, nháy nháy mắt ra trước cửa điện. Gia Cát Chiêm nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn cũng kinh ngạc không thôi, con nha đầu thối này đến làm gì vậy, dưới trường hợp trọng đại như vậy, một nha đầu dốt đặc nhất định sẽ làm trò hề, kẻ mất mặt đương nhiên là nhà Gia Cát. Tuy rằng nghe nói ở Bách Hoa Yến, biểu hiện của Gia Cát Linh Ẩn không tệ, nhưng Gia Cát Chiêm cho rằng, đó hoàn toàn là do may mắn.
Gia Cát Chiêm lập tức qua đó, kéo Gia Cát Linh Ẩn sang một bên, trách móc: “Linh nhi, sao con lại chạy đến đây? Mau hồi phủ đi, chỗ này không phải chỗ con nên tới.”
“Cha, Linh nhi chỉ muốn đến xem, là Hoàng hậu nương nương gọi con tới.” Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, lí nhí nói.
“Có gì mà xem?” Giọng nói Gia Cát Chiêm càng thêm nặng nề, “Ngươi còn nói dối, Hoàng hậu nương nương sao lại quen thân với ngươi như thế? Nếu Hoàng hậu biết, nhất định sẽ giận cá chém thớt với ngươi! Từ nhỏ ngươi đã không được dạy dỗ, nếu trong yến tiệc đụng chạm vị chủ tử nào, ta cũng chẳng bảo vệ được ngươi, mau đi về đi!”
“Con…”
Gia Cát Linh Ẩn muốn nói gì đó, chỉ nghe có tiếng nói chen vào: “Tam tiểu thư, hóa ra tiểu thư ở đây, Hoàng hậu còn lo lắng tiểu thư lạc đường, bảo lão nô xuất cung đón người.”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn lại, hóa ra là Tiêu Ôn, cười nói: “Làm phiền công công thay thần nữ đa tạ hậu ái của Hoàng hậu.”
“Tam tiểu thư làm gì khách khí thế, lão nô trở về bẩm báo lại với Hoàng hậu đây, để tránh người lo lắng.”
Nói xong, Tiêu Ôn không thèm nhìn Gia Cát Chiêm lấy một cái, liền bỏ đi.
Gia Cát Chiêm lặng người, vẻ nghiêm nghị trên mặt lập tức đổi thành tươi cười, nói: “Quả nhiên là Hoàng hậu mời Linh nhi, Linh nhi mau vào đi con.”
“Linh nhi, nàng đến rồi à?”
Gia Cát Chiêm quay người lại, nhìn thấy Sở Lăng Thiên đang đi đến chỗ Gia Cát Linh Ẩn, xưng hô của hắn với Gia Cát Linh Ẩn có vẻ thật thân mật.
Gia Cát Chiêm thối lui sang một bên, ánh mắt của Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh Ẩn làm trong trong lòng ông giật mình, nhìn lại bản thân đối xử với đứa con gái được Vương gia mặt lạnh để mắt đến này, Gia Cát Chiêm rơi vào trầm tư, sự quan tâm của ông đối với đứa con này, có phải là quá ít hay không? Như Mộng cúi đầu đứng sau lưng Gia Cát Linh Ẩn, thỉnh thoảng ngẩng đầu tìm kiếm Diêu công tử Diêu Khánh.
Sau đó, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Chu quý phi, Thái tử giá lâm, yến tiệc chính thức bắt đầu. Thái tử Sở Lăng Dực năm nay hai mươi lăm tuổi, kiếp trước, vài ngày sau hắn sẽ bị trọng thương, ba tháng sau sẽ bị phế truất, giam vào thiên lao, cho đến vài năm sau thì qua đời.
“Bữa tiệc hôm nay đặc biệt đón tiếp hoàng nhi hồi cung, lần này Nam hạ, hoàng nhi nhất định chịu không ít khổ cực.” Sở Kim Triêu nói.
“Vì phụ hoàng phân ưu là may mắn của nhi thần. Phương nam thương nghiệp phồn thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, xóm làng chung sống hòa thuận, đây đều là công lao của phụ hoàng, nhi thần bất luận đi đâu cũng nghe thấy bách tính ca ngợi phụ hoàng, thân là nhi tử của người, nhi thần cũng cảm thấy tự hào.” Sở Lăng Dực cười nói.
Hoàng hậu nhìn con trai của mình, trên mặt lộ ra nụ cười yêu thương.
“Hoàng thượng,” Chu quý phi cười cười, nói, “Cũng đừng chỉ lo khen Thái tử, tục ngữ có câu hổ phụ sanh hổ tử, thần thiếp cảm thấy, Lục vương gia cũng là nhân tài hiếm có.”
Lời Chu quý phi vừa nói ra, trong lòng Chu thái phó và Chu thừa tướng thầm than không tốt, sao Chu quý phi lại có thể nói ra mấy lời thiên vị thế này được.
“Ái phi thật sự hiểu biết Hiên nhi.” Sở Kim Triêu cười nói, trong mắt lại xẹt qua ánh sáng kỳ lạ, “Nhi tử của trẫm, đương nhiên đứa nào cũng văn võ song toàn.”
Nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Chu thái phó, Chu quý phi bỗng ý thức được lời nói vừa rồi của mình không ổn, lập tức bổ sung nói: “Thần thiếp chỉ mới nói được một nửa, Thất vương gia và Cửu vương gia cũng là người ưu tú.”
Nghe xong lời nói của Chu quý phi, chẳng những Sở Kim Triêu không vui vẻ gì, trái lại trên mặt hiện ra vẻ bi thương. Hoàng hậu biết, Hoàng thượng nhất định lại nghĩ đến Tĩnh quý phi.
“Hoàng thượng, yến tiệc nên bắt đầu rồi.” Hoàng hậu khẽ nhắc nhở.
“Ừm.” Lúc này Sở Kim Triêu mới lấy lại tinh thần, giơ cao ly rượu, nói: “Nước Lăng Nguyệt có thể phồn vinh như thế, toàn quân có thể liên tục thắng lợi, đều là do sự phò tá khổ cực của chúng ái khanh, chung này, trẫm cạn trước!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Uống cạn chung rượu, Sở Kim Triêu lại rót đầy một ly: “Chung này, trẫm kính Trần quốc công, Chu thái phó, Gia Cát thừa tướng, Chu thừa tướng, bốn vị ái khanh càng vất vả công lao càng lớn, các ngươi chính là những phụ tá đắc lực nhất của trẫm!”
Bốn người giơ cao ly rượu, uống cạn chén rượu được người khác cực kỳ hâm mộ này.
Sở Kim Triêu híp mắt suy nghĩ, nhìn Gia Cát Chiêm nói, “Gia Cát thừa tướng, ngươi có một đứa con gái rất giỏi đó, nếu Triêu Hoa có thể được một nửa của nàng, trẫm cũng hài lòng.”
Gia Cát Chiêm hài lòng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, giả đò khiêm tốn nói: “Công chúa thông minh lanh lợi, tiểu nữ Hồng Nhan chỉ là một nữ tử bình thường, làm sao có thể sánh được với công chúa.”
“Thừa tướng khiêm tốn rồi.” Sở Kim Triêu lại nghĩ nghĩ, nghi ngờ hỏi, “Hồng Nhan là ai? Tam nha đầu Linh Ẩn hôm nay có đến không?”
“Tam… Tam nha đầu…” Gia Cát Chiêm dừng một chút mới ý thức được, chẳng lẽ người hoàng thượng nói là Gia Cát Linh Ẩn, “Linh nhi, còn không mau ra tham kiến Hoàng thượng.”
Gia Cát Linh Ẩn khẩn khoản tiến lên, trang nhã hành lễ: “Thần nữ tham kiến Hoàng thượng.”
“Tam nha đầu, mau đứng lên đi.” Vẻ mặt Sở Kim Triêu vui cười, nói, “Giỏi lắm tam nha đầu à, chủ ý của ngươi ra, làm cho quân địch phải chạy trối chết, quân ta chẳng thương vong người nào đã đánh xong trận chiến trường kỳ này. Công lao của ngươi không nhỏ.”
“Đây làm sao là công lao của thần nữ được, đều là công lao của Hoàng thượng mới đúng.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.
“À, nói thử nghe xem nào?” Sở Kim Triêu hứng thú hỏi han.
“Nếu không phải Hoàng thượng tạo điều kiện cho mọi người phát biểu ý kiến, thần nữ cũng không có cơ hội hiến kế, điều này chứng minh rằng Hoàng thượng là vị vua rất dân chủ. Thần nữ chỉ là phận nữ nhi, Hoàng thượng lại tiếp thu cách làm của thần nữ, chứng tỏ Hoàng thượng là bậc minh quân có thể lắng nghe kiến nghị của người khác. Kế sách vẫn chưa được thử nghiệm, nhưng trong thời gian ngắn nhất đã truyền vào trong quân, nhất định là Hoàng thượng ra ý chỉ phải mau chóng tiến hành, chứng tỏ Hoàng thượng làm việc quyết đoán. Nói cho cùng, thần nữ chỉ là nói thôi, còn công lao thật sự điều là của Hoàng thượng.”
“Ha ha ha! Hay cho nha đầu khéo mồm khéo miệng!” Sở Kim Triêu cười to, “Nếu ngươi là nam nhi, trẫm nhất định phong ngươi làm tướng quân! Gia Cát thừa tướng, đây chính là đứa con gái trẫm nói rất giỏi! Ngươi muốn ban thưởng thứ gì, trẫm đều đồng ý cả!”
Gia Cát Chiêm chấn động, hóa ra đứa con gái Hoàng thượng khen giỏi không phải là Gia Cát Hồng Nhan, mà là Gia Cát Linh Ẩn, người mà ông vẫn luôn xem nhẹ.
Gia Cát Linh Ẩn suy nghĩ, khó xử nói: “Nếu Hoàng thượng đã mở kim khẩu, thần nữ đương nhiên muốn điều tốt nhất rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, Hoàng thượng có thể đồng ý với thần nữ, đợi thần nữ nghĩ ra rồi sẽ nói sau.”
“Đương nhiên là được! Trẫm đồng ý! Mau trở về chỗ ngồi đi!”
“Tạ Hoàng thượng!”
Các công tử và tiểu thư khác đều mang theo ánh mắt ghen tị cùng hâm mộ nhìn Gia Cát Linh Ẩn, có thể được Hoàng thượng khen ngợi và ban thưởng, đó là vinh hiển biết bao.
Gia Cát Hồng Nhan đi đến bên cạnh Gia Cát Chiêm, lôi kéo tay Gia Cát Chiêm, nháy nháy mắt ra trước cửa điện. Gia Cát Chiêm nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn cũng kinh ngạc không thôi, con nha đầu thối này đến làm gì vậy, dưới trường hợp trọng đại như vậy, một nha đầu dốt đặc nhất định sẽ làm trò hề, kẻ mất mặt đương nhiên là nhà Gia Cát. Tuy rằng nghe nói ở Bách Hoa Yến, biểu hiện của Gia Cát Linh Ẩn không tệ, nhưng Gia Cát Chiêm cho rằng, đó hoàn toàn là do may mắn.
Gia Cát Chiêm lập tức qua đó, kéo Gia Cát Linh Ẩn sang một bên, trách móc: “Linh nhi, sao con lại chạy đến đây? Mau hồi phủ đi, chỗ này không phải chỗ con nên tới.”
“Cha, Linh nhi chỉ muốn đến xem, là Hoàng hậu nương nương gọi con tới.” Gia Cát Linh Ẩn cúi đầu, lí nhí nói.
“Có gì mà xem?” Giọng nói Gia Cát Chiêm càng thêm nặng nề, “Ngươi còn nói dối, Hoàng hậu nương nương sao lại quen thân với ngươi như thế? Nếu Hoàng hậu biết, nhất định sẽ giận cá chém thớt với ngươi! Từ nhỏ ngươi đã không được dạy dỗ, nếu trong yến tiệc đụng chạm vị chủ tử nào, ta cũng chẳng bảo vệ được ngươi, mau đi về đi!”
“Con…”
Gia Cát Linh Ẩn muốn nói gì đó, chỉ nghe có tiếng nói chen vào: “Tam tiểu thư, hóa ra tiểu thư ở đây, Hoàng hậu còn lo lắng tiểu thư lạc đường, bảo lão nô xuất cung đón người.”
Gia Cát Linh Ẩn nhìn lại, hóa ra là Tiêu Ôn, cười nói: “Làm phiền công công thay thần nữ đa tạ hậu ái của Hoàng hậu.”
“Tam tiểu thư làm gì khách khí thế, lão nô trở về bẩm báo lại với Hoàng hậu đây, để tránh người lo lắng.”
Nói xong, Tiêu Ôn không thèm nhìn Gia Cát Chiêm lấy một cái, liền bỏ đi.
Gia Cát Chiêm lặng người, vẻ nghiêm nghị trên mặt lập tức đổi thành tươi cười, nói: “Quả nhiên là Hoàng hậu mời Linh nhi, Linh nhi mau vào đi con.”
“Linh nhi, nàng đến rồi à?”
Gia Cát Chiêm quay người lại, nhìn thấy Sở Lăng Thiên đang đi đến chỗ Gia Cát Linh Ẩn, xưng hô của hắn với Gia Cát Linh Ẩn có vẻ thật thân mật.
Gia Cát Chiêm thối lui sang một bên, ánh mắt của Sở Lăng Thiên nhìn Gia Cát Linh Ẩn làm trong trong lòng ông giật mình, nhìn lại bản thân đối xử với đứa con gái được Vương gia mặt lạnh để mắt đến này, Gia Cát Chiêm rơi vào trầm tư, sự quan tâm của ông đối với đứa con này, có phải là quá ít hay không? Như Mộng cúi đầu đứng sau lưng Gia Cát Linh Ẩn, thỉnh thoảng ngẩng đầu tìm kiếm Diêu công tử Diêu Khánh.
Sau đó, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Chu quý phi, Thái tử giá lâm, yến tiệc chính thức bắt đầu. Thái tử Sở Lăng Dực năm nay hai mươi lăm tuổi, kiếp trước, vài ngày sau hắn sẽ bị trọng thương, ba tháng sau sẽ bị phế truất, giam vào thiên lao, cho đến vài năm sau thì qua đời.
“Bữa tiệc hôm nay đặc biệt đón tiếp hoàng nhi hồi cung, lần này Nam hạ, hoàng nhi nhất định chịu không ít khổ cực.” Sở Kim Triêu nói.
“Vì phụ hoàng phân ưu là may mắn của nhi thần. Phương nam thương nghiệp phồn thịnh, dân chúng an cư lạc nghiệp, xóm làng chung sống hòa thuận, đây đều là công lao của phụ hoàng, nhi thần bất luận đi đâu cũng nghe thấy bách tính ca ngợi phụ hoàng, thân là nhi tử của người, nhi thần cũng cảm thấy tự hào.” Sở Lăng Dực cười nói.
Hoàng hậu nhìn con trai của mình, trên mặt lộ ra nụ cười yêu thương.
“Hoàng thượng,” Chu quý phi cười cười, nói, “Cũng đừng chỉ lo khen Thái tử, tục ngữ có câu hổ phụ sanh hổ tử, thần thiếp cảm thấy, Lục vương gia cũng là nhân tài hiếm có.”
Lời Chu quý phi vừa nói ra, trong lòng Chu thái phó và Chu thừa tướng thầm than không tốt, sao Chu quý phi lại có thể nói ra mấy lời thiên vị thế này được.
“Ái phi thật sự hiểu biết Hiên nhi.” Sở Kim Triêu cười nói, trong mắt lại xẹt qua ánh sáng kỳ lạ, “Nhi tử của trẫm, đương nhiên đứa nào cũng văn võ song toàn.”
Nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Chu thái phó, Chu quý phi bỗng ý thức được lời nói vừa rồi của mình không ổn, lập tức bổ sung nói: “Thần thiếp chỉ mới nói được một nửa, Thất vương gia và Cửu vương gia cũng là người ưu tú.”
Nghe xong lời nói của Chu quý phi, chẳng những Sở Kim Triêu không vui vẻ gì, trái lại trên mặt hiện ra vẻ bi thương. Hoàng hậu biết, Hoàng thượng nhất định lại nghĩ đến Tĩnh quý phi.
“Hoàng thượng, yến tiệc nên bắt đầu rồi.” Hoàng hậu khẽ nhắc nhở.
“Ừm.” Lúc này Sở Kim Triêu mới lấy lại tinh thần, giơ cao ly rượu, nói: “Nước Lăng Nguyệt có thể phồn vinh như thế, toàn quân có thể liên tục thắng lợi, đều là do sự phò tá khổ cực của chúng ái khanh, chung này, trẫm cạn trước!”
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Uống cạn chung rượu, Sở Kim Triêu lại rót đầy một ly: “Chung này, trẫm kính Trần quốc công, Chu thái phó, Gia Cát thừa tướng, Chu thừa tướng, bốn vị ái khanh càng vất vả công lao càng lớn, các ngươi chính là những phụ tá đắc lực nhất của trẫm!”
Bốn người giơ cao ly rượu, uống cạn chén rượu được người khác cực kỳ hâm mộ này.
Sở Kim Triêu híp mắt suy nghĩ, nhìn Gia Cát Chiêm nói, “Gia Cát thừa tướng, ngươi có một đứa con gái rất giỏi đó, nếu Triêu Hoa có thể được một nửa của nàng, trẫm cũng hài lòng.”
Gia Cát Chiêm hài lòng nhìn Gia Cát Hồng Nhan, giả đò khiêm tốn nói: “Công chúa thông minh lanh lợi, tiểu nữ Hồng Nhan chỉ là một nữ tử bình thường, làm sao có thể sánh được với công chúa.”
“Thừa tướng khiêm tốn rồi.” Sở Kim Triêu lại nghĩ nghĩ, nghi ngờ hỏi, “Hồng Nhan là ai? Tam nha đầu Linh Ẩn hôm nay có đến không?”
“Tam… Tam nha đầu…” Gia Cát Chiêm dừng một chút mới ý thức được, chẳng lẽ người hoàng thượng nói là Gia Cát Linh Ẩn, “Linh nhi, còn không mau ra tham kiến Hoàng thượng.”
Gia Cát Linh Ẩn khẩn khoản tiến lên, trang nhã hành lễ: “Thần nữ tham kiến Hoàng thượng.”
“Tam nha đầu, mau đứng lên đi.” Vẻ mặt Sở Kim Triêu vui cười, nói, “Giỏi lắm tam nha đầu à, chủ ý của ngươi ra, làm cho quân địch phải chạy trối chết, quân ta chẳng thương vong người nào đã đánh xong trận chiến trường kỳ này. Công lao của ngươi không nhỏ.”
“Đây làm sao là công lao của thần nữ được, đều là công lao của Hoàng thượng mới đúng.” Gia Cát Linh Ẩn cười nói.
“À, nói thử nghe xem nào?” Sở Kim Triêu hứng thú hỏi han.
“Nếu không phải Hoàng thượng tạo điều kiện cho mọi người phát biểu ý kiến, thần nữ cũng không có cơ hội hiến kế, điều này chứng minh rằng Hoàng thượng là vị vua rất dân chủ. Thần nữ chỉ là phận nữ nhi, Hoàng thượng lại tiếp thu cách làm của thần nữ, chứng tỏ Hoàng thượng là bậc minh quân có thể lắng nghe kiến nghị của người khác. Kế sách vẫn chưa được thử nghiệm, nhưng trong thời gian ngắn nhất đã truyền vào trong quân, nhất định là Hoàng thượng ra ý chỉ phải mau chóng tiến hành, chứng tỏ Hoàng thượng làm việc quyết đoán. Nói cho cùng, thần nữ chỉ là nói thôi, còn công lao thật sự điều là của Hoàng thượng.”
“Ha ha ha! Hay cho nha đầu khéo mồm khéo miệng!” Sở Kim Triêu cười to, “Nếu ngươi là nam nhi, trẫm nhất định phong ngươi làm tướng quân! Gia Cát thừa tướng, đây chính là đứa con gái trẫm nói rất giỏi! Ngươi muốn ban thưởng thứ gì, trẫm đều đồng ý cả!”
Gia Cát Chiêm chấn động, hóa ra đứa con gái Hoàng thượng khen giỏi không phải là Gia Cát Hồng Nhan, mà là Gia Cát Linh Ẩn, người mà ông vẫn luôn xem nhẹ.
Gia Cát Linh Ẩn suy nghĩ, khó xử nói: “Nếu Hoàng thượng đã mở kim khẩu, thần nữ đương nhiên muốn điều tốt nhất rồi, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, Hoàng thượng có thể đồng ý với thần nữ, đợi thần nữ nghĩ ra rồi sẽ nói sau.”
“Đương nhiên là được! Trẫm đồng ý! Mau trở về chỗ ngồi đi!”
“Tạ Hoàng thượng!”
Các công tử và tiểu thư khác đều mang theo ánh mắt ghen tị cùng hâm mộ nhìn Gia Cát Linh Ẩn, có thể được Hoàng thượng khen ngợi và ban thưởng, đó là vinh hiển biết bao.
Danh sách chương