Lúc này, gia nô rốt cuộc tách hai người ra, nữ nhân trên mặt đất vùng đứng
lên, tức khắc chui vào trong lòng Hồ phu nhân, khóc lớn nói: “Mẫu thân,
cứu mạng!”
Đầu Hồ phu nhân lập tức ầm vang một tiếng, vô thức nhìn nữ tử trần truồng ở trong lòng mình, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, lập tức dùng quần áo của mình che lấy thân thể của Hồ Tĩnh. Hồ phu nhân kinh hãi đến nói năng lộn xộn: “Tĩnh nhi… Sao lại là con? Rốt cuộc sao lại thế này? Sao lại thế này?”
“Thì ra là Hồ tiểu thư à.” Đại phu nhân lạnh lùng cười cười: “Không thể tưởng tượng được tác phong của Hồ phủ lại phóng túng như thế. Hồ tiểu thư đến phủ Gia Cát vụng trộm với người khác!”
Hồ Tĩnh ngẩng đầu, bất chấp không mảnh vải che thân, ánh mắt như lưỡi kiếm bắn về phía Lý Khoa. Ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó của Lý Khoa.
Hồ Tĩnh bỗng nhiên như nổi điên, đẩy Hồ phu nhân ra, tiến lên đoạt lấy thanh kiếm đeo bên hông của gia nô. Chỉ thấy một ánh sáng lạnh hiện lên như sấm chớp ầm vang, máu tươi bắn ra tung toé, Lý Khoa bụm chỗ đó, ngã xuống, máu chảy ra từ kẽ ngón tay của Lý Khoa. Cách đó không xa, cái bộ phận nào đó trên cơ thể của Lý Khoa đã rời khỏi hắn.
“A! Tiện nhân!” Tiêu Doanh hung hăng tát Hồ Tĩnh một cái, nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Lý Khoa thì lập tức ngất đi.
Không biết qua bao lâu, huyên náo trong phủ Gia Cát cuối cùng yên tĩnh xuống. Trong đại sảnh, Gia Cát Chiêm ngồi cao cao ở trên, Đại phu nhân, Tiêu Doanh, Hồ phu nhân, Hồ Tĩnh, Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Như Nguyệt, Tứ di nương lẳng lặng ngồi ở dưới.
Hồ phu nhân cùng Hồ Tĩnh khóc không ngừng. Hồ phu nhân khóc lóc kể lể, nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tiểu nữ. Đến phủ thừa tướng lại xảy ra chuyện như vậy, thiếp về nhà sẽ không có cách nào ăn nói với Hồ gia.”
“Hồ phu nhân, ý của bà là Hồ tiểu thư chạy đến phủ thừa tướng làm bậy, còn muốn phủ Thừa tướng cho bà công đạo?” Đại phu nhân lạnh lùng nói.
“Hừ!” Tiêu Doanh vừa nhìn thấy Hồ Tĩnh liền ước gì có thể từng đao từng đao cắt bỏ thịt của nàng ta, “Tuy rằng Khoa nhi nhặt về cái mạng, nhưng mà đời này cũng không thể là nam nhân, ta còn cần Hồ tiểu thư cho ta một công đạo. Tiêu gia và Lý gia cũng không phải dễ khi dễ như vậy!”
“Là ai dẫn Lý Khoa tới quý phủ?” Gia Cát Chiêm hạ giọng hỏi.
“Là…” Tiêu Doanh cúi đầu, làm sao cũng không thể nói là Đại phu nhân đồng ý. Tiêu Doanh nghĩ nghĩ, phẫn nộ chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Là Tam tiểu thư. Hôm qua đại tỷ làm mai Khoa nhi cho Tam tiểu thư, Tam tiểu thư nói muốn gặp Khoa nhi, Tam tiểu thư đã sớm mưu tính thật tốt, nếu không thì tại sao thời điểm vừa rồi lại không ở trong phòng, mà chạy đi lấy khối băng gì đó.”
“Dì…” Gia Cát Linh Ẩn sửng sốt, nước mắt oan ức ngân ngấn trong khoé mắt, “Dì, cho dù Linh nhi có bản lĩnh to lớn cũng không thể nào giỏi như vậy. Nếu mẫu thân và Linh nhi sớm biết biểu ca nhìn thấy nữ nhân liền… Linh nhi tin tưởng mẫu thân cũng sẽ không đồng ý hôn sự này.”
“Ừ!” Đại phu nhân gật đầu nói: “Linh nhi nói phải, Tứ muội, nếu ngươi sớm nói cho ta biết đạo đức của biểu thiếu gia là như thế này, thì nói cái gì ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Đại tỷ, ngươi…” Tiêu Doanh lửa giận một bụng, cũng không dám phát ra với Đại phu nhân. Lý Khoa là dạng người gì, Đại phu nhân và bà rõ ràng như nhau.
“Đây là thứ nhất.” Gia Cát Linh Ẩn tiếp tục nói: “Thứ hai, biểu ca nói nóng nực, Linh nhi sợ biểu ca bị nóng, liền dẫn Mộc Tê cùng Nguyệt Lan đến hầm lạnh lấy khối băng. Về phần Hồ tiểu thư đến Trục Nguyệt Hiên vào lúc nào thì Linh nhi cũng không rõ. Trừ khi Hồ tiểu thư cùng Linh nhi thông đồng, nhưng mà, loại chuyện này ai lại đi làm chứ?”
Hồ Tĩnh oán hận nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, biết rõ nàng ta nói năng bậy bạ nhưng cũng không có cãi lại. Nếu Gia Cát Linh Ẩn nói ra chính mình muốn mưu sát nàng ta trước, chỉ là tăng thêm một tội danh cho mình mà thôi. Hồ Tĩnh vò mạnh khăn tay, móng của ngón tay nhỏ bé đã khảm sâu vào trong thịt.
Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, không biết hôm nay Gia Cát Linh Ẩn đã dùng cách gì để tránh được một kiếp. Như Nguyệt trầm tư, vì sao mỗi lần Gia Cát Linh Ẩn đều may mắn như vậy, mỗi lần đều có thể thoát khỏi. Như Nguyệt nhớ tới lời của Tứ di nương từng nhắc nhở nàng ta, Tam tiểu thư không đơn giản! Như Nguyệt nhẹ nhàng ngẩng đầu, thấy Gia Cát Linh Ẩn đang nhìn mình cười như không cười, thì không khỏi cả kinh trong lòng, lập tức dời ánh mắt đi.
“Thừa tướng đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nữ!” Hồ phu nhân khóc lóc, chỉ có thể van xin Gia Cát Chiêm.
“Hồ phu nhân, Tứ muội, xảy ra chuyện như vậy, là chuyện không ai muốn nhìn thấy, nhưng sự tình đã xảy ra rồi, nên ngẫm lại xem giải quyết như thế nào.” Gia Cát Chiêm thấp giọng nói: “Lão phu thật sự có một biện pháp, Hồ tiểu thư và Lý Khoa đã có phu thê chi thực[1], không bằng để cho chúng kết làm phu thê đi.”
“Thừa tướng đại nhân, Tĩnh nhi nhà ta là…” Hồ phu nhân muốn nói là trong sạch thuần khiết, nhưng mà nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay thì lại nuốt trở vào, “Lý Khoa đã như vậy… Không phải Tĩnh nhi phải sống thủ tiết cả đời sao?”
“Hồ phu nhân, ta khuyên bà nên nhận rõ sự thật. Thanh danh của Hồ tiểu thư sợ là đã bị truyền ra, muốn lấy chồng, chỉ sợ vô cùng khó khăn.” Đại phu nhân nói: “Khoa nhi tuy rằng không tính là nam nhân chân chính, nhưng làm cháu dâu đích tôn của Lý gia cũng không uất ức cho Hồ tiểu thư.”
“Nhưng mà…” Hồ phu nhân còn muốn nói gì nữa, nhưng cũng nói không nên lời.
“Mẫu thân, nữ nhi không muốn gả cho tên ngốc kia.” Hồ Tĩnh vừa khóc vừa lắc mạnh đầu.
“Ôi!” Hồ phu nhân thở dài, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Đã như vậy rồi, về sau ai còn muốn con. Lý gia nhanh chóng đến cầu thân đi.”
“Sẽ nhanh thôi!” Tiêu Doanh lạnh lùng nói. Hồ Tĩnh làm cho Lý Khoa biến thành như vậy, Hồ Tĩnh vào cửa cần phải để cho ả nếm chút hậu quả về hành vi lỗ mãng của mình.
Chuyện này cuối cùng lấy sự kết thân Lý gia và Hồ gia mà hoà giải.
Ngày hôm nay, Gia Cát Linh Ẩn mệt không ít, cũng may là một lần đã giải quyết được hai kẻ phiền phức! Khi trở lại Trục Nguyệt Hiên thì nàng phát hiện có một vị khách đến đây, Sở Lăng Thiên đang hăng say lắng nghe Nguyệt Lan nói đến chiến công vĩ đại của Gia Cát Linh Ẩn.
“Nguyệt Lan!” Gia Cát Linh Ẩn thấp giọng hô lên, Nguyệt Lan lập tức ngậm miệng lại.
“Đói bụng không? Ăn chút gì trước đi.” Sở Lăng Thiên đặt một mâm điểm tâm trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, nói.
Gia Cát Linh Ẩn đang muốn nói không đói bụng, nhưng bụng không chịu thiệt mà kêu lên, nàng đành phải cầm lấy một miếng bánh, cắn vài miếng.
“Tiểu thư, chậm một chút, uống nước!” Nguyệt Lan đưa một chung trà nguội cho Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn mới vừa uống một ngụm đã bị sặc, không khỏi ho lên. Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên lưng Gia Cát Linh Ẩn. Một lát sau, Gia Cát Linh Ẩn rốt cuộc cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
“Nguyệt Lan, được rồi.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Ừm, lần sau chậm một chút!” Sở Lăng Thiên rút tay về, chậm rãi nói.
“Người!” Ý thức nói cho nàng biết vừa rồi chính là Sở Lăng Thiên vỗ lưng mình, Gia Cát Linh Ẩn lại bị sặc: “Khụ khụ khụ!”
“Chậm một chút.” Sở Lăng Thiên không nói gì, bàn tay đưa ra một nửa lại rụt trở về.
Thật vất vả nuốt miếng bánh trong miệng xuống, Gia Cát Linh Ẩn nói: “Mộc Tê, Nguyệt Lan, hai người các ngươi đi thu dọn buồng trong một chút.”
“Dạ, tiểu thư.” Mộc Tê thức thời lôi kéo Nguyệt Lan, nhanh chóng đi vào buồng trong.
Không khí trở nên trầm lắng hơn, Gia Cát Linh Ẩn hớp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thất điện hạ, ta rất quý trọng người bạn như người…”
“Tam tiểu thư muốn nói gì?” Khoé miệng Sở Lăng Thiên giơ giơ lên, ánh mắt rất kiên quyết: “Tam tiểu thư có thể không cần, nhưng không thể ngăn cản ta cho.”
Gia Cát Linh Ẩn nghẹn lời, hiếm khi bối rối thế này, đành phải lựa chọn im lặng.
“Tam tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta xin cáo từ.”
“Điện hạ đi thong thả.”
Sở Lăng Thiên từ tường viện của Trục Nguyệt Hiên nhảy ra ngoài. Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Lăng Thiên: “Gia, gọi Phá Trận có gì phân phó?”
“Đi thăm dò tẩy của Lý gia và Hồ gia. Người của hai nhà này bản vương không muốn nhìn thấy nữa!”
“Dạ, gia.”
“Đúng rồi, không cần làm liên luỵ đến Đại tiểu thư Hồ gia cùng Đại thiếu gia Lý gia, ngày tháng của hai người bọn họ còn rất dài.”
“Thuộc hạ hiểu rõ!”
[1] Phu thê chi thực: có chung đụng da thịt như vợ chồng.
Đầu Hồ phu nhân lập tức ầm vang một tiếng, vô thức nhìn nữ tử trần truồng ở trong lòng mình, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, lập tức dùng quần áo của mình che lấy thân thể của Hồ Tĩnh. Hồ phu nhân kinh hãi đến nói năng lộn xộn: “Tĩnh nhi… Sao lại là con? Rốt cuộc sao lại thế này? Sao lại thế này?”
“Thì ra là Hồ tiểu thư à.” Đại phu nhân lạnh lùng cười cười: “Không thể tưởng tượng được tác phong của Hồ phủ lại phóng túng như thế. Hồ tiểu thư đến phủ Gia Cát vụng trộm với người khác!”
Hồ Tĩnh ngẩng đầu, bất chấp không mảnh vải che thân, ánh mắt như lưỡi kiếm bắn về phía Lý Khoa. Ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó của Lý Khoa.
Hồ Tĩnh bỗng nhiên như nổi điên, đẩy Hồ phu nhân ra, tiến lên đoạt lấy thanh kiếm đeo bên hông của gia nô. Chỉ thấy một ánh sáng lạnh hiện lên như sấm chớp ầm vang, máu tươi bắn ra tung toé, Lý Khoa bụm chỗ đó, ngã xuống, máu chảy ra từ kẽ ngón tay của Lý Khoa. Cách đó không xa, cái bộ phận nào đó trên cơ thể của Lý Khoa đã rời khỏi hắn.
“A! Tiện nhân!” Tiêu Doanh hung hăng tát Hồ Tĩnh một cái, nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Lý Khoa thì lập tức ngất đi.
Không biết qua bao lâu, huyên náo trong phủ Gia Cát cuối cùng yên tĩnh xuống. Trong đại sảnh, Gia Cát Chiêm ngồi cao cao ở trên, Đại phu nhân, Tiêu Doanh, Hồ phu nhân, Hồ Tĩnh, Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Như Nguyệt, Tứ di nương lẳng lặng ngồi ở dưới.
Hồ phu nhân cùng Hồ Tĩnh khóc không ngừng. Hồ phu nhân khóc lóc kể lể, nói: “Thừa tướng đại nhân, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tiểu nữ. Đến phủ thừa tướng lại xảy ra chuyện như vậy, thiếp về nhà sẽ không có cách nào ăn nói với Hồ gia.”
“Hồ phu nhân, ý của bà là Hồ tiểu thư chạy đến phủ thừa tướng làm bậy, còn muốn phủ Thừa tướng cho bà công đạo?” Đại phu nhân lạnh lùng nói.
“Hừ!” Tiêu Doanh vừa nhìn thấy Hồ Tĩnh liền ước gì có thể từng đao từng đao cắt bỏ thịt của nàng ta, “Tuy rằng Khoa nhi nhặt về cái mạng, nhưng mà đời này cũng không thể là nam nhân, ta còn cần Hồ tiểu thư cho ta một công đạo. Tiêu gia và Lý gia cũng không phải dễ khi dễ như vậy!”
“Là ai dẫn Lý Khoa tới quý phủ?” Gia Cát Chiêm hạ giọng hỏi.
“Là…” Tiêu Doanh cúi đầu, làm sao cũng không thể nói là Đại phu nhân đồng ý. Tiêu Doanh nghĩ nghĩ, phẫn nộ chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Là Tam tiểu thư. Hôm qua đại tỷ làm mai Khoa nhi cho Tam tiểu thư, Tam tiểu thư nói muốn gặp Khoa nhi, Tam tiểu thư đã sớm mưu tính thật tốt, nếu không thì tại sao thời điểm vừa rồi lại không ở trong phòng, mà chạy đi lấy khối băng gì đó.”
“Dì…” Gia Cát Linh Ẩn sửng sốt, nước mắt oan ức ngân ngấn trong khoé mắt, “Dì, cho dù Linh nhi có bản lĩnh to lớn cũng không thể nào giỏi như vậy. Nếu mẫu thân và Linh nhi sớm biết biểu ca nhìn thấy nữ nhân liền… Linh nhi tin tưởng mẫu thân cũng sẽ không đồng ý hôn sự này.”
“Ừ!” Đại phu nhân gật đầu nói: “Linh nhi nói phải, Tứ muội, nếu ngươi sớm nói cho ta biết đạo đức của biểu thiếu gia là như thế này, thì nói cái gì ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Đại tỷ, ngươi…” Tiêu Doanh lửa giận một bụng, cũng không dám phát ra với Đại phu nhân. Lý Khoa là dạng người gì, Đại phu nhân và bà rõ ràng như nhau.
“Đây là thứ nhất.” Gia Cát Linh Ẩn tiếp tục nói: “Thứ hai, biểu ca nói nóng nực, Linh nhi sợ biểu ca bị nóng, liền dẫn Mộc Tê cùng Nguyệt Lan đến hầm lạnh lấy khối băng. Về phần Hồ tiểu thư đến Trục Nguyệt Hiên vào lúc nào thì Linh nhi cũng không rõ. Trừ khi Hồ tiểu thư cùng Linh nhi thông đồng, nhưng mà, loại chuyện này ai lại đi làm chứ?”
Hồ Tĩnh oán hận nhìn chằm chằm Gia Cát Linh Ẩn, biết rõ nàng ta nói năng bậy bạ nhưng cũng không có cãi lại. Nếu Gia Cát Linh Ẩn nói ra chính mình muốn mưu sát nàng ta trước, chỉ là tăng thêm một tội danh cho mình mà thôi. Hồ Tĩnh vò mạnh khăn tay, móng của ngón tay nhỏ bé đã khảm sâu vào trong thịt.
Như Nguyệt kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, không biết hôm nay Gia Cát Linh Ẩn đã dùng cách gì để tránh được một kiếp. Như Nguyệt trầm tư, vì sao mỗi lần Gia Cát Linh Ẩn đều may mắn như vậy, mỗi lần đều có thể thoát khỏi. Như Nguyệt nhớ tới lời của Tứ di nương từng nhắc nhở nàng ta, Tam tiểu thư không đơn giản! Như Nguyệt nhẹ nhàng ngẩng đầu, thấy Gia Cát Linh Ẩn đang nhìn mình cười như không cười, thì không khỏi cả kinh trong lòng, lập tức dời ánh mắt đi.
“Thừa tướng đại nhân, ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nữ!” Hồ phu nhân khóc lóc, chỉ có thể van xin Gia Cát Chiêm.
“Hồ phu nhân, Tứ muội, xảy ra chuyện như vậy, là chuyện không ai muốn nhìn thấy, nhưng sự tình đã xảy ra rồi, nên ngẫm lại xem giải quyết như thế nào.” Gia Cát Chiêm thấp giọng nói: “Lão phu thật sự có một biện pháp, Hồ tiểu thư và Lý Khoa đã có phu thê chi thực[1], không bằng để cho chúng kết làm phu thê đi.”
“Thừa tướng đại nhân, Tĩnh nhi nhà ta là…” Hồ phu nhân muốn nói là trong sạch thuần khiết, nhưng mà nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay thì lại nuốt trở vào, “Lý Khoa đã như vậy… Không phải Tĩnh nhi phải sống thủ tiết cả đời sao?”
“Hồ phu nhân, ta khuyên bà nên nhận rõ sự thật. Thanh danh của Hồ tiểu thư sợ là đã bị truyền ra, muốn lấy chồng, chỉ sợ vô cùng khó khăn.” Đại phu nhân nói: “Khoa nhi tuy rằng không tính là nam nhân chân chính, nhưng làm cháu dâu đích tôn của Lý gia cũng không uất ức cho Hồ tiểu thư.”
“Nhưng mà…” Hồ phu nhân còn muốn nói gì nữa, nhưng cũng nói không nên lời.
“Mẫu thân, nữ nhi không muốn gả cho tên ngốc kia.” Hồ Tĩnh vừa khóc vừa lắc mạnh đầu.
“Ôi!” Hồ phu nhân thở dài, tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Đã như vậy rồi, về sau ai còn muốn con. Lý gia nhanh chóng đến cầu thân đi.”
“Sẽ nhanh thôi!” Tiêu Doanh lạnh lùng nói. Hồ Tĩnh làm cho Lý Khoa biến thành như vậy, Hồ Tĩnh vào cửa cần phải để cho ả nếm chút hậu quả về hành vi lỗ mãng của mình.
Chuyện này cuối cùng lấy sự kết thân Lý gia và Hồ gia mà hoà giải.
Ngày hôm nay, Gia Cát Linh Ẩn mệt không ít, cũng may là một lần đã giải quyết được hai kẻ phiền phức! Khi trở lại Trục Nguyệt Hiên thì nàng phát hiện có một vị khách đến đây, Sở Lăng Thiên đang hăng say lắng nghe Nguyệt Lan nói đến chiến công vĩ đại của Gia Cát Linh Ẩn.
“Nguyệt Lan!” Gia Cát Linh Ẩn thấp giọng hô lên, Nguyệt Lan lập tức ngậm miệng lại.
“Đói bụng không? Ăn chút gì trước đi.” Sở Lăng Thiên đặt một mâm điểm tâm trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, nói.
Gia Cát Linh Ẩn đang muốn nói không đói bụng, nhưng bụng không chịu thiệt mà kêu lên, nàng đành phải cầm lấy một miếng bánh, cắn vài miếng.
“Tiểu thư, chậm một chút, uống nước!” Nguyệt Lan đưa một chung trà nguội cho Gia Cát Linh Ẩn.
Gia Cát Linh Ẩn mới vừa uống một ngụm đã bị sặc, không khỏi ho lên. Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên lưng Gia Cát Linh Ẩn. Một lát sau, Gia Cát Linh Ẩn rốt cuộc cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
“Nguyệt Lan, được rồi.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
“Ừm, lần sau chậm một chút!” Sở Lăng Thiên rút tay về, chậm rãi nói.
“Người!” Ý thức nói cho nàng biết vừa rồi chính là Sở Lăng Thiên vỗ lưng mình, Gia Cát Linh Ẩn lại bị sặc: “Khụ khụ khụ!”
“Chậm một chút.” Sở Lăng Thiên không nói gì, bàn tay đưa ra một nửa lại rụt trở về.
Thật vất vả nuốt miếng bánh trong miệng xuống, Gia Cát Linh Ẩn nói: “Mộc Tê, Nguyệt Lan, hai người các ngươi đi thu dọn buồng trong một chút.”
“Dạ, tiểu thư.” Mộc Tê thức thời lôi kéo Nguyệt Lan, nhanh chóng đi vào buồng trong.
Không khí trở nên trầm lắng hơn, Gia Cát Linh Ẩn hớp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thất điện hạ, ta rất quý trọng người bạn như người…”
“Tam tiểu thư muốn nói gì?” Khoé miệng Sở Lăng Thiên giơ giơ lên, ánh mắt rất kiên quyết: “Tam tiểu thư có thể không cần, nhưng không thể ngăn cản ta cho.”
Gia Cát Linh Ẩn nghẹn lời, hiếm khi bối rối thế này, đành phải lựa chọn im lặng.
“Tam tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta xin cáo từ.”
“Điện hạ đi thong thả.”
Sở Lăng Thiên từ tường viện của Trục Nguyệt Hiên nhảy ra ngoài. Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Lăng Thiên: “Gia, gọi Phá Trận có gì phân phó?”
“Đi thăm dò tẩy của Lý gia và Hồ gia. Người của hai nhà này bản vương không muốn nhìn thấy nữa!”
“Dạ, gia.”
“Đúng rồi, không cần làm liên luỵ đến Đại tiểu thư Hồ gia cùng Đại thiếu gia Lý gia, ngày tháng của hai người bọn họ còn rất dài.”
“Thuộc hạ hiểu rõ!”
[1] Phu thê chi thực: có chung đụng da thịt như vợ chồng.
Danh sách chương