Nhà mẹ đẻ của Nhị di nương là gia đình thương nhân, có chút tiếng tăm ở trong triều, nhưng nhiều năm trước trong một lần cung cấp vật phẩm trong cung, bị phát hiện là hàng thứ phẩm, cả nhà bị sung quân đày ra biên cương, nếu không phải Nhị di nương đã lấy chồng, cũng sẽ bị liên lụy, bởi vậy, đằng sau Nhị di nương cũng không có thế lực gì.

Trong phủ chỉ chuẩn bị một linh đường đơn giản, không long trọng vì Nhị di nương chết quá đau đớn, Đại phu nhân lại nhắc Gia Cát Chiêm chuyện của Tiêu Chính.

“Lão gia, Nhị muội qua đời, trong phủ từ trên xuống dưới có rất nhiều việc, thiếp chỉ có một mình cũng vô cùng bận rộn, bộ dạng hiện tại của thiếp cũng không tiện xuất hiện, để Tiêu Chính giúp thiếp đi. Lần này Hồng Nhan tiến cung, cũng có công của hắn.” Vẻ mặt Đại phu nhân cứng ngắc, vẻ mặt nhăn nhó, cứ nói là đau.

“Vậy khôi phục chức quản gia cho hắn đi, lo cho tốt chuyện của Nhị di nương.” Gia Cát Chiêm đồng ý đề nghị của Đại phu nhân.

“Như Mộng bị điên rồi, buổi tối ở đây không có ai trông coi, không bằng để Linh nhi tới đây trông coi, không để Nhị muội phải cô đơn.” Đại phu nhân đề nghị.

“Cứ theo ý của bà đi.” Gia Cát Chiêm thản nhiên nói.

“Vậy để thiếp đi sắp xếp.” Đại phu nhân nói xong, rời khỏi phòng Gia Cát Chiêm.

Sau khi Đại phu nhân rời đi, vẻ mặt Gia Cát Chiêm trở nên phức tạp, giảo hoạt như Gia Cát Chiêm, hắn tuyệt đối không tin cái chết của Nhị di nương là ngoài ý muốn, nhưng giữa Gia Cát Hồng Nhan và Nhị di nương, hắn không do dự chọn bảo vệ cho Gia Cát Hồng Nhan.

“Con tiện nhân Như Mộng đáng chết kia, dám ra tay với chúng ta như vậy.” Nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt, Gia Cát Hồng Nhan tức giận nói, “Ngươi cứ chờ đây, cho dù ngươi có phát điên, tiểu thư đây cũng bắt ngươi phải trả gấp bội!”

“Con để cho mẹ yên ổn chút đi!” Đại phu nhân vừa vào phòng, đã nghe thấy Gia Cát Hồng Nhan nói.

“Mẹ, mẹ nhìn mặt con này!” Gia Cát Hồng Nhan chỉ vào mặt mình, giận dữ nói, “Con tiện nhân Gia Cát Linh Ẩn, thế mà không hại được nó.”

“Mẹ đã nói với con không ít lần, bình tĩnh chớ nóng vội, mẹ sẽ lo mọi thứ cho con. Con muốn làm gì cũng nên nói trước với mẹ, đừng tùy tiện hành động!” Đại phu nhân tức giận nói.

“Mẹ, mẹ không thấy bộ dạng của Gia Cát Linh Ẩn ở Bách Hoa Yến đâu, con cũng không muốn nó sống dù chỉ một khắc!”

“Tóm lại con phải nghe lời mẹ, không được hành động thiếu suy nghĩ nữa! Cha con đã nghi ngờ con rồi.” Nhớ tới ánh mắt Gia Cát Chiêm, Đại phu nhân liền cảm thấy tim đập nhanh.

“Cha cũng không nói gì mà? Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng tức giận. Nhưng phải xử lý Gia Cát Linh Ẩn thế nào bây giờ?”

“Hừ!” Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, mỉm cười nói, “Yên tâm đi, mẹ có cách rồi, ngày mai sẽ cho nó đi gặp Nhị di nương dưới âm phủ.”

Mắt Gia Cát Hồng Nhan sáng lên, vui vẻ hỏi: “Mẹ, mẹ có cách gì? Mau nói cho con biết!”

Đại phu nhân cười, “Con vội cái gì, đợi lát nữa Tiêu Chính đến đây con sẽ biết.”

Vừa nhắc tới Tiêu Chính, Tiêu Chính đã đi tới phòng Đại phu nhân.

“Tiêu Chính, lão gia đã đồng ý khôi phục chức quản gia cho ngươi.” Đại phu nhân nói.

“Thật ư?” Đôi mắt Tiêu Chính sáng ngời, “Nô tài cảm tạ đại ân đại đức của phu nhân.”

“Đừng nói như vậy, nhiều năm qua bao nhiêu chuyện trong phủ, may mà có ngươi giúp ta thu xếp.”

“Giúp đỡ phu nhân, là bổn phận của nô tài, nô tài không dám kể công. Sau này phu nhân có chuyện gì, cứ phân phó nô tài.”

“Ừ.” Đại phu nhân hài lòng gật đầu, “Tối nay Tam tiểu thư sẽ tới canh giữ linh cữu của Nhị di nương, chỉ có con gái một mình ở đó khó chịu nổi cô đơn, Tiêu quản gia tìm giúp tiểu thư ba người đàn ông đi, nhớ rõ, bỏ thứ này vào trà của Tam tiểu thư.” Đại phu nhân lấy từ trong ngực một bình sứ nhỏ, nhét vào tay Tiêu Chính.

“Nô tài hiểu, phu nhân yên tâm.” Trong mắt Tiêu Chính hiện lên một tia gian xảo, Tam tiểu thư xinh đẹp kia, hôm nay sẽ ngọc nát hương tan.

“Trước linh đường của Nhị di nương làm chuyện đó với đàn ông, chính là bôi nhọ gia quy của gia tộc, sẽ bị trầm lồng heo dìm chết.” Sau khi Gia Cát Hồng Nhan biết kế hoạch của Đại phu nhân, không nhịn được cười, “Mẹ, mẹ thật cao tay! Gừng càng già càng cay!”

“Ngươi đó!” Đại phu nhân gõ trán Gia Cát Hồng Nhan, “Phải học hỏi nhiều.”

Lệnh của Đại phu nhân được truyền tới Trục Nguyệt Hiên, Gia Cát Linh Ẩn tới túc trực bên linh cữu của Nhị di nương, Gia Cát Linh Ẩn không chút suy nghĩ liền đồng ý.

“Tiểu thư, sao người lại đồng ý tới canh linh cữu? Không sợ sao!” Nguyệt Lan túm tay Gia Cát Linh Ẩn, nhỏ giọng nói.

“Không làm chuyện xấu xa, giữa đêm cũng không sợ ma quỷ gọi cửa.” Gia Cát Linh Ẩn phản bác nói, “Ngươi cùng Mộc Tê ở lại Trục Nguyệt Hiên, Thanh Y cũng ở đây với các ngươi, Kinh Phong đi tới linh đường với ta.”

“Tiểu thư, tuy nô tỳ sợ, nhưng để nô tỳ đi cùng tiểu thư đi.” Nguyệt Lan nói.

“Không cần, các ngươi ở đây đi, đi theo cũng chỉ canh giữ linh cữu mà thôi, không có gì cả.” Gia Cát Linh Ẩn kiên trì nói.

“Tiểu thư…”

“Nguyệt Lan, nghe lời tiểu thư đi.” Mộc Tê cắt ngang lời Nguyệt Lan, nói: “Tiểu thư có ý của người.”

“Kinh Phong, chúng ta đi thôi.”

Kinh Phong mặt không thay đổi theo sát Gia Cát Linh Ẩn, cả ngày, chỉ trừ buổi sáng Kinh Phong có nói chuyện, cũng không nói gì quá một câu, cho dù Thanh Y quấy nhiễu, y cũng chỉ liếc Thanh Y chứ không nói gì.

“Kinh Phong, ngươi không cần vào linh đường, nếu nhìn thấy ta giơ ngón cái lên, hãy tạo tiếng động. Nếu không có, hành sự tùy theo hoàn cảnh.” Gia Cát Linh Ẩn dặn dò.

“Dạ.” Kinh Phong gật đầu, không nói nhiều. Trải qua một ngày ở chung, Kinh Phong phát hiện Tam tiểu thư không giống những tiểu thư bình thường, dáng vẻ kệch cỡm. Tam tiểu thư bình tĩnh, gặp chuyện không sợ hãi, hơn nữa… Lá gan rất lớn, dám một mình tới canh giữ linh cữu! Kinh Phong không còn cảm thấy ác cảm với chuyện này như buổi sáng.

“Tam tiểu thư, người đã tới rồi?” Tiêu Chính nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn tới, tiến lên nghênh đón.

“Ừ, nơi này cứ giao cho ta, Tiêu quản gia về đi.” Gia Cát Linh Ẩn nói.

“Nô tài đi ngay.” Nói xong, Tiêu Chính đưa cho Gia Cát Linh Ẩn một ly trà, “Tiểu thư uống chén trà đi, đêm nay rất dài, cần phải tỉnh táo!”

“Làm phiền Tiêu quản gia!” Gia Cát Linh Ẩn nhận chén trà, từ từ giơ ngón tay cái lên! “Bùm!” Ngoài linh đường đột nhiên phát ra tiếng động kỳ quái.

“Cái gì vậy?” Tiêu Chính theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài.

Gia Cát Linh Ẩn nhanh chóng đổ ly trà đi.

Xác nhận không có gì khác thường, Tiêu Chính mới quay đầu lại, nhìn thấy chén trà trên tay Gia Cát Linh Ẩn đã cạn, trên mặt Tiêu Chính hiện lên ý cười.

Chỉ trong phút chốc, ánh mắt Gia Cát Linh Ẩn trở nên mơ màng, từ từ ngã xuống đất, hôn mê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện