Ánh mắt Sở Lăng Thiên lướt qua mọi người, rơi vào bóng dáng Gia Cát Linh Ẩn đang quỳ ở hàng cuối, vẻ mặt vốn lạnh băng nháy mắt trở nên hòa nhã,
bóng dáng nhỏ xinh kia, lẻ loi quỳ ở đó, hoàn toàn không hợp với phủ Gia Cát, giống như bị toàn bộ thế gian chối bỏ, rồi lại như đang chống chọi với cả thế gian. Sở Lăng Thiên nhếch môi cười, ôn hòa nói: “Tam tiểu
thư, mau tiến lên nhận thưởng.”
Cái gì? Tam tiểu thư? Gia Cát Hồng Nhan ngẩn ra, trong đầu nổ ầm một tiếng, không phải ban thưởng cho mình mà là cho ả tiện nhân Gia Cát Linh Ẩn kia sao? Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Gia Cát Hồng Nhan nhất thời xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng lại không dám nổi giận, nghĩ đến ngày mai chắc chắn mình sẽ trở thành trò cười của quý phủ, liền hận không thể kiếm cái lỗ chui vào.
Sắc mặt Đại phu nhân và Gia Cát Chiêm cũng lập tức trở nên khó coi vô cùng, điều này sao có thể? Tuy rằng Tứ di nương cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không biểu hiện gì, dù sao cũng không liên quan đến bà, chỉ là phân lượng của Gia Cát Linh Ẩn trong lòng lại tăng lên.
Kinh ngạc qua đi, Nhị di nương nhìn thấy vẻ mặt của Gia Cát Hồng Nhan và Đại phu nhân còn thối hơn cả phân, nhịn không được cúi đầu cười phì. Trong mắt Nhị di nương, Gia Cát Linh Ẩn là đại diện của kẻ yếu, để cho kẻ yếu lấy đi một ít vinh quang của kẻ mạnh, đối với chính mình chỉ trăm lợi mà không có mội hại.
“Điện hạ, có phải người nhầm rồi không?” Đại phu nhân nghi hoặc chỉ Gia Cát Hồng Nhan nói, “Đây là Đại tiểu thư.”
“Phu nhân, bà là đang hoài nghi phụ hoàng và bản vương à? Nhưng bản vương nghe rất rõ, phụ hoàng sai ta ban thưởng cho Tam tiểu thư Gia Cát Linh Ẩn của phủ thừa tướng, chứ không phải là Đại tiểu thư. Nếu phu nhân không tin, có thể tự tiến cung hỏi phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên thản nhiên đáp, giọng điệu có chút không vui.
“Thần phụ lỗ mãng, xin điện hạ thứ tội.” Đại phu nhân không dám khinh suất, cúi đầu lui xuống.
“Tam tiểu thư, mời tiến lên.”
Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nói vậy, Sở Kim Triêu cùng Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Hiên đã nghiên cứu qua phương pháp của nàng, nàng liền ung dung tiến lên phía trước, hành lễ, nói: “Thần nữ tạ Hoàng thượng ân điển, Thất vương gia ân điển.”
“Hoàng thượng thấy Tam tiểu thư có công hiến kế, đặc biệt ban thưởng mười xấp gấm Vân Nam, mười xấp gấm Tứ Xuyên, mười xấp gấm Choang, hai ngàn lượng vàng!” Sở Lăng Thiên liệt kê từng món.
“Thần nữ đa tạ long ân.”
Sở Lăng Thiên xoay người nói với những người đứng phía sau: “Đem toàn bộ những thứ này vào phòng của Tam tiểu thư, đây điều là thứ phụ hoàng thưởng cho Tam tiểu thư, mong rằng những người khác đừng động đến.” Y biết, xoay người Đại phu nhân sẽ biến những thứ này thành của riêng.
Sau khi Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan nghe xong, trong lòng lại càng căm phẫn, vốn muốn lập tức sung những thứ này vào khố phòng của phủ, sau đó từ từ làm của riêng, nhưng vì lời nói này của Thất điện hạ, bà không thể không cẩn thận, thôi thì đợi qua một thời gian rồi hẳn tính. Thất điện hạ bảo vệ được Gia Cát Linh Ẩn nhất thời, nhưng không thể bảo vệ ả cả đời.
“Tam tiểu thư, dẫn đường đi, bản vương muốn xin một ly rượu, được không?” Sở Lăng Thiên đứng bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, trông hệt như một đôi giai nhân.
Tim Gia Cát Linh Ẩn đập mạnh, không ngờ Sở Lăng Thiên lại đưa ra yêu cầu như vậy, rồi lại từ chối không được, đành nói: “Vương gia, mời.”
“Điện hạ!” Đại phu nhân chạy vội đến, lo lắng nói, “Điện hạ, Linh nhi chưa xuất giá, bây giờ điện hạ đến khuê phòng của Linh nhi, e là không ổn.”
“À!” Mặt Sở Lăng Thiên lạnh lùng, “Bản vương muốn đi thì sao, phu nhân quản được à? Nếu thật sự có lời ra tiếng vào gì, bản vương chịu trách nhiệm với Tam tiểu thư là được, như vậy, phu nhân còn lo lắng nữa không?”
Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, liếc mắt khinh thường, Sở Lăng Thiên đoán thật đúng tâm tư của Đại phu nhân, hắn nói như vậy, có đánh chết Đại phu nhân cũng sẽ không dám để lời đồn đại bị truyền ra ngoài, nếu Sở Lăng Thiên chịu trách nhiệm với nàng, Đại phu nhân đúng là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.
“Nữ nhân thì biết cái gì! Còn không mau cút về phòng.” Gia Cát Chiêm nhìn thấy Sở Lăng Thiên không vui, trong lòng liền thấp thỏm, nịnh nọt nói, “Vương gia, tiện nội (xưng hô vợ mình một cách khiêm tốn) cũng là suy nghĩ cho thanh danh của Linh nhi, xin điện hạ chớ để trong lòng, Linh nhi, còn không mau dẫn đường.”
Đại phu nhân lén lút hừ một tiếng, kéo Gia Cát Hồng Nhan còn đang sững sờ, hậm hực bỏ đi. Gia Cát Chiêm nhìn Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên sóng vai nhau, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Sở Lăng Thiên đột nhiên xuất hiên ở Trục Nguyệt Hiên, Thương Y xông đến, mang theo ánh mắt dò xét nhìn hắn, hỏi, “Ngươi tới đây làm gì?”
Thấy Sở Lăng Thiên không để ý đến mình, Thương Y lại hỏi Gia Cát Linh Ẩn, “Hắn tới đây làm gì?”
Gia Cát Linh Ẩn còn chưa đáp, Thương Y lại chạy đến bên cạnh Sở Lăng Hiên, “Nói mau, ngươi tới đây có âm mưu gì?”
Sở Lăng Thiên hừ lạnh, nói: “Phụ hoàng ban thưởng cho Tam tiểu thư, ta mang đến.”
“Thưởng gì?” Thương Y vừa nói vừa chạy tới mở từng rương ra, nhìn thấy thứ bên trong, lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Hoàng đế cũng quá keo kiệt đi, người ta giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn như vậy, lại ban thưởng cho chút xíu đồ này. Gần đây quốc khố cạn kiệt à?”
“Khụ khụ.” Sở Lăng Thiên tằng hắng một tiếng, nói, “Cửa nhỏ nhà nhỏ, làm sao so được với Thanh Ngọc Môn tiền tài hùng mạnh.”
“Vậy còn lấy ra chi cho mất mặt xấu hổ.” Thương Y vui vẻ nói.
“Được rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đầu đầy vạch đen nhìn hai nam nhân này, nói với Nguyệt Lan, “Nguyệt Lan, đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn đến đây.”
“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi.” Nguyệt Lan cười đáp, “Vừa rồi Thương Y đại hiệp nói ở trong cung uống chưa tận hứng, bảo nô tỳ ra ngoài mua chút rượu và thức nhắm về.”
“Vậy ta đến thật đúng lúc.” Sở Lăng Thiên vừa nói, vừa ngồi xuống.
Thương Y và Gia Cát Linh Ẩn cũng ngồi theo, Nguyệt Lan và Mộc Tê rót rượu cho ba người, rồi lặng lẽ thối lui sang một bên.
“Nguyệt Lan, Mộc Tê, hai ngươi cũng đi nghỉ đi, chỗ này không cần hầu hạ.” Gia Cát Linh Ẩn nói với hai nô tỳ.
Nguyệt Lan và Mộc tê cúi người, vội vàng về phòng của mình.
“Làm một chén trước!” Thương Y bưng chén rượu nói, “Tam tiểu thư, uống cạn ly rượu này thì ngươi chính là bạn của ta và Tiểu Thiên Thiên.”
Sở Lăng Thiên nhíu mày, trừng mắt với Thương Y, Thương Y đặt cho hắn cái ‘biệt danh’ này, đúng là khiến hắn cảm thấy quẫn bách.
“Có thể làm bạn của Thương Y môn chủ và Thất điện hạ, đúng là vinh dự của ta.” Gia Cát Linh Ẩn uống một hơi cạn sạch ly rượu, đối với nàng mà nói, những lúc cấp bách thì phải cố gắng thu hoạch càng nhiều.
“Có thể quen biết được Tam tiểu thư, sao không phải là vinh hạnh của tại hạ được.” Sở Lăng Thiên uống cạn ly rượu, nói.
“Hừ! Ngươi còn nói.” Thương Y u oán nói.
Sở Lăng Thiên không nói gì, đối với người bạn có chút bệnh thần kinh này, hắn đã quen rồi.
Sau khi Thương Y oán trách xong, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng hỏi Sở Lăng Thiên: “Thái tử sẽ lập tức hồi triều, người có dự tính gì không?”
“Bạn à, ngươi còn chưa hiểu suy nghĩ của ta sao.” Sở Lăng Thiên phản bác nói, “Ta đâu có hứng thú.”
“Người không muốn đả thương hổ, nhưng hổ lại có lòng ăn thịt người.” Thương Y nói sâu xa.
“Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta…” Trong mắt Sở Lăng Thiên bắn ra tia nhìn lạnh lẽo, sắc bén nói.
Khi hai người họ nói chuyện này, không có chút che giấu gia Cát Linh Ẩn, hiển nhiên xem nàng là bạn bè. Gia Cát Linh Ẩn cũng không can dự vào cuộc nói chuyện của cả hai, chỉ im lặng lắng nghe.
“Tóm lại ngươi tự mình cẩn thận.” Thương Y vẻ mặt nghiêm túc, lại nói với gia Cát Linh Ẩn, “Ta phải đi vắng một thời gian, là có chuyện phải giải quyết, nhưng ngươi hãy yên tâm, ta sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, đổi người khác đến bảo vệ ngươi.”
“Thương Y môn chủ đã nói như vậy, ta đương nhiên tin tưởng.” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười nói.
“Có chuyện gì khó giải quyết, phải cần ngươi đích thân đi xử lý?” Sở Lăng Thiên hoài nghi hỏi.
“Một ít ân oán cá nhân thôi.” Thương Y hờ hững đáp, nói đoạn, y huýt sáo một cái, một bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa bay vào. Nam tử đột ngột xuất hiện này vận một thân đồ đỏ, ngay cả tóc cũng là màu đỏ, đôi mắt hoa đào y hệt Thương Y.
“Các chủ Thanh Các, Thanh Y, tham kiến môn chủ.” Nam tử áo đỏ cung kính cúi chào Thương Y, “Không biết môn chủ đột nhiên gọi thuộc hạ đến có điều chi phân phó?”
Thương Y nhìn Gia Cát Linh Ẩn rồi nói, “Trong khoảng thời gian ta đi vắng, ngươi phụ trách sự an nguy của vị tiểu thư này, không được có nửa điểm sơ xuất.”
“À.” Thanh Y nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Thanh Y vô cùng vinh hạnh, môn chủ yên tâm đi, thuộc hạ nhất định sẽ theo sát bên người tiểu thư như hình với bóng, nửa bước không rời.”
“Thanh Y các chủ, ngươi làm tốt bổn phận là được rồi.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Vị huynh đài này, không cần phải nghiêm túc như vậy, ta chỉ đùa một chút thôi mà.” Thanh Y cười hì hì nói, thích trêu đùa vậy thôi chứ nữ nhân mà lão đại coi trọng, hắn nào dám tranh giành.
Cái gì? Tam tiểu thư? Gia Cát Hồng Nhan ngẩn ra, trong đầu nổ ầm một tiếng, không phải ban thưởng cho mình mà là cho ả tiện nhân Gia Cát Linh Ẩn kia sao? Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, Gia Cát Hồng Nhan nhất thời xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhưng lại không dám nổi giận, nghĩ đến ngày mai chắc chắn mình sẽ trở thành trò cười của quý phủ, liền hận không thể kiếm cái lỗ chui vào.
Sắc mặt Đại phu nhân và Gia Cát Chiêm cũng lập tức trở nên khó coi vô cùng, điều này sao có thể? Tuy rằng Tứ di nương cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không biểu hiện gì, dù sao cũng không liên quan đến bà, chỉ là phân lượng của Gia Cát Linh Ẩn trong lòng lại tăng lên.
Kinh ngạc qua đi, Nhị di nương nhìn thấy vẻ mặt của Gia Cát Hồng Nhan và Đại phu nhân còn thối hơn cả phân, nhịn không được cúi đầu cười phì. Trong mắt Nhị di nương, Gia Cát Linh Ẩn là đại diện của kẻ yếu, để cho kẻ yếu lấy đi một ít vinh quang của kẻ mạnh, đối với chính mình chỉ trăm lợi mà không có mội hại.
“Điện hạ, có phải người nhầm rồi không?” Đại phu nhân nghi hoặc chỉ Gia Cát Hồng Nhan nói, “Đây là Đại tiểu thư.”
“Phu nhân, bà là đang hoài nghi phụ hoàng và bản vương à? Nhưng bản vương nghe rất rõ, phụ hoàng sai ta ban thưởng cho Tam tiểu thư Gia Cát Linh Ẩn của phủ thừa tướng, chứ không phải là Đại tiểu thư. Nếu phu nhân không tin, có thể tự tiến cung hỏi phụ hoàng.” Sở Lăng Thiên thản nhiên đáp, giọng điệu có chút không vui.
“Thần phụ lỗ mãng, xin điện hạ thứ tội.” Đại phu nhân không dám khinh suất, cúi đầu lui xuống.
“Tam tiểu thư, mời tiến lên.”
Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nói vậy, Sở Kim Triêu cùng Sở Lăng Thiên và Sở Lăng Hiên đã nghiên cứu qua phương pháp của nàng, nàng liền ung dung tiến lên phía trước, hành lễ, nói: “Thần nữ tạ Hoàng thượng ân điển, Thất vương gia ân điển.”
“Hoàng thượng thấy Tam tiểu thư có công hiến kế, đặc biệt ban thưởng mười xấp gấm Vân Nam, mười xấp gấm Tứ Xuyên, mười xấp gấm Choang, hai ngàn lượng vàng!” Sở Lăng Thiên liệt kê từng món.
“Thần nữ đa tạ long ân.”
Sở Lăng Thiên xoay người nói với những người đứng phía sau: “Đem toàn bộ những thứ này vào phòng của Tam tiểu thư, đây điều là thứ phụ hoàng thưởng cho Tam tiểu thư, mong rằng những người khác đừng động đến.” Y biết, xoay người Đại phu nhân sẽ biến những thứ này thành của riêng.
Sau khi Đại phu nhân và Gia Cát Hồng Nhan nghe xong, trong lòng lại càng căm phẫn, vốn muốn lập tức sung những thứ này vào khố phòng của phủ, sau đó từ từ làm của riêng, nhưng vì lời nói này của Thất điện hạ, bà không thể không cẩn thận, thôi thì đợi qua một thời gian rồi hẳn tính. Thất điện hạ bảo vệ được Gia Cát Linh Ẩn nhất thời, nhưng không thể bảo vệ ả cả đời.
“Tam tiểu thư, dẫn đường đi, bản vương muốn xin một ly rượu, được không?” Sở Lăng Thiên đứng bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, trông hệt như một đôi giai nhân.
Tim Gia Cát Linh Ẩn đập mạnh, không ngờ Sở Lăng Thiên lại đưa ra yêu cầu như vậy, rồi lại từ chối không được, đành nói: “Vương gia, mời.”
“Điện hạ!” Đại phu nhân chạy vội đến, lo lắng nói, “Điện hạ, Linh nhi chưa xuất giá, bây giờ điện hạ đến khuê phòng của Linh nhi, e là không ổn.”
“À!” Mặt Sở Lăng Thiên lạnh lùng, “Bản vương muốn đi thì sao, phu nhân quản được à? Nếu thật sự có lời ra tiếng vào gì, bản vương chịu trách nhiệm với Tam tiểu thư là được, như vậy, phu nhân còn lo lắng nữa không?”
Gia Cát Linh Ẩn không nói gì, liếc mắt khinh thường, Sở Lăng Thiên đoán thật đúng tâm tư của Đại phu nhân, hắn nói như vậy, có đánh chết Đại phu nhân cũng sẽ không dám để lời đồn đại bị truyền ra ngoài, nếu Sở Lăng Thiên chịu trách nhiệm với nàng, Đại phu nhân đúng là trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.
“Nữ nhân thì biết cái gì! Còn không mau cút về phòng.” Gia Cát Chiêm nhìn thấy Sở Lăng Thiên không vui, trong lòng liền thấp thỏm, nịnh nọt nói, “Vương gia, tiện nội (xưng hô vợ mình một cách khiêm tốn) cũng là suy nghĩ cho thanh danh của Linh nhi, xin điện hạ chớ để trong lòng, Linh nhi, còn không mau dẫn đường.”
Đại phu nhân lén lút hừ một tiếng, kéo Gia Cát Hồng Nhan còn đang sững sờ, hậm hực bỏ đi. Gia Cát Chiêm nhìn Gia Cát Linh Ẩn cùng Sở Lăng Thiên sóng vai nhau, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Sở Lăng Thiên đột nhiên xuất hiên ở Trục Nguyệt Hiên, Thương Y xông đến, mang theo ánh mắt dò xét nhìn hắn, hỏi, “Ngươi tới đây làm gì?”
Thấy Sở Lăng Thiên không để ý đến mình, Thương Y lại hỏi Gia Cát Linh Ẩn, “Hắn tới đây làm gì?”
Gia Cát Linh Ẩn còn chưa đáp, Thương Y lại chạy đến bên cạnh Sở Lăng Hiên, “Nói mau, ngươi tới đây có âm mưu gì?”
Sở Lăng Thiên hừ lạnh, nói: “Phụ hoàng ban thưởng cho Tam tiểu thư, ta mang đến.”
“Thưởng gì?” Thương Y vừa nói vừa chạy tới mở từng rương ra, nhìn thấy thứ bên trong, lập tức bày ra vẻ mặt ghét bỏ, “Hoàng đế cũng quá keo kiệt đi, người ta giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn như vậy, lại ban thưởng cho chút xíu đồ này. Gần đây quốc khố cạn kiệt à?”
“Khụ khụ.” Sở Lăng Thiên tằng hắng một tiếng, nói, “Cửa nhỏ nhà nhỏ, làm sao so được với Thanh Ngọc Môn tiền tài hùng mạnh.”
“Vậy còn lấy ra chi cho mất mặt xấu hổ.” Thương Y vui vẻ nói.
“Được rồi.” Gia Cát Linh Ẩn đầu đầy vạch đen nhìn hai nam nhân này, nói với Nguyệt Lan, “Nguyệt Lan, đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn đến đây.”
“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi.” Nguyệt Lan cười đáp, “Vừa rồi Thương Y đại hiệp nói ở trong cung uống chưa tận hứng, bảo nô tỳ ra ngoài mua chút rượu và thức nhắm về.”
“Vậy ta đến thật đúng lúc.” Sở Lăng Thiên vừa nói, vừa ngồi xuống.
Thương Y và Gia Cát Linh Ẩn cũng ngồi theo, Nguyệt Lan và Mộc Tê rót rượu cho ba người, rồi lặng lẽ thối lui sang một bên.
“Nguyệt Lan, Mộc Tê, hai ngươi cũng đi nghỉ đi, chỗ này không cần hầu hạ.” Gia Cát Linh Ẩn nói với hai nô tỳ.
Nguyệt Lan và Mộc tê cúi người, vội vàng về phòng của mình.
“Làm một chén trước!” Thương Y bưng chén rượu nói, “Tam tiểu thư, uống cạn ly rượu này thì ngươi chính là bạn của ta và Tiểu Thiên Thiên.”
Sở Lăng Thiên nhíu mày, trừng mắt với Thương Y, Thương Y đặt cho hắn cái ‘biệt danh’ này, đúng là khiến hắn cảm thấy quẫn bách.
“Có thể làm bạn của Thương Y môn chủ và Thất điện hạ, đúng là vinh dự của ta.” Gia Cát Linh Ẩn uống một hơi cạn sạch ly rượu, đối với nàng mà nói, những lúc cấp bách thì phải cố gắng thu hoạch càng nhiều.
“Có thể quen biết được Tam tiểu thư, sao không phải là vinh hạnh của tại hạ được.” Sở Lăng Thiên uống cạn ly rượu, nói.
“Hừ! Ngươi còn nói.” Thương Y u oán nói.
Sở Lăng Thiên không nói gì, đối với người bạn có chút bệnh thần kinh này, hắn đã quen rồi.
Sau khi Thương Y oán trách xong, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trịnh trọng hỏi Sở Lăng Thiên: “Thái tử sẽ lập tức hồi triều, người có dự tính gì không?”
“Bạn à, ngươi còn chưa hiểu suy nghĩ của ta sao.” Sở Lăng Thiên phản bác nói, “Ta đâu có hứng thú.”
“Người không muốn đả thương hổ, nhưng hổ lại có lòng ăn thịt người.” Thương Y nói sâu xa.
“Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta…” Trong mắt Sở Lăng Thiên bắn ra tia nhìn lạnh lẽo, sắc bén nói.
Khi hai người họ nói chuyện này, không có chút che giấu gia Cát Linh Ẩn, hiển nhiên xem nàng là bạn bè. Gia Cát Linh Ẩn cũng không can dự vào cuộc nói chuyện của cả hai, chỉ im lặng lắng nghe.
“Tóm lại ngươi tự mình cẩn thận.” Thương Y vẻ mặt nghiêm túc, lại nói với gia Cát Linh Ẩn, “Ta phải đi vắng một thời gian, là có chuyện phải giải quyết, nhưng ngươi hãy yên tâm, ta sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa, đổi người khác đến bảo vệ ngươi.”
“Thương Y môn chủ đã nói như vậy, ta đương nhiên tin tưởng.” Gia Cát Linh Ẩn mỉm cười nói.
“Có chuyện gì khó giải quyết, phải cần ngươi đích thân đi xử lý?” Sở Lăng Thiên hoài nghi hỏi.
“Một ít ân oán cá nhân thôi.” Thương Y hờ hững đáp, nói đoạn, y huýt sáo một cái, một bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa bay vào. Nam tử đột ngột xuất hiện này vận một thân đồ đỏ, ngay cả tóc cũng là màu đỏ, đôi mắt hoa đào y hệt Thương Y.
“Các chủ Thanh Các, Thanh Y, tham kiến môn chủ.” Nam tử áo đỏ cung kính cúi chào Thương Y, “Không biết môn chủ đột nhiên gọi thuộc hạ đến có điều chi phân phó?”
Thương Y nhìn Gia Cát Linh Ẩn rồi nói, “Trong khoảng thời gian ta đi vắng, ngươi phụ trách sự an nguy của vị tiểu thư này, không được có nửa điểm sơ xuất.”
“À.” Thanh Y nheo mắt, cười tủm tỉm nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nói: “Thanh Y vô cùng vinh hạnh, môn chủ yên tâm đi, thuộc hạ nhất định sẽ theo sát bên người tiểu thư như hình với bóng, nửa bước không rời.”
“Thanh Y các chủ, ngươi làm tốt bổn phận là được rồi.” Sở Lăng Thiên lạnh lùng nói.
“Vị huynh đài này, không cần phải nghiêm túc như vậy, ta chỉ đùa một chút thôi mà.” Thanh Y cười hì hì nói, thích trêu đùa vậy thôi chứ nữ nhân mà lão đại coi trọng, hắn nào dám tranh giành.
Danh sách chương