Dưới bầu trời trong xanh thăm thẳm, một bóng dáng màu lam nhạt từ xa đi đến, gió nhẹ khẽ vỗ về mái tóc cùng xiêm áo của cô gái, giống như một bức
họa xinh đẹp. Các tiểu thư đang xúm xít cùng một chỗ, nhất thời nhốn
nháo cả lên.
“Đó là tiểu thư nhà ai vậy? Trước giờ chưa từng gặp qua.”
“Đúng vậy, nữ tử xinh đẹp như vậy, tại sao trước giờ chưa từng nghe người khác nhắc tới chứ.”
“Ta thấy nàng ta chính là nữ tử đẹp nhất ở đây, hôm nay ta chắc chắc đến uổng công rồi, trở về nhất định sẽ bị cha mẹ quở trách.”
“Chẳng lẽ là công chúa dị quốc, nước Lăng Nguyệt xưa giờ chưa từng có nữ tử nào xinh đẹp như thế.”
Sự xuất hiện của Gia Cát Linh Ẩn, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cả Chu Tuyết Tranh, Gia Cát Hồng Nhan, Trần Cẩm Phàm đều không còn là tiêu điểm để các nàng chú ý nữa. Gia Cát Linh Ẩn quá mức chói mắt, thế nên mọi người đương nhiên xem nhẹ Gia Cát Như Mộng đang đi bên cạnh nàng.
Chu Tuyết Tranh nhìn Gia Cát Linh Ẩn, ra vẻ trầm tư.
“Tiểu thư, là Tam tiểu thư của phủ Gia Cát, Gia Cát Linh Ẩn.” Nha hoàn của Chu Tuyết Tranh nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai nàng.
“Ta biết rồi.” Chu Tuyết Tranh thản nhiên nói, “Dường như người xuất sắc nhất phủ Gia Cát, cũng không phải là đích nữ Gia Cát Hồng Nhan.”
Tiếng của Chu Tuyết Trang tuy nhỏ, nhưng vẫn rơi vào tai của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Hồng Nhan xấu hổ và tức giận không chịu nổi, nhưng lại không thể phản bác Chu Tuyết Tranh. Ả tới làm gì? Sao ả lại đến được? Còn xuất hiện một cách kinh ngạc diễm lệ như thế. Móng tay của Gia Cát Hồng Nhan suýt nữa khảm sâu vào lòng bàn tay, không! Không thể để ả tỏa sáng, lu mờ chính mình! Nhất định trước khi Hoàng hậu cùng các Hoàng tử đến, phải đuổi Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi hoàng cung! Gia Cát Hồng Nhan sa sầm nét mặt, mỉm cười đi về phía Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Hồng Nhan nắm lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, giới thiệu với mọi người: “Các vị tỷ muội, xin mọi người cho phép ta được giới thiệu, đây là Tam muội của ta, Gia Cát Linh Ẩn. Tam muội lần đầu tiến cung, xin các tỷ muội chiếu cố nhiều hơn, Linh nhi, mau đến chào hỏi các tỷ muội đi.”
Dưới sự dẫn dắt của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn gập người cúi chào từng tiểu thư ở đây. Thần thái đoan trang trầm ổn, động tác thành thạo lưu loát của Gia Cát Linh Ẩn, hoàn toàn không có vẻ gì là khẩn trương và kinh hoảng như Gia Cát Hồng Nhan tưởng tượng, điều này khiến cho mọi người lại đánh giá cao nàng thêm một phần. Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, cúi chào tiểu chuẩn như vậy, ngày chính nàng ta cũng làm không được.
“Đại tiểu thư, trước kia chưa từng nghe nói ngươi có một muội muội xuất chúng như thế nha.” Một tiểu thư lên tiếng hỏi.
“Mọi người có điều không biết, Linh nhi là do Tam di nương sinh ra. Nhưng mà mẫu thân ta vẫn luôn coi như con ruột của mình, quan hệ giữa Linh nhi và ta quả thực còn tốt hơn cả tỷ muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra nữa.” Gia Cát Hồng Nhan cười nói.
“Hóa ra là thứ nữ à!”
“Chả trách, bộ dạng đúng là hồ ly tinh!”
“Nơi này toàn là đích nữ, khi nào thì thứ xuất cũng có thể tham gia vào yến tiệc của Hoàng hậu nương nương vậy?”
“Còn muốn đậu cành cao, có thể gả cho người khác làm tiểu thiếp là may lắm rồi!”
Một câu nói của Gia Cát Hồng Nhan khơi dậy nên một lớp đá vụn, các nữ tử nơi đây không thể nghi ngờ gì đều là người xuất chúng của các gia tộc, tất cả đều là con vợ cả, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đối với các tiểu thư thứ xuất cùng các di nương đều ôm oán niệm rất sâu. Hơn nữa, dung mạo xuất chúng của Gia Cát Linh Ẩn, châm chích lòng ghen tị của rất nhiều người, giờ phút này đều hận không thể giẫm đạp Gia Cát Linh Ẩn dưới chân.
Đối mặt với lời nói ác độc của mọi người hướng về mình, Gia Cát Linh Ẩn chỉ mỉm cười, cũng không nói gì, lẳng lặng đứng ở đó, giống như là sự châm chọc lớn nhất đối với những người này.
“Ta nhớ ra rồi!” Tiêu U Nhược đột nhiên kêu lên, vẻ mặt giận dữ chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, “Ả chính là đứa sao chổi khắc chết mẹ ruột của mình! Đồ sao chổi, mau cút đi!”
Nghe xong lời nói của Tiêu U Nhược, những người đứng xung quanh Gia Cát Linh Ẩn cũng bất giác lui về sau từng bước, như sợ lây nhiễm điềm xui xẻo từ Gia Cát Linh Ẩn. Như Nguyệt đứng lẩn trong đám người cũng vô thức thối lui, cách xa Gia Cát Linh Ẩn ra.
Chỉ có Gia Cát Hồng Nhan kiên trì đứng bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, vẻ mặt lo lắng, thay Gia Cát Linh Ẩn biện giải: “Xin mọi người đừng nói như vậy, Tam muội của ta không phải người như thế.”
“Biểu tỷ, tỷ vẫn nên cách ả xa một chút đi, bằng không tỷ cũng sẽ xúi quẩy đó.” Tiêu U Nhược lui ra rất xa, nói.
“Đúng đó, Đại tiểu thư, chỉ một thứ nữ thôi mà, bảo vệ ả như vậy làm gì.”
“Mọi người…” Gia Cát Hồng Nhan giậm chân, “Mặc kệ thế nào, nàng là muội muội của ta! Ta vĩnh viễn đứng về phe muội ấy!”
“Đó là tiểu thư nhà ai vậy? Trước giờ chưa từng gặp qua.”
“Đúng vậy, nữ tử xinh đẹp như vậy, tại sao trước giờ chưa từng nghe người khác nhắc tới chứ.”
“Ta thấy nàng ta chính là nữ tử đẹp nhất ở đây, hôm nay ta chắc chắc đến uổng công rồi, trở về nhất định sẽ bị cha mẹ quở trách.”
“Chẳng lẽ là công chúa dị quốc, nước Lăng Nguyệt xưa giờ chưa từng có nữ tử nào xinh đẹp như thế.”
Sự xuất hiện của Gia Cát Linh Ẩn, nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của mọi người, cả Chu Tuyết Tranh, Gia Cát Hồng Nhan, Trần Cẩm Phàm đều không còn là tiêu điểm để các nàng chú ý nữa. Gia Cát Linh Ẩn quá mức chói mắt, thế nên mọi người đương nhiên xem nhẹ Gia Cát Như Mộng đang đi bên cạnh nàng.
Chu Tuyết Tranh nhìn Gia Cát Linh Ẩn, ra vẻ trầm tư.
“Tiểu thư, là Tam tiểu thư của phủ Gia Cát, Gia Cát Linh Ẩn.” Nha hoàn của Chu Tuyết Tranh nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai nàng.
“Ta biết rồi.” Chu Tuyết Tranh thản nhiên nói, “Dường như người xuất sắc nhất phủ Gia Cát, cũng không phải là đích nữ Gia Cát Hồng Nhan.”
Tiếng của Chu Tuyết Trang tuy nhỏ, nhưng vẫn rơi vào tai của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Hồng Nhan xấu hổ và tức giận không chịu nổi, nhưng lại không thể phản bác Chu Tuyết Tranh. Ả tới làm gì? Sao ả lại đến được? Còn xuất hiện một cách kinh ngạc diễm lệ như thế. Móng tay của Gia Cát Hồng Nhan suýt nữa khảm sâu vào lòng bàn tay, không! Không thể để ả tỏa sáng, lu mờ chính mình! Nhất định trước khi Hoàng hậu cùng các Hoàng tử đến, phải đuổi Gia Cát Linh Ẩn ra khỏi hoàng cung! Gia Cát Hồng Nhan sa sầm nét mặt, mỉm cười đi về phía Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Hồng Nhan nắm lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, giới thiệu với mọi người: “Các vị tỷ muội, xin mọi người cho phép ta được giới thiệu, đây là Tam muội của ta, Gia Cát Linh Ẩn. Tam muội lần đầu tiến cung, xin các tỷ muội chiếu cố nhiều hơn, Linh nhi, mau đến chào hỏi các tỷ muội đi.”
Dưới sự dẫn dắt của Gia Cát Hồng Nhan, Gia Cát Linh Ẩn gập người cúi chào từng tiểu thư ở đây. Thần thái đoan trang trầm ổn, động tác thành thạo lưu loát của Gia Cát Linh Ẩn, hoàn toàn không có vẻ gì là khẩn trương và kinh hoảng như Gia Cát Hồng Nhan tưởng tượng, điều này khiến cho mọi người lại đánh giá cao nàng thêm một phần. Gia Cát Hồng Nhan kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, cúi chào tiểu chuẩn như vậy, ngày chính nàng ta cũng làm không được.
“Đại tiểu thư, trước kia chưa từng nghe nói ngươi có một muội muội xuất chúng như thế nha.” Một tiểu thư lên tiếng hỏi.
“Mọi người có điều không biết, Linh nhi là do Tam di nương sinh ra. Nhưng mà mẫu thân ta vẫn luôn coi như con ruột của mình, quan hệ giữa Linh nhi và ta quả thực còn tốt hơn cả tỷ muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra nữa.” Gia Cát Hồng Nhan cười nói.
“Hóa ra là thứ nữ à!”
“Chả trách, bộ dạng đúng là hồ ly tinh!”
“Nơi này toàn là đích nữ, khi nào thì thứ xuất cũng có thể tham gia vào yến tiệc của Hoàng hậu nương nương vậy?”
“Còn muốn đậu cành cao, có thể gả cho người khác làm tiểu thiếp là may lắm rồi!”
Một câu nói của Gia Cát Hồng Nhan khơi dậy nên một lớp đá vụn, các nữ tử nơi đây không thể nghi ngờ gì đều là người xuất chúng của các gia tộc, tất cả đều là con vợ cả, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, đối với các tiểu thư thứ xuất cùng các di nương đều ôm oán niệm rất sâu. Hơn nữa, dung mạo xuất chúng của Gia Cát Linh Ẩn, châm chích lòng ghen tị của rất nhiều người, giờ phút này đều hận không thể giẫm đạp Gia Cát Linh Ẩn dưới chân.
Đối mặt với lời nói ác độc của mọi người hướng về mình, Gia Cát Linh Ẩn chỉ mỉm cười, cũng không nói gì, lẳng lặng đứng ở đó, giống như là sự châm chọc lớn nhất đối với những người này.
“Ta nhớ ra rồi!” Tiêu U Nhược đột nhiên kêu lên, vẻ mặt giận dữ chỉ vào Gia Cát Linh Ẩn, “Ả chính là đứa sao chổi khắc chết mẹ ruột của mình! Đồ sao chổi, mau cút đi!”
Nghe xong lời nói của Tiêu U Nhược, những người đứng xung quanh Gia Cát Linh Ẩn cũng bất giác lui về sau từng bước, như sợ lây nhiễm điềm xui xẻo từ Gia Cát Linh Ẩn. Như Nguyệt đứng lẩn trong đám người cũng vô thức thối lui, cách xa Gia Cát Linh Ẩn ra.
Chỉ có Gia Cát Hồng Nhan kiên trì đứng bên cạnh Gia Cát Linh Ẩn, vẻ mặt lo lắng, thay Gia Cát Linh Ẩn biện giải: “Xin mọi người đừng nói như vậy, Tam muội của ta không phải người như thế.”
“Biểu tỷ, tỷ vẫn nên cách ả xa một chút đi, bằng không tỷ cũng sẽ xúi quẩy đó.” Tiêu U Nhược lui ra rất xa, nói.
“Đúng đó, Đại tiểu thư, chỉ một thứ nữ thôi mà, bảo vệ ả như vậy làm gì.”
“Mọi người…” Gia Cát Hồng Nhan giậm chân, “Mặc kệ thế nào, nàng là muội muội của ta! Ta vĩnh viễn đứng về phe muội ấy!”
Danh sách chương