Thẩm Quân Dao đột nhiên bị kéo mạnh một cái, khuôn mặt của cô bỗng nhăn lại.

Thẩm Quân Dao dùng răng cắn chặt môi mình, không để tiếng "đau"
phát ra từ miệng.

Trán của Thẩm Quân Dao đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Ý cười trên gương mặt của Trác Du Hiên ngày càng đậm dần.

Hản ta hơi nheo mắt lại quan sát gương mặt trắng bệch không còn một chút huyết sắc nào của Thẩm Quân Dao kia.

Sự chế giễu đi theo lời nói phát ra từ miệng của Trác Du Hiên.

"Thẩm Quân Dao, đã ướt như vậy rồi mà còn dám bảo không muốn nữa hay sao? Đúng là miệng thì nói một đằng nhưng thân thể của cô thì lại nghĩ một nẻo đấy!"
Trác Du Hiên đưa cánh tay lạnh lẽo của mình vuốt ve gương mặt trắng bệch kia của Thẩm Quân Dao, khiến cho Thẩm Quân Dao đã sợ lại càng thêm sợ hãi.

Cả người của Thẩm Quân Dao càng ngày càng run mạnh hơn.

"Thẩm Quân Dao, cô đúng là loại phụ nữ dâm đãng.Một thứ đàn bà lẳng lơ, không biết liêm sỉ.Mới có đụng chạm như vậy mà đã ướt thế rồi, gọi cô là một con điếm cũng không sai vào đâu mà"
"Với tôi như vậy, không biết những tên đàn ông khác khi được lên giường cùng một con điểm như cô, bọn họ sẽ tận hưởng đến thể nào chứ nhỉ?"
Những lời nói lạnh lẽo của Trác Du Hiên càng khiến Thẩm Quân Dao như rơi xuống từ trên cao vậy.

Cô như đang nằm giữa một khoảng không vô định, không biết mình sẽ rơi xuống nơi nào.


Nước mắt cứ thế ứa ra từ trong hốc mắt của Thẩm Quân Dao, đầu cô hơi dựa vào tường.

Thẩm Quân Dao quay đi, không nhìn về phía của Trác Du Hiên nữa.

"Thẩm Quân Dao, nếu cô đã khát vọng như vậy rồi, thì để tôi thoả mãn cái loại phụ nữ dâm đãng như cô vậy!"
Vừa dứt lời, Trác Du Hiên đã vô cùng mạnh bạo đâm thẳng vào mà không cho Thẩm Quân Dao một chút chuẩn bị nào cả.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!
Trác Du Hiên đâm vào thân thể của Thẩm Quân Dao một cách đột ngột, bị lực bất ngờ tác động, cả người của Thẩm Quân Dao bỗng căng cứng, khuôn mặt trắng bệch của người con gái bỗng dưng co rúm lại.

Phía dưới truyền đến một cơn đau đớn, đau đến thấu tâm can.

Thẩm Quân Dao đã rất yếu ớt rồi, vậy mà Trác Du Hiên vẫn nhất định không chịu bỏ qua cho cô, hắn ta vẫn bắt ép người con gái đáng thương ấy phải thoả mãn nhu cầu của bản thân hẳn.

Trán của Thẩm Quân Dao toát đầy mồ hôi, cả thân thế không ngừng run lên vì lạnh.

Không chỉ lạnh, mà còn sợ hãi, mà còn đau đớn nữa.

Hai bàn tay lạnh ngắt của Thẩm Quân Dao bị Trác Du Hiên ghì chặt lên bức tường bằng đá hoa lạnh lẽo ở phía sau đang không ngừng phát run lên.

Đau Cơn đau quá kinh khủng! Sắc mặt của Thẩm Quân Dao bỗng tái nhợt hẳn đi, huyết sắc gần như bị rút cạn sạch sẽ.

Hai mắt của người con gái nhắm chặt lại, nhưng nước mắt vẫn cứ ứa ra như mưa, khiến cho gương mặt của Thẩm Quân Dao ướt đẫm lệ.

Khoé mi của Thẩm Quân Dao ướt nhẹp, trông người con gái đang nằm đó vô cùng đáng thương.

Vậy mà, Trác Du Hiên lại không hề quan tâm đến điều đó.


Hắn ta vẫn không ngừng di chuyển cả người mình, hận không thể hoà vào làm một với người phụ nữ dưới thân mình.

Người phụ nữ này, đúng là khiến cho Trác Du Hiên hắn điên cuồng mà.

Trác Du Hiên vẫn không ngừng luận động mình, động tác của Trác Du Hiên vô cùng mạnh bạo, không ngừng di chuyển khiến cho người con gái bên dưới vẫn đang không ngừng đau đớn, nước mắt vẫn chảy ra.

Thẩm Quân Dao cần chặt răng, không để bản thân của mình bật ra những tiếng nức nở kia.

Ánh mắt của Trác Du Hiên đỏ ngầu đang bị dục vọng nhuốm màu, hắn vẫn không ngừng gặm nhấm phần thân thể phía trên của Thẩm Quân Dao.

Vừa cắn vừa mút cực kỳ thô lỗ, không hề mang theo một chút dịu dàng nào cả.

Nhiều lúc, Trác Du Hiên đột ngột cắn mạnh một cái, khiến cho Thẩm Quân Dao phải kêu lớn lên vì quá đau, tiếng kêu của người con gái mang theo đầy nỗi bất lực, đau đớn.

Thẩm Quân Dao hết lời van xin, nhưng mà Trác Du Hiên vẫn coi như không hề nghe thấy gì.

Hắn ta coi những lời van xin của người con gái đáng thương kia chỉ là gió thoảng bên tai, không thèm để ý đến.

Trác Du Hiên càng đâm vào một cách mạnh bạo, có ý như muốn trừng phạt người phụ nữ ở dưới thân của hản.

Có lúc, Trác Du Hiên còn giáng cho Thẩm Quân Dao một cái bạt tai vì khiến cho hẳn ta mất hết hứng thú.

Năm ngón tay dài in đậm trên gương mặt trắng bệch của Thẩm Quân Dao.


Dưới ánh đèn màu trắng chói mắt của nhà tảm, người ta có thế nhìn rõ vết tay đỏ ửng kia ở trên khuôn mặt của Thẩm Quân Dao.

Trong căn phòng im lặng, chỉ có tiếng nức nở vô cùng đau đớn của người con gái cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông đang không ngừng vận động trên thân thể của người con gái kia.

Từng giọt mồ hôi ở trên trán của Trác Du Hiên cứ nhỏ xuống đất một cách liên tục, tạo nên những tiếng tí tách tí tách hoà cùng tiếng thở gấp gáp của hẳn.

Suốt từ nãy, Trác Du Hiên vẫn không hề liếc mắt nhìn Thẩm Quân Dao đang phải chịu sự đau đớn, dày vò liên tục kia lấy một cái.

Hắn luôn cho rằng, nhìn vào gương mặt của Thẩm Quân Dao kia, Trác Du Hiên hản sẽ ngay lập tức mất hết hứng thú, rồi chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi.

Hắn hứng thú với thân thể của người phụ nữ này không có nghĩa là hứng thú với khuôn mặt khiến cho người ta kinh tởm kia của Thẩm Quân Dao.

Càng ngày, Trác Du Hiên càng vận động kịch liệt, khiến cả người của Thẩm Quân Dao không ngừng co rút, vô cùng đau đớn.

Nước mắt càng ngày càng chảy ra nhiều, tiếng nức nở của người con gái thật khiến cho người ta phải xót xa.

Đau quái! Đến lúc Thẩm Quân Dao đã cảm nhận được nỗi đau như ngấm vào trong xương tuỷ của mình, cô thật không thế chịu đựng được nữa.

Nếu cứ như vậy, Thẩm Quân Dao cô sẽ chết mất.

Tiếng nức nở đau đớn khó khăn bật ra từ nơi khoé miệng của người con gái."Trác Du Hiên, em cầu xin anh, em đau quát Xin anh dừng lại đi, buông tha cho em đi!"
Trác Du Hiên hơi ngừng lại một chút, hắn vừa ngước mắt lên, đập vào mắt hắn chính là khuôn mặt đang đau đớn vô cùng của người con gái kia.

Trác Du Hiên nhếch môi đầy khinh bỉ, không mang theo một chút xót xa nào.

Ánh mắt đã bị dục vọng nhuốm màu nhìn chằm chằm lên thân thể đang không ngừng run lên bần bật kia của người con gái.

Tưởng chừng Trác Du Hiên vì thấy Thẩm Quân Dao quá đau đớn, đau đến mức không chịu được nên hẳn mới dừng lại, chấp nhận buông tha cho cô.


Nhưng không! Trác Du Hiên đâu có dễ dàng buông tha cho Thẩm Quân Dao như vậy chứ! Đột nhiên, Trác Du Hiên đâm mạnh một cái trong khi Thẩm Quân Dao đang cố gắng hít thở, khiến cho cả người của Thẩm Quân Dao đau vô cùng, cứ như bị thứ gì đó vô cùng sắc nhọn đâm vào vậy.

Đi cùng với cú thúc đó của Trác Du Hiên, hai hàng nước mắt cứ thế rơi ra lăn dài trên má của người con gái.

Thẩm Quân Dao không thể chịu nổi nữa mà bật ra những tiếng nức nở vô cùng đau thương.

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Đó chính là tiếng của Trác Du Hiên.

Đi cùng âm thanh phát ra từ miệng của hắn chính là những tiếng thở dốc vô cùng nặng nề nhưng lại làm cho Trác Du Hiên hẳn vô cùng thỏa mãn, không hề mệt mỏi một chút nào cả.

"Đau? Thẩm Quân Dao, con điểm như cô mà cũng biết đau nữa hay sao? Không phải đĩ điểm nhà cô thích như vậy lắm à? Tôi đang đáp ứng cô, tại sao cô lại nói tôi dừng lại.

Chẳng phải cô cũng đang sung sướng lãm hay sao?"
Thẩm Quân Dao đau đớn, cô vô lực lắc đầu như muốn phủ nhận.

Nước mắt rơi ra như những hạt ngọc chất chứa bao nhiêu nỗi đau của người con gái đã phải chịu đựng.

Nhìn những giọt nước mắt kia càng khiến Trác Du Hiên hẳn cảm thấy giận dữ.

Động tác của hắn bỗng nhiên mạnh lên, như muốn khiến người con gái này sống dở chết dở vậy.

Lời nói mang theo sự khinh bỉ như không ngừng muốn chế nhạo Thẩm Quân Dao, người con gái đáng thương kia vậy.

"Thẩm Quân Dao, cô khóc cái gì chứ? Cô đang sung sướng lắm mà, sao lại khóc rồi? Thẩm Quân Dao, tôi nhắc cho cô nhớ, cho dù cô đau thì cũng phải chấp nhận".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện