Trác Du Hiên Liên tục uống rượu, thoáng chốc mùi rượu nồng nặc đã toả ra khắp căn phòng của Trác Du Hiên.
Lấy ra trong túi một bức ảnh của Thẩm Quân Dao, hắn đưa tay chạm nhẹ vào môi cô.
"Quân Dao, anh không làm được! Anh không thể sống mà không có em!"
"Em biết không, anh thật sự quá cô đơn, anh tưởng rằng chỉ cần cố gắng là mình có thể sống tốt.Nhưng đến hôm nay anh mới nhận ra, anh không làm được.Anh không thể sống mà không có em được.Thật sự rất buồn chán và cô đơn em biết không?"
Trác Du Hiên liên tục nấc rượu, đôi mắt của hắn đã cay xè nhìn chằm chằm bức ảnh ở trong tay của mình.
Chai rượu trong tay liên tục đổ thẳng vào mồm, hắn không ngừng uống rượu, uống đến mức rượu đổ lênh láng ở trên nền đất.
Trong không gian vắng lặng này, những lời bộc bạch thật lòng của Trác Du Hiên từ từ vang lên.
Hắn muốn uống rượu để nói hết ra những lời ở trong lòng đó, hẳn muốn muộn men rượu để giải tỏa hết những ưu phiền trong lòng.
Trác Du Hiên thật sự không có can đảm để nói những lời trong lòng mình ở trước mặt của người khác.
Đêm khuya, người đàn ông này chỉ có thể mượn rượu giải sâu mà thôi! Nhưng hôm qua đến giờ, sau khi làm sinh nhật cho Thẩm Quân Dao, trong đầu của Trác Du Hiên đã không ngừng suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ về rất nhiều điều.
Đến hôm nay, người đàn ông này mới nhận ra một điều rằng, cuộc sống này nếu không có Thẩm Quân Dao thì thật là nhàm chán và vô vị.
Không có cô, Trác Du Hiên thấy thật cô đơn.
Hắn lạc lõng ở trên đời, không ai chỉ hắn đi đúng hướng, không ai ở bên cạnh hẳn mỗi khi hắn vui vẻ hoặc buồn bã.
Tưởng rằng bản thân chỉ cần cố gắng là đủ, nhưng bao nhiêu nỗ lực ấy của Trác Du Hiên suốt bao nhiêu năm qua đều trở nên vô ích mỗi khi người đàn ông này đối diện với nỗi cô đơn ở trong lòng mình mỗi khi về đêm.
Hản thật sự không thể làm được! Trác Du Hiên dựa lưng vào thành giường, chai rượu ở trong tay liên tục đổ thẳng vào miệng.
Chất lỏng màu đỏ cay xè dốc thẳng vào miệng hản, vài giọt chảy xuống nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi mà Trác Du Hiên đang mặc trên người.
Hai mắt của người đàn ông lim dim nhìn lên trần nhà, hắn cười khẩy một tiếng, không hiểu vì sao nước mắt từ đâu cứ chảy xuống.
Nước mắt mặn chát hoà vào chất lỏng màu đỏ kia tạo nên một mùi vị cực kỳ khó nuốt.
Trác Du Hiên nhắm hai mắt lại, cảm giác đắng ngắt ở trong khoang miệng đột nhiên lan rộng khắp toàn thân của người đàn ông này.
Cho dù bộ dạng hiện giờ của Trác Du Hiên thảm hại cỡ nào, nhưng hẳn vẫn không để cho bức ảnh ở trong tay mình bị nhàu nát hay vấy bẩn dù chỉ một chút.
Trác Du Hiên nâng niu tấm ảnh ấy, không dám dùng lực mạnh khiến bức ảnh kia bị nhàu nát.
Giơ bức ảnh lên trước mặt, Trác Du Hiên bật cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra ở nơi khoé mi.
Từng âm thanh mang bao nhiêu nỗi đau xót của người đàn ông cứ vang lên giữa màn đêm vắng lặng và lạnh lẽo.
"Quân Dao, em nhìn bộ dạng của anh hiện giờ đi, thảm hại lắm có phải hay không? Em biết vì sao không? Bởi vì không có em, anh mới trở nên thảm hại như vậy đấy.Một thằng đàn ông mà rơi nước mắt thì làm gì được nữa.Người ta nói với anh, những thằng đàn ông rơi nước mắt đều là những tên vô dụng, những tên thất bại"
"Có lẽ em cũng thấy rằng anh vô dụng lắm phải không? Nhưng anh không thể nào khống chế được nước mắt của mình, anh không có cách nào làm cho nó ngừng rơi.Quân Dao, anh thật sự rất nhớ em, nhớ em đến phát điên lên em có biết không? Nhưng em không còn ở đây nữa rồi! Em nói xem, anh phải sống ra sao đây? Cuộc sống không có em, anh thật không chịu nổi nữa rồi!"
Trác Du Hiên đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt đang cười tươi của người con gái ấy.
Có ai biết rằng những năm nay Trác Du Hiên đã cô độc đến cỡ nào không? Hẳn cô đơn một mình, không một ai bên cạnh cũng không muốn bên ai.
Hắn chỉ cần Thẩm Quân Dao mà thôi, nhưng thật tiếc rằng người con gái ấy đã mãi mãi lìa xa thế gian này rồi.
Không gian một lần nữa chìm vào trong im lặng.
Trác Du Hiên tu một hơi thật nhiều rượu, chất lỏng cay xè ây chạy thẳng xuống dạ dày của hắn.
Do uống quá nhiều rượu làm cho bụng dạ của người đàn ông này không có cách nào chịu nổi mà kêu lên vài tiếng.
Trác Du Hiên uống rượu để lấy hết can đảm để mà nói tiếp.
"Quân Dao, những năm nay anh luôn cố gắng sống thật tốt, anh muốn sống một cuộc sống thật vui vẻ.Thế nhưng bây giờ anh mệt lắm, anh không muốn cố gắng nữa.Từ hôm qua sau khi thăm em về, anh mới cảm thấy những cố gắng bao nhiêu năm qua của mình đều là vô nghĩa.Anh làm tất cả những điều đó đều là vì em, nhưng em đã không ở bên cạnh anh nữa, anh cố gắng làm những điều đó để làm cái gì?"
Không sai, suốt những năm qua, tất cả những cố gắng đó của Trác Du Hiên là vì Thẩm Quân Dao.
Hản muốn cho cô thấy, hắn vẫn có thể sống tốt khi không có cô.
Hắn vẫn ung dung vui vẻ trên đời này.
Trác Du Hiên muốn để Thẩm Quân Dao hối hận vì đã rời xa hắn.
Nhưng người con gái ấy chưa kịp hối hận, thì Trác Du Hiên đã mệt mỏi rồi! Hắn không thể cố gắng được nữa! Trác Du Hiên nhận ra, nếu như không có Thẩm Quân Dao ở trên đời này, hắn làm những việc đó để làm gì, tất cả đều trở nên vô nghĩa mà thôi.
Bao nhiêu năm qua, hắn có thể sống một mình trong cô đơn, trong lạnh lẽo khi người mình yêu không còn nữa, hẳn đã cố gắng hết sức rồi.
Nhưng bây giờ hắn không còn làm được nữa! Không thể không thừa nhận rằng sức chịu đựng của Trác Du Hiên rất giỏi, hắn có thể sống một cuộc sống như vậy trong gần chục năm trời.
"Quân Dao, em ở bên đó cô đơn lắm đúng không? Nhưng em yên tâm, em cố gắng đợi anh thêm một thời gian nữa, sớm thôi em sẽ không còn cô đơn.Rất nhanh thôi gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ, em và anh cũng sẽ không còn cô đơn nữa."
Trác Du Hiên bỏ ly rượu ở trong tay mình xuống đất, hẳn đau xót ngắm nhìn người con gái ở trong bức ảnh kia.
Đã rất lâu rồi hắn vẫn chưa gặp Thẩm Quân Dao, không biết cô hiện giờ thế nào rồi? "Anh bây giờ già lắm có phải không? Mà em còn trẻ trung xinh đẹp như thể, sợ rằng em sẽ không nhận ra anh mất thôi! Nhưng anh nghĩ là em sẽ nhận ra anh, chỉ xin em đừng chê anh già là được rồi!"
Vừa nói, Trác Du Hiên vừa lấy ra trong hộc tủ một hộp thuốc.
Đổ ra tay đến chục viên thuốc màu trắng, đây chính là thuốc ngủ mà Trác Du Hiên đã chuẩn bị từ lâu.
Xem ra người đàn ông này đã đưa ra lựa chọn, hắn quyết định từ bỏ, Trác Du Hiên thật sự mệt rồi, bây giờ hắn chỉ muốn đi tìm Thẩm Quân Dao mà thôi.
Bỏ mấy viên thuốc màu trắng vào ly rượu màu đỏ kia, đợi chúng tan ra, Trác Du Hiên mới bật cười.
"Quân Dao, chờ anh, anh đến với em đây!"
Trong chốc lát, ly rượu đã được pha rất nhiều thuốc ngủ kia đã trôi thẳng vào bụng của Trác Du Hiên.
Một lát sau, hai mắt của người đàn ông từ từ nhắm lại, sắc mặt bỗng trở nên nhợt nhạt, từng hơi thở nặng nề ngày một yếu ớt hơn.
Hai cánh tay vô lực buông thõng xuống đất, cả người của Trác Du Hiên ngã nhào xuống sàn nhà, trước mắt hắn giờ đây chỉ là một màu của bóng tối.
Trác Du Hiên thấy trước mắt mình mờ, không nhìn rõ được sự vật xung quanh, bên tai của hắn loáng thoáng nghe được ai đó đang gọi hắn.
"Trác Du Hiên, anh sao vậy, Trác Du Hiên!".
Lấy ra trong túi một bức ảnh của Thẩm Quân Dao, hắn đưa tay chạm nhẹ vào môi cô.
"Quân Dao, anh không làm được! Anh không thể sống mà không có em!"
"Em biết không, anh thật sự quá cô đơn, anh tưởng rằng chỉ cần cố gắng là mình có thể sống tốt.Nhưng đến hôm nay anh mới nhận ra, anh không làm được.Anh không thể sống mà không có em được.Thật sự rất buồn chán và cô đơn em biết không?"
Trác Du Hiên liên tục nấc rượu, đôi mắt của hắn đã cay xè nhìn chằm chằm bức ảnh ở trong tay của mình.
Chai rượu trong tay liên tục đổ thẳng vào mồm, hắn không ngừng uống rượu, uống đến mức rượu đổ lênh láng ở trên nền đất.
Trong không gian vắng lặng này, những lời bộc bạch thật lòng của Trác Du Hiên từ từ vang lên.
Hắn muốn uống rượu để nói hết ra những lời ở trong lòng đó, hẳn muốn muộn men rượu để giải tỏa hết những ưu phiền trong lòng.
Trác Du Hiên thật sự không có can đảm để nói những lời trong lòng mình ở trước mặt của người khác.
Đêm khuya, người đàn ông này chỉ có thể mượn rượu giải sâu mà thôi! Nhưng hôm qua đến giờ, sau khi làm sinh nhật cho Thẩm Quân Dao, trong đầu của Trác Du Hiên đã không ngừng suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ về rất nhiều điều.
Đến hôm nay, người đàn ông này mới nhận ra một điều rằng, cuộc sống này nếu không có Thẩm Quân Dao thì thật là nhàm chán và vô vị.
Không có cô, Trác Du Hiên thấy thật cô đơn.
Hắn lạc lõng ở trên đời, không ai chỉ hắn đi đúng hướng, không ai ở bên cạnh hẳn mỗi khi hắn vui vẻ hoặc buồn bã.
Tưởng rằng bản thân chỉ cần cố gắng là đủ, nhưng bao nhiêu nỗ lực ấy của Trác Du Hiên suốt bao nhiêu năm qua đều trở nên vô ích mỗi khi người đàn ông này đối diện với nỗi cô đơn ở trong lòng mình mỗi khi về đêm.
Hản thật sự không thể làm được! Trác Du Hiên dựa lưng vào thành giường, chai rượu ở trong tay liên tục đổ thẳng vào miệng.
Chất lỏng màu đỏ cay xè dốc thẳng vào miệng hản, vài giọt chảy xuống nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi mà Trác Du Hiên đang mặc trên người.
Hai mắt của người đàn ông lim dim nhìn lên trần nhà, hắn cười khẩy một tiếng, không hiểu vì sao nước mắt từ đâu cứ chảy xuống.
Nước mắt mặn chát hoà vào chất lỏng màu đỏ kia tạo nên một mùi vị cực kỳ khó nuốt.
Trác Du Hiên nhắm hai mắt lại, cảm giác đắng ngắt ở trong khoang miệng đột nhiên lan rộng khắp toàn thân của người đàn ông này.
Cho dù bộ dạng hiện giờ của Trác Du Hiên thảm hại cỡ nào, nhưng hẳn vẫn không để cho bức ảnh ở trong tay mình bị nhàu nát hay vấy bẩn dù chỉ một chút.
Trác Du Hiên nâng niu tấm ảnh ấy, không dám dùng lực mạnh khiến bức ảnh kia bị nhàu nát.
Giơ bức ảnh lên trước mặt, Trác Du Hiên bật cười, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra ở nơi khoé mi.
Từng âm thanh mang bao nhiêu nỗi đau xót của người đàn ông cứ vang lên giữa màn đêm vắng lặng và lạnh lẽo.
"Quân Dao, em nhìn bộ dạng của anh hiện giờ đi, thảm hại lắm có phải hay không? Em biết vì sao không? Bởi vì không có em, anh mới trở nên thảm hại như vậy đấy.Một thằng đàn ông mà rơi nước mắt thì làm gì được nữa.Người ta nói với anh, những thằng đàn ông rơi nước mắt đều là những tên vô dụng, những tên thất bại"
"Có lẽ em cũng thấy rằng anh vô dụng lắm phải không? Nhưng anh không thể nào khống chế được nước mắt của mình, anh không có cách nào làm cho nó ngừng rơi.Quân Dao, anh thật sự rất nhớ em, nhớ em đến phát điên lên em có biết không? Nhưng em không còn ở đây nữa rồi! Em nói xem, anh phải sống ra sao đây? Cuộc sống không có em, anh thật không chịu nổi nữa rồi!"
Trác Du Hiên đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt đang cười tươi của người con gái ấy.
Có ai biết rằng những năm nay Trác Du Hiên đã cô độc đến cỡ nào không? Hẳn cô đơn một mình, không một ai bên cạnh cũng không muốn bên ai.
Hắn chỉ cần Thẩm Quân Dao mà thôi, nhưng thật tiếc rằng người con gái ấy đã mãi mãi lìa xa thế gian này rồi.
Không gian một lần nữa chìm vào trong im lặng.
Trác Du Hiên tu một hơi thật nhiều rượu, chất lỏng cay xè ây chạy thẳng xuống dạ dày của hắn.
Do uống quá nhiều rượu làm cho bụng dạ của người đàn ông này không có cách nào chịu nổi mà kêu lên vài tiếng.
Trác Du Hiên uống rượu để lấy hết can đảm để mà nói tiếp.
"Quân Dao, những năm nay anh luôn cố gắng sống thật tốt, anh muốn sống một cuộc sống thật vui vẻ.Thế nhưng bây giờ anh mệt lắm, anh không muốn cố gắng nữa.Từ hôm qua sau khi thăm em về, anh mới cảm thấy những cố gắng bao nhiêu năm qua của mình đều là vô nghĩa.Anh làm tất cả những điều đó đều là vì em, nhưng em đã không ở bên cạnh anh nữa, anh cố gắng làm những điều đó để làm cái gì?"
Không sai, suốt những năm qua, tất cả những cố gắng đó của Trác Du Hiên là vì Thẩm Quân Dao.
Hản muốn cho cô thấy, hắn vẫn có thể sống tốt khi không có cô.
Hắn vẫn ung dung vui vẻ trên đời này.
Trác Du Hiên muốn để Thẩm Quân Dao hối hận vì đã rời xa hắn.
Nhưng người con gái ấy chưa kịp hối hận, thì Trác Du Hiên đã mệt mỏi rồi! Hắn không thể cố gắng được nữa! Trác Du Hiên nhận ra, nếu như không có Thẩm Quân Dao ở trên đời này, hắn làm những việc đó để làm gì, tất cả đều trở nên vô nghĩa mà thôi.
Bao nhiêu năm qua, hắn có thể sống một mình trong cô đơn, trong lạnh lẽo khi người mình yêu không còn nữa, hẳn đã cố gắng hết sức rồi.
Nhưng bây giờ hắn không còn làm được nữa! Không thể không thừa nhận rằng sức chịu đựng của Trác Du Hiên rất giỏi, hắn có thể sống một cuộc sống như vậy trong gần chục năm trời.
"Quân Dao, em ở bên đó cô đơn lắm đúng không? Nhưng em yên tâm, em cố gắng đợi anh thêm một thời gian nữa, sớm thôi em sẽ không còn cô đơn.Rất nhanh thôi gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ, em và anh cũng sẽ không còn cô đơn nữa."
Trác Du Hiên bỏ ly rượu ở trong tay mình xuống đất, hẳn đau xót ngắm nhìn người con gái ở trong bức ảnh kia.
Đã rất lâu rồi hắn vẫn chưa gặp Thẩm Quân Dao, không biết cô hiện giờ thế nào rồi? "Anh bây giờ già lắm có phải không? Mà em còn trẻ trung xinh đẹp như thể, sợ rằng em sẽ không nhận ra anh mất thôi! Nhưng anh nghĩ là em sẽ nhận ra anh, chỉ xin em đừng chê anh già là được rồi!"
Vừa nói, Trác Du Hiên vừa lấy ra trong hộc tủ một hộp thuốc.
Đổ ra tay đến chục viên thuốc màu trắng, đây chính là thuốc ngủ mà Trác Du Hiên đã chuẩn bị từ lâu.
Xem ra người đàn ông này đã đưa ra lựa chọn, hắn quyết định từ bỏ, Trác Du Hiên thật sự mệt rồi, bây giờ hắn chỉ muốn đi tìm Thẩm Quân Dao mà thôi.
Bỏ mấy viên thuốc màu trắng vào ly rượu màu đỏ kia, đợi chúng tan ra, Trác Du Hiên mới bật cười.
"Quân Dao, chờ anh, anh đến với em đây!"
Trong chốc lát, ly rượu đã được pha rất nhiều thuốc ngủ kia đã trôi thẳng vào bụng của Trác Du Hiên.
Một lát sau, hai mắt của người đàn ông từ từ nhắm lại, sắc mặt bỗng trở nên nhợt nhạt, từng hơi thở nặng nề ngày một yếu ớt hơn.
Hai cánh tay vô lực buông thõng xuống đất, cả người của Trác Du Hiên ngã nhào xuống sàn nhà, trước mắt hắn giờ đây chỉ là một màu của bóng tối.
Trác Du Hiên thấy trước mắt mình mờ, không nhìn rõ được sự vật xung quanh, bên tai của hắn loáng thoáng nghe được ai đó đang gọi hắn.
"Trác Du Hiên, anh sao vậy, Trác Du Hiên!".
Danh sách chương