Dưới sự ngầm đồng ý của Hạ Uyên, tin tức làm lòng người phấn chấn này một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh truyền đến tai tất cả mọi người, cả đại doanh lập tức sôi trào.
Hiện giờ tuyết đang rơi, không thể hành quân, đám người Điền tướng quân bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, nhiệt tình vây Hạ Uyên và Tiết Vân Chu ở giữa, nói là phải chúc mừng một phen.
Hạ Uyên vốn muốn ủng hộ sĩ khí, còn Tiết Vân Chu thì vẫn luôn thích náo nhiệt, hai người đều không có ý kiến gì khác, quyết định ở lại đại doanh một đêm.
Đêm khuya, đại doanh đốt lửa, trừ binh lính tuần tra ra thì tất cả mọi người đều ngồi xuống vây quanh đống lửa.
Trong quân không thể uống rượu, vài vị tướng lãnh vừa cắn một miếng thịt to vừa không đã nghiền lấy trà thay rượu, luôn miệng kêu đáng tiếc.
Đang lúc ồn ào náo nhiệt thì Tống Toàn đi đến trước chủ trướng, cúi người nói thầm bên tai Hạ Uyên: "Vương gia, lần trước ngài cho người đi thăm dò tình hình của Nghiêm Quan Ngọc đã có tin tức rồi."
Hạ Uyên ngẩng đầu, lấy khăn bên cạnh lau tay, nói: "Để hắn vào đi." Nói xong dặn dò Tiết Vân Chu một tiếng rồi đứng dậy đi vào lều.
Tống Toàn lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh đưa mật thám tới.
Người nọ hành lễ với Hạ Uyên, nói: "Khởi bẩm Vương gia, tại sao Nghiêm Quan Ngọc vào rừng làm cướp chưa tra rõ nhưng thuộc hạ đã thăm dò được, biến cố trong nhà hắn có liên quan đến Tấn Vương phủ.
Nghiêm gia nằm ở Ninh Châu, thuộc đất phong của Tấn Vương.
Phụ thân Nghiêm Quan Ngọc - Nghiêm Minh là tiên sinh dạy học ở thư viện, rất có danh tiếng.
Vì nhìn không vừa mắt hành vi tự tung tự tác của Tấn Vương nên Nghiêm Ngọc ngang nhiên nhục mạ hắn, ra đề thi nói bóng nói gió Tấn Vương bóc lột dân chúng, ức hiếp hương dân.
Tin tức truyền vào Tấn Vương phủ, Tấn Vương bị chọc giận phái người thiêu rụi Nghiêm gia, chỉ có Nghiêm Quan Ngọc lúc đó không ở nhà nên mới tránh được một kiếp."
Hạ Uyên lật xem chứng cứ do hắn trình lên, nhíu mi trầm mặc.
Xem ra Nghiêm Quan Ngọc và Tề Viễn đều có kẻ thù chung là Tấn Vương.
Hai người đều vào rừng làm cướp, việc này không biết là trùng hợp hay cố ý.
Không cần biết ý đồ thật sự của Nghiêm Quan Ngọc là gì, ít nhất lúc này khẳng định được bọn hắn đối nghịch với Tấn Vương, việc này đối với chính mình ngược lại không có ảnh hưởng gì lớn.
Hiện giờ trong dân gian ai ai cũng có thế lực riêng, Hạ Uyên có chút hoài nghi không biết có phải Nghiêm Quan Ngọc muốn đối nghịch với triều đình hay không.
Nghĩ đến đây, Hạ Uyên buông đồ trong tay xuống, phân phó nói: "Núi này ngoại trừ Nghiêm Quan Ngọc và Tề Viễn còn vài người có chút địa vị.
Ngươi đi điều tra một lần nữa xem rốt cuộc tại sao bọn họ lại vào rừng làm cướp."
"Vâng."
Hạ Uyên trở lại bên cạnh Tiết Vân Chu, nói hết những việc tra ra được cho cậu: "Nếu mấy người khác cũng có ân oán với triều đình dù ít hay nhiều thì tổ chức này của Nghiêm Quan Ngọc cũng không đơn thuần là một ổ thổ phỉ nữa rồi."
Tiết Vân Chu hơi kinh ngạc: "Nếu thật sự là vậy, tên Nghiêm Quan Ngọc này không đơn giản.
Chúng ta có nên đi gặp hắn không? Hắn kêu gào cũng lâu rồi."
"Ừ." Hạ Uyên gật đầu: "Không cần đi gặp riêng, cho người dẫn hắn đến đây là được." Nói xong phân phó xuống dưới.
Không lâu sau, Nghiêm Quan Ngọc được dẫn tới.
Tuy rằng đầu tóc rối bù, hai tay hai chân đều có xiềng xích nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, coi bộ vô cùng có sức sống.
Hạ Uyên không ngược đãi hắn, tinh thần tốt như vậy cũng là bình thường.
Nghiêm Quan Ngọc nâng tay vén mái tóc dài như rơm rạ trước mặt, khoa trương thở ra một hơi, cười nói: "Vương gia mời thảo dân tới ăn thịt sao? Thế này là muốn tiễn thảo dân xuống hoàng tuyền à? Không biết có rượu hay không? Không có rượu ăn không đã."
Thần sắc Hạ Uyên không đổi, chỉ thản nhiên bảo: "Ngồi đi."
Nghiêm Quan Ngọc đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiết Vân Chu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới: "Ngươi thật sự là Vương phi? Còn cái tên què kia đâu?"
Tiết Vân Chu cười hừ: "Trên người tên què kia có châm độc, nếu ngươi thật sự nhớ thương cảm giác đó thì để ta gọi hắn tới."
"Đừng đừng đừng!" Nghiêm Quan Ngọc liên tục xua tay: "Ta sợ hắn rồi! Thật sự là giống đàn bà, ta sợ nhất mấy người sử dụng ám chiêu."
Lúc Nghiêm Quan Ngọc bị bắt đã bị lục soát cẩn thận toàn thân, Hạ Uyên biết trên người hắn trừ bộ quần áo này ra thì không còn đồ gì khác, bởi vậy tuy rằng không thích hắn ngồi ở bên cạnh Tiết Vân Chu nhưng Hạ Uyên cũng không lo lắng dư thừa, chỉ kéo Tiết Vân Chu tới cạnh mình, nói: "Ngươi đã không thích người khác sử dụng ám chiêu, vậy chính mình là người quang minh lỗi lạc chắc? Người sáng suốt không nói lời vòng vo, nói, ngươi nuôi bồ câu đưa thư làm gì?"
Nghiêm Quan Ngọc nghe xong nhất thời bừng lửa giận: "Đường đường là Vương gia mà lại cướp đoạt bồ câu đưa thư của người khác là kiểu gì? Chúng ta nuôi bồ câu đưa thư cũng không dễ dàng, còn chưa lớn đã bị các ngươi bắt đi, triều đình đã nghèo đến tình trạng này rồi à?"
Hạ Uyên thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, đây chỉ là khiển trách nhỏ.
Ngươi ngang nhiên động vào Vương phi, không chém đầu ngươi đã là nhân từ."
Nghiêm Quan Ngọc trừng mắt: "Mặc dù là ta động thủ trước nhưng chỉ là vô tình thôi.
Chúng ta còn chưa lấy được cái gì, cũng không làm Vương phi bị thương, Vương gia muốn đánh muốn mắng thế nào ta cũng chịu, nhưng mấy con bồ câu này là tâm huyết của Tề Viễn, các ngươi lấy bồ câu đi rồi, vậy về sau hắn nuôi cái gì?"
Tiết Vân Chu sờ bụng mình: "Sao lại không làm ta bị thương? Trong bụng ta đang có một thằng nhóc con đây này, chính là cốt nhục của Vương gia, ngươi nói động là có thể tùy tiện động chạm chắc?"
Nghiêm Quan Ngọc ngây ngẩn một chút, tầm mắt hạ xuống trừng bụng Tiết Vân Chu: "Ta cũng chưa chạm vào bụng ngươi!"
Tiết Vân Chu cắt ngang: "Ai nhớ rõ nhiều như vậy, ta đã hoảng sợ, đứa nhỏ cũng bị ảnh hưởng."
Nghiêm Quan Ngọc trơ mắt nhìn.
Hạ Uyên nói: "Nếu Tề Viễn thích nuôi bồ câu, vậy bổn vương sẽ cho hắn một cơ hội, mang hắn cùng về Thanh Châu.
Nơi đó có rất nhiều bồ câu, đủ để hắn muốn nuôi thế nào thì nuôi thế ấy."
Nghiêm Quan Ngọc nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Uyên lại nói: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết nuôi nhiều bồ câu như vậy để làm gì.
Những núi khác của ngươi thì sao? Nằm ở đâu?"
Nghiêm Quan Ngọc nhăn mặt: "Ngươi đừng mơ biết được!"
"Nghĩa là thực sự có à? Được thôi..." Hạ Uyên quay đầu nhìn Tiết Vân Chu: "Không phải chúng ta đang lo không có chỗ ở sao, vậy ở đỉnh núi của hắn đi, nơi đó chắc chắn không thiếu chỗ."
Trước mắt Tiết Vân Chu sáng ngời: "Đúng rồi, ý kiến hay!"
Nghiêm Quan Ngọc tức giận không nhẹ: "Các ngươi ——!".
Hiện giờ tuyết đang rơi, không thể hành quân, đám người Điền tướng quân bắt đầu chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm, nhiệt tình vây Hạ Uyên và Tiết Vân Chu ở giữa, nói là phải chúc mừng một phen.
Hạ Uyên vốn muốn ủng hộ sĩ khí, còn Tiết Vân Chu thì vẫn luôn thích náo nhiệt, hai người đều không có ý kiến gì khác, quyết định ở lại đại doanh một đêm.
Đêm khuya, đại doanh đốt lửa, trừ binh lính tuần tra ra thì tất cả mọi người đều ngồi xuống vây quanh đống lửa.
Trong quân không thể uống rượu, vài vị tướng lãnh vừa cắn một miếng thịt to vừa không đã nghiền lấy trà thay rượu, luôn miệng kêu đáng tiếc.
Đang lúc ồn ào náo nhiệt thì Tống Toàn đi đến trước chủ trướng, cúi người nói thầm bên tai Hạ Uyên: "Vương gia, lần trước ngài cho người đi thăm dò tình hình của Nghiêm Quan Ngọc đã có tin tức rồi."
Hạ Uyên ngẩng đầu, lấy khăn bên cạnh lau tay, nói: "Để hắn vào đi." Nói xong dặn dò Tiết Vân Chu một tiếng rồi đứng dậy đi vào lều.
Tống Toàn lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh đưa mật thám tới.
Người nọ hành lễ với Hạ Uyên, nói: "Khởi bẩm Vương gia, tại sao Nghiêm Quan Ngọc vào rừng làm cướp chưa tra rõ nhưng thuộc hạ đã thăm dò được, biến cố trong nhà hắn có liên quan đến Tấn Vương phủ.
Nghiêm gia nằm ở Ninh Châu, thuộc đất phong của Tấn Vương.
Phụ thân Nghiêm Quan Ngọc - Nghiêm Minh là tiên sinh dạy học ở thư viện, rất có danh tiếng.
Vì nhìn không vừa mắt hành vi tự tung tự tác của Tấn Vương nên Nghiêm Ngọc ngang nhiên nhục mạ hắn, ra đề thi nói bóng nói gió Tấn Vương bóc lột dân chúng, ức hiếp hương dân.
Tin tức truyền vào Tấn Vương phủ, Tấn Vương bị chọc giận phái người thiêu rụi Nghiêm gia, chỉ có Nghiêm Quan Ngọc lúc đó không ở nhà nên mới tránh được một kiếp."
Hạ Uyên lật xem chứng cứ do hắn trình lên, nhíu mi trầm mặc.
Xem ra Nghiêm Quan Ngọc và Tề Viễn đều có kẻ thù chung là Tấn Vương.
Hai người đều vào rừng làm cướp, việc này không biết là trùng hợp hay cố ý.
Không cần biết ý đồ thật sự của Nghiêm Quan Ngọc là gì, ít nhất lúc này khẳng định được bọn hắn đối nghịch với Tấn Vương, việc này đối với chính mình ngược lại không có ảnh hưởng gì lớn.
Hiện giờ trong dân gian ai ai cũng có thế lực riêng, Hạ Uyên có chút hoài nghi không biết có phải Nghiêm Quan Ngọc muốn đối nghịch với triều đình hay không.
Nghĩ đến đây, Hạ Uyên buông đồ trong tay xuống, phân phó nói: "Núi này ngoại trừ Nghiêm Quan Ngọc và Tề Viễn còn vài người có chút địa vị.
Ngươi đi điều tra một lần nữa xem rốt cuộc tại sao bọn họ lại vào rừng làm cướp."
"Vâng."
Hạ Uyên trở lại bên cạnh Tiết Vân Chu, nói hết những việc tra ra được cho cậu: "Nếu mấy người khác cũng có ân oán với triều đình dù ít hay nhiều thì tổ chức này của Nghiêm Quan Ngọc cũng không đơn thuần là một ổ thổ phỉ nữa rồi."
Tiết Vân Chu hơi kinh ngạc: "Nếu thật sự là vậy, tên Nghiêm Quan Ngọc này không đơn giản.
Chúng ta có nên đi gặp hắn không? Hắn kêu gào cũng lâu rồi."
"Ừ." Hạ Uyên gật đầu: "Không cần đi gặp riêng, cho người dẫn hắn đến đây là được." Nói xong phân phó xuống dưới.
Không lâu sau, Nghiêm Quan Ngọc được dẫn tới.
Tuy rằng đầu tóc rối bù, hai tay hai chân đều có xiềng xích nhưng vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, coi bộ vô cùng có sức sống.
Hạ Uyên không ngược đãi hắn, tinh thần tốt như vậy cũng là bình thường.
Nghiêm Quan Ngọc nâng tay vén mái tóc dài như rơm rạ trước mặt, khoa trương thở ra một hơi, cười nói: "Vương gia mời thảo dân tới ăn thịt sao? Thế này là muốn tiễn thảo dân xuống hoàng tuyền à? Không biết có rượu hay không? Không có rượu ăn không đã."
Thần sắc Hạ Uyên không đổi, chỉ thản nhiên bảo: "Ngồi đi."
Nghiêm Quan Ngọc đi tới ngồi xuống bên cạnh Tiết Vân Chu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới: "Ngươi thật sự là Vương phi? Còn cái tên què kia đâu?"
Tiết Vân Chu cười hừ: "Trên người tên què kia có châm độc, nếu ngươi thật sự nhớ thương cảm giác đó thì để ta gọi hắn tới."
"Đừng đừng đừng!" Nghiêm Quan Ngọc liên tục xua tay: "Ta sợ hắn rồi! Thật sự là giống đàn bà, ta sợ nhất mấy người sử dụng ám chiêu."
Lúc Nghiêm Quan Ngọc bị bắt đã bị lục soát cẩn thận toàn thân, Hạ Uyên biết trên người hắn trừ bộ quần áo này ra thì không còn đồ gì khác, bởi vậy tuy rằng không thích hắn ngồi ở bên cạnh Tiết Vân Chu nhưng Hạ Uyên cũng không lo lắng dư thừa, chỉ kéo Tiết Vân Chu tới cạnh mình, nói: "Ngươi đã không thích người khác sử dụng ám chiêu, vậy chính mình là người quang minh lỗi lạc chắc? Người sáng suốt không nói lời vòng vo, nói, ngươi nuôi bồ câu đưa thư làm gì?"
Nghiêm Quan Ngọc nghe xong nhất thời bừng lửa giận: "Đường đường là Vương gia mà lại cướp đoạt bồ câu đưa thư của người khác là kiểu gì? Chúng ta nuôi bồ câu đưa thư cũng không dễ dàng, còn chưa lớn đã bị các ngươi bắt đi, triều đình đã nghèo đến tình trạng này rồi à?"
Hạ Uyên thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, đây chỉ là khiển trách nhỏ.
Ngươi ngang nhiên động vào Vương phi, không chém đầu ngươi đã là nhân từ."
Nghiêm Quan Ngọc trừng mắt: "Mặc dù là ta động thủ trước nhưng chỉ là vô tình thôi.
Chúng ta còn chưa lấy được cái gì, cũng không làm Vương phi bị thương, Vương gia muốn đánh muốn mắng thế nào ta cũng chịu, nhưng mấy con bồ câu này là tâm huyết của Tề Viễn, các ngươi lấy bồ câu đi rồi, vậy về sau hắn nuôi cái gì?"
Tiết Vân Chu sờ bụng mình: "Sao lại không làm ta bị thương? Trong bụng ta đang có một thằng nhóc con đây này, chính là cốt nhục của Vương gia, ngươi nói động là có thể tùy tiện động chạm chắc?"
Nghiêm Quan Ngọc ngây ngẩn một chút, tầm mắt hạ xuống trừng bụng Tiết Vân Chu: "Ta cũng chưa chạm vào bụng ngươi!"
Tiết Vân Chu cắt ngang: "Ai nhớ rõ nhiều như vậy, ta đã hoảng sợ, đứa nhỏ cũng bị ảnh hưởng."
Nghiêm Quan Ngọc trơ mắt nhìn.
Hạ Uyên nói: "Nếu Tề Viễn thích nuôi bồ câu, vậy bổn vương sẽ cho hắn một cơ hội, mang hắn cùng về Thanh Châu.
Nơi đó có rất nhiều bồ câu, đủ để hắn muốn nuôi thế nào thì nuôi thế ấy."
Nghiêm Quan Ngọc nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Uyên lại nói: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết nuôi nhiều bồ câu như vậy để làm gì.
Những núi khác của ngươi thì sao? Nằm ở đâu?"
Nghiêm Quan Ngọc nhăn mặt: "Ngươi đừng mơ biết được!"
"Nghĩa là thực sự có à? Được thôi..." Hạ Uyên quay đầu nhìn Tiết Vân Chu: "Không phải chúng ta đang lo không có chỗ ở sao, vậy ở đỉnh núi của hắn đi, nơi đó chắc chắn không thiếu chỗ."
Trước mắt Tiết Vân Chu sáng ngời: "Đúng rồi, ý kiến hay!"
Nghiêm Quan Ngọc tức giận không nhẹ: "Các ngươi ——!".
Danh sách chương