Editor: Linh

Chỉ có một ngày, Nhị gia đã dùng đại bản moi ra được từ miệng nha hoàn ngày ấy quả thật có người ở trên hành lang tán thưởng tích thủy quan âm này nở đẹp, còn nói muốn hái một đóa dỗ tiểu thiếu gia chơi. Lúc đó nàng ta thật sự ở góc rẽ nghe được những lời này mới nổi lên tâm tư.

Có thể ngắm hoa trên hành lang, trừ mấy vị chủ tử Đồng gia và đại nha hoàn bên người lão thái thái ra, liền chỉ có Dương Du và Dương Tú Trúc. Đại nha hoàn bên người hai vị nữ chủ tử nàng ta nhận được, nàng ta nói cũng không phải các nàng. Sau này Nhị gia an bài nàng ta từ một nơi gần đó nghe tỷ muội Dương Nghi đối thoại, nàng ta chỉ nghe ra giọng nói ngày đó cùng giọng nói của Dương Tú Trúc có mấy phần giống nhau.

Xem báo cáo, Dương Nghi rối rắm xoa đầu. Nếu như nói tất cả chuyện này là Dương Tú Trúc sai sử, thì có chút gượng ép. Nếu như nói nàng ta không hề có liên quan gì với chuyện này, nhưng biểu hiện trước sau của nàng ta cũng quá trùng hợp chút. Giống như là có thể biết trước tất cả, thậm chí cầm rượu thuốc ở bên cạnh chờ. Thật ra trong lòng Dương Nghi cũng không tin Dương Tú Trúc hoàn toàn vô tội, chính là cảm thấy mỗi một bước đều rất hoàn hảo, mặc dù đơn giản nhưng lại rất chuẩn xác. Tại lòng người nắm chặt thời cơ, không giống một tiểu cô nương lớn lên ở nông thôn như nàng ta có thể nghĩ ra. Xem Dương Du như vậy, Dương Nghi thế nào cũng không tin Dương Tú Trúc lớn hơn Dương Du hai tháng sẽ là người tâm tư thâm trầm.

Đột nhiên, trong đầu Dương Nghi chợt lóe. Nghĩ đến ngày đó lời nói lúc sau của Dương Tú Trúc, nàng ta nói không có rượu thuốc, cũng không biết là thật hay giả. Có điều Dương Nghi cảm thấy là nàng ta nói dối, trên tay đường muội nhất định có rượu thuốc. Chính là nàng ta không muốn lấy ra mà thôi. Thử nghĩ, nếu không phải trên tay nhất định có rượu thuốc này, Dương Tú Trúc lại mạo hiểm nói ra, đến lúc đó không lấy ra được, chẳng phải là nâng đá tự đập chân mình, khiến Dương Nghi và lão thái thái đều không có hảo cảm với nàng ta.

Trên tay có thuốc, vào lúc cuối cùng lại không chịu lấy ra. Nghĩ vậy, Dương Nghi càng thêm khẳng định trong lòng đường muội nàng có quỷ, ít nhất không làm việc không thẹn với lương tâm.

Phản ứng lúc đó của nàng ta cũng coi như linh hoạt, nói không có rượu thuốc, ít nhất không có nhược điểm rơi vào tay bọn họ. Dù cho bọn họ phát hiện người trên hành lang là nàng ta, cũng chỉ cho rằng đây là trùng hợp, không có liên quan đến nàng ta.

Nhưng chính là như vậy mới khiến Dương Nghi càng thêm khẳng định nàng ta có liên quan đến chuyện này.

Chuyện được xác định nhưng nàng cũng không thể trực tiếp đuổi người về nhà cũ, cũng không thể gióng trống khua chiêng nói ra, nếu không, thanh danh nhà mẹ đẻ Dương Nghi cũng bị liên lụy. Hơn nữa người đời đều đồng tình kẻ yếu, việc này nếu thật sự bị truyền ra, những người bên ngoài đó cũng mặc kệ thị phi bên trong. Khẳng định sẽ có một bộ phận cho rằng Đồng gia cậy thế khinh thường, ngay cả thân thích cũng bắt nạt.

Nghĩ đi nghĩ lại, Dương Nghi vẫn như cũ không nghĩ ra được biện pháp thập toàn thập mỹ nào. Cảm giác ném chuột sợ vỡ đồ khó chịu y như nuốt phải con ruồi. Thật ra thỏa đáng nhất chính là tiễn người, sau đó vụng trộm để nàng ta ăn cái mệt ngầm, tính nợ sạch sẽ là được.

Chính là, tính sổ rõ ràng không được, nhưng ở Đồng gia, một chút giáo huấn nho nhỏ nàng vẫn có thể. Vì thế, dưới sự gợi ý của Dương Nghi, Đông Mai nhờ một bà tử có quan hệ thân thiết ở phòng bếp bỏ một ít thuốc xổ vào trong thức ăn của Dương Tú Trúc.

Liên tục bài tiết hai ngày, khuôn mặt vốn hồng nhuận của Dương Tú Trúc trở nên trắng phờ phạc, thịt trên người cũng mất mấy cân, căn bản là không đi được.

Dương Nghi thấy vậy thế này mới bảo Đông Mai ngừng thuốc. Không phải là nàng yêu thương đường muội này, chỉ là tiếp tục bài tiết nữa, làm ra mạng người sẽ không tốt lắm.

Lấy sự thông minh của Dương Tú Trúc, mơ hồ đoán được có người động tay động chân trong thức ăn của nàng ta, nhưng bất hạnh là đang ăn nhờ ở đậu nên không phát giận được, có điều trong lòng nàng ta lại nhớ kỹ một khoản này của Đồng gia.

Sau khi Dương Tú Trúc khỏe lên, giống như trước đây mỗi ngày đều theo Dương Du đi bồi đường tỷ nói chuyện một hồi. Có khi lại nói bóng nói gió mong muốn kết bạn với thanh niên tài tuấn ở Khâm Châu, chỉ có điều mỗi lần đều bị Dương Nghi mơ hồ cho qua.

Dương Tú Trúc dần dần hiểu rõ Dương Nghi đây là cự tuyệt, trong lòng lại càng thêm nôn nóng. Nàng ta từng cùng Tôn thiếu đi ra ngoài, thông qua hắn, cũng nhận thức không ít công tử thiếu gia, gần đây càng thường xuyên đi đến nơi hẹn. Dương Nghi giao cho người gác cổng, Tú Trúc cô nương muốn ra ngoài thì đừng ngăn đón.

Dương Tú Trúc muốn kéo Dương Du cùng đi, nàng ta nghĩ nếu Dương Du cùng đi, ít nhất đường tỷ sẽ không yên lòng sau đó sẽ giúp. Bàn tính này đáng đánh, nhưng Dương Nghi tuyệt không mắc mưu, tùy tiện dùng chút cớ liền ngăn chặn Dương Du bắt ở trong nhà.

Trong lòng Dương Tú Trúc càng oán giận Dương Nghi bất công, cho rằng Dương Nghi có nhiều nhân tài mạch lực như vậy cũng không nguyện ý đường muội nàng ta một phen, thật sự đáng giận. Cũng bởi vì như thế, dục vọng muốn vượt hẳn mọi người của nàng ta càng thêm mãnh liệt.

“Có nghĩ muốn đi theo đường tỷ muội cùng đi chơi?” Dương Nghi đút Đại Bảo ăn canh trứng gà, né tránh móng vuốt muốn bắt thùa canh của tiểu gia hỏa, thuận miệng hỏi Dương Du.

Dương Du lắc đầu, tuy rằng nàng không biết vì sao tỷ tỷ không để nàng đi ra ngoài cùng đường tỷ, nhưng nàng là người biết tốt xấu, bất kể như thế nào, Dương Nghi cũng là tỷ tỷ ruột của nàng, dù thế nào cũng sẽ không hại nàng.

Thấy nàng lắc đầu, Dương Nghi mỉm cười, “Thứ tốt là đáng giá chờ đợi, tỷ phu muội cùng ta nói, trong quân doanh của bọn họ phái một đám binh lính trẻ tuổi đầy hứa hẹn đi ra ngoài, chờ bọn hắn trở lại, ta bảo tỷ phu muội tỉ mỉ chọn cho muội vài người. Sau đó mời bọn họ đến trong nhà uống rượu, đến lúc đó muội ở phía sau vụng trộm nhìn một chút, cho nên muội đừng sốt ruột.”

“Tỷ tỷ --” Dương Du không thuận theo kéo dài giọng.

Lát lâu sau, Dương Nghi vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng, nàng vẫn nổi lên dũng khí hỏi, “Tỷ, nếu trên tay tỷ phu đã có không ít người để chọn, vì sao cũng không giúp đường tỷ chọn lấy một người?” Mấy ngày nay nàng thường cùng đường tỷ Tú Trúc ở chung một chỗ, đối tâm tư nàng ta cũng biết vài phần. Mấy ngày nay nàng thấy đường tỷ thường xuyên ra ngoài còn trang điểm rất xinh đẹp, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Tuy rằng dân phong ở Khâm Châu cởi mở hơn nhà cũ bên kia của các nàng rất nhiều, nhưng nàng vẫn sợ đường tỷ thường xuyên ra ngoài rước lấy lời đồn đãi không tốt. Nếu tỷ tỷ tỷ phu có biện pháp rất tốt, thuận tay giúp đường tỷ một phen, cũng không phí nhiều sức lực lắm không phải sao? “Muội là người không giấu được tâm sự, có một số việc tỷ cũng không muốn cho muội biết. Muội chỉ cần biết rằng tỷ làm như vậy đều có đạo lý là được. Hơn nữa không phải chúng ta không muốn giúp Tú Trúc đường tỷ, mà là nàng quá nôn nóng chút. Còn nữa, có lẽ nàng ta đã có lựa chọn rất tốt cũng không nhất định đâu. Chúng ta thế nào cũng không tốt ngăn cản đúng không?” Chuyện tích thủy quan âm, Dương Nghi không nói cho muội muội nàng. Dương Du là người đơn thuần, nói ra cũng chỉ khiến nàng khi đối mặt với Dương Tú Trúc sẽ không được tự nhiên và sợ hãi mà thôi, không có tác dụng gì. Có điều bây giờ không nói, cũng

Không có nghĩa Dương Nghi vĩnh viễn không nói. Đợi sau khi các nàng trở về, Dương Nghi sẽ nói việc này cho Dương Du biết, để nàng có chút phòng bị với Dương Tú Trúc cũng không sai.

**

Dương Tú Trúc nấc cục một cái, sau đó vội cúi đầu, sờ sờ gò má có chút nóng lên, ngửi thấy mùi rượu, trong lòng hô một tiếng hỏng bét. Nàng ta tưởng rượu trái cây, không có mùi rượu, nào đâu biết rằng tác dụng chậm như vậy. Nhìn nhìn lại hai nữ nhân bên cạnh, mặt đỏ hồng, ánh mắt mê mông, rõ ràng đã say.

Lại nhìn ba bốn nam nhân đang giương giương mắt hổ ở bên cạnh, trong lòng Dương Tú Trúc hối hận bản thân xúc động. Vừa rồi Tôn Thiếu Thành có việc rời đi, nàng ta nên cùng đi mới phải, không phải ở lại đây cùng nam nhân mới gặp qua một lần ăn cơm. Bây giờ làm thế nào mới tốt?

Dương Tú Trúc giả bộ lung lay thoáng động đứng dậy, đi ra cửa lại bị một nam tử ngăn cản: “Dương cô nương, ngươi đây là đi đâu?”

“Ta nghĩ muốn phương tiên (đi vệ sinh) một chút. “Dương Tú Trúc làm bộ dáng như đang say rượu, sau đó thật sự quá mót.

Nam tử thấy nàng ta không giống giả vờ, do dự một chút, hai nam nhân bên cạnh hắn đi theo.

Dương Tú Trúc ra khỏi nhã sương, nhanh chóng nhìn lướt qua đại sảnh, phát hiện không có người quen biết, trong lòng thoáng qua thất vọng, sau đó lại liếc mắt nhìn đường đào tẩu một cái, trong lòng nhanh chóng tính toán khả năng có thể chạy trốn.

“Dương cô nương, nhà vệ sinh ở cạnh – “ nam tử lôi kéo Dương Tú Trúc rõ ràng muốn đi về phía cửa lớn lại.

Dương Tú Trúc khôgn còn cách nào khác, chỉ phải đi theo phương hướng của nam tử chỉ đột nhiên nhã sương bên cạnh mở ra, nàng ta quay mặt nhìn vào trong, vừa nhìn nàng ta lập tức vui mừng vội tránh thoát nam tử phía sau rồi chen vào nhã sương, “Đường tỷ phu, ngươi ở đây? Thất tốt quá – “ lúc nói chuyện, nàng ta xụi lơ trên cái ghế gần đó.

Nam tử đi theo Dương Tú Trúc nhận ra Đồng Nhị kia, sợ run một chút, lập tức cúi đầu đi về.

Thấy nam tử kia bị doạ đi rồi, thế này Dương Tú Trúc mới yên tâm mà hôn mê bất tỉnh.

Đồng Nhị gia đen mặt nhìn Dương Tú Trúc, bộ dáng này của Dương Tú Trúc hắn hoàn toàn không thể mặc kệ.

“Đầu, là tay lõi đời của người bên kia.” Tuỳ tùng của Nhị gia thấp giọng nói.

Nhị gia gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Hôm nay hắn cùng với người ở nhã sương của tửu lâu Như Ý bàn chút chuyện, khi mới nói tới một nửa, Dương Tú Trúc liền xông vào. Đối mặt với đồng nghiệp và bạn tốt, Đồng Nhị gia chỉ nói Dương Tú Trúc xem như là em vợ của hắn, sau đó liền sai tuỳ tùng chuẩn bị xe ngựa.

Vừa rồi giọng của tuỳ tung tuy nhỏ, nhưng đang ngồi đều là người luyện võ, tai thính mắt tinh, lời nói của hắn mọi người tự nhiên cũng nghe rõ.

Binh doanh tuy rằng đều là binh, nhưng là bởi vì người dẫn dắt khác nhau, tự nhiên tính cách cũng không giống nhau. Ví dụ như binh mà Nhị gia dẫn dắt, đại đa số đều là binh tốt giữ đúng quân quy, dùng vũ lức uy hiếp dân chúng là chuyện bọn họ tuyệt đối sẽ không làm. Nhưng tên lõi đời vừa rồi họ nhắc tới không giống vậy, binh dưới tay hắn cũng dũng mãnh, nhưng bọn họ cũng là ăn nhậu đi điếm cờ bạc là nhiều nhất, có đôi khi còn ngẫu nhiên bắt nạt dân chúng.

Đối với chuyện này, tay lõi đời mặc kê, Lâm đại nhân càng quản không được. Lâm đại nhân từng trách mắng qua, nhưng tên lõi đời che chở binh của hắn, một bộ dáng hời hợt. Hơn nữa binh này cũng không phạm vào chuyện gì lớn, cho nên Lâm đại nhân cũng đối chuyện này mở một con mắt nhắm một con mắt. Dần dần, binh mà tay lõi đời dẫn dắt sợ Nhị gia của bọn họ, nhưng là, cũng cực kì hận Nhị gia và thủ hạ của ngài.

Sau khi xe ngựa, Nhị gia lười động, trực tiếp gọi người ôm người đi xuống. Có điều phía trước Nhị gia đã kêu chưởng quầy tửu lầu Như Ý lấy ra một cái áo choàng màu đậm, bây giờ quấn kín người rồi sai tuỳ tùng ôm xuống.

Mấy đồng nghiệp và bạn tốt của Nhị gia hai mắt nhìn nhau, ánh mắt trao đổi tin tức, xem ra Đồng Nhị gia rất không muốn gặp cô em vợ này. Bằng không, cũng sẽ không ngay cả chuyện ôm người xuống cũng giao cho tuỳ tùng làm.

Bọn họ đoán không sai, Nhị gia thật sự rất không muốn gặp Dương Tú Trúc. Hắn chưa từng thấy qua khách nhân nào mặt dày cùng rước lấy phiền toái cho chủ nhân như vậy. Hắn có thể suy ra, nếu hôm nay Dương Tú Trúc không gặp được hắn, làm không tốt tối nay nàng ta liền mất trong sạch rồi. Binhc ủa tay lõi đời này cũng không phải ngồi không, đến lúc đó chỉ sợ nàng ta cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nếu không phải sợ thê tử khó làm, hắn thật sự lười quản chuyện này. Tự mình gây ra chuyện tự mình chịu trách nhiệm, đã dám cùng những người đó trộn lẫn chung một chỗ, vậy thì phải có giác ngộ gánh vác hậu quả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện