Edit: Fuly.

"Lão gia, Lý chưởng quỹ của ngân hàng tư nhân, Mạc chưởng quầy của tửu lâu đã thôi việc." Gã sai vặt rụt rụt thân thể nói.

"Cút, tất cả đều cút hết cho lão tử!" Triệu viên ngoại giận đến cắn răng, ném luôn cả chiếc bình cổ, chỉ vào Lư thị mắng to: "Phụ nhân ngu xuẩn, nhìn thử xem ngươi đã làm chuyện tốt gì đi! Hôm nay Triệu gia biến thành như vậy, ngươi hài lòng chưa?!"

Trịnh nương bên cạnh Lư thị bị dọa đến mức nhắm tịt mắt.

Triệu gia là thương nhân, thuộc hạ cũng không mấy sạch sẽ, năm xưa đã từng làm vài chuyện thiếu nhân đức, nhưng phần lớn đều đã được lão ta xử lý thích đáng. Hôm nay bị Đồng Nhị gia lôi ra, mặc dù phần lớn đều không có chứng cớ, nhưng dấu vết vẫn còn. Vì vậy, sau khi Đồng Nhị gia thẩm tra xong, liền sai người lan truyền những tin tức này ra ngoài.

Lúc lời đồn truyền tới tai Triệu Bộc Tôn thì lão ta đang lăn lộn trên giường với một di nương mới có được. Di nương này thứ nữ do Văn lão gia tặng lão. Có tiện nghi mà không chiếm thì đúng là ngốc, vì vậy Triệu Bộc Tôn vui vẻ đáp ứng nạp nàng ta làm thiếp, thời gian này vui vẻ hoan hảo đến quên cả trời đất. Còn Du thị thì lại là một hồ ly tinh yêu mị ở trên giường, vì vậy, đã gần nửa tháng Triệu viên ngoại chẳng thèm để ý đến chuyện làm ăn.

Chờ chưởng quỹ ngân hàng tư nhân sốt ruột như lửa cháy đến mông đi cầu kiến thì Triệu Bộc Tôn mới hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Khoảng thời gian tiếp đó, Triệu bộc Tôn quả thật là loay hoay bể đầu sứt trán.

Đối với lời đồn, lúc đầu dân chúng nửa tin nửa ngờ, nhưng họ đều là những người đã sống ở mảnh đất này một thời gian dài, lại từng chứng kiến nhiều chuyện, nên khi đối chiếu những lời đồn kia cùng tình huống lúc đó, liền thấy mọi việc đều trùng khớp. Vì vậy, Triệu gia quả thực xui xẻo. Mấy nơi kinh doanh đều bị ảnh hưởng rất nặng, buôn bán ế ẩm, ngân hàng tư nhân Triệu thị lại càng thêm tổn thất nghiêm trọng.

Ngân hàng tư nhân của Triệu gia bởi vì là do người bản địa mở, lịch sử lại dài, nên rất được dân Khâm Châu tín nhiệm, là ngân hàng tư nhân lớn nhất nơi đây. Nhưng lúc này uy tín của Triệu gia bị tổn hại, bách tính đều sợ Triệu gia nuốt luôn tiền bạc của mình, nên rối rít rút hết tiền ra khỏi đó, gửi cho Ngân hàng tư nhân khác.

Triệu viên ngoại quả thật là có khổ rồi mà nói không được, một bên lão cho người ra sức dập tắt tin đồn, một bên phái người đi khuyên ngăn. Nhưng bách tính thấy Ngân hàng tư nhân của Triệu gia như vậy, lại càng thêm tin tưởng vào những lời đồn đó, cho là Triệu gia thật sự muốn nuốt tài sản của bọn họ, nên thêm phần khủng hoảng. Lần này, người đến lấy tiền lại càng nhiều hơn.

Trong ngân hàng tư nhân trừ một phần vốn lưu động bên ngoài, phần lớn bạc đều đã bị lão rút ra, hoặc là tiêu dùng, hoặc là đầu tư vào việc khác.

Triệu viên ngoại không có cách nào, chỉ đành phải chở bạc trong nhà tới, lại lấy bạc ở những cửa hàng khác đắp vào. Nhưng là, vẫn chưa đủ. Cuối cùng, Triệu gia bán sạch mấy cửa hàng, mới ổn định được ngân hàng tư nhân. Nhưng lúc này ngân hàng tư nhân có khác gì đã sụp đổ đâu chứ? Không có ba hoặc bảy năm, sợ là ngân hàng tư nhân của Triệu gia không khôi phục được.

Khi ngân hàng tư nhân của Triệu gia chỉ còn là cái vỏ, những thương nhân vốn định hợp tác với Triệu viên ngoại đều rối rít giải trừ khế ước, tình nguyện bồi thường bạc. Lần này, sản nghiệp Triệu gia lại càng thêm sa sút nghiêm trọng.

Theo lý thuyết, Triệu gia đã cắm rễ ở Khâm Châu một thời gian dài, đáng lẽ không thê thảm đến mức này mới đúng. Ngay cả Đồng Nhị gia cũng thật không hiểu, hắn chỉ là "lấy đạo của người trả lại cho người" thôi, nào biết chuyện lại thuận lợi ngoài dự liệu như vậy.

Đồng Nhị gia không hiểu là vì không biết, Triệu viên ngoại trước kia chính là một tên tú tài, tính tình rất cao ngạo, tự xưng là văn thương, luôn xem thường những thương nhân luôn kiếm tiền khắp nơi khác. Cho nên mối quan hệ với những viên ngoại trong vùng không được tốt đẹp như mặt ngoài, mà các đại thương nhân kia cũng không ưa bộ dạng hếch mũi lên trời của lão ta, dần dần, bọn họ tụ hội hay họp bàn đều không mời lão nữa, vì vậy giao tình lại càng thêm lạnh nhạt. Cho nên lần này Triệu gia xảy ra biến cố lớn như vậy thế nhưng không có một ai đưa tay trợ giúp.

Hơn nữa, không ít Thương gia tin tức linh thông biết người Triệu gia đắc tội là Đồng gia, lại càng không thể nào đứng ra. Triệu gia hồ đồ, nhưng bọn họ lại không, từ xưa dân không đấu lại quan, bọn họ tội gì vì một người không mấy giao tình như Triệu gia mà đi đắc tội với Đồng gia chứ. Hơn nữa, Triệu gia xui xẻo, vậy bọn họ lại càng có thêm nhiều cái lợi. Không thấy mấy ngày nay các chưởng quỹ ngân hàng tư nhân của bọn họ đều cười không khép miệng được sao, nguyên nhân rất dễ hiểu, bách tính rút bạc khỏi ngân hàng Triệu gia xong, không phải sẽ tìm một nơi khác cất giữ sao? Một ngân hàng tư nhân khác chính là lựa chọn tốt nhất, trong khoảng thời gian ngắn, trong thành Khâm Châu có không ít ngân hàng tư nhân phất lên, làm ăn cực tốt.

Tổn thất nhiều như vậy, Triệu viên ngoại tất nhiên muốn biết rốt cuộc là ai đối phó Triệu gia. Sau khi điều tra, tất cả đầu mối đều chỉ hướng Đồng gia. Lúc Triệu viên ngoại phái người điều tra, Đồng Nhị gia cũng thuận tiện nói cho lão ta việc làm của Lư thị. Biết được tất cả nguyên do đều bởi vì nương tử bại gia kia, Triệu Bộc Tôn liền cực kỳ phẫn nộ. Vì vậy mới có một màn này.

Gần đây, Triệu viên ngoại nạp hai người thiếp, vốn vẫn còn chút áy náy với thê tử, nhưng vừa nghĩ tới việc nàng ta gây ra họa lớn như vậy cho Triệu gia, Triệu viên ngoại liền hận đến ngứa răng.

"Ngươi đúng là phụ nhân phá sản, Triệu Bộc Tôn ta cưới ngươi, quả thật là xui xẻo tám đời. Bình thường ở nhà tính toán cái này tính toán cái kia thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn lớn gan, dám tính toán đến tận Đồng gia, ngươi quả thật là giỏi mà. Ngươi thật sự nghĩ mình có bản lĩnh làm đến thần không biết quỷ không hay sao?" Triệu Bộc Tôn quả thật không rõ, rốt cuộc trong óc Lư thị này chứa cái gì, bã đậu sao? Càng khiến lão ta sợ hãi hơn chính là, kế sách này quá mức thâm độc, hơn nữa lại còn giết người không thấy máu, nếu như Lư thị dùng lên người lão, quả thật có thể khiến lão chết bất đắc kỳ tử.

Hơn nữa nguyên nhân cũng chính là vì kế sách kia quá mức âm hiểm, mới khiến quan hệ của Triệu gia cùng Đồng gia căng thẳng đến mức độ này, hoàn toàn không còn cách nào để cứu vãn. Lão đã mấy lần mang hậu lễ tới cửa bái phỏng, nhưng đều bị cự tuyệt.

Lư thị cười lạnh: "Triệu Bộc Tôn, hôm nay Triệu gia biến thành như vậy, ngươi dám nói ngươi không có trách nhiệm? Nếu không phải là ngươi nạp con hồ ly tinh đó, hai ta vui vẻ sống qua ngày, làm sao đến nông nỗi này?"

"Ngươi ngươi ngươi ——" Triệu Bộc Tôn chỉ vào Lư thị nói không ra lời: "Độc phụ, ngươi phải hại Triệu gia ta cửa nát nhà tan mới cam tâm phải không? !"

"Tỷ tỷ, tỷ ghét muội, muội không dám trách, nhưng tỷ cũng không nên trút giận lên sản nghiệp lão gia khổ sở lắm mới gây dựng ra được." Du thị cầm khăn lau khóe mắt hai cái, con ngươi cũng đỏ lên. Lúc này nàng ta cũng rất hối hận, sớm biết đắc tội với Đồng gia sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, lúc trước đã không làm. Bây giờ thì hay rồi, vinh hoa phú quý nửa đời sau mất hết một phần lớn, nghĩ tới mấy rương bạc lão ra mang ra, đều mất hết, bảo nàng ta sao không đau lòng.

Lư thị liếc Du thị: "Tự vả miệng mười cái! Ta đang nói chuyện với lão gia, tới lượt ngươi chen miệng vào sao?"

Mặt Du thị đầy uất ức nhìn Triệu viên ngoại một cái: "Lão gia ——"

"Được rồi, Tĩnh nương, ngươi đã khiến Triệu gia gặp phải họa lớn như vậy, còn ở chỗ này khoe khoang uy phong của chủ mẫu nữa sao, ngươi không cảm thấy thẹn à!"

Triệu viên ngoại tâm phiền ý loạn mở miệng: "Tĩnh nương, ta thấy gần đây hình như nàng mệt nhọc quá độ rồi, nên tĩnh dưỡng một thời gian thôi. Nàng giao lại việc quản gia cho hai vị di nương đi, còn các thôn trang, cửa hàng ở ngoài kia, vi phu quản thay nàng."

"Triệu Bộc Tôn, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì! Những thứ đó là của hồi môn cho nữ nhi! Ngươi cũng dám động tới sao?" Lư thị tâm hoả dâng trào, liều mạng đứng lên chất vấn.

Triệu Bộc Tôn thẹn quá thành giận, gầm nhẹ: "Tĩnh nương, đây là cách nàng nói chuyện với phu quân sao? Hiền lương thục đức của nàng đi đâu hết rồi?"

Lư thị cười lớn một tiếng: "Đi đâu? Dĩ nhiên là bị chó ăn mất rồi. Thật là buồn cười, ngươi đã quên lời thề trước kia, thiếp thất từng người từng người một đón vào, vẫn còn dám yêu cầu ta hiền lương thục đức?"

"Lão gia, tỷ tỷ luôn lương thiện, kế sách hãm hại Đồng gia này chắc không phải do tỷ tỷ nghĩ ra, nhất định là có gia nhân tâm tư ác độc xúi giục tỷ ấy." Du thị ẩn ý nhìn thoáng qua Trịnh nương. Chuyện đã đến trình độ này, mặc kệ như thế nào, vẫn nên cố gắng chuyển cục diện thành có lợi hơn cho mình mới được. Mượn cơ hội này, chặt đứt một tay của Lư thị, cũng không tồi.

Lư thị trừng mắt tức giận: "Du thị, ngươi dám!"

Tức giận hôm nay của Triệu Bộc Tôn không có chỗ phát tiết, Lộ Tĩnh Nương là thê tử, dù cho nàng ta có làm sai cũng không động được, giờ phút này đề nghị của Du thị vừa đúng cho hắn có cơ hội phát tiết: "Nàng nói đúng, Tĩnh nương lương thiện, nhất định là có người xui khiến nàng."

Du thị nháy mắt một cái, lập tức có một nha hoàn thức thời tiến lên chỉ chứng nói, trước đó vài ngày nàng ta vô tình nghe Trịnh nương nói thầm với phu nhân khoai lang thạch tín gì đó.... Kế tiếp lại có một gã sai vặt nói, từng thấy Trịnh nương lén lén lút lút ra khỏi cửa ....

Vì vậy Triệu viên ngoại nhanh chóng định tội cho Trịnh nương, đang muốn kéo xuống đánh 30 đại bản.

"Triệu Bộc Tôn, ngươi đúng là không biết phân biệt thị phi! Ta ngược lại muốn nhìn thử xem, các người ai dám bước lên? !" Lư thị bảo hộ nhũ mẫu của mình ra phía sau, lạnh lùng nhìn đôi cẩu nam nữ trước mắt, quả thật là tức cười, ban đầu mình đúng là mắt bị mù mới gả cho họ Triệu này, đã đến tuổi trung niên, thế nhưng còn rơi vào kết quả như vậy! Lúc trước nàng ta tính kế Đồng gia, có lẽ là nhất thời nóng giận cùng kích động, nhưng sâu trong nội tâm cũng do bị trượng phu cùng nữ nhi làm tổn thương sâu sắc.

Triệu viên ngoại xanh mặt, thấy Lư thị vừa quát xong, thậm chí có một phần ba gia đinh đã đứng ở sau lưng Lư thị, những người này đều là nô tài hồi môn của nàng ta, dĩ nhiên là tận trung với Lư thị.

Trước kia phu thê Lư thị hòa thuận, nô tài hồi môn của nàng ta tự nhiên cũng tôn kính Triệu viên ngoại, hôm nay hai người mỗi người một ý, mới thành cục diện như hiện tại.

"Được! Được! Được lắm!" Triệu viên ngoại hung hăng trợn mắt nhìn Lư thị một cái, sau đó phất tay áo bỏ đi.

Du thị nhìn Lư thị một cái, trong mắt thoáng qua một chút ý cười, sau đó đi theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện