Edit: Fuly.
Một ma ma vội vàng tiến lên đáp lời:"Bẩm phu nhân, Vương di nương cầu kiến."
"A ——" Lâm phu nhân như có như không nhìn Dương Nghi một cái, thấy nàng không có phản ứng gì, mới quay đầu lại, nhíu mày nói: "Nàng ta cầu kiến, ta liền nhất định phải gặp sao?"
Thấy Lâm phu nhân không vui, nha hoàn hầu cận bên cạnh nàng ta lập tức đứng dậy: "Trần đại nương, bà làm việc thế nào vậy? Thật là một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong! Không thấy trong sân đều là khách quý sao? Nếu như bị Vương di nương đụng phải thì làm sao xử lý hả?"
Trần đại nương bị mắng, trong lòng đầy hối hận, vừa rồi đáng lẽ không nên tham lam nhất thời, thu bạc nàng ta đưa tới. Thật ra thì Trần đại nương mở một mắt nhắm một mắt như thế, chủ yếu vẫn là thấy Vương di nương này cũng là người được sủng ái, bởi vì một tháng luôn có ba bốn bữa lão gia nghỉ ở chỗ nàng ta, nên bà mới ôm thái độ có thể không đắc tội thì không cần đắc tội, cộng thêm nàng ta đưa tới hai lượng bạc, không ít đâu.
Trần đại nương bị làm khó: "Nhưng Vương di nương nói. . . nói. . ." Lời này bà nhất định phải chuyển giao, nếu không, cả hai bên đều đắc tội, bà cũng quá thua thiệt.
"Nói gì hả ?"
Trần ma ma cắn răng một cái, nói: "Nàng ta nói, biết chủ tử cũ trước kia cũng ở đây, nếu nàng ta không tới bái kiến, sẽ cảm thấy rất có lỗi, cầu xin phu nhân thành toàn."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lại rơi vào trên người Dương Nghi.
Dương Nghi cười khổ, Vương Thiến Vân này là có ý gì vậy, không gây sự với nàng thì không chịu nổi à? "Lâm phu nhân thỉnh tùy ý, ta đây từ trước đến giờ không có thói quen sai bảo nô tài nhà người khác."
Thái độ này của Dương Nghi rõ ràng là không muốn nhúng tay vào, Lâm phu nhân hài lòng gật đầu một cái: "Nếu Vương di nương có lòng như vậy, thì kêu nàng ta vào đây đi." Những người đang ngồi đây cũng coi như là thân cận với nàng, thật sự không cảm thấy quá mức ngại ngùng gì, nếu Vương Thiến Vân này muốn tự rước lấy nhục nhã, vậy nàng cũng sẽ không ngăn cản.
Trần ma ma được lệnh, vội vàng đứng dậy, xoa xoa mồ hôi trên trán, lui xuống.
Bên kia, Vương Thiến vân đứng ở ngoài cửa thuỳ hoa, tay vô thức nắm chặt khăn tay, nàng cũng hiểu được nước cờ này đi vô cùng "nát", nhưng nàng thật sự là không còn cách nào. Từ sau buổi tiệc chọn đồ vật đoán tương lai kia, cũng gần 5 tháng rồi, nàng mới thấy con trai được hai lần. Những ngày thường, phu nhân sẽ không dễ dàng cho nàng gặp con trai. Mắt thấy con mình sắp bị phu nhân chiếm đoạt hoàn toàn, cũng nhận không ra nàng, nàng làm sao có thể không gấp? Vốn là, chuyện phu nhân đãi khách ở vườn hoa hậu viện, nàng cũng không để ý lắm, vừa rồi có nha hoàn báo lại, nói thấy Lưu đại nương ôm Ý ca nhi đến vườn hoa. Nàng liền vội vã chạy tới, cho nha hoàn dẫn ma ma giữ cửa thuỳ hoa đi. Vốn định lặng lẽ đi vào, làm bộ như trong lúc vô tình gặp gỡ, sau đó nói lên yêu cầu ôm Ý ca nhi, trước mặt khách nhân, phu nhân chắc chắn sẽ đồng ý .
Nhưng chuyện xấu đi ở chỗ bị Trần đại nương này nhìn thấy, chặn ngoài cửa, còn xảy ra tranh chấp. Nhưng cơ hội hôm nay khó có được, muốn nàng bỏ qua cơ hội gặp con trai lần này, nàng lại càng không cam tâm.
Trong lúc bất chợt, nàng liền nghĩ đến kế sách này, nói Trần ma ma giúp nàng truyền lời.
Vương Thiến Vân cũng không ngu ngốc, mấy tháng qua, nàng đã mơ hồ hiểu rõ nguyên nhân lão gia đối với nàng có vài phần kính trọng. Có lúc lão gia đến, nàng nói nhiều hơn một chút về những chuyện trước kia ở Vân Châu, lão gia luôn rất vui mừng. Mặc dù nàng rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nghĩ đến việc làm thế nào tạo mối quan hệ với Đồng Nhị phu nhân.
Đối với việc có thể làm chuyện này thuận lợi hay không, Vương Thiến Vân có lòng tin rất lớn.
Trước kia, bởi vì nương cùng muội muội của nàng, quan hệ của hai người cũng không tốt, hôm nay nàng tặng cho Dương Nghi cơ hội khoe khoang trước mặt mình; hơn nữa dù nói thế nào, nàng cũng là ái thiếp của cấp trên Đồng Nhị gia, lấy thân phận này bái kiến Dương Nghi, lấy tuổi tác của Dương Nghi mà nói, hẳn là sẽ không muốn cự tuyệt đâu? Còn nữa, hành động lần này cũng có thể biểu hiện rằng nàng không quên "gốc", một mũi tên hạ hai con chim, thật quá tốt rồi.
Dù cho Dương Nghi cự tuyệt thì sao chứ? Đây chỉ là cái cớ nàng lấy để có thể đi vào mà thôi, mặc kệ thái độ của Dương Nghi như thế nào, kết quả đều không thể cải biến. Dương Nghi bằng lòng gặp nàng, điều này tất nhiên không tệ, lão gia cùng phu nhân ít nhiều cũng sẽ xem trọng nàng thêm hai phần. Nếu không muốn gặp, thành ý của nàng cũng đã bày ra rồi, thanh danh không quên "gốc" tới tay là điều khẳng định.
Dĩ nhiên, nàng đường đột cầu kiến, trong lòng phu nhân không vui là nhất định. Nhưng mà nghĩ đến mấy tháng này, mặc kệ nàng biểu hiện nghe lời như thế nào, phu nhân cũng không cho nàng đến gần con trai nửa phân, như vậy có thể thấy được thái độ của phu nhân, vậy nàng còn có cái gì mà phải sợ hãi chứ?
Huống chi, trong tay nàng còn có một lá bài chưa dùng đến. Lúc trước còn ở Vân Châu, trong lúc vô tình nàng phát hiện ra một chuyện rất cơ mật của Nhị gia, nếu vận dụng thỏa đáng điều bí mật này, đủ để có thể gia tăng phân lượng của nàng ở trong lòng lão gia.
Cho nên, dù phu nhân muốn khiến nàng khó chịu, nhất định cũng sẽ đồng ý cho nàng tiến vào trong, đây là kết quả kém nhất.
Nghĩ đến đây, Vương Thiến Vân cắn cắn môi.
Không bao lâu sau, Vương Thiến Vân được Trần đại nương truyền lời, nhìn bà ta cảm kích cười cười. Trần đại nương vội dời mắt sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, dạy dỗ một lần là đủ rồi, phu nhân rõ ràng không muốn gặp Vương di nương, tránh được lúc này đã là may mắn, nếu lần sau bà còn không có mắt phạm phải lần nữa, thần tiên cũng không cứu được.
Thấy Trần ma ma như thế, Vương Thiến vân cắn cắn môi, sau đó đi vào hoa viên.
"Phu nhân." Vương Thiến Vân hướng Lâm phu nhân hành lễ của tì thiếp.
Lâm phu nhân thấy sau khi nàng ta đi vào, đôi mắt liền dính vào trên người đứa bé trong ngực nàng, cũng không để ý tới, chỉ dùng một tay đùa với đứa bé, nói: "Không phải nói muốn bái kiến Đồng phu nhân sao? Người đang ở đây, sao không nhanh qua đó hành lễ?" Ngươi đã muốn bái kiến, vậy thì quỳ hành đại lễ đi, như vậy mới biểu hiện rõ có thành ý, không phải sao?
"Vâng ——" Trong mắt Vương Thiến Vân xẹt qua một tia không cam lòng, nhưng rất nhanh liền bị nàng ta che giấu.
"Miễn đi, lúc nhà các ngươi cởi tạ, ta còn chưa có gả vào Đồng gia, cùng ngươi cũng không có tình cảm gì có thể nói, nhận lễ này của ngươi có chút hữu danh vô thực. Nhưng xem ở thân phận lúc trước ngươi từng là gia nhân của Đồng gia, ta vẫn phải chỉ điểm ngươi hai câu. Ngươi hôm nay đã là nô tài của Lâm gia, nên toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mặt mũi của chủ tử, đừng cứ nghĩ đến việc chu toàn mọi thứ. Chuyện ngày hôm nay không thể làm tiếp, hiểu chưa?"
Nhận lễ này của nàng ta, liền đại biểu còn phải dính líu đến Vương Thiến Vân, Dương Nghi cũng không muốn Vương Thiến Vân được hả hê. Mà lời nói vừa rồi của nàng, cũng coi như là một bài học nho nhỏ, chặt đứt suy nghĩ của nàng ta, tránh việc về sau nàng ta lấy mình làm cớ sinh sự.
Vương Thiến Vân cũng không ngờ tới Dương Nghi nói chuyện không nể tình như thế, một câu "chu toàn mọi chuyện", hung hăng tát nàng một cái, người quanh mình cũng cầm khăn che miệng cười. Mặt của Vương Thiến Vân lúc trắng lúc xanh, ngay sau đó liền hồng vành mắt: "Mặc dù Đồng phu nhân không nhận ta đây là nô tài, nhưng Vương gia chúng ta vẫn luôn nhớ kỹ Nhị gia, xin ngài chăm sóc Nhị gia thật tốt."
Nhanh như vậy đã hồi phục lại từ trong đả kích? Trong lòng mọi người cũng coi trọng Vương Thiến Vân thêm một phần, nhưng mà điều này cũng nói rõ Vương Thiến Vân là kẻ khó đối phó, lại càng thêm bội phục Lâm phu nhân, Lâm phu nhân đến cả Vương di nương này cũng "dọn dẹp" được gọn gàng như thế, có thể không khiến cho người khác bội phục sao? Nếu là tì thiếp nhà các nàng đều giống như Vương di nương này, sợ là khiến họ phải cực kỳ đau đầu rồi.
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ cục. Dương Nghi bưng chén lên, khẽ nhấp một miếng, đến cả ánh mắt cũng lười cấp cho nàng ta: "Cái này cũng không nhọc ngươi phải phí tâm."
"Được rồi, ngươi đã nhớ thương Đồng gia như vậy, thì nhanh đến hành lễ đi." Lâm phu nhân dứt lời, xoay đầu lại nhìn Dương Nghi nói: "Ta biết cô xưa nay không để ý đến những thứ này, nhưng giờ hãy để cho nàng quỳ hành lễ với cô một lần, cũng vẹn toàn phần tình nghĩa chủ tớ của nàng với Đồng gia, thế nào?"
Lâm phu nhân thấy thái độ của Dương Nghi không quá để ý đến Vương Thiến Vân, không có ý định làm chỗ dựa cho nàng ta, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, lại mơ hồ cảm thấy có chút đáng tiếc. Về tương đối mà nói, phần đáng tiếc này cũng không nhiều. Hôm nay quan hệ của nàng cùng Dương Nghi không tệ, dù cho không có Vương Thiến Vân, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà, đây mới là nguyên nhân Lâm phu nhân nói ra những lời này.
Dương Nghi từ chối cho ý kiến, xem ra, Lâm phu nhân là quyết tâm muốn cho Vương Thiến Vân một bài học rồi: "Nếu Lâm phu nhân đã nói như vậy, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Vương Thiến Vân mạnh mẽ hành đại lễ, quỳ lạy, tổng cộng dập đầu chín cái, mỗi cái đều đủ mười phần. Những phu nhân xung quanh đều là người tinh mắt, chỉ một chút bớt xén "nguyên vật liệu" cũng không thoát khỏi ánh mắt bọn họ, Vương Thiến Vân vừa rồi đã ăn một chút thua thiệt, tất nhiên không muốn bị những người này lên án nữa, nói nàng không thật tâm.
Dập đầu xong, Vương Thiến Vân được nha hoàn Kim Tinh bên cạnh nâng dậy, đứng lên.
"Phu nhân ——" Vương Thiến vân nhìn đứa bé trong ngực Lâm phu nhân, muốn nói lại thôi.
Lâm phu nhân ôm đứa bé, cười: "Được rồi, ta biết ngươi là người có ơn tất báo. Ý ca nhi mệt rồi, ta cho Lưu nương ôm hắn trở về dỗ hắn ngủ, ngươi cũng đi theo xem một chút đi." Vương di nương, cố gắng quý trọng cơ hội lần này đi, tiếp đó, ba tháng sau ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nhìn thấy Ý ca nhi nữa đâu.
"Tạ phu nhân ——" Vương Thiến vân vui mừng nói. Nàng cũng biết, kế sách này nhất định sẽ có hiệu quả .
Bị Vương Thiến Vân náo loạn, một nhóm người cũng không còn tâm tư ngắm hoa nữa, cộng thêm mục đích đều đã đạt được, thấy Lâm phu nhân lộ vẻ mỏi mệt, mọi người thức thời cáo từ.
Đi ra Lâm phủ, Dương Nghi nói với mấy hạ nhân sau lưng: "Các ngươi đi về trước đi, nơi này cách phủ không xa, ta muốn đi bộ một chút."
"Phu nhân, người còn đang mang thai mà, nếu như bị những người không có mắt đụng phải, thì thật không tốt!" Tống nương là người đầu tiên không đồng ý.
"Không sao, lúc này không có nhiều người, chúng ta đi qua phố Tây Lâm, trở về từ cửa sau là được. Bà yên tâm, để những người này đi theo ta là được rồi." Mang thai ba tháng đầu, nàng đều cực kỳ cẩn thận, không dám bước ra khỏi nhà nửa bước, nhưng hôm nay nàng đặc biệt muốn đi dạo một vòng.
Tống nương thấy nàng quyết tâm muốn đi dạo, không có cách nào, chỉ đành phải cho bốn người mang cỗ kiệu trở về, còn lại sáu người đi theo bảo vệ.
Lâm gia cách Đồng gia cũng không xa, dù đi chậm, cũng chỉ một khắc đồng hồ là có thể đến nhà.
Đang lúc bọn họ sắp đến cửa sau thì cửa chính Triệu gia đột nhiên mở ra, một nữ nhân nhu nhược bị mấy gia đinh xô xô đẩy đẩy ra khỏi cửa chính, Dương Nghi nhìn thoáng qua, nữ nhân phía trước kia nhìn rất nhìn quen mắt, vì vậy không tự chủ dừng bước chân. Tống nương vội ra hiệu cho đám gia nhân bảo hộ Dương Nghi.
Nữ nhân kia giãy giụa nói: "Các ngươi đừng như vậy, đại tiểu thư, ta cùng lão gia là thật lòng yêu nhau, cầu xin cô thành toàn cho chúng ta được không?"
"Thật lòng yêu nhau? Ta nhổ vào! Ngươi đúng là đồ lòng lang dạ sói, ta thật hối hận vì lúc đầu đã cứu ngươi! Mới làm hại mẹ ta hôm nay tức giận đến mức hộc máu."
Một ma ma vội vàng tiến lên đáp lời:"Bẩm phu nhân, Vương di nương cầu kiến."
"A ——" Lâm phu nhân như có như không nhìn Dương Nghi một cái, thấy nàng không có phản ứng gì, mới quay đầu lại, nhíu mày nói: "Nàng ta cầu kiến, ta liền nhất định phải gặp sao?"
Thấy Lâm phu nhân không vui, nha hoàn hầu cận bên cạnh nàng ta lập tức đứng dậy: "Trần đại nương, bà làm việc thế nào vậy? Thật là một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong! Không thấy trong sân đều là khách quý sao? Nếu như bị Vương di nương đụng phải thì làm sao xử lý hả?"
Trần đại nương bị mắng, trong lòng đầy hối hận, vừa rồi đáng lẽ không nên tham lam nhất thời, thu bạc nàng ta đưa tới. Thật ra thì Trần đại nương mở một mắt nhắm một mắt như thế, chủ yếu vẫn là thấy Vương di nương này cũng là người được sủng ái, bởi vì một tháng luôn có ba bốn bữa lão gia nghỉ ở chỗ nàng ta, nên bà mới ôm thái độ có thể không đắc tội thì không cần đắc tội, cộng thêm nàng ta đưa tới hai lượng bạc, không ít đâu.
Trần đại nương bị làm khó: "Nhưng Vương di nương nói. . . nói. . ." Lời này bà nhất định phải chuyển giao, nếu không, cả hai bên đều đắc tội, bà cũng quá thua thiệt.
"Nói gì hả ?"
Trần ma ma cắn răng một cái, nói: "Nàng ta nói, biết chủ tử cũ trước kia cũng ở đây, nếu nàng ta không tới bái kiến, sẽ cảm thấy rất có lỗi, cầu xin phu nhân thành toàn."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người lại rơi vào trên người Dương Nghi.
Dương Nghi cười khổ, Vương Thiến Vân này là có ý gì vậy, không gây sự với nàng thì không chịu nổi à? "Lâm phu nhân thỉnh tùy ý, ta đây từ trước đến giờ không có thói quen sai bảo nô tài nhà người khác."
Thái độ này của Dương Nghi rõ ràng là không muốn nhúng tay vào, Lâm phu nhân hài lòng gật đầu một cái: "Nếu Vương di nương có lòng như vậy, thì kêu nàng ta vào đây đi." Những người đang ngồi đây cũng coi như là thân cận với nàng, thật sự không cảm thấy quá mức ngại ngùng gì, nếu Vương Thiến Vân này muốn tự rước lấy nhục nhã, vậy nàng cũng sẽ không ngăn cản.
Trần ma ma được lệnh, vội vàng đứng dậy, xoa xoa mồ hôi trên trán, lui xuống.
Bên kia, Vương Thiến vân đứng ở ngoài cửa thuỳ hoa, tay vô thức nắm chặt khăn tay, nàng cũng hiểu được nước cờ này đi vô cùng "nát", nhưng nàng thật sự là không còn cách nào. Từ sau buổi tiệc chọn đồ vật đoán tương lai kia, cũng gần 5 tháng rồi, nàng mới thấy con trai được hai lần. Những ngày thường, phu nhân sẽ không dễ dàng cho nàng gặp con trai. Mắt thấy con mình sắp bị phu nhân chiếm đoạt hoàn toàn, cũng nhận không ra nàng, nàng làm sao có thể không gấp? Vốn là, chuyện phu nhân đãi khách ở vườn hoa hậu viện, nàng cũng không để ý lắm, vừa rồi có nha hoàn báo lại, nói thấy Lưu đại nương ôm Ý ca nhi đến vườn hoa. Nàng liền vội vã chạy tới, cho nha hoàn dẫn ma ma giữ cửa thuỳ hoa đi. Vốn định lặng lẽ đi vào, làm bộ như trong lúc vô tình gặp gỡ, sau đó nói lên yêu cầu ôm Ý ca nhi, trước mặt khách nhân, phu nhân chắc chắn sẽ đồng ý .
Nhưng chuyện xấu đi ở chỗ bị Trần đại nương này nhìn thấy, chặn ngoài cửa, còn xảy ra tranh chấp. Nhưng cơ hội hôm nay khó có được, muốn nàng bỏ qua cơ hội gặp con trai lần này, nàng lại càng không cam tâm.
Trong lúc bất chợt, nàng liền nghĩ đến kế sách này, nói Trần ma ma giúp nàng truyền lời.
Vương Thiến Vân cũng không ngu ngốc, mấy tháng qua, nàng đã mơ hồ hiểu rõ nguyên nhân lão gia đối với nàng có vài phần kính trọng. Có lúc lão gia đến, nàng nói nhiều hơn một chút về những chuyện trước kia ở Vân Châu, lão gia luôn rất vui mừng. Mặc dù nàng rất không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nghĩ đến việc làm thế nào tạo mối quan hệ với Đồng Nhị phu nhân.
Đối với việc có thể làm chuyện này thuận lợi hay không, Vương Thiến Vân có lòng tin rất lớn.
Trước kia, bởi vì nương cùng muội muội của nàng, quan hệ của hai người cũng không tốt, hôm nay nàng tặng cho Dương Nghi cơ hội khoe khoang trước mặt mình; hơn nữa dù nói thế nào, nàng cũng là ái thiếp của cấp trên Đồng Nhị gia, lấy thân phận này bái kiến Dương Nghi, lấy tuổi tác của Dương Nghi mà nói, hẳn là sẽ không muốn cự tuyệt đâu? Còn nữa, hành động lần này cũng có thể biểu hiện rằng nàng không quên "gốc", một mũi tên hạ hai con chim, thật quá tốt rồi.
Dù cho Dương Nghi cự tuyệt thì sao chứ? Đây chỉ là cái cớ nàng lấy để có thể đi vào mà thôi, mặc kệ thái độ của Dương Nghi như thế nào, kết quả đều không thể cải biến. Dương Nghi bằng lòng gặp nàng, điều này tất nhiên không tệ, lão gia cùng phu nhân ít nhiều cũng sẽ xem trọng nàng thêm hai phần. Nếu không muốn gặp, thành ý của nàng cũng đã bày ra rồi, thanh danh không quên "gốc" tới tay là điều khẳng định.
Dĩ nhiên, nàng đường đột cầu kiến, trong lòng phu nhân không vui là nhất định. Nhưng mà nghĩ đến mấy tháng này, mặc kệ nàng biểu hiện nghe lời như thế nào, phu nhân cũng không cho nàng đến gần con trai nửa phân, như vậy có thể thấy được thái độ của phu nhân, vậy nàng còn có cái gì mà phải sợ hãi chứ?
Huống chi, trong tay nàng còn có một lá bài chưa dùng đến. Lúc trước còn ở Vân Châu, trong lúc vô tình nàng phát hiện ra một chuyện rất cơ mật của Nhị gia, nếu vận dụng thỏa đáng điều bí mật này, đủ để có thể gia tăng phân lượng của nàng ở trong lòng lão gia.
Cho nên, dù phu nhân muốn khiến nàng khó chịu, nhất định cũng sẽ đồng ý cho nàng tiến vào trong, đây là kết quả kém nhất.
Nghĩ đến đây, Vương Thiến Vân cắn cắn môi.
Không bao lâu sau, Vương Thiến Vân được Trần đại nương truyền lời, nhìn bà ta cảm kích cười cười. Trần đại nương vội dời mắt sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, dạy dỗ một lần là đủ rồi, phu nhân rõ ràng không muốn gặp Vương di nương, tránh được lúc này đã là may mắn, nếu lần sau bà còn không có mắt phạm phải lần nữa, thần tiên cũng không cứu được.
Thấy Trần ma ma như thế, Vương Thiến vân cắn cắn môi, sau đó đi vào hoa viên.
"Phu nhân." Vương Thiến Vân hướng Lâm phu nhân hành lễ của tì thiếp.
Lâm phu nhân thấy sau khi nàng ta đi vào, đôi mắt liền dính vào trên người đứa bé trong ngực nàng, cũng không để ý tới, chỉ dùng một tay đùa với đứa bé, nói: "Không phải nói muốn bái kiến Đồng phu nhân sao? Người đang ở đây, sao không nhanh qua đó hành lễ?" Ngươi đã muốn bái kiến, vậy thì quỳ hành đại lễ đi, như vậy mới biểu hiện rõ có thành ý, không phải sao?
"Vâng ——" Trong mắt Vương Thiến Vân xẹt qua một tia không cam lòng, nhưng rất nhanh liền bị nàng ta che giấu.
"Miễn đi, lúc nhà các ngươi cởi tạ, ta còn chưa có gả vào Đồng gia, cùng ngươi cũng không có tình cảm gì có thể nói, nhận lễ này của ngươi có chút hữu danh vô thực. Nhưng xem ở thân phận lúc trước ngươi từng là gia nhân của Đồng gia, ta vẫn phải chỉ điểm ngươi hai câu. Ngươi hôm nay đã là nô tài của Lâm gia, nên toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho mặt mũi của chủ tử, đừng cứ nghĩ đến việc chu toàn mọi thứ. Chuyện ngày hôm nay không thể làm tiếp, hiểu chưa?"
Nhận lễ này của nàng ta, liền đại biểu còn phải dính líu đến Vương Thiến Vân, Dương Nghi cũng không muốn Vương Thiến Vân được hả hê. Mà lời nói vừa rồi của nàng, cũng coi như là một bài học nho nhỏ, chặt đứt suy nghĩ của nàng ta, tránh việc về sau nàng ta lấy mình làm cớ sinh sự.
Vương Thiến Vân cũng không ngờ tới Dương Nghi nói chuyện không nể tình như thế, một câu "chu toàn mọi chuyện", hung hăng tát nàng một cái, người quanh mình cũng cầm khăn che miệng cười. Mặt của Vương Thiến Vân lúc trắng lúc xanh, ngay sau đó liền hồng vành mắt: "Mặc dù Đồng phu nhân không nhận ta đây là nô tài, nhưng Vương gia chúng ta vẫn luôn nhớ kỹ Nhị gia, xin ngài chăm sóc Nhị gia thật tốt."
Nhanh như vậy đã hồi phục lại từ trong đả kích? Trong lòng mọi người cũng coi trọng Vương Thiến Vân thêm một phần, nhưng mà điều này cũng nói rõ Vương Thiến Vân là kẻ khó đối phó, lại càng thêm bội phục Lâm phu nhân, Lâm phu nhân đến cả Vương di nương này cũng "dọn dẹp" được gọn gàng như thế, có thể không khiến cho người khác bội phục sao? Nếu là tì thiếp nhà các nàng đều giống như Vương di nương này, sợ là khiến họ phải cực kỳ đau đầu rồi.
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ cục. Dương Nghi bưng chén lên, khẽ nhấp một miếng, đến cả ánh mắt cũng lười cấp cho nàng ta: "Cái này cũng không nhọc ngươi phải phí tâm."
"Được rồi, ngươi đã nhớ thương Đồng gia như vậy, thì nhanh đến hành lễ đi." Lâm phu nhân dứt lời, xoay đầu lại nhìn Dương Nghi nói: "Ta biết cô xưa nay không để ý đến những thứ này, nhưng giờ hãy để cho nàng quỳ hành lễ với cô một lần, cũng vẹn toàn phần tình nghĩa chủ tớ của nàng với Đồng gia, thế nào?"
Lâm phu nhân thấy thái độ của Dương Nghi không quá để ý đến Vương Thiến Vân, không có ý định làm chỗ dựa cho nàng ta, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, lại mơ hồ cảm thấy có chút đáng tiếc. Về tương đối mà nói, phần đáng tiếc này cũng không nhiều. Hôm nay quan hệ của nàng cùng Dương Nghi không tệ, dù cho không có Vương Thiến Vân, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ hai nhà, đây mới là nguyên nhân Lâm phu nhân nói ra những lời này.
Dương Nghi từ chối cho ý kiến, xem ra, Lâm phu nhân là quyết tâm muốn cho Vương Thiến Vân một bài học rồi: "Nếu Lâm phu nhân đã nói như vậy, ta liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Vương Thiến Vân mạnh mẽ hành đại lễ, quỳ lạy, tổng cộng dập đầu chín cái, mỗi cái đều đủ mười phần. Những phu nhân xung quanh đều là người tinh mắt, chỉ một chút bớt xén "nguyên vật liệu" cũng không thoát khỏi ánh mắt bọn họ, Vương Thiến Vân vừa rồi đã ăn một chút thua thiệt, tất nhiên không muốn bị những người này lên án nữa, nói nàng không thật tâm.
Dập đầu xong, Vương Thiến Vân được nha hoàn Kim Tinh bên cạnh nâng dậy, đứng lên.
"Phu nhân ——" Vương Thiến vân nhìn đứa bé trong ngực Lâm phu nhân, muốn nói lại thôi.
Lâm phu nhân ôm đứa bé, cười: "Được rồi, ta biết ngươi là người có ơn tất báo. Ý ca nhi mệt rồi, ta cho Lưu nương ôm hắn trở về dỗ hắn ngủ, ngươi cũng đi theo xem một chút đi." Vương di nương, cố gắng quý trọng cơ hội lần này đi, tiếp đó, ba tháng sau ngươi sẽ chẳng còn cơ hội nhìn thấy Ý ca nhi nữa đâu.
"Tạ phu nhân ——" Vương Thiến vân vui mừng nói. Nàng cũng biết, kế sách này nhất định sẽ có hiệu quả .
Bị Vương Thiến Vân náo loạn, một nhóm người cũng không còn tâm tư ngắm hoa nữa, cộng thêm mục đích đều đã đạt được, thấy Lâm phu nhân lộ vẻ mỏi mệt, mọi người thức thời cáo từ.
Đi ra Lâm phủ, Dương Nghi nói với mấy hạ nhân sau lưng: "Các ngươi đi về trước đi, nơi này cách phủ không xa, ta muốn đi bộ một chút."
"Phu nhân, người còn đang mang thai mà, nếu như bị những người không có mắt đụng phải, thì thật không tốt!" Tống nương là người đầu tiên không đồng ý.
"Không sao, lúc này không có nhiều người, chúng ta đi qua phố Tây Lâm, trở về từ cửa sau là được. Bà yên tâm, để những người này đi theo ta là được rồi." Mang thai ba tháng đầu, nàng đều cực kỳ cẩn thận, không dám bước ra khỏi nhà nửa bước, nhưng hôm nay nàng đặc biệt muốn đi dạo một vòng.
Tống nương thấy nàng quyết tâm muốn đi dạo, không có cách nào, chỉ đành phải cho bốn người mang cỗ kiệu trở về, còn lại sáu người đi theo bảo vệ.
Lâm gia cách Đồng gia cũng không xa, dù đi chậm, cũng chỉ một khắc đồng hồ là có thể đến nhà.
Đang lúc bọn họ sắp đến cửa sau thì cửa chính Triệu gia đột nhiên mở ra, một nữ nhân nhu nhược bị mấy gia đinh xô xô đẩy đẩy ra khỏi cửa chính, Dương Nghi nhìn thoáng qua, nữ nhân phía trước kia nhìn rất nhìn quen mắt, vì vậy không tự chủ dừng bước chân. Tống nương vội ra hiệu cho đám gia nhân bảo hộ Dương Nghi.
Nữ nhân kia giãy giụa nói: "Các ngươi đừng như vậy, đại tiểu thư, ta cùng lão gia là thật lòng yêu nhau, cầu xin cô thành toàn cho chúng ta được không?"
"Thật lòng yêu nhau? Ta nhổ vào! Ngươi đúng là đồ lòng lang dạ sói, ta thật hối hận vì lúc đầu đã cứu ngươi! Mới làm hại mẹ ta hôm nay tức giận đến mức hộc máu."
Danh sách chương