(Phần 1).
Edit: Fuly.
Dương Nghi về đến nhà, cởi bộ xiêm y phức tạp kia ra, thay lại bằng một bộ trường sam màu xanh nhạt thoải mái, lại dùng một cây Đàn Mộc trâm vấn tóc lên. Nàng tùy ý ngồi ở trên giường gạch gần cửa sổ lớn, thoải mái thở dài.
Sau một buổi tiệc, thật là mệt chết người.
"Phu nhân, uống chút nước ô mai ướp lạnh đi, sẽ giúp hạ nhiệt."
"Ừ." Dương Nghi nhận lấy, khẽ nhấp từng ngụm, uống được một nửa, nàng liền ngưng, cho Đông Mai mang nửa bát còn lại lui xuống.
Thật ra thì trên người nàng vẫn cảm thấy rất nóng, chỉ là nước ô mai ướp lạnh này là loại thức uống có tính hàn, nàng không dám ăn nhiều.
"Phu nhân, vừa rồi phòng bếp phái người tới hỏi, tối nay ngài muốn ăn cái gì?"
"Tùy tiện đi, những món giống trưa hôm nay là được rồi." Dương Nghi lưu tâm nói, thu hồi tầm mắt đang nhìn phía ngoài cửa sổ, nàng mở một trang giấy ra, lấy bút lông sói chấm mực nước, chọn một cảnh trong hồ vẽ hoa sen.
Dương Nghi quá mức chuyên tâm nên không nhận thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Đông Mai. Một hồi lâu Đông Mai mới cười khổ, được rồi, nàng vẫn nên tự mình đi đến phòng bếp một chuyến thì hơn. Nếu như nghe được buổi tối phu nhân vẫn muốn ăn dưa muối như cũ, sợ là đám đại nương trong phòng bếp kia sẽ lại ầm ĩ một trận rồi.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, đại nương phòng bếp tự mình cầu nàng tới xin phép, xem thử phu nhân muốn ăn những thứ gì, nhìn bộ dáng xoa tay, hận không thể thi thố tài năng kia, Đông Mai liền cảm thấy nhức đầu. Đông Mai biết, họ đây là nghẹn sắp hỏng rồi. Không khó tưởng tượng sự thất vọng của họ lúc biết được kết quả. Nhưng nguyên nhân lại không thể nói rõ ràng.
Quả nhiên, hai vị đại nương quản sự phòng bếp vừa nghe tối nay Nhị phu nhân vẫn ăn dưa muối, không nhịn được lên tiếng: "Đông Mai, có phải Nhị phu nhân ghét bỏ món ăn chúng tôi làm không? Nếu không, đã tới Khâm Châu lâu như vậy rồi, sao đại đa số thời điểm Nhị phu nhân cũng chỉ để cho chúng tôi làm mấy món ăn chay cùng dưa muối mà thôi đây?" Thời gian cũng không ngắn, nên họ hoàn toàn không thể hiểu được sao Nhị phu nhân lại thích dưa muối đến vậy.
Thật ra thì các đại nương phòng bếp đã sớm không nhịn được nghĩ thầm, sau khi đến Khâm Châu, sao khẩu vị của Nhị phu nhân lại trở nên kỳ quái thế kia. Ăn chay hoài không nói, mỗi món ăn còn bảo cho nhiều thêm hai muỗng muối, họ len lén nếm thử, thật là mặn chết người, không hiểu sao Nhị phu nhân lại ăn được. Càng làm cho họ cảm thấy thất bại chính là, mình hoàn toàn mất hết đất dụng võ, chỉ lúc Nhị gia ở nhà, họ mới có thể thi thố tài năng, thời điểm khác, bọn họ lại cực kỳ rãnh rồi, điều này thật khiến người ta lo lắng.
"Trần đại nương, bà đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu." Nguyên nhân không thể nói, Đông Mai chỉ đành cố sức trấn an.
"Đông Mai, cô lén tiết lộ cho chúng tôi một chút đi, có phải Nhị phu nhân ăn không quen món chúng tôi làm, định cứ như vậy cho chúng tôi làm việc ở dây hai tháng, sau đó đuổi chúng tôi không?" Một đại nương khác nhỏ giọng hỏi.
"La đại nương, không có việc này đâu, thời gian gần đây Nhị phu nhân vẫn ăn dưa muối là có nguyên nhân, việc này ta cũng không tiện tiết lộ, mọi người cứ làm theo là được. Lâu thì năm ba tháng, mau thì một hai tháng, sẽ đến lúc các người trổ tài, yên tâm đi."
Nhìn vẻ mặt thành thật của Đông Mai, không giống bộ dạng như muốn đối phó qua loa với các bà, trái tim đang lơ lửng của hai đại nương quản sự cũng dần yên ổn lại.
Binh doanh Khâm Châu.
Bận rộn mấy ngày, rốt cuộc cũng xử lý thỏa đáng xong tình huống đột nhiên phát sinh. Trong binh doanh, các thủ lĩnh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng suốt mấy ngày nay rốt cuộc lộ ra nụ cười.
Tào Quốc Hưng vươn vươn lưng mỏi nói: "Tốt rồi, rốt cuộc có thể về nhà tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc thoải mái rồi."
Từ Hoài An gật đầu, trên mặt nở nụ cười mập mờ: "Ừ, thuận tiện có thể ôm ấp kiều thê mỹ thiếp."
Nói đến nữ nhân, Tào Quốc Hưng liền thấy phấn khởi, hắn nhìn Đồng Nhị gia bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng, không có ý tốt hỏi: "Đại ca, nghe nói tiểu kiều thê nhà huynh vẫn chưa tới 16 đâu, không biết có chịu nổi không?"
"Thê tử không chịu nổi, không phải còn có thiếp sao." Từ Hoài An lơ đễnh nói.
"Ngươi ngốc à..., hậu viện nhà Đồng đại nhân cũng chỉ có mỗi Đồng phu nhân thôi, không có những "chủng loại" khác đâu."
Thiệu Hàm Dung cũng dùng vẻ mặt không có thuốc chữa nhìn Từ Hoài An: "Ngu ngốc, ngươi nghĩ đại ca giống ngươi sao, trong nhà có sáu phòng tiểu thiếp cùng phu nhân không đủ, còn nuôi thêm một hồng nhan tri kỉ ở Câu Lan viện. Ta nghĩ sớm muộn có một ngày ngươi cũng sẽ chết ở trên người nữ nhân!"
Từ Hoài An bày ra biểu tình khó tin "Đại ca, đây không phải là thật chứ?" Trên mặt rõ ràng viết: đại ca, huynh thật đáng thương, trong nhà trừ phu nhân ra chẳng còn nữ nhân nào khác, quá đáng thương.
Đối với sự nhạo báng của đám thuộc hạ, Đồng Nhị gia làm như không thấy.
Chung đụng đã lâu, mặc dù bọn họ biết Đồng Nhị gia rất nghiêm túc trong công việc, nhưng ở các thời điểm khác lại là người rất dễ nói chuyện. Cho nên những người này ngẫu nhiên cũng dám mở miệng trêu chọc hắn.
Cứ lời qua tiếng lại như vậy một lúc, Nhị gia kết thúc công việc trên tay xong, trước khi đi mở miệng: "Từ Hoài An, ngươi đã rãnh rỗi như vậy, thì đi thống kê xem Khâm Châu chúng ta có bao nhiêu đất hoang đợi khai khẩn, ba ngày sau báo cáo lại kết quả cho ta."
"Không phải chứ, đại ca?" Từ Hoài An kêu rên, việc này đừng nói ba ngày, dù có là mười ngày hắn cũng không làm xong.
Nhị gia đi thẳng tới cửa chính binh doanh, hoàn toàn không thèm để ý vẻ mặt gào khóc thảm thiết của thủ hạ sau lưng.
"Ai bảo ngươi không quản được miệng, lần này tốt rồi, chọc phải núi lửa chưa?" Tào Quốc Hưng ở một bên hả hê.
"Lão Tào, ngươi đừng vội đắc ý, chuyện này ngươi phải giúp ta."
"Dựa vào cái gì?"
"Ngươi đừng mong tránh thoát, nếu không bây giờ ta liền đi tố cáo chuyện ngươi lén nuôi tiểu thiếp ở cuối phố Bình An với đại tẩu!"
Tào Quốc Hưng trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu, mới cắn răng khạc ra hai chữ: "Vô sỉ!"
Thiệu Hàm Dung nhìn bọn họ đùa giỡn, đồ cũng thu thập xong, đang chậm rãi nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài, liền bị Từ Hoài An kéo lấy vạt áo.
"Thiệu lão đệ, lúc này ngươi cũng nên giúp ca ca đây một chút mới phải."
"Ta nhớ hình như mình không có nhược điểm gì rơi vào tay ngươi?" Vẻ mặt Thiệu Hàm Dung đầy thành thật.
"Không có không có, Thiệu Lão đệ luôn luôn đa mưu túc trí, làm sao có thể ngu ngốc giống như Lão Tào này để cho ta bắt được nhược điểm đây. Chỉ là chuyện này không có ngươi thật không xong, coi như là Lão Ca Ca nợ ngươi một lần, được không?"
Thiệu Hàm Dung suy nghĩ một chút liền đồng ý, "Hôm nay trước hết như vậy đi, chuyện này chúng ta trở về suy nghĩ một chút, ngày mai lại nói."
Từ Hoài An tất nhiên không phản đối.
"Các ngươi nói xem, sao lúc này Lâm đại nhân lại phân việc như thế cho chúng ta, khai khẩn đồng ruộng? Chúng ta là luyện binh đánh giặc, chứ đâu phải là tới Khâm Châu đi trồng trọt cho người ta! Còn nữa, chúng ta không dễ dàng gì mới chiêu mộ được hơn hai vạn người, hắn cũng hay thật, nói nhận liền nhận đi, còn phân phó chuyện tồi tệ như thế bắt chúng ta làm." Tào Quốc Hưng bực tức nói.
"Đây là lệnh của cấp trên, muốn chúng ta làm gì thì phải làm đó, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?" Nói đến việc này, trong lòng của Từ Hoài An cũng cảm thấy không thoài mái.
"Ta đây không phải là cảm thấy không đáng thay đại ca sao. Binh lính là do chúng ta chiêu mộ, nhưng lại không cho chúng ta luyện."
"Làm chuyện của ngươi đi, chuyện của đại ca khi nào thì đến phiên ngươi quan tâm hả?"
Thiệu Hàm Dung nghe hai người cãi vả, không nói một câu.
(Phần 2).
Đồng Nhị gia hoàn toàn không biết thủ hạ của hắn đang bất bình thay hắn. Hắn lúc này đang đánh ngựa chạy trên đường, suy nghĩ nên mua những thứ gì về cho Dương Nghi. Vốn là ngày đó định cùng nàng đi dạo, kết quả binh doanh lại đột nhiên xảy ra chuyện, hắn chỉ đành phải quay trở về xử lý. Nhớ tới dáng vẻ bĩu môi bất mãn của nàng lúc ấy, Đồng Nhị gia bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Biết nàng luôn thích ăn chút quà vặt, hắn quyết định đi Tam Vị Trai cho mua vài món điểm tâm.
Lúc Đồng Nhị gia về thì mặt trời đã dần hạ xuống phía tây, tiểu nha đầu đang đứng chờ ngoài cửa nhìn thấy chủ tử nhà mình trở lại, rối rít hành lễ.
"Lão gia ——"
"Lão gia ——"
"Ừ." Đồng Nhị gia khẽ gật đầu: "Phu nhân ở trong phòng à?"
"Dạ, phu nhân đang dùng thiện." Vừa trả lời, nha đầu vừa vội vén rèm lên cho hắn.
Nghe động tĩnh phía ngoài, Dương Nghi không để ý đến bữa cơm đang ăn dở, lập tức đứng lên nghênh đón: "Gia, sao hôm nay chàng về sớm vậy?"
Đồng Nhị gia cau mày nhìn món ăn trên bàn.
"Xuân Tuyết, cho người mang những thứ này xuống đi, thay món mới lên." Dương Nghi quay đầu lại, phân phó Xuân Tuyết.
"Không cần, mang bát đũa đến cho ta." Nhị gia ngồi xuống.
Xuân Tuyết khó xử nhìn Dương Nghi, Dương Nghi cười cười: "Cứ theo ý gia mà làm, đi mang thêm bát đũa lên đây."
Ăn liền mấy đũa thức ăn, chân mày Nhị gia ngày càng cau chặt, cuối cùng không nhịn được hạ đũa xuống, trầm mặt nói: "Phòng bếp bên kia là chuyện gì xảy ra? Tất cả đều là thức ăn chay thì thôi, sao còn làm mặn như vậy, lúc ta không có mặt họ cũng thất lễ với nàng vậy sao?"
Bọn hạ nhân đang đứng một bên nghe thế, rối rít quỳ xuống đất.
"Gia, không liên quan đến bọn họ." Dương Nghi cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an, sau đó nói với các nô tài đang quỳ trên mặt đất: "Các ngươi đều đứng lên đi, dọn các món ăn trên bàn xuống, nói phòng bếp làm mấy món Nhị gia thích ăn, nhanh lên."
Bọn hạ nhân ngẩng đầu nhìn Nhị gia một cái, thấy hắn không phản đối, lúc này mới từ từ đứng lên, bắt đầu nhanh nhẹn dọn dẹp bàn, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
"Gia, chuyện là như vầy ——" Dương Nghi ngồi lên đùi Đồng Nhị gia, nói nguyên do cho hắn.
Trước khi tới Khâm Châu, nàng đã về nhà mẹ đẻ một chuyến, bảo Đông Mai mang ngân phiếu 50 lượng lén đi đến nhà Lưu Nhị Cẩu. Nhưng cũng không phải chỉ đơn thuần đi cứu giúp bọn họ, mà là đi dùng lợi dụ Kiều thị, muốn từ miệng nàng ta moi ra bí quyết sinh con trai.
Liên tục sinh bốn đứa con trai, nếu nói là tất cả đều là ngoài ý muốn, sợ cũng thật quá trùng hợp. Dương Nghi cũng không tin, phải biết, phần lớn trùng hợp đều là do bàn tay con người nhúng vào.
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, đưa 50 lượng qua đó, dù miệng Kiều thị có chặt hơn đi nữa cũng sẽ phải mở ra. Quả nhiên, Kiều thị lên tiếng.
Đối với chuyện dùng lợi dụ Kiều thị này, Dương Nghi không cảm thấy có lỗi gì, mình có thể cố gắng để được vật mình muốn, tại sao cứ phải trông cậy vào ông trời? Hơn nữa bọn họ, hai bên cũng chỉ là theo như nhu cầu thôi, Kiều thị cần bạc, nàng cần bí quyết trong tay Kiều thị.
Lúc Dương Nghi nghe cách Đông Mai mang về, cảm thấy rất ngoài ý muốn. Chỉ đơn giản như thế thôi sao? Lúc ấy nàng bảo Đông Mai giữ miệng, không được để phương pháp truyền ra ngoài. Yêu cầu của phương pháp này không khó, chính là từ lúc muốn có con, thức ăn hai phu thê dùng không giống nhau, nữ nhân ăn mặn một chút, tốt nhất là ăn chay lấy dưa muối làm chủ, cũng có thể ăn nhiều rau xà lách. Nam nhân thì nhất định phải ăn tốt hơn nữ nhân, thích hợp nhất là nhiều rau hẹ. Chờ sau khi xác định mang thai, nữ nhân có thể ăn nhiều loại thức ăn có dinh dưỡng để bù lại.
Sau khi biết phương pháp này, nàng liền bắt đầu thử, cũng không định nói cho Nhị gia, nhưng hôm nay đã bị bắt gặp, thì không cần che giấu nữa, bèn nói rõ ngọn ngành.
Nghe xong, thanh âm của Đồng Nhị gia có chút khàn khàn, hắn nhìn nữ nhân đã gầy đi mấy phần trong ngực, hồi lâu mới nói: "Mặc kệ nàng sinh nam hay sinh nữ, ta đều sẽ không ghét bỏ." Nói thật, thai đầu là nam hay nữ, hắn cũng không để ý, đều là con của hắn, hắn sẽ hết lòng yêu thương bọn chúng.
"Thiếp biết chàng không để ý, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ cho lão phu nhân đang ở Thông Châu xa xôi chứ? Bà mong có thể bồng cháu cũng gần mười năm rồi, đã có biện pháp, tại sao không thử một chút? Lại nói, nếu thai đầu chúng ta có thể sinh được một tiểu tử béo mập, ngày sau thiếp cũng không cần phải lo lắng thai tiếp theo là nam hay nữ nữa." Thai đầu là nữ nhi có lẽ không mấy quan trọng, nhưng thai thứ hai thứ ba nếu vẫn là nữ thì sao? Không có con trai kế thừa hương hỏa, đỉnh môn lập hộ, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nam nhân, ít ai có thể rộng rãi đến mức không có con trai cũng chấp nhận.
Nàng tin tưởng tình cảm Nhị gia dành cho nàng, cũng tin tưởng những lời hắn nói lúc này đều phát ra từ nội tâm. Nhưng ai có thể bảo đảm đến lúc việc này thật sự xảy ra, hắn sẽ không khó chịu. Nàng quyết sẽ không để cho mình lâm vào tình cảnh đó, hơn nữa nàng cũng không muốn hắn khó chịu.
Thấy nàng kiên trì như vậy, Nhị gia trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Vất vả cho nàng rồi."
Dương Nghi lắc đầu một cái: "So với gia ở bên ngoài khổ cực, chút khổ này của thiếp không đáng là gì, cũng chỉ là hạn chế viêc ăn uống mà thôi."
Lại nói bên này, sau khi hai vị đại nương phòng bếp biết việc xảy ra ở trong phòng, cả kinh thất sắc, lại nhận được phân phó của Nhị phu nhân, hận không thể lấy ra một rương bản lĩnh, để cho Nhị gia biết bảo đao của họ chưa già.
Buổi tối, Dương Nghi nói lại chuyện xảy ra trong yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của tiểu công tử Lâm gia cho Đồng Nhị gia nghe, cuối cùng, lo lắng hỏi: "Gia, thiếp làm như vậy, có thể gây thêm phiền toái cho chàng không?"
Nhị gia lơ đễnh nói: "Thêm phiền toái gì chứ, làm cũng làm rồi, có việc xảy ra, gia sẽ chịu trách nhiệm thay nàng."
Người ta còn kém chưa có chỉ vào mũi mắng, dù cho nha đầu có thể nhịn, hắn cũng không nỡ để nàng chịu uất ức. Để nương tử phải vì hắn mà ủy khuất cầu toàn, đó là do hắn không có bản lĩnh. Nếu thật xảy ra chuyện gì, để cho bọn họ nhằm về hắn là được.
Lại nói bên này, sau khi Vương Thiến Vân cầu kiến bị cự tuyệt, cũng không làm ầm ĩ, mang theo một bụng suy nghĩ trở về tiểu viện của mình.
Nàng trầm tư hồi lâu, từ dưới gối lấy ra một ít tiền, đưa cho tiểu nha hoàn: "Hương Nhi, hơn hai mươi đồng này ngươi cầm đi, đến tiền thính hỏi thăm một chút, hôm nay đã xảy ra chuyện gì." Sáng sớm, phu nhân còn đối xử thân thiết với nàng, sao chỉ chớp mắt nói thay đổi liền thay đổi? Lúc trước, dù có mệt mỏi thế nào, nàng cầu kiến thì hơn phân nửa phu nhân cũng sẽ cho nàng vào, nói đôi câu mới đuổi đi. Hôm nay trên mặt nha đầu truyền lời rõ ràng mang theo không kiên nhẫn, như vậy có thể đoán, nhất định là phu nhân không muốn gặp nàng, những nha hoàn kia mới dám càn rỡ như thế. Trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết, hơn nữa còn bất lợi với nàng. Nghĩ như vậy, lòng của Vương Thiến Vân liền trầm xuống, không dễ dàng gì nàng mới đi tới địa vị như hôm nay, nàng cũng muốn biết rốt cuộc ai muốn gây khó dễ cho nàng, nghĩ như vậy, trong mắt Vương Thiến Vân lóe qua một tia sáng lạnh.
Chuyện trong đại sảnh hôm nay nhiều người biết, nên cũng không phải là bí mật gì, tiểu nha hoàn Vương Thiến Vân phái đi rất nhanh liền nghe được tin tức mình muốn.
Tiểu nha hoàn lo sợ nói xong, len lén liếc Vương Thiến Vân một cái, thấy mặt Vương Thiến Vân trầm như nước, trong lòng cảm thấy Vương di nương thật là đáng thương, đang êm đẹp lại bị Tri Phủ phu nhân dùng làm công cụ phát tác, thật là vô tội mà.
Vương Thiến Vân trầm mặt nghe xong, sau khi đuổi tiểu nha đầu ra, mới thả lỏng quả đám nãy giờ vẫn nắm chặt, chỉ thấy móng tay thật dài hằn sâu vào lòng bàn tay thành một dâu vết đáng sợ, ắt hẳn là do vừa rồi nàng dùng sức quá mức, nhưng Vương Thiến Vân lại giống như không cảm thấy đau đớn gì, cũng không đi xử lý.
"Dương Nghi ——" nàng ta cắn răng thốt lên hai chữ này.
Thật là oan gia, trước kia không hợp nhau, Vương Thiến Vân đã luôn cảm thấy Dương Nghi là một "tai tinh", đặc biệt khắc nàng ta! Ở Vân Châu cũng vậy, mỗi lần nương hoặc muội muội nàng chống lại Dương Nghi, đều không có kết cục tốt. Hôm nay đến Khâm Châu, còn âm hồn bất tán! Vương Thiến Vân vừa nghĩ tới cục diện khó khăn lắm nàng ta mới tạo ra được, hôm nay lại bị hai câu của Dương Nghi đánh tan không còn một mống, càng nghĩ càng cảm thấy "nộ hỏa công tâm".
Nàng tự thấy mình không có gì kém Dương Nghi, nhưng cảnh ngộ giữa hai người lại cách nhau quá nhiều. Dương Nghi tốt số, hôm nay đã là Chính ngũ phẩm Đồng Tri phu nhân, mà nàng vẫn như cũ chỉ là một thị thiếp. Nàng không hiểu, Dương Nghi đã có nhân duyên tốt như vậy rồi, vì sao nàng ta còn muốn gây khó dễ cho mình.
Càng nghĩ càng giận, Vương Thiến Vân nhào lên giường, cầm lấy gối đầu cấu xé phát tiết, mới có chút vơi bớt.
"Dương Nghi, Vương Thiến Vân ta không đội trời chung với ngươi!"
Vương Thiến Vân cũng không phải là loại người không có đầu óc, lúc này nàng không có cách gì đối phó với Dương Nghi, nhưng cái nàng có là kiên nhẫn, một ngày nào đó, cơ hội đến nàng sẽ cho nàng ta một bài học trọn đời khó quên . Nàng cũng không tin, vận số của Dương Nghi sẽ cứ tốt mãi!
Vương Thiến Vân chỉ thấy Dương Nghi phá hư việc của nàng, nhưng lại không thử nghĩ xem, nếu không phải bởi vì Đồng gia, Lâm phu nhân sao có thể cho nàng ta vài phần kính trọng? Nếu không phải bởi vì Đồng gia, sợ rằng lúc nàng ta sinh nở, Lâm phu nhân đã cho "giữ con bỏ mẹ" rồi, làm gì cho nàng ta có cơ hội "nhảy lên". Chỉ có thể nói, thành cũng chết mà bại cũng chết. Chuyện trước kia ở Đồng phủ, vừa là ưu điểm lại vừa là tổn thương đối với nàng ta.
Hơn nữa, Vương Thiến Vân hận Dương Nghi như vậy, có thể nói, hận ý đối với Dương Nghi còn vượt qua người dùng nàng ta làm bè gây sự, Bùi phu nhân. Đây đúng là vô lý, nhưng sự thật như thế, nguyên nhân không thể thiếu phần ghen tỵ giận chó đánh mèo cùng không cam lòng. . .
Edit: Fuly.
Dương Nghi về đến nhà, cởi bộ xiêm y phức tạp kia ra, thay lại bằng một bộ trường sam màu xanh nhạt thoải mái, lại dùng một cây Đàn Mộc trâm vấn tóc lên. Nàng tùy ý ngồi ở trên giường gạch gần cửa sổ lớn, thoải mái thở dài.
Sau một buổi tiệc, thật là mệt chết người.
"Phu nhân, uống chút nước ô mai ướp lạnh đi, sẽ giúp hạ nhiệt."
"Ừ." Dương Nghi nhận lấy, khẽ nhấp từng ngụm, uống được một nửa, nàng liền ngưng, cho Đông Mai mang nửa bát còn lại lui xuống.
Thật ra thì trên người nàng vẫn cảm thấy rất nóng, chỉ là nước ô mai ướp lạnh này là loại thức uống có tính hàn, nàng không dám ăn nhiều.
"Phu nhân, vừa rồi phòng bếp phái người tới hỏi, tối nay ngài muốn ăn cái gì?"
"Tùy tiện đi, những món giống trưa hôm nay là được rồi." Dương Nghi lưu tâm nói, thu hồi tầm mắt đang nhìn phía ngoài cửa sổ, nàng mở một trang giấy ra, lấy bút lông sói chấm mực nước, chọn một cảnh trong hồ vẽ hoa sen.
Dương Nghi quá mức chuyên tâm nên không nhận thấy biểu tình muốn nói lại thôi của Đông Mai. Một hồi lâu Đông Mai mới cười khổ, được rồi, nàng vẫn nên tự mình đi đến phòng bếp một chuyến thì hơn. Nếu như nghe được buổi tối phu nhân vẫn muốn ăn dưa muối như cũ, sợ là đám đại nương trong phòng bếp kia sẽ lại ầm ĩ một trận rồi.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, đại nương phòng bếp tự mình cầu nàng tới xin phép, xem thử phu nhân muốn ăn những thứ gì, nhìn bộ dáng xoa tay, hận không thể thi thố tài năng kia, Đông Mai liền cảm thấy nhức đầu. Đông Mai biết, họ đây là nghẹn sắp hỏng rồi. Không khó tưởng tượng sự thất vọng của họ lúc biết được kết quả. Nhưng nguyên nhân lại không thể nói rõ ràng.
Quả nhiên, hai vị đại nương quản sự phòng bếp vừa nghe tối nay Nhị phu nhân vẫn ăn dưa muối, không nhịn được lên tiếng: "Đông Mai, có phải Nhị phu nhân ghét bỏ món ăn chúng tôi làm không? Nếu không, đã tới Khâm Châu lâu như vậy rồi, sao đại đa số thời điểm Nhị phu nhân cũng chỉ để cho chúng tôi làm mấy món ăn chay cùng dưa muối mà thôi đây?" Thời gian cũng không ngắn, nên họ hoàn toàn không thể hiểu được sao Nhị phu nhân lại thích dưa muối đến vậy.
Thật ra thì các đại nương phòng bếp đã sớm không nhịn được nghĩ thầm, sau khi đến Khâm Châu, sao khẩu vị của Nhị phu nhân lại trở nên kỳ quái thế kia. Ăn chay hoài không nói, mỗi món ăn còn bảo cho nhiều thêm hai muỗng muối, họ len lén nếm thử, thật là mặn chết người, không hiểu sao Nhị phu nhân lại ăn được. Càng làm cho họ cảm thấy thất bại chính là, mình hoàn toàn mất hết đất dụng võ, chỉ lúc Nhị gia ở nhà, họ mới có thể thi thố tài năng, thời điểm khác, bọn họ lại cực kỳ rãnh rồi, điều này thật khiến người ta lo lắng.
"Trần đại nương, bà đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu." Nguyên nhân không thể nói, Đông Mai chỉ đành cố sức trấn an.
"Đông Mai, cô lén tiết lộ cho chúng tôi một chút đi, có phải Nhị phu nhân ăn không quen món chúng tôi làm, định cứ như vậy cho chúng tôi làm việc ở dây hai tháng, sau đó đuổi chúng tôi không?" Một đại nương khác nhỏ giọng hỏi.
"La đại nương, không có việc này đâu, thời gian gần đây Nhị phu nhân vẫn ăn dưa muối là có nguyên nhân, việc này ta cũng không tiện tiết lộ, mọi người cứ làm theo là được. Lâu thì năm ba tháng, mau thì một hai tháng, sẽ đến lúc các người trổ tài, yên tâm đi."
Nhìn vẻ mặt thành thật của Đông Mai, không giống bộ dạng như muốn đối phó qua loa với các bà, trái tim đang lơ lửng của hai đại nương quản sự cũng dần yên ổn lại.
Binh doanh Khâm Châu.
Bận rộn mấy ngày, rốt cuộc cũng xử lý thỏa đáng xong tình huống đột nhiên phát sinh. Trong binh doanh, các thủ lĩnh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt đầy vẻ căng thẳng suốt mấy ngày nay rốt cuộc lộ ra nụ cười.
Tào Quốc Hưng vươn vươn lưng mỏi nói: "Tốt rồi, rốt cuộc có thể về nhà tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc thoải mái rồi."
Từ Hoài An gật đầu, trên mặt nở nụ cười mập mờ: "Ừ, thuận tiện có thể ôm ấp kiều thê mỹ thiếp."
Nói đến nữ nhân, Tào Quốc Hưng liền thấy phấn khởi, hắn nhìn Đồng Nhị gia bên cạnh nãy giờ vẫn im lặng, không có ý tốt hỏi: "Đại ca, nghe nói tiểu kiều thê nhà huynh vẫn chưa tới 16 đâu, không biết có chịu nổi không?"
"Thê tử không chịu nổi, không phải còn có thiếp sao." Từ Hoài An lơ đễnh nói.
"Ngươi ngốc à..., hậu viện nhà Đồng đại nhân cũng chỉ có mỗi Đồng phu nhân thôi, không có những "chủng loại" khác đâu."
Thiệu Hàm Dung cũng dùng vẻ mặt không có thuốc chữa nhìn Từ Hoài An: "Ngu ngốc, ngươi nghĩ đại ca giống ngươi sao, trong nhà có sáu phòng tiểu thiếp cùng phu nhân không đủ, còn nuôi thêm một hồng nhan tri kỉ ở Câu Lan viện. Ta nghĩ sớm muộn có một ngày ngươi cũng sẽ chết ở trên người nữ nhân!"
Từ Hoài An bày ra biểu tình khó tin "Đại ca, đây không phải là thật chứ?" Trên mặt rõ ràng viết: đại ca, huynh thật đáng thương, trong nhà trừ phu nhân ra chẳng còn nữ nhân nào khác, quá đáng thương.
Đối với sự nhạo báng của đám thuộc hạ, Đồng Nhị gia làm như không thấy.
Chung đụng đã lâu, mặc dù bọn họ biết Đồng Nhị gia rất nghiêm túc trong công việc, nhưng ở các thời điểm khác lại là người rất dễ nói chuyện. Cho nên những người này ngẫu nhiên cũng dám mở miệng trêu chọc hắn.
Cứ lời qua tiếng lại như vậy một lúc, Nhị gia kết thúc công việc trên tay xong, trước khi đi mở miệng: "Từ Hoài An, ngươi đã rãnh rỗi như vậy, thì đi thống kê xem Khâm Châu chúng ta có bao nhiêu đất hoang đợi khai khẩn, ba ngày sau báo cáo lại kết quả cho ta."
"Không phải chứ, đại ca?" Từ Hoài An kêu rên, việc này đừng nói ba ngày, dù có là mười ngày hắn cũng không làm xong.
Nhị gia đi thẳng tới cửa chính binh doanh, hoàn toàn không thèm để ý vẻ mặt gào khóc thảm thiết của thủ hạ sau lưng.
"Ai bảo ngươi không quản được miệng, lần này tốt rồi, chọc phải núi lửa chưa?" Tào Quốc Hưng ở một bên hả hê.
"Lão Tào, ngươi đừng vội đắc ý, chuyện này ngươi phải giúp ta."
"Dựa vào cái gì?"
"Ngươi đừng mong tránh thoát, nếu không bây giờ ta liền đi tố cáo chuyện ngươi lén nuôi tiểu thiếp ở cuối phố Bình An với đại tẩu!"
Tào Quốc Hưng trợn mắt há hốc mồm, hồi lâu, mới cắn răng khạc ra hai chữ: "Vô sỉ!"
Thiệu Hàm Dung nhìn bọn họ đùa giỡn, đồ cũng thu thập xong, đang chậm rãi nhấc chân chuẩn bị đi ra ngoài, liền bị Từ Hoài An kéo lấy vạt áo.
"Thiệu lão đệ, lúc này ngươi cũng nên giúp ca ca đây một chút mới phải."
"Ta nhớ hình như mình không có nhược điểm gì rơi vào tay ngươi?" Vẻ mặt Thiệu Hàm Dung đầy thành thật.
"Không có không có, Thiệu Lão đệ luôn luôn đa mưu túc trí, làm sao có thể ngu ngốc giống như Lão Tào này để cho ta bắt được nhược điểm đây. Chỉ là chuyện này không có ngươi thật không xong, coi như là Lão Ca Ca nợ ngươi một lần, được không?"
Thiệu Hàm Dung suy nghĩ một chút liền đồng ý, "Hôm nay trước hết như vậy đi, chuyện này chúng ta trở về suy nghĩ một chút, ngày mai lại nói."
Từ Hoài An tất nhiên không phản đối.
"Các ngươi nói xem, sao lúc này Lâm đại nhân lại phân việc như thế cho chúng ta, khai khẩn đồng ruộng? Chúng ta là luyện binh đánh giặc, chứ đâu phải là tới Khâm Châu đi trồng trọt cho người ta! Còn nữa, chúng ta không dễ dàng gì mới chiêu mộ được hơn hai vạn người, hắn cũng hay thật, nói nhận liền nhận đi, còn phân phó chuyện tồi tệ như thế bắt chúng ta làm." Tào Quốc Hưng bực tức nói.
"Đây là lệnh của cấp trên, muốn chúng ta làm gì thì phải làm đó, suy nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?" Nói đến việc này, trong lòng của Từ Hoài An cũng cảm thấy không thoài mái.
"Ta đây không phải là cảm thấy không đáng thay đại ca sao. Binh lính là do chúng ta chiêu mộ, nhưng lại không cho chúng ta luyện."
"Làm chuyện của ngươi đi, chuyện của đại ca khi nào thì đến phiên ngươi quan tâm hả?"
Thiệu Hàm Dung nghe hai người cãi vả, không nói một câu.
(Phần 2).
Đồng Nhị gia hoàn toàn không biết thủ hạ của hắn đang bất bình thay hắn. Hắn lúc này đang đánh ngựa chạy trên đường, suy nghĩ nên mua những thứ gì về cho Dương Nghi. Vốn là ngày đó định cùng nàng đi dạo, kết quả binh doanh lại đột nhiên xảy ra chuyện, hắn chỉ đành phải quay trở về xử lý. Nhớ tới dáng vẻ bĩu môi bất mãn của nàng lúc ấy, Đồng Nhị gia bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Biết nàng luôn thích ăn chút quà vặt, hắn quyết định đi Tam Vị Trai cho mua vài món điểm tâm.
Lúc Đồng Nhị gia về thì mặt trời đã dần hạ xuống phía tây, tiểu nha đầu đang đứng chờ ngoài cửa nhìn thấy chủ tử nhà mình trở lại, rối rít hành lễ.
"Lão gia ——"
"Lão gia ——"
"Ừ." Đồng Nhị gia khẽ gật đầu: "Phu nhân ở trong phòng à?"
"Dạ, phu nhân đang dùng thiện." Vừa trả lời, nha đầu vừa vội vén rèm lên cho hắn.
Nghe động tĩnh phía ngoài, Dương Nghi không để ý đến bữa cơm đang ăn dở, lập tức đứng lên nghênh đón: "Gia, sao hôm nay chàng về sớm vậy?"
Đồng Nhị gia cau mày nhìn món ăn trên bàn.
"Xuân Tuyết, cho người mang những thứ này xuống đi, thay món mới lên." Dương Nghi quay đầu lại, phân phó Xuân Tuyết.
"Không cần, mang bát đũa đến cho ta." Nhị gia ngồi xuống.
Xuân Tuyết khó xử nhìn Dương Nghi, Dương Nghi cười cười: "Cứ theo ý gia mà làm, đi mang thêm bát đũa lên đây."
Ăn liền mấy đũa thức ăn, chân mày Nhị gia ngày càng cau chặt, cuối cùng không nhịn được hạ đũa xuống, trầm mặt nói: "Phòng bếp bên kia là chuyện gì xảy ra? Tất cả đều là thức ăn chay thì thôi, sao còn làm mặn như vậy, lúc ta không có mặt họ cũng thất lễ với nàng vậy sao?"
Bọn hạ nhân đang đứng một bên nghe thế, rối rít quỳ xuống đất.
"Gia, không liên quan đến bọn họ." Dương Nghi cười cười, vỗ vỗ mu bàn tay hắn trấn an, sau đó nói với các nô tài đang quỳ trên mặt đất: "Các ngươi đều đứng lên đi, dọn các món ăn trên bàn xuống, nói phòng bếp làm mấy món Nhị gia thích ăn, nhanh lên."
Bọn hạ nhân ngẩng đầu nhìn Nhị gia một cái, thấy hắn không phản đối, lúc này mới từ từ đứng lên, bắt đầu nhanh nhẹn dọn dẹp bàn, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài.
"Gia, chuyện là như vầy ——" Dương Nghi ngồi lên đùi Đồng Nhị gia, nói nguyên do cho hắn.
Trước khi tới Khâm Châu, nàng đã về nhà mẹ đẻ một chuyến, bảo Đông Mai mang ngân phiếu 50 lượng lén đi đến nhà Lưu Nhị Cẩu. Nhưng cũng không phải chỉ đơn thuần đi cứu giúp bọn họ, mà là đi dùng lợi dụ Kiều thị, muốn từ miệng nàng ta moi ra bí quyết sinh con trai.
Liên tục sinh bốn đứa con trai, nếu nói là tất cả đều là ngoài ý muốn, sợ cũng thật quá trùng hợp. Dương Nghi cũng không tin, phải biết, phần lớn trùng hợp đều là do bàn tay con người nhúng vào.
Có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, đưa 50 lượng qua đó, dù miệng Kiều thị có chặt hơn đi nữa cũng sẽ phải mở ra. Quả nhiên, Kiều thị lên tiếng.
Đối với chuyện dùng lợi dụ Kiều thị này, Dương Nghi không cảm thấy có lỗi gì, mình có thể cố gắng để được vật mình muốn, tại sao cứ phải trông cậy vào ông trời? Hơn nữa bọn họ, hai bên cũng chỉ là theo như nhu cầu thôi, Kiều thị cần bạc, nàng cần bí quyết trong tay Kiều thị.
Lúc Dương Nghi nghe cách Đông Mai mang về, cảm thấy rất ngoài ý muốn. Chỉ đơn giản như thế thôi sao? Lúc ấy nàng bảo Đông Mai giữ miệng, không được để phương pháp truyền ra ngoài. Yêu cầu của phương pháp này không khó, chính là từ lúc muốn có con, thức ăn hai phu thê dùng không giống nhau, nữ nhân ăn mặn một chút, tốt nhất là ăn chay lấy dưa muối làm chủ, cũng có thể ăn nhiều rau xà lách. Nam nhân thì nhất định phải ăn tốt hơn nữ nhân, thích hợp nhất là nhiều rau hẹ. Chờ sau khi xác định mang thai, nữ nhân có thể ăn nhiều loại thức ăn có dinh dưỡng để bù lại.
Sau khi biết phương pháp này, nàng liền bắt đầu thử, cũng không định nói cho Nhị gia, nhưng hôm nay đã bị bắt gặp, thì không cần che giấu nữa, bèn nói rõ ngọn ngành.
Nghe xong, thanh âm của Đồng Nhị gia có chút khàn khàn, hắn nhìn nữ nhân đã gầy đi mấy phần trong ngực, hồi lâu mới nói: "Mặc kệ nàng sinh nam hay sinh nữ, ta đều sẽ không ghét bỏ." Nói thật, thai đầu là nam hay nữ, hắn cũng không để ý, đều là con của hắn, hắn sẽ hết lòng yêu thương bọn chúng.
"Thiếp biết chàng không để ý, nhưng chúng ta cũng phải nghĩ cho lão phu nhân đang ở Thông Châu xa xôi chứ? Bà mong có thể bồng cháu cũng gần mười năm rồi, đã có biện pháp, tại sao không thử một chút? Lại nói, nếu thai đầu chúng ta có thể sinh được một tiểu tử béo mập, ngày sau thiếp cũng không cần phải lo lắng thai tiếp theo là nam hay nữ nữa." Thai đầu là nữ nhi có lẽ không mấy quan trọng, nhưng thai thứ hai thứ ba nếu vẫn là nữ thì sao? Không có con trai kế thừa hương hỏa, đỉnh môn lập hộ, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng nam nhân, ít ai có thể rộng rãi đến mức không có con trai cũng chấp nhận.
Nàng tin tưởng tình cảm Nhị gia dành cho nàng, cũng tin tưởng những lời hắn nói lúc này đều phát ra từ nội tâm. Nhưng ai có thể bảo đảm đến lúc việc này thật sự xảy ra, hắn sẽ không khó chịu. Nàng quyết sẽ không để cho mình lâm vào tình cảnh đó, hơn nữa nàng cũng không muốn hắn khó chịu.
Thấy nàng kiên trì như vậy, Nhị gia trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Vất vả cho nàng rồi."
Dương Nghi lắc đầu một cái: "So với gia ở bên ngoài khổ cực, chút khổ này của thiếp không đáng là gì, cũng chỉ là hạn chế viêc ăn uống mà thôi."
Lại nói bên này, sau khi hai vị đại nương phòng bếp biết việc xảy ra ở trong phòng, cả kinh thất sắc, lại nhận được phân phó của Nhị phu nhân, hận không thể lấy ra một rương bản lĩnh, để cho Nhị gia biết bảo đao của họ chưa già.
Buổi tối, Dương Nghi nói lại chuyện xảy ra trong yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai của tiểu công tử Lâm gia cho Đồng Nhị gia nghe, cuối cùng, lo lắng hỏi: "Gia, thiếp làm như vậy, có thể gây thêm phiền toái cho chàng không?"
Nhị gia lơ đễnh nói: "Thêm phiền toái gì chứ, làm cũng làm rồi, có việc xảy ra, gia sẽ chịu trách nhiệm thay nàng."
Người ta còn kém chưa có chỉ vào mũi mắng, dù cho nha đầu có thể nhịn, hắn cũng không nỡ để nàng chịu uất ức. Để nương tử phải vì hắn mà ủy khuất cầu toàn, đó là do hắn không có bản lĩnh. Nếu thật xảy ra chuyện gì, để cho bọn họ nhằm về hắn là được.
Lại nói bên này, sau khi Vương Thiến Vân cầu kiến bị cự tuyệt, cũng không làm ầm ĩ, mang theo một bụng suy nghĩ trở về tiểu viện của mình.
Nàng trầm tư hồi lâu, từ dưới gối lấy ra một ít tiền, đưa cho tiểu nha hoàn: "Hương Nhi, hơn hai mươi đồng này ngươi cầm đi, đến tiền thính hỏi thăm một chút, hôm nay đã xảy ra chuyện gì." Sáng sớm, phu nhân còn đối xử thân thiết với nàng, sao chỉ chớp mắt nói thay đổi liền thay đổi? Lúc trước, dù có mệt mỏi thế nào, nàng cầu kiến thì hơn phân nửa phu nhân cũng sẽ cho nàng vào, nói đôi câu mới đuổi đi. Hôm nay trên mặt nha đầu truyền lời rõ ràng mang theo không kiên nhẫn, như vậy có thể đoán, nhất định là phu nhân không muốn gặp nàng, những nha hoàn kia mới dám càn rỡ như thế. Trong này nhất định đã xảy ra chuyện gì mà nàng không biết, hơn nữa còn bất lợi với nàng. Nghĩ như vậy, lòng của Vương Thiến Vân liền trầm xuống, không dễ dàng gì nàng mới đi tới địa vị như hôm nay, nàng cũng muốn biết rốt cuộc ai muốn gây khó dễ cho nàng, nghĩ như vậy, trong mắt Vương Thiến Vân lóe qua một tia sáng lạnh.
Chuyện trong đại sảnh hôm nay nhiều người biết, nên cũng không phải là bí mật gì, tiểu nha hoàn Vương Thiến Vân phái đi rất nhanh liền nghe được tin tức mình muốn.
Tiểu nha hoàn lo sợ nói xong, len lén liếc Vương Thiến Vân một cái, thấy mặt Vương Thiến Vân trầm như nước, trong lòng cảm thấy Vương di nương thật là đáng thương, đang êm đẹp lại bị Tri Phủ phu nhân dùng làm công cụ phát tác, thật là vô tội mà.
Vương Thiến Vân trầm mặt nghe xong, sau khi đuổi tiểu nha đầu ra, mới thả lỏng quả đám nãy giờ vẫn nắm chặt, chỉ thấy móng tay thật dài hằn sâu vào lòng bàn tay thành một dâu vết đáng sợ, ắt hẳn là do vừa rồi nàng dùng sức quá mức, nhưng Vương Thiến Vân lại giống như không cảm thấy đau đớn gì, cũng không đi xử lý.
"Dương Nghi ——" nàng ta cắn răng thốt lên hai chữ này.
Thật là oan gia, trước kia không hợp nhau, Vương Thiến Vân đã luôn cảm thấy Dương Nghi là một "tai tinh", đặc biệt khắc nàng ta! Ở Vân Châu cũng vậy, mỗi lần nương hoặc muội muội nàng chống lại Dương Nghi, đều không có kết cục tốt. Hôm nay đến Khâm Châu, còn âm hồn bất tán! Vương Thiến Vân vừa nghĩ tới cục diện khó khăn lắm nàng ta mới tạo ra được, hôm nay lại bị hai câu của Dương Nghi đánh tan không còn một mống, càng nghĩ càng cảm thấy "nộ hỏa công tâm".
Nàng tự thấy mình không có gì kém Dương Nghi, nhưng cảnh ngộ giữa hai người lại cách nhau quá nhiều. Dương Nghi tốt số, hôm nay đã là Chính ngũ phẩm Đồng Tri phu nhân, mà nàng vẫn như cũ chỉ là một thị thiếp. Nàng không hiểu, Dương Nghi đã có nhân duyên tốt như vậy rồi, vì sao nàng ta còn muốn gây khó dễ cho mình.
Càng nghĩ càng giận, Vương Thiến Vân nhào lên giường, cầm lấy gối đầu cấu xé phát tiết, mới có chút vơi bớt.
"Dương Nghi, Vương Thiến Vân ta không đội trời chung với ngươi!"
Vương Thiến Vân cũng không phải là loại người không có đầu óc, lúc này nàng không có cách gì đối phó với Dương Nghi, nhưng cái nàng có là kiên nhẫn, một ngày nào đó, cơ hội đến nàng sẽ cho nàng ta một bài học trọn đời khó quên . Nàng cũng không tin, vận số của Dương Nghi sẽ cứ tốt mãi!
Vương Thiến Vân chỉ thấy Dương Nghi phá hư việc của nàng, nhưng lại không thử nghĩ xem, nếu không phải bởi vì Đồng gia, Lâm phu nhân sao có thể cho nàng ta vài phần kính trọng? Nếu không phải bởi vì Đồng gia, sợ rằng lúc nàng ta sinh nở, Lâm phu nhân đã cho "giữ con bỏ mẹ" rồi, làm gì cho nàng ta có cơ hội "nhảy lên". Chỉ có thể nói, thành cũng chết mà bại cũng chết. Chuyện trước kia ở Đồng phủ, vừa là ưu điểm lại vừa là tổn thương đối với nàng ta.
Hơn nữa, Vương Thiến Vân hận Dương Nghi như vậy, có thể nói, hận ý đối với Dương Nghi còn vượt qua người dùng nàng ta làm bè gây sự, Bùi phu nhân. Đây đúng là vô lý, nhưng sự thật như thế, nguyên nhân không thể thiếu phần ghen tỵ giận chó đánh mèo cùng không cam lòng. . .
Danh sách chương