Edit: Fuly.
"Đại nương, đại nương, không xong rồi." Dương Nghi xông thẳng một đường từ cửa chính đến nội viện, thở hồng hộc nói.
"Hốt ha hốt hoảng như vậy, còn ra thể thống gì?! Bình thường ta dạy con thế nào, gặp chuyện không được hoảng hốt, nếu thật đã xảy ra, con sợ hãi cũng chẳng có ích gì, ngược lại phải bình tĩnh suy nghĩ, không chừng còn có cơ may cải biến. Còn có, bình thường, khi nói chuyện nhất định phải chậm rãi, hấp tấp như vậy, một chút khí độ cũng không có." Vưu đại nương dạy dỗ nàng một hơi dài.
Dương Nghi vội ổn định lại thần sắc, đợi Vưu đại nương hài lòng rồi mới lên tiếng: "Đại nương, Nhị gia bị thương."
"Cái gì? !" Lúc này đến phiên Vưu đại nương không giữ nổi bình tĩnh "Chuyện khi nào, làm sao con biết?"
"Vừa rồi ở đại sảnh, có người trong quân doanh đến."
Dương Nghi mới vừa nói xong, liền thấy Thanh thúc dẫn một vị tướng lãnh mặc nhung trang, rất uy nghi tới đây.
Thanh thúc giới thiệu: "Vị này là Triển Đô Ti, cũng là biểu ca của Nhị gia, Triển Đô Ti, vị này là nhũ mẫu của Nhị gia."
"Người là nhũ mẫu của Khoát Nhiên?" Sau khi thấy Vưu đại nương gật đầu, Triển Hoành Đào nói tiếp: "Ta cũng không nhiều lời nữa, tối hôm qua đại quân Đột Quyết phái thích khách xâm nhập, Nhị gia các ngươi vì cứu Tổng Binh Đại Nhân, thân trúng ba tên, trong đó một mũi tên trúng chỗ nguy hiểm, quân y đang chữa trị. Ta biết trong nhà hắn có một lọ Kim Sang Dược, rất hữu dụng với vết thương, đây đúng là thứ đang cần, không biết lọ thuốc kia ở đâu?"
"Để ta đi lấy ." Thanh thúc nói xong, xoay người bước đến thư phòng.
"Bây giờ Nhị gia thế nào rồi?" Vưu đại nương vội hỏi.
"Trước khi ta tới đây, vẫn chưa tỉnh lại."
"Không được, lão nô phải thấy hắn bình an mới có thể an tâm. Triển đại nhân, khi ngài trở về có thể mang lão nô theo được không?"
"Chuyện này —— doanh trại là nơi trọng địa ——"
"Ta bảo đảm sẽ không đi lung tung."
Không phải là vấn đề này.
"Để Dương nha đầu đi đi, bà cũng đã có tuổi, đến đó cũng chẳng giúp được gì? Không chừng Nhị gia chưa khỏe lại bà đã ngã bệnh rồi." Không bao lâu sau, Thanh thúc trở lại, cầm trong tay một chiếc bình tinh xảo, giao cho Triển Hoành Đào. Triển Hoành Đào nhận lấy, cẩn thận cất đi.
"Không nhìn thấy hắn, sao ta có thể yên tâm? Huống chi ta cũng không đến mức vô dụng như vậy." Vưu đại nương nói xong, quýnh lên, lại ho khan vài tiếng.
"Nhìn xem, vài ngày trước bà còn đang cảm phong hàn mà, đừng nên làm Nhị gia lo lắng thêm mới phải."
Vưu đại nương vẫn đang ho, không phản bác được, huống chi chuyện này liên quan đến Đồng Nhị gia, Vưu đại nương không thể không thỏa hiệp, nói với Dương Nghi đang đứng sau vỗ lưng giúp bà: "Con —— đi ——, chăm sóc Nhị gia ——cho tốt."
"Đại nương yên tâm, con nhất định sẽ tận tâm chăm sóc tốt cho Nhị gia ."
"Nhanh thu dọn y phục đi." Thanh thúc nói với Dương Nghi.
Dương Nghi nhìn về phía Triển Hoành Đào.
Triển Hoành Đào nhìn quanh một vòng, hình như hắn còn chưa đồng ý mà? Thôi thôi, tối hôm qua thương vong khá nhiều, quân y sợ là không đủ sức ứng phó, có một người tay chân nhanh nhẹn chăm sóc biểu đệ cũng tốt. Vì vậy vội nói với Dương Nghi: "Nhanh lên."
Dương Nghi không biết cưỡi ngựa, không thể làm gì khác là ngồi chung ngựa với Triển Hoành Đào, nhưng vì Dương Nghi vẫn đang còn nhỏ, vóc người cũng không cao, nên không có ảnh hưởng gì.
Một đường xốc nảy vội vàng, khoảng hai khắc sau, đến cửa chính doanh trại Vân Châu.
Triển Hoành Đào dẫn Dương Nghi đi thẳng đến trước lều của Đồng Khoát Nhiên, quân y vẫn còn đang chữa trị, hắn vội đưa lọ thuốc vào.
Hai người đứng đợi ở bên ngoài ước chừng hơn hai chung trà, quân y mới mang vẻ mặt mệt mỏi đi ra.
"Lâm quân y, Đồng Thiên tổng sao rồi?"
"Không tốt lắm, tên đã rút ra, máu cũng ngừng rồi, nhưng hình như Đồng thiên tổng không có ý muốn sống." Quân y bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chuyện này —— sao lại như vậy?" Biểu đệ này, cho tới bây giờ luôn là một người rất kiên cường, những lời này của quân y thật khiến hắn thật khó có thể chấp nhận.
"Các người vào xem một chút đi, nhưng đừng ở quá lâu. Còn nữa, tối nay có thể bệnh nhân sẽ phát sốt, nhớ chú ý giúp ngài ấy hạ nhiệt, đừng để nóng quá sẽ ảnh hưởng tới não." Dặn dò xong, quân y liền đi.
Triển Hoành Đào vào thăm Đồng Nhị gia một lúc, dặn dò Dương Nghi chăm sóc thật tốt cho hắn xong, liền vội vàng đi xử lý công vụ.
Đồng Nhị gia sắc mặt tái nhợt nằm ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, không còn vẻ hồng hào tinh anh thường ngày. Má trái có một khối băng trắng, Dương Nghi không hề biết má trái của Nhị gia bị một đao sâu tới tận xương. Tuy Lâm quân y đã khử trùng và bôi thuốc rồi, nhưng dù ngày sau có lành, cũng không tránh khỏi lưu lại sẹo.
Dương Nghi tỉ mỉ vắt một chiếc khăn mặt ướt, đắp lên trán Đồng Khoát Nhiên.
Đến trưa, Nhị gia vẫn còn hôn mê, có mấy tướng sĩ thường ngày thân thiết đến thăm hắn.
Tổng Binh Đại Nhân đã lên tiếng, bảo quân y dùng thuốc tốt nhất chữa trị cho Đồng thiên tổng, nhưng Đồng thiên tổng vẫn chưa tỉnh lại.
Gần tối thì Triển Hoành Đào cùng các trưởng bối của Triển gia đều tới, nói chuyện với Nhị gia một lúc lâu, ngụ ý đều hi vọng hắn có thể tỉnh lại.
Đến tối, quả nhiên Nhị gia phát sốt. Dương Nghi đút thuốc cho hắn xong, rồi cởi hết y phục, chỉ chừa lại quần lót, cầm khăn lông ướt lau sạch toàn thân cho Đồng Khoát Nhiên, giúp hắn hạ nhiệt.
Có Dương Nghi tận tâm chăm sóc, cơn sốt trên người Nhị gia dần dần tản đi, ấm xuống nhưng vẫn không ổn định, thân thể dần dần lạnh lẽo, hơi thở cũng chậm lại.
Dương Nghi nhớ tới lời quân y nói, xem ra, quả nhiên Nhị gia không có ý muốn sống nữa.
Dương Nghi là người đã chết qua một lần, nhớ tới quá khứ trước kia của Nhị gia, đối với suy nghĩ của ngài ấy, Dương Nghi cũng có thể mơ hồ hiểu được.
Bởi vì Nhị gia mang bát tự sát thê, một đường lận đận, nếu nói ngài ấy không thèm để ý, sợ đến chính Nhị gia cũng không thể tin nổi. Nghĩ thử xem, Nhị gia cũng đã 23 rồi. Nếu mọi việc đều suôn sẻ, sợ rằng con trai cũng đã có thể đi mua xì dầu. Đáng tiếc, hôm nay, đừng nói đến con, ngay cả thê tử cũng còn không có. Về phía người thân, trừ nương ngài ấy ra, còn có một đại ca không quá thân cận. Bởi vì lúc Nhị gia sinh ra, con trai đại ca ngài đã được một tuổi, cộng thêm Đồng Uẩn Nhiên thường làm quan ở ngoài, tình cảm của hai huynh đệ không thể xem là thân thiết. Gặp chuyện như vậy, người có thể để ngài ấy nhớ thương cũng không nhiều lắm, mà lão phu nhân tuổi đã gần 60, vốn nên an hưởng tuổi già, nhưng giờ lại vì chuyện chung thân đại sự của ngài ấy mà 'lao tâm khổ tứ'.
Nửa đêm tỉnh dậy, có khi ngẫm lại, chẳng bằng chết đi, khỏi phải lo nghĩ gì nữa, tránh liên luỵ đến người thân. Loại ý niệm tiêu cực này, cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua khi cảm thấy bất lực mà thôi. Nhưng một khi thân thể con người bị suy yếu, những suy nghĩ tiêu cực được đè nén trước kia sẽ nhân cơ hội mà 'nổi dậy', khiến cho người ta chẳng còn ý chí muốn sống.
Những thứ này, là do Dương Nghi suy đoán. Bát tự gì đó, chỉ là một khái niệm mơ hồ, tin thì có, không tin thì không, nàng cảm thấy chẳng đáng để tâm.
Nhị gia đã trải qua nhiều khó khăn cùng bất công như vậy, nhưng vẫn không một chút oán thán, thật khiến người ta bất ngờ. Thiết nghĩ, lấy thế lực của hai nhà Đồng - Triển cùng năng lực của bản thân ngài ấy, nếu coi trọng khuê tú nhà nào, chỉ cần không phải hoàng thân quốc thích, không phải tiểu thư nhà quá có thế lực, thì sao không cưới được ai. Nhưng ngài ấy tình nguyện độc thân đến nay, chứ không muốn gieo họa cho những cô nương khác, như vậy có thể thấy được ý chí kiên định cùng hiền hậu nơi Nhị gia rồi.
Nghĩ đến đây, Dương Nghi đột nhiên cảm thấy đau lòng, đau lòng thay ngài ấy. Hốc mắt đỏ lên, từng giọt lệ trong suốt, nóng hổi, tí tách rơi lên mu bàn tay Đồng Khoát Nhiên, càng nghĩ, nước mắt càng không kìm nén được.
"Nhị gia, ngài là người tốt, người tốt không nên chết sớm ."
Nhị gia là một trưởng bối tốt, mua kẹo cho nàng, còn bảo Vưu đại nương dạy nàng quản lý sổ sách. Mặc dù những chuyện làm vì nàng không nhiều lắm, nhưng là người đối tốt với nàng ngoài phụ thân và nương mà không hề có mục đích, không vọng tưởng nhận lại hồi báo gì từ nàng, hoàn toàn khác hẳn Đồng Văn Nóc.
Dương Nghi càng nghĩ càng không muốn, đôi tay bắt lấy cánh tay tráng kiện của hắn lắc lắc.
Còn có một chuyện rất quan trọng, nếu như Nhị gia đi rồi, nàng cùng mấy người Vưu đại nương cũng không có kết cục tốt, có thể trở về Đồng phủ là nhẹ, còn không thì bọn họ phải chôn theo.
"Nhị gia, đại nương đang ở nhà trong mong ngài tỉnh lại đấy."
"Nhị gia, nghĩ đến lão phu nhân đang ở Thông Châu đi, nếu người mất như vậy, chắc chắn lão phu nhân sẽ rất đau lòng."
. . . . . .
Đột nhiên, ngón tay Đồng Nhị gia bỗng nhúc nhích, đáng tiếc Dương Nghi không phát hiện.
"Nhị gia, ngài tỉnh lại đi, ngài tỉnh lại ta sẽ làm cho ngài bánh quy xốp gạo nếp. Đây là ta món ta mới học được đó, đại nương nói ngài thích ăn món này nhất mà."
"Tiểu nha đầu, đừng khóc."
Dương Nghi đang khóc đến thương tâm chợt ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Nhị gia, ngài tỉnh rồi?"
Nhị gia yên lặng nhìn nàng, đôi mắt ướt đẫm, mi đẹp khẽ chớp, những giọt lệ theo đó chảy xuống, càng làm nổi bật da thịt nhẵn nhụi trắng hơn tuyết, cánh mũi ửng đỏ, trong giọng nói còn mang theo tiếng nấc nghẹn, ắt hẳn đã khóc rất nhiều.
"Ừ."
Dương Nghi khẽ nấc một cái, ngừng khóc, cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, thấy đôi môi khô ráp của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Nhị gia, ngài muốn uống nước không?"
"Ừ."
Dương Nghi đứng dậy đi rót ly trà, rồi ngồi xuống giường hẹp, tỉ mỉ giúp hắn uống.
Nhưng ánh mắt Nhị gia vẫn nhìn nàng, không chớp, trong lòng Dương Nghi hơi lúng túng, Nhị gia đây là sao vậy? Ước chừng là thấy nàng hơi thiếu tự nhiên, Đồng Nhị gia cúi mắt, che đi ánh nhìn như muốn tìm tòi kia.
"Lão Nhị!"
Vừa rồi Dương Nghi có động tĩnh lớn như vậy, những binh sĩ canh gác bên ngoài không thể nào không biết, thoạt nghe đều cho rằng Đồng thiên tổng không qua khỏi, bọn họ nào dám chậm trễ, lập tức chạy đi thông báo.
Người xông tới trước tiên là Nhị cữu cữu Triển Hồng Phi, kế tiếp, mấy người khác cũng lục tục tiến vào. Không bao lâu sau, trong căn lều rộng rãi đứng đầy tám chín người, những người này không phải là thân thích thì là huynh đệ vào sinh ra tử với Đồng Nhị gia, Dương Nghi bị chen đến một góc nhỏ phía trong.
Vốn là, bọn họ nghe tin tức nói tình trạng Đồng Nhị gia không được tốt lắm, có thể không qua khỏi. Nhưng bây giờ, thấy người đã tỉnh, đương nhiên không thể tránh được một trận 'gà bay chó sủa'.
"Được lắm tiểu tử, dọa người khác rất vui đúng không? Ngươi chờ đó cho ta , chờ ngươi khỏe lên rồi, ta không đánh gục ngươi thì không phải là ta."
Nhị gia quét mắt nhìn hắn từ trên xuống một cái, khinh miệt nói: "Chỉ bằng ngươi?"
Mặc dù bị thương, nhưng bản lãnh khi dễ người khác của Nhị gia cũng không giảm đi nửa phần.
"Hắn không đủ sức, vậy thêm ta thì sao!?" Triển Hoành Đào đứng ở một bên, lành lạnh nói.
"Thêm ta nữa."
"Còn có ta!"
. . . . . .
Khóe miệng Nhị gia co giật ——
"Đại nương, đại nương, không xong rồi." Dương Nghi xông thẳng một đường từ cửa chính đến nội viện, thở hồng hộc nói.
"Hốt ha hốt hoảng như vậy, còn ra thể thống gì?! Bình thường ta dạy con thế nào, gặp chuyện không được hoảng hốt, nếu thật đã xảy ra, con sợ hãi cũng chẳng có ích gì, ngược lại phải bình tĩnh suy nghĩ, không chừng còn có cơ may cải biến. Còn có, bình thường, khi nói chuyện nhất định phải chậm rãi, hấp tấp như vậy, một chút khí độ cũng không có." Vưu đại nương dạy dỗ nàng một hơi dài.
Dương Nghi vội ổn định lại thần sắc, đợi Vưu đại nương hài lòng rồi mới lên tiếng: "Đại nương, Nhị gia bị thương."
"Cái gì? !" Lúc này đến phiên Vưu đại nương không giữ nổi bình tĩnh "Chuyện khi nào, làm sao con biết?"
"Vừa rồi ở đại sảnh, có người trong quân doanh đến."
Dương Nghi mới vừa nói xong, liền thấy Thanh thúc dẫn một vị tướng lãnh mặc nhung trang, rất uy nghi tới đây.
Thanh thúc giới thiệu: "Vị này là Triển Đô Ti, cũng là biểu ca của Nhị gia, Triển Đô Ti, vị này là nhũ mẫu của Nhị gia."
"Người là nhũ mẫu của Khoát Nhiên?" Sau khi thấy Vưu đại nương gật đầu, Triển Hoành Đào nói tiếp: "Ta cũng không nhiều lời nữa, tối hôm qua đại quân Đột Quyết phái thích khách xâm nhập, Nhị gia các ngươi vì cứu Tổng Binh Đại Nhân, thân trúng ba tên, trong đó một mũi tên trúng chỗ nguy hiểm, quân y đang chữa trị. Ta biết trong nhà hắn có một lọ Kim Sang Dược, rất hữu dụng với vết thương, đây đúng là thứ đang cần, không biết lọ thuốc kia ở đâu?"
"Để ta đi lấy ." Thanh thúc nói xong, xoay người bước đến thư phòng.
"Bây giờ Nhị gia thế nào rồi?" Vưu đại nương vội hỏi.
"Trước khi ta tới đây, vẫn chưa tỉnh lại."
"Không được, lão nô phải thấy hắn bình an mới có thể an tâm. Triển đại nhân, khi ngài trở về có thể mang lão nô theo được không?"
"Chuyện này —— doanh trại là nơi trọng địa ——"
"Ta bảo đảm sẽ không đi lung tung."
Không phải là vấn đề này.
"Để Dương nha đầu đi đi, bà cũng đã có tuổi, đến đó cũng chẳng giúp được gì? Không chừng Nhị gia chưa khỏe lại bà đã ngã bệnh rồi." Không bao lâu sau, Thanh thúc trở lại, cầm trong tay một chiếc bình tinh xảo, giao cho Triển Hoành Đào. Triển Hoành Đào nhận lấy, cẩn thận cất đi.
"Không nhìn thấy hắn, sao ta có thể yên tâm? Huống chi ta cũng không đến mức vô dụng như vậy." Vưu đại nương nói xong, quýnh lên, lại ho khan vài tiếng.
"Nhìn xem, vài ngày trước bà còn đang cảm phong hàn mà, đừng nên làm Nhị gia lo lắng thêm mới phải."
Vưu đại nương vẫn đang ho, không phản bác được, huống chi chuyện này liên quan đến Đồng Nhị gia, Vưu đại nương không thể không thỏa hiệp, nói với Dương Nghi đang đứng sau vỗ lưng giúp bà: "Con —— đi ——, chăm sóc Nhị gia ——cho tốt."
"Đại nương yên tâm, con nhất định sẽ tận tâm chăm sóc tốt cho Nhị gia ."
"Nhanh thu dọn y phục đi." Thanh thúc nói với Dương Nghi.
Dương Nghi nhìn về phía Triển Hoành Đào.
Triển Hoành Đào nhìn quanh một vòng, hình như hắn còn chưa đồng ý mà? Thôi thôi, tối hôm qua thương vong khá nhiều, quân y sợ là không đủ sức ứng phó, có một người tay chân nhanh nhẹn chăm sóc biểu đệ cũng tốt. Vì vậy vội nói với Dương Nghi: "Nhanh lên."
Dương Nghi không biết cưỡi ngựa, không thể làm gì khác là ngồi chung ngựa với Triển Hoành Đào, nhưng vì Dương Nghi vẫn đang còn nhỏ, vóc người cũng không cao, nên không có ảnh hưởng gì.
Một đường xốc nảy vội vàng, khoảng hai khắc sau, đến cửa chính doanh trại Vân Châu.
Triển Hoành Đào dẫn Dương Nghi đi thẳng đến trước lều của Đồng Khoát Nhiên, quân y vẫn còn đang chữa trị, hắn vội đưa lọ thuốc vào.
Hai người đứng đợi ở bên ngoài ước chừng hơn hai chung trà, quân y mới mang vẻ mặt mệt mỏi đi ra.
"Lâm quân y, Đồng Thiên tổng sao rồi?"
"Không tốt lắm, tên đã rút ra, máu cũng ngừng rồi, nhưng hình như Đồng thiên tổng không có ý muốn sống." Quân y bất đắc dĩ lắc đầu.
"Chuyện này —— sao lại như vậy?" Biểu đệ này, cho tới bây giờ luôn là một người rất kiên cường, những lời này của quân y thật khiến hắn thật khó có thể chấp nhận.
"Các người vào xem một chút đi, nhưng đừng ở quá lâu. Còn nữa, tối nay có thể bệnh nhân sẽ phát sốt, nhớ chú ý giúp ngài ấy hạ nhiệt, đừng để nóng quá sẽ ảnh hưởng tới não." Dặn dò xong, quân y liền đi.
Triển Hoành Đào vào thăm Đồng Nhị gia một lúc, dặn dò Dương Nghi chăm sóc thật tốt cho hắn xong, liền vội vàng đi xử lý công vụ.
Đồng Nhị gia sắc mặt tái nhợt nằm ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt, không còn vẻ hồng hào tinh anh thường ngày. Má trái có một khối băng trắng, Dương Nghi không hề biết má trái của Nhị gia bị một đao sâu tới tận xương. Tuy Lâm quân y đã khử trùng và bôi thuốc rồi, nhưng dù ngày sau có lành, cũng không tránh khỏi lưu lại sẹo.
Dương Nghi tỉ mỉ vắt một chiếc khăn mặt ướt, đắp lên trán Đồng Khoát Nhiên.
Đến trưa, Nhị gia vẫn còn hôn mê, có mấy tướng sĩ thường ngày thân thiết đến thăm hắn.
Tổng Binh Đại Nhân đã lên tiếng, bảo quân y dùng thuốc tốt nhất chữa trị cho Đồng thiên tổng, nhưng Đồng thiên tổng vẫn chưa tỉnh lại.
Gần tối thì Triển Hoành Đào cùng các trưởng bối của Triển gia đều tới, nói chuyện với Nhị gia một lúc lâu, ngụ ý đều hi vọng hắn có thể tỉnh lại.
Đến tối, quả nhiên Nhị gia phát sốt. Dương Nghi đút thuốc cho hắn xong, rồi cởi hết y phục, chỉ chừa lại quần lót, cầm khăn lông ướt lau sạch toàn thân cho Đồng Khoát Nhiên, giúp hắn hạ nhiệt.
Có Dương Nghi tận tâm chăm sóc, cơn sốt trên người Nhị gia dần dần tản đi, ấm xuống nhưng vẫn không ổn định, thân thể dần dần lạnh lẽo, hơi thở cũng chậm lại.
Dương Nghi nhớ tới lời quân y nói, xem ra, quả nhiên Nhị gia không có ý muốn sống nữa.
Dương Nghi là người đã chết qua một lần, nhớ tới quá khứ trước kia của Nhị gia, đối với suy nghĩ của ngài ấy, Dương Nghi cũng có thể mơ hồ hiểu được.
Bởi vì Nhị gia mang bát tự sát thê, một đường lận đận, nếu nói ngài ấy không thèm để ý, sợ đến chính Nhị gia cũng không thể tin nổi. Nghĩ thử xem, Nhị gia cũng đã 23 rồi. Nếu mọi việc đều suôn sẻ, sợ rằng con trai cũng đã có thể đi mua xì dầu. Đáng tiếc, hôm nay, đừng nói đến con, ngay cả thê tử cũng còn không có. Về phía người thân, trừ nương ngài ấy ra, còn có một đại ca không quá thân cận. Bởi vì lúc Nhị gia sinh ra, con trai đại ca ngài đã được một tuổi, cộng thêm Đồng Uẩn Nhiên thường làm quan ở ngoài, tình cảm của hai huynh đệ không thể xem là thân thiết. Gặp chuyện như vậy, người có thể để ngài ấy nhớ thương cũng không nhiều lắm, mà lão phu nhân tuổi đã gần 60, vốn nên an hưởng tuổi già, nhưng giờ lại vì chuyện chung thân đại sự của ngài ấy mà 'lao tâm khổ tứ'.
Nửa đêm tỉnh dậy, có khi ngẫm lại, chẳng bằng chết đi, khỏi phải lo nghĩ gì nữa, tránh liên luỵ đến người thân. Loại ý niệm tiêu cực này, cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua khi cảm thấy bất lực mà thôi. Nhưng một khi thân thể con người bị suy yếu, những suy nghĩ tiêu cực được đè nén trước kia sẽ nhân cơ hội mà 'nổi dậy', khiến cho người ta chẳng còn ý chí muốn sống.
Những thứ này, là do Dương Nghi suy đoán. Bát tự gì đó, chỉ là một khái niệm mơ hồ, tin thì có, không tin thì không, nàng cảm thấy chẳng đáng để tâm.
Nhị gia đã trải qua nhiều khó khăn cùng bất công như vậy, nhưng vẫn không một chút oán thán, thật khiến người ta bất ngờ. Thiết nghĩ, lấy thế lực của hai nhà Đồng - Triển cùng năng lực của bản thân ngài ấy, nếu coi trọng khuê tú nhà nào, chỉ cần không phải hoàng thân quốc thích, không phải tiểu thư nhà quá có thế lực, thì sao không cưới được ai. Nhưng ngài ấy tình nguyện độc thân đến nay, chứ không muốn gieo họa cho những cô nương khác, như vậy có thể thấy được ý chí kiên định cùng hiền hậu nơi Nhị gia rồi.
Nghĩ đến đây, Dương Nghi đột nhiên cảm thấy đau lòng, đau lòng thay ngài ấy. Hốc mắt đỏ lên, từng giọt lệ trong suốt, nóng hổi, tí tách rơi lên mu bàn tay Đồng Khoát Nhiên, càng nghĩ, nước mắt càng không kìm nén được.
"Nhị gia, ngài là người tốt, người tốt không nên chết sớm ."
Nhị gia là một trưởng bối tốt, mua kẹo cho nàng, còn bảo Vưu đại nương dạy nàng quản lý sổ sách. Mặc dù những chuyện làm vì nàng không nhiều lắm, nhưng là người đối tốt với nàng ngoài phụ thân và nương mà không hề có mục đích, không vọng tưởng nhận lại hồi báo gì từ nàng, hoàn toàn khác hẳn Đồng Văn Nóc.
Dương Nghi càng nghĩ càng không muốn, đôi tay bắt lấy cánh tay tráng kiện của hắn lắc lắc.
Còn có một chuyện rất quan trọng, nếu như Nhị gia đi rồi, nàng cùng mấy người Vưu đại nương cũng không có kết cục tốt, có thể trở về Đồng phủ là nhẹ, còn không thì bọn họ phải chôn theo.
"Nhị gia, đại nương đang ở nhà trong mong ngài tỉnh lại đấy."
"Nhị gia, nghĩ đến lão phu nhân đang ở Thông Châu đi, nếu người mất như vậy, chắc chắn lão phu nhân sẽ rất đau lòng."
. . . . . .
Đột nhiên, ngón tay Đồng Nhị gia bỗng nhúc nhích, đáng tiếc Dương Nghi không phát hiện.
"Nhị gia, ngài tỉnh lại đi, ngài tỉnh lại ta sẽ làm cho ngài bánh quy xốp gạo nếp. Đây là ta món ta mới học được đó, đại nương nói ngài thích ăn món này nhất mà."
"Tiểu nha đầu, đừng khóc."
Dương Nghi đang khóc đến thương tâm chợt ngẩng đầu, chớp chớp mắt: "Nhị gia, ngài tỉnh rồi?"
Nhị gia yên lặng nhìn nàng, đôi mắt ướt đẫm, mi đẹp khẽ chớp, những giọt lệ theo đó chảy xuống, càng làm nổi bật da thịt nhẵn nhụi trắng hơn tuyết, cánh mũi ửng đỏ, trong giọng nói còn mang theo tiếng nấc nghẹn, ắt hẳn đã khóc rất nhiều.
"Ừ."
Dương Nghi khẽ nấc một cái, ngừng khóc, cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, thấy đôi môi khô ráp của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Nhị gia, ngài muốn uống nước không?"
"Ừ."
Dương Nghi đứng dậy đi rót ly trà, rồi ngồi xuống giường hẹp, tỉ mỉ giúp hắn uống.
Nhưng ánh mắt Nhị gia vẫn nhìn nàng, không chớp, trong lòng Dương Nghi hơi lúng túng, Nhị gia đây là sao vậy? Ước chừng là thấy nàng hơi thiếu tự nhiên, Đồng Nhị gia cúi mắt, che đi ánh nhìn như muốn tìm tòi kia.
"Lão Nhị!"
Vừa rồi Dương Nghi có động tĩnh lớn như vậy, những binh sĩ canh gác bên ngoài không thể nào không biết, thoạt nghe đều cho rằng Đồng thiên tổng không qua khỏi, bọn họ nào dám chậm trễ, lập tức chạy đi thông báo.
Người xông tới trước tiên là Nhị cữu cữu Triển Hồng Phi, kế tiếp, mấy người khác cũng lục tục tiến vào. Không bao lâu sau, trong căn lều rộng rãi đứng đầy tám chín người, những người này không phải là thân thích thì là huynh đệ vào sinh ra tử với Đồng Nhị gia, Dương Nghi bị chen đến một góc nhỏ phía trong.
Vốn là, bọn họ nghe tin tức nói tình trạng Đồng Nhị gia không được tốt lắm, có thể không qua khỏi. Nhưng bây giờ, thấy người đã tỉnh, đương nhiên không thể tránh được một trận 'gà bay chó sủa'.
"Được lắm tiểu tử, dọa người khác rất vui đúng không? Ngươi chờ đó cho ta , chờ ngươi khỏe lên rồi, ta không đánh gục ngươi thì không phải là ta."
Nhị gia quét mắt nhìn hắn từ trên xuống một cái, khinh miệt nói: "Chỉ bằng ngươi?"
Mặc dù bị thương, nhưng bản lãnh khi dễ người khác của Nhị gia cũng không giảm đi nửa phần.
"Hắn không đủ sức, vậy thêm ta thì sao!?" Triển Hoành Đào đứng ở một bên, lành lạnh nói.
"Thêm ta nữa."
"Còn có ta!"
. . . . . .
Khóe miệng Nhị gia co giật ——
Danh sách chương