Lần đầu Chân Bảo đi xem phim, cũng là lần đầu nhìn thấy một người mặc chiếc váy xanh lộng lẫy, chân đi giày thủy tinh như vậy.

Và lần đầu cô thấy được, có người trong rạp phim. Hôn nhau.

Hàng trước là ghế tình nhân, vừa mới bắt đầu nam sinh đã đưa tay ôm vai nữ sinh, sau đó tới gần nữ sinh, Chân Bảo thật lòng xin lỗi vì đã nhìn lén, nhưng kết quả hai người càng ngày càng lại gần... Rồi hôn nhau!

Chân Bảo vội vàng cúi đầu.

Không khí mập mờ lan tỏa, Phó Minh Thời ngồi gác chân, trên mặt nhàn nhạt, trong lòng không giữ nổi bình tĩnh.

Bộ phim kết thúc, trời đã điểm tối, gió đêm mát rượi, lướt qua mặt vô cùng thoải mái.

“Phim hay chứ?” Ngồi vào chỗ lái, Phó Minh Thời nhìn cô hỏi.

Chân Bảo gật đầu.

Phó Minh Thời cười, “Chờ cô thi xong, tôi sẽ đưa cô đi nữa.”

Chân Bảo mệt mỏi, che mặt ngáp, cô có thói quen ngủ sớm, do tháng này sắp thi, nên trễ nhất đến 10 giờ mới đi ngủ.

Phó Minh Thời bật một bài hát êm dịu.

Chân Bảo dựa vào ghế, nghe một lúc đã chìm vào giấc ngủ.

Một giờ sau, Maybach dừng trước biệt thự, Phó Minh Thời tháo dây thắt ra, nghiêng đầu nhìn cô.

Ghế ngồi dựa vào thoải mái, Chân Bảo ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh. Suốt một tháng qua, cô đã nỗ lực để học tập, nằm mơ đều nghĩ đến bài thi, chỉ có tối nay khi xem phim mới thật sự thanh tĩnh lại, cả người thư giãn, ngủ say hơn bình thường.

Phó Minh Thời ngồi trong xe chừng ba phút, sau vòng qua bên cạnh, đưa tay về phía ghế của Chân Bảo, một tay nâng chân, cẩn thận bế cô ra. Quay vào nhà, thấy ánh đèn phòng khách chói mắt, Phó Minh Thời nhìn Chân Bảo trong lòng ngực, thấp giọng dặn vú Vương: “Tắt đèn giúp cháu với ạ.”

Vú Vương nghe từ ông Phó biết hai người sắp đính hôn, ban đầu còn cho rằng Phó Minh Thời bị ông nội cưỡng chế, cam tâm tình nguyện mà nghe theo, gần cả một tháng cũng chẳng xuất hiện mấy, nhưng vừa rồi Phó Minh Thời cẩn thận bế Chân Bảo xuống xe, ôm như bảo bối của mình, cuối cùng vú Vương đã hiểu ra chàng trai Phó tổng trẻ tuổi này là thật lòng.

Bà chạy đi tắt đèn, chỉ chừa lại một bóng sáng.

Lúc này, Phó Minh Thời mới ôm Chân Bảo đi vào, vững vàng bước lên cầu thang, thẳng một đường lên tầng ba. Phòng ngủ của Chân Bảo ngay sát anh, Phó Minh Thời dùng vai đẩy cửa vào, bên ngoài ánh đèn đường chiếu vào, trong phòng ngủ bài trí rất gọn gàng. Phó Minh Thời bước từ từ tới trước giường, cúi người, cố gắng thận trọng hết mức đặt cô xuống.

Cơ thể chạm phải sự mềm mại của chiếc giường, Chân Bảo hừ một tiếng thoải mái, xong lại chuyển mình một cái, chân trái duỗi thẳng, chân phải gác lên, tướng ngủ vô cùng ngang ngược. Phó Minh Thời bật cười, đứng ở mép giường lẳng lặng nhìn cô, nhìn rồi lại nhìn, bỗng nhớ đến lúc ở rạp chiếu phim, đôi tình nhân hàng trước hết sức nhiệt tình. Mà hôn nhau.

Phó Minh Thời đột nhiên nghĩ đến nụ hôn. Một nụ hôn đầy kích động.

Trước khi gặp Chân Bảo, anh chưa bao giờ có cảm giác thế này.

Chẳng qua Phó Minh Thời giỏi che giấu, với lại cô sắp thi vào đại học rồi, nên trước đó, anh không muốn cô phải phân tâm.

Giúp cô kéo rèm cửa sổ, Phó Minh Thời lặng yên không một tiếng động mà rời phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

~

Chân Bảo ngủ nướng lâu hơn thường ngày, đến 10 giờ trưa mới tỉnh dậy.

Dụi mắt, nhìn phòng ngủ quen thuộc, Chân Bảo chỉ nhớ tối hôm qua đi xem phim xong là lên xe của Phó Minh Thời, còn đoạn sau thì không nhớ gì cả. Mơ hồ một hồi, Chân Bảo thức dậy đi tắm, thay một bộ quần áo tay ngắn khác, tinh thần sảng khoái bước xuống lầu, thấy vú Vương đang chọc ghẹo Hắc Đản.

“Dậy rồi sao, vú tính lên gọi con đấy.” Vú Vương cười chào hỏi.

“Phó tổng đâu ạ?” Chân Bảo nghi ngờ nhìn về bên ngoài biệt thự.

“Phó tổng đến công ty rồi, nói buổi chiềusẽ về đón con.”

Người đã đi rồi sao, Chân Bảo sờ đầu, ánh mắt mơ màng. Vú Vương đoán được cô đang suy nghĩ, không kịp chờ đã thay Phó tổng nói: “Dạo này con học hành mệt mỏi, tối qua ngủ ở trên xe, Phó tổng không muốn gọi con dậy, nên đã bế con lên lầu đó, còn dặn vú tắt đèn phòng khách, sợ ánh đèn nhức mắt làm không thoải mái.”

Nơi Chân Bảo ở, không kìm được nhìn về phía cầu thang, từ tầng một đến tầng ba, cao như vậy, Phó Minh Thời lại...

Làm sao cô không hề có ấn tượng gì nhỉ? Còn ngủ như chết, thật là mất mặt.

Ngồi ăn cơm trưa một hồi, sau khi ăn xong, Chân Bảo và vú Vương cùng nhau kiểm tra đồ đạc để ngày mai bước vào kì thi đại học, kiểm tra vô cùng chính xác. Kì thi lớn thế này, vẫn khiến cô hơi lo lắng, đọc sách cũng không đọc nổi, Chân Bảo dứt khoát xuống lầu dắt Hắc Đản đi dạo, thuận tiện nhìn qua bảy con ngỗng ở sau hàng rào tre hậu viện.

Hơn ba giờ chiều, Phó Minh Thời tới đón cô, biệt thự cách chỗ thi khá xa, nên Phó Minh Thời đã thuê ở khách sạn gần ngay chỗ thi.

“Đồ mang đủ rồi chứ?” Phó Minh Thời cả người âu phục đứng bên cạnh xe, một tay lấy túi, nhìn hành lý trong tay Chân Bảo mà hỏi.

Chân Bảo bị anh làm cho khẩn trương, vú Vương khuyên cô kiểm tra lại một lần nữa, cô liền mở túi hành lý ra xác nhận.

Đồ đã đầy đủ, Phó Minh Thời xốc hành lý ra sau xe, để cô lên xe trước.

Không khí sắp thi quá áp lực, Chân Bảo quên hỏi luôn chuyện tối hôm qua.

Phó Minh Thời không nói nhiều, lái xe đến Khách sạn, Phó Minh Thời chỉ một người đàn ông mặc âu phục màu đen ở bên ngoài. hỏi cô: “Còn nhớ không?”

Chân Bảo nhìn theo tầm mắt của anh, một cái đã nhận ra, là tài xế hồi đầu đi cùng Phó Minh Thời vào trong thôn tìm cô đây mà.

“Cậu ta họ Lý, là vệ sĩ của ông nội, ba ngày tới cậu ta sẽ phụ trách chăm sóc cô, nếu cô cần gì, có thể nói với cậu ấy, muốn ra khỏi phòngnhất định phải gọi điện cho cậu ta trước, để cậu ấy lên tầng đón cô.” Thấy Chân Bảo không hỏi gì, Phó Minh Thời chỉ vào khách sạn, nơi phụ huynh học sinh không ngừng ra vào, “Khách sạn ở đầy, đều là phụ huynh của thí sinh, không ổn định đâu, dễ gây va chạm lắm đấy.”

Chân Bảo đã hiểu.

“Ở đây có thể có người biết tôi, nên giờ tôi không xuống được, khi nào cô thi xong ngày đầu, tôi sẽ lại tới đón cô.” Phó Minh Thời lại nói.

Chân Bảo gật đầu, “Vậy tôi đi trước đây?”

Phó Minh Thời nhìn cô, đột nhiên có chút lo âu, muốn khích lệ cô thoải mái lên, lại lo lắng biến thành áp lực.

“Có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi nhé.” Phó Minh Thời giúp cô đẩy cửa xe, lúc lui về, thầm nói bên tai cô.

Hô hấp ấm áp của anh thổi vào tai cô, bỗng tim Chân Bảo khó hiểu mà đập nhanh hơn, ừ một tiếng đại khái, rồi lập tức xuống xe.

Phó Minh Thời nhìn về phía kính chiếu hậu, đến khi Chân Bảo theo vệ sĩ vào khách sạn, anh mới chậm rãi lái đi.

~

Phòng Chân Bảo vô cùng sang trọng, cô đi loanh quanh một vòng, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, cầm xấp tài liệu học ra ôn bài, ngày mai thi ngữ văn, tùy ý học thuộc qua phần thơ, chắc có lẽ viết lên được chỗ đề bài.

Học thơ xong, đến giờ ăn tối, sau khi ăn xong lại nằm trên giường tiếp tục đọc sách.

Nhanh chóng trôi qua, đã nhận được tin nhắn của Phó Minh Thời, hỏi cô đã ngủ chưa.

Chân Bảo: Ngủ ngay đây.

Thật sự bỏ sách qua một bên, rồi tắt đèn nằm xuống.

Phó Minh Thời không tin, nhưng cũng không vạch trần ra, lên mạng tìm hình gửi cho cô, có tấm là ảnh một quả hành tây + hai quả trứng gà.

Đây là những hình vẽ trên đường phố được tải trên mạng, nhưng Chân Bảo lần đầu tiên nhìn, đã bị chọc cười ra tiếng, trả lời anh: 150 đồngnhé?

Phó Minh Thời nhìn qua hình đầu, thấy xung quanh một con vịt, có bốn quả trứng vịt.

Chân Bảo cười đến đau bụng, trả lời lại anh: Ha ha ha.

Phó Minh Thời cười theo: Đi ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.

Chân Bảo: Ừ, ngủ ngon.

Lướt xem tin nhắn giữa hai người lần nữa, rồi Chân Bảo tắt máy, ngủ một giấc bình yên.

Ngày thi văn, toán đến chiều đã kết thúc, Chân Bảo được vệ sĩ Lý đưa về khách sạn. Trở lại phòng, Chân Bảo lấy giấy bút ra, tính lại mấy bài mà cô không chắc chắn, có hai bài thì một bài đã sai đáp án, mặt Chân Bảo như đưa đám, nằm trên giường một hồi, sau cầm bài vật lý ra xem, chuẩn bị ngày mai chiến đấu.

Buổi tối Phó Minh Thời gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Chân Bảo sớm hơn một tiếng so với ngày hôm qua, nhưng Chân Bảo đã đi ngủ sớm.

Sáng thi vật lý, chiều thi tiếng anh.

Chân Bảo thuộc từ vựng rất nhiều, ngữ pháp nắm rất vững, luận văn vô cùng tốt, nhưng nghe thì cô không được tốt, hơn nữa chỉ có một cơ hội để nghe, nên làm xong cũng không cách nào để kiểm lại. Đành nộp bài trước, Chân Bảo nhẩm đếm thấy mình không xác định được bài nghe là gì, càng nghĩ càng bốc hỏa.

Nộp bài xong, trên đường ra ngoài, nghe các thí sinh dò đáp án với nhau, mấy câu cô không chắc hình như đều là đáp án sai. Tâm tình Chân Bảo càng thay đổi, quên mất Phó Minh Thời có nói hôm nay sẽ đến đón cô, ra khỏi trường, theo thói quen tìm bóng dáng của vệ sĩ Lý.

“Chân Bảo.” Bên trái có người kêu cô.

Chân Bảo xoay người, thiếu chút nữa đụng vào người đó, ngẩng đầu nhìn lên, là Phó Minh Thời, cả người âu phục màu đen, to cao ngất ngây, hệt như chàng vệ sĩ đẹp trai.

Hai ngày không gặp, Phó Minh Thời thấy cô như gầy đi, sắc mặt cũng kém, nhìn mày cô nhíu lại, cuối cùng đã biết có lẽ thi không được tốt.

“Buổi tối muốn ăn gì không?” Phó Minh Thời tự nhiên đặt lên vai cô, đưa người qua chỗ khác.

Thí sinh sắp ra, phụ huynh dần tập trung lại gần, người đến người đi vô cùng chật chội, Chân Bảo nghĩ Phó Minh Thời chỉ muốn che chở cô khỏi đụng người, như ngày hôm qua vệ sĩ Lý cũng kéo cô đi vậy, liền ngoan ngoãn cho anh ôm vai, buồn bã nói: “Ăn gì cũng được.”

Thi không tốt, cô không có khẩu vị.

“Vậy chúng ta đi ăn xiên nướng.” Nghe giọng nói bình bình của cô, Phó Minh Thời nhẹ nhàng bóp vai cô.

Chân Bảo mím môi, anh nói gì cũng không khiến cô thèm ăn đâu.

“Ăn xong đến trung tâm nhé.” Phó Minh Thời cố gắng muốn làm chuyện cô thích.

Lần trước Chân Bảo mua rất nhiều quần áo, thấy mình không cần phải mua gì nữa.

Nhưng lần này Phó Minh Thời đưa cô đến cửa hàng sang trọng, Chân Bảo cái gì cũng chẳng biết, nhìn qua một chiếc túi xách thấy đẹp mắt, sau len lén ngó giá cả của nhãn hiệu, đếm ra năm con số, nhất thời ngẩn ra, quá mắc, một cái túi thôi mà còn đắt hơn máy vi tính?

“Thích cái này sao?” Phó Minh Thời cầm chiếc túi xách màu hồng lên, dù cảm thấy hơi ngây thơ trẻ con, nhưng phối hợp với cô rất đẹp.

“Không muốn...” Chân Bảo đoạt lấy túi xách, đẩy anh đi ra ngoài, quá mắc, không thể mua được.

“Tôi có tiền mà.” Phó Minh Thời níu tay cô lại, ánh mắt cười nhìn cô.

“Có tiền cũng không thể lãng phí thế này.” Chân Bảo tiếp tục dùng sức đẩy ra ngoài.

“Có tiền nhiều, không tiêu cũng sẽ mất giá.” Phó Minh Thời nắm chặt bàn tay bé nhỏ của cô, gọi nhân viên tới.

Chân Bảo không lay chuyển được anh, nhưng lúc Phó Minh Thời đưa túi xách cho cô, cô vẫn không thèm lấy, đi một mình ra trước. Phó Minh Thời đành phải cầm túi xách, một người đàn ông âu phục chỉnh tề, lại cầm một chiếc túi xách màu hồng tinh xảo, làm thu hút bao nhiêu con mắt nhìn..

Chân Bảo dần dần nhận ra, vội vàng đoạt lấy túi xách.

Phó Minh Thời còn muốn mua cho cô thứ khác, nhưng Chân Bảo bị giá cả nơi đây hù dọa, giữ vững lập trường không chịu đi, một đường xuống thẳng thang máy. Khi lên xe, Chân Bảo lật qua lật lại xem túi xách trong tay, cô không ngừng nghĩ, “Sao mắc thế này? Rõ ràng một lần mua mà phải tốn...”

“Nói cảm giác hiện giờ với tôi được không, cô thích cái này chứ?” Phó Minh Thời giúp cô thắt dây an toàn, cười hỏi.

Chân Bảo không cách nào từ chối.

Phó Minh Thời nhìn đôi môi hồng hồng của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Thi không tốt, mua một chiếc túi yêu thích, sau này, đừng buồn nữa được chừ?”

Chân Bảo chớp mắt, hóa ra anh mua túi xách mắc tiền cho cô như vậy, chỉ là vì muốn dỗ cô vui vẻ?

“Tôi thích nhìn cô cười.” Cô ngẩng đầu nhìn lên, Phó Minh Thời đã cho xe chạy, mắt nhìn về phía trước, gò má bình tĩnh.

Chân Bảo yên lặng thu tầm mắt.

Không biết là bởi cái túi xách này, hay là câu nói của anh, mà cô giống như, không còn quan tâm đến phần thi nghe thất bại nữa.

P.s: Nghỉ Tết vui vẻ nhé các cậu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện