Amis sầm mặt đi đến phòng huấn luyện, lũ bạn xung quanh dường như cũng bị áp suất thấp mà Amis phát ra ảnh hưởng, ăn nói cẩn thận hơn. Amis cần xả giận, hung hăng xả giận, hắn thậm chí muốn khiếu nại với nhà trường: thiết bị của phòng huấn luyện tại sao không có chức năng lựa chọn hình người hoặc khuôn mặt theo ý muốn, nếu là khuôn mặt đáng ghét kia, hắn tuyệt đối sẽ vô cùng vui sướng phát động trăm phần trăm nhiệt tình và tiềm lực, phá cái hình nhân đáng chết kia ra thành trăm mảnh! Có hai nữ sinh cười nói đi qua bên người đám Amis, các nàng phát ra tiếng cười như lục lạc, phảng phất như ngay cả không khí cũng bốc lên bong bóng màu hồng phấn. Đây là chuyện rất bình thường, hôm nay là ngày thứ hai của lễ hội Học viện Hoàng gia, được gọi là Lễ hạ thân bạc, chính là thời điểm tốt nhất trong năm để các nam nữ sinh xúc tiến tình cảm —— Mọi người có thể tỏ tình vào ngày này, hoặc tế nhị hơn, chọn một cái ống khóa màu bạc đưa cho đối phương, để bày tỏ tình cảm của mình đối với đối phương, nếu nhận được một chiếc chìa khóa vàng vào ngày thứ tư của lễ hội học viện, hai người sẽ có thể tay trong tay tham gia vũ hội hóa trang vào ngày thứ bảy. Cho nên ở ngày này, các nữ sinh sẽ hứng thú bàn luận xem phải làm thế nào gửi cái ống khóa trong tay đi, hoặc ngượng ngùng đợi chờ tình cảm mà những người khác gửi tới. Đại bộ phận nam sinh sẽ trực tiếp hơn, họ sẽ tự mình tìm tới thiếu nữ trong lòng để thổ lộ, không thành công thì sau này cũng không cần phải hối tiếc.

Tiếng cười sung sướng ngượng ngùng của hai nữ sinh mới vừa đi qua không ảnh hưởng đến tâm tình Amis, nhưng khiến mặt hắn càng thêm xanh mét chính là một cái tên vô tình bay qua lúc các nàng nói chuyện.

Behemoth!

Behemoth, Behemoth, Behemoth…! Amis hung hăng cắn cái tên này, giống như cái tên này mang theo máu và thịt, bị hắn nhai nát nuốt vào.

Được rồi, những chuyện xui xẻo này phải bắt đầu tính từ một tuần trước. Học viện Hoàng gia khai giảng vào tháng bảy, sau đó các tân học sinh bắt đầu huấn luyện quân sự. Nói chung, thời điểm tốt nhất để kiểm tra trình độ của tân học sinh chính là giữa ba tinh chuyển huấn luyện quân sự đó, các tân học sinh trong lúc huấn luyện sẽ bị ép phải xuất ra toàn bộ tiềm lực. Amis từng tìm đọc tất cả tài liệu về Behemoth, trong huấn luyện, thiếu niên tóc xám mắt xám kia biểu hiện… khá là tệ, rất nhiều trị số đều không đạt tiêu chuẩn, thể năng thậm chí không đạt yêu cầu. Amis nhìn qua báo cáo, trên đó lộ đầy mùi mỉa mai —— Hey! Cái thứ này mà cũng vào Học viện Hoàng gia cho được, không phải nói đùa chứ, bạn nhỏ? Cái duy nhất nhìn được của thằng đó chính là khuôn mặt, Học viện Hoàng gia mở hệ nghệ thuật từ hồi nào vậy hả —— Nhưng chính là, một kẻ bị đánh giá thấp, thậm chí bị coi thường như vậy, sau khi trở về từ kỳ nghỉ lại tạo nên kỳ tích: y gom No.1 của tất cả các niên cấp hệ vũ trang lại đạp dưới lòng bàn chân!

Học viện Hoàng gia có bảy niên cấp, niên cấp của nó không phải phân chia theo tuổi, mà là căn cứ trên học thức và thành tích —— nếu kỹ năng và học thức không đủ để lên niên cấp kế tiếp, thì cứ chết già ở niên cấp này hoặc nghỉ học luôn đi! Mọi niên cấp đều có một No.1, giống như đại diện của cả niên cấp, ngồi trên vị trí đó không cần có năng lực quản lý như thành viên của hội học sinh, chỉ cần là kẻ mạnh nhất trong học phần của niên cấp đó, như vậy sẽ không bao giờ rơi xuống từ vị trí kia, được hưởng quyền lợi của No.1. Nhưng, tân học sinh năm nhất tên Behemoth kia, lại có thể đánh bại No.1 lợi hại nhất mỗi niên cấp? —— Ông trời ơi, đây thật sự là một thế giới điên khùng!

Cả Học viện Hoàng gia nháy mắt sôi sùng sục, Behemoth triệt để bùng cháy, tên y xuất hiện trên bảng tuyên dương, còn được đặt ở vị trí rất cao.

Amis là No.1 của niên cấp năm Học viện Hoàng gia, đương nhiên cũng bị Behemoth đánh ngã —— Trên thực tế, đối với chuyện này, No.1 niên cấp càng cao thì càng xấu mặt, bởi vì bọn họ bị một thằng có thể gọi là oắn con đánh thắng. Nhưng Amis căn bản không dùng câu “Phía trên còn hai thằng càng nhục mặt hơn mình” để tự an ủi làm dịu tâm tình, hắn đã triệt để căm hận đối phương trong nháy mắt bị Behemoth đánh úp xuống sàn.

Amis biết cái thằng luôn lộ ra nụ cười vô tội sáng rỡ kia rốt cuộc ác độc tới bao nhiêu. Ở phút thi đấu thứ năm, Amis vốn đã thua, hắn muốn nhận thua, nhưng thiết giáp của hắn phát ra thông báo hệ thống đã bị phá hỏng, cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn “ngã dưới đất đếm ngược mười giây đồng hồ không dậy nổi thì thua” đến khi kết thúc thi đấu. Nhưng mỗi khi hắn sắp ngã xuống, đối phương lại luôn có thể lợi dụng đủ loại kỹ xảo làm hắn “ngoan cường” đứng dậy, sau đó tiếp nhận trận đánh đấm như bão táp mà đối phương dành tặng cho hắn —— không không không, đó không thể gọi là đánh đấm, đó phải gọi là tàn phá. Amis căn bản không dám nhớ lại xem mình làm sao vượt qua được một tiếng kia, lần đánh cuối cùng là nhắm vào dạ dày hắn, đối phương luôn tìm đến những chỗ có thể khiến hắn vô cùng khó chịu mà tàn phá. Sau đó hắn rốt cuộc được buông tha, Amis toại nguyện ngã xuống đất, sau đó cả mặt xoạt một cái xanh lét, lại lập tức trở nên trắng bệch. Thân dưới hắn, vừa vặn đụng trúng một vật sắc nhọn nhô lên dưới đất —— Amis không chắc mình có bị đục ra một cái lỗ hay không. Lúc được đưa đến phòng y tế, cái cuối cùng mà con mắt gần như trắng dã của Amis trông thấy, chính là Behemoth đứng phía sau nhân viên y tế, trên mặt lộ ra nụ cười thuần khiết vô tội, chớp chớp mắt như đùa dai với hắn.

Nó cố ý! Nó tuyệt đối là cố ý! Amis muốn gầm lên, hắn ép mình suy nghĩ xem rốt cuộc đã đắc tội với đối phương ở chỗ nào, được rồi, có lẽ trước khi thi đấu hắn có hơi khiêu khích thằng đó, ân cần thăm hỏi cha mẹ đối phương một cái, nhưng ai cũng biết mấy câu đó đều là lời rác rưởi, chỉ để giành lấy một chút ưu thế tâm lý trong thi đấu mà thôi, tưởng thật là thua —— Được rồi, thằng đó tưởng thật, sau đó hắn bị xử.

Mấy ngày kế tiếp, Amis đều trải qua trong phòng y tế, hắn nên biết ơn vì hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, thương tổn thế nào cũng có thể hoàn toàn khôi phục lại. Lúc Amis ra được đã là ngày đầu tiên của lễ hội học viện, phần biểu diễn của hắn trên lễ khai mạc bị cắt, thầy hắn dùng giọng điệu vui vẻ nói với hắn, Behemoth thay Amis lên sân khấu làm toàn trường kinh ngạc thế nào, khiến các nhân vật lớn cảm thấy chấn động ra sao.

Amis ngoài cười trong không cười tạm biệt thầy. Buổi chiều, bạn gái quen ba năm chia tay hắn. Sau đó, ngay lúc nãy, Amis nghe người khác nói, bạn gái cũ yêu dấu của hắn làm thế nào ngượng ngùng níu kéo, trao cho Behemoth một cái khóa bạc.

Tất cả những thứ này đều quá tồi tệ! Biến mẹ nó đi Behemoth! Biến mẹ nó đi phân chó!

Phẫn nộ bóp méo ánh mắt Amis, trong tầm nhìn vặn vẹo của hắn dường như thật sự xuất hiện khuôn mặt Behemoth. Amis hầu như gầm gừ lập tức tiến lên, lại đột nhiên ép mình ngừng bước.

Đó không phải Behemoth, nhưng là một người nam bộ dạng sáu phần giống Behemoth. Người nam kia mặc một thân áo choàng đen, khóe mắt là một nốt ruồi đỏ mê người, hai mắt không ngừng xoay chuyển khắp nơi, đó là biểu hiện cho cảm giác thiếu an toàn cực điểm, cả người hiện rõ một cảm giác yếu ớt xuyên thấu dưới ánh mặt trời.

Nei Bog không chỉ một lần cảm thấy ánh nắng quá rực rỡ, chiếu rọi làm mình có chút chóng mặt, thậm chí khiến hắn lạc đường. Học viện Hoàng gia rất lớn, quá lớn, đủ loại quần thể kiến trúc giống như được đúc chính xác từ một khuôn khiến người ta rất dễ nhầm đường, dù là Amis sống tám năm ở Học viện Hoàng gia cũng không thể không mang SGPS bên người, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, có thể làm một tòa kiến trúc biến mất hoặc chuyển đổi bất cứ lúc nào.

“Ngài có vẻ rất cần giúp đỡ!”

Nei Bog quay đầu, thấy mấy thanh niên đứng bên phải, vừa nói chính là thanh niên tóc nâu dẫn đầu, lộ ra nụ cười tương đối thân thiện với Nei Bog.

Nei Bog do dự một chút, vẫn quyết định tìm kiếm sự giúp đỡ, hắn không chắc trước khi trời tối có thể tìm thấy mục tiêu của mình hay không. “Tôi lạc đường, tôi lần đầu đến đây!”

Thanh niên tóc nâu lộ ra nụ cười thấu hiểu. “Tôi nghĩ tôi có thể giúp đỡ ngài, thưa ngài, ngài là tới tham gia lễ hội học viện sao?”

Lễ hội học viện của Học viện Hoàng gia tương đối nổi danh ở Norton, một tuần này, trong học viện luôn có thể trông thấy đủ loại du khách ghé thăm vì hâm mộ.

“Không, tôi là đến tìm người… Cậu biết Envy không?”

Amis ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt cho rằng mình đoán sai, có chút không cam lòng. “… Tôi không biết! Nhưng ngài trông rất giống một đàn em tôi quen biết, cậu ta là Behemoth!”

“!” Nei Bog đột ngột phản ứng được, vội vàng gật đầu. “Đúng, Behemoth, người tôi muốn tìm chính là Behemoth!”

Từ sau khi dùng tên Envy, thiếu niên tóc xám liền khá bất mãn khi Nei Bog gọi mình là “Behemoth”, luôn dùng ánh mắt ướt át kiểu cún con nói lên sự bất mãn của mình. Nei Bog không đủ can đảm trái nghịch thiếu niên, dần dần hắn cũng cảm thấy cái tên Behemoth này xa lạ.

Amis thở phào một hơi, tay lại xiết rất chặt.

“Tôi có lẽ biết cậu ta ở đâu, tôi có thể dẫn ngài đi!”

“Cám ơn!”

Amis xoay người thì thầm mấy câu với bạn, sau đó mang nụ cười nhiệt tình thân thiết quay lại, đi về phía Nei Bog.

“Thưa ngài, có thể hỏi một chút được không, ngài là gì của Behemoth vậy?”

“Tôi…” Nei Bog cào cào nốt ruồi đỏ ở khóe mắt, dường như đang che giấu một chút cảm xúc vô danh, lời hắn nói có phần đứt quãng, giọng nói rất mơ hồ, ba chữ cuối cùng càng mơ hồ đến mức nghe không rõ.

“Tôi là, phụ thân nó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện