Chúa nói: “Cho nên khi ngươi hối cải, nếu dứt khoát sửa chữa, ta cũng sẽ nhanh chóng giáng xuống chỗ ngươi, dùng kiếm trong miệng ta tấn công bọn họ.”
Lust đóng sách «Khải Huyền» (1) lại, âm thanh vật cứng phát ra bị bóng tối phóng đại lên vô số lần. Thanh niên tóc bạc cười quyến rũ, nhẹ giọng thì thầm, như lời thỏ thẻ cọ xát giữa tình nhân. “Nhân danh Cha phán xét, Cha nói, ngươi có tội!”Nơi này tràn ngập ánh sáng, sáng đến độ phảng phất như cả không gian cũng chỉ còn lại màu trắng. Hướng ba giờ là Lust đứng, hướng sáu giờ là Gluttony đứng, hướng chín giờ là Pride đứng, Envy đứng chính giữa, đang ngước đầu nhìn lên ngai vàng phía trước —— trên ngai vàng hướng mười hai giờ, Sloth một tay chống má đang khép hờ mắt, con ngươi đỏ tươi trống rỗng tựa như không nhìn cái gì vào đáy mắt. Ánh sáng từ bốn phương tám hướng đánh tới, cái bóng của các nguyên tội giương nanh múa vuốt kéo dài ra, vẽ nên một chữ thập ngược đen sẫm trên mặt đất, Envy đứng chính giữa chữ thập ngược —— đó là vị trí bị phán xét.
Envy bị các nguyên tội khác bao vây, cười ngây thơ trong sáng.
“Đúng vậy, ta có tội!”
“Như vậy, xin hãy kể ra tội của ngươi, ngươi có thời gian mười lăm phút tiến hành tự khai!” Pride đứng bên trái Envy, cầm một cây bút lực từ tạo hình bút lông ngỗng cổ điển tinh xảo, đang ghi chép gì đó trên màn hình ánh sáng hình dạng giấy da dê lơ lửng ở không trung.
“Đố kỵ!” Thiếu niên tóc xám cắm hai tay vào túi quần, mỉm cười. “Đó là nguyên tội của ta!”
“Ừm hửm?” Quản gia nhếch mày bảo người phạm tội nói cụ thể hơn một chút, bút lông ngỗng quét ra nét cong màu vàng trên màn hình ánh sáng hình giấy da dê bán trong suốt.
Envy bĩu môi, đọc lào lào đâu ra đó. “Sự yêu thích đối với vật sở hữu của mình biến chất, trở thành ghen ghét oán hận đối với người có được sự vật tốt hơn, ta có dục vọng nêu trên, phạm tội đố kỵ!”
Pride đợi chờ, thúc giục. “… Tiếp theo?”
“Là như vậy!”
“… Hết?” Bút lông ngỗng viết ra ký tự màu vàng dừng lại giữa không trung, quản gia tóc vàng đẩy đẩy mắt kính, cười híp mắt liếc thiếu niên chính giữa, sau đó quay đầu nhìn kẻ thống trị ngồi trên ngai vàng. “Kẻ hèn này cho rằng, có người chưa thật sự ý thức được sai lầm của hắn. Cần kẻ này nhắc nhở hắn một chút hay không?”
Tất cả các nguyên tội đều nhìn hướng lên theo lời Pride, nhịp thở Envy nặng nề, thiếu niên tuy vẫn ở đó cười vô tội, nhưng thân thể run nhẹ lại để lộ sự sợ hãi của y. Envy cắt lời Pride —— hoặc vì cắt lời mà Sloth sắp mở miệng nói ra, nhanh chóng biện bạch.
“Ta không có nói sai!” Envy quật cường nhìn lên Sloth trên cao. “Ta phạm tội đố kỵ! Ta đố kỵ bất cứ sự vật nào khác ta trong mắt papa, ta đố kỵ các ngươi, ta đố kỵ bất cứ thứ gì cướp đi sự chú ý của papa! Papa là của ta, là của ta!”
“Phạm tội không chỉ có một mình ta đâu!” Trên mặt nguyên tội đố kỵ là nụ cười rực rỡ, thiếu niên đứng ở chỗ giao giới của bóng các nguyên tội khác, giống như tất cả những cái bóng đều lan ra từ bóng tối dưới chân y. “Các ngươi đều đang đố kỵ, cho nên ta mới có thể sinh ra. Tại sao muốn mama chết trước mặt “hắn”? Chính là vì muốn cảnh cáo papa đáng thương của ta: Ngoại trừ chúng ta ra, ai cũng không thể vọng tưởng ngươi được, thế nên xin ngươi hãy tự giác cho một chút… Hah…”
“Sloth muốn có papa, Gluttony muốn ăn papa, Lust muốn ôm papa, Pride muốn khống chế papa, Envy —— ta, muốn độc chiếm papa. Papa đáng yêu như vậy lại chỉ có một mà thôi, chúng ta thích còn không kịp, sao có thể để những kẻ khác sẻ chia?”
“Các ngươi vẽ ra một vòng tròn, khiến độc chiếm và cùng hưởng đồng thời tồn tại —— nhưng chỉ một điểm chia sẻ thôi cũng sẽ khiến ta vặn vẹo vì đố kỵ, ta phá hủy nó, phá hủy quy tắc mà các ngươi định ra, ta không chấp nhận vì đây là tội mà ta phạm, dù nó cũng đến từ nguyên tội đố kỵ.” Thiếu niên tóc xám sắc mặt tái nhợt thoạt nhìn vừa đáng thương vừa quỷ dị. “Biết cảm giác đố kỵ khó chịu tới mức nào không? Trơ mắt nhìn papa yêu nhất không thèm nhìn ngươi một cái, lại đi yêu thương một sự vật khác hoàn toàn không liên quan, à há… Cái cảm giác hận không thể moi tim ra để cho nó đừng đau đớn và chua chát như vậy, cái cảm giác hận không thể xé nát tất cả những thứ cướp đi sự chú ý của papa, không kẻ nào có thể hiểu hơn ta cả.”
“Cho nên, ta xui khiến papa xa lánh các ngươi, ta muốn làm thế giới của papa chỉ có một mình ta, tất cả những thứ này đều là để thỏa mãn dục vọng không gì sánh được đó của ta.”
Dưới ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống, con ngươi màu xám của Envy giống như trong suốt, má lúm đồng tiền nhỏ xinh run rẩy.
“Đó chính là tội của ta!”
Cả không gian màu trắng đều yên tĩnh lại, sau đó bị tiếng bước chân “cốp cốp cốp” phá vỡ. Sloth đứng dậy từ trên ngai vàng, đạp lên bóng tối của chiếc bóng, từng bước đi xuống. Cái bóng chiếu xuống từ ngai vàng chính là đầu dài nhất của chữ thập ngược, vương giả hắc ám cứ theo con đường trải thành từ cái bóng đi tới trước người Envy như vậy. Sloth thong thả mà biếng nhác chớp chớp mắt, con ngươi màu đỏ sậm chiếu ra gương mặt tận lực bảo trì bình tĩnh của thiếu niên.
“Ngươi vượt giới hạn!”
Không phải hỏi, không phải hỏi lại, một câu tuyên bố bình thường như vậy đã bình thản lược bỏ tất cả những lời giải bày trước đó của Envy, trực tiếp định tội. Thiếu niên tóc xám mím môi, đứng trước áp lực mà thanh niên tóc đen vô tình mang đến, một chút ý nghĩ muốn giải thích lại cũng không thể nảy lên.
“Ta là Envy mà!” Thiếu niên cười run rẩy, cũng tuyên bố một câu. “Ta chính là đố kỵ trong bảy đại nguyên tội!”
Sloth trầm lặng khép hờ mắt, như đã ngủ say. Lust mở một cuốn sách khác trên tay: «Thần khúc – phần Địa Ngục» (2), hạ phán quyết cuối cùng.
“Nhân danh Cha phán quyết, ngươi tiếp nhận hình phạt!” Lust ngâm nga đọc, ánh mắt nhìn Envy không thể nói rõ là thương tiếc hay thông cảm. “Đố kỵ, răn đe sự đố kỵ —— phạt khâu mắt lại.”
“Hình phạt này, là như thế nào đây?” Pride tay phải đặt trên ngực trái hơi khom người, tư thái khiêm nhường hơi cúi đầu nêu lên vấn đề, giấu đi nụ cười có chút tàn bạo trên khóe môi. “Hình phạt khâu mắt lại —— “Em trai” thân ái, nào, mời ngươi lựa chọn, ngươi muốn từ nay về sau không thấy phụ thân đại nhân, hay từ nay về sau khiến phụ thân đại nhân không thấy ngươi nữa?”
Con ngươi màu xám của Envy đột nhiên thắt chặt, y biết “không thấy” kia tuyệt đối không chỉ đơn giản là không thấy mặt, mà là “không thấy” đích thực: “Khống chế năm giác quan” của Sloth tuyệt đối có thể biến phụ thân thành một “con ma” trong thế giới của y, hoặc biến y thành một “con ma” trong mắt phụ thân —— papa sẽ không thấy, không nghe, không cảm giác được y, y sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của papa.
Sao lại có thể… Trong mắt papa sao lại có thể không có mình được chứ, sao lại có thể không màng tới mình được chứ… Không thể chịu đựng, không thể chịu đựng, không thể chịu đựng —— nhưng ngược lại, từ nay về sau không thấy được papa nữa… Thật tàn nhẫn quá mà…
Pride hưởng thụ sắc mặt xám trắng của thiếu niên, từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ. Lust liếc Pride, lầm bầm một câu. “Quỷ súc!”
Envy có chút cầu xin nhìn Sloth, nhưng không được đáp lại —— kẻ thống trị tóc đen ngầm chấp nhận lời đề nghị của quản gia. Thế là Envy tuyệt vọng, thiếu niên tóc xám như cún con sắp bị bỏ rơi, bất lực thì thào. “Ta chọn cái trước…”
So với việc không thấy được papa mình thích nhất, xóa y khỏi thế giới của papa càng khiến y khó có thể chịu đựng hơn —— ngay từ đầu, lựa chọn của y đã được xác định, điều này do tính chất nguyên tội gọi là “đố kỵ” của y chủ đạo.
“Nah nah…” Gluttony vẫn im lặng ôm thỏ tím bất mãn hỏi. “Có thể cho Gluttony ăn Envy không nah…?” Cậu bé tóc tím rưng rưng sắp khóc, dùng sức ôm chặt con thỏ trong ngực, trong mắt to màu hổ phách toàn là nước mắt. “Nah nah, daddy không cần Gluttony sao? Có phải chỉ cần nuốt mất Envy, daddy sẽ thích Gluttony nah…”
Envy ngó đôi mắt dã thú khát khao của cậu bé, sau đó chằm chằm nhìn động tác của Sloth, cười ngây thơ. “Ta chết được sao?”
“… Ta sẽ không ngăn cản ngươi!” Sloth dường như liếc một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Envy, trong giọng nói thong thả tràn ngập biếng nhác cùng uể oải. “Ngươi biến mất cũng sẽ không có ảnh hưởng gì!”
Sẽ không có ảnh hưởng gì… Dù y bước lên dấu chân của mama, họ cũng sẽ khiến y ngay cả tư cách chết trước mặt papa, ảnh hưởng đến papa cũng không có, là như vậy sao.
Nụ cười nhìn như đơn thuần vô tội của Envy rốt cuộc tan vỡ, quyền trượng y có thể ỷ lại đã không còn nữa, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, y có đùa vặt thế nào cũng là vô dụng. Envy nhận mệnh nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi bị lưu đày. Ở lại khu thứ tư, không được bước ra nửa bước!”
Sloth chậm rãi đưa tay đặt lên trán Envy, lại không phải để vuốt ve dịu dàng.
“Từ nay về sau, ngươi không thể thấy phụ thân nữa! Đây là hình phạt của ngươi!”
Tác giả có chuyện muốn nói: Cha trong “Nhân danh Cha” của chương này đều chỉ Chúa nhìn xa.
Chân tướng của cuộc phán xét này chính là một màn cosplay Sloth là chánh án, Gluttony là bồi thẩm đoàn, Lust là thẩm phán, Pride là thư ký, Envy là bị cáo. ╮(╯╰)╭
“Không thấy” mà Sloth nói chính là hoàn toàn không cảm nhận được, không chỉ là nhìn không thấy, mà nói cũng không nghe, sờ cũng không tới, mùi cũng không ngửi được.
Thần khúc – phần Địa Ngục của Dante:
Răn đe sự kiêu ngạo —— phạt vác nặng
Răn đe sự đố kỵ —— phạt khâu mắt lại
Răn đe sự nổi giận —— phạt khói đen
Răn đe sự lười biếng —— phạt chạyRăn đe sự tham lam —— phạt nằm xuống
Răn đe sự tham ăn —— phạt đói khát
Răn đe sự *** dục —— phạt lửa thiêu
(1) Khải Huyền (hoặc Khải Thị) là cuốn sách cuối cùng của Kinh Thánh Tân Ước. Từ “Khải Huyền” do từ ghép Hy Lạp apokalupsis. “apo” nghĩa là lấy đi, cất đi “kalupsis” nghĩa là tấm màn che. Vậy Khải Huyền có nghĩa là vén màn cho thấy điều bí mật che khuất bên trong.
(2) Thần khúc (La divina commedia) là trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri (1265-1321), là một trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và thế giới. Tác phẩm được sáng tác trong thời gian Dante bị trục xuất khỏi quê hương Florence, được viết bằng tiếng Ý gồm 100 khổ thơ với 14.226 câu thơ, chia làm ba phần, mỗi phần bao gồm 33 khổ thơ: Địa ngục (Inferno), Luyện ngục (Purgatorio) và Thiên đường (Paradiso).
Lust đóng sách «Khải Huyền» (1) lại, âm thanh vật cứng phát ra bị bóng tối phóng đại lên vô số lần. Thanh niên tóc bạc cười quyến rũ, nhẹ giọng thì thầm, như lời thỏ thẻ cọ xát giữa tình nhân. “Nhân danh Cha phán xét, Cha nói, ngươi có tội!”Nơi này tràn ngập ánh sáng, sáng đến độ phảng phất như cả không gian cũng chỉ còn lại màu trắng. Hướng ba giờ là Lust đứng, hướng sáu giờ là Gluttony đứng, hướng chín giờ là Pride đứng, Envy đứng chính giữa, đang ngước đầu nhìn lên ngai vàng phía trước —— trên ngai vàng hướng mười hai giờ, Sloth một tay chống má đang khép hờ mắt, con ngươi đỏ tươi trống rỗng tựa như không nhìn cái gì vào đáy mắt. Ánh sáng từ bốn phương tám hướng đánh tới, cái bóng của các nguyên tội giương nanh múa vuốt kéo dài ra, vẽ nên một chữ thập ngược đen sẫm trên mặt đất, Envy đứng chính giữa chữ thập ngược —— đó là vị trí bị phán xét.
Envy bị các nguyên tội khác bao vây, cười ngây thơ trong sáng.
“Đúng vậy, ta có tội!”
“Như vậy, xin hãy kể ra tội của ngươi, ngươi có thời gian mười lăm phút tiến hành tự khai!” Pride đứng bên trái Envy, cầm một cây bút lực từ tạo hình bút lông ngỗng cổ điển tinh xảo, đang ghi chép gì đó trên màn hình ánh sáng hình dạng giấy da dê lơ lửng ở không trung.
“Đố kỵ!” Thiếu niên tóc xám cắm hai tay vào túi quần, mỉm cười. “Đó là nguyên tội của ta!”
“Ừm hửm?” Quản gia nhếch mày bảo người phạm tội nói cụ thể hơn một chút, bút lông ngỗng quét ra nét cong màu vàng trên màn hình ánh sáng hình giấy da dê bán trong suốt.
Envy bĩu môi, đọc lào lào đâu ra đó. “Sự yêu thích đối với vật sở hữu của mình biến chất, trở thành ghen ghét oán hận đối với người có được sự vật tốt hơn, ta có dục vọng nêu trên, phạm tội đố kỵ!”
Pride đợi chờ, thúc giục. “… Tiếp theo?”
“Là như vậy!”
“… Hết?” Bút lông ngỗng viết ra ký tự màu vàng dừng lại giữa không trung, quản gia tóc vàng đẩy đẩy mắt kính, cười híp mắt liếc thiếu niên chính giữa, sau đó quay đầu nhìn kẻ thống trị ngồi trên ngai vàng. “Kẻ hèn này cho rằng, có người chưa thật sự ý thức được sai lầm của hắn. Cần kẻ này nhắc nhở hắn một chút hay không?”
Tất cả các nguyên tội đều nhìn hướng lên theo lời Pride, nhịp thở Envy nặng nề, thiếu niên tuy vẫn ở đó cười vô tội, nhưng thân thể run nhẹ lại để lộ sự sợ hãi của y. Envy cắt lời Pride —— hoặc vì cắt lời mà Sloth sắp mở miệng nói ra, nhanh chóng biện bạch.
“Ta không có nói sai!” Envy quật cường nhìn lên Sloth trên cao. “Ta phạm tội đố kỵ! Ta đố kỵ bất cứ sự vật nào khác ta trong mắt papa, ta đố kỵ các ngươi, ta đố kỵ bất cứ thứ gì cướp đi sự chú ý của papa! Papa là của ta, là của ta!”
“Phạm tội không chỉ có một mình ta đâu!” Trên mặt nguyên tội đố kỵ là nụ cười rực rỡ, thiếu niên đứng ở chỗ giao giới của bóng các nguyên tội khác, giống như tất cả những cái bóng đều lan ra từ bóng tối dưới chân y. “Các ngươi đều đang đố kỵ, cho nên ta mới có thể sinh ra. Tại sao muốn mama chết trước mặt “hắn”? Chính là vì muốn cảnh cáo papa đáng thương của ta: Ngoại trừ chúng ta ra, ai cũng không thể vọng tưởng ngươi được, thế nên xin ngươi hãy tự giác cho một chút… Hah…”
“Sloth muốn có papa, Gluttony muốn ăn papa, Lust muốn ôm papa, Pride muốn khống chế papa, Envy —— ta, muốn độc chiếm papa. Papa đáng yêu như vậy lại chỉ có một mà thôi, chúng ta thích còn không kịp, sao có thể để những kẻ khác sẻ chia?”
“Các ngươi vẽ ra một vòng tròn, khiến độc chiếm và cùng hưởng đồng thời tồn tại —— nhưng chỉ một điểm chia sẻ thôi cũng sẽ khiến ta vặn vẹo vì đố kỵ, ta phá hủy nó, phá hủy quy tắc mà các ngươi định ra, ta không chấp nhận vì đây là tội mà ta phạm, dù nó cũng đến từ nguyên tội đố kỵ.” Thiếu niên tóc xám sắc mặt tái nhợt thoạt nhìn vừa đáng thương vừa quỷ dị. “Biết cảm giác đố kỵ khó chịu tới mức nào không? Trơ mắt nhìn papa yêu nhất không thèm nhìn ngươi một cái, lại đi yêu thương một sự vật khác hoàn toàn không liên quan, à há… Cái cảm giác hận không thể moi tim ra để cho nó đừng đau đớn và chua chát như vậy, cái cảm giác hận không thể xé nát tất cả những thứ cướp đi sự chú ý của papa, không kẻ nào có thể hiểu hơn ta cả.”
“Cho nên, ta xui khiến papa xa lánh các ngươi, ta muốn làm thế giới của papa chỉ có một mình ta, tất cả những thứ này đều là để thỏa mãn dục vọng không gì sánh được đó của ta.”
Dưới ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống, con ngươi màu xám của Envy giống như trong suốt, má lúm đồng tiền nhỏ xinh run rẩy.
“Đó chính là tội của ta!”
Cả không gian màu trắng đều yên tĩnh lại, sau đó bị tiếng bước chân “cốp cốp cốp” phá vỡ. Sloth đứng dậy từ trên ngai vàng, đạp lên bóng tối của chiếc bóng, từng bước đi xuống. Cái bóng chiếu xuống từ ngai vàng chính là đầu dài nhất của chữ thập ngược, vương giả hắc ám cứ theo con đường trải thành từ cái bóng đi tới trước người Envy như vậy. Sloth thong thả mà biếng nhác chớp chớp mắt, con ngươi màu đỏ sậm chiếu ra gương mặt tận lực bảo trì bình tĩnh của thiếu niên.
“Ngươi vượt giới hạn!”
Không phải hỏi, không phải hỏi lại, một câu tuyên bố bình thường như vậy đã bình thản lược bỏ tất cả những lời giải bày trước đó của Envy, trực tiếp định tội. Thiếu niên tóc xám mím môi, đứng trước áp lực mà thanh niên tóc đen vô tình mang đến, một chút ý nghĩ muốn giải thích lại cũng không thể nảy lên.
“Ta là Envy mà!” Thiếu niên cười run rẩy, cũng tuyên bố một câu. “Ta chính là đố kỵ trong bảy đại nguyên tội!”
Sloth trầm lặng khép hờ mắt, như đã ngủ say. Lust mở một cuốn sách khác trên tay: «Thần khúc – phần Địa Ngục» (2), hạ phán quyết cuối cùng.
“Nhân danh Cha phán quyết, ngươi tiếp nhận hình phạt!” Lust ngâm nga đọc, ánh mắt nhìn Envy không thể nói rõ là thương tiếc hay thông cảm. “Đố kỵ, răn đe sự đố kỵ —— phạt khâu mắt lại.”
“Hình phạt này, là như thế nào đây?” Pride tay phải đặt trên ngực trái hơi khom người, tư thái khiêm nhường hơi cúi đầu nêu lên vấn đề, giấu đi nụ cười có chút tàn bạo trên khóe môi. “Hình phạt khâu mắt lại —— “Em trai” thân ái, nào, mời ngươi lựa chọn, ngươi muốn từ nay về sau không thấy phụ thân đại nhân, hay từ nay về sau khiến phụ thân đại nhân không thấy ngươi nữa?”
Con ngươi màu xám của Envy đột nhiên thắt chặt, y biết “không thấy” kia tuyệt đối không chỉ đơn giản là không thấy mặt, mà là “không thấy” đích thực: “Khống chế năm giác quan” của Sloth tuyệt đối có thể biến phụ thân thành một “con ma” trong thế giới của y, hoặc biến y thành một “con ma” trong mắt phụ thân —— papa sẽ không thấy, không nghe, không cảm giác được y, y sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của papa.
Sao lại có thể… Trong mắt papa sao lại có thể không có mình được chứ, sao lại có thể không màng tới mình được chứ… Không thể chịu đựng, không thể chịu đựng, không thể chịu đựng —— nhưng ngược lại, từ nay về sau không thấy được papa nữa… Thật tàn nhẫn quá mà…
Pride hưởng thụ sắc mặt xám trắng của thiếu niên, từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ. Lust liếc Pride, lầm bầm một câu. “Quỷ súc!”
Envy có chút cầu xin nhìn Sloth, nhưng không được đáp lại —— kẻ thống trị tóc đen ngầm chấp nhận lời đề nghị của quản gia. Thế là Envy tuyệt vọng, thiếu niên tóc xám như cún con sắp bị bỏ rơi, bất lực thì thào. “Ta chọn cái trước…”
So với việc không thấy được papa mình thích nhất, xóa y khỏi thế giới của papa càng khiến y khó có thể chịu đựng hơn —— ngay từ đầu, lựa chọn của y đã được xác định, điều này do tính chất nguyên tội gọi là “đố kỵ” của y chủ đạo.
“Nah nah…” Gluttony vẫn im lặng ôm thỏ tím bất mãn hỏi. “Có thể cho Gluttony ăn Envy không nah…?” Cậu bé tóc tím rưng rưng sắp khóc, dùng sức ôm chặt con thỏ trong ngực, trong mắt to màu hổ phách toàn là nước mắt. “Nah nah, daddy không cần Gluttony sao? Có phải chỉ cần nuốt mất Envy, daddy sẽ thích Gluttony nah…”
Envy ngó đôi mắt dã thú khát khao của cậu bé, sau đó chằm chằm nhìn động tác của Sloth, cười ngây thơ. “Ta chết được sao?”
“… Ta sẽ không ngăn cản ngươi!” Sloth dường như liếc một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Envy, trong giọng nói thong thả tràn ngập biếng nhác cùng uể oải. “Ngươi biến mất cũng sẽ không có ảnh hưởng gì!”
Sẽ không có ảnh hưởng gì… Dù y bước lên dấu chân của mama, họ cũng sẽ khiến y ngay cả tư cách chết trước mặt papa, ảnh hưởng đến papa cũng không có, là như vậy sao.
Nụ cười nhìn như đơn thuần vô tội của Envy rốt cuộc tan vỡ, quyền trượng y có thể ỷ lại đã không còn nữa, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, y có đùa vặt thế nào cũng là vô dụng. Envy nhận mệnh nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
“Ngươi bị lưu đày. Ở lại khu thứ tư, không được bước ra nửa bước!”
Sloth chậm rãi đưa tay đặt lên trán Envy, lại không phải để vuốt ve dịu dàng.
“Từ nay về sau, ngươi không thể thấy phụ thân nữa! Đây là hình phạt của ngươi!”
Tác giả có chuyện muốn nói: Cha trong “Nhân danh Cha” của chương này đều chỉ Chúa nhìn xa.
Chân tướng của cuộc phán xét này chính là một màn cosplay Sloth là chánh án, Gluttony là bồi thẩm đoàn, Lust là thẩm phán, Pride là thư ký, Envy là bị cáo. ╮(╯╰)╭
“Không thấy” mà Sloth nói chính là hoàn toàn không cảm nhận được, không chỉ là nhìn không thấy, mà nói cũng không nghe, sờ cũng không tới, mùi cũng không ngửi được.
Thần khúc – phần Địa Ngục của Dante:
Răn đe sự kiêu ngạo —— phạt vác nặng
Răn đe sự đố kỵ —— phạt khâu mắt lại
Răn đe sự nổi giận —— phạt khói đen
Răn đe sự lười biếng —— phạt chạyRăn đe sự tham lam —— phạt nằm xuống
Răn đe sự tham ăn —— phạt đói khát
Răn đe sự *** dục —— phạt lửa thiêu
(1) Khải Huyền (hoặc Khải Thị) là cuốn sách cuối cùng của Kinh Thánh Tân Ước. Từ “Khải Huyền” do từ ghép Hy Lạp apokalupsis. “apo” nghĩa là lấy đi, cất đi “kalupsis” nghĩa là tấm màn che. Vậy Khải Huyền có nghĩa là vén màn cho thấy điều bí mật che khuất bên trong.
(2) Thần khúc (La divina commedia) là trường ca của nhà thơ Ý thời Trung cổ Dante Alighieri (1265-1321), là một trong số những nhà thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và thế giới. Tác phẩm được sáng tác trong thời gian Dante bị trục xuất khỏi quê hương Florence, được viết bằng tiếng Ý gồm 100 khổ thơ với 14.226 câu thơ, chia làm ba phần, mỗi phần bao gồm 33 khổ thơ: Địa ngục (Inferno), Luyện ngục (Purgatorio) và Thiên đường (Paradiso).
Danh sách chương