Hắn mở to mắt ra, trên gương mặt trắng nõn toàn là kinh hoảng. Hắn theo bản năng vén vạt áo choàng lên kéo quần kiểm tra, phát hiện cũng không có gì trắng dính như mình nghĩ, kinh hoảng kia chuyển thành nghi hoặc và mờ mịt vô hạn.
Má nó, hắn lại có thể làm mộng xuân, còn… Không không không, hắn chết cũng không thừa nhận mình có khả năng mơ thấy bản thân bị một bóng đen không thấy rõ đè, hôn, xâm lược, còn đáng xấu hổ có được khoái cảm trong giấc mộng hoang đường kia.
Má nó xúi quẩy! Hắn tâm tình u ám ngồi dậy từ trên giường, tự ám thị muốn quên đi mộng tinh quỷ tha ma bắt kia.
Chẳng lẽ thật sự quá lâu rồi không ôm gái? Hắn nghi hoặc suy nghĩ, sau đó sợ run cả người. Không không không, đời này hắn căn bản! Hoàn toàn! Một chút cũng không muốn ôm phụ nữ nữa! Chẳng lẽ thật sự phải như giấc mộng kia, đi tìm đàn ông phát tiết… Azz, hứ!
Dùng sức lắc lắc đầu, hắn cảm thấy không ngừng ớn lạnh.
… Có lẽ thật sự có thể.
Buổi sáng —— hoặc có thể gọi là sau bữa trưa, hắn vẫn còn tính toán chuyện này, với thể chất hiện tại của hắn, ôm nữ giới đồng nghĩa với ám sát bọn họ, nếu đã như vậy, muốn phát tiết chỉ có thể tìm một gã công tử bột ẻo lả thử xem. Lúc ở khu số bảy, hắn đã không ít lần nghe về nó, cái ngành phục vụ đặc biệt được hình thành để thỏa mãn nhu cầu kia cho mấy khu trước. Trên thực tế, *** đồng tính thấy nhiều ở khu số bảy vô cùng hỗn loạn này hơn, nó thậm chí trở thành một loại thủ đoạn, thủ đoạn chinh phục một người đàn ông, cũng là loại thủ đoạn khiến một người đàn ông cảm thấy bị sỉ nhục tột đỉnh. Hồi trước hắn mặt mày hiền lành tính cách yếu đuối cầu tha, thế nên hắn có vẻ vô cùng an toàn đối với chuyện đó, thay vì ôm cái thằng mập ú này ***, đánh một trận nghe hắn nức nở chảy nước mắt xin tha càng có thể khiến người thắng cảm thấy thỏa mãn và thoải mái.
… Tìm một thằng đẹp đẹp, chỉ cần không nhìn cái thứ kia, bố đây coi như mình đang làm với đàn bà.
Hắn có chút rục rịch muốn thử, thậm chí hơi nôn nóng. Sau đó, hắn cứ mang nụ cười đáng khinh ngây ngốc nhìn cửa gỗ lớn trước mắt mở ra như vậy —— dường như người càng cao cấp lại càng thích phục cổ, ngoại trừ phạm vi viện nghiên cứu trung tâm, ở khu số một hiếm khi nhìn thấy kim loại, đại bộ phận kiến trúc đều tạo thành từ vật liệu có tính gỗ và đá, được tỉ mỉ chạm khắc thành đủ loại hoa văn kiểu dáng, đương nhiên chúng vẫn được điều khiển bằng vật thể kim loại công nghệ cao lắp đặt bên trong.
Hắn mở to mắt nhìn cửa gỗ dày màu tím bầm mở ra hai bên, như cánh đen giương ra, đứa con thứ nhất của hắn đứng chính giữa cửa, đôi mắt luôn luôn lười nhác khép hờ, chỉ có thể thấy được ánh đỏ ẩn hiện giữa lông mi hơi rũ xuống.
“Phụ thân.” Thanh niên tóc đen đồng tử huyết sắc gọi như vậy.
Hắn gian nan nuốt nước bọt, mắt mở trừng trừng nhìn thanh niên, tựa như trông thấy thứ gì đó rất khủng khiếp, hắn hiện tại hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý đi đối mặt với… con hắn.
“… Ngươi, ngươi đến sao!” Sau khi cất tiếng mới phát hiện âm thanh của mình cực kỳ khô khốc, hắn hỗn loạn mở miệng, ánh mắt có chút hoảng sợ đảo khắp mọi nơi, không dám đối diện thanh niên nữa. “Có, có chuyện gì không?”
Suýt nữa thêm một câu phía sau, nếu không có chuyện gì thì bố mày liền biến.
Tầm mắt phân tán nên hắn không nhìn thấy đôi mắt đỏ sậm càng lúc càng thâm trầm kia. Sloth chậm rãi vỗ tay, động tác tao nhã biếng nhác, một hầu gái từ bóng tối phía sau cửa đi đến, cung kính hành lễ với hai người, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn, nàng đi đến cách một bước trước mặt hắn, kéo dây lụa thắt nơ bướm trên cổ ra.
Trong nháy mắt, tựa như kéo ruy băng hộp quà ra, y phục trên người hầu gái hoàn toàn tuột xuống, toàn thân trần trụi đứng trước mặt kẻ đang trợn mắt há hốc mồm kia.
“Phụ thân.” Sloth biếng nhác dựa vào cạnh cửa, trong ánh mắt hơi liếc nghiêng qua là màu đỏ sâu không thấy đáy. Hắn bây giờ mới chú ý tới hoa tai chữ thập ngược màu bạc ẩn dưới tóc đen và cổ áo cao của thanh niên, chiếc hoa tai ấy lúc này phản xạ ra ánh kim vừa lạnh vừa chói trong bóng tối. “Mời hưởng dụng!”
“Hưởng hưởng… Hưởng, hưởng dụng?” Hắn không thể tin được, lắp bắp máy móc lặp lại lời Sloth.
“Vâng, phụ thân!” Động tác Sloth rõ ràng chậm chạp biếng nhác như thế, nhưng tựa như vượt qua thời gian không gian, ở khắc tiếp theo đã tới sát bên cạnh hắn, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn. Sloth hạ mắt, không nhìn người nam nhảy sang một bên như con thỏ thất kinh, y nâng một lọn tóc của hầu gái đối diện lên, vuốt ve vô cảm làm hầu gái đỏ mặt có chút ngượng ngùng. “Thân thể ngươi đã biến đổi không thể phục hồi, nó cần phát tiết, cho nên phụ thân, mời ngươi mập hợp cùng cô gái này!”
“…..” Hắn shock tới độ căn bản không thể sắp xếp được ngôn ngữ hữu dụng. Cùng “con” mình —— được rồi, dù cảm thấy không chân thật đến cỡ nào thì người trước mặt bất luận từ sinh lý hay tâm lý đều thật sự là con của hắn, cùng “con” mình thảo luận chuyện ôm gái, cảnh tượng này làm hắn cảm thấy kỳ dị và quái gở không thể nói nên lời, nhưng hắn nhanh chóng liền phản ứng được, bắt đầu run rẩy la hét kháng cự. “Không không không ——! Ta không muốn ôm nữ giới! Ngươi rõ ràng biết… Biết … Ta…” Sẽ giết chết họ.
Hắn nghẹn lời không thể nói ra tiếng, đó là điểm giới hạn đạo đức mà dù hèn kém tới đâu đi nữa cũng không thể vượt qua, một kẻ nhát cấy như hắn căn bản không thể gánh được món nợ sinh mạng. Hầu gái có vẻ hơi giật mình, còn hiểu lầm gì đó, ánh mắt nhìn hắn rất khác thường. Sloth chậm rãi nhấc lông mi thật dài lên, dường như đang thở dài. “Không muốn *** cùng nữ giới, đây là quyết định của ngươi sao, phụ thân?”
“… Đúng!” Hắn cắn răng thì thào lên tiếng, có chút kinh sợ nhìn thanh niên bị mình chống đối.
“Thế thì, như ngươi mong muốn, phụ thân!”
Lời nói trầm thấp tựa như thở dài kia, khiến người ta có ảo giác cưng chiều. Sloth thả tóc hầu gái ra, hầu gái trần trụi rất khôn ngoan hiểu chuyện, nàng lại hành lễ với hai người, nhặt y phục dưới đất lên, cứ như vậy xoay người rời khỏi. Cánh cửa tím bầm cực lớn kia như đuổi theo bóng lưng hầu gái, thong thả mà nặng nề đóng lại ngay lúc nàng vừa ra khỏi.
Nhất thời, hắn cực kỳ hối hận vì đã để hầu gái kia lui ra. Trong căn phòng to lớn như vậy lúc này chỉ còn lại hắn, cùng con hắn, trầm lặng và u tối đồng thời bao phủ cả phòng, hắn chỉ có thể kinh hồn bạt vía lắng nghe nhịp thở có vẻ thô nặng của mình. Hắn thừa nhận, một nguyên nhân quan trọng khiến hắn không muốn ở chung với “con” là: hắn sợ bọn họ, đặc biệt là, sợ nhìn thấy đứa con thứ nhất của mình rồi nhớ tới “lần đầu gặp mặt” như cơn ác mộng kia. Cho nên sau khi được “tự do”, hắn hết lần này đến lần khác trốn tránh “các con”.
Lúc này, thanh niên anh tuấn hoa lệ trước mắt làm thế nào cũng không thể liên hệ cùng khối máu thịt kia hồi trước, nhưng hắn lại có một nỗi sợ hãi không thể nói bằng lời, bị khuếch đại vô hạn trong căn phòng như ***g chim này.
“Phụ thân!”
Hắn vô thức lui về phía sau.
“Phụ thân!”
Hắn bắt đầu run rẩy không thể ngăn lại, tuyến cảnh giác trong đầu đang mãnh liệt nhắc nhở hắn phải lập tức, lập tức rời khỏi nơi này, rời xa kẻ thống trị tóc đen vẫn không động đậy, thoạt nhìn như vô hại đó.
“Phụ thân!”
Cẳng chân lui ra sau đụng tới vật cản, hắn kinh hoảng cúi đầu nhìn về phía sau, phát hiện mình bất tri bất giác đã lùi đến bên giường, cách một khoảng so với vị trí ban đầu. Đứa con thứ nhất của hắn cứ lặng lẽ nhìn hắn hoảng sợ lùi ra phía sau như vậy, chỉ nhẹ giọng thì thầm danh từ kia, danh từ không thể không dùng để hình dung quan hệ giữa bọn họ.
… Mẹ nó! Hắn cảm thấy tức giận đối với sự khiếp nhược lạ lùng của mình. Mẹ nó, đó là con hắn! Mà hắn là bố thằng kia! Bố đây căn bản không cần phải sợ thằng con đó!
Phảng phất như được khích lệ, hắn cố lấy can đảm ngẩng mạnh đầu nhìn đối diện —— chỗ đó không một bóng người.
“Phụ thân!”
Hắn máy móc quay đầu, thấy Sloth biếng nhác ngồi bên giường, hai chân thon dài tao nhã bắt chéo với nhau, hai tay chống ở phía sau, đôi mắt đỏ tươi như mã não thượng đẳng đang nhìn lên hắn. Thấy hắn quay đầu lại, Sloth chậm rãi nhếch khóe môi lên, nét cười kia làm sự bất an của hắn đạt đến cực điểm ——
“Phụ thân, vì thân thể ngươi, phát tiết là cần thiết!”
“Nếu phụ thân đã không muốn *** cùng nữ giới!”
“Thế thì…”
Con hắn mỉm cười, sau đó vươn tay, hắn phát hiện mình không sao trốn khỏi động tác có vẻ chậm rãi kia. Hắn bị Sloth bắt lấy tay, sau đó là một động tác kéo rất nhẹ nhàng lại vô cùng dứt khoát.
Cả người đều lõm vào giường lớn mềm mại, hắn hoảng sợ mở to hai mắt. Thanh niên tóc đen quỳ trên người hắn ngăn trở tất cả ánh sáng phía trên, chỉ có thể nhìn thấy ánh bạc lạnh lẽo chói sáng trên hoa tai chữ thập ngược, đâm vào mắt hắn đau đau.
“Xin *** với ta, phụ thân!”
Má nó, hắn lại có thể làm mộng xuân, còn… Không không không, hắn chết cũng không thừa nhận mình có khả năng mơ thấy bản thân bị một bóng đen không thấy rõ đè, hôn, xâm lược, còn đáng xấu hổ có được khoái cảm trong giấc mộng hoang đường kia.
Má nó xúi quẩy! Hắn tâm tình u ám ngồi dậy từ trên giường, tự ám thị muốn quên đi mộng tinh quỷ tha ma bắt kia.
Chẳng lẽ thật sự quá lâu rồi không ôm gái? Hắn nghi hoặc suy nghĩ, sau đó sợ run cả người. Không không không, đời này hắn căn bản! Hoàn toàn! Một chút cũng không muốn ôm phụ nữ nữa! Chẳng lẽ thật sự phải như giấc mộng kia, đi tìm đàn ông phát tiết… Azz, hứ!
Dùng sức lắc lắc đầu, hắn cảm thấy không ngừng ớn lạnh.
… Có lẽ thật sự có thể.
Buổi sáng —— hoặc có thể gọi là sau bữa trưa, hắn vẫn còn tính toán chuyện này, với thể chất hiện tại của hắn, ôm nữ giới đồng nghĩa với ám sát bọn họ, nếu đã như vậy, muốn phát tiết chỉ có thể tìm một gã công tử bột ẻo lả thử xem. Lúc ở khu số bảy, hắn đã không ít lần nghe về nó, cái ngành phục vụ đặc biệt được hình thành để thỏa mãn nhu cầu kia cho mấy khu trước. Trên thực tế, *** đồng tính thấy nhiều ở khu số bảy vô cùng hỗn loạn này hơn, nó thậm chí trở thành một loại thủ đoạn, thủ đoạn chinh phục một người đàn ông, cũng là loại thủ đoạn khiến một người đàn ông cảm thấy bị sỉ nhục tột đỉnh. Hồi trước hắn mặt mày hiền lành tính cách yếu đuối cầu tha, thế nên hắn có vẻ vô cùng an toàn đối với chuyện đó, thay vì ôm cái thằng mập ú này ***, đánh một trận nghe hắn nức nở chảy nước mắt xin tha càng có thể khiến người thắng cảm thấy thỏa mãn và thoải mái.
… Tìm một thằng đẹp đẹp, chỉ cần không nhìn cái thứ kia, bố đây coi như mình đang làm với đàn bà.
Hắn có chút rục rịch muốn thử, thậm chí hơi nôn nóng. Sau đó, hắn cứ mang nụ cười đáng khinh ngây ngốc nhìn cửa gỗ lớn trước mắt mở ra như vậy —— dường như người càng cao cấp lại càng thích phục cổ, ngoại trừ phạm vi viện nghiên cứu trung tâm, ở khu số một hiếm khi nhìn thấy kim loại, đại bộ phận kiến trúc đều tạo thành từ vật liệu có tính gỗ và đá, được tỉ mỉ chạm khắc thành đủ loại hoa văn kiểu dáng, đương nhiên chúng vẫn được điều khiển bằng vật thể kim loại công nghệ cao lắp đặt bên trong.
Hắn mở to mắt nhìn cửa gỗ dày màu tím bầm mở ra hai bên, như cánh đen giương ra, đứa con thứ nhất của hắn đứng chính giữa cửa, đôi mắt luôn luôn lười nhác khép hờ, chỉ có thể thấy được ánh đỏ ẩn hiện giữa lông mi hơi rũ xuống.
“Phụ thân.” Thanh niên tóc đen đồng tử huyết sắc gọi như vậy.
Hắn gian nan nuốt nước bọt, mắt mở trừng trừng nhìn thanh niên, tựa như trông thấy thứ gì đó rất khủng khiếp, hắn hiện tại hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý đi đối mặt với… con hắn.
“… Ngươi, ngươi đến sao!” Sau khi cất tiếng mới phát hiện âm thanh của mình cực kỳ khô khốc, hắn hỗn loạn mở miệng, ánh mắt có chút hoảng sợ đảo khắp mọi nơi, không dám đối diện thanh niên nữa. “Có, có chuyện gì không?”
Suýt nữa thêm một câu phía sau, nếu không có chuyện gì thì bố mày liền biến.
Tầm mắt phân tán nên hắn không nhìn thấy đôi mắt đỏ sậm càng lúc càng thâm trầm kia. Sloth chậm rãi vỗ tay, động tác tao nhã biếng nhác, một hầu gái từ bóng tối phía sau cửa đi đến, cung kính hành lễ với hai người, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của hắn, nàng đi đến cách một bước trước mặt hắn, kéo dây lụa thắt nơ bướm trên cổ ra.
Trong nháy mắt, tựa như kéo ruy băng hộp quà ra, y phục trên người hầu gái hoàn toàn tuột xuống, toàn thân trần trụi đứng trước mặt kẻ đang trợn mắt há hốc mồm kia.
“Phụ thân.” Sloth biếng nhác dựa vào cạnh cửa, trong ánh mắt hơi liếc nghiêng qua là màu đỏ sâu không thấy đáy. Hắn bây giờ mới chú ý tới hoa tai chữ thập ngược màu bạc ẩn dưới tóc đen và cổ áo cao của thanh niên, chiếc hoa tai ấy lúc này phản xạ ra ánh kim vừa lạnh vừa chói trong bóng tối. “Mời hưởng dụng!”
“Hưởng hưởng… Hưởng, hưởng dụng?” Hắn không thể tin được, lắp bắp máy móc lặp lại lời Sloth.
“Vâng, phụ thân!” Động tác Sloth rõ ràng chậm chạp biếng nhác như thế, nhưng tựa như vượt qua thời gian không gian, ở khắc tiếp theo đã tới sát bên cạnh hắn, hơi thở ấm áp phả vào cổ hắn. Sloth hạ mắt, không nhìn người nam nhảy sang một bên như con thỏ thất kinh, y nâng một lọn tóc của hầu gái đối diện lên, vuốt ve vô cảm làm hầu gái đỏ mặt có chút ngượng ngùng. “Thân thể ngươi đã biến đổi không thể phục hồi, nó cần phát tiết, cho nên phụ thân, mời ngươi mập hợp cùng cô gái này!”
“…..” Hắn shock tới độ căn bản không thể sắp xếp được ngôn ngữ hữu dụng. Cùng “con” mình —— được rồi, dù cảm thấy không chân thật đến cỡ nào thì người trước mặt bất luận từ sinh lý hay tâm lý đều thật sự là con của hắn, cùng “con” mình thảo luận chuyện ôm gái, cảnh tượng này làm hắn cảm thấy kỳ dị và quái gở không thể nói nên lời, nhưng hắn nhanh chóng liền phản ứng được, bắt đầu run rẩy la hét kháng cự. “Không không không ——! Ta không muốn ôm nữ giới! Ngươi rõ ràng biết… Biết … Ta…” Sẽ giết chết họ.
Hắn nghẹn lời không thể nói ra tiếng, đó là điểm giới hạn đạo đức mà dù hèn kém tới đâu đi nữa cũng không thể vượt qua, một kẻ nhát cấy như hắn căn bản không thể gánh được món nợ sinh mạng. Hầu gái có vẻ hơi giật mình, còn hiểu lầm gì đó, ánh mắt nhìn hắn rất khác thường. Sloth chậm rãi nhấc lông mi thật dài lên, dường như đang thở dài. “Không muốn *** cùng nữ giới, đây là quyết định của ngươi sao, phụ thân?”
“… Đúng!” Hắn cắn răng thì thào lên tiếng, có chút kinh sợ nhìn thanh niên bị mình chống đối.
“Thế thì, như ngươi mong muốn, phụ thân!”
Lời nói trầm thấp tựa như thở dài kia, khiến người ta có ảo giác cưng chiều. Sloth thả tóc hầu gái ra, hầu gái trần trụi rất khôn ngoan hiểu chuyện, nàng lại hành lễ với hai người, nhặt y phục dưới đất lên, cứ như vậy xoay người rời khỏi. Cánh cửa tím bầm cực lớn kia như đuổi theo bóng lưng hầu gái, thong thả mà nặng nề đóng lại ngay lúc nàng vừa ra khỏi.
Nhất thời, hắn cực kỳ hối hận vì đã để hầu gái kia lui ra. Trong căn phòng to lớn như vậy lúc này chỉ còn lại hắn, cùng con hắn, trầm lặng và u tối đồng thời bao phủ cả phòng, hắn chỉ có thể kinh hồn bạt vía lắng nghe nhịp thở có vẻ thô nặng của mình. Hắn thừa nhận, một nguyên nhân quan trọng khiến hắn không muốn ở chung với “con” là: hắn sợ bọn họ, đặc biệt là, sợ nhìn thấy đứa con thứ nhất của mình rồi nhớ tới “lần đầu gặp mặt” như cơn ác mộng kia. Cho nên sau khi được “tự do”, hắn hết lần này đến lần khác trốn tránh “các con”.
Lúc này, thanh niên anh tuấn hoa lệ trước mắt làm thế nào cũng không thể liên hệ cùng khối máu thịt kia hồi trước, nhưng hắn lại có một nỗi sợ hãi không thể nói bằng lời, bị khuếch đại vô hạn trong căn phòng như ***g chim này.
“Phụ thân!”
Hắn vô thức lui về phía sau.
“Phụ thân!”
Hắn bắt đầu run rẩy không thể ngăn lại, tuyến cảnh giác trong đầu đang mãnh liệt nhắc nhở hắn phải lập tức, lập tức rời khỏi nơi này, rời xa kẻ thống trị tóc đen vẫn không động đậy, thoạt nhìn như vô hại đó.
“Phụ thân!”
Cẳng chân lui ra sau đụng tới vật cản, hắn kinh hoảng cúi đầu nhìn về phía sau, phát hiện mình bất tri bất giác đã lùi đến bên giường, cách một khoảng so với vị trí ban đầu. Đứa con thứ nhất của hắn cứ lặng lẽ nhìn hắn hoảng sợ lùi ra phía sau như vậy, chỉ nhẹ giọng thì thầm danh từ kia, danh từ không thể không dùng để hình dung quan hệ giữa bọn họ.
… Mẹ nó! Hắn cảm thấy tức giận đối với sự khiếp nhược lạ lùng của mình. Mẹ nó, đó là con hắn! Mà hắn là bố thằng kia! Bố đây căn bản không cần phải sợ thằng con đó!
Phảng phất như được khích lệ, hắn cố lấy can đảm ngẩng mạnh đầu nhìn đối diện —— chỗ đó không một bóng người.
“Phụ thân!”
Hắn máy móc quay đầu, thấy Sloth biếng nhác ngồi bên giường, hai chân thon dài tao nhã bắt chéo với nhau, hai tay chống ở phía sau, đôi mắt đỏ tươi như mã não thượng đẳng đang nhìn lên hắn. Thấy hắn quay đầu lại, Sloth chậm rãi nhếch khóe môi lên, nét cười kia làm sự bất an của hắn đạt đến cực điểm ——
“Phụ thân, vì thân thể ngươi, phát tiết là cần thiết!”
“Nếu phụ thân đã không muốn *** cùng nữ giới!”
“Thế thì…”
Con hắn mỉm cười, sau đó vươn tay, hắn phát hiện mình không sao trốn khỏi động tác có vẻ chậm rãi kia. Hắn bị Sloth bắt lấy tay, sau đó là một động tác kéo rất nhẹ nhàng lại vô cùng dứt khoát.
Cả người đều lõm vào giường lớn mềm mại, hắn hoảng sợ mở to hai mắt. Thanh niên tóc đen quỳ trên người hắn ngăn trở tất cả ánh sáng phía trên, chỉ có thể nhìn thấy ánh bạc lạnh lẽo chói sáng trên hoa tai chữ thập ngược, đâm vào mắt hắn đau đau.
“Xin *** với ta, phụ thân!”
Danh sách chương