Nhìn thanh niên trước mặt, Flake ngẩn ngơ một lúc.
Thanh niên đối diện tóc bạc như tuyết, lóng lánh mỹ lệ dưới ánh đèn, tóc bạc dài quá vai, được một sợi dây lụa màu lam buộc kỹ. Đồng tử màu xanh lạnh cùng dây lụa thay nhau lấp lánh, dưới mắt xếch hẹp dài là một nốt ruồi đỏ có vẻ đặc biệt quyến rũ. Chủ nhân nốt ruồi có một khuôn mặt diễm lệ, bộ dạng lại lạnh lùng xa cách mà lễ độ, lãnh đạm lộ ra cự tuyệt, khí chất cấm dục thể hiện vô cùng tinh tế trên người y, lại càng khiến người ta có dục vọng chinh phục và tàn phá.
“Thưa thầy!”
Thanh niên hình như chú ý tới ánh mắt nóng rực của Flake, tiếng nói vừa trong vừa lạnh mang chút khàn tắt, có thể khiêu khích lửa dục vô danh dưới đáy lòng người, làm nó càng cháy mạnh hơn.
“Em làm xong rồi!”
Flake dường như đột nhiên phát hiện mình thất thố, mặt sung huyết đỏ bừng. Bộ dạng Flake thật sự rất đẹp, thêm nữa, gia thế hiển hách và học thức phong phú của hắn luôn khiến Flake trở thành tiêu điểm ở những buổi dạ tiệc của khu số hai, đây cũng là lý do hắn được Emerson mời đến dạy một học sinh. Từng thấy vô số người có phong thái tướng mạo đỉnh cao, nhưng chưa một ai có thể khiến hắn có cảm giác như bây giờ, bị mê hoặc, thậm chí thất thố. Flake nhanh chóng tiếp nhận xem xét bài tập của thanh niên, để che giấu sự thất thố đáng cười của mình. Thanh niên im lặng ngồi một bên, động tác đoan chính tao nhã, ánh mắt bình lặng lễ phép nhìn Flake.
Flake rất muốn bỏ qua ánh mắt kia, rõ ràng ánh mắt kia thanh sạch không chen lẫn hàm ý nào khác, nhưng hắn bắt đầu… có phản ứng.
Người này là một báu vật! Flake gầm rống trong lòng.
“Ừm… Ừm, bài tập lần này cậu làm rất… Tốt!”
Đó là một báu vật, hắn muốn đè báu vật kia lên giường hung hăng làm một trận, chứ không phải ngồi ở chỗ này ngu xuẩn dạy học y.
Thanh niên đáp trả bằng một nụ cười lễ độ đúng mực, đây là thành quả do một vị thầy khác dạy. Không biết sao vừa nghĩ đến chuyện này, Flake liền nảy lên một sự không cam lòng và tàn bạo mãnh liệt, báu vật như thế đáng lẽ chỉ có hắn mới có thể nhìn, chỉ có hắn mới có thể chạm vào!
“… Học đến đây, thầy, thầy đã không còn gì hay để dạy cậu…”
Flake không biết mất bao nhiêu sức lực mới khiến giọng nói không xuất hiện chút khác thường nào.
“Cám ơn thầy.” Thanh niên mang đồng tử băng giá tao nhã đứng lên, làm một động tác cảm ơn tiêu chuẩn. “Em sẽ cẩn thận vâng theo lời thầy dạy, thời gian ở cùng với thầy làm em vô cùng vui sướng.”
Rõ ràng chỉ là lời xã giao đúng chuẩn đến mức giả tạo, lại khiến điểm giới hạn trong đầu Flake phát nổ.
Flake gầm nhẹ một tiếng, nhịn không được nhào lên, đè thanh niên tóc bạc mắt lam xuống bàn, dục vọng chống trên đùi thanh niên.
“Bé cưng, bé cưng…”
“Thầy?”
Dù bị tập kích đột ngột, bộ dạng thanh niên vẫn bình tĩnh đến cực điểm, khí chất cấm dục cùng gương mặt diễm lệ kia tạo thành một sự tương phản mãnh liệt, lại có vẻ đặc biệt hài hòa.
Trên mặt Flake lộ ra một nụ cười vặn vẹo, âm thanh run rẩy bất ổn. “Bé cưng, để thầy dạy bài học cuối cùng cho em, được không? Thầy cam đoan, em sẽ nếm được cực lạc…” Còn chưa nói xong liền vội vã hôn lên cánh môi nhạt màu kia.
Emerson bước vào phòng, trong phòng tràn ngập mùi hạt dẻ chát, đó là mùi *** mãnh liệt. Lão già cau đầu lông mày, chán ghét đi vòng qua người đàn ông đang nhũn người hôn mê bất tỉnh dưới đất, nói với kẻ dựa vào cạnh bàn. “Ta gọi tới là thầy giáo, chứ không phải ***!”
“Tôi vẫn luôn coi bọn họ là thầy, nhưng lần nào họ cũng đói khát nhào tới còn hơn cả ***!” Người nọ một tay cắm vào tóc chải ra phía sau, lộ ra mắt xếch hẹp dài, con ngươi lam óng ánh gợn nước hút hồn người, tóc bạc tán trên đầu vai tạo ra một cảm giác quyến rũ thác loạn. Người nọ nâng mắt nhìn về phía Emerson, ái muội và hấp dẫn nói không nên lời. “Đồ ăn đưa đến cửa, đâu có lý gì không ăn, đây chính là lời mà vị thầy tiền nhiệm của tôi từng nói!”
“Đệ tam!” Lão già quát lên cảnh cáo. “Ta biết khu vực não số hai của cậu quỷ tha ma bắt nó hưng phấn, nhưng cũng kiềm chế chút cho ta! Đừng như dã thú động dục khiêu khích quyến rũ những người xung quanh!” (Khu vực não số hai là khu vực tiếp nhận hoóc-môn sinh dục và quản lý hoóc-môn)
Thanh niên tóc bạc mắt lam —— Đệ tam nhún vai, mày ngài cau như có như không, hình thành một độ cong u oán, phối hợp với cặp mắt xếch và nốt ruồi đỏ kia, tản ra sức hút chết người.
“Tôi không có, những lời này ngài nên nói với họ chứ không phải với tôi!”
Con ngươi màu lam băng quét một cái lên kẻ ngã dưới đất, ánh mắt dừng một chút ở khe hở chảy ra chất lỏng trắng đục, nhớ đến bộ dạng kẻ này kêu khóc sướng đến cực điểm dưới thân mình, Đệ tam kéo ra nét cười, trong con mắt lam băng là một mảnh lạnh nhạt.
“Chết tiệt, nếu phụ thể có thể lẳng lơ bằng một nửa của cậu thôi, ta cũng thỏa mãn lắm rồi!”
Nghe lão già lầm bầm oán giận, mắt Đệ tam sáng rực lên, đầu lưỡi liếm liếm môi, hầu kết lăn lộn một phen, cả người tựa như một con yêu tinh phát ra lực hấp dẫn chết người.
“… Father… của tôi?”
Emerson lạnh mắt nhìn Đệ tam, nghe thấy hơi thở bất ổn theo sau, lão hừ lạnh một tiếng. “Chờ cậu đạt tới yêu cầu của ta, ta tự nhiên sẽ cho cậu thỏa mãn!”
“Tôi rất mong chờ!”
Thanh niên chỉnh sửa y phục. Tóc bạc tản ra được cột gọn lên, lập tức lại khôi phục cảm giác cấm dục lễ độ mà xa cách. Đệ tam động tác tao nhã —— dù là giáo sư nghi lễ giỏi nhất cũng không bới ra được một chỗ xấu nào, y nho nhã lễ độ mỉm cười với lão già.
“Xin cho phép tôi thất lễ cáo lui, ba giờ rưỡi là tiết học dương cầm!”
Emerson mặt lạnh nhìn bóng Đệ tam biến mất sau cửa lực từ, mấy kẻ nửa người nửa máy vũ trang hạng nặng trật tự theo sát, thay vì nói đó là lực lượng giám thị thanh niên, thoạt nhìn càng giống như hiệp sĩ bảo vệ công chúa.
“Thưa ngài!” Lão già phất phất tay, nhân viên phía sau đã dâng báo cáo trong tay lên. “Đây là báo cáo kết quả “mô phỏng và nghiên cứu” cho tới hôm nay!”
“Mô phỏng và nghiên cứu” là một cách thức nghiên cứu: tạo ra hoàn cảnh đặc biệt, cung cấp những kích thích bất đồng cho đối tượng để quan sát phản ứng của họ. Cách thức nghiên cứu Đệ tam mà Emerson áp dụng là: đối xử như một người bình thường, đặt Đệ tam ở bên ngoài chứ không phải trong bồn thủy tinh lạnh lẽo, liên tục tìm giáo sư bất đồng cho Đệ tam, từ đó quan sát phản ứng đối với hoàn cảnh xung quanh và độ mẫn cảm đối với tri thức của tân nhân loại.
Lão già nhìn báo cáo, trong mắt hiện lên hưng phấn và đắc ý.
Không ngoài dự kiến, năng lực tiếp nhận tri thức và khả năng thích ứng hoàn cảnh của tân nhân loại cao gấp hai mươi bảy lần tiêu chuẩn người bình thường, năng lực học tập kinh khủng này làm các vị giáo sư đều lần lượt nói ra cảm tưởng đồng dạng: tốc độ họ dạy còn không nhanh bằng tốc độ tiếp thu của Đệ tam. Năng lực thích ứng và khả năng học tập là nền tảng sinh tồn của sinh vật, cũng là trọng tâm tiến hóa. Kế hoạch phụ thể là chính xác, cũng là thành công. Tay cầm tài liệu của lão run lên một chút, lão là chính xác, lão là thành công. Cho nên, lũ rệp từng cười nhạo lão kia đều có thể câm miệng, khâu miệng lại, nuốt lưỡi xuống, thế nào? Lão đã chứng minh, lão đúng, vẫn luôn đúng.
Còn về chuyện lão đã làm ra một lũ quái vật thế nào, ai mà quan tâm chứ?
Khi sức mạnh của người bị trị cao hơn quá xa so với kẻ thống trị, đây đã là một trò cười.
Còn lại, chẳng qua là vấn đề thời gian.
Thanh niên đối diện tóc bạc như tuyết, lóng lánh mỹ lệ dưới ánh đèn, tóc bạc dài quá vai, được một sợi dây lụa màu lam buộc kỹ. Đồng tử màu xanh lạnh cùng dây lụa thay nhau lấp lánh, dưới mắt xếch hẹp dài là một nốt ruồi đỏ có vẻ đặc biệt quyến rũ. Chủ nhân nốt ruồi có một khuôn mặt diễm lệ, bộ dạng lại lạnh lùng xa cách mà lễ độ, lãnh đạm lộ ra cự tuyệt, khí chất cấm dục thể hiện vô cùng tinh tế trên người y, lại càng khiến người ta có dục vọng chinh phục và tàn phá.
“Thưa thầy!”
Thanh niên hình như chú ý tới ánh mắt nóng rực của Flake, tiếng nói vừa trong vừa lạnh mang chút khàn tắt, có thể khiêu khích lửa dục vô danh dưới đáy lòng người, làm nó càng cháy mạnh hơn.
“Em làm xong rồi!”
Flake dường như đột nhiên phát hiện mình thất thố, mặt sung huyết đỏ bừng. Bộ dạng Flake thật sự rất đẹp, thêm nữa, gia thế hiển hách và học thức phong phú của hắn luôn khiến Flake trở thành tiêu điểm ở những buổi dạ tiệc của khu số hai, đây cũng là lý do hắn được Emerson mời đến dạy một học sinh. Từng thấy vô số người có phong thái tướng mạo đỉnh cao, nhưng chưa một ai có thể khiến hắn có cảm giác như bây giờ, bị mê hoặc, thậm chí thất thố. Flake nhanh chóng tiếp nhận xem xét bài tập của thanh niên, để che giấu sự thất thố đáng cười của mình. Thanh niên im lặng ngồi một bên, động tác đoan chính tao nhã, ánh mắt bình lặng lễ phép nhìn Flake.
Flake rất muốn bỏ qua ánh mắt kia, rõ ràng ánh mắt kia thanh sạch không chen lẫn hàm ý nào khác, nhưng hắn bắt đầu… có phản ứng.
Người này là một báu vật! Flake gầm rống trong lòng.
“Ừm… Ừm, bài tập lần này cậu làm rất… Tốt!”
Đó là một báu vật, hắn muốn đè báu vật kia lên giường hung hăng làm một trận, chứ không phải ngồi ở chỗ này ngu xuẩn dạy học y.
Thanh niên đáp trả bằng một nụ cười lễ độ đúng mực, đây là thành quả do một vị thầy khác dạy. Không biết sao vừa nghĩ đến chuyện này, Flake liền nảy lên một sự không cam lòng và tàn bạo mãnh liệt, báu vật như thế đáng lẽ chỉ có hắn mới có thể nhìn, chỉ có hắn mới có thể chạm vào!
“… Học đến đây, thầy, thầy đã không còn gì hay để dạy cậu…”
Flake không biết mất bao nhiêu sức lực mới khiến giọng nói không xuất hiện chút khác thường nào.
“Cám ơn thầy.” Thanh niên mang đồng tử băng giá tao nhã đứng lên, làm một động tác cảm ơn tiêu chuẩn. “Em sẽ cẩn thận vâng theo lời thầy dạy, thời gian ở cùng với thầy làm em vô cùng vui sướng.”
Rõ ràng chỉ là lời xã giao đúng chuẩn đến mức giả tạo, lại khiến điểm giới hạn trong đầu Flake phát nổ.
Flake gầm nhẹ một tiếng, nhịn không được nhào lên, đè thanh niên tóc bạc mắt lam xuống bàn, dục vọng chống trên đùi thanh niên.
“Bé cưng, bé cưng…”
“Thầy?”
Dù bị tập kích đột ngột, bộ dạng thanh niên vẫn bình tĩnh đến cực điểm, khí chất cấm dục cùng gương mặt diễm lệ kia tạo thành một sự tương phản mãnh liệt, lại có vẻ đặc biệt hài hòa.
Trên mặt Flake lộ ra một nụ cười vặn vẹo, âm thanh run rẩy bất ổn. “Bé cưng, để thầy dạy bài học cuối cùng cho em, được không? Thầy cam đoan, em sẽ nếm được cực lạc…” Còn chưa nói xong liền vội vã hôn lên cánh môi nhạt màu kia.
Emerson bước vào phòng, trong phòng tràn ngập mùi hạt dẻ chát, đó là mùi *** mãnh liệt. Lão già cau đầu lông mày, chán ghét đi vòng qua người đàn ông đang nhũn người hôn mê bất tỉnh dưới đất, nói với kẻ dựa vào cạnh bàn. “Ta gọi tới là thầy giáo, chứ không phải ***!”
“Tôi vẫn luôn coi bọn họ là thầy, nhưng lần nào họ cũng đói khát nhào tới còn hơn cả ***!” Người nọ một tay cắm vào tóc chải ra phía sau, lộ ra mắt xếch hẹp dài, con ngươi lam óng ánh gợn nước hút hồn người, tóc bạc tán trên đầu vai tạo ra một cảm giác quyến rũ thác loạn. Người nọ nâng mắt nhìn về phía Emerson, ái muội và hấp dẫn nói không nên lời. “Đồ ăn đưa đến cửa, đâu có lý gì không ăn, đây chính là lời mà vị thầy tiền nhiệm của tôi từng nói!”
“Đệ tam!” Lão già quát lên cảnh cáo. “Ta biết khu vực não số hai của cậu quỷ tha ma bắt nó hưng phấn, nhưng cũng kiềm chế chút cho ta! Đừng như dã thú động dục khiêu khích quyến rũ những người xung quanh!” (Khu vực não số hai là khu vực tiếp nhận hoóc-môn sinh dục và quản lý hoóc-môn)
Thanh niên tóc bạc mắt lam —— Đệ tam nhún vai, mày ngài cau như có như không, hình thành một độ cong u oán, phối hợp với cặp mắt xếch và nốt ruồi đỏ kia, tản ra sức hút chết người.
“Tôi không có, những lời này ngài nên nói với họ chứ không phải với tôi!”
Con ngươi màu lam băng quét một cái lên kẻ ngã dưới đất, ánh mắt dừng một chút ở khe hở chảy ra chất lỏng trắng đục, nhớ đến bộ dạng kẻ này kêu khóc sướng đến cực điểm dưới thân mình, Đệ tam kéo ra nét cười, trong con mắt lam băng là một mảnh lạnh nhạt.
“Chết tiệt, nếu phụ thể có thể lẳng lơ bằng một nửa của cậu thôi, ta cũng thỏa mãn lắm rồi!”
Nghe lão già lầm bầm oán giận, mắt Đệ tam sáng rực lên, đầu lưỡi liếm liếm môi, hầu kết lăn lộn một phen, cả người tựa như một con yêu tinh phát ra lực hấp dẫn chết người.
“… Father… của tôi?”
Emerson lạnh mắt nhìn Đệ tam, nghe thấy hơi thở bất ổn theo sau, lão hừ lạnh một tiếng. “Chờ cậu đạt tới yêu cầu của ta, ta tự nhiên sẽ cho cậu thỏa mãn!”
“Tôi rất mong chờ!”
Thanh niên chỉnh sửa y phục. Tóc bạc tản ra được cột gọn lên, lập tức lại khôi phục cảm giác cấm dục lễ độ mà xa cách. Đệ tam động tác tao nhã —— dù là giáo sư nghi lễ giỏi nhất cũng không bới ra được một chỗ xấu nào, y nho nhã lễ độ mỉm cười với lão già.
“Xin cho phép tôi thất lễ cáo lui, ba giờ rưỡi là tiết học dương cầm!”
Emerson mặt lạnh nhìn bóng Đệ tam biến mất sau cửa lực từ, mấy kẻ nửa người nửa máy vũ trang hạng nặng trật tự theo sát, thay vì nói đó là lực lượng giám thị thanh niên, thoạt nhìn càng giống như hiệp sĩ bảo vệ công chúa.
“Thưa ngài!” Lão già phất phất tay, nhân viên phía sau đã dâng báo cáo trong tay lên. “Đây là báo cáo kết quả “mô phỏng và nghiên cứu” cho tới hôm nay!”
“Mô phỏng và nghiên cứu” là một cách thức nghiên cứu: tạo ra hoàn cảnh đặc biệt, cung cấp những kích thích bất đồng cho đối tượng để quan sát phản ứng của họ. Cách thức nghiên cứu Đệ tam mà Emerson áp dụng là: đối xử như một người bình thường, đặt Đệ tam ở bên ngoài chứ không phải trong bồn thủy tinh lạnh lẽo, liên tục tìm giáo sư bất đồng cho Đệ tam, từ đó quan sát phản ứng đối với hoàn cảnh xung quanh và độ mẫn cảm đối với tri thức của tân nhân loại.
Lão già nhìn báo cáo, trong mắt hiện lên hưng phấn và đắc ý.
Không ngoài dự kiến, năng lực tiếp nhận tri thức và khả năng thích ứng hoàn cảnh của tân nhân loại cao gấp hai mươi bảy lần tiêu chuẩn người bình thường, năng lực học tập kinh khủng này làm các vị giáo sư đều lần lượt nói ra cảm tưởng đồng dạng: tốc độ họ dạy còn không nhanh bằng tốc độ tiếp thu của Đệ tam. Năng lực thích ứng và khả năng học tập là nền tảng sinh tồn của sinh vật, cũng là trọng tâm tiến hóa. Kế hoạch phụ thể là chính xác, cũng là thành công. Tay cầm tài liệu của lão run lên một chút, lão là chính xác, lão là thành công. Cho nên, lũ rệp từng cười nhạo lão kia đều có thể câm miệng, khâu miệng lại, nuốt lưỡi xuống, thế nào? Lão đã chứng minh, lão đúng, vẫn luôn đúng.
Còn về chuyện lão đã làm ra một lũ quái vật thế nào, ai mà quan tâm chứ?
Khi sức mạnh của người bị trị cao hơn quá xa so với kẻ thống trị, đây đã là một trò cười.
Còn lại, chẳng qua là vấn đề thời gian.
Danh sách chương