Editor: Trà Đá.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhân tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh không có người.
Cô nheo mắt sờ soạng, không tìm thấy đồ lót, rốt cuộc quyết định mặc váy ngủ vào, dù sao hôm nay có lẽ ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ, đánh răng rửa mặt, sau khi đánh răng xong còn nhìn chằm chằm bản thân ở trong gương.
Đường Nhân kéo cổ áo ra, quả nhiên có dấu hôn, còn rất rõ ràng.
Cô nhớ lại lúc nói chuyện phiếm với Tô Khả Tây, Lục Trì có phải sói hay không, bây giờ cô đã biết, còn biết anh thích làm gì.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Tô Khả Tây.
Chuyện Đường Nhân đi du lịch với Lục Trì thì trước đó cô có nói cho Tô Khả Tây biết, chỉ sợ là cô ta hỏi mọi chuyện có thuận lợi không.
Quả nhiên là vậy.
Tô Khả Tây: Ha ha ha, tiểu tiên nữ giáng trần thành công không? Đường Nhân nhanh chóng trả lời lại: Cái điệu cười của cậu có chút ngu ngốc đấy.
Tô Khả Tây không chịu thua, cô ta bất chấp mạo hiểm việc Lục Vũ phát hiện ra, hỏi tiếp: Khi nào thì đi đăng ký?
Đường Đường Đường: Chưa biết.
Tô Khả Tây đang chuẩn bị nhắn trả lời, thì Đường Nhân đã nhắn câu tiếp theo.
Đường Đường Đường: Để tớ trộm sổ hộ khẩu đã. Lợi hại, quả nhiên là chị Nhân, Tô Khả Tây bái phục, cô ta thấy Lục Vũ đang đi về phía mình, nên không quấy rầy Đường Nhân nữa.
Đường Nhân ném di động qua một bên, vuốt vuốt mái tóc.
Ba năm qua tóc cô đã dài hơn rất nhiều, tán loạn trên bờ vai, mái tóc đen cực kỳ nổi bật trên làn da trắng nõn của cô.
Cô vừa vuốt tóc vừa đi tìm đồ lót, không tìm ra lại quay về giường ngồi ngẩn người. Tiếng mở cửa vang lên.
Lục Trì nhẹ nhàng đi vào, trên tay là hai phần ăn sáng, thấy cô đã dậy, anh bỗng dưng đỏ mặt, lan đến cả hai vành tai.
Trên cổ anh có vết dấu răng nho nhỏ.
Đường Nhân nhớ tới lần anh cắn má cô ở cao trung, sau đó còn bị thấy giám thị bắt viết bản kiểm điểm.
Năm nay mà quay về trường thì không biết thầy giám thị có chào đón không đây.
Đường Nhân hoàn hồn, nhìn chằm chằm Lục Trì: “Anh đỏ mặt cái gì?”
Người thì cũng xem hết rồi, còn bày đặt xấu hổ… Lục Trì đặt túi đồ ăn lên bàn, ngồi bên giường, nhỏ giọng hỏi: “Em… Còn đau không?”
Đường Nhân đắp chăn kín người, nhìn anh buồn cười, tiến tới gần nói: “Quên mất anh học y, đau đau cái gì, cả người không còn tí sức lực nào luôn nè.”
Lục Trì đương nhiên biết rõ, nhưng anh vẫn muốn hỏi, anh sợ cô đau.
Ở một góc ban công chính là quần áo giặt tối hôm qua, bay tới bay lui.
Rốt cuộc Đường Nhân cũng nhớ ra mục đích của mình, hỏi: “Tối hôm qua anh ném đồ lót của em đi đâu rồi?”
Lục Trì sững sờ: “Anh không nhớ…”
Anh làm gì nhớ tới chuyện này, anh tìm quanh giường một vòng, cuối cùng phát hiện đồ lót của cô ở trên ghế sofa, bị gối ôm che mất.
Đường Nhân liếc anh một cái.
Bên ngoài có tiếng sóng biển, nghe như tiết tấu của một bài hát, đều đều.
Thấy Lục Trì ngồi bên giường không nhìn mình, Đường Nhân không thay quần áo, ôm cổ anh, sau đó hôn anh một cái.
Lục Trì có vẻ khó chịu, khẽ “Hừ” một tiếng.
Sáng nay anh thấy Đường Nhân không mặc quần áo, chăn bị tụt xuống thấp, lộ ra một mảng da trắng như tuyết.
Vừa nghĩ tới việc cô không mặc quần áo, anh lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tất cả hình ảnh đêm hôm qua như hiện ra trước mắt anh, cả người anh đều nóng lên, không cần Đường Nhân kích thích, thì phía dưới anh đã căng cứng đến khó chịu.
Anh thuận tay ôm eo cô, tay kia trượt vào bên trong váy ngủ của cô, không ngừng vuốt ve eo cô.
Anh vẫn luôn biết eo Đường Nhân rất thon nhỏ, nhưng chỉ sau khi anh đụng vào mới cảm nhận được, cảm thấy anh vuốt ve cả đời cũng không thể thỏa mãn.
Lục Trì khẽ cắn vành tai cô, giọng nói mơ hồ: “Anh phải giam giữ cái eo thon nhỏ của em cả đời…”
Kiểu lời nói này thật sự kích thích, Đường Nhân khẽ run rẩy một cái.
Lục Trì luôn luôn có ham muốn chiếm hữu cô, chỉ là anh chưa từng nói ra, nhưng hôm nay anh lại dùng cơ thể và hành động để thể hiện cho cô biết.
Đường Nhân bị anh mơn trớn khẽ rên một tiếng.
Một giây sau, Lục Trì chuyển tư thế, đè cô xuống giường.
Anh hôn cô một cách thành kính từ hõm vai trở xuống, lưu lại từng dấu môi nóng bỏng trên da thịt cô.
Một lát sau, anh giam hai tay Đường Nhân trên đỉnh đầu, sau đó cởi váy ngủ của cô ra, ném qua một bên, phía dưới anh là một cơ thể trắng như tuyết, không chút tì vết.
Đường Nhân ngước đầu, bắt đầu hôn anh, anh mút lấy đầu lưỡi cô, giống như đang thăm dò.
Lục Trì bắt đầu trượt xuống, hơn dọc bên tai cô, cổ, rồi đến eo, rồi dần dần đi xuống chỗ tối bí ẩn.
Đầu ngón tay lạnh buốt của anh chạm vào, Đường Nhân nhịn không được run rẩy một cái, hơi khép chân: "Lạnh..."
Lục Trì hôn cô, một ngón tay chen vào bên trong, nhanh chóng bị nuốt lấy, bị hấp thụ, khiến anh thở dài.
Nhúc nhích vài cái, bên dưới cô bắt đầu ẩm ướt, anh cũng bắt đầu di chuyển ngón tay một cách có nhịp độ.
Đường Nhân vô thức nâng hông lên, ánh mắt mơ màng cộng với tiếng rên êm tai giống như đang tra tấn Lục Trì.
Nghĩ đến hai tay anh đã từng cầm lấy dao phẫu thuật thần thánh, ngay giờ phút này lại đang chiều chuộng cô, khiến cả người cô ửng hồng.
Có giọt nước mắt trăng trắng theo ngón tay anh rớt ra giường.
Lục Trì đã sớm cởi quần áo, anh đẩy chăn mền vướng víu ra, cầm lấy dục vọng thẳng đứng đặt ở phía dưới Đường Nhân, chậm rãi tiến vào trong động, bị một mảng mềm mại bao trùm.
Đường Nhân bóp cánh tay anh, thở dốc bên tai anh.
Giống như không muốn sống nữa.
Lục Trì bị tiếng thở dốc của cô làm anh ngừng lại một lúc lâu, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng bất định, áp vào ngực Đường Nhân, tiếng tim đập hỗn loạn của hai người hòa vào nhau.
Anh hoảng loạn nói: "Đường Nhân, anh..."
Lời còn chưa đứt, Đường Nhân nâng hai chân lên, ôm lấy hông anh.
Rốt cuộc, anh không kiềm chế nổi, chậm rãi tiến sâu vào, cả cơ thể nóng lên như bốc hỏa, tốc độ dần dần tăng nhanh, va chạm với cô.
Mái tóc dài của Đường Nhân xõa ra tán loạn trên giường, có vài sợi dính lên người cô, trông cô cực kỳ quyến rũ, khiến người khác mất đi lý trí.
Tiếng sóng biển cộng với tiếng va chạm vang lên bên tai hai người.
Hai má Đường Nhân ửng hồng, bụng cô bắt đầu co rút, Lục Trì bị cô cắn phát đau, mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương, anh nhíu mày, ngậm lấy vành tai cô, giọng nói khàn dục: "Buông anh ra."
Tay anh không ngừng vuốt ve eo cô, Đường Nhân bị kích thích run rẩy một cái.
Lục Trì hôn cô, đầu lưỡi tách miệng cô, nhẹ nhàng tiến vào, đầu lưỡi anh liếm hết khoang miệng cô như đang nhấm nháp một món ăn ngon, cuối cùng cũng khiến cô bừng tĩnh lại.
Anh thở phào một cái, phần eo hạ xuống, hành hạ cơ thể cô.
Đường Nhân ôm cổ anh, hai chân bị tách ra: "Anh... Lục Trì anh..."
Cô còn không có khả năng nói hết được một câu.
Cô cắn môi, không kiềm chế được khoái cảm đang dâng lên theo từng đợt đi chuyển của anh, từng cơn tê dại.
Tay anh mơn trớn trên ngực cô, bên tai là tiếng rên rỉ của cô, thân thể cô như nước hòa tan dưới người anh.
Ý thức cô mơ màng, trong thoáng chốc nghe anh nói: "Không được phép rời xa anh..."
Đầu óc cô quay cường không nghe rõ lời anh nói.
Đường Nhân mở mắt ra, lông mi run lên, Lục Trì bắt đầu hôn khắp người cô, tỉ mỉ lại dịu dàng.
Cô còn chưa mở miệng nói lời nào, thì thân dưới lại bị anh hành hạ, hai người bắt đầu thở gấp.
Ngón tay thon dài của cô luồn vào tóc anh, hai chân cô co quắp, mặc kệ hành động của anh.
Sóng biển vỗ ào ào, cũng với tiếng va chạm khi giao hợp, dường như hợp nhất thành một thể.
Khiến người ta trầm luân lún sâu.
Lưu luyến mà dài lâu.
Rất lâu sau đó, trong phòng yên tĩnh lại.
Thân thể hai người finh1 vào nhau, Đường Nhân đột nhiên lên tiếng: "Từ nay quân vương hết lâm triều rồi, Lục Trì, anh đã sa ngã rồi."
Lục Trì: "..."
Đường Nhân đột nhiên cọ cọ anh.
Lục Trì cứng đờ, giọng nói nghiêm nghị: "Đừng lộn xộn nữa."
Đường Nhân không cử động nữa, tay anh lại bắt đầu vuốt ve eo cô, không dám chìm đắm sợ bản thân nhịn không được.
Một lúc sau, Đường Nhân lại mở miệng: "Lục Trì, anh không mang bao."
Lục Trì có chút hoảng: "Anh quên mắt."
Đường Nhân cười phì một tiếng, thân dưới cảm giác dính dính, khiến cô cau mày: "Em đi tắm đây."
Cô vừa mới tắm lúc sáng, bây giờ lại muốn tắm nữa, thật đáng sợ.
Sau khi tắm xong thì đã hơn mười giờ.
Lục Trì để mình trần ngồi ở cuối giường, đầu tóc lộn xộn, thân thể cứng rắn của anh khiến hai mắt cô phát sáng, nhịn không được duỗi tay sờ soạng một cái.
Qua nhiên nhìn bằng mắt không bằng cảm nhận bằng tay, biết ngay Lục Trì giả vờ cấm dục, bên trong cũng đầy dục vọng, mới sáng sớm đã không nhịn nổi.
Anh phát hiện hai mắt sáng rực của cô đang nhìn anh chằm chằm.
Hai tai anh ửng đỏ, nói sang chuyện khác: "Anh có mua cháo."
Đường Nhân nói: "Đút em ăn."
"Ừ." Lục Trì cũng không từ chối.
Bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian, cháo đã bị nguội lên rất nhiều, may là cháo được đựng trong bình giữ nóng, nên còn ấm một chút.
Chén cháo cũng không quá lớn, anh đút cô ăn chừng mười phút là xong.
Sau khi ăn xong, Lục Trì ngoan ngoãn lấy ga giường đi giặt, dấu vết lưu lạu khiến hai người đỏ mặt.
Lúc xế chiều, bên ngoài đột nhiên đổ mưa.
Tiếng mưa tơi lộp bộp trên cửa sổ thủy tinh, kế hoạch ra ngoài chơi của hsi người bị phá hủy, đành ở trong phòng.
Đường Nhân mê mẩn nhìn ngoài biển.
Cô mặc áo sơ mi của Lục Trì, rất lớn, có thể làm thành cái váy, nhân tiện chụp một tấm hình gửi cho Tô Khả Tây.
Lục Trì thu dọn đồ đạc trong phòng.
Sương mù mờ mịt, biển lớn mờ ảo làm thành bối cảnh, khiến làn da trắng nõn của cô càng thêm nổi bật, tóc đen vén qua một bên, khiến bức tranh trông cực kỳ đẹp mắt.
Thấy cô mặc áo sơ mi của mình, anh mắt anh trở nên tối sầm, nhưng anh vẫn kiềm chế được ý nghĩ của bản thân.
Anh đi đến bên cạnh cô, hôn cô một cái.
Hai người nằm ngắm phong cảnh trên ghế, Đường Nhân đột nhiên mở miệng: "Lúc ở trên giường anh nói gì với em vậy?"
Lục Trì quay mặt đi không nói lời nào.
Đường Nhân cười cười, mặc dù trong lòng thiếu kỳ nhưng không ép hỏi nữa, cô hỏi tiếp: "Khi nào thì bọn mình trộm sổ hộ khẩu đây?"
Lục Trì há to miệng, cái suy nghĩ đó của cô khiến anh mất nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhân tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh không có người.
Cô nheo mắt sờ soạng, không tìm thấy đồ lót, rốt cuộc quyết định mặc váy ngủ vào, dù sao hôm nay có lẽ ở trong phòng nghỉ ngơi.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó đi tắm rửa sạch sẽ, đánh răng rửa mặt, sau khi đánh răng xong còn nhìn chằm chằm bản thân ở trong gương.
Đường Nhân kéo cổ áo ra, quả nhiên có dấu hôn, còn rất rõ ràng.
Cô nhớ lại lúc nói chuyện phiếm với Tô Khả Tây, Lục Trì có phải sói hay không, bây giờ cô đã biết, còn biết anh thích làm gì.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Tô Khả Tây.
Chuyện Đường Nhân đi du lịch với Lục Trì thì trước đó cô có nói cho Tô Khả Tây biết, chỉ sợ là cô ta hỏi mọi chuyện có thuận lợi không.
Quả nhiên là vậy.
Tô Khả Tây: Ha ha ha, tiểu tiên nữ giáng trần thành công không? Đường Nhân nhanh chóng trả lời lại: Cái điệu cười của cậu có chút ngu ngốc đấy.
Tô Khả Tây không chịu thua, cô ta bất chấp mạo hiểm việc Lục Vũ phát hiện ra, hỏi tiếp: Khi nào thì đi đăng ký?
Đường Đường Đường: Chưa biết.
Tô Khả Tây đang chuẩn bị nhắn trả lời, thì Đường Nhân đã nhắn câu tiếp theo.
Đường Đường Đường: Để tớ trộm sổ hộ khẩu đã. Lợi hại, quả nhiên là chị Nhân, Tô Khả Tây bái phục, cô ta thấy Lục Vũ đang đi về phía mình, nên không quấy rầy Đường Nhân nữa.
Đường Nhân ném di động qua một bên, vuốt vuốt mái tóc.
Ba năm qua tóc cô đã dài hơn rất nhiều, tán loạn trên bờ vai, mái tóc đen cực kỳ nổi bật trên làn da trắng nõn của cô.
Cô vừa vuốt tóc vừa đi tìm đồ lót, không tìm ra lại quay về giường ngồi ngẩn người. Tiếng mở cửa vang lên.
Lục Trì nhẹ nhàng đi vào, trên tay là hai phần ăn sáng, thấy cô đã dậy, anh bỗng dưng đỏ mặt, lan đến cả hai vành tai.
Trên cổ anh có vết dấu răng nho nhỏ.
Đường Nhân nhớ tới lần anh cắn má cô ở cao trung, sau đó còn bị thấy giám thị bắt viết bản kiểm điểm.
Năm nay mà quay về trường thì không biết thầy giám thị có chào đón không đây.
Đường Nhân hoàn hồn, nhìn chằm chằm Lục Trì: “Anh đỏ mặt cái gì?”
Người thì cũng xem hết rồi, còn bày đặt xấu hổ… Lục Trì đặt túi đồ ăn lên bàn, ngồi bên giường, nhỏ giọng hỏi: “Em… Còn đau không?”
Đường Nhân đắp chăn kín người, nhìn anh buồn cười, tiến tới gần nói: “Quên mất anh học y, đau đau cái gì, cả người không còn tí sức lực nào luôn nè.”
Lục Trì đương nhiên biết rõ, nhưng anh vẫn muốn hỏi, anh sợ cô đau.
Ở một góc ban công chính là quần áo giặt tối hôm qua, bay tới bay lui.
Rốt cuộc Đường Nhân cũng nhớ ra mục đích của mình, hỏi: “Tối hôm qua anh ném đồ lót của em đi đâu rồi?”
Lục Trì sững sờ: “Anh không nhớ…”
Anh làm gì nhớ tới chuyện này, anh tìm quanh giường một vòng, cuối cùng phát hiện đồ lót của cô ở trên ghế sofa, bị gối ôm che mất.
Đường Nhân liếc anh một cái.
Bên ngoài có tiếng sóng biển, nghe như tiết tấu của một bài hát, đều đều.
Thấy Lục Trì ngồi bên giường không nhìn mình, Đường Nhân không thay quần áo, ôm cổ anh, sau đó hôn anh một cái.
Lục Trì có vẻ khó chịu, khẽ “Hừ” một tiếng.
Sáng nay anh thấy Đường Nhân không mặc quần áo, chăn bị tụt xuống thấp, lộ ra một mảng da trắng như tuyết.
Vừa nghĩ tới việc cô không mặc quần áo, anh lập tức cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tất cả hình ảnh đêm hôm qua như hiện ra trước mắt anh, cả người anh đều nóng lên, không cần Đường Nhân kích thích, thì phía dưới anh đã căng cứng đến khó chịu.
Anh thuận tay ôm eo cô, tay kia trượt vào bên trong váy ngủ của cô, không ngừng vuốt ve eo cô.
Anh vẫn luôn biết eo Đường Nhân rất thon nhỏ, nhưng chỉ sau khi anh đụng vào mới cảm nhận được, cảm thấy anh vuốt ve cả đời cũng không thể thỏa mãn.
Lục Trì khẽ cắn vành tai cô, giọng nói mơ hồ: “Anh phải giam giữ cái eo thon nhỏ của em cả đời…”
Kiểu lời nói này thật sự kích thích, Đường Nhân khẽ run rẩy một cái.
Lục Trì luôn luôn có ham muốn chiếm hữu cô, chỉ là anh chưa từng nói ra, nhưng hôm nay anh lại dùng cơ thể và hành động để thể hiện cho cô biết.
Đường Nhân bị anh mơn trớn khẽ rên một tiếng.
Một giây sau, Lục Trì chuyển tư thế, đè cô xuống giường.
Anh hôn cô một cách thành kính từ hõm vai trở xuống, lưu lại từng dấu môi nóng bỏng trên da thịt cô.
Một lát sau, anh giam hai tay Đường Nhân trên đỉnh đầu, sau đó cởi váy ngủ của cô ra, ném qua một bên, phía dưới anh là một cơ thể trắng như tuyết, không chút tì vết.
Đường Nhân ngước đầu, bắt đầu hôn anh, anh mút lấy đầu lưỡi cô, giống như đang thăm dò.
Lục Trì bắt đầu trượt xuống, hơn dọc bên tai cô, cổ, rồi đến eo, rồi dần dần đi xuống chỗ tối bí ẩn.
Đầu ngón tay lạnh buốt của anh chạm vào, Đường Nhân nhịn không được run rẩy một cái, hơi khép chân: "Lạnh..."
Lục Trì hôn cô, một ngón tay chen vào bên trong, nhanh chóng bị nuốt lấy, bị hấp thụ, khiến anh thở dài.
Nhúc nhích vài cái, bên dưới cô bắt đầu ẩm ướt, anh cũng bắt đầu di chuyển ngón tay một cách có nhịp độ.
Đường Nhân vô thức nâng hông lên, ánh mắt mơ màng cộng với tiếng rên êm tai giống như đang tra tấn Lục Trì.
Nghĩ đến hai tay anh đã từng cầm lấy dao phẫu thuật thần thánh, ngay giờ phút này lại đang chiều chuộng cô, khiến cả người cô ửng hồng.
Có giọt nước mắt trăng trắng theo ngón tay anh rớt ra giường.
Lục Trì đã sớm cởi quần áo, anh đẩy chăn mền vướng víu ra, cầm lấy dục vọng thẳng đứng đặt ở phía dưới Đường Nhân, chậm rãi tiến vào trong động, bị một mảng mềm mại bao trùm.
Đường Nhân bóp cánh tay anh, thở dốc bên tai anh.
Giống như không muốn sống nữa.
Lục Trì bị tiếng thở dốc của cô làm anh ngừng lại một lúc lâu, thở hổn hển, lồng ngực phập phồng bất định, áp vào ngực Đường Nhân, tiếng tim đập hỗn loạn của hai người hòa vào nhau.
Anh hoảng loạn nói: "Đường Nhân, anh..."
Lời còn chưa đứt, Đường Nhân nâng hai chân lên, ôm lấy hông anh.
Rốt cuộc, anh không kiềm chế nổi, chậm rãi tiến sâu vào, cả cơ thể nóng lên như bốc hỏa, tốc độ dần dần tăng nhanh, va chạm với cô.
Mái tóc dài của Đường Nhân xõa ra tán loạn trên giường, có vài sợi dính lên người cô, trông cô cực kỳ quyến rũ, khiến người khác mất đi lý trí.
Tiếng sóng biển cộng với tiếng va chạm vang lên bên tai hai người.
Hai má Đường Nhân ửng hồng, bụng cô bắt đầu co rút, Lục Trì bị cô cắn phát đau, mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương, anh nhíu mày, ngậm lấy vành tai cô, giọng nói khàn dục: "Buông anh ra."
Tay anh không ngừng vuốt ve eo cô, Đường Nhân bị kích thích run rẩy một cái.
Lục Trì hôn cô, đầu lưỡi tách miệng cô, nhẹ nhàng tiến vào, đầu lưỡi anh liếm hết khoang miệng cô như đang nhấm nháp một món ăn ngon, cuối cùng cũng khiến cô bừng tĩnh lại.
Anh thở phào một cái, phần eo hạ xuống, hành hạ cơ thể cô.
Đường Nhân ôm cổ anh, hai chân bị tách ra: "Anh... Lục Trì anh..."
Cô còn không có khả năng nói hết được một câu.
Cô cắn môi, không kiềm chế được khoái cảm đang dâng lên theo từng đợt đi chuyển của anh, từng cơn tê dại.
Tay anh mơn trớn trên ngực cô, bên tai là tiếng rên rỉ của cô, thân thể cô như nước hòa tan dưới người anh.
Ý thức cô mơ màng, trong thoáng chốc nghe anh nói: "Không được phép rời xa anh..."
Đầu óc cô quay cường không nghe rõ lời anh nói.
Đường Nhân mở mắt ra, lông mi run lên, Lục Trì bắt đầu hôn khắp người cô, tỉ mỉ lại dịu dàng.
Cô còn chưa mở miệng nói lời nào, thì thân dưới lại bị anh hành hạ, hai người bắt đầu thở gấp.
Ngón tay thon dài của cô luồn vào tóc anh, hai chân cô co quắp, mặc kệ hành động của anh.
Sóng biển vỗ ào ào, cũng với tiếng va chạm khi giao hợp, dường như hợp nhất thành một thể.
Khiến người ta trầm luân lún sâu.
Lưu luyến mà dài lâu.
Rất lâu sau đó, trong phòng yên tĩnh lại.
Thân thể hai người finh1 vào nhau, Đường Nhân đột nhiên lên tiếng: "Từ nay quân vương hết lâm triều rồi, Lục Trì, anh đã sa ngã rồi."
Lục Trì: "..."
Đường Nhân đột nhiên cọ cọ anh.
Lục Trì cứng đờ, giọng nói nghiêm nghị: "Đừng lộn xộn nữa."
Đường Nhân không cử động nữa, tay anh lại bắt đầu vuốt ve eo cô, không dám chìm đắm sợ bản thân nhịn không được.
Một lúc sau, Đường Nhân lại mở miệng: "Lục Trì, anh không mang bao."
Lục Trì có chút hoảng: "Anh quên mắt."
Đường Nhân cười phì một tiếng, thân dưới cảm giác dính dính, khiến cô cau mày: "Em đi tắm đây."
Cô vừa mới tắm lúc sáng, bây giờ lại muốn tắm nữa, thật đáng sợ.
Sau khi tắm xong thì đã hơn mười giờ.
Lục Trì để mình trần ngồi ở cuối giường, đầu tóc lộn xộn, thân thể cứng rắn của anh khiến hai mắt cô phát sáng, nhịn không được duỗi tay sờ soạng một cái.
Qua nhiên nhìn bằng mắt không bằng cảm nhận bằng tay, biết ngay Lục Trì giả vờ cấm dục, bên trong cũng đầy dục vọng, mới sáng sớm đã không nhịn nổi.
Anh phát hiện hai mắt sáng rực của cô đang nhìn anh chằm chằm.
Hai tai anh ửng đỏ, nói sang chuyện khác: "Anh có mua cháo."
Đường Nhân nói: "Đút em ăn."
"Ừ." Lục Trì cũng không từ chối.
Bọn họ lãng phí quá nhiều thời gian, cháo đã bị nguội lên rất nhiều, may là cháo được đựng trong bình giữ nóng, nên còn ấm một chút.
Chén cháo cũng không quá lớn, anh đút cô ăn chừng mười phút là xong.
Sau khi ăn xong, Lục Trì ngoan ngoãn lấy ga giường đi giặt, dấu vết lưu lạu khiến hai người đỏ mặt.
Lúc xế chiều, bên ngoài đột nhiên đổ mưa.
Tiếng mưa tơi lộp bộp trên cửa sổ thủy tinh, kế hoạch ra ngoài chơi của hsi người bị phá hủy, đành ở trong phòng.
Đường Nhân mê mẩn nhìn ngoài biển.
Cô mặc áo sơ mi của Lục Trì, rất lớn, có thể làm thành cái váy, nhân tiện chụp một tấm hình gửi cho Tô Khả Tây.
Lục Trì thu dọn đồ đạc trong phòng.
Sương mù mờ mịt, biển lớn mờ ảo làm thành bối cảnh, khiến làn da trắng nõn của cô càng thêm nổi bật, tóc đen vén qua một bên, khiến bức tranh trông cực kỳ đẹp mắt.
Thấy cô mặc áo sơ mi của mình, anh mắt anh trở nên tối sầm, nhưng anh vẫn kiềm chế được ý nghĩ của bản thân.
Anh đi đến bên cạnh cô, hôn cô một cái.
Hai người nằm ngắm phong cảnh trên ghế, Đường Nhân đột nhiên mở miệng: "Lúc ở trên giường anh nói gì với em vậy?"
Lục Trì quay mặt đi không nói lời nào.
Đường Nhân cười cười, mặc dù trong lòng thiếu kỳ nhưng không ép hỏi nữa, cô hỏi tiếp: "Khi nào thì bọn mình trộm sổ hộ khẩu đây?"
Lục Trì há to miệng, cái suy nghĩ đó của cô khiến anh mất nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại được.
Danh sách chương