Editor: Trà Đá.
Trong quán ăn chỉ có hai người bọn họ, ông bà chủ ở trong bếp, sau khi Đường Nhân nói xong thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Lục Trì rầu rĩ đáp: “…Tớ… Không có tốt… Tốt như cậu nghĩ đâu.”
Anh hoàn toàn không có gì tốt, Đường Nhân lại trái ngược với anh, bộ dáng tự tin, gia đình hạnh phúc.
Đường Nhân để đũa xuống, nói: “Lục Trì, nhìn tớ này.”
Lục Trì ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Nhân ngồi ngay ngắn, chân thành nói: “Cậu có chỗ nào không tốt, tớ cảm thấy cậu rất tốt, phương diện nào cũng hoàn hảo hết.”
Không đợi Lục Trì lên tiếng, cô bỗng nhiên giảo hoạt nói: “Hai tai hay bị đỏ lên là đẹp nhất.”
Lục Trì: “…”
Anh không nên hỏi.
Bà chủ ở trong bếp ăn bánh nướng, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn hai người đang ngồi ở bên ngoài.
Mặc dù không nghe được nội dung, nhưng nhìn không khí giữa hai người hình như rất có tình ý.
Bà cũng đã trải qua thời tuổi trẻ, biết rõ tầm tuổi đó rất dễ rung động, mà tình yêu thời niên thiếu lúc nào cũng ngọt vô tận.
~
Sau khi ăn xong, Đường Nhân lại kéo Lục Trì đến khu vui chơi cách đó không xa.
Khu vui chơi này mới được xây dựng, có đầy đủ các trò chơi, người chơi ở bên trong không ít, là nơi thích hợp để bồi dưỡng tình cảm.
Trong khu vui chơi mở máy sưởi rất ấm áp.
Đường Nhân lấy khăn quàng cổ xuống, vắt lên cánh tay. Lên lầu hai, ánh mắt cô cố định ở một chỗ.
“…Sao em ngốc quá vậy.”
“Vậy anh chơi đi, xem có hơn em không!”
“…Ông đây chơi hơi bị giỏi đấy nhé.”
Đường Nhân đảo mắt, kéo kéo áo Lục Trì, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chơi gắp thú đi, cậu biết chơi không?”
Lục Trì nhìn qua, suy nghĩ rồi nói: “Không… Không chơi.”
Thấy cô nhao nhao có vẻ muốn chơi, anh thuận tay kéo cổ tay cô qua, đi về phía kia.
Đường Nhân vụng trộm “A” một tiếng, hôm nay Lục Trì đổi tính sao? Sao lại chủ động như vậy, hay là lấy hết chủ động của cả đời dùng hết vào hôm nay rồi?
Vừa đúng lúc hai người ban nãy rời đi, không gắp được con thú nào.
Lục Trì nhét đồng xu vào, mở miệng: “Chơi.”
Đường Nhân không khách khí, duỗi tay nắm tay cầm.
Cô thật sự chưa chơi qua trò này, lúc còn nhỏ mẹ cô không cho cô chơi, nói gì mà có tính chất bài bạc, bát nháo lộn xộn.
Nửa ngày cũng chưa gắp được con thú nào, Đường Nhân tức giận đá cái máy.
Cô vụng trộm liếc nhìn Lục Trì, thấy anh không cười nhạo cô thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Một đời anh hùng bại trận vì trò gắp thú này.
Sau khi về nhất định phải nói với Tưởng Thu Hoan, nếu trước đây cho cô chơi, thì bây giờ nhất định sẽ khiến Lục Trì đổ cô rồi.
Đường Nhân hừ một tiếng: “Không chơi nữa.”
Khóe môi Lục Trì khẽ lộ ra đường cong, sau đó lại biến mất không thấy gì nữa.
Anh không trả lời cô, trực tiếp đi tới máy gắp thú, nhìn tới nhìn lui quan sát một hồi, mới nhét tiền xu vào.
Đường Nhân khoanh tay đứng phía sau anh, nghĩ thầm cô chơi không được, thì con mọt sách chơi thế quái nào được.
Chưa đầy mấy phút cô đã há hốc mồm.
Lục Trì chơi chưa đầy bao lâu đã có thể gắp được quá trời thú nhồi bông, anh còn kiên trì gắp tiếp.
Thấy mọi người tập trung vây quanh, còn có nhiều nữ sinh nữa, Đường nhân lập tức hoàn hồn, kéo kéo Lục Trì: “Đủ, đủ rồi.”
Lục Trì chưa thỏa mãn, quay đầu lại nhìn hỏi: “Cậu… Cậu không chơi nữa hả?”
Đường Nhân gật gật đầu: “Lần sau chơi tiếp, cậu cứ tiếp tục gắp được thú nhồi bông thì ông chủ sẽ qua đá cậu ra khỏi đây mất. Tớ không có giúp được đâu.”
“…”
Lục Trì hé miệng, thấy cách đó không xa có nhiều người vây xem đang chỉ chỉ trỏ trỏ, anh cúi người lấy thú nhồi bông lên phủi phủi, nhét vài con vào trong lòng Đường Nhân, còn vài con anh ôm trong ngực mình: “Đi… Đi thôi.”
Những người vây xem thấy hai người rời đi, cũng nhanh chóng tản ra.
~
Nhà họ Lục.
Căn biệt thự to như vậy mà chỉ có hai người ở, hôm nay lại có hai người khác đến.
Vương Tử Diễm ngồi trên ghế sofa, trang điểm tinh xảo, mặt không chút biểu cảm nhìn hai người đối diện, thù hận cũng chỉ biết giấu trong lòng.
Lục Dược Minh ngồi đó, trên bàn bày biện rất nhiều giấy tờ, đẩy qua: “Ký tên đi, kỳ kèo không có gì hay. Cô cũng biết rõ tình huống hiện tại rồi đó.”
Ông ta đưa mắt nhìn quanh căn biệt thự, sau đó còn nói: “Biệt thự này tôi sẽ sang tên cho Trì Trì, tiền nuôi dưỡng sẽ được chu cấp mỗi tháng, còn cho con tiền tiêu vặt nữa.”
Lục Dược Minh dừng một chút: “Nếu như cô thật sự không có tiền, có thể tìm tôi, cùng lắm thì tôi chỉ muốn một lý do chính đáng, cũng không nên để Lục Trì bị thiếu thốn. Nó cũng là con trai của cô đấy, cô nên biết điều đó.”
Mặc dù ông ta thiên vị Lục Vũ, nhưng Lục Trì cũng là con trai ông ta, hơn nữa từ trước đến nay cho dù ở phương diện nào cũng chưa từng làm cho ông ta lo lắng, chỉ có tật nói lắp, nói không đau lòng là không thể nào.
Có một người mẹ như vậy… Thì chỉ có thể đền bù bằng cách khác.
Lục Dược Minh không lộ biểu cảm, chỉ liếc mắt đưa tình với người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Ông ta nói nhẹ nhàng như vậy, bộ dáng lạnh nhạt.
Cơn giận của Vương Tử Diễm lại được dịp bùng lên một lần nữa, bà ta cầm lấy xấp giấy tờ, mở ra, ném tới trước mặt Lục Dược Minh: “Nói đi nói lại thì cũng chỉ muốn nhanh chóng ở chung một chỗ với tiểu tam thôi chứ gì.”
Người phụ nữ đối diện đang mỉm cười bị lời nói này làm cho vẻ mặt cứng đờ.
“Vương Tử Diễm, cô cứ phải nói lời khó nghe như vậy sao?” Lục Dược Minh to tiếng, “Khâu Hoa không phải là tiểu tam!”
Vương Tử Diễm nói: “Tôi và anh còn chưa ly hôn, mà hai người đã ở chung với nhau, tình chàng ý thiếp, không phải tiểu tam thì là gì?”
Lục Dược Minh bị nói như vậy, sắc mặt cũng rất khó coi.Khâu Hoa siết chặt hai tay.
Cô ta thật sự đã chịu đựng đủ lắm rồi.
Rõ ràng lúc xưa cô ta là bạn gái chính thức của Lục Dược Minh, hai người giao lần đầu tiên cho nhau. Ai ngờ đâu chưa đầy một tháng sau đã bị ruồng bỏ.
Mấy tháng sau, cuộc sống của cô ta xuống dốc không phanh.
Cô ta chưa cưới đã có thai, bị những người xung quanh cười chê, bà con thân thích quở trách, ba mẹ cô ta cảm thấy mất mặt, quyết định đoạn tuyệt với cô ta.
Cũng bởi vì Vương Tử Diễm nói ra chuyện mang thai trước, cho nên được kết hôn?
Rõ ràng cô ta có thai trước!
Khâu Hoa hít sâu vào một hơi, nhớ lại lúc đó gặp lại Lục Dược Minh khiến bà ta không thở nổi.
Bà ta một mình sinh con, sau khi sinh chưa tới một tháng đã phải ra ngoài tìm việc công nhân lao động đơn giản để chi trả tiền thuê phòng và tiền nuôi Lục Vũ, cuộc sống túng quẫn đến nỗi thiếu chút nữa không có sữa cho Lục Vũ bú.
Ngay lúc khổ sở nhất, bà ta gặp lại Lục Dược Minh.
Khâu Hoa xác thật là không có tiền để nuôi nổi Lục Vũ, vì vậy chấp nhận u mê làm tiểu tam.
Việc này cũng đã tiếp diễn mười năm.
Thỉnh thoảng bà ta suy nghĩ, nếu như lúc đầu bà ta nói chuyện cái thai với Lục Dược Minh trước, thì bây giờ bà ta mới là “Lục phu nhân”.
Nghĩ tới đây, Khâu Hoa cực kỳ uất hận Vương Tử Diễm.
Khâu Hoa bình thản mở miệng: “Chuyện năm đó cô cũng biết rõ, chính cô là người chen vào giữa tôi và Dược Minh, cô mang thai thế nào thì chính cô phải là người hiểu rõ nhất. Trên đời này sao vẫn còn loại người không biết xấu hổ như cô tồn tại nhỉ?”
Mỗi lần Dược Minh về nhà, Khâu Hoa lúc nào cũng lo lắng: Có phải một ngày nào đó Dược Minh sẽ bỏ đi, lại ham mê Vương Tử Diễm, lại một lần nữa vứt bỏ mẹ con bà ta.
Mười mấy năm qua, mỗi một ngày mỗi một đêm, cho dù có đi nói lại với Dược Minh, bà ta vẫn không an lòng. Chỉ khi nào tận mắt thấy hai người bọn họ ly hôn, thì Khâu Hoa mới yên tâm.
Vương Tử Diễm bị Khâu Hoa công kích khiến miệng lưỡi run rẩy, nửa ngày không nói nên lời.
Trong đầu Vương Tử Diễm xẹt qua khuôn mặt của con trai bà ta, sinh lòng áy náy, nhưng ngoài miệng lại ương bướng nói: “Ly hôn là chuyện không thể nào!”
Nhìn thấy Khâu Hoa, Vương Tử Diễm không cam lòng.
Lục Dược Minh nhíu mày nói: “Cô thật sự muốn gặp nhau trên tòa sao?”
Vương Tử Diễm nhìn thấy bộ dáng cam chịu của Khâu Hoa thì cảm thấy hả hê trong lòng, trả lời: “Ra tòa sẽ biết ai đúng ai sai, trong khi có vợ con lại ra ngoài nuôi dưỡng tiểu tam, đương nhiên tòa án sẽ thiên vị tôi rồi.”
Nghe vậy, trong mắt Khâu Hoa chợt lóe qua một tia oán hận, nhịn không được lớn tiếng nói: “Vương Tử Diễm, cô không có lòng tự trọng sao?”
“Xem ra cũng hết cách rồi.” Vương Tử Diễm cầm giấy thỏa thuận ly hôn lên, trực tiếp xé làm đôi.
Lục Dược Minh thốt lên: “Vương Tử Diễm, cô điên rồi!”
“Đúng vậy, sao anh biết tôi điên? Chính anh làm tôi phát điên!” Vương Tử Diễm hung dữ nói, “Anh có bản lĩnh thì nói trước mặt con trai anh đi!”
Sắc mặt Khâu Hoa càng lúc càng khó xem.
Kể từ sau khi biết Khâu Hoa và Lục Dược Minh chưa kết hôn, tính tình Lục Vũ lập tức thay đổi, nói cái gì cũng không chịu nghe, đánh nhau trốn học đủ cả, lần trước còn đến trước nhà người ta gây gổ.
Trong khoảng thời gian nghỉ hè lại tụ tập uống rượu.
Trước kia Lục Vũ rất ngoan ngoãn, không bao giờ khiến bà ta phải lo lắng, lại hiếu thảo, làm gì cũng nghĩ đến mẹ trước tiên.
Chuyện này càng làm cho Khâu Hoa hận Vương Tử Diễm.
“Kéo dài chuyện này thì cô cũng đâu được lợi ích gì, hai người cũng đã không chung sống với nhau nhiều năm rồi.” Khâu Hoa bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: “Cô không suy nghĩ cho Lục Trì sao? Nó cũng khuyên cô ly hôn không biết bao nhiêu lần rồi.”
Khâu Hoa thấy Vương Tử Diễm ngẩn ra, trong mắt bà ta xẹt qua một tia đắc ý.
Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng Khâu Hoa cũng cảm thấy thoải mái được đôi chút.
~
Bên ngoài trời đã tối, tuyết cũng đã ngừng rơi.
“Về đến nhà tớ rồi.” Giọng nói Đường Nhân lí nhí.
Đèn trong nhà đã sáng trưng.
“Ừm.” Lục Trì nhẹ nhàng trả lời. Hai người đi bộ cho đến khi tới trước cửa nhà của Đường Nhân mới dừng lại.
Đường Nhân xoay người, đối mặt với Lục Trì.
Đèn trong nhà hắt ra ngoài, gương mặt Lục Trì chỗ sáng chỗ tối, từng nét trên gương mặt anh được ánh đèn điêu khắc hoàn mỹ.
Lục Trì đưa túi đựng thú nhồi bông cho cô.
Đường Nhân cầm lấy, tiến sát lại anh, nhón chân lên nói: “Lục Trì, hôn tớ một cái được không?”
Thời tiết mùa đông rất lạnh, khăn quàng cổ của anh còn đang quấn trên cổ Đường Nhân, khi cô thở ra tràn ra nơi cổ, một làn hơi khói bay lên.
Trời đã tối, ánh trăng chiếu lên mặt tuyết, hơi phản quang.
Một giây, hai giây.
Đối với chuyện hôn trộm, Đường Nhân đã ra tay trước đó rồi, chỉ khác lần này là trước cửa nhà cô, có chút ít hồi hộp.
Sau khi nói xong câu kia, Đường Nhân thừa dịp Lục Trì không chú ý, nhẹ hôn lên môi anh một cái.
Sau đó cô không nhịn được liếm một cái.
Đường Nhân lập tức đứng trở về, cười hì hì, cô chưa kịp lên tiếng, bả vai cô lập tức bị nắm, đẩy về phía sau, lưng cô dựa vào vách tường cạnh cửa.
Cùng lúc đó, một bàn tay bỗng dưng ôm quanh eo cô, Lục Trì tiến sát lại, lồng ngực hai người dính sát vào nhau.
Chuyện này xảy ra trong nháy mắt khiến Đường Nhân sững sờ, sau đó cô hoàn hồn, trực tiếp vòng tay quanh cổ Lục Trì, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Túi đựng thú nhồi bông rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Chưa có động tác tiếp theo, phía sau đột nhiên có tiếng người.
“Nhân Nhân?” Một giọng nam vang lên ở phía sau.
Lục Trì chỉ thấy Đường Nhân quay đầu thật nhanh, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh hai!”
Thân thể Lục Trì cứng đờ, anh buông Đường Nhân ra, lui về sau một bước, hai tai đỏ lên, cũng may trong bóng tối không có ai phát hiện ra.
Đường Quân đứng ở chỗ không xa nghi ngờ, bước lên phía trước, đưa mắt quan sát nam sinh đang đứng trước mặt.
Ánh mắt Đường Quân lại nhìn sang em gái mình, thấy một túi thú nhồi bông, lông mày nhíu chặt.
Đường Quân không khách khí hỏi: “Ai đây?”
Trong quán ăn chỉ có hai người bọn họ, ông bà chủ ở trong bếp, sau khi Đường Nhân nói xong thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Lục Trì rầu rĩ đáp: “…Tớ… Không có tốt… Tốt như cậu nghĩ đâu.”
Anh hoàn toàn không có gì tốt, Đường Nhân lại trái ngược với anh, bộ dáng tự tin, gia đình hạnh phúc.
Đường Nhân để đũa xuống, nói: “Lục Trì, nhìn tớ này.”
Lục Trì ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Nhân ngồi ngay ngắn, chân thành nói: “Cậu có chỗ nào không tốt, tớ cảm thấy cậu rất tốt, phương diện nào cũng hoàn hảo hết.”
Không đợi Lục Trì lên tiếng, cô bỗng nhiên giảo hoạt nói: “Hai tai hay bị đỏ lên là đẹp nhất.”
Lục Trì: “…”
Anh không nên hỏi.
Bà chủ ở trong bếp ăn bánh nướng, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn hai người đang ngồi ở bên ngoài.
Mặc dù không nghe được nội dung, nhưng nhìn không khí giữa hai người hình như rất có tình ý.
Bà cũng đã trải qua thời tuổi trẻ, biết rõ tầm tuổi đó rất dễ rung động, mà tình yêu thời niên thiếu lúc nào cũng ngọt vô tận.
~
Sau khi ăn xong, Đường Nhân lại kéo Lục Trì đến khu vui chơi cách đó không xa.
Khu vui chơi này mới được xây dựng, có đầy đủ các trò chơi, người chơi ở bên trong không ít, là nơi thích hợp để bồi dưỡng tình cảm.
Trong khu vui chơi mở máy sưởi rất ấm áp.
Đường Nhân lấy khăn quàng cổ xuống, vắt lên cánh tay. Lên lầu hai, ánh mắt cô cố định ở một chỗ.
“…Sao em ngốc quá vậy.”
“Vậy anh chơi đi, xem có hơn em không!”
“…Ông đây chơi hơi bị giỏi đấy nhé.”
Đường Nhân đảo mắt, kéo kéo áo Lục Trì, nhỏ giọng nói: “Chúng ta chơi gắp thú đi, cậu biết chơi không?”
Lục Trì nhìn qua, suy nghĩ rồi nói: “Không… Không chơi.”
Thấy cô nhao nhao có vẻ muốn chơi, anh thuận tay kéo cổ tay cô qua, đi về phía kia.
Đường Nhân vụng trộm “A” một tiếng, hôm nay Lục Trì đổi tính sao? Sao lại chủ động như vậy, hay là lấy hết chủ động của cả đời dùng hết vào hôm nay rồi?
Vừa đúng lúc hai người ban nãy rời đi, không gắp được con thú nào.
Lục Trì nhét đồng xu vào, mở miệng: “Chơi.”
Đường Nhân không khách khí, duỗi tay nắm tay cầm.
Cô thật sự chưa chơi qua trò này, lúc còn nhỏ mẹ cô không cho cô chơi, nói gì mà có tính chất bài bạc, bát nháo lộn xộn.
Nửa ngày cũng chưa gắp được con thú nào, Đường Nhân tức giận đá cái máy.
Cô vụng trộm liếc nhìn Lục Trì, thấy anh không cười nhạo cô thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Một đời anh hùng bại trận vì trò gắp thú này.
Sau khi về nhất định phải nói với Tưởng Thu Hoan, nếu trước đây cho cô chơi, thì bây giờ nhất định sẽ khiến Lục Trì đổ cô rồi.
Đường Nhân hừ một tiếng: “Không chơi nữa.”
Khóe môi Lục Trì khẽ lộ ra đường cong, sau đó lại biến mất không thấy gì nữa.
Anh không trả lời cô, trực tiếp đi tới máy gắp thú, nhìn tới nhìn lui quan sát một hồi, mới nhét tiền xu vào.
Đường Nhân khoanh tay đứng phía sau anh, nghĩ thầm cô chơi không được, thì con mọt sách chơi thế quái nào được.
Chưa đầy mấy phút cô đã há hốc mồm.
Lục Trì chơi chưa đầy bao lâu đã có thể gắp được quá trời thú nhồi bông, anh còn kiên trì gắp tiếp.
Thấy mọi người tập trung vây quanh, còn có nhiều nữ sinh nữa, Đường nhân lập tức hoàn hồn, kéo kéo Lục Trì: “Đủ, đủ rồi.”
Lục Trì chưa thỏa mãn, quay đầu lại nhìn hỏi: “Cậu… Cậu không chơi nữa hả?”
Đường Nhân gật gật đầu: “Lần sau chơi tiếp, cậu cứ tiếp tục gắp được thú nhồi bông thì ông chủ sẽ qua đá cậu ra khỏi đây mất. Tớ không có giúp được đâu.”
“…”
Lục Trì hé miệng, thấy cách đó không xa có nhiều người vây xem đang chỉ chỉ trỏ trỏ, anh cúi người lấy thú nhồi bông lên phủi phủi, nhét vài con vào trong lòng Đường Nhân, còn vài con anh ôm trong ngực mình: “Đi… Đi thôi.”
Những người vây xem thấy hai người rời đi, cũng nhanh chóng tản ra.
~
Nhà họ Lục.
Căn biệt thự to như vậy mà chỉ có hai người ở, hôm nay lại có hai người khác đến.
Vương Tử Diễm ngồi trên ghế sofa, trang điểm tinh xảo, mặt không chút biểu cảm nhìn hai người đối diện, thù hận cũng chỉ biết giấu trong lòng.
Lục Dược Minh ngồi đó, trên bàn bày biện rất nhiều giấy tờ, đẩy qua: “Ký tên đi, kỳ kèo không có gì hay. Cô cũng biết rõ tình huống hiện tại rồi đó.”
Ông ta đưa mắt nhìn quanh căn biệt thự, sau đó còn nói: “Biệt thự này tôi sẽ sang tên cho Trì Trì, tiền nuôi dưỡng sẽ được chu cấp mỗi tháng, còn cho con tiền tiêu vặt nữa.”
Lục Dược Minh dừng một chút: “Nếu như cô thật sự không có tiền, có thể tìm tôi, cùng lắm thì tôi chỉ muốn một lý do chính đáng, cũng không nên để Lục Trì bị thiếu thốn. Nó cũng là con trai của cô đấy, cô nên biết điều đó.”
Mặc dù ông ta thiên vị Lục Vũ, nhưng Lục Trì cũng là con trai ông ta, hơn nữa từ trước đến nay cho dù ở phương diện nào cũng chưa từng làm cho ông ta lo lắng, chỉ có tật nói lắp, nói không đau lòng là không thể nào.
Có một người mẹ như vậy… Thì chỉ có thể đền bù bằng cách khác.
Lục Dược Minh không lộ biểu cảm, chỉ liếc mắt đưa tình với người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Ông ta nói nhẹ nhàng như vậy, bộ dáng lạnh nhạt.
Cơn giận của Vương Tử Diễm lại được dịp bùng lên một lần nữa, bà ta cầm lấy xấp giấy tờ, mở ra, ném tới trước mặt Lục Dược Minh: “Nói đi nói lại thì cũng chỉ muốn nhanh chóng ở chung một chỗ với tiểu tam thôi chứ gì.”
Người phụ nữ đối diện đang mỉm cười bị lời nói này làm cho vẻ mặt cứng đờ.
“Vương Tử Diễm, cô cứ phải nói lời khó nghe như vậy sao?” Lục Dược Minh to tiếng, “Khâu Hoa không phải là tiểu tam!”
Vương Tử Diễm nói: “Tôi và anh còn chưa ly hôn, mà hai người đã ở chung với nhau, tình chàng ý thiếp, không phải tiểu tam thì là gì?”
Lục Dược Minh bị nói như vậy, sắc mặt cũng rất khó coi.Khâu Hoa siết chặt hai tay.
Cô ta thật sự đã chịu đựng đủ lắm rồi.
Rõ ràng lúc xưa cô ta là bạn gái chính thức của Lục Dược Minh, hai người giao lần đầu tiên cho nhau. Ai ngờ đâu chưa đầy một tháng sau đã bị ruồng bỏ.
Mấy tháng sau, cuộc sống của cô ta xuống dốc không phanh.
Cô ta chưa cưới đã có thai, bị những người xung quanh cười chê, bà con thân thích quở trách, ba mẹ cô ta cảm thấy mất mặt, quyết định đoạn tuyệt với cô ta.
Cũng bởi vì Vương Tử Diễm nói ra chuyện mang thai trước, cho nên được kết hôn?
Rõ ràng cô ta có thai trước!
Khâu Hoa hít sâu vào một hơi, nhớ lại lúc đó gặp lại Lục Dược Minh khiến bà ta không thở nổi.
Bà ta một mình sinh con, sau khi sinh chưa tới một tháng đã phải ra ngoài tìm việc công nhân lao động đơn giản để chi trả tiền thuê phòng và tiền nuôi Lục Vũ, cuộc sống túng quẫn đến nỗi thiếu chút nữa không có sữa cho Lục Vũ bú.
Ngay lúc khổ sở nhất, bà ta gặp lại Lục Dược Minh.
Khâu Hoa xác thật là không có tiền để nuôi nổi Lục Vũ, vì vậy chấp nhận u mê làm tiểu tam.
Việc này cũng đã tiếp diễn mười năm.
Thỉnh thoảng bà ta suy nghĩ, nếu như lúc đầu bà ta nói chuyện cái thai với Lục Dược Minh trước, thì bây giờ bà ta mới là “Lục phu nhân”.
Nghĩ tới đây, Khâu Hoa cực kỳ uất hận Vương Tử Diễm.
Khâu Hoa bình thản mở miệng: “Chuyện năm đó cô cũng biết rõ, chính cô là người chen vào giữa tôi và Dược Minh, cô mang thai thế nào thì chính cô phải là người hiểu rõ nhất. Trên đời này sao vẫn còn loại người không biết xấu hổ như cô tồn tại nhỉ?”
Mỗi lần Dược Minh về nhà, Khâu Hoa lúc nào cũng lo lắng: Có phải một ngày nào đó Dược Minh sẽ bỏ đi, lại ham mê Vương Tử Diễm, lại một lần nữa vứt bỏ mẹ con bà ta.
Mười mấy năm qua, mỗi một ngày mỗi một đêm, cho dù có đi nói lại với Dược Minh, bà ta vẫn không an lòng. Chỉ khi nào tận mắt thấy hai người bọn họ ly hôn, thì Khâu Hoa mới yên tâm.
Vương Tử Diễm bị Khâu Hoa công kích khiến miệng lưỡi run rẩy, nửa ngày không nói nên lời.
Trong đầu Vương Tử Diễm xẹt qua khuôn mặt của con trai bà ta, sinh lòng áy náy, nhưng ngoài miệng lại ương bướng nói: “Ly hôn là chuyện không thể nào!”
Nhìn thấy Khâu Hoa, Vương Tử Diễm không cam lòng.
Lục Dược Minh nhíu mày nói: “Cô thật sự muốn gặp nhau trên tòa sao?”
Vương Tử Diễm nhìn thấy bộ dáng cam chịu của Khâu Hoa thì cảm thấy hả hê trong lòng, trả lời: “Ra tòa sẽ biết ai đúng ai sai, trong khi có vợ con lại ra ngoài nuôi dưỡng tiểu tam, đương nhiên tòa án sẽ thiên vị tôi rồi.”
Nghe vậy, trong mắt Khâu Hoa chợt lóe qua một tia oán hận, nhịn không được lớn tiếng nói: “Vương Tử Diễm, cô không có lòng tự trọng sao?”
“Xem ra cũng hết cách rồi.” Vương Tử Diễm cầm giấy thỏa thuận ly hôn lên, trực tiếp xé làm đôi.
Lục Dược Minh thốt lên: “Vương Tử Diễm, cô điên rồi!”
“Đúng vậy, sao anh biết tôi điên? Chính anh làm tôi phát điên!” Vương Tử Diễm hung dữ nói, “Anh có bản lĩnh thì nói trước mặt con trai anh đi!”
Sắc mặt Khâu Hoa càng lúc càng khó xem.
Kể từ sau khi biết Khâu Hoa và Lục Dược Minh chưa kết hôn, tính tình Lục Vũ lập tức thay đổi, nói cái gì cũng không chịu nghe, đánh nhau trốn học đủ cả, lần trước còn đến trước nhà người ta gây gổ.
Trong khoảng thời gian nghỉ hè lại tụ tập uống rượu.
Trước kia Lục Vũ rất ngoan ngoãn, không bao giờ khiến bà ta phải lo lắng, lại hiếu thảo, làm gì cũng nghĩ đến mẹ trước tiên.
Chuyện này càng làm cho Khâu Hoa hận Vương Tử Diễm.
“Kéo dài chuyện này thì cô cũng đâu được lợi ích gì, hai người cũng đã không chung sống với nhau nhiều năm rồi.” Khâu Hoa bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói: “Cô không suy nghĩ cho Lục Trì sao? Nó cũng khuyên cô ly hôn không biết bao nhiêu lần rồi.”
Khâu Hoa thấy Vương Tử Diễm ngẩn ra, trong mắt bà ta xẹt qua một tia đắc ý.
Đã nhiều năm như vậy, cuối cùng Khâu Hoa cũng cảm thấy thoải mái được đôi chút.
~
Bên ngoài trời đã tối, tuyết cũng đã ngừng rơi.
“Về đến nhà tớ rồi.” Giọng nói Đường Nhân lí nhí.
Đèn trong nhà đã sáng trưng.
“Ừm.” Lục Trì nhẹ nhàng trả lời. Hai người đi bộ cho đến khi tới trước cửa nhà của Đường Nhân mới dừng lại.
Đường Nhân xoay người, đối mặt với Lục Trì.
Đèn trong nhà hắt ra ngoài, gương mặt Lục Trì chỗ sáng chỗ tối, từng nét trên gương mặt anh được ánh đèn điêu khắc hoàn mỹ.
Lục Trì đưa túi đựng thú nhồi bông cho cô.
Đường Nhân cầm lấy, tiến sát lại anh, nhón chân lên nói: “Lục Trì, hôn tớ một cái được không?”
Thời tiết mùa đông rất lạnh, khăn quàng cổ của anh còn đang quấn trên cổ Đường Nhân, khi cô thở ra tràn ra nơi cổ, một làn hơi khói bay lên.
Trời đã tối, ánh trăng chiếu lên mặt tuyết, hơi phản quang.
Một giây, hai giây.
Đối với chuyện hôn trộm, Đường Nhân đã ra tay trước đó rồi, chỉ khác lần này là trước cửa nhà cô, có chút ít hồi hộp.
Sau khi nói xong câu kia, Đường Nhân thừa dịp Lục Trì không chú ý, nhẹ hôn lên môi anh một cái.
Sau đó cô không nhịn được liếm một cái.
Đường Nhân lập tức đứng trở về, cười hì hì, cô chưa kịp lên tiếng, bả vai cô lập tức bị nắm, đẩy về phía sau, lưng cô dựa vào vách tường cạnh cửa.
Cùng lúc đó, một bàn tay bỗng dưng ôm quanh eo cô, Lục Trì tiến sát lại, lồng ngực hai người dính sát vào nhau.
Chuyện này xảy ra trong nháy mắt khiến Đường Nhân sững sờ, sau đó cô hoàn hồn, trực tiếp vòng tay quanh cổ Lục Trì, hai mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Túi đựng thú nhồi bông rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Chưa có động tác tiếp theo, phía sau đột nhiên có tiếng người.
“Nhân Nhân?” Một giọng nam vang lên ở phía sau.
Lục Trì chỉ thấy Đường Nhân quay đầu thật nhanh, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh hai!”
Thân thể Lục Trì cứng đờ, anh buông Đường Nhân ra, lui về sau một bước, hai tai đỏ lên, cũng may trong bóng tối không có ai phát hiện ra.
Đường Quân đứng ở chỗ không xa nghi ngờ, bước lên phía trước, đưa mắt quan sát nam sinh đang đứng trước mặt.
Ánh mắt Đường Quân lại nhìn sang em gái mình, thấy một túi thú nhồi bông, lông mày nhíu chặt.
Đường Quân không khách khí hỏi: “Ai đây?”
Danh sách chương