Lần đầu tiên rời nhà lang thang, mặc dù những khung cảnh này cậu đã quá quen thuộc, nhưng mọi thứ chung quanh như một trải nghiệm mới mẻ khiến Kiều Thất Tịch nhìn không kịp.
Làn nước biển xanh thẳm trong veo, từng đàn cá mòi bơi qua bơi lại, thậm chí còn có rất nhiều cá heo đang đuổi theo chúng. Mặt biển lập tức dịu lại, ồn ào như một khu chợ bán thức ăn.
Đúng là mở mang tầm mắt.
Kiều Thất Tịch cho rằng cá voi sát thủ Nam Cực tụ tập lại một chỗ đủ ồn ào rồi, không ngờ cá heo càng nhao nhao gấp bội.
Cậu và Otis thì yên tĩnh hơn, thời điểm hắn vội vã bơi qua biển cũng không nói tiếng nào, như thể đây mới là dáng vẻ vốn có của hắn.
Nhưng Otis vẫn sẽ âm thầm chú ý liệu cậu có đuổi kịp hắn hay không? Bơi ra sao rồi? Trong lúc di chuyển có đói bụng không? Otis luôn quan tâm những vấn đề này. Kiều Thất Tịch suy nghĩ vu vơ, giờ nếu so sánh hắn với bạn trai nhân loại thì cũng không hề thua kém gì cả.
Kiều Thất Tích chỉ mới bơi được một tiếng ắt hẳn sẽ không đói bụng, cậu hỏi Otis: “Anh đói chưa?”
“Anh chưa đói.” Otis nghe thấy vậy, tiếp tục bơi phía trước dẫn đường. Dáng vẻ bơi lội của hắn cực kỳ mạnh mẽ, không biết bình thường hắn vẫn như vậy hay đang đặc biệt thể hiện trước mặt em cá voi nhà mình.
Trên đường đi Kiều Thất Tịch quan sát một chút, có vẻ tình huống khá giống với những gì cậu tưởng tượng. Chỗ hai người họ đến hầu như không có động vật biển nào dám bén mảng lại gần.
Chắc tụi nó sợ Otis xơi hết bọn chúng.
Vậy mới nói khí chất vô cùng quan trọng. Ngày xưa mình Kiều Thất Tịch phiêu lưu giữa lòng đại dương cũng không đạt được hiệu quả này.
Bơi thêm đoạn nữa, bọn họ đến một vùng biển bao la trống trải, đó là quần đảo Cologne lâu rồi chưa nhìn thấy.
Mình thật sự xa nhà rồi!
Bình thường mỗi khi xuất hành Kiều Thất Tịch và người nhà vẫn luôn miệng nói chuyện không ngớt. Bây giờ yên lặng như vậy cậu cảm thấy hơi lạ lẫm, lại thêm cảm giác chia tay cứ quanh quẩn trong lòng, cậu bỗng muốn tâm sự: “Otis ơi.”
“Uuu…” Otis trả lời bé đáng yêu nhõng nhẽo.
“Giờ chúng mình tới tụ họp với đồng bạn của anh hả?” Kiều Thất Tịch hỏi.
“Đúng thế.” Otis đáp.
“Hừm, mấy người đó có biết em sắp tới không?” Kiều Thất Tịch cảm thấy ít nhất cũng phải báo cho người ta một tiếng, ngay cả cậu cũng không dám qua loa đưa Otis về nhà mà.
Nhưng nghĩ lại thì tình huống của cậu và Otis hoàn toàn khác nhau. Có thể gia đình mình sẽ lo ngại cá voi lang thang, nhưng chắc gì cá voi lang thang lại để cá voi Nam Cực vào mắt.
Mình đúng là thằng hề.
Kiều Thất Tịch không khỏi xấu hổ vì những suy nghĩ vẩn vơ của mình.
“Anh không biết.” Hình như Otis hơi thắc mắc tại sao bé đáng yêu lại hỏi câu này. Hắn chăm chú nhìn cậu, sau đó tiếp tục hộ tống cậu lên đường.
Suy cho cùng, cùng sinh sống và lớn lên với đám đồng loại dã man, Kiều Thất Tịch cũng không trông mong gì anh yêu sẽ quan tâm đến các phép lịch sự.
Thôi thì cứ thế đi, cậu thấp thỏm suy nghĩ.
Hai bên vẫn còn cách nhau một đoạn rất xa, rõ ràng trong lúc Otis đang ngâm mình với cá voi nhỏ thì hội anh trai ngầu cũng không hề nhàn rỗi, bọn chúng đang bận rong ruổi khắp nơi.
Alaska, biển Bering.
Biển Bering tháng bảy đón chào buổi sáng ngày mới bằng một trận mưa rào cùng một chút sấm chớp. Những con sóng xanh thẫm mặc sức cuộn trào khiến những con thuyền vãng lai luôn nơm nớp lo sợ.
Song, có lẽ con người đã quá quen với cơn thịnh nộ của biển Bering, những lúc giông tố đan xen lẫn lộn chỉ tàu lớn mới dám tới gần nơi này.
Hội anh trai ngầu đang băng qua dòng nước cuộn trào mãnh liệt hiển nhiên không hề hoảng sợ loại thời tiết thế này. Ngoại trừ không thể ngủ ra, mặt biển dữ dội không gây ra ảnh hưởng gì lớn đối với bọn chúng.
Thậm chí chúng nó còn nhân cơ hội hoàn cảnh tồi tệ mà tạo ra một trận săn mồi chết chóc.
Sinh vật xui xẻo giống như cá voi đang bị nhắm đến kia có vẻ muốn tranh thủ vớt vát chút thức ăn, nó chính là loài cá mập khiến bao người sợ hãi.
Cá mập trắng thường ăn các loài cá lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ tấn công cá heo nhỏ. Nó cảm thấy hôm nay chính là một ngày may mắn của nó, bởi vì một con cá heo cảng vuột khỏi miệng nó ngay lập tức cạn kiệt thể lực.
Mặc dù thịt của loài cá heo nhỏ xám xịt mập mạp này không nhiều, nhưng chúng lại khá dễ bắt, thậm chí cá voi cũng hay xuống tay với chúng.
Nhưng rõ ràng hôm nay là ngày xui xẻo của cá mập. Dưới tình huống xuất hiện hai món ăn đều có thể ăn, hội anh trai ngầu lại chọn đuổi theo cá mập trắng lớn.
Cá mập trắng khổng lồ: Ủa???
Giờ này khắc này, nó với cá heo cảng không còn là mối quan hệ thợ săn và con mồi nữa, mà là mối quan hệ bình đẳng.
Bởi vì trước mặt cá voi thì đứa nào cũng là miếng mồi ngon cả thôi!
Cá heo cảng xuýt nữa bị cắn đứt đuôi nhìn thấy cá mập trắng khổng lồ chạy trối chết liền hoang mang. Sau đó, nó thấy một bầy đen trắng to xác nhanh chóng vượt qua người mình, hình như đang đuổi theo con cá mập trắng khổng lồ đó.
Nếu như cá heo cảng biết nói, nó sẽ nói rằng: Thiên đạo là một vòng tuần hoàn, trời xanh nào bỏ qua cho ai!
Nhưng mà aiguu, nó cũng là một trong những chuỗi thức ăn của cá voi, giữa cười trên nỗi đau của người khác và chạy trốn thì (xách cái quần) chạy trốn vẫn quan trọng hơn.
Anh trai ngầu C: Con cá mập này to béo phết!
Thoạt nhìn thì chúng có vẻ như đang đuổi theo cá mập rất quyết liệt, nhưng thực tế chúng vẫn dư sức nói chuyện phiếm, điều này bắt nguồn từ việc chúng nó xem thường cá mập.
Cá mập chưa có hệ thống định vị tiếng vang, bởi vì nó chỉ là một con cá, không thuộc về động vật có vú.
Cứ cho là cá voi vừa nhảy tế thần vừa đuổi theo nó, chúng cũng sẽ không cho cá mập biết bọn chúng chuẩn bị bày ra hành động gì.
Anh trai ngầu B: Tiếc ghê, ăn được mỗi gan.
Anh trai ngầu A: Cả đội, xông lên.
Ba con cá voi có nhiệm vụ bao vây cá đường đi của cá mập trắng khổng lồ, đồng thời tạo ra nhiều bọt khí để cản trở tầm nhìn của đối phương, khiến bãi săn như một cái mê cung.
Hai con cá voi sát thủ còn lại tấn công cá mập một cách bất ngờ, chỉ hai lần đâm đã đủ để khiến cho cá mập choáng váng.
Chúng nó không sử dụng răng vì chúng rất chăm lo cho hàm răng của mình.
Mà thịt cá mập vị hơi khai, vẫn nên xiên chết rồi nhanh chóng vạch bụng, như vậy mới có lời hơn.
Nhóm lưu manh này dễ dàng bẻ đầu cá mập trắng khổng lồ, sau đó mỗi đứa chia nhau một miếng gan.
Anh trai ngầu E: Gan cá ngon nhức nách luôn.
Bữa tiệc liên hoan của chúng nó khiến mấy con cá voi bản địa choáng ngợp. Bởi vì, trên thế giới này chỉ có cá voi lang thang mới dám tấn công cá mập trắng.
Mấy tên lưu manh này ở đây gây sóng gió, rồi mai sau bọn chúng rời đi, những con cá voi lạc đàn sẽ bị cá mập trắng khổng lồ hạ thủ mất.
Tục ngữ có câu, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi răng cá mập trắng khổng lồ còn khủng bố hơn thỏ nhiều.
Mặt khác, Kiều Thất Tịch và Otis đang thong thả bơi đến ranh giới biển Caribe, nơi đây gọi là vịnh Venezuela.
Nghe thấy đồng bạn Otis trực tiếp ăn gan cá sống, Kiều Thất Tịch không khỏi tò mò: “Bọn họ bắt được cá mập trắng à?”
Otis kế bên đáp: “Đúng rồi.” Sau đó hắn nghĩ nghĩ, tốc độ bơi chậm hẳn: “Em muốn ăn không?”
Hôm nay Kiều Thất Tịch vẫn chưa ăn gì, đúng là bụng rất đói nhưng cậu không muốn ăn cá mập trắng, một mình Otis bắt giết cũng mất công tốn sức: “Tụi mình đừng ăn cá mập trắng, em muốn ăn cá bơn hơn.”
Otis im lặng, hình như đang tự hỏi cá bơn là con gì?
Hắn lớn đến độ này rồi mà chưa từng ăn thử một con cá vừa nhỏ lại vừa xấu như thế.
“Nó nằm dưới lớp cát trong vùng biển cạn đó anh.” Thực ra kích thước cá bơn không nhỏ, một số chủng loại có kích thước khá lớn.
Thực ra Kiều Thất Tịch đề nghị ăn cá bơn là có mục đích riêng. Lúc cậu nổi lên mặt nước để hô hấp, cậu chợt nhận ra hình như đây là vị trí của biển Caribe.
Phong cảnh của vùng biển Caribe không phải quá đẹp, xung quanh được bao phủ bởi những rặng san hô và các loại sinh vật biển sặc sỡ. Bé cá voi sữa yếu ớt chưa quen với việc bơi liên tục bắt đầu bồn chồn nôn nóng.
Không đúng, cậu chỉ muốn hóng gió thôi.
Ai lại không thích cùng đàn cá nhỏ lượn lờ qua những rặng san hô xinh đẹp chứ. Thậm chí có lúc Kiều Thất Tịch hy vọng thân hình mình nhỏ nhắn xinh xắn một chút, dù sao có một vài hang động trông khá thú vị, tiếc là cậu chui không vừa.
“Em không ăn gan cá mập à?” Otis nghĩ hoài nghĩ mãi nhưng vẫn chưa thể hình dung cá bơn là cá gì, tuy nhiên gan cá mập hắn lại nắm rất rõ: “Ăn ngon lắm.”
Cho những ai chưa ăn gan cá bao giờ,
Hội anh trai ngầu vừa mới ăn no đến nấc cụt: Đúng thế, ngon lắm.
Kiều Thất Tịch: Giờ em không có hứng ăn, ăn cá bơn trước nha?
Cá mập trắng xung quanh: Chúng tôi đội ơn cậu.
“Được rồi.” Otis không ép cậu nữa. Cậu đã nói không muốn thì hắn sẽ nghe lời cậu mà bơi đến biển cạn.
Hầu hết các vùng biển đều có san hô nhưng không phải san hô nào cũng đủ lớn và cứng để đứng vững cho mấy con cá voi sát thủ xuyên qua.
Tuy nhiên rạn san hô ở đây thì có thể. Trùng hợp hôm nay thời tiết mát mẻ, ánh nắng chiếu xuống trông vô cùng tươi tắn.
Xúc tu hải quỳ có màu như kẹo lung lay trong đại dương, một số con cá nhỏ bơi tới bơi lui, đớp lấy vài vi sinh vật bám trên thân chúng, đồng thời chúng lại trở thành miếng mồi ngon của hải quỳ.
Nhưng vì cá voi đến, cá nhỏ vội vàng hoảng loạn lẩn trốn, nhờ thế may mắn thoát được một kiếp.
Kiều Thất Tịch vốn không thích ăn cá bơn chút nào. Sau khi cậu tới đây, thấy mấy cái động chỉ muốn chui qua, cảm giác vui vẻ như chơi thám hiểm.
Thỉnh thoảng cậu sẽ bắt gặp bạch tuộc hoặc là tôm hùm, rồi một vài con cua siêu to gì đó nữa.
Bơi loanh quanh, đôi mắt trái nho to tròn của cá voi nhìn thấy một bầy tôm tép.
Kiều Thất Tịch tính toán hướng đi của bọn chúng xong bèn bơi tới một khoảng đất bằng phẳng, yên tĩnh há miệng nằm chờ. Sau đó, một bầy tôm to ơi to từ hang chui ra xếp hàng bò vào miệng cậu.
Vậy tui không khách sáo đâu nha.
Alexander sung sướng ăn tôm ngập mồm, bỗng bên tai thoáng nghe thấy tiếng Otis đang nói chuyện với đồng bạn.
“Anh biết cá bơn không?”
Anh trai ngầu C: Biết nè! Trông nó như tảng đá bị ủi dẹp lép.
Kiều Thất Tịch nghĩ thầm: Anh bạn của anh vốn từ phong phú khiếp!
Otis lại hỏi: Ăn ngon không?
Anh trai ngầu C: Nuốt một cái là trôi xuống bụng rồi, chưa kịp cảm nhận được hương vị.
Vùi mình trong lớp cát, Otis âm thầm ghi nhớ câu này. Hắn bèn tìm kiếm dưới lớp cát, chẳng mấy chốc đã tìm ra loại cá lạ hoắc đang chạy trối chết.
Cá voi lớn ngậm lấy cá bơn rồi đi tìm bé cá voi sữa đang chìm đắm giữa rặng san hô đẹp đẽ này.
Mặc dù Otis không có chút cảm giác lưu luyến nào với gia đình nhưng hắn vẫn hiểu cá voi nhỏ sẽ nhớ nhà.
Vì thế hắn dùng mọi khả năng mình có để chăm sóc cho cậu, để mỗi khi ở bên hắn cậu sẽ cảm thấy như đang ở nhà.
“Là con này đúng không?” Otis ấp úng hỏi, thấp thỏm bơi lại gần trước mặt bé đáng yêu.
“Vâng, chính là nó.” Lúc còn là người, Kiều Thất Tịch đã từng ăn cá bơn rồi, mùi vị không tệ lắm. Cho nên cậu nghĩ áp theo vị giác cá voi chắc cũng không đến nỗi nào.
Vì để nếm được vị của thức ăn, Kiều Thất Tịch luôn luôn dùng răng của mình, cũng chính vì lẽ đó mà khi ở nhà cậu bị người lớn nhắc nhở suốt.
Nếu vậy thì, chẳng phải bây giờ mình có thể mặc sức bung xõa nhỉ?
Không hề, ở chỗ này không bị người lớn quản thì lại bị bạn trai nhắc: “Em không được dùng răng đâu đó.”
Kiều Thất Tịch cứng đờ, nghe thấy lời đó xong bèn nuốt cá bơn mất: “Uuu…”
Như để thưởng cho em yêu ngoan ngoãn, Otis lập tức thân mật chạm nhẹ vào miệng cậu, tiếp theo xoay người vơ vét đồ ăn.
Có lẽ ở trong mắt Otis, nhiêu đây chưa được tính là đồ ăn, cùng lắm chỉ là đồ ăn vặt.
Muốn lấp đầy cái bụng ư, ít nhất phải ăn một bữa xa hoa như gan cá mập chẳng hạn.
Trong lúc hắn bận rộn, Kiều Thất Tịch có rất nhiều thời gian vui chơi thỏa thích, thư giãn tinh thần nơi chốn đây.
Otis dịu dàng kiên nhẫn, giúp cậu quên đi nỗi lo lắng khi xa nhà.
Cậu từng nghĩ rằng, đại dương bao la rộng lớn, chỉ có kết thành bầy đàn sinh sống mới vượt qua được sự kính sợ đối với đại dương.
Nhưng Otis đến lấp đầy khoảng trống sợ hãi cho Kiều Thất Tịch, vừa đủ để cậu không cảm thấy bối rối khi một mình ở nơi xa lạ.
Bạo chúa biển cả vì yêu chiều bé cá voi sữa, bơi tới bơi lui tìm ba bốn con cá bơn cho bé cưng mình lừa gạt tới tay ăn: “Đây là đồ ăn vặt thôi, anh dẫn em đi ăn tiệc.”
“Vâng ạ.” Kiều Thất Tịch vui chơi cũng đủ rồi, cậu chui qua nhiều hang động (thật ra là những kẽ hở vô cùng lớn) hạnh phúc đuổi theo bóng dáng Otis: “Ăn gì vậy anh?”
“Em thích ăn gì?” Otis vừa dứt lời xong mấy giây, hắn bèn thay đổi chủ ý: “Uu.. Hay là để anh chọn nhé.”
Kiều Thất Tịch: Là sao, ý anh là sao đây!
Loại cảm giác này thật sự vi diệu. Giống như một bàn ăn mãn hán đặt trước mắt mình, thích ăn gì chọn cái đó, bảo đảm mới mẻ và chất lượng…
Nghe đôi vợ chồng trẻ thảo luận nên ăn gì, một vài con cá voi trong hội anh trai ngầu bèn chen ngang: Ăn cá heo.
Tất nhiên ban nãy bọn họ cũng chú ý tới con cá heo đã thoát một kiếp, có điều vì đuổi theo cá mập trắng mà bỏ qua cho đối phương.
Anh trai ngầu D: Cá heo nhỏ quá, chả đủ nhét kẽ răng (bọn chúng vẫn đang nhắc đến con cá heo cảng kia).
Anh trai ngầu E: Đủ cho Otis và em trai cá voi Nam Cực ăn rồi!
Kiều Thất Tịch ồ lên một tiếng rồi thôi. Thì ra bọn họ đều biết mình và Otis đang bên nhau rồi.
Anh trai ngầu C: Em trai cá voi Nam Cực chỗ nào cơ?
Anh trai ngầu B: Ông bị lãng tai hả, bên cạnh Otis đó cha nội.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Anh trai ngầu C: Otis, chú vẫn sẽ sinh hoạt chung với bọn anh chứ?
Có lẽ trong lòng chúng, Otis có em trai cá voi Nam Cực đồng nghĩa với việc hắn sẽ rời khỏi đồng bạn.
Dù sao dạo gần đây, Otis cứ thoắt ẩn thoắt hiện như vậy khiến cho anh trai ngầu C cảm thấy lâu rồi mình chưa bị đánh.
Otis bình thường chẳng mấy khi nói chuyện cuối cùng cũng đáp lại một câu: Trên đường đến chỗ hẹn.
Nhận được câu trả lời như vậy, vấn đề này cứ thế trôi qua.
Kiều Thất Tịch không rõ lắm tư duy của đám cá voi sát thủ trắng, chỉ thấy bọn chúng bắt đầu thảo luận vấn đề kế tiếp.
Vậy mà mũi nhọn lại chĩa về phía cậu. Anh trai ngầu E: Em trai cá voi Nam Cực đang ngủ à?
Otis: Không phải, em ấy đang nhìn tôi đi săn.
Anh trai ngầu C: Em trai cá voi Nam Cực còn lâu mới đi săn.
Đây là một câu trần thuật mang tính khẳng định.
Kiều Thất Tịch lú cái đầu, mấy con cá voi này dựa vào đâu đâu mà dám kết luận như vậy?
Otis: Ừm… Em ấy sẽ bắt cá bắt tôm.
Tập thể anh trai ngầu: Ồ…
Giữa các loài cá voi sẽ có sự khinh miệt nhẹ. Chẳng hạn cá voi săn động vật biển sẽ coi thường cá voi bắt tôm cá.
Tuy Kiều Thất Tịch không cảm thấy bị khinh thường, thậm chí còn cảm nhận được sự yêu mến nữa, nhưng cậu vẫn phải lên tiếng giải thích cho chủng tộc của mình.
“Cá voi Nam Cực không chỉ bắt mỗi cá.” Phần còn lại cũng không cần nói nhiều, vốn dĩ săn bắt cá voi con không phải là một việc làm vinh quang.
Hội anh trai ngầu: Em ấy đang nói với tụi anh hả?
Không con nào quan tâm tới nội dung Kiều Thất Tịch vừa nói, bởi vì nó không quan trọng, cá voi bọn chúng còn chẳng ngại nuôi sống cả đồng bọn tàn tật không thể tự lo liệu, huống chi là em trai cá voi Nam Cực còn bắt được cá tôm.
Nghe thấy bọn chúng lao nhao, Kiều Thất Tịch trợn mắt, hơi khó tin mà hỏi: Mấy anh xem em là đồng bạn ạ?
Hội anh trai ngầu yên lặng một chút rồi nghiêm túc trả lời vấn đề của em trai cá voi Nam Cực: “Uuu…”
Sau đó lại bắt đầu thảo luận vấn đề khác, vấn đề lần này lại không liên quan đến Kiều Thất Tịch chút nào.
“Vì sao vậy?” Kiều Thất Tịch vẫn còn đắm chìm trong đó, nghi hoặc hỏi: “Em không phải là đồng loại của các anh.”
Anh trai ngầu C: Otis cũng không phải đồng loại của bọn anh.
Kiều Thất Tịch nghe vậy mới nhớ ra vẻ bề ngoài của Otis đúng là không giống với năm con cá voi sát thủ khác: “Otis, anh đến từ đâu đấy?”
Hội anh trai ngầu vểnh tai lên, cũng rất tò mò: “Đúng rồi, Otis, chú đến từ đâu thế?”
Kiều Thất Tịch buồn cười chết mất, không phải chứ, đám lưu manh này ở cùng Otis lâu như vậy mà vẫn không biết hắn đến từ đâu?
Đúng là không biết, bình thường Otis không nói những chuyện liên quan đến mình bao giờ, hắn có đáp lời hay không thì còn phải tùy tâm trạng nữa.
Ví dụ như bây giờ, vẫn không rảnh để trả lời.
Toàn bộ tâm trí của Otis đều đặt trên người con mồi, dưới sự giám sát của Kiều Thất Tịch, hắn không cần lo lắng đối phương sẽ vì không nhận được phản hồi của hắn mà tức giận.
Có khi nào đây là đồ trai đểu.
Bởi vì không biết ăn gì, cộng thêm đồng bọn vừa nói đến chuyện cá heo xen vào nên là Otis bắt đầu để mắt tìm cá heo trước.
Đợi đến khi hắn bắt được một con cá heo cỡ nhỏ xong rồi nheo mắt quay về mới nhớ ra là hình như vừa nãy hắn còn chưa trả lời cái gì đấy.
“Lúc nãy em hỏi gì anh thế?” Otis thì thầm một câu với bé đáng yêu.
“Hỏi anh đến từ đâu?” Kiều Thất Tịch tò mò.
“Đại Tây Dương.” Otis nói.
Hai người thỏ thẻ với nhau nên đám đồng bạn của Otis vẫn không biết hắn đến từ đâu.
Trong mắt bọn chúng, Otis vẫn luôn bí ẩn như ngày nào.
Nếu như đồng bọn khác rời khỏi quần thể lâu như vậy, lại còn mang một con cá voi không thể tự lo liệu vấn đề sinh hoạt về ăn nhờ ở đậu thì bọn họ sẽ tức giận.
Nhưng mà với Otis thì thôi đi, chỉ cần hắn không tức giận là mọi chuyện đã ổn lắm rồi.
Làn nước biển xanh thẳm trong veo, từng đàn cá mòi bơi qua bơi lại, thậm chí còn có rất nhiều cá heo đang đuổi theo chúng. Mặt biển lập tức dịu lại, ồn ào như một khu chợ bán thức ăn.
Đúng là mở mang tầm mắt.
Kiều Thất Tịch cho rằng cá voi sát thủ Nam Cực tụ tập lại một chỗ đủ ồn ào rồi, không ngờ cá heo càng nhao nhao gấp bội.
Cậu và Otis thì yên tĩnh hơn, thời điểm hắn vội vã bơi qua biển cũng không nói tiếng nào, như thể đây mới là dáng vẻ vốn có của hắn.
Nhưng Otis vẫn sẽ âm thầm chú ý liệu cậu có đuổi kịp hắn hay không? Bơi ra sao rồi? Trong lúc di chuyển có đói bụng không? Otis luôn quan tâm những vấn đề này. Kiều Thất Tịch suy nghĩ vu vơ, giờ nếu so sánh hắn với bạn trai nhân loại thì cũng không hề thua kém gì cả.
Kiều Thất Tích chỉ mới bơi được một tiếng ắt hẳn sẽ không đói bụng, cậu hỏi Otis: “Anh đói chưa?”
“Anh chưa đói.” Otis nghe thấy vậy, tiếp tục bơi phía trước dẫn đường. Dáng vẻ bơi lội của hắn cực kỳ mạnh mẽ, không biết bình thường hắn vẫn như vậy hay đang đặc biệt thể hiện trước mặt em cá voi nhà mình.
Trên đường đi Kiều Thất Tịch quan sát một chút, có vẻ tình huống khá giống với những gì cậu tưởng tượng. Chỗ hai người họ đến hầu như không có động vật biển nào dám bén mảng lại gần.
Chắc tụi nó sợ Otis xơi hết bọn chúng.
Vậy mới nói khí chất vô cùng quan trọng. Ngày xưa mình Kiều Thất Tịch phiêu lưu giữa lòng đại dương cũng không đạt được hiệu quả này.
Bơi thêm đoạn nữa, bọn họ đến một vùng biển bao la trống trải, đó là quần đảo Cologne lâu rồi chưa nhìn thấy.
Mình thật sự xa nhà rồi!
Bình thường mỗi khi xuất hành Kiều Thất Tịch và người nhà vẫn luôn miệng nói chuyện không ngớt. Bây giờ yên lặng như vậy cậu cảm thấy hơi lạ lẫm, lại thêm cảm giác chia tay cứ quanh quẩn trong lòng, cậu bỗng muốn tâm sự: “Otis ơi.”
“Uuu…” Otis trả lời bé đáng yêu nhõng nhẽo.
“Giờ chúng mình tới tụ họp với đồng bạn của anh hả?” Kiều Thất Tịch hỏi.
“Đúng thế.” Otis đáp.
“Hừm, mấy người đó có biết em sắp tới không?” Kiều Thất Tịch cảm thấy ít nhất cũng phải báo cho người ta một tiếng, ngay cả cậu cũng không dám qua loa đưa Otis về nhà mà.
Nhưng nghĩ lại thì tình huống của cậu và Otis hoàn toàn khác nhau. Có thể gia đình mình sẽ lo ngại cá voi lang thang, nhưng chắc gì cá voi lang thang lại để cá voi Nam Cực vào mắt.
Mình đúng là thằng hề.
Kiều Thất Tịch không khỏi xấu hổ vì những suy nghĩ vẩn vơ của mình.
“Anh không biết.” Hình như Otis hơi thắc mắc tại sao bé đáng yêu lại hỏi câu này. Hắn chăm chú nhìn cậu, sau đó tiếp tục hộ tống cậu lên đường.
Suy cho cùng, cùng sinh sống và lớn lên với đám đồng loại dã man, Kiều Thất Tịch cũng không trông mong gì anh yêu sẽ quan tâm đến các phép lịch sự.
Thôi thì cứ thế đi, cậu thấp thỏm suy nghĩ.
Hai bên vẫn còn cách nhau một đoạn rất xa, rõ ràng trong lúc Otis đang ngâm mình với cá voi nhỏ thì hội anh trai ngầu cũng không hề nhàn rỗi, bọn chúng đang bận rong ruổi khắp nơi.
Alaska, biển Bering.
Biển Bering tháng bảy đón chào buổi sáng ngày mới bằng một trận mưa rào cùng một chút sấm chớp. Những con sóng xanh thẫm mặc sức cuộn trào khiến những con thuyền vãng lai luôn nơm nớp lo sợ.
Song, có lẽ con người đã quá quen với cơn thịnh nộ của biển Bering, những lúc giông tố đan xen lẫn lộn chỉ tàu lớn mới dám tới gần nơi này.
Hội anh trai ngầu đang băng qua dòng nước cuộn trào mãnh liệt hiển nhiên không hề hoảng sợ loại thời tiết thế này. Ngoại trừ không thể ngủ ra, mặt biển dữ dội không gây ra ảnh hưởng gì lớn đối với bọn chúng.
Thậm chí chúng nó còn nhân cơ hội hoàn cảnh tồi tệ mà tạo ra một trận săn mồi chết chóc.
Sinh vật xui xẻo giống như cá voi đang bị nhắm đến kia có vẻ muốn tranh thủ vớt vát chút thức ăn, nó chính là loài cá mập khiến bao người sợ hãi.
Cá mập trắng thường ăn các loài cá lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ tấn công cá heo nhỏ. Nó cảm thấy hôm nay chính là một ngày may mắn của nó, bởi vì một con cá heo cảng vuột khỏi miệng nó ngay lập tức cạn kiệt thể lực.
Mặc dù thịt của loài cá heo nhỏ xám xịt mập mạp này không nhiều, nhưng chúng lại khá dễ bắt, thậm chí cá voi cũng hay xuống tay với chúng.
Nhưng rõ ràng hôm nay là ngày xui xẻo của cá mập. Dưới tình huống xuất hiện hai món ăn đều có thể ăn, hội anh trai ngầu lại chọn đuổi theo cá mập trắng lớn.
Cá mập trắng khổng lồ: Ủa???
Giờ này khắc này, nó với cá heo cảng không còn là mối quan hệ thợ săn và con mồi nữa, mà là mối quan hệ bình đẳng.
Bởi vì trước mặt cá voi thì đứa nào cũng là miếng mồi ngon cả thôi!
Cá heo cảng xuýt nữa bị cắn đứt đuôi nhìn thấy cá mập trắng khổng lồ chạy trối chết liền hoang mang. Sau đó, nó thấy một bầy đen trắng to xác nhanh chóng vượt qua người mình, hình như đang đuổi theo con cá mập trắng khổng lồ đó.
Nếu như cá heo cảng biết nói, nó sẽ nói rằng: Thiên đạo là một vòng tuần hoàn, trời xanh nào bỏ qua cho ai!
Nhưng mà aiguu, nó cũng là một trong những chuỗi thức ăn của cá voi, giữa cười trên nỗi đau của người khác và chạy trốn thì (xách cái quần) chạy trốn vẫn quan trọng hơn.
Anh trai ngầu C: Con cá mập này to béo phết!
Thoạt nhìn thì chúng có vẻ như đang đuổi theo cá mập rất quyết liệt, nhưng thực tế chúng vẫn dư sức nói chuyện phiếm, điều này bắt nguồn từ việc chúng nó xem thường cá mập.
Cá mập chưa có hệ thống định vị tiếng vang, bởi vì nó chỉ là một con cá, không thuộc về động vật có vú.
Cứ cho là cá voi vừa nhảy tế thần vừa đuổi theo nó, chúng cũng sẽ không cho cá mập biết bọn chúng chuẩn bị bày ra hành động gì.
Anh trai ngầu B: Tiếc ghê, ăn được mỗi gan.
Anh trai ngầu A: Cả đội, xông lên.
Ba con cá voi có nhiệm vụ bao vây cá đường đi của cá mập trắng khổng lồ, đồng thời tạo ra nhiều bọt khí để cản trở tầm nhìn của đối phương, khiến bãi săn như một cái mê cung.
Hai con cá voi sát thủ còn lại tấn công cá mập một cách bất ngờ, chỉ hai lần đâm đã đủ để khiến cho cá mập choáng váng.
Chúng nó không sử dụng răng vì chúng rất chăm lo cho hàm răng của mình.
Mà thịt cá mập vị hơi khai, vẫn nên xiên chết rồi nhanh chóng vạch bụng, như vậy mới có lời hơn.
Nhóm lưu manh này dễ dàng bẻ đầu cá mập trắng khổng lồ, sau đó mỗi đứa chia nhau một miếng gan.
Anh trai ngầu E: Gan cá ngon nhức nách luôn.
Bữa tiệc liên hoan của chúng nó khiến mấy con cá voi bản địa choáng ngợp. Bởi vì, trên thế giới này chỉ có cá voi lang thang mới dám tấn công cá mập trắng.
Mấy tên lưu manh này ở đây gây sóng gió, rồi mai sau bọn chúng rời đi, những con cá voi lạc đàn sẽ bị cá mập trắng khổng lồ hạ thủ mất.
Tục ngữ có câu, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi răng cá mập trắng khổng lồ còn khủng bố hơn thỏ nhiều.
Mặt khác, Kiều Thất Tịch và Otis đang thong thả bơi đến ranh giới biển Caribe, nơi đây gọi là vịnh Venezuela.
Nghe thấy đồng bạn Otis trực tiếp ăn gan cá sống, Kiều Thất Tịch không khỏi tò mò: “Bọn họ bắt được cá mập trắng à?”
Otis kế bên đáp: “Đúng rồi.” Sau đó hắn nghĩ nghĩ, tốc độ bơi chậm hẳn: “Em muốn ăn không?”
Hôm nay Kiều Thất Tịch vẫn chưa ăn gì, đúng là bụng rất đói nhưng cậu không muốn ăn cá mập trắng, một mình Otis bắt giết cũng mất công tốn sức: “Tụi mình đừng ăn cá mập trắng, em muốn ăn cá bơn hơn.”
Otis im lặng, hình như đang tự hỏi cá bơn là con gì?
Hắn lớn đến độ này rồi mà chưa từng ăn thử một con cá vừa nhỏ lại vừa xấu như thế.
“Nó nằm dưới lớp cát trong vùng biển cạn đó anh.” Thực ra kích thước cá bơn không nhỏ, một số chủng loại có kích thước khá lớn.
Thực ra Kiều Thất Tịch đề nghị ăn cá bơn là có mục đích riêng. Lúc cậu nổi lên mặt nước để hô hấp, cậu chợt nhận ra hình như đây là vị trí của biển Caribe.
Phong cảnh của vùng biển Caribe không phải quá đẹp, xung quanh được bao phủ bởi những rặng san hô và các loại sinh vật biển sặc sỡ. Bé cá voi sữa yếu ớt chưa quen với việc bơi liên tục bắt đầu bồn chồn nôn nóng.
Không đúng, cậu chỉ muốn hóng gió thôi.
Ai lại không thích cùng đàn cá nhỏ lượn lờ qua những rặng san hô xinh đẹp chứ. Thậm chí có lúc Kiều Thất Tịch hy vọng thân hình mình nhỏ nhắn xinh xắn một chút, dù sao có một vài hang động trông khá thú vị, tiếc là cậu chui không vừa.
“Em không ăn gan cá mập à?” Otis nghĩ hoài nghĩ mãi nhưng vẫn chưa thể hình dung cá bơn là cá gì, tuy nhiên gan cá mập hắn lại nắm rất rõ: “Ăn ngon lắm.”
Cho những ai chưa ăn gan cá bao giờ,
Hội anh trai ngầu vừa mới ăn no đến nấc cụt: Đúng thế, ngon lắm.
Kiều Thất Tịch: Giờ em không có hứng ăn, ăn cá bơn trước nha?
Cá mập trắng xung quanh: Chúng tôi đội ơn cậu.
“Được rồi.” Otis không ép cậu nữa. Cậu đã nói không muốn thì hắn sẽ nghe lời cậu mà bơi đến biển cạn.
Hầu hết các vùng biển đều có san hô nhưng không phải san hô nào cũng đủ lớn và cứng để đứng vững cho mấy con cá voi sát thủ xuyên qua.
Tuy nhiên rạn san hô ở đây thì có thể. Trùng hợp hôm nay thời tiết mát mẻ, ánh nắng chiếu xuống trông vô cùng tươi tắn.
Xúc tu hải quỳ có màu như kẹo lung lay trong đại dương, một số con cá nhỏ bơi tới bơi lui, đớp lấy vài vi sinh vật bám trên thân chúng, đồng thời chúng lại trở thành miếng mồi ngon của hải quỳ.
Nhưng vì cá voi đến, cá nhỏ vội vàng hoảng loạn lẩn trốn, nhờ thế may mắn thoát được một kiếp.
Kiều Thất Tịch vốn không thích ăn cá bơn chút nào. Sau khi cậu tới đây, thấy mấy cái động chỉ muốn chui qua, cảm giác vui vẻ như chơi thám hiểm.
Thỉnh thoảng cậu sẽ bắt gặp bạch tuộc hoặc là tôm hùm, rồi một vài con cua siêu to gì đó nữa.
Bơi loanh quanh, đôi mắt trái nho to tròn của cá voi nhìn thấy một bầy tôm tép.
Kiều Thất Tịch tính toán hướng đi của bọn chúng xong bèn bơi tới một khoảng đất bằng phẳng, yên tĩnh há miệng nằm chờ. Sau đó, một bầy tôm to ơi to từ hang chui ra xếp hàng bò vào miệng cậu.
Vậy tui không khách sáo đâu nha.
Alexander sung sướng ăn tôm ngập mồm, bỗng bên tai thoáng nghe thấy tiếng Otis đang nói chuyện với đồng bạn.
“Anh biết cá bơn không?”
Anh trai ngầu C: Biết nè! Trông nó như tảng đá bị ủi dẹp lép.
Kiều Thất Tịch nghĩ thầm: Anh bạn của anh vốn từ phong phú khiếp!
Otis lại hỏi: Ăn ngon không?
Anh trai ngầu C: Nuốt một cái là trôi xuống bụng rồi, chưa kịp cảm nhận được hương vị.
Vùi mình trong lớp cát, Otis âm thầm ghi nhớ câu này. Hắn bèn tìm kiếm dưới lớp cát, chẳng mấy chốc đã tìm ra loại cá lạ hoắc đang chạy trối chết.
Cá voi lớn ngậm lấy cá bơn rồi đi tìm bé cá voi sữa đang chìm đắm giữa rặng san hô đẹp đẽ này.
Mặc dù Otis không có chút cảm giác lưu luyến nào với gia đình nhưng hắn vẫn hiểu cá voi nhỏ sẽ nhớ nhà.
Vì thế hắn dùng mọi khả năng mình có để chăm sóc cho cậu, để mỗi khi ở bên hắn cậu sẽ cảm thấy như đang ở nhà.
“Là con này đúng không?” Otis ấp úng hỏi, thấp thỏm bơi lại gần trước mặt bé đáng yêu.
“Vâng, chính là nó.” Lúc còn là người, Kiều Thất Tịch đã từng ăn cá bơn rồi, mùi vị không tệ lắm. Cho nên cậu nghĩ áp theo vị giác cá voi chắc cũng không đến nỗi nào.
Vì để nếm được vị của thức ăn, Kiều Thất Tịch luôn luôn dùng răng của mình, cũng chính vì lẽ đó mà khi ở nhà cậu bị người lớn nhắc nhở suốt.
Nếu vậy thì, chẳng phải bây giờ mình có thể mặc sức bung xõa nhỉ?
Không hề, ở chỗ này không bị người lớn quản thì lại bị bạn trai nhắc: “Em không được dùng răng đâu đó.”
Kiều Thất Tịch cứng đờ, nghe thấy lời đó xong bèn nuốt cá bơn mất: “Uuu…”
Như để thưởng cho em yêu ngoan ngoãn, Otis lập tức thân mật chạm nhẹ vào miệng cậu, tiếp theo xoay người vơ vét đồ ăn.
Có lẽ ở trong mắt Otis, nhiêu đây chưa được tính là đồ ăn, cùng lắm chỉ là đồ ăn vặt.
Muốn lấp đầy cái bụng ư, ít nhất phải ăn một bữa xa hoa như gan cá mập chẳng hạn.
Trong lúc hắn bận rộn, Kiều Thất Tịch có rất nhiều thời gian vui chơi thỏa thích, thư giãn tinh thần nơi chốn đây.
Otis dịu dàng kiên nhẫn, giúp cậu quên đi nỗi lo lắng khi xa nhà.
Cậu từng nghĩ rằng, đại dương bao la rộng lớn, chỉ có kết thành bầy đàn sinh sống mới vượt qua được sự kính sợ đối với đại dương.
Nhưng Otis đến lấp đầy khoảng trống sợ hãi cho Kiều Thất Tịch, vừa đủ để cậu không cảm thấy bối rối khi một mình ở nơi xa lạ.
Bạo chúa biển cả vì yêu chiều bé cá voi sữa, bơi tới bơi lui tìm ba bốn con cá bơn cho bé cưng mình lừa gạt tới tay ăn: “Đây là đồ ăn vặt thôi, anh dẫn em đi ăn tiệc.”
“Vâng ạ.” Kiều Thất Tịch vui chơi cũng đủ rồi, cậu chui qua nhiều hang động (thật ra là những kẽ hở vô cùng lớn) hạnh phúc đuổi theo bóng dáng Otis: “Ăn gì vậy anh?”
“Em thích ăn gì?” Otis vừa dứt lời xong mấy giây, hắn bèn thay đổi chủ ý: “Uu.. Hay là để anh chọn nhé.”
Kiều Thất Tịch: Là sao, ý anh là sao đây!
Loại cảm giác này thật sự vi diệu. Giống như một bàn ăn mãn hán đặt trước mắt mình, thích ăn gì chọn cái đó, bảo đảm mới mẻ và chất lượng…
Nghe đôi vợ chồng trẻ thảo luận nên ăn gì, một vài con cá voi trong hội anh trai ngầu bèn chen ngang: Ăn cá heo.
Tất nhiên ban nãy bọn họ cũng chú ý tới con cá heo đã thoát một kiếp, có điều vì đuổi theo cá mập trắng mà bỏ qua cho đối phương.
Anh trai ngầu D: Cá heo nhỏ quá, chả đủ nhét kẽ răng (bọn chúng vẫn đang nhắc đến con cá heo cảng kia).
Anh trai ngầu E: Đủ cho Otis và em trai cá voi Nam Cực ăn rồi!
Kiều Thất Tịch ồ lên một tiếng rồi thôi. Thì ra bọn họ đều biết mình và Otis đang bên nhau rồi.
Anh trai ngầu C: Em trai cá voi Nam Cực chỗ nào cơ?
Anh trai ngầu B: Ông bị lãng tai hả, bên cạnh Otis đó cha nội.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Anh trai ngầu C: Otis, chú vẫn sẽ sinh hoạt chung với bọn anh chứ?
Có lẽ trong lòng chúng, Otis có em trai cá voi Nam Cực đồng nghĩa với việc hắn sẽ rời khỏi đồng bạn.
Dù sao dạo gần đây, Otis cứ thoắt ẩn thoắt hiện như vậy khiến cho anh trai ngầu C cảm thấy lâu rồi mình chưa bị đánh.
Otis bình thường chẳng mấy khi nói chuyện cuối cùng cũng đáp lại một câu: Trên đường đến chỗ hẹn.
Nhận được câu trả lời như vậy, vấn đề này cứ thế trôi qua.
Kiều Thất Tịch không rõ lắm tư duy của đám cá voi sát thủ trắng, chỉ thấy bọn chúng bắt đầu thảo luận vấn đề kế tiếp.
Vậy mà mũi nhọn lại chĩa về phía cậu. Anh trai ngầu E: Em trai cá voi Nam Cực đang ngủ à?
Otis: Không phải, em ấy đang nhìn tôi đi săn.
Anh trai ngầu C: Em trai cá voi Nam Cực còn lâu mới đi săn.
Đây là một câu trần thuật mang tính khẳng định.
Kiều Thất Tịch lú cái đầu, mấy con cá voi này dựa vào đâu đâu mà dám kết luận như vậy?
Otis: Ừm… Em ấy sẽ bắt cá bắt tôm.
Tập thể anh trai ngầu: Ồ…
Giữa các loài cá voi sẽ có sự khinh miệt nhẹ. Chẳng hạn cá voi săn động vật biển sẽ coi thường cá voi bắt tôm cá.
Tuy Kiều Thất Tịch không cảm thấy bị khinh thường, thậm chí còn cảm nhận được sự yêu mến nữa, nhưng cậu vẫn phải lên tiếng giải thích cho chủng tộc của mình.
“Cá voi Nam Cực không chỉ bắt mỗi cá.” Phần còn lại cũng không cần nói nhiều, vốn dĩ săn bắt cá voi con không phải là một việc làm vinh quang.
Hội anh trai ngầu: Em ấy đang nói với tụi anh hả?
Không con nào quan tâm tới nội dung Kiều Thất Tịch vừa nói, bởi vì nó không quan trọng, cá voi bọn chúng còn chẳng ngại nuôi sống cả đồng bọn tàn tật không thể tự lo liệu, huống chi là em trai cá voi Nam Cực còn bắt được cá tôm.
Nghe thấy bọn chúng lao nhao, Kiều Thất Tịch trợn mắt, hơi khó tin mà hỏi: Mấy anh xem em là đồng bạn ạ?
Hội anh trai ngầu yên lặng một chút rồi nghiêm túc trả lời vấn đề của em trai cá voi Nam Cực: “Uuu…”
Sau đó lại bắt đầu thảo luận vấn đề khác, vấn đề lần này lại không liên quan đến Kiều Thất Tịch chút nào.
“Vì sao vậy?” Kiều Thất Tịch vẫn còn đắm chìm trong đó, nghi hoặc hỏi: “Em không phải là đồng loại của các anh.”
Anh trai ngầu C: Otis cũng không phải đồng loại của bọn anh.
Kiều Thất Tịch nghe vậy mới nhớ ra vẻ bề ngoài của Otis đúng là không giống với năm con cá voi sát thủ khác: “Otis, anh đến từ đâu đấy?”
Hội anh trai ngầu vểnh tai lên, cũng rất tò mò: “Đúng rồi, Otis, chú đến từ đâu thế?”
Kiều Thất Tịch buồn cười chết mất, không phải chứ, đám lưu manh này ở cùng Otis lâu như vậy mà vẫn không biết hắn đến từ đâu?
Đúng là không biết, bình thường Otis không nói những chuyện liên quan đến mình bao giờ, hắn có đáp lời hay không thì còn phải tùy tâm trạng nữa.
Ví dụ như bây giờ, vẫn không rảnh để trả lời.
Toàn bộ tâm trí của Otis đều đặt trên người con mồi, dưới sự giám sát của Kiều Thất Tịch, hắn không cần lo lắng đối phương sẽ vì không nhận được phản hồi của hắn mà tức giận.
Có khi nào đây là đồ trai đểu.
Bởi vì không biết ăn gì, cộng thêm đồng bọn vừa nói đến chuyện cá heo xen vào nên là Otis bắt đầu để mắt tìm cá heo trước.
Đợi đến khi hắn bắt được một con cá heo cỡ nhỏ xong rồi nheo mắt quay về mới nhớ ra là hình như vừa nãy hắn còn chưa trả lời cái gì đấy.
“Lúc nãy em hỏi gì anh thế?” Otis thì thầm một câu với bé đáng yêu.
“Hỏi anh đến từ đâu?” Kiều Thất Tịch tò mò.
“Đại Tây Dương.” Otis nói.
Hai người thỏ thẻ với nhau nên đám đồng bạn của Otis vẫn không biết hắn đến từ đâu.
Trong mắt bọn chúng, Otis vẫn luôn bí ẩn như ngày nào.
Nếu như đồng bọn khác rời khỏi quần thể lâu như vậy, lại còn mang một con cá voi không thể tự lo liệu vấn đề sinh hoạt về ăn nhờ ở đậu thì bọn họ sẽ tức giận.
Nhưng mà với Otis thì thôi đi, chỉ cần hắn không tức giận là mọi chuyện đã ổn lắm rồi.
Danh sách chương