Kiều Thất Tịch ngây ra một lúc, sau đó nghiêm túc suy nghĩ nên lấy tên gì cho thằng út thì hay.

Con sư tử nhìn có vẻ nhát gan yếu ớt này đi theo khiến Kiều Thất Tịch rất bất ngờ, hơn nữa cậu không ngờ đối phương đã âm thầm theo dõi lâu như vậy, cho đến bây giờ mới bị phát hiện.

Thật là tiềm năng là không giới hạn.

Với tư cách là một con sư tử trắng có cuộc sống khó khăn, Kiều Thất Tịch không muốn lấy tên quá hoành tráng cho đối phương, sợ nó không chịu nổi. Cậu cảm thấy rằng vẫn nên học tập các bậc tiền bối ở nông thôn thôi, lấy một cái tên nghe dân dã mới được.

Sau khi sử dụng binh pháp của Tôn Tử đếm báo biển trên băng trôi ở Bắc Cực, Kiều Thất Tịch đã sử dụng phong tục dân gian và Phong Thủy để đặt tên cho con sư tử nhỏ trên thảo nguyên châu Phi.

Vậy thì gọi là Cục Bột đi.

Kiều Thất Tịch nuốt miếng một cái, cậu gần như quên mất món thịt khô có vị gì rồi, thật là muốn ăn quá đi.

Liệu kiếp sau cậu có cơ hội xuyên thành con người không, cậu bắt đầu suy nghĩ viển vông.

Nhưng bây giờ không phải lúc để chảy nước miếng, bây giờ là lúc nên nắm bắt thời gian đi săn.

Phải biết rằng bây giờ là thời gian chiến đấu hăng hái, tuyệt đối không thể thư giãn.

Thằng út… À không Cục Bột nằm xuống trong bụi cỏ không nhúc nhích. Nó biết rõ ánh mắt của con sư tử to lớn kia vẫn đặt trên người mình.

Có lẽ lúc này nó đang hồi hộp và do dự.

Cũng may là đối phương chỉ nhìn nó, âm thầm đặt cho nó một cái tên dễ nuôi rồi quay đầu đi.

Con sư tử lớn bỏ qua nó khiến bộ lông đang căng lên của Cục Bột thả lỏng hẳn, nó dùng tứ chi của mình để chống đỡ thân thể cường tráng, cái bụng phình to trên thân hình gầy gò lộ ra vài phần không cân đối.

Mặc dù như vậy sư tử trắng vẫn có ý đi theo con sư tử to lớn phía trước.

Tất nhiên, hai bên vẫn luôn duy trì khoảng cách không xa không gần.

Thành thật mà nói, mỗi khi rời hang để đi săn, Kiều Thất Tịch đều rất lo lắng mấy nhóc sẽ bị thú ăn thịt tấn công. Nhưng dưới tầm mắt đột nhiên xuất hiện một con sư tử trắng trốn đi theo mình để khỏi chết như vậy, cậu cảm thấy cũng rất tốt.

Chỉ là hơi lo lắng rằng cơ thể yếu ớt của đối phương thậm chí còn không thể đi được đến nơi sống của con mồi.

Sau khi đi một lúc, cậu thấy rằng những lo lắng của mình là không cần thiết. Mặc dù Cục Bột có vẻ yếu nhưng những bước đi của nó rất đều đặn và thận trọng.

Tuổi còn nhỏ mà đã học được cách quan sát hoàn cảnh xung quanh, giống như không đem hoàn toàn an nguy của mình đặt vào tay con sư tử to lớn, mới tiếp xúc không lâu kia.

Nhưng nó dám đi theo ra ngoài chứng minh rằng nó cũng hơi sợ sư tử lớn, mà cũng không phải là không có cảm tình.

Cứ như vậy hai con sư tử đi thẳng đến lãnh thổ của Amu. Đúng vậy hôm nay Kiều Thất Tịch muốn kéo lông dê của Amu.

Cũng chỉ có thể trách Amu cả ngày bận yêu đương, không có tâm trí để đi tuần tra lãnh thổ ba lần một ngày.

Sư tử trắng đi theo đánh hơi thấy đống cỏ khô bị sư tử đực đi tiểu lên, mặc dù đã bị mưa rửa trôi bớt nhưng vẫn còn có mùi sặc sụa.

Điều này khiến nó do dự, móng vuốt hơi run rẩy và dừng lại, nhưng sư tử lớn vẫn tiếp tục bước đi…

Cuối cùng, sau khi suy nghĩ một lúc, sư tử trắng đã chọn cách đi vòng quanh đống cỏ khô, uốn uốn éo éo mà đi theo.

Trước tình trạng thịt linh dương quá ít, Kiều Thất Tịch đã mạnh dạn tập trung vào đàn linh dương đầu bò, đó là biện pháp cuối cùng.

Săn được một con linh dương đầu bò nhiều thịt là đủ cho một gia đình sáu người ăn cả ngày.

Lấy sức chiến đấu của một con sư tử 3 tuổi thì không nên săn linh dương đầu bò vì tỷ lệ thành công sẽ là dưới 20%. Tuy nhiên Kiều Thất Tịch là một dân chơi ngoại lai, cậu không chỉ có 30 năm kinh nghiệm săn báo biển (dưới nước) còn có sự gian xảo của con người.

Những con linh dương đầu bò to khoẻ thì không dám nghĩ tới, nhưng mà vẫn còn những con già yếu và bệnh tật.

Kiều Thất Tịch nhìn đàn linh dương đầu bò từ xa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Nhiều thịt chưa kìa.

Làm mẹ phải mạnh mẽ, haizz, mà làm bố cũng phải mạnh mẽ. Sau khi nhặt đàn con thì cậu đã lên cấp rồi, không còn là Kiều Thất Tịch – kẻ ăn thịt lợn rừng trong hai ngày nữa.

Trước mắt cậu đang gánh một trách nhiệm nặng nề với ý chí chiến đấu sôi sục.

Tất nhiên, khả năng thất bại cũng rất lớn.

Sức chịu đựng của sư tử không cao, không có quá nhiều cơ hội để thử và sai lầm. Điều mà Kiều Thất Tịch nên làm là ẩn mình và quan sát kỹ càng, kiên nhẫn như một con gấu Bắc Cực săn cá voi trắng.

Phải cố gắng tập trung hơi thở và giảm cảm giác tồn tại, giống như một kẻ giết người vô hình, nhìn linh dương đầu bò từ phía xa.

Quá trình này cực kỳ dài. Ngắn nhất là nửa giờ, dài nhất là vài giờ, không có con số cố định nào cả.

Nếu là sư tử chưa trưởng thành thì có thể không chịu nổi, nhưng kinh nghiệm săn mồi của Kiều Thất Tịch rất phong phú, cộng lại có thể bằng ba đời sư tử.

Không sai khi gọi cậu là một plug-in.

Trong khi cậu giống con mèo lớn nằm trong bụi cỏ chờ đợi thì Cục Bột cũng dừng lại ở bên cạnh bụi cỏ, đứng yên bất động.

Chưa từng có một con sư tử mẹ nào đi săn cùng với sư tử con, hôm nay là lần đầu tiên việc này xuất hiện trên hiện trường.

Cũng không biết nó có căng thẳng hay không.

Cục Bột im lặng, chốc lát lại ngước mắt nhìn đàn linh dương nơi xa, sau đó đó lại nhìn về về con sư tử gần mình.

Có lẽ nó… có thể tiến gần hơn một chút.

Con sư tử trắng nhấc mông lên, nhẹ nhàng đến gần Kiều Thất Tịch khoảng nửa mét rồi thận trọng dừng lại.

Kiều Thất Tịch liếc nhìn lại nó, đôi mắt vàng nhạt nhẽo với vẻ cảnh báo nhàn nhạt.

Hi vọng nó ngoan ngoãn.

Trên đồng cỏ, thực sự không có con sư tử cái nào chịu đi săn với đàn sư tử con vài tháng tuổi.

Sư tử con nghịch ngợm có thể ảnh hưởng đến tiến độ của cuộc săn, chưa kể có thể bị thương.

Kiểu Thất Tịch cũng không còn cách nào khác.

Những đàn linh dương đầu bò nhàn nhã gần đó đều đang gặm cỏ, ăn uống rất chăm chú, trong số đó có một con linh dương đầu bò ăn đến nỗi mất tập trung và dần tách khỏi đàn.

Kiều Thất Tịch lập tức nhìn chằm chằm vào nó. Trước khi đứng dậy rời đi, cậu liếc nhìn Cục Bột, trên mặt ý nói: “Đừng cử động, chờ ba đi săn linh dương cho con.”

Con sư tử trắng đứng yên tại chỗ.

Đôi mắt nhìn theo con sư tử lớn.

Đối phương căng cơ, dùng tốc độ nhẹ nhàng và phương hướng chính xác nhất từ từ tiếp cận con linh dương đầu bò.

Kiều Thất Tịch phải đảm bảo rằng một khi đã phát động cuộc tấn công, con linh dương đầu bò kia sẽ trốn thoát theo lộ trình đã dự định ​​của cậu.

Mà không phải là chạy vào đám đông, nếu không cậu sẽ thất bại.

Làm thế nào một con vật chọn lối thoát khi nó bị quấy rầy, có lẽ ngay cả con người cũng chưa nghiên cứu sâu về chủ đề này.

Kiều Thất Tịch là một chiến binh giàu kinh nghiệm.

Đầu tiên, cậu che giấu bản thân mình thật sự rất tốt, cảm giác tồn tại thấp đến nỗi khiến linh dương đầu bò không thể cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần.

Ở một nơi trống trải như Bắc Cực mà Kiều Thất Tịch có thể ẩn mình nữa là trên đồng cỏ với nhiều chướng ngại vật.

Cậu tập trung tinh thần đi đến phía sau con linh dương đầu bò, một vị trí mà cậu cảm thấy phù hợp.

Cũng không biết đã lặng lẽ quan sát bao lâu, cuối cùng khi cảm thấy đã đến thời gian thích hợp, một cái bóng màu vàng nhanh chóng lao ra.

Giống như một mũi tên.

Đòn tấn công đầu tiên không phải để giết, mà là để xua đuổi linh dương đầu bò đến vị trí chính xác, cũng như ngăn nó có ý định chạy về đàn để được giúp đỡ.

Nhưng nếu con linh dương đầu bò không chạy trốn theo tuyến đường mà Kiều Thất Tịch đã dự kiến, cuộc đi săn sẽ không có kết quả.

May mắn thay, vận may của Kiều Thất Tịch không đến nỗi tệ. Dự đoán của cậu đã chính xác bây giờ cậu phải tranh thủ thời gian tấn công, lúc này cậu há mồm và lao đến cắn vào cổ linh dương đầu bò.

Khi một con sư tử đi săn linh dương đầu bò, nó sợ nhất là bị giẫm lên, sau đó đến cặp sừng trên đầu, cuối cùng sẽ bị cả đàn đánh tơi tả.

Con sư tử tinh ranh đã tránh bị đánh bởi cả đàn, cắn vào cổ linh dương đầu bò, cắn  chặt lấy cố đối phương, lúc linh dương đầu bò đánh trả thì lắc đầu vô cùng dữ dội.

Lực cắn mạnh cùng với cơ bắp ở cổ dày dặn đã ngay lập tức xé toạc cổ họng linh dương đầu bò.

Một dòng máu ấm lập tức chảy ra.

Những con sư tử bình thường sẽ tuyệt đối không buông tha trong tình huống này, chúng sẽ lựa chọn tiếp tục tấn công và cắn linh dương đầu bò, nhưng điều này rất dễ bị thương. Dù chỉ là vết thương nhỏ, Kiều Thất Tịch cũng không thể chịu đựng được.

Trong cuộc chiến giữa sư tử và linh dương đầu bò, chỉ đơn giản là nhìn sức chịu đựng của đối phương xem ai mệt trước.

Kiều Thất Tịch cũng không muốn như vậy, cậu sẽ nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật của mình tùy theo tình hình. Khi linh dương đầu bò phát hiện có kẽ hở để thoát thân thì nó sẽ không phản công, vậy nên cậu lợi dụng điểm này để cố tình lừa đối phương, tránh cho đối phương tiêu hao thể lực của mình, cũng tránh khỏi việc bị thương.

Con linh dương đầu bò này bị cậu nhìn chằm chằm vào tất cả các bộ phận mỏng manh trên cơ thể, sau đó kết thúc bằng một cú nặng nề vào cổ họng.

Con sư tử nhanh chóng hạ gục nó như một kẻ thù không đội trời chung.

Nhóm linh dương đầu bò ở phía xa có thể đã biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, nhưng người bạn đồng hành của chúng đã rất yếu ớt rồi, điều này khiến chúng nản lòng.

Một số con sư tử thảo nguyên bình thường khá dữ dằn và thích quanh quẩn một lúc sau khi giết chết con mồi. Không giống như Kiều Thất Tịch, lúc con mồi ngã xuống đất cậu liền kéo nó lên và bỏ đi.

Cậu ý thức được nguy cơ nên sẽ không như mấy con sư tử lớn khác, cứ phải làm vài lễ nghi dư thừa trước bữa ăn.

Một số những con sư tử có nghi lễ: Cần chà đạp nhau như thế không? Tất cả mọi việc đã chấm dứt, con sư tử trắng bước ra khỏi bãi cỏ.

Nó chớp chớp đôi mắt xanh và nhìn chằm chằm vào con sư tử lớn đã săn mồi thành công.

“…” Kiều Thất Tịch thở hổn hển. Sau trận đánh nhau vừa rồi, thân nhiệt của cậu lúc này đã rất cao, cậu chỉ còn mỗi sức để liếc nhìn cậu nhóc khi nó đi ngang qua.

Cậu bảo đối phương đi theo.

Đây thực sự là một chú sư tử nhỏ thông minh. Nó đi theo sau Kiều Thất Tịch, vừa đi vừa quay đầu, vểnh tai quan sát xung quanh.

Đột nhiên, Cục Bột như nghe thấy điều gì đó, nó hơi hốt hoảng chạy đến theo gót sư tử lớn.

Khoảng cách giữa họ lúc này rất gần.

Anh em Amu đang quần nhau kịch liệt với sư tử mẹ, dường như đã nhận ra có con sư tử đi lang thang trên lãnh thổ của nó.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là một sự khiêu khích.

Hai con sư tử ngay lập tức di chuyển, người anh lớn hơn là Armstrong vừa lao đến xem xét vừa gầm lên.

Tiếng gầm của sư tử đực rất lớn và chói tai, có thể lan rộng trong bán kính 8.000 mét.

Kiều Thất Tịch không sợ lắm nhưng cậu vẫn thận trọng đi vòng quanh.

Sự kiên nhẫn của sư tử đực là có hạn, nó sẽ không theo dõi cẩn thận như vậy, trừ khi đó là một con sư tử đực biến thái.

Khi Armstrong đến nơi Kiều Thất Tịch đang đi săn thì nơi đây đã khôi phục sự yên tĩnh.

Mùi sư tử còn lại trong không khí không nồng và không có sức mạnh đe dọa, vì vậy nó không khiến cho lửa giận của Armstrong bốc lên quá lớn.

Nhưng nó vẫn gầm rú về hướng con sư tử lang thang đang bỏ đi.

Chứa một lời cảnh báo rằng hy vọng rằng bên kia sẽ không đến lần sau.

Con sư tử này bắt đầu tuần tra, tự mình vẩy nước tiểu của mình lên vùng rìa lãnh thổ, đồng thời gầm lên để tuyên bố chủ quyền.

Việc hắn không theo dõi tung tích chắc chắn là một tin vui cho gia đình Kiều Thất Tịch.

Trong tổ rất yên tĩnh. Trước khi Kiều Thất Tịch trở lại, bốn con sư tử nhỏ từng quen biết với thần chết đã trốn trong đó và không dám ra ngoài.

Mãi cho đến khi có động tĩnh bên ngoài, đàn sư tử con vểnh tai lên, nghe được đó là tiếng của sư tử lớn thì bầu không khí lập tức trở nên thoải mái, thậm chí còn vui vẻ hơn một chút…

Dường như chúng là những đứa trẻ đang chờ mẹ trở về, ngập ngừng bước ra khỏi tổ, trong miệng phát ra những âm thanh non nớt.

Mặc dù rất vất vả nhưng những tiếng kêu này khiến lòng Kiều Thất Tịch cảm thấy mềm nhũn. Cậu đặt con mồi xuống, thở hổn hển rồi nằm trên mặt đất nghỉ ngơi.

Một lúc sau Cục Bột mới đi về, nhưng khi nó quay lại, tất cả các sư tử nhỏ đều nhìn thấy nó.

Nhìn cảnh tượng này khiến Kiều Thất Tịch xúc động, có lẽ bắt đầu từ hôm nay, Cục Bột sẽ có một địa vị khác giữa các anh em.

Kiều Thất Tịch nghỉ một lúc rồi mới bắt đầu ăn thịt, trước đó cậu ăn chưa đủ no nên bây giờ cậu đang rất đói.

Bọn nhóc đã ăn trước đó rồi, tuy giờ hơi đói nhưng chúng không nhúc nhích, chỉ yên lặng quan sát.

Chỉ có Cục Bột, dưới sự theo dõi của các anh em, bước đến bên cạnh Kiều Thất Tịch để ăn thịt.

Da của linh dương đầu bò cứng hơn, sợ sư tử con không cắn được, Kiều Thất Tịch đã xé thịt cho nó.

Đây là một phần thưởng.

Màn trình diễn của nhóc con hôm nay thật đáng nể, khiến Kiều Thất Tịch phải rửa mắt mà nhìn.

Đã vậy thì cậu cũng có lý do để thiên vị Cục Bột hơn.

Sư tử trắng chưa bao giờ nhận được sự đối xử nuông chiều như vậy, miếng thịt này khiến nó được chiều mà sợ.

Không khí ăn uống thoải mái dần, những chú sư tử con ở bên cạnh cuối cùng cũng không còn căng thẳng nữa.

Chúng bắt đầu chơi xung quanh.

Ban đầu chỉ là anh em đánh nhau, anh sờ đầu em thì em sờ đuôi anh, nhưng về sau lại biến thành xô xát.

Đây là trò chơi hàng ngày của những con sư tử chưa trưởng thành.

Lúc Kiều Thất Tịch nhìn thấy bọn nó chơi đùa vui vẻ, cậu cảm thấy rất muốn ăn, không ngờ lại vô tình ăn hết một nửa con linh dương đầu bò.

Những con sư tử con đã chán chơi xấu hổ tiến lại gần thức ăn. Với sự đồng ý của sư tử đực, sáu cái đầu đã tập trung xung quanh linh dương đầu bò để ăn.

Đây là lần ăn cuối cùng trong ngày hôm nay.

Lần này có rất nhiều thức ăn, đủ để bọn họ từ từ tiêu hóa hơn mười mấy giờ.

Không phải khoe khoang chứ thức ăn ở nhà Kiều Thất Tịch vẫn rất ngon, nếu tiếp tục cho chúng ăn mỗi ngày thì ước chừng mấy con sư tử con sẽ lớn nhanh thôi.

Nhưng không thể phủ nhận rằng cường độ săn mồi một ngày hai lần quá lớn, Kiều Thất Tịch mệt đến mức không muốn nhấc đuôi lên.

Khụ khụ, việc chôn cất xương, cảm giác còn có thể chờ một lúc.

Dù mệt nhưng cậu vẫn có tinh thần liếm láp mấy đứa nhỏ.

Đứa đầu tiên dính chưởng là con sư tử trắng gần kề bên cạnh. Lúc bị sư tử bên cạnh thè lưỡi liếm mạnh vào phía sau mặt, toàn thân nó cứng đờ.

…Như là không thể tin được.

Sau khi sư tử 9 tháng tuổi ăn xong, chúng có thể tự làm sạch lông.

Mẹ rất ít khi liếm cho chúng nữa.

Dù sao thì có rất nhiều con như vậy nên sư tử mẹ không thể liếm xuể.

Nhưng đây là lần đầu Kiều Thất Tịch làm cha mẹ, cậu rất trân trọng cơ hội này, đồng thời động tác rất điêu luyện. Bằng một cách hiệu quả, cậu liếm mặt và miệng của thằng út rất sạch.

Cho dù đó là loài động vật nào, để cho đối phương liếm lông nhất là cử chỉ thân mật và thẳng thắn nhất.

Cục Bột cảm nhận rõ ràng sự dịu dàng của con sư tử lớn, có lẽ không biết làm sao, được sủng ái mà lo sợ.

Sư tử nhỏ gầy gò ngồi xổm vững vàng ở đó, tạm thời ngẩng cao cái cổ thon thả, đôi mắt xanh lam xinh đẹp ban đầu dần dần nheo lại vì sợ hãi.

Rõ ràng, nhận được sự vuốt ve như vậy rất thoải mái và an toàn, điều đó có nghĩa là nó không còn là một con sư tử đi lạc vô gia cư nữa.

Sau khi nhận được sự thoải mái và thức ăn của con sư tử đực này, kể từ bây giờ, nơi ở của con sư tử đực này chính là nhà nó.

Trừ khi đối phương đuổi nó đi.

Những con sư tử con còn lại lần lượt ngừng liếm chân, háo hức nhìn cảnh tượng trước mặt.

Có lẽ bọn nó cũng háo hức được quan tâm, nhưng bọn nó không tin rằng sẽ có được điều đó ở một con sư tử xa lạ.

Sao có thể như thế được?

Nhưng nỗi sợ hãi vẫn làm lu mờ ham muốn.

Không một con sư tử con nào dám đến gần.

Tuy nhiên, ánh mắt vừa thông minh vừa xấu hổ của bọn nó, cho dù đang chiến đấu với các anh em của mình cũng không thể không liếc nhìn Kiều Thất Tịch.

Dường như đối với con sư tử đực này, bọn nó có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Có lẽ người anh em Cục Bột của chúng cũng đang rất khó hiểu, nhưng nó tham luyến sự ấm áp mà mình chưa từng nhận được, thế nên nó rõ ràng là hơi yếu nhưng nó vẫn kiên trì đuổi theo kịp tốc độ của Kiều Thất Tịch.

Những con sư tử lớn xung quanh lần lượt rời đi, sau khi ra ngoài thì không bao giờ quay lại.

Ai có thể nói điều này sẽ không để lại những ký ức khó phai mờ cho các chú sư tử nhỏ.

Kiều Thất Tịch, người đang ở giai đoạn cuối của căn bệnh ung thư lười, cuối cùng đã đứng dậy và đi vứt bỏ đống xương, sau đó trở lại ngủ trong tổ một cách thoải mái.

Lúc đầu, một cái bóng trắng muốt len ​​lỏi cuộn tròn bên cạnh cậu.

Sau đó là hai, ba, bốn rồi năm con…

Một ổ toàn lông đều nằm ngủ bên cạnh con sư tử lớn, bởi vì lúc Kiều Thất Tịch đi vắng bọn chúng không dám chợp mắt.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc.

Khi Kiều Thất Tịch tỉnh dậy, cậu thấy xung quanh mình có một vòng lông thì lập tức thấy hơi buồn cười.

Nhưng mà! Cậu rất thích cảnh này, nên cậu đã lên kế hoạch liếm đầu của bọn nhỏ một cái.

Lợi dụng một chút nào.

Trong lúc sư tử con ngủ mơ, nó theo bản năng cọ cọ lại con sư tử đang liếm mình.

Đây là ai vậy nhỉ?

Kiều Thất Tịch cẩn thận quan sát các đặc điểm, có vẻ như nó là thằng hai với khuôn mặt đẹp trai tuấn tú.

Đại Viên Tử với Tiểu Đốm đều ngủ rất say, bị liếm đầu cũng không hề phản ứng,

Không ngờ thằng ba lại rất cảnh giác, chỉ lè lưỡi ra liếm một cái đã tỉnh, hơn nữa còn giống như muốn đứng lên bỏ đi….

Nhưng cuối cùng cũng chỉ quay đầu sang một bên, tràn ngập ý từ chối.

Kiều Thất Tịch không ép buộc, dù sao thì một con sư tử mạnh mẽ quá cũng chả cũng ngọt ngào tí nào.

Trong một vòng, chỉ còn lại thằng út Cục Bột là chưa bị bôi nước miếng. Nó là người gần với Kiều Thất Tịch nhất, đầu gần như tựa vào chân cậu, chiếc cổ mỏng manh của nó được phô bày một cách cẩu thả dưới mí mắt của con sư tử.

Kiều Thất Tịch nhẹ nhàng liếm con sư tử trắng nhưng đối phương không mở mắt khi nó tỉnh lại, mà từ từ duỗi người để lộ ngực và bụng của nó.

Đây là một sự tin tưởng thầm lặng.

Hoặc cũng có thể là một canh bạc liều mạng để đổi lấy sự bảo vệ mà mình không dám ngờ tới.

Kiều Thất Tịch không phụ lòng tin của vật nhỏ. Cậu cẩn thận thu hồi những gai ngược trên đầu lưỡi để không làm xước da con sư tử nhỏ được bao phủ bởi lông mềm kia.

Trông có vẻ nhút nhát, nhưng thực tế thằng út làm ra những hành động kinh người nhất. Nó đã xê dịch cơ thể và đặt mình hoàn toàn giữa móng vuốt của sư tử đực.

Mặc dù đôi mắt xanh biếc nhìn đi chỗ khác nhưng không nghi ngờ gì nữa, thân thể và tâm trí của nó đều đang tập trung vào đầu lưỡi con sư tử đang liếm mình.

Rất nhẹ nhàng và thoải mái, đủ để nó lại chìm vào giấc ngủ.

Thực tế đã chứng minh rằng ngủ cùng nhau thực sự là cách trực tiếp nhất để tăng cường mối quan hệ.

Sau khi những chú sư tử con tỉnh dậy, chúng vẫn ngáp dài bên cạnh Kiều Thất Tịch, dường như đang tận hưởng cảm giác được xếp chồng lên nhau.

Điều này là bình thường, ban đầu đám sư tử nhỏ vốn chính là một đám thích làm nũng, khác nhau ở chỗ là liệu bố mẹ của chúng có chiều theo hay không.

Thảo nguyên châu Phi không tin vào nước mắt

Làm nũng không có tương lai, chỉ có móng vuốt sắc bén với răng nanh mới là vua.

Tuy nhiên, Kiều Thất Tịch có thể là một bậc cha mẹ đặc biệt. Cậu cho phép những chú sư tử con được làm nũng, nhưng cũng không được vứt bỏ móng vuốt sắc bén.

Bắt đầu từ hôm nay, tất cả những con sư tử con sẽ đi theo mỗi lần đi ăn.

Khi con sư tử lớn đứng dậy vươn vai, đàn con đang ngủ bên cạnh cũng đứng dậy và di chuyển.

Khuôn mặt của những đám lông này còn đang buồn ngủ, khó ai có thể tưởng tượng được rằng chúng lớn lên sẽ trở thành những chú sư tử dũng mãnh và mạnh mẽ trong tương lai.

Khi Kiều Thất Tịch nhấc chân đi tới một hướng, thằng út Cục Bột nhanh chóng đi theo, sau đó những con sư tử nhỏ khác cũng đuổi kịp.

Đây là cảm giác tin tưởng sau khi ngủ với nhau.

Vì vậy, một con sư tử đực chưa trưởng thành, theo sau là một hàng sư tử con, chuẩn bị bắt đầu một câu chuyện sinh tồn có một không hai trên đồng cỏ thảo nguyên.

Kiều Thất Tịch chậm rãi đi phía trước, nghĩ đến các cụ có câu: quá tam ba bận. Hôm nay không thể vặt lông dê của anh em nhà kia nữa, sẽ bị đánh mất.

Vì mục đích an toàn, cậu phải đi đến một nơi thật xa khác.

Với khứu giác nhạy bén, nhằm tránh đi những mối nguy trực tiếp, con sư tử đực với hàng đuôi theo sau phải tìm một nơi săn bắt mới.

Điều này đã phản ánh cuộc sống trắc trở của bọn chúng.

Lần này, chúng rời tổ đã nửa tháng nhưng thực ra không có ý định quay lại, ở đó quá nhiều mùi.

Sớm muộn gì cặp anh em kia cũng ra tay để truy tìm tung tích bọn họ.

Điểm này Kiều Thất Tịch đã đoán đúng. Lúc cả gia đình họ đi chưa được bao lâu, Armstrong, người đang tuần tra lãnh thổ, đã tìm thấy hang ổ mà bọn họ sống.

Nhưng nó trống rỗng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện