Một chiếc thùng bình thường được một con gấu Bắc Cực khổng lồ nặng hơn 800 kg canh giữ.

Nếu không phải do Kiều Thất Tịch tận mắt nhìn thấy thì cậu chắc chắn sẽ không tin, nhưng mà Otis đã đồng ý, ba lần liên tiếp cậu quay đầu lại đều trông thấy Otis ngoan ngoãn canh cái thùng.

Kiều Thất Tịch cười thầm, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Bởi vì cậu biết cái Otis canh giữ không phải là Tiểu Hoàng mà là cậu.

Bất kể là trong mắt các loại động vật nào, việc săn bắt phải là một việc nguy hiểm, có thể bị thương, chảy máu, thậm chí có thể một đi không trở về.

Kiều Thất Tịch đi săn trước mặt Otis, không nghi ngờ gì là truyền cho Otis tin rằng: Em muốn là một con gấu có thể tự mình chiến đấu anh dũng, hơn nữa có thể đi mà không bao giờ quay lại, hơn nữa, anh không được đi theo em, nếu không em sẽ tức giận và không để ý đến anh nữa.

Vì vậy tâm trạng của Otis không thể bình tĩnh được.

Chỉ là yêu cầu của đối phương khiến hắn không thể không đồng ý.

Con gấu Bắc Cực to lớn giống như đang bình tĩnh mà nhìn bé gấu nhỏ rời đi, tất nhiên, trong lòng nó có thể đang trải qua một cuộc giằng co xem nên chiều chuộng hay tức giận với đối phương.

Cuối cùng, hắn vẫn không làm gì.

Có vẻ như ý nghĩ không muốn làm bé gấu tức giận đã chiếm ưu thế hơn.

Sau khi hoàn toàn đi ra ngoài tầm mắt của Otis, Kiều Thất Tịch cảm thấy hơi lo lắng. Dường như cậu biết được sự lo lắng của Otis nên quyết định ra tay nhanh chóng và đưa con mồi trở lại càng sớm càng tốt để trấn an tâm.

Trước khi Kiều Thất Tịch quay lại, cậu nghĩ rằng Otis có thể không vui, là cái không vui bình thường ấy.

Nhưng anh không ngờ rằng Otis ngửi được mùi máu tươi liền vội vã chạy đến, tròng mắt thoạt nhìn hơi đỏ, toàn thân có một luồng khí lo lắng mạnh mẽ bao quanh.

Uầyyyy, tình hình có vẻ hơi nghiêm trọng.

Otis thường rất lạnh lùng và hiếm khi thay đổi tâm trạng, nhưng trong đầu chú gấu nhỏ nào đó rất thông minh, hình như lần nào cũng đều liên quan đến cậu.

“Huhuhuhu.” Kiều Thất Tịch thả con mồi xuống, chạy đến ôm lấy Otis và an ủi.

Sẽ không hôn môi đâu, vừa mới đi săn một con báo biển nên trên mặt bê bết máu.

Tuy nhiên, Otis cũng không để tâm, hắn quay đầu lại, cẩn thận giúp đỡ bé gấu nhỏ nhắn liếm những vết máu, đến khi đem gấu nhỏ liếm sạch sẽ, tâm trạng hắn mới bình tĩnh trở lại.

Cảm xúc động vật đến rồi đi rất nhanh. Trông thấy bé gấu bình an vô sự, Otis thích thú đi lòng vòng con báo biển nằm trên kia, ăn không một chút khách sáo.

Kiều Thất Tịch cũng ăn, nhưng cậu lại đang nghĩ, có vẻ như Otis thực sự rất phản đối việc mình tự đi săn.

Thậm chí có thể khiến tâm trạng thay đổi rất lớn, như vậy không tốt với cơ thể.

Thôi được rồi, vậy sau này sẽ không hành hạ trái tim bé bỏng của Otis nữa.

Trên thực tế, trái tim của một con gấu Bắc Cực không hề nhỏ, giống như Otis thì trái tim của nó ít nhất cũng phải bằng một cái đầu người.

Kể từ ngày này về sau, Kiều Thất Tịch vô cùng thật thà, không còn đi theo sau lưng Otis lúc săn nữa.

Vì vậy, trong thời gian này, tâm trạng Otis rất tươi sáng.

Hắn không thể nhìn chú gấu nhỏ rời khỏi tầm nhìn của mình để đi săn một mình, nhưng hắn có thể chấp nhận việc chú gấu nhỏ đi săn cùng mình, hắn săn, bé gấu đừng xung quanh.

Bé gấu Kiều: Có cái rắm, rõ ràng là 3-7.

Sự phân công lao động này rất phù hợp, sẽ không khiến Otis quá mệt mỏi, cũng không khiến móng vuốt của Kiều Thất Tịch trở nên vô dụng.

Cảm giác quá trình thực hiện đang được cải thiện một chút, việc trở thành người bạn tâm giao là điều gần trong tầm tay.

Trong lần di chuyển về phía Nam của mùa hè này, Kiều Thất Tịch làm nũng Otis và lấy được quyền chỉ đạo, toàn bộ hành trình đều do hắn dẫn đường, nhìn xem con đường này cậu đi qua đi lại khộng biết bao nhiều lần, liệu có biến đống sắt thành đống đồng được không? Bơi lội khác với đi săn, Otis dường như không hề lo lắng, vì bên cạnh hắn luôn có người, nếu có chuyện gì bất ngờ thì còn có thể kịp thời sửa lại.

Máy bay không người lái cũng đã chụp được hình ảnh hai con gấu Bắc Cực di chuyển về phía Nam trong năm nay. Ồ, khi thấy năm nay Alexander dẫn đường thì rất bất ngờ.

#Hè năm nay Alexander dẫn đường đi về phía Nam#

:Vỗ tay, vỗ tay, cầu mong cho Otis không bị đưa đến vùng biển có cá mập.

: [ ôm mặt] [ôm mặt] thiệt á? Alexander thật là có tiền đồ, vậy mà năm nay đã làm thủ lĩnh gấu rồi?

: Được Otis cưng chiều quá đi, việc quan trọng vậy mà yên tâm giao cho tên lừa đảo Alexander làm.

: Tôi vẫn nhớ câu chuyện kinh khủng vào hè năm ngoái, Alexander đã đưa Otis vào hang sói.

: Không sao đâu, có người trông coi bên cạnh mà, có gì Otis còn sửa kịp.

: Ủng hộ, Alexander lẽ ra phải biết đường bơi ra biển thế nào, tôi cảm thấy Otis đã làm đúng.

: Otis sám hối đi, Alexander đã cố gắng dẫn đầu khi nó gần 5 tuổi rồi. Tôi nghĩ Otis cũng không có gì để khoe khoang cả.

Trên biển, người mang nhiều tội ác trên lưng – Otis, đã theo sát bé gấu con, khi phán đoán của đối phương đi chệch hướng, cách hắn chọn không phải là sửa sai, mà là dừng lại không đi theo nữa.

Kẻ lừa đảo Alexander biết mình đi sai hướng, rất xấu hổ, nhanh chóng bơi về, lựa chọn phương hướng lần nữa.

Cũng không thể trách Kiều Thất Tịch không nhớ đường, cho dù đã đi qua đi lại nhiều lần, nhưng cậu cũng có cách nghĩ của con người.

Định mệnh đã định trước là cậu sẽ nghi ngờ về trí nhớ của mình đúng hay không, sẽ do dự và khó khăn trong việc lựa chọn.

Những con gấu Bắc Cực hoang dã thuần túy không gặp những rắc rối như vậy

Bọn nó khá tin vào những nhận định của bản thân, và hiếm khi mắc sai lầm.

Quay trở lại với Otis, Otis cũng không hề giễu cợt điều đó mà còn xoa xoa tâm trạng cụt hứng của bé gấu và khuyến khích cậu lên đường tiếp tục.

Hmm, Kiều Thất Tich quay lại liếm Otis, nhưng chiếc máy bay không người lái là cái lý do khiến cậu rất khó chịu cậu nhìn lên phía trên, rất muốn đưa tiễn cái vật này về với ông bà, nhưng mà cậu không làm được.

Con gấu nhỏ hai mặt chỉ có thể van xin, làm ơn xóa đi đoạn ghi chép về việc nó vừa đi nhầm đường, làm ơn.

Lời cầu nguyện hèn mọn của Kiều Thất Tịch đã không đánh đổi được lòng thương xót của các nhân viên, nhưng biểu hiện của cậu trong cuộc di cư xuống phía Nam này đã được xem đi xem lại vô số lần.

Và điều quá đáng nhất là những bức ảnh mà Alexander bơi sai hướng và được Otis sửa sai kia lại bị đám người kia lạnh lùng mà chỉnh sửa.

Có tổng cộng tám lỗi được tạo thành một video dài năm phút.

Không lâu sau đó, video này đã trở thành tác phẩm được xem nhiều nhất của Alexander.

Kiều Thất Tịch: Có điều gì đó không ổn với các người rồi.

Người yêu thương bé gấu Otis đây còn bình tĩnh như vậy, như thể bé gấu bơi sai tám lần  không đáng để hắn để trong lòng.

Sau khi leo lên bờ, Kiều Thất Tịch thậm chí còn cảm thấy Otis, người đang liếm lông của mình, ánh mắt nhìn mình mang theo vẻ khen ngợi.

“…” Tâm trạng của Kiều Thất Tịch không muốn quá phức tạp.

Nói cách khác, Otis có được xem là không so sánh thì không thương hại chăng?

Bất cứ em bé nào mà giỏi hơn một chút chắc chắn Otis sẽ biết em bé của nhà mình kém cỏi đến cỡ nào.

Tuy nhiên, việc di cư về phía Nam đã kết thúc, Kiều Thất Tịch sẽ không nhớ lại trải nghiệm lần đầu tồi tệ này.

Dù sao thì lần sau vẫn có cơ hội.

Vậy câu hỏi đặt ra là lần sau Otis có để mình dẫn đường không?

Kiều Thất Tịch ngại ngùng nghĩ, mặc dù mình bơi sai tám lần nhưng vẫn dám nghĩ đến lần sau.

Đây là lần thứ tư Alexander đến Bắc Cực vào mùa hè, trông có vẻ nhẹ nhàng.

Đi theo con đường xe quen thuộc, khi lớn lên, cậu biết mình phải đối mặt với những gì tiếp theo.

Trong ba năm qua, không phải là không có tin tốt.

Theo số liệu thống kê chính xác của con người, khí hậu của Vòng Bắc Cực đã không có xấu đi và gần như vững vàng trong hơn ba năm.

Diện tích biển băng hàng năm không giảm, và chắc chắn rằng cũng không tăng.

Đây là một điều tốt cho tất cả các loài động vật sống dựa vào băng biển để sinh tồn.

Không chuyển bị xấu đi đã là cái may trong cái rủi rồi, môi trường sống hiện tại của loài gấu Bắc Cực đang bị bóp nghẹt.

Ngoại trừ năm đầu tiên hơi tức giận, lên bờ không bao lâu thì gặp một con  con cá voi lớn mắc cạn, bé gấu và Otis đã phải trải qua hai năm còn lại đều là đau khổ, ăn không no cũng là chuyện bình thường, nhưng cũng không đến mức phải chết đói.

Bọn họ bắt gặp một chú gấu Bắc Cực ngã xuống trên đường vì đói, trông rất đáng thương, hình ảnh đánh thẳng vào trái tim, nhưng họ không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ đi ngang qua con gấu Bắc Cực ấy.

Không ai trong số họ nguy hiểm đến tính mạng.

Địa điểm cố định vào mùa hè mà Otis tìm thấy trong hai năm qua có thể đảm bảo các nhu cầu cơ bản.

Ngôi nhà gỗ nhỏ mà Alexander luôn nhớ mãi không quên, bọn họ chưa đến thăm nó năm ngoái hay năm trước, lý do rất đơn giản, vì chủ nhân của ngôi nhà gỗ đã học được mấy kỹ năng rồi.

Sau một lần bị gấu Bắc Cực ăn trộm thì cũng không dám để thức ăn thừa trong nhà.

Tất nhiên, chủ nhân của căn nhà gỗ này có thể không biết rằng tên trộm vào nhà là hai con gấu Bắc Cực hay con người.

Dù sao thì rượu mạnh uống cũng không còn một chai.

Cái này quá giống chữ viết tay của con người, một kẻ say xỉn ghê tởm xấu xa, đến con cá thúi quắc cũng không buông tha.

Thật đáng tiếc khi không thể đi qua ngôi nhà gỗ kia.

Kiều Thất Tịch đã nói về điều này một thời gian, con người thật khôn ngoan, không ăn được trái cây ngon đóng hộp thật là tiếc.

Là một chú gấu Bắc Cực đã lâu không được nếm vị ngọt, trong mơ Alexander mơ thấy đồ ngọt và khóc, cậu đoán rằng Otis cũng muốn ăn đồ ngọt giống như mình.

Cái này rất dễ thôi, ong mật thích xây tổ ở những nơi cũ quen thuộc.

Alexander nặng hơn 500kg, định đào tổ ong khi đi ngang qua địa điểm cũ, cậu đã thu thập được bốn hoặc năm tổ ong ở những nơi cũ như vậy trong nhiều năm.

Mùa hè này lại đến mùa thu hoạch.

Trên thực tế, trong tự nhiên, không phải chỉ có Kiều Thất Tịch có suy nghĩ của con người mới làm được điều này, các loài động vật có hệ thống trí nhớ rất hiệu quả, ghi nhớ một cách chắc chắn các sự kiện, cảm giác và địa điểm.

Ví dụ như những chỗ bị thương sẽ không đến lần thứ hai.

Những địa điểm có đồ ngon sẽ được thăm dò thêm nhiều lần, rất đơn giản và dễ hiểu.

Otis không phải là một con gấu Bắc Cực thèm ăn, nếu sống như một con gấu, nó có thể không thể ra ngoài và đào tổ trong rừng.

Đào tổ ong cùng với Otis khí phách nghiêng trời quá không hợp rồi.

Tất nhiên, bây giờ hắn chưa được phép làm điều đó và bé gấu sẽ quay lại với chiến lợi phẩm trong miệng để chia sẻ với hắn.

Hai con gấu Bắc Cực tận hưởng hương vị ngọt ngào và không thể tránh khỏi việc liếm nhau.

Ngay bên cạnh bụi cây, những con ong bị cướp vẫn bay quanh quẩn, hôm nay đã không giống ngày xưa, Alexander không còn sợ bị ong đốt nữa.

Khi cậu lớn lên, ong mật hoàn toàn không thể đốt qua da của cậu.

Mật ong nhớp nháp chắc chắn dính vào miệng và ngực cũng như móng vuốt của cậu, nhưng Odis vẫn liếm lấy liếm để, nhân tiện liếm đến cả bụng dưới của Alexander.

Alexander tự dưng dùng lòng bàn chân đạp vào mặt con gấu Bắc Cực của mình.

Anh đang làm gì đấy?

Otis né về phía sau, bởi vì bé gấu hiện tại không còn là bé gấu trước đây, nếu thực sự bị bàn chân của đối phương đập vào.

Thì ít nhiều thì cũng sẽ đau đó.

Kiều Thất Tịch phát hiện ra việc này thì không khỏi thở dài. Nhớ tới lúc trước cậu ba tuổi, chưa nói đến việc chỉ đá, ngay cả nước rút 100 mét đụng phải thì Otis cũng không quan tâm.

Hahaha, bây giờ sợ rồi chứ gì?

Thỉnh thoảng, chú gấu con vẫn còn rất nghịch ngợm đè lên người Otis.

Cậu quàng tay qua cổ Otis, mở miệng và gầm lên, là loại mở ra một cuộc thách đấu giữa những con gấu Bắc Cực đực.

Otis: “…”

Otis nheo mắt liếm mặt con gấu, nhìn qua có vẻ rất yêu thương đối thủ của mình.

Alexander gào lên vô nghĩa với một con gấu, sau một vài lần liền mệt mỏi, cậu rời khỏi người Otis và nghỉ ngơi.

Sau khi ở trong bóng râm một lúc, hai con gấu Bắc Cực tiếp tục lên đường một cách chậm rãi.

Ngay sau đó, Otis đưa con gấu trở lại ngôi nhà đá và dạy nó bài học cuối cùng là nhịn ăn.

Đây là một hoạt động thường xuyên đối với những con gấu Bắc Cực trưởng thành.

Có một khoảng thời gian vào mỗi mùa hè khi chúng có thể tìm một nơi để trốn mà không ăn, uống hoặc bài tiết.

Vào mùa hè vài năm trước, ngay cả các nhà nghiên cứu cũng biết rằng Otis chưa bao giờ ngừng săn mồi.

Đó là bởi vì Alexander vẫn còn nhỏ, cần dinh dưỡng thường xuyên và đúng giờ để sống sót qua mùa hè.

Giờ đây, Alexander đã trưởng thành, chắc chắn đãi ngộ của cậu sẽ không được tốt như khi còn nhỏ.

“???”

Kiều Thất Tịch nghĩ rằng điểm dừng tiếp theo của họ là săn cá voi trắng.

“Huhuhuhu.”

Kiều Thất Tịch chưa muốn ngủ, cậu đẩy đẩy Otis, tại sao lại bỏ qua bước đi săn cá voi trắng?

Cậu còn muốn lấy tư thế hiên ngang khi săn cá voi trắng để đền bù cho biểu hiện lúc đi trên biển.

Không có đi săn cá voi trắng thì lúc trở về trạm nghiên cứu sao lấy lại danh dự được chứ.

Hhuhuhuhu

Bánh trôi nước hơn 1000kg dán lên người Otis làm nũng, muốn đi săn cá voi trắng, muốn đi, muốn đi cơ.

Otis bị lay lắc hết đông qua tây, phần lưng bị đụng vào khe hở tảng đá, đột nhiên trong khe hở tảng đá, đùng một tiếng, bị hành động của của bọn họ đánh rớt.

Alexander sững người ngay lập tức, dường như đã quên mất, dựa vào cân nặng hiện tại của mình, cậu nên chiến đấu với Otis thay vì la hét và lắc lư trên mặt đất.

Vậy thì cậu nên nhẹ hơn.

“Huhuhuhu.” Bé gấu không ngại ngùng mà khoanh tay.

Otis cố gắng ôm lấy cậu, mặc dù hắn không thể ôm hết cậu, nhưng khí chất cưng chiều của hắn vẫn có sẵn.

“Rống…”

Một tiếng gầm giả tạo, cảnh báo bé gấu nên ngủ yên.

“Hhuhuhuhu.” Muốn ăn cá voi, muốn tìm nơi khác, còn chưa tới thời gian ngủ hè.

Alexander cố gắng hết sức để bày tỏ cho đối phương biết rằng cậu không muốn ngủ sớm trong nhà đá.

Đi ra ngoài chơi nha.

Đi bắt cá voi trắng nhá.

Otis quá lười biếng, thậm chí hắn còn nằm lười biếng ven đường để ăn món tảo bẹ.

Otis dùng một bàn chân dày với vào đầu bé gấu con đáng yêu đang làm nũng, và ấn nó vào ngực mình, giống như khi nhỏ dỗ bé gấu ngủ.

Nhân tiện liếm tai luôn.

Thè lưỡi ra liếm một cái, cắn hai cái.

Tâm trạng rất vui vẻ.

Sau nửa giờ nói chuyện gà chuyện vịt, cũng không phải là thế, trên thực tế, là Otis giả ngu, còn bên kia luôn dẫn đầu nói.

Lúc được ý bé gấu sẽ rất thông minh.

Lúc không muốn đồng ý sẽ giả ngu.

Điều này đã được Kiều Thất Tịch tổng kết lại, cậu chấp nhận sự thật rằng Otis sẽ không mang mình đi bắt cá voi trắng.

Vậy còn ngủ chung một chỗ làm gì?

Không nóng hả?

Alexander rất hiểu chuyện mà lăn sang phía bên kia để ngủ.

Do diện tích của ngôi nhà đá này có hạn nên dù có ngủ dựa vào tường, cậu vẫn nằm rất gần với Otis.

Otis cẩn thận dựa tới, tìm một vị trí thoải mái nằm cạnh Kiều Thất Tịch để chuẩn bị ngủ.

Kể từ khi đón một chú gấu con về nuôi, Otis đã không còn chìm vào giấc ngủ sâu trong nhiều năm.

Đây chính là nguyên nhân người mẹ mới sinh em bé thì bắt đầu thiếu ngủ.

Bây giờ đứa bé cuối cùng cũng đã lớn, Otis muốn ngủ một giấc thật sâu.

Làm thế nào để nắm vững kỹ thuật chìm vào giấc ngủ sâu?

Kiều Thất Tịch rõ ràng là không thành thạo lắm, khi tỉnh dậy thì chỉ có vài tiếng đồng hồ đã trôi qua.

Otis vẫn đang ngủ, hơn nữa còn ngủ khá sâu.

May mắn thay là hắn không có ngáy.

Kiều Thất Tịch ngán ngẩm móc móc vào chân, không thể ra ngoài chơi hay bắt cá voi trắng, vậy nên cậu chỉ có thể ủ rũ ngủ tiếp.

Ngủ sâu, ngủ sâu, ngủ sâu.

Rất hâm mộ gấu Bắc Cực nha, muốn ngủ một tháng thì ngủ một tháng.

Aiii, chú gấu con mở to đôi mắt, không nhịn được đứng dậy, lẻn ra ngoài và bắt hai con cá.

Đánh một bữa no nê mới quay về tiếp tục ngủ.

Vô cùng may mắn, lần này nó đã thành công.

Trong ngôi nhà đá cạnh biển, cả hai con gấu Bắc Cực đều chìm vào giấc ngủ sâu và ngừng hoạt động.

Vì vậy, vị trí của họ bất động, điều này thu hút sự chú ý của trạm nghiên cứu.

Họ gửi những viên đá nhỏ để tìm hiểu tình hình.

Viên đá nhỏ một lần nữa bước vào lãnh địa của hai con gấu Bắc Cực và lắc lư một cách vụng về.

Vậy là đủ biết được tình huống thế nào.

Hóa ra là Otis và Alexander đang ngủ.

#Lần đầu Alexander ngủ sâu vào màu hè#

: Mùa hè trước đây cũng ngủ không sâu, mùa hè này đã xảy ra chuyện gì vậy? Có phải do thức ăn dở quá không?

Tiêu đề nhanh chóng nhận được nhiều sự quan tâm.

: Không, đây là hoạt động thường ngày của gấu Bắc Cực, chỉ cần có thể tiêu hao hết lượng mỡ trong cơ thể thì không là gì cả.

: Cười khóc, chắc là do Otis lười, không muốn đi kiếm đồ ăn cho Alexander vào mùa hè nữa đây mà.

: Rốt cuộc thì nó cũng lớn rồi, đãi ngộ đương nhiên cũng khác, hahaha, Alexander tội nghiệp.

Thật sự thì Kiều Thất Tịch cảm thấy mình và Otis ngủ cũng tốt, vì mỡ trên người họ có thể bị tiêu hao.

Thức ăn trên bờ có hạn, để cho mấy con gấu Bắc Cực khác, dù sao cậu cũng không ăn được.

Không biết nhánh sông có nhiều cá voi trắng để ăn kia, ai đang chiếm giữ nó nhỉ?

Hai năm trước gặp được một em gấu, không biết bây giờ thế nào ta?

Cuộc sống nhiều năm ở Bắc Cực đã làm phong phú thêm giấc mơ của Alexander.

Hiện tại, có rất ít hình bóng con người trong giấc mơ của cậu, nhưng Otis đã bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn.

Như tục ngữ đã nói, bầu trời trôi từ năm  này sang năm khác, đối với giấc ngủ của gấu Bắc Cực, cũng chỉ ngủ một tháng trên trái đất.

Trong thời gian bọn họ ngủ, thời gian lặng lẽ trôi.

Tất nhiên điều đó không có nghĩa là trong lúc ngủ sâu sẽ không có lúc thức dậy.

Otis thức dậy hai lần để xem con gấu vẫn còn ngủ, xung quanh hắn không có mối đe dọa nào, vì vậy hắn liền liếm đầu gấu con.

Rối lại tiếp tục ngủ say.

Cái này cũng giống khi mẹ có em bé vậy, có con với lúc không có con khác nhay, cho dù ngủ ngon thì dây thần kinh vẫn phải để ý đến con nhỏ.

Lúc mới ngủ thời tiết nóng nực nên hai con gấu Bắc Cực không dính nhau lắm, lúc sau, đêm Bắc Cực đến, nhiệt độ giảm xuống.

Hai người bất giác ôm nhau.

Otis ôm Alexander từ phía sau, dù đã lớn nhưng vẫn cảm thấy Alexander rất mềm mại trong vòng tay hắn.

Hihi, vì có quá nhiều thịt.

Alexander vui mừng tỉnh dậy và thấy rằng trời đã tối.

Trên trời treo đầy sao, cậu chớp mắt nhìn hắn.

Alexander với đôi mắt ngái ngủ, nhớ lại những tham vọng trước đây của mình, như thể cậu đang muốn nhận nhiệm vụ quan trọng là dẫn đường trở về.

Cậu liếc nhìn ra bên ngoài, ây da, trên mặt nước có nhiều sương mù, sợ quá đi thôi.Thôi được rồi, chỉ cần cậu từ bỏ nhanh, thất bại sẽ không thể theo kịp cậu.

Tuy nhiên, có một tiếng nói trong trái tim nói rằng, cậu có thể làm được, gấu nhỏ.

Gấu nhỏ lấy lại cảm giác, đạp Otis một cái tỉnh ngủ.

“Ngaoo…”

Sắp có tuyết rồi, chúng ta về quê đi?

Otis lười biếng nhìn ra ngoài, rồi tiếp tục ôm đầu ngủ.

Kiều Thất Tịch phiên dịch ý nghĩ của bạn trai: Chưa xuống mà phải không?

Được rồi, được rồi, vậy thì có thể ngủ thêm một lát thôi đó.

Trong khi bạn trai của mình đang ngủ thêm, Alexander đã ngậm một cái xô xuống biển.

Thùng tiểu Hoàng đã theo hai chú gấu Bắc Cực vào Nam ra Bắc nhiều năm qua, tình trạng vẫn rất tốt, chất lượng hàng đầu.

Alexander bỏ con cá bắt được vào thùng, tích một thùng đầy rồi vui vẻ mang nó trở lại ngôi nhà đá.

Là món quà bất ngờ dành tặng bạn trai kết thúc giấc ngủ say, mong đối phương thích.

Otis ngửi thấy mùi tanh liền mở mắt đi ra vươn vai một cái.

Sau khi nhận được món quà từ Kiều Thất Tịch là một xô đầy cá biển, hắn nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, như thể hỏi: Cho anh đấy à? Thiệt không vậy?

Một biểu cảm vụng về nhưng lại vô cùng đáng iu.

Kiều Thất Tịch: Ừ đúng rùi, đúng rùi đó.

Tặng cho anh đó, mau mau ăn đi.

Sau hơn một tháng ngủ nướng, giờ hắn rất đói, Otis không muốn ăn cũng không được nhưng hắn đã không ăn những con cá biển trong xô, thay vào đó, hắn dẫn Alexander vui vẻ chơi trên bãi biển.

Có vẻ như lần đầu tiên thức dậy, thức ăn không phải là thứ quan trọng nhất mà điều quan trọng nhất là được thân mật với bé gấu con.

Kiều Thất Tịch cảm nhận được sự nhiệt tình rõ ràng của Otis.

Sau khi chơi xong vẫn chưa ăn cá.

Otis bình tĩnh lại và cẩn thận liếm bé gấu vừa ngoi lên khỏi biển.

Lông bé gấu ẩm ướt được làm sạch cảm thận, những bộ phận mỏng manh hơn một tháng chưa được vệ sinh cũng cần được làm sạch, chẳng hạn như mắt..v.v.v…..

Otis liếm những bộ phận cần được chăm sóc cẩn thận của bé gấu.

Sau khi mọi việc xong xuôi, không còn việc gì để làm, Otis vui vẻ nhìn vào thùng cá, cuối cùng cũng nhã nhặn tóm lấy một con trong đó.

Hắn ăn nó và nhìn Kiều Thất Tịch, tâm trạng rât hạnh phúc.

“Ngaoo ~” Gấu con nghĩ thầm nhẹ nhàng kêu một tiếng, nhìn thấy không Otis, thiệt ra em cũng mạnh như anh vậy đó.

Vì vậy, khi bạn trai anh đi săn một mình, anh cũng đừng lo lắng nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện