Gió biển nhẹ nhàng phe phẩy, thổi vào lùm cây bên bờ biển, làm lá cây xào xạc rung động.
Vốn dĩ đây phải là một giấc ngủ ngon, nhưng mới có bảy giờ trôi qua, còn lâu mới đủ tiêu chuẩn tự nhiên của Kiều Thất Tịch thì cậu đã bị đánh thức bởi động tĩnh của một trận đánh nhau.
Cậu mở to mắt, thấy Otis vẫn còn đang nằm bên cạnh ngủ say, vậy người đánh nhau ngoài kia chắc chắn không phải hắn.
Có lẽ hắn cũng nghe thấy tạp âm rồi, nhưng hai lỗ tai đều không có nhúc nhích một chút nào, hiển nhiên là tự động ngăn cách với ảnh hưởng bên ngoài.
Gấu nhỏ đối với chuyện xung quanh luôn luôn hiếu kỳ, cậu nghển cổ nhìn về hướng truyền tới động tĩnh, sau đó liền nhìn thấy gấu mẹ đang đuổi theo gấu Bắc Cực con.
Chính xác là, chắc đang luyện tập kỹ xảo vật lộn.
Mọi người đều nói, kẻ thù lớn nhất của gấu Bắc Cực chính là gấu Bắc Cực. Gấu trắng nhỏ đang trong tuổi lớn đương nhiên muốn học cách chiến đấu với gấu Bắc Cực, đây ắt hẳn là chương trình học không thể thiếu để sinh tồn.
Kiều Thất Tịch nhìn thấy gấu mẹ vô cùng hung hãn, nó không hề nương tay đối với gấu con, cú đấm mạnh liên tiếp vung xuống, cứ như vậy chỉ vài cú đã đánh văng gấu con ra ngoài, thấy vậy Kiều Thất Tịch trong lòng vô cùng lo lắng.
SSh! Không thấy đau à? Gấu con còn nhỏ như vậy, hai người hình thể lại không cân bằng, đánh nhau như vậy chỉ có thể chịu đòn!
Kiều Thất Tịch không đành lòng nhìn thẳng, cậu đã nghĩ có nên hỏi một chút, gấu mẹ này rốt cuộc có vấn đề gì không, hay tất cả các con gấu mẹ đều nhẫn tâm như vậy?
Gấu bố đâu?
Mang theo khuôn mặt đầu heo vẫn còn chưa hết sưng, Kiều Thất Tịch run rẩy trong lòng. Dù vẫn chưa ngủ đẫy giấc nhưng cậu vẫn không tài ngủ thêm được khi nghe thấy tiếng gấu Bắc Cực nhỏ bị ném ngã.
Đại khái nguyên nhân là vì “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” Đều là gấu Bắc Cực nhỏ còn chưa đến tuổi trưởng thành, nó sợ chính mình cũng sẽ bị Otis quăng ngã đi.
Cái gì kia, học tập kỹ xảo chiến đấu là điều đương nhiên, nhưng cũng không cần phải đánh ngã lên ngã xuống như vậy chứ…
Lúc này, Otis đã tỉnh lại, dường như cũng là bị động tĩnh xung quanh đánh thức, hắn mở đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ, có vẻ so với thường ngày có vài phần vô hại hơn.
Tạm thời chưa xuất hiện cảm giác uy hiếp nặng nề của bá chủ vùng cực.
Otis tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là thu cánh tay lại, rồi bế ôm Kiều Thất Tịch vào trong ngực, lại cúi đầu liếm liếm lông trên đỉnh đầu gấu nhỏ, lúc này mới tỉnh ngủ hoàn toàn.
Phận làm gối ôm ngủ nhiều ngày, Kiều Thất Tịch đã quá quen với thói quen rời giường của Otis. Bình thường cậu không hợp tác cho lắm nhưng hôm nay bị tiếng động bị đánh đứa nhỏ cách vách ảnh hưởng nên cậu không những không hợp tác mà còn chủ động ngả vào lồng ngực của hắn.
Chuyện gì đang xảy ra thế Otis, cách vách có gấu đang đánh con kìa.
Kiều Thất Tịch muốn nói chính là, cậu vừa nghe lời, đáng yêu, lại còn ăn ít như vậy, hắn cũng không thể đánh cậu.
Bình thường Kiều Thất Tịch không cọ Otis, toàn là một ngày ba lần bị Otis đuổi theo liếm, lúc này lại chủ động làm nũng như vậy, đương nhiên bị hắn liếm mạnh mẽ.
Sau một hồi cọ xát và trét nước miếng lên mặt nhau, cuối cùng Kiều Thất Tịch cũng tạm yên tâm. Cậu tin tưởng Otis đã chấp nhận viên đạn bọc đường là mình, ít nhất trong lúc này sẽ không có ý định đánh gấu nhỏ ngây ngô nữa.
Nhờ có nhà bên làm gương mà trong đầu Kiều Thất Tịch gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh.
Cậu hiểu rằng phải mau chóng đưa luyện tập kỹ năng sinh tồn vào danh sách quan trọng càng sớm càng tốt.
Lúc trước là bởi vì mải chạy gấp rút, không có điều kiện luyện tập, rõ ràng là Otis cũng không để bụng và không có một chút ý tứ muốn dạy cậu đi săn.
Bây giờ điều kiện đã có đủ, cậu cảm thấy mình nên thực hiện nó một cách nghiêm túc.
Bước đầu tiên học cách săn mồi của chú gấu trắng nhỏ là đứng dậy duỗi lưng rồi đi theo Otis.
Với đôi mắt ngái ngủ, cậu ra đứng bên mặt nước dưới cái nóng như thiêu đốt, sau đó đá đá chân xoay xoay tay, xem như thực hiện một vài động tác khởi động.
Mặc kệ có xác xuất thành công hay không, cậu vẫn phải chuẩn bị.
Kiều Thất Tịch mới không thèm thừa nhận rằng thực ra cậu vẫn thấy hơi run khi xuống biển bắt cá voi trắng. Đây quả nhiên là một thử thách có độ khiêu chiến cao.
Sợ hãi là một điều vô cùng bình thường, không có gì phải xấu hổ khi thừa nhận cả.
Kiều Thất Tịch đứng ở bờ biển, chăm chú nhìn mặt biển trong chốc lát, cậu cảm thấy mình cần phải chuẩn bị tâm lý một chút.
Phải thật lâu sau, cậu rốt cuộc mới duỗi chân ra, giẫm lên những viên đá rải rác trên mặt biển, bước từng bước một ra giữa biển.
Mực nước biển chậm rãi dâng lên cao không quá một nửa cánh tay cậu, lúc này, cậu quay đầu thoáng nhìn lại, kinh ngạc phát hiện Otis đang đứng ngay phía sau, đang lẳng lặng chăm chú nhìn mình.
A, vừa rồi có thể do cậu quá khẩn trương mà không phát hiện ra chuyện này.
Cậu nghĩ Otis sở dĩ đi theo có thể vì muốn hộ tống cậu, nói trắng ra chính là sợ cậu đột nhiên rơi xuống biển chết đuối.
Hoặc là bị cá voi trắng kéo vào biển chẳng hạn…
Kiều Thất Tịch bị chính mình bổ não, làm cho thở dài, quên đi quên đi, muốn xem cậu chật vật thất thủ thì cứ xem.
Gấu lớn dưới đôi mắt của gấu nhỏ bèn quay đầu lại. Trước hết hắn cần phải gạt bỏ hết thảy cảm xúc phức tạp, chỉ chừa lại một mục tiêu rõ ràng đó là săn mồi.
Là vua của vùng Bắc Cực, gấu Bắc Cực có hệ thống giác quan siêu nhạy bén, chỉ dựa vào khứu giác mẫn cảm có thể biết được con mồi ở nơi nào.
Lúc này, hắn không cần vội vã đánh hơi con mồi ở nơi nào, chỉ cần làm giảm cảm giác tồn tại của mình, kiên nhẫn chờ đợi con mồi bơi đến trước mặt, trong một khắc phát huy hết sức bật cắn con mồi.
Cho nên điều đầu tiên gấu Bắc Cực nhỏ muốn học chính là sự kiên nhẫn, quá trình này có thể kéo dài nửa giờ, cũng có thể là một giờ, thậm chí còn lâu hơn nữa.
Còn hơn gấu Bắc Cực nhỏ, Kiều Thất Tịch có lý tính của con người, sự nhẫn nại chờ đợi cậu không hề thiếu.
Tật xấu lớn nhất của cậu không phải là không có kiên nhẫn, mà là cảm thấy cá voi trắng bơi qua bơi lại trong nước vô cùng đáng yêu nha.
Này…
Ai.
Kiều Thất Tịch đã làm rất tốt trong việc giảm bớt sự hiện diện của mình, vì thế ngay sau đó đã xuất hiện một con cá voi beluga bơi qua bơi lại trước mặt cậu, thậm chí trên lưng còn phun ra nước.
Trùng hợp ánh nắng mặt trời chiếu vào tạo ra một dải cầu vồng bảy sắc nhỏ.
Cự kì nên thơ và mơ mộng.
Được chiêm ngưỡng cá voi trắng sống sờ sờ trong khoảng cách gần như vậy, Kiều Thất Tịch không khỏi trợn cả mắt lên. Ngược lại, gấu lớn cảm thấy vô cùng nghi ngại, một cơ hội tốt dâng lên tận miệng như thế tại sao cậu chưa chịu ra tay nữa.
Có cần phải làm mẫu một chút không?
Otis ngồi xổm phía sau nhìn gấu nhỏ mũm mỉm xong quay sang nhìn con cá voi trắng tung tăng bơi lội dưới nước, ánh mắt như muốn nói rằng: Thì ra em không thể.
Không hy vọng thì sẽ không phải thất vọng.
Otis ngẩng đầu nhìn trời.
Máy bay không người lái lướt qua bầu trời xanh ngát thành công thu hút ánh nhìn của gấu Bắc Cực lớn, nhưng tất cả chỉ có thế thôi.
Lực chú ý của Otis vẫn đặt trên người gấu Bắc Cực nhỏ đang học đi săn như cũ.
Hắn rốt cục nhịn không được, nâng móng vuốt lên chạm nhẹ vào lưng gấu Bắc Cực nhỏ.
Thực ra Kiều Thất Tịch đang chịu áp lực rất lớn đó. Ok ok, tui biết rồi, tui hiểu rồi, tui chuẩn bị bắt nó nè.
Cậu biết cậu câu thời gian hơi lâu nhưng cậu không tài nào hạ miệng được.
Cậu biết làm sao bây giờ?!
Lần đầu tiên cũng phải cho người ta chuẩn bị tâm lý một chút đã chứ. Sau khi bị Otis âm thầm thúc giục, Kiều Thất Tịch đã sẵn sàng chuyển sang bước tiếp theo.
Xin lỗi nhé nhóc cá voi trắng, tui sắp ra tay đây, cậu xem cho kỹ.
Trước khi Kiều Thất Tịch há mồm và nhảy xuống nước, cậu cảm thấy độ chính xác của mình không tồi. Một chiêu này không chính xác được mười thì cũng nắm chắc được chín, có thể tổn thương địch thủ khoảng tám trăm.
Song thực tế nghiệt ngã, lúc cậu ngậm một miệng nước nhảy xuống thì cá voi trắng đã sớm chạy mất, để lại mình cậu ôm lấy nỗi cô đơn, à đâu, ôm nước biển.
Ùng ục ục sặc mấy ngụm nước biển, Kiều Thất Tịch ỉu xìu rầu rĩ ngoi lên bờ, ánh mắt vô cùng tủi thân dính chặt vào thân hình Otis trên tảng đá.
May mắn là Otis không hề có suy nghĩ sẽ cười nhạo cậu, đối phương vẫn hành động rất ấm áp, hắn cúi đầu và liếm sạch hết những giọt nước còn vương trên đầu cậu.
Kiều Thất Tịch không biết rằng xác xuất thành công của gấu Bắc Cực nhỏ lần đầu tiên đi săn cá voi trắng gần như bằng không.
Ngay cả Otis cũng không khác mấy, muốn tự lập làm gì dễ đến vậy.
Gấu trắng nhỏ rũ hết nước xong rồi trèo lên tảng đá. Cậu vẫn nung nấu ý chí bền bỉ, mặt dày mặt dạn quyết tâm tiếp tục chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Cậu tổng kết một chút nguyên nhân thất bại, không ngoài việc do động tác quá chậm, vừa khẽ động đã làm kinh động cá voi trắng.
Đối phương dĩ nhiên chạy trốn, cậu ngay cả cái đuôi cũng chưa nắm được, thật là mất mặt.
Otis quay trở về nơi hộ tống, vô cùng kiên nhẫn trông coi chú gấu nhỏ đang học cách đi săn.
Thật ra…
Gió thổi, sóng dâng.
Lần thứ sáu Kiều Thất Tịch nhào xuống nước và kết quả vẫn vồ hụt như lần trước. Lần thứ sáu này không những vồ hụt mà cậu còn cảm thấy mình bị một con cá voi trắng va phải.
Kết quả là cậu lộn nhào dưới nước, còn hai bàn chân thì không ngừng quẫy đạp trên mặt nước, cuối cùng khó khăn lắm mới lật người lại và trồi lên bờ được.
“…”
Không phải cậu thổi phồng hay gì nhưng nếu gấu Bắc Cực có thể rơi lệ, chắc nước biển phải dâng lên vài đơn vị rồi.
“Hức hức hức…”
Otis nào biết, Otis nào có hay, gấu nhỏ ở trong nước biển bị cá voi trắng bắt nạt.
Vào lúc này, Otis thu được tín hiệu nũng nịu từ gấu nhỏ và hắn cho rằng bài học đi săn tới đây là kết thúc rồi.
Otis nhảy vào trong nước biển, hai cánh tay rắn chắc ôm gấu Bắc Cực nhỏ, đem cậu vào bờ.
Đương nhiên cái tín hiệu dừng lại này Kiều Thất Tịch cũng cảm nhận được. Sau khi hết tủi thân, Kiều Thất Tịch chỉ thấy xấu hổ tràn trề.
A a a, sáu lần!
Tròn sáu lần, một lần cậu cũng không chạm được vào cá voi trắng.
Lần duy nhất chạm được là do đối thủ va vào thân mình, nhưng tình huống này cậu biết đối mặt làm sao?
Trừ việc nằm sấp trên bờ biển giả chết, tránh ánh mắt vô cùng quan tâm của Otis, Kiều Thất Tịch cũng không biết bản thân mình còn có thể làm được điều gì.
Dù sao trong mắt Otis, cậu chỉ là một con… gấu vô dụng hết thuốc chữa.
Ngoại trừ đồ ăn thì vẫn là đồ ăn.
Thật sự chết tâm mà.
Nhưng sự thật nhìn không giống vậy lắm. Ở trên bờ Otis vẫn rất kiên nhẫn cẩn thận liếm lông cho Kiều Thất Tịch.
Có vẻ như hắn không bận tâm đến việc cậu vồ hụt tới sáu lần, rồi thậm chí còn bị cá voi trắng đụng té ngã. Hắn vẫn đối xử với cậu như trước đây, nâng niu gấu nhỏ yêu thương trong lòng bàn tay.
Mà càng như vậy Kiều Thất Tịch càng cảm thấy mình nên cố gắng hơn nữa, không thể phụ tấm chân tình của hắn được.
Buổi đi săn dưới biển trước hết nên dừng lại ở đây thôi. Cậu phải cẩn thận tổng kết kinh nghiệm thất bại của hôm nay để hôm khác tái chiến.
Sự sắp xếp này là hợp lý.
Khi lông trên người đã khô một nửa, Kiều Thất Tịch lại đứng dậy và nhìn Otis với ánh mắt kiên định. Thật lòng mà nói, cậu muốn thử đọ sức quyết liệt một lần.
Á à, to gan nhỉ!!
Vậy thì sao?
Vô số lần thất bại vừa rồi cùng chật vật không chịu nổi đã hoàn toàn khơi dậy quyết tâm vươn lên của Kiều Thất Tịch.
Nếu không muốn tiếp tục trở thành phế vật thì nhất định phải trả giá bằng việc bị quăng bị quật tùm lum.
Hơi sợ.
Nhưng không sao hết.
Bé gấu như một cục bông nhỏ đang nhìn ngắm bốn phía, nó từ từ lùi về phía sau, như là chuẩn bị vật lộn.
Vậy một vấn đề đặt ra, Kiều Thất Tịch ngẩng đầu lên và nghĩ, nước đi đầu tiên có nên tấn công Otis không?
Hay nên ra hiệu cho đối phương biết mình sắp bắt đầu một cuộc chiến?
Xét thấy là không có kinh nghiệm gì về việc truyền tải thông điệp, Kiều Thất Tịch phải mở to đôi mắt căng tròn nhìn chằm chằm vào đối phương trong chốc lát.
Cậu nghĩ rằng Otis sẽ nhìn ra được ám chỉ thông qua ánh mắt của cậu.
Sau đó Kiều Thất Tịch hạ thấp trọng tâm, trong miệng gừ gừ hai tiếng, hai chân nhún xuống đất rồi vọt tới.
Ban đầu Otis đang híp mắt ngồi xổm dưới ánh mặt trời, tự nhiên thấy gấu nhỏ dần phi lại gần thì đôi mắt càng mở càng lớn.
Kiều Thất Tịch có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, khi mình khí thế hùng hổ lao tới với tốc độ 60km/h thì phản ứng của Otis sẽ như thế này.
Otis đứng dậy không cần suy nghĩ, sau đó giang hai tay tiếp được quả banh gấu của mình.
Ngay thời điểm cậu đâm sầm vào lồng ngực của Otis, Kiều Thất Tịch lập tực cảm nhận được phần dưới nặng 800 ký của hắn.
Người gì đâu mà vững vàng thế.
Nói một cách đơn giản, bị một viên thịt nặng mấy trăm cân với vận tốc 60km/h đụng vậy mà đối phương không hề nhúc nhích tí nào.
Có còn lẽ trời hay không đây!
Sự cứng cáp của Otis càng làm nổi bật lên sự yếu ớt của cậu, trong thoáng chốc cậu không khỏi cảm thấy thất bại và suy sụp.
Sau khi nhào vào ngực Otis, cậu nhịn hết nổi dùng tay gấu công kích lồng ngực đối phương.
Nghe nói lực đấm của một con gấu có thể lên tới con số vài chục kí lô, tuy rằng uy lực của gấu nhỏ giảm đi phân nửa nhưng vẫn có thể khiến đối phương ăn chút đau khổ.
Nếu mọi thứ diễn theo đúng kịch bản thì đáng lẽ bộ phận yếu ớt của Otis sẽ bị tấn công, sau đó hắn sẽ tức giận và tát gấu nhỏ một cái rồi hất bay gấu luôn.
Nhưng Kiều Thất Tịch đã suy nghĩ quá nhiều vì cốt truyện không hề phát triển theo như những gì cậu mong đợi. Một chưởng của cậu chả gây bao nhiêu thương tổn cho Otis, ít ra có thể khẳng định rằng biểu hiện của Otis không giống như hắn đang bị tấn công cho lắm.
Chú gấu Bắc Cực trưởng thành với thân hình khổng lồ híp mắt lại, đôi con ngươi đen nhánh lặng lẽ nhìn bé gấu đang giương oai tác quái trong lồng ngực mình.
Sau một thời gian cố gắng, cuối cùng Kiều Thất Tịch cũng phát hiện ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng, chẳng lẽ Otis lại không hề để ý rằng cậu đang đánh nhau với hắn à?
Chả nhẽ đối phương đang nghĩ rằng đây là hành động nũng nịu hoặc đùa giỡn thì phải?
Nghĩ lại cũng thấy hợp lý lắm.
Ừm, cái này…
Kiều Thất Tịch cười lớn, nửa bên má sưng tấy đau nhức.
Nếu tay gấu đã không tạo thành thương tốn gì cho đối phương thì cậu dùng miệng cắn vậy. Kiều Thất Tịch trừng mắt suy nghĩ rồi nghiêng đầu và cắn lên cánh tay của Otis.
Sức lực tất nhiên mạnh hơn lúc bình thường mài răng một chút!
Nhưng không đến mức rách da như này.
Những chiếc răng sữa nhọn hoắt của gấu Bắc Cực nhỏ đâm vào da thịt, rốt cuộc xem ra hắn cũng cảm thấy hơi đau.
Chỉ thấy Otis hơi hơi giật giật mí mắt, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, còn mang theo một chút hoang mang.
Kiều Thất Tịch đảo mắt và suy nghĩ một lúc, ặc, đúng rồi, hình như mình quên chửi bậy rồi.
Theo quan sát của cậu, nhóm gấu Bắc Cực đánh nhau phía trước, rít gào với nhau là một khâu không thể thiếu.
“Gừ gừ!” Kiều Thất Tịch học theo, giơ lòng bàn chân về phía Otis dọa một tí.
Lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Mí mắt Otis giật giật tạo cho người khác cảm giác suy tư. Một giây sau, tình hình biến động bất ngờ, hắn bỗng gầm nhẹ với gấu nhỏ.
“!!!”
Một tiếng gầm kinh hoàng với tần số thấp lập tức lan ra xung quanh, nó còn mạnh hơn cả âm thanh chất lượng cao nhất của Kiều Thất Tịch. Âm thanh đó chấn động trực tiếp vào trái tim và thậm chí cả linh hồn của cậu.
Cảm giác duy nhất của cậu lúc này chính là sợ hãi đến xù lông.
Khi Kiều Thất Tịch định thần lại, cậu phát hiện mình đã ngồi bệt xuống đất, hai cái chân mập mạp của cậu đang yếu ớt run rẩy.
Cách gấu trưởng thành áp chế huyết mạch đối với gấu nhỏ đó là đơn giản, trực tiếp và rõ ràng.
Cho dù Kiều Thất Tịch có tâm hồn của người trưởng thành, cũng không thể khống chế được bản năng cơ thể và lộ ra trạng thái sợ hãi.
Đầu tiên cậu vì dáng vẻ chật vật và nhát gan của mình mà thẹn quá hóa giận, sau đó bắt đầu giận dỗi vì sao Otis có thể quá đáng tới như vậy?
Rồi cậu không thể không nghĩ ngợi, giữa gấu Bắc Cực và gấu Bắc Cực tồn tại một sự khác biệt to lớn đến thế à?
Tóm lại, Otis chắc chắn là một tên rất mạnh.
Nghĩ tới đây, cậu bị tiếng rống của đối phương dọa nhũn cả chân… hình như có thể thông cảm được.
Kiều Thất Tịch ngồi trên mặt đất suy nghĩ về điều đó mà quên để ý trên đầu xuất hiện một bóng đen đang bảo phủ, Otis đã nhìn cậu từ rất lâu bằng ánh mắt ẩn chứa lo lắng.
Chắc hẳn Otis nhận thấy rằng Kiều Thất Tịch muốn tiến bộ. Nếu hắn là bậc cha mẹ đạt tiêu chuẩn, hắn sẽ có đủ một trăm phương pháp huấn luyện gấu nhỏ thành tài.
Nhưng hắn có thể không phải là một gã có đủ tư cách làm cha mẹ.
Hắn chỉ là một con gấu Bắc Cực đực không có bản năng nuôi dưỡng.
Song, những thứ mà Otis có tuyệt đối nhiều hơn so với những con gấu Bắc Cực đực và cái khác.
Làm gì có con gấu Bắc Cực nào trong đời sẽ cố tình dọa gấu nhỏ sợ đến mức xù lông rồi từ từ dỗ dành nó.
Otis thì có.
Otis sẽ lẳng lặng nhìn gấu nhỏ săn mồi thất bại, sau đó ẵm đối phương lên bờ, rồi dọa bé gấu nhỏ muốn luyện tập kỹ xảo vật lộn sợ mất mật phải rơi nước mắt.
Cuối cùng dịu dàng liếm liếm lông, ôm gấu nhỏ sợ hãi mệt mỏi một ngày đi vào giấc ngủ.
Vốn dĩ đây phải là một giấc ngủ ngon, nhưng mới có bảy giờ trôi qua, còn lâu mới đủ tiêu chuẩn tự nhiên của Kiều Thất Tịch thì cậu đã bị đánh thức bởi động tĩnh của một trận đánh nhau.
Cậu mở to mắt, thấy Otis vẫn còn đang nằm bên cạnh ngủ say, vậy người đánh nhau ngoài kia chắc chắn không phải hắn.
Có lẽ hắn cũng nghe thấy tạp âm rồi, nhưng hai lỗ tai đều không có nhúc nhích một chút nào, hiển nhiên là tự động ngăn cách với ảnh hưởng bên ngoài.
Gấu nhỏ đối với chuyện xung quanh luôn luôn hiếu kỳ, cậu nghển cổ nhìn về hướng truyền tới động tĩnh, sau đó liền nhìn thấy gấu mẹ đang đuổi theo gấu Bắc Cực con.
Chính xác là, chắc đang luyện tập kỹ xảo vật lộn.
Mọi người đều nói, kẻ thù lớn nhất của gấu Bắc Cực chính là gấu Bắc Cực. Gấu trắng nhỏ đang trong tuổi lớn đương nhiên muốn học cách chiến đấu với gấu Bắc Cực, đây ắt hẳn là chương trình học không thể thiếu để sinh tồn.
Kiều Thất Tịch nhìn thấy gấu mẹ vô cùng hung hãn, nó không hề nương tay đối với gấu con, cú đấm mạnh liên tiếp vung xuống, cứ như vậy chỉ vài cú đã đánh văng gấu con ra ngoài, thấy vậy Kiều Thất Tịch trong lòng vô cùng lo lắng.
SSh! Không thấy đau à? Gấu con còn nhỏ như vậy, hai người hình thể lại không cân bằng, đánh nhau như vậy chỉ có thể chịu đòn!
Kiều Thất Tịch không đành lòng nhìn thẳng, cậu đã nghĩ có nên hỏi một chút, gấu mẹ này rốt cuộc có vấn đề gì không, hay tất cả các con gấu mẹ đều nhẫn tâm như vậy?
Gấu bố đâu?
Mang theo khuôn mặt đầu heo vẫn còn chưa hết sưng, Kiều Thất Tịch run rẩy trong lòng. Dù vẫn chưa ngủ đẫy giấc nhưng cậu vẫn không tài ngủ thêm được khi nghe thấy tiếng gấu Bắc Cực nhỏ bị ném ngã.
Đại khái nguyên nhân là vì “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” Đều là gấu Bắc Cực nhỏ còn chưa đến tuổi trưởng thành, nó sợ chính mình cũng sẽ bị Otis quăng ngã đi.
Cái gì kia, học tập kỹ xảo chiến đấu là điều đương nhiên, nhưng cũng không cần phải đánh ngã lên ngã xuống như vậy chứ…
Lúc này, Otis đã tỉnh lại, dường như cũng là bị động tĩnh xung quanh đánh thức, hắn mở đôi mắt mơ màng chưa tỉnh ngủ, có vẻ so với thường ngày có vài phần vô hại hơn.
Tạm thời chưa xuất hiện cảm giác uy hiếp nặng nề của bá chủ vùng cực.
Otis tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là thu cánh tay lại, rồi bế ôm Kiều Thất Tịch vào trong ngực, lại cúi đầu liếm liếm lông trên đỉnh đầu gấu nhỏ, lúc này mới tỉnh ngủ hoàn toàn.
Phận làm gối ôm ngủ nhiều ngày, Kiều Thất Tịch đã quá quen với thói quen rời giường của Otis. Bình thường cậu không hợp tác cho lắm nhưng hôm nay bị tiếng động bị đánh đứa nhỏ cách vách ảnh hưởng nên cậu không những không hợp tác mà còn chủ động ngả vào lồng ngực của hắn.
Chuyện gì đang xảy ra thế Otis, cách vách có gấu đang đánh con kìa.
Kiều Thất Tịch muốn nói chính là, cậu vừa nghe lời, đáng yêu, lại còn ăn ít như vậy, hắn cũng không thể đánh cậu.
Bình thường Kiều Thất Tịch không cọ Otis, toàn là một ngày ba lần bị Otis đuổi theo liếm, lúc này lại chủ động làm nũng như vậy, đương nhiên bị hắn liếm mạnh mẽ.
Sau một hồi cọ xát và trét nước miếng lên mặt nhau, cuối cùng Kiều Thất Tịch cũng tạm yên tâm. Cậu tin tưởng Otis đã chấp nhận viên đạn bọc đường là mình, ít nhất trong lúc này sẽ không có ý định đánh gấu nhỏ ngây ngô nữa.
Nhờ có nhà bên làm gương mà trong đầu Kiều Thất Tịch gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh.
Cậu hiểu rằng phải mau chóng đưa luyện tập kỹ năng sinh tồn vào danh sách quan trọng càng sớm càng tốt.
Lúc trước là bởi vì mải chạy gấp rút, không có điều kiện luyện tập, rõ ràng là Otis cũng không để bụng và không có một chút ý tứ muốn dạy cậu đi săn.
Bây giờ điều kiện đã có đủ, cậu cảm thấy mình nên thực hiện nó một cách nghiêm túc.
Bước đầu tiên học cách săn mồi của chú gấu trắng nhỏ là đứng dậy duỗi lưng rồi đi theo Otis.
Với đôi mắt ngái ngủ, cậu ra đứng bên mặt nước dưới cái nóng như thiêu đốt, sau đó đá đá chân xoay xoay tay, xem như thực hiện một vài động tác khởi động.
Mặc kệ có xác xuất thành công hay không, cậu vẫn phải chuẩn bị.
Kiều Thất Tịch mới không thèm thừa nhận rằng thực ra cậu vẫn thấy hơi run khi xuống biển bắt cá voi trắng. Đây quả nhiên là một thử thách có độ khiêu chiến cao.
Sợ hãi là một điều vô cùng bình thường, không có gì phải xấu hổ khi thừa nhận cả.
Kiều Thất Tịch đứng ở bờ biển, chăm chú nhìn mặt biển trong chốc lát, cậu cảm thấy mình cần phải chuẩn bị tâm lý một chút.
Phải thật lâu sau, cậu rốt cuộc mới duỗi chân ra, giẫm lên những viên đá rải rác trên mặt biển, bước từng bước một ra giữa biển.
Mực nước biển chậm rãi dâng lên cao không quá một nửa cánh tay cậu, lúc này, cậu quay đầu thoáng nhìn lại, kinh ngạc phát hiện Otis đang đứng ngay phía sau, đang lẳng lặng chăm chú nhìn mình.
A, vừa rồi có thể do cậu quá khẩn trương mà không phát hiện ra chuyện này.
Cậu nghĩ Otis sở dĩ đi theo có thể vì muốn hộ tống cậu, nói trắng ra chính là sợ cậu đột nhiên rơi xuống biển chết đuối.
Hoặc là bị cá voi trắng kéo vào biển chẳng hạn…
Kiều Thất Tịch bị chính mình bổ não, làm cho thở dài, quên đi quên đi, muốn xem cậu chật vật thất thủ thì cứ xem.
Gấu lớn dưới đôi mắt của gấu nhỏ bèn quay đầu lại. Trước hết hắn cần phải gạt bỏ hết thảy cảm xúc phức tạp, chỉ chừa lại một mục tiêu rõ ràng đó là săn mồi.
Là vua của vùng Bắc Cực, gấu Bắc Cực có hệ thống giác quan siêu nhạy bén, chỉ dựa vào khứu giác mẫn cảm có thể biết được con mồi ở nơi nào.
Lúc này, hắn không cần vội vã đánh hơi con mồi ở nơi nào, chỉ cần làm giảm cảm giác tồn tại của mình, kiên nhẫn chờ đợi con mồi bơi đến trước mặt, trong một khắc phát huy hết sức bật cắn con mồi.
Cho nên điều đầu tiên gấu Bắc Cực nhỏ muốn học chính là sự kiên nhẫn, quá trình này có thể kéo dài nửa giờ, cũng có thể là một giờ, thậm chí còn lâu hơn nữa.
Còn hơn gấu Bắc Cực nhỏ, Kiều Thất Tịch có lý tính của con người, sự nhẫn nại chờ đợi cậu không hề thiếu.
Tật xấu lớn nhất của cậu không phải là không có kiên nhẫn, mà là cảm thấy cá voi trắng bơi qua bơi lại trong nước vô cùng đáng yêu nha.
Này…
Ai.
Kiều Thất Tịch đã làm rất tốt trong việc giảm bớt sự hiện diện của mình, vì thế ngay sau đó đã xuất hiện một con cá voi beluga bơi qua bơi lại trước mặt cậu, thậm chí trên lưng còn phun ra nước.
Trùng hợp ánh nắng mặt trời chiếu vào tạo ra một dải cầu vồng bảy sắc nhỏ.
Cự kì nên thơ và mơ mộng.
Được chiêm ngưỡng cá voi trắng sống sờ sờ trong khoảng cách gần như vậy, Kiều Thất Tịch không khỏi trợn cả mắt lên. Ngược lại, gấu lớn cảm thấy vô cùng nghi ngại, một cơ hội tốt dâng lên tận miệng như thế tại sao cậu chưa chịu ra tay nữa.
Có cần phải làm mẫu một chút không?
Otis ngồi xổm phía sau nhìn gấu nhỏ mũm mỉm xong quay sang nhìn con cá voi trắng tung tăng bơi lội dưới nước, ánh mắt như muốn nói rằng: Thì ra em không thể.
Không hy vọng thì sẽ không phải thất vọng.
Otis ngẩng đầu nhìn trời.
Máy bay không người lái lướt qua bầu trời xanh ngát thành công thu hút ánh nhìn của gấu Bắc Cực lớn, nhưng tất cả chỉ có thế thôi.
Lực chú ý của Otis vẫn đặt trên người gấu Bắc Cực nhỏ đang học đi săn như cũ.
Hắn rốt cục nhịn không được, nâng móng vuốt lên chạm nhẹ vào lưng gấu Bắc Cực nhỏ.
Thực ra Kiều Thất Tịch đang chịu áp lực rất lớn đó. Ok ok, tui biết rồi, tui hiểu rồi, tui chuẩn bị bắt nó nè.
Cậu biết cậu câu thời gian hơi lâu nhưng cậu không tài nào hạ miệng được.
Cậu biết làm sao bây giờ?!
Lần đầu tiên cũng phải cho người ta chuẩn bị tâm lý một chút đã chứ. Sau khi bị Otis âm thầm thúc giục, Kiều Thất Tịch đã sẵn sàng chuyển sang bước tiếp theo.
Xin lỗi nhé nhóc cá voi trắng, tui sắp ra tay đây, cậu xem cho kỹ.
Trước khi Kiều Thất Tịch há mồm và nhảy xuống nước, cậu cảm thấy độ chính xác của mình không tồi. Một chiêu này không chính xác được mười thì cũng nắm chắc được chín, có thể tổn thương địch thủ khoảng tám trăm.
Song thực tế nghiệt ngã, lúc cậu ngậm một miệng nước nhảy xuống thì cá voi trắng đã sớm chạy mất, để lại mình cậu ôm lấy nỗi cô đơn, à đâu, ôm nước biển.
Ùng ục ục sặc mấy ngụm nước biển, Kiều Thất Tịch ỉu xìu rầu rĩ ngoi lên bờ, ánh mắt vô cùng tủi thân dính chặt vào thân hình Otis trên tảng đá.
May mắn là Otis không hề có suy nghĩ sẽ cười nhạo cậu, đối phương vẫn hành động rất ấm áp, hắn cúi đầu và liếm sạch hết những giọt nước còn vương trên đầu cậu.
Kiều Thất Tịch không biết rằng xác xuất thành công của gấu Bắc Cực nhỏ lần đầu tiên đi săn cá voi trắng gần như bằng không.
Ngay cả Otis cũng không khác mấy, muốn tự lập làm gì dễ đến vậy.
Gấu trắng nhỏ rũ hết nước xong rồi trèo lên tảng đá. Cậu vẫn nung nấu ý chí bền bỉ, mặt dày mặt dạn quyết tâm tiếp tục chờ đợi cơ hội tiếp theo.
Cậu tổng kết một chút nguyên nhân thất bại, không ngoài việc do động tác quá chậm, vừa khẽ động đã làm kinh động cá voi trắng.
Đối phương dĩ nhiên chạy trốn, cậu ngay cả cái đuôi cũng chưa nắm được, thật là mất mặt.
Otis quay trở về nơi hộ tống, vô cùng kiên nhẫn trông coi chú gấu nhỏ đang học cách đi săn.
Thật ra…
Gió thổi, sóng dâng.
Lần thứ sáu Kiều Thất Tịch nhào xuống nước và kết quả vẫn vồ hụt như lần trước. Lần thứ sáu này không những vồ hụt mà cậu còn cảm thấy mình bị một con cá voi trắng va phải.
Kết quả là cậu lộn nhào dưới nước, còn hai bàn chân thì không ngừng quẫy đạp trên mặt nước, cuối cùng khó khăn lắm mới lật người lại và trồi lên bờ được.
“…”
Không phải cậu thổi phồng hay gì nhưng nếu gấu Bắc Cực có thể rơi lệ, chắc nước biển phải dâng lên vài đơn vị rồi.
“Hức hức hức…”
Otis nào biết, Otis nào có hay, gấu nhỏ ở trong nước biển bị cá voi trắng bắt nạt.
Vào lúc này, Otis thu được tín hiệu nũng nịu từ gấu nhỏ và hắn cho rằng bài học đi săn tới đây là kết thúc rồi.
Otis nhảy vào trong nước biển, hai cánh tay rắn chắc ôm gấu Bắc Cực nhỏ, đem cậu vào bờ.
Đương nhiên cái tín hiệu dừng lại này Kiều Thất Tịch cũng cảm nhận được. Sau khi hết tủi thân, Kiều Thất Tịch chỉ thấy xấu hổ tràn trề.
A a a, sáu lần!
Tròn sáu lần, một lần cậu cũng không chạm được vào cá voi trắng.
Lần duy nhất chạm được là do đối thủ va vào thân mình, nhưng tình huống này cậu biết đối mặt làm sao?
Trừ việc nằm sấp trên bờ biển giả chết, tránh ánh mắt vô cùng quan tâm của Otis, Kiều Thất Tịch cũng không biết bản thân mình còn có thể làm được điều gì.
Dù sao trong mắt Otis, cậu chỉ là một con… gấu vô dụng hết thuốc chữa.
Ngoại trừ đồ ăn thì vẫn là đồ ăn.
Thật sự chết tâm mà.
Nhưng sự thật nhìn không giống vậy lắm. Ở trên bờ Otis vẫn rất kiên nhẫn cẩn thận liếm lông cho Kiều Thất Tịch.
Có vẻ như hắn không bận tâm đến việc cậu vồ hụt tới sáu lần, rồi thậm chí còn bị cá voi trắng đụng té ngã. Hắn vẫn đối xử với cậu như trước đây, nâng niu gấu nhỏ yêu thương trong lòng bàn tay.
Mà càng như vậy Kiều Thất Tịch càng cảm thấy mình nên cố gắng hơn nữa, không thể phụ tấm chân tình của hắn được.
Buổi đi săn dưới biển trước hết nên dừng lại ở đây thôi. Cậu phải cẩn thận tổng kết kinh nghiệm thất bại của hôm nay để hôm khác tái chiến.
Sự sắp xếp này là hợp lý.
Khi lông trên người đã khô một nửa, Kiều Thất Tịch lại đứng dậy và nhìn Otis với ánh mắt kiên định. Thật lòng mà nói, cậu muốn thử đọ sức quyết liệt một lần.
Á à, to gan nhỉ!!
Vậy thì sao?
Vô số lần thất bại vừa rồi cùng chật vật không chịu nổi đã hoàn toàn khơi dậy quyết tâm vươn lên của Kiều Thất Tịch.
Nếu không muốn tiếp tục trở thành phế vật thì nhất định phải trả giá bằng việc bị quăng bị quật tùm lum.
Hơi sợ.
Nhưng không sao hết.
Bé gấu như một cục bông nhỏ đang nhìn ngắm bốn phía, nó từ từ lùi về phía sau, như là chuẩn bị vật lộn.
Vậy một vấn đề đặt ra, Kiều Thất Tịch ngẩng đầu lên và nghĩ, nước đi đầu tiên có nên tấn công Otis không?
Hay nên ra hiệu cho đối phương biết mình sắp bắt đầu một cuộc chiến?
Xét thấy là không có kinh nghiệm gì về việc truyền tải thông điệp, Kiều Thất Tịch phải mở to đôi mắt căng tròn nhìn chằm chằm vào đối phương trong chốc lát.
Cậu nghĩ rằng Otis sẽ nhìn ra được ám chỉ thông qua ánh mắt của cậu.
Sau đó Kiều Thất Tịch hạ thấp trọng tâm, trong miệng gừ gừ hai tiếng, hai chân nhún xuống đất rồi vọt tới.
Ban đầu Otis đang híp mắt ngồi xổm dưới ánh mặt trời, tự nhiên thấy gấu nhỏ dần phi lại gần thì đôi mắt càng mở càng lớn.
Kiều Thất Tịch có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới, khi mình khí thế hùng hổ lao tới với tốc độ 60km/h thì phản ứng của Otis sẽ như thế này.
Otis đứng dậy không cần suy nghĩ, sau đó giang hai tay tiếp được quả banh gấu của mình.
Ngay thời điểm cậu đâm sầm vào lồng ngực của Otis, Kiều Thất Tịch lập tực cảm nhận được phần dưới nặng 800 ký của hắn.
Người gì đâu mà vững vàng thế.
Nói một cách đơn giản, bị một viên thịt nặng mấy trăm cân với vận tốc 60km/h đụng vậy mà đối phương không hề nhúc nhích tí nào.
Có còn lẽ trời hay không đây!
Sự cứng cáp của Otis càng làm nổi bật lên sự yếu ớt của cậu, trong thoáng chốc cậu không khỏi cảm thấy thất bại và suy sụp.
Sau khi nhào vào ngực Otis, cậu nhịn hết nổi dùng tay gấu công kích lồng ngực đối phương.
Nghe nói lực đấm của một con gấu có thể lên tới con số vài chục kí lô, tuy rằng uy lực của gấu nhỏ giảm đi phân nửa nhưng vẫn có thể khiến đối phương ăn chút đau khổ.
Nếu mọi thứ diễn theo đúng kịch bản thì đáng lẽ bộ phận yếu ớt của Otis sẽ bị tấn công, sau đó hắn sẽ tức giận và tát gấu nhỏ một cái rồi hất bay gấu luôn.
Nhưng Kiều Thất Tịch đã suy nghĩ quá nhiều vì cốt truyện không hề phát triển theo như những gì cậu mong đợi. Một chưởng của cậu chả gây bao nhiêu thương tổn cho Otis, ít ra có thể khẳng định rằng biểu hiện của Otis không giống như hắn đang bị tấn công cho lắm.
Chú gấu Bắc Cực trưởng thành với thân hình khổng lồ híp mắt lại, đôi con ngươi đen nhánh lặng lẽ nhìn bé gấu đang giương oai tác quái trong lồng ngực mình.
Sau một thời gian cố gắng, cuối cùng Kiều Thất Tịch cũng phát hiện ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng, chẳng lẽ Otis lại không hề để ý rằng cậu đang đánh nhau với hắn à?
Chả nhẽ đối phương đang nghĩ rằng đây là hành động nũng nịu hoặc đùa giỡn thì phải?
Nghĩ lại cũng thấy hợp lý lắm.
Ừm, cái này…
Kiều Thất Tịch cười lớn, nửa bên má sưng tấy đau nhức.
Nếu tay gấu đã không tạo thành thương tốn gì cho đối phương thì cậu dùng miệng cắn vậy. Kiều Thất Tịch trừng mắt suy nghĩ rồi nghiêng đầu và cắn lên cánh tay của Otis.
Sức lực tất nhiên mạnh hơn lúc bình thường mài răng một chút!
Nhưng không đến mức rách da như này.
Những chiếc răng sữa nhọn hoắt của gấu Bắc Cực nhỏ đâm vào da thịt, rốt cuộc xem ra hắn cũng cảm thấy hơi đau.
Chỉ thấy Otis hơi hơi giật giật mí mắt, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, còn mang theo một chút hoang mang.
Kiều Thất Tịch đảo mắt và suy nghĩ một lúc, ặc, đúng rồi, hình như mình quên chửi bậy rồi.
Theo quan sát của cậu, nhóm gấu Bắc Cực đánh nhau phía trước, rít gào với nhau là một khâu không thể thiếu.
“Gừ gừ!” Kiều Thất Tịch học theo, giơ lòng bàn chân về phía Otis dọa một tí.
Lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Mí mắt Otis giật giật tạo cho người khác cảm giác suy tư. Một giây sau, tình hình biến động bất ngờ, hắn bỗng gầm nhẹ với gấu nhỏ.
“!!!”
Một tiếng gầm kinh hoàng với tần số thấp lập tức lan ra xung quanh, nó còn mạnh hơn cả âm thanh chất lượng cao nhất của Kiều Thất Tịch. Âm thanh đó chấn động trực tiếp vào trái tim và thậm chí cả linh hồn của cậu.
Cảm giác duy nhất của cậu lúc này chính là sợ hãi đến xù lông.
Khi Kiều Thất Tịch định thần lại, cậu phát hiện mình đã ngồi bệt xuống đất, hai cái chân mập mạp của cậu đang yếu ớt run rẩy.
Cách gấu trưởng thành áp chế huyết mạch đối với gấu nhỏ đó là đơn giản, trực tiếp và rõ ràng.
Cho dù Kiều Thất Tịch có tâm hồn của người trưởng thành, cũng không thể khống chế được bản năng cơ thể và lộ ra trạng thái sợ hãi.
Đầu tiên cậu vì dáng vẻ chật vật và nhát gan của mình mà thẹn quá hóa giận, sau đó bắt đầu giận dỗi vì sao Otis có thể quá đáng tới như vậy?
Rồi cậu không thể không nghĩ ngợi, giữa gấu Bắc Cực và gấu Bắc Cực tồn tại một sự khác biệt to lớn đến thế à?
Tóm lại, Otis chắc chắn là một tên rất mạnh.
Nghĩ tới đây, cậu bị tiếng rống của đối phương dọa nhũn cả chân… hình như có thể thông cảm được.
Kiều Thất Tịch ngồi trên mặt đất suy nghĩ về điều đó mà quên để ý trên đầu xuất hiện một bóng đen đang bảo phủ, Otis đã nhìn cậu từ rất lâu bằng ánh mắt ẩn chứa lo lắng.
Chắc hẳn Otis nhận thấy rằng Kiều Thất Tịch muốn tiến bộ. Nếu hắn là bậc cha mẹ đạt tiêu chuẩn, hắn sẽ có đủ một trăm phương pháp huấn luyện gấu nhỏ thành tài.
Nhưng hắn có thể không phải là một gã có đủ tư cách làm cha mẹ.
Hắn chỉ là một con gấu Bắc Cực đực không có bản năng nuôi dưỡng.
Song, những thứ mà Otis có tuyệt đối nhiều hơn so với những con gấu Bắc Cực đực và cái khác.
Làm gì có con gấu Bắc Cực nào trong đời sẽ cố tình dọa gấu nhỏ sợ đến mức xù lông rồi từ từ dỗ dành nó.
Otis thì có.
Otis sẽ lẳng lặng nhìn gấu nhỏ săn mồi thất bại, sau đó ẵm đối phương lên bờ, rồi dọa bé gấu nhỏ muốn luyện tập kỹ xảo vật lộn sợ mất mật phải rơi nước mắt.
Cuối cùng dịu dàng liếm liếm lông, ôm gấu nhỏ sợ hãi mệt mỏi một ngày đi vào giấc ngủ.
Danh sách chương