Trong những năm gần đây, khi nhiệt độ toàn cầu tăng lên theo từng năm, môi trường sống của các loài động vật ở hai cực đã trở thành một chủ đề nóng của mọi người.
Là một nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp ngành địa chất, Kiều Thất Tịch may mắn được theo chân các bậc tiền bối đến Bắc Cực để nghiên cứu khoa học.
Ngay lúc Kiều Thất Tịch đang cố gắng thích ứng với cuộc sống nghiên cứu khoa học ở Bắc Cực thì một tai nạn ngoài ý muốn xảy ra khiến sự nghiệp nghiên cứu của cậu bị gián đoạn.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, Kiều Thất Tịch phát hiện mình đang nằm giữa một trạm cứu hộ động vật hoang dã, các nhân viên công tác xung quanh đều là những gương mặt châu Âu, miệng thì nói tiếng Anh, còn bản thân cậu biến thành một con gấu trắng Bắc Cực – đối tượng được mọi người theo dõi và chăm sóc.
“…”
Kiều Thất Tịch chợt cảm thấy chết tâm, con mẹ nó bánh răng số phận chuyển động quả nhiên không giống với lẽ thường.
Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, sau khi tỉnh giấc cậu sẽ trở lại thế giới cũ, ban đầu Kiều Thất Tịch đã nghĩ như thế. Nhưng trải qua hai ngày trong hình dạng một con gấu, cậu bắt buộc phải thừa nhận một thực tế rằng mình không còn khả năng trở thành người nữa rồi.
Okielah, cho dù mình chỉ là một con gấu trắng thì cũng phải có khát khao mưu cầu cuộc sống sung sướng chứ, không thể đánh mất tinh thần sống tích cực được chỉ vì bản thân biến thành động vật.
Sau khi Kiều Thất Tịch suy nghĩ thông suốt xong, cậu bắt đầu tập trung tinh thần quan sát bản thân và tình hình xung quanh.
Theo như những gì cậu cẩn thận quan sát được, đây chính là một trạm cứu hộ động vật hoang dã trên một hòn đảo nào đó ở vùng Greenland thuộc khu vực khí hậu Bắc Cực. Và cậu chính là một con gấu trắng bị thương được cứu trợ, năm nay chưa đầy hai tuổi. Nói chính xác hơn nữa thì cậu là một con gấu không thể sống thiếu mẹ.
Lúc nhân loại tìm thấy ‘cậu’, xung quanh không hề xuất hiện bóng dáng những con gấu khác, vì thế có thể đoán rằng bé gấu đực Bắc Cực nhỏ tuổi này bị lạc mẹ nó.
Những con gấu trắng rời mẹ quá sớm khiến khả năng sống sót trong tự nhiên bị hạn chế, đặc biệt khi môi trường sống ở vùng cực ngày càng trở nên tồi tệ, tỷ lệ sống sót của gấu trắng non là rất thấp.
May mắn thay, trong những năm gần đây, các cơ quan bảo vệ động vật vùng cực ngày càng hoàn thiện hơn. Hàng năm họ đều cố gắng bảo vệ hết mức có thể cho những con gấu trắng mới sinh.
Mặc dù việc con người can thiệp vào vòng tuần hoàn sinh thái tự nhiên của các loài động vật hoang dã là không hợp lý, nhưng hiện tại ngày càng có ít loài gấu trắng Bắc Cực tồn tại. Theo thống kê, trước mắt trên thế giới chỉ còn hơn hai mươi ngàn con gấu trắng, vì thế con người không có khả năng trơ mắt ra nhìn chúng rơi vào con đường tuyệt chủng.
Là loài động vật ăn thịt trên cạn lớn nhất thế giới, con gấu Bắc Cực non trẻ và cao to với bộ lông trắng muốt này bất ngờ được chào đón trong các cơ quan bảo tồn, thậm chí người ta còn đặt tên cho nó là Alexander.
Kiều Thất Tịch: “…”
Nói thật chứ cái tên này nghe dở khủng khiếp.
Việc được đến vùng cực để tham gia nghiên cứu khoa học cho thấy vốn tiếng anh của Kiều Thất Tịch khá tốt, cậu có thể dễ dàng nghe ngóng rất nhiều tin tức từ những cuộc trò chuyện phiếm của các nhân viên công tác.
Chẳng hạn, hai ngày trước trạm đã cứu một con gấu trắng đực bị thương, giờ nó đang cấp cứu tại phòng ICU và tình hình có vẻ rất nguy cấp.
Nó khiến người ta không khỏi thắc mắc, liệu tỷ lệ tổn hại gấu trắng cao tới vậy ư? Kỳ thật thắc mắc này là không cần thiết, Kiều Thất Tịch quá rõ ràng rồi, hoàn cảnh sinh hoạt của gấu trắng Bắc Cực không lạc quan mấy.
Chờ cho vết thương cậu đỡ hơn, cậu sẽ trở lại vùng đất mênh mông tuyết trắng và bắt đầu kiếm ăn. Mới nghĩ thôi đã thấy lạnh teo.
Chỉ qua một cái chớp mắt, Kiều Thất Tịch không có tương lai nghĩ lại, hình như sinh hoạt ở trạm cứu trợ cả đời cũng ổn áp phết.
Song, điều này là không thể.
Sau khi thương thế cậu tốt lên, trạm cứu trợ chắc chắn sẽ thả cậu đi, cùng lắm là lắp thiết bị định vị GPS lên người cậu để tiện theo dõi sinh hoạt sắp tới của cậu.
Gấu trắng không sợ lạnh mà chỉ sợ nóng nên các nhân viên đã sắp xếp cho Alexander, tức Kiều Thất Tịch, một nơi bán lộ thiên.
Ừm, khá là lớn.
Hiện tại, Kiều Thất Tịch tạm thời sống một mình một gấu.
Nếu là gấu trắng hoang dã thuần chủng, đảm bảo ngày nào nó cũng phải lăn xuống nền đất tuyết hai vòng, sảng khoái mát mẻ. Nhưng Kiều Thất Tịch lại không phải, cậu thích ở lì trong nhà hơn, ăn no ngủ kỹ, tỉnh dậy sẽ nằm trên tảng đá ngắm tuyết bên ngoài, nói chung là cậu không thích ra ngoài tản bộ.
Trời ơi thấy lớp tuyết dày khụ kia không, nhìn thôi đã thấy rét buốt.
Ai thích đi dạo thì đi, chứ cậu thì mơ đi.
Chính vì dáng vẻ lười chẩy thây của cậu nên nhân viên cứ tưởng cậu chưa khỏi hẳn, vẫn vui vẻ chăm sóc cậu.
Suy cho cùng, đối với người nước ngoài, bệnh tâm lý cũng là một căn bệnh nghiêm trọng, cần phải chú ý!
Như vậy vấn đề đặt ra, rốt cuộc Alexander mắc bệnh tâm lý gì thế?
Các nhân viên nhao nhao suy đoán, có người đoán Alexander rầu rĩ không vui do tuổi nhỏ thiếu thốn tình thương của mẹ, ý bảo cậu đang nhớ mẹ.
Người khác thì cho là gấu trắng non thích bầu không khí sôi động cho nên khát khao có gấu khác chơi cùng!
Kiều Thất Tịch: “????”
Không có đâu, tôi chỉ muốn ngồi yên một chỗ chờ ăn chờ chết, chỉ vậy thôi á.
Còn có người bảo cuộc sống nhạt nhẽo như thế mà không cảm thấy chán hả?
Kiều Thất Tịch chỉ cười và không nói gì, cậu cảm thấy những người hỏi câu đó chắc chắn chưa bao giờ thử làm heo vui vẻ.
Không áp lực học hành, không áp lực công việc, cũng không cần vay tiền mua nhà mua xe, càng không có chuyện nối dõi tông đường. Vui vẻ biết bao!
Nửa tháng sinh hoạt không lo không nghĩ trong nháy mắt trôi qua.
Đã đến lúc Kiều Thất Tịch khám sức khỏe định kỳ.
Xét thấy tính cách cậu ngoan ngoãn dịu dàng, đối xử với nhân viên công tác rất thân thiện, trong nửa tháng này mọi người hoàn toàn tin tưởng bé gấu trắng non trẻ vô cùng hiền lành.
Khi nhân viên đến sắp xếp thời gian khám sức khỏe cho cậu, họ trực tiếp mở cửa ra để cậu tự do đi lại bên ngoài.
Kiều Thất Tịch dịu dàng ngoan ngoãn đi sau lưng nhân viên và tiến về phía chỗ nhân viên cứu trợ khác để kiểm tra toàn thân.
Trên đường đi, cậu thỉnh thoảng sẽ trông thấy những con vật khác trong lồng, hơn nữa bọn chúng vô cùng cảnh giác đối với sự xuất hiện của cậu.
Đây là phản ứng theo bản năng của kẻ yếu đối với kẻ mạnh. Suy cho cùng, chỉ có gấu Bắc Cực có thể xưng bá chủ ở vùng này.
Vì không muốn dọa đến những động vật khác, Kiều Thất Tịch đành phải thu hồi ánh mắt tò mò của mình, song hành động này lại khiến nhân viên làm việc thở dài một hơi.
Gấu trắng non là những em bé tò mò và chúng thường cảm thấy thích thú với điều mới mẻ.
Hên là bé con này rất nghe lời.
Kiều Thất Tịch lắc lắc cái mông to đầy lông của mình rồi chậm rãi bước vào phòng khám dành riêng cho cậu, sau đó ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra. Đúng như dự đoán, miệng vết thương của cậu đã khỏi hẳn, thậm chí cậu còn béo lên nửa ký.
Nói thật thì cậu hoàn toàn có thể được thả về tự nhiên.
Nghe thấy các nhân viên nghiêm túc thảo luận về kế hoạch thả tự do cho cậu, Kiều Thất Tịch cảm thấy như Sét! Đánh! Ngang! Tai!
Nếu ý của mọi người là thế, không lẽ kế hoạch dưỡng lão của cậu sắp toang rồi đúng khum?
QAQ! Người ta không muốn đâu, Kiều Thất Tịch trong lòng điên cuồng gào thét.
Nói thật chứ, một cái trạm cứu hộ top đầu nuôi thêm một con gấu nữa có chết ai đâu?
Túm cái váy lại Kiều Thất Tịch không muốn đi đâu hết, cậu không có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, ra đó chỉ có nước đi bán muối.
Từ lúc rời khỏi phòng kiểm tra, Kiều Thất Tịch vẫn giữ nguyên bộ dáng chán nản rầu rĩ, cơm trưa cũng ăn không được bao nhiêu, trông như một con gấu ốm đau bệnh tật.
Tình cờ cậu nghe được các nhân viên công tác nói chuyện, lý do họ vội vàng muốn thả tự do cho cậu bởi vì con gấu trắng nằm trong phong ICU đã vượt qua được cơn nguy kịch, họ cần phải chừa phòng trống cho nó ở.
“???” Vừa qua cơn nguy kịch.
Như thế khác gì bảo cậu chiếm bồn cầu nhưng không ị hả?
Ủa, phòng cũng to lắm chứ bộ, hai con gấu ở chung thì có làm sao?
Ok ok, Kiều Thất Tịch hiểu rồi, ý thức địa bàn của gấu Bắc Cực rất mạnh, chỉ có nhân viên nào điên mới để cả hai ở chung một chỗ.
Nhưng trạng thái tinh thần của Alexander cũng không tốt và việc tùy tiện đưa cậu về tự nhiên không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, trạm cứu trợ quyết định chia đôi nơi ở của Alexander và ngăn cách hai nửa bằng một bức tường.
Kiều Thất Tịch – người giả vờ ốm thành công rất vui sướng hạnh phúc, nhưng tối đến cậu không dám ăn nhiều. Cậu sợ mình biểu hiện quá long tinh hổ mãnh thì trạm cứu trợ sẽ tiễn cậu đi mất.
Quả nhiên, để trở thành một cái nồi cọ cơm đòi hỏi khả năng diễn xuất ưu tú.
Sáng hôm sau, con gấu từ phòng ICU được đưa tới, điều đó đã gây ra một trận ồn ào.
Kiều Thất Tịch ngửi thấy mùi của một kẻ xâm lược mạnh mẽ sát vách và hình ảnh một con gấu trắng đực mạnh mẽ nhanh chóng hiện ra trong tâm trí cậu.
Gấu Bắc Cực có khứu giác rất phát triển, có thể xưng là loài động vật giỏi nhất, bởi vì như vậy nó mới có thể tìm thức ăn trên băng.
Còn nhắc đến thiên địch của gấu trắng thì chỉ có thể là những con gấu trắng mạnh hơn chúng.
Bản năng của gấu Bắc Cực là tránh xa những con gấu Bắc Cực khác lạ lẫm và mạnh mẽ hơn mình. Cho nên Kiều Thất Tịch rất sợ con gấu bên cạnh, đây là bản năng của cậu từ khi trở thành gấu Bắc Cực.
Tuy nhiên cậu vốn dĩ mang linh hồn nhân loại, cho dù mùi đó có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không ngăn được lòng tò mò của cậu.
Vì vậy cậu tiến tới gần bức tường đá mới xây hôm qua, ghé vào khe hở bên trên nhìn trộm người hàng xóm mới.
Để đối phó với những con gấu trắng này, ngay cả khi chúng đang bị thương thì các nhân viên cũng không dám chủ quan.
Trước tiên họ đem chiếc lồng vào, sau đó mở cửa lồng, kéo nó ra và đóng cửa lại.
Con gấu trắng đực trưởng thành và bị thương này ước chừng bốn tuổi, vóc dáng khổng lồ nhưng do bị thương nên thoạt nhìn có vẻ ốm yếu.
Mặc dù vậy, ánh mắt và khí thế của nó vẫn toát lên vẻ hung dữ và hoang dã khiến người ta kiêng kỵ.
Kiều Thất Tịch cá rằng con gấu này đang trong thời kỳ hoàng kim của nó, cân nặng ít nhất vào khoảng 800kg. Mẹ nó, to thế.
Cân nặng 800kg là cái khái niệm gì?
Tức là khi bốn chân chạm đất chiều cao có thể đạt khoảng 1.6m, còn khi đứng thẳng hai chân chiều cao có thể lên tới khoảng 2.8m.
Kiều Thất Tịch tự nhìn bản thân, bỗng nhiên tràn đầy mong đợi đối với gấu sinh của mình.
(Người thì là nhân sinh nhưng gấu thì là gấu sinh ó=))))))
Nơi ở tương đối nhỏ, gấu trắng khổng lồ nhanh chóng đi dạo một vòng quanh địa bàn của mình, không khó để nhận ra rằng cơ thể của nó vẫn còn rất yếu.
Lúc gấu khổng lồ đi qua bức tường, nó dừng lại một chút và đánh hơi, Kiều Thất Tịch sợ hãi lùi về phía sau, trượt trượt rồi quay trở lại chỗ ngủ ngon lành.
Con gấu mới tới đã ngửi thấy bên kia vách tường có một con gấu trắng khác đang tồn tại.
Thậm chí có thể từ mùi mà phân biệt được tuổi tác và thực lực của đối phương.
Nếu nó yếu hơn mình nhiều, bọn nó thường mặc kệ.
Trong tự nhiên, có hai tình huống gấu trắng đực sẽ giết chết những con gấu non xa lạ.
Một là khi chúng nó đói bụng, bọn chúng có thể săn giết đồng loại của mình và gấu Bắc Cực non chính là mục tiêu giết chết dễ dàng nhất.
Tình huống khác là vì giao phối.
Vào khoảng thời gian gấu trắng cái mang thai, chúng thường không động dục nhưng con đực lại muốn giao phối, vì thế chúng phải thông qua việc giết chết gấu con để gấu cái tiến vào trạng thái động dục lần nữa.
Vì vậy gấu trắng con sẽ tránh những con gấu trắng đực lạ, đó là bản năng khắc sâu trong gen của chúng.
Vậy mà Kiều Thất Tịch còn dám ghé trên tường nhìn trộm, đó là vì cậu không phải gấu Bắc Cực thuần chủng, nếu không thì cậu đã sợ hãi mà trốn mất.
Con gấu trắng trưởng thành dừng bên bức tường một lúc rồi quay trở lại phòng nằm nghỉ ngơi, Kiều Thất Tịch chú ý lắng nghe và ngửi mùi, cậu có thể nghe thấy tiếng thở bất thường của gấu bên kia và mùi vị đau đớn trên cơ thể nó.
Đến trưa, nhân viên công tác đến quan sát tình trạng vết thương cũng như cho gấu ăn, bọn họ chợt nhận ra rằng dù họ cẩn thận đến mấy, đối phương vẫn trốn mất tiêu.
Một nhân viên công tác nói: “Tuy Otis đang bị thương nhưng khứu giác và thính giác vẫn rất nhạy bén.”
Otis?
Kiều Thất Tịch nghe bọn họ trò chuyện, trong lòng cảm thấy bất bình. Tại sao, thằng gấu sát vách lại được đặt một cái tên siêu ngầu lòi Otis còn mình phải nhận một cái tên siêu khủng khiếp là Alexander vậy, đúng là tiêu chuẩn kép.
Bàn về năm giác quan nhạy bén, cậu cũng không kém.
Mà Otis có nghĩa là người nhạy bén, bao cool bao ngầu.
Một lát sau, đến phiên Kiều Thất Tịch được chia đồ ăn, thực đơn chỉ có thể nói rằng vô cùng gấu Bắc Cực, bao gồm một vài con cá biển, đặc biệt là cá biển còn sống quẩy tưng tưng.
Khi còn là người Kiều Thất Tịch chưa bao giờ giết hay mổ cá, thậm chí không bao giờ đụng vào đồ ăn chưa nấu chín, kể cả là sashimi.
Tuy nhiên, sau hơn nửa tháng, để tồn tại cậu đã dần thích nghi với thực đơn kiểu này, thậm chí không còn kháng cự với việc ăn cá sống nữa. Rốt cuộc, vị giác gấu Bắc Cực vẫn y nguyên, cá tươi sống đối với cậu mới là sức hấp dẫn không thể chối từ.
Thứ duy nhất khiến Kiều Thất Tịch bất mãn chính là, chủng loài cá nên đa dạng hơn, ngày nào cũng ăn một loại rất mau ngán.
Thông qua camera của trạm, các nhân viên cứu hộ có thể dễ dàng theo dõi mọi động thái của họ.
Khẩu vị của Alexander hôm nay khá tốt, có vẻ như không bị vị hàng xóm mới ảnh hưởng cho lắm, và điều này khiến nhân viên an tâm hơn rất nhiều.
Ban đầu bọn họ định thả Alexander đi nhưng bây giờ xem ra không cần phải vội vàng như vậy.
Sinh tồn trong tự nhiên quá khó khăn đối với những con gấu trắng non bởi vì vốn kinh nghiệm sống ít ỏi, kể cả kẻ mạnh như Otis cũng có thể xảy ra tai nạn.
“Hình như Otis không đói lắm.” Một nhân viên công tác nhìn vào camera, giọng điệu hơi lo lắng.
“Nó không giống với mấy con gấu Bắc Cực con, tính cảnh giác của nó tương đối cao.” Đồng nghiệp của hắn trả lời. Với tư cách là một tổ chức cứu hộ chuyên nghiệp, mỗi năm bọn họ giải cứu gấu Bắc Cực nhiều vô số kể, vì thế họ khá hiểu rõ thói quen của chúng.
“Ừm, tôi chắc chắn cuộc sống nuôi nhốt rất khó để nó chấp nhận.” Nhưng họ cũng không còn cách nào.
Nhân viên công tác thở dài: “Xem ra phải nhanh chóng thả nó về nhà thôi.”
“Nhưng mà nó bị thương tương đối nghiêm trọng, nó chỉ có thể ở trạm cứu hộ trong một thời gian.” Mọi người lo lắng nói.
Quả thực Otis rất chống chọi với môi trường xa lạ và chật chội này. Nơi đây đầy mùi phức tạp, nó không phải là nơi nó thích, nhưng với cái thân tàn tạ này, nó chỉ có thể thời ở đây
Ôm tâm trạng cảnh giác chờ đợi hết giờ ăn, Otis mới từ từ đứng lên, đi đến nơi đặt thức ăn rồi bắt đầu chén sạch thức ăn của mình.
Bây giờ là tháng tư, vùng Bắc Cực vừa mới trải qua đêm vùng cực* dài dằng dặc, chuẩn bị nghênh đón ngày vùng cực** kéo dài hơn năm tháng.
*Ban ngày vùng cực hay mặt trời lúc nửa đêm là một hiện tượng tự nhiên diễn ra tại các địa điểm có vĩ độ nằm ở phía bắc của vòng Bắc Cực cũng như ở các địa điểm có vĩ độ ở phía nam của vòng Nam Cực khi Mặt Trời vẫn còn được nhìn thấy vào thời gian ban đêm tại các địa điểm đó. Khi có thời tiết tốt, Mặt Trời được nhìn thấy liên tục 24 giờ mỗi ngày. Số lượng ngày với mặt trời lúc nửa đêm trong mỗi năm tăng dần lên khi người ta tiến sát lại gần hơn về phía cực của Trái Đất.
**Ban đêm vùng cực hay đêm vùng cực là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó. Hiện tượng ngược lại, khi Mặt Trời nằm trên đường chân trời trong suốt một thời gian dài được gọi là ban ngày vùng cực hay mặt trời lúc nửa đêm diễn ra trong mùa hè tại bán cầu đó.
Vì Vòng Bắc Cực tuyết rời hầu như quanh năm, nên không có gì ngạc nhiên khi tháng này lại có tuyết dày.
Kiều Thất Tịch vốn đã sớm ngáy o o trong phòng, bởi vì hiện tại chỉ có ban ngày không có ban đêm, đối với cậu mà nói, tuyết rơi là thời điểm tốt nhất để ngủ.
Vào lúc gió tuyết khắc nghiệt nhất, bức tường ngăn cách đã bị sụp mất nơi góc khuất phía cuối cùng.
Kiều Thất Tịch giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cảm thấy mờ mịt và không hiểu chuyện gì, cuối cùng cậu cuộn tròn và tiếp tục chìm vào cơn mê.
Otis chưa ngủ say, ngẩng đầu nhìn về nơi hẻo lánh phát ra tiếng động.
Tuy nhiên, gió và tuyết bên ngoài quá lớn, những con gấu trắng thị lực kém cũng không thể trông thấy chuyện gì đang diễn ra.
Gió tuyết qua đi, dường như đã là sáng hôm sau, mặt trời xua mây tỏa ra ánh sáng dịu dàng khiến những hạt tuyết trắng toát ra một tia sáng mờ ảo.
Kiều Thất Tịch lười biếng ăn sáng xong bèn quyết định ra ngoài gia tăng lượng vận động.
Làm một con gấu trắng chưa đầy hai tuổi, lông trên người cậu cực kì trắng, trông như mới 90%.
Khi cậu bước đi trên lớp tuyết dày, cảnh tượng đẹp như tranh, đáng tiếc cậu không thể tận mắt chứng kiến được. Cho dù xuyên thành gấu Bắc Cực, cậu vẫn không thể thỏa niềm mong ước lột(?) gấu Bắc Cực của mình.
Song khi Kiều Thất Tịch nhìn thấy lỗ bị sụp kia, toàn bộ gấu đều choáng váng, á cái này…
Tuy Kiều Thất Tịch là gấu Bắc Cực thật nhưng cậu chưa bao giờ quan sát cận cảnh một con gấu Bắc Cực khác, vì thế phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy lỗ hổng này không phải là sợ mà là hưng phấn thò đầu gấu qua, đường đường chính chính ngắm hàng xóm mới.
Otis đang chợp mắt bỗng ngửi thấy mùi thơm của một chú gấu trắng non, anh nhướng mi và ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chiếc đầu gấu đang dán trên tường cách đó 20 mét.
Vì bị thương nên Otis rất cảnh giác, đối với hắn Kiều Thất Tịch không khác gì một kẻ đột nhập, thế là hắn nhe răng rồi phát ra âm thanh cảnh báo trầm thấp từ sâu trong cổ họng.
Âm thanh của gấu trắng vô cùng hùng hổ, lúc hắn cất lên âm thanh tần số thấp rất dễ khiến người khác hoảng sợ.
Kiều Thất Tịch hơi sợ, cậu lập tức rụt đầu lại, chỉ lộ ra nửa gương mặt quan sát đối phương.
Hậu quả của việc làm này dường như đã khiến cho con gấu trắng đực trưởng thành vô cùng bất mãn, con gấu khổng lồ tính tình có vẻ không tốt bèn tiến về phía cậu.
Đệt…
Kiều Thất Tịch không khỏi sợ chết khiếp, vội vàng thu hai cái móng vuốt đang đặt trên tường, sau đó quay đầu nhảy về ổ nhỏ của mình.
Otis lặng lẽ đứng trước lỗ hổng bị sụp một lát, tiếp theo mới cúi đầu hít hà mùi hương Kiều Thất Tịch lưu lại trên tường.
Là một nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp ngành địa chất, Kiều Thất Tịch may mắn được theo chân các bậc tiền bối đến Bắc Cực để nghiên cứu khoa học.
Ngay lúc Kiều Thất Tịch đang cố gắng thích ứng với cuộc sống nghiên cứu khoa học ở Bắc Cực thì một tai nạn ngoài ý muốn xảy ra khiến sự nghiệp nghiên cứu của cậu bị gián đoạn.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, Kiều Thất Tịch phát hiện mình đang nằm giữa một trạm cứu hộ động vật hoang dã, các nhân viên công tác xung quanh đều là những gương mặt châu Âu, miệng thì nói tiếng Anh, còn bản thân cậu biến thành một con gấu trắng Bắc Cực – đối tượng được mọi người theo dõi và chăm sóc.
“…”
Kiều Thất Tịch chợt cảm thấy chết tâm, con mẹ nó bánh răng số phận chuyển động quả nhiên không giống với lẽ thường.
Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ mà thôi, sau khi tỉnh giấc cậu sẽ trở lại thế giới cũ, ban đầu Kiều Thất Tịch đã nghĩ như thế. Nhưng trải qua hai ngày trong hình dạng một con gấu, cậu bắt buộc phải thừa nhận một thực tế rằng mình không còn khả năng trở thành người nữa rồi.
Okielah, cho dù mình chỉ là một con gấu trắng thì cũng phải có khát khao mưu cầu cuộc sống sung sướng chứ, không thể đánh mất tinh thần sống tích cực được chỉ vì bản thân biến thành động vật.
Sau khi Kiều Thất Tịch suy nghĩ thông suốt xong, cậu bắt đầu tập trung tinh thần quan sát bản thân và tình hình xung quanh.
Theo như những gì cậu cẩn thận quan sát được, đây chính là một trạm cứu hộ động vật hoang dã trên một hòn đảo nào đó ở vùng Greenland thuộc khu vực khí hậu Bắc Cực. Và cậu chính là một con gấu trắng bị thương được cứu trợ, năm nay chưa đầy hai tuổi. Nói chính xác hơn nữa thì cậu là một con gấu không thể sống thiếu mẹ.
Lúc nhân loại tìm thấy ‘cậu’, xung quanh không hề xuất hiện bóng dáng những con gấu khác, vì thế có thể đoán rằng bé gấu đực Bắc Cực nhỏ tuổi này bị lạc mẹ nó.
Những con gấu trắng rời mẹ quá sớm khiến khả năng sống sót trong tự nhiên bị hạn chế, đặc biệt khi môi trường sống ở vùng cực ngày càng trở nên tồi tệ, tỷ lệ sống sót của gấu trắng non là rất thấp.
May mắn thay, trong những năm gần đây, các cơ quan bảo vệ động vật vùng cực ngày càng hoàn thiện hơn. Hàng năm họ đều cố gắng bảo vệ hết mức có thể cho những con gấu trắng mới sinh.
Mặc dù việc con người can thiệp vào vòng tuần hoàn sinh thái tự nhiên của các loài động vật hoang dã là không hợp lý, nhưng hiện tại ngày càng có ít loài gấu trắng Bắc Cực tồn tại. Theo thống kê, trước mắt trên thế giới chỉ còn hơn hai mươi ngàn con gấu trắng, vì thế con người không có khả năng trơ mắt ra nhìn chúng rơi vào con đường tuyệt chủng.
Là loài động vật ăn thịt trên cạn lớn nhất thế giới, con gấu Bắc Cực non trẻ và cao to với bộ lông trắng muốt này bất ngờ được chào đón trong các cơ quan bảo tồn, thậm chí người ta còn đặt tên cho nó là Alexander.
Kiều Thất Tịch: “…”
Nói thật chứ cái tên này nghe dở khủng khiếp.
Việc được đến vùng cực để tham gia nghiên cứu khoa học cho thấy vốn tiếng anh của Kiều Thất Tịch khá tốt, cậu có thể dễ dàng nghe ngóng rất nhiều tin tức từ những cuộc trò chuyện phiếm của các nhân viên công tác.
Chẳng hạn, hai ngày trước trạm đã cứu một con gấu trắng đực bị thương, giờ nó đang cấp cứu tại phòng ICU và tình hình có vẻ rất nguy cấp.
Nó khiến người ta không khỏi thắc mắc, liệu tỷ lệ tổn hại gấu trắng cao tới vậy ư? Kỳ thật thắc mắc này là không cần thiết, Kiều Thất Tịch quá rõ ràng rồi, hoàn cảnh sinh hoạt của gấu trắng Bắc Cực không lạc quan mấy.
Chờ cho vết thương cậu đỡ hơn, cậu sẽ trở lại vùng đất mênh mông tuyết trắng và bắt đầu kiếm ăn. Mới nghĩ thôi đã thấy lạnh teo.
Chỉ qua một cái chớp mắt, Kiều Thất Tịch không có tương lai nghĩ lại, hình như sinh hoạt ở trạm cứu trợ cả đời cũng ổn áp phết.
Song, điều này là không thể.
Sau khi thương thế cậu tốt lên, trạm cứu trợ chắc chắn sẽ thả cậu đi, cùng lắm là lắp thiết bị định vị GPS lên người cậu để tiện theo dõi sinh hoạt sắp tới của cậu.
Gấu trắng không sợ lạnh mà chỉ sợ nóng nên các nhân viên đã sắp xếp cho Alexander, tức Kiều Thất Tịch, một nơi bán lộ thiên.
Ừm, khá là lớn.
Hiện tại, Kiều Thất Tịch tạm thời sống một mình một gấu.
Nếu là gấu trắng hoang dã thuần chủng, đảm bảo ngày nào nó cũng phải lăn xuống nền đất tuyết hai vòng, sảng khoái mát mẻ. Nhưng Kiều Thất Tịch lại không phải, cậu thích ở lì trong nhà hơn, ăn no ngủ kỹ, tỉnh dậy sẽ nằm trên tảng đá ngắm tuyết bên ngoài, nói chung là cậu không thích ra ngoài tản bộ.
Trời ơi thấy lớp tuyết dày khụ kia không, nhìn thôi đã thấy rét buốt.
Ai thích đi dạo thì đi, chứ cậu thì mơ đi.
Chính vì dáng vẻ lười chẩy thây của cậu nên nhân viên cứ tưởng cậu chưa khỏi hẳn, vẫn vui vẻ chăm sóc cậu.
Suy cho cùng, đối với người nước ngoài, bệnh tâm lý cũng là một căn bệnh nghiêm trọng, cần phải chú ý!
Như vậy vấn đề đặt ra, rốt cuộc Alexander mắc bệnh tâm lý gì thế?
Các nhân viên nhao nhao suy đoán, có người đoán Alexander rầu rĩ không vui do tuổi nhỏ thiếu thốn tình thương của mẹ, ý bảo cậu đang nhớ mẹ.
Người khác thì cho là gấu trắng non thích bầu không khí sôi động cho nên khát khao có gấu khác chơi cùng!
Kiều Thất Tịch: “????”
Không có đâu, tôi chỉ muốn ngồi yên một chỗ chờ ăn chờ chết, chỉ vậy thôi á.
Còn có người bảo cuộc sống nhạt nhẽo như thế mà không cảm thấy chán hả?
Kiều Thất Tịch chỉ cười và không nói gì, cậu cảm thấy những người hỏi câu đó chắc chắn chưa bao giờ thử làm heo vui vẻ.
Không áp lực học hành, không áp lực công việc, cũng không cần vay tiền mua nhà mua xe, càng không có chuyện nối dõi tông đường. Vui vẻ biết bao!
Nửa tháng sinh hoạt không lo không nghĩ trong nháy mắt trôi qua.
Đã đến lúc Kiều Thất Tịch khám sức khỏe định kỳ.
Xét thấy tính cách cậu ngoan ngoãn dịu dàng, đối xử với nhân viên công tác rất thân thiện, trong nửa tháng này mọi người hoàn toàn tin tưởng bé gấu trắng non trẻ vô cùng hiền lành.
Khi nhân viên đến sắp xếp thời gian khám sức khỏe cho cậu, họ trực tiếp mở cửa ra để cậu tự do đi lại bên ngoài.
Kiều Thất Tịch dịu dàng ngoan ngoãn đi sau lưng nhân viên và tiến về phía chỗ nhân viên cứu trợ khác để kiểm tra toàn thân.
Trên đường đi, cậu thỉnh thoảng sẽ trông thấy những con vật khác trong lồng, hơn nữa bọn chúng vô cùng cảnh giác đối với sự xuất hiện của cậu.
Đây là phản ứng theo bản năng của kẻ yếu đối với kẻ mạnh. Suy cho cùng, chỉ có gấu Bắc Cực có thể xưng bá chủ ở vùng này.
Vì không muốn dọa đến những động vật khác, Kiều Thất Tịch đành phải thu hồi ánh mắt tò mò của mình, song hành động này lại khiến nhân viên làm việc thở dài một hơi.
Gấu trắng non là những em bé tò mò và chúng thường cảm thấy thích thú với điều mới mẻ.
Hên là bé con này rất nghe lời.
Kiều Thất Tịch lắc lắc cái mông to đầy lông của mình rồi chậm rãi bước vào phòng khám dành riêng cho cậu, sau đó ngoan ngoãn tiếp nhận kiểm tra. Đúng như dự đoán, miệng vết thương của cậu đã khỏi hẳn, thậm chí cậu còn béo lên nửa ký.
Nói thật thì cậu hoàn toàn có thể được thả về tự nhiên.
Nghe thấy các nhân viên nghiêm túc thảo luận về kế hoạch thả tự do cho cậu, Kiều Thất Tịch cảm thấy như Sét! Đánh! Ngang! Tai!
Nếu ý của mọi người là thế, không lẽ kế hoạch dưỡng lão của cậu sắp toang rồi đúng khum?
QAQ! Người ta không muốn đâu, Kiều Thất Tịch trong lòng điên cuồng gào thét.
Nói thật chứ, một cái trạm cứu hộ top đầu nuôi thêm một con gấu nữa có chết ai đâu?
Túm cái váy lại Kiều Thất Tịch không muốn đi đâu hết, cậu không có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại, ra đó chỉ có nước đi bán muối.
Từ lúc rời khỏi phòng kiểm tra, Kiều Thất Tịch vẫn giữ nguyên bộ dáng chán nản rầu rĩ, cơm trưa cũng ăn không được bao nhiêu, trông như một con gấu ốm đau bệnh tật.
Tình cờ cậu nghe được các nhân viên công tác nói chuyện, lý do họ vội vàng muốn thả tự do cho cậu bởi vì con gấu trắng nằm trong phong ICU đã vượt qua được cơn nguy kịch, họ cần phải chừa phòng trống cho nó ở.
“???” Vừa qua cơn nguy kịch.
Như thế khác gì bảo cậu chiếm bồn cầu nhưng không ị hả?
Ủa, phòng cũng to lắm chứ bộ, hai con gấu ở chung thì có làm sao?
Ok ok, Kiều Thất Tịch hiểu rồi, ý thức địa bàn của gấu Bắc Cực rất mạnh, chỉ có nhân viên nào điên mới để cả hai ở chung một chỗ.
Nhưng trạng thái tinh thần của Alexander cũng không tốt và việc tùy tiện đưa cậu về tự nhiên không phải là một sự lựa chọn sáng suốt.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, trạm cứu trợ quyết định chia đôi nơi ở của Alexander và ngăn cách hai nửa bằng một bức tường.
Kiều Thất Tịch – người giả vờ ốm thành công rất vui sướng hạnh phúc, nhưng tối đến cậu không dám ăn nhiều. Cậu sợ mình biểu hiện quá long tinh hổ mãnh thì trạm cứu trợ sẽ tiễn cậu đi mất.
Quả nhiên, để trở thành một cái nồi cọ cơm đòi hỏi khả năng diễn xuất ưu tú.
Sáng hôm sau, con gấu từ phòng ICU được đưa tới, điều đó đã gây ra một trận ồn ào.
Kiều Thất Tịch ngửi thấy mùi của một kẻ xâm lược mạnh mẽ sát vách và hình ảnh một con gấu trắng đực mạnh mẽ nhanh chóng hiện ra trong tâm trí cậu.
Gấu Bắc Cực có khứu giác rất phát triển, có thể xưng là loài động vật giỏi nhất, bởi vì như vậy nó mới có thể tìm thức ăn trên băng.
Còn nhắc đến thiên địch của gấu trắng thì chỉ có thể là những con gấu trắng mạnh hơn chúng.
Bản năng của gấu Bắc Cực là tránh xa những con gấu Bắc Cực khác lạ lẫm và mạnh mẽ hơn mình. Cho nên Kiều Thất Tịch rất sợ con gấu bên cạnh, đây là bản năng của cậu từ khi trở thành gấu Bắc Cực.
Tuy nhiên cậu vốn dĩ mang linh hồn nhân loại, cho dù mùi đó có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không ngăn được lòng tò mò của cậu.
Vì vậy cậu tiến tới gần bức tường đá mới xây hôm qua, ghé vào khe hở bên trên nhìn trộm người hàng xóm mới.
Để đối phó với những con gấu trắng này, ngay cả khi chúng đang bị thương thì các nhân viên cũng không dám chủ quan.
Trước tiên họ đem chiếc lồng vào, sau đó mở cửa lồng, kéo nó ra và đóng cửa lại.
Con gấu trắng đực trưởng thành và bị thương này ước chừng bốn tuổi, vóc dáng khổng lồ nhưng do bị thương nên thoạt nhìn có vẻ ốm yếu.
Mặc dù vậy, ánh mắt và khí thế của nó vẫn toát lên vẻ hung dữ và hoang dã khiến người ta kiêng kỵ.
Kiều Thất Tịch cá rằng con gấu này đang trong thời kỳ hoàng kim của nó, cân nặng ít nhất vào khoảng 800kg. Mẹ nó, to thế.
Cân nặng 800kg là cái khái niệm gì?
Tức là khi bốn chân chạm đất chiều cao có thể đạt khoảng 1.6m, còn khi đứng thẳng hai chân chiều cao có thể lên tới khoảng 2.8m.
Kiều Thất Tịch tự nhìn bản thân, bỗng nhiên tràn đầy mong đợi đối với gấu sinh của mình.
(Người thì là nhân sinh nhưng gấu thì là gấu sinh ó=))))))
Nơi ở tương đối nhỏ, gấu trắng khổng lồ nhanh chóng đi dạo một vòng quanh địa bàn của mình, không khó để nhận ra rằng cơ thể của nó vẫn còn rất yếu.
Lúc gấu khổng lồ đi qua bức tường, nó dừng lại một chút và đánh hơi, Kiều Thất Tịch sợ hãi lùi về phía sau, trượt trượt rồi quay trở lại chỗ ngủ ngon lành.
Con gấu mới tới đã ngửi thấy bên kia vách tường có một con gấu trắng khác đang tồn tại.
Thậm chí có thể từ mùi mà phân biệt được tuổi tác và thực lực của đối phương.
Nếu nó yếu hơn mình nhiều, bọn nó thường mặc kệ.
Trong tự nhiên, có hai tình huống gấu trắng đực sẽ giết chết những con gấu non xa lạ.
Một là khi chúng nó đói bụng, bọn chúng có thể săn giết đồng loại của mình và gấu Bắc Cực non chính là mục tiêu giết chết dễ dàng nhất.
Tình huống khác là vì giao phối.
Vào khoảng thời gian gấu trắng cái mang thai, chúng thường không động dục nhưng con đực lại muốn giao phối, vì thế chúng phải thông qua việc giết chết gấu con để gấu cái tiến vào trạng thái động dục lần nữa.
Vì vậy gấu trắng con sẽ tránh những con gấu trắng đực lạ, đó là bản năng khắc sâu trong gen của chúng.
Vậy mà Kiều Thất Tịch còn dám ghé trên tường nhìn trộm, đó là vì cậu không phải gấu Bắc Cực thuần chủng, nếu không thì cậu đã sợ hãi mà trốn mất.
Con gấu trắng trưởng thành dừng bên bức tường một lúc rồi quay trở lại phòng nằm nghỉ ngơi, Kiều Thất Tịch chú ý lắng nghe và ngửi mùi, cậu có thể nghe thấy tiếng thở bất thường của gấu bên kia và mùi vị đau đớn trên cơ thể nó.
Đến trưa, nhân viên công tác đến quan sát tình trạng vết thương cũng như cho gấu ăn, bọn họ chợt nhận ra rằng dù họ cẩn thận đến mấy, đối phương vẫn trốn mất tiêu.
Một nhân viên công tác nói: “Tuy Otis đang bị thương nhưng khứu giác và thính giác vẫn rất nhạy bén.”
Otis?
Kiều Thất Tịch nghe bọn họ trò chuyện, trong lòng cảm thấy bất bình. Tại sao, thằng gấu sát vách lại được đặt một cái tên siêu ngầu lòi Otis còn mình phải nhận một cái tên siêu khủng khiếp là Alexander vậy, đúng là tiêu chuẩn kép.
Bàn về năm giác quan nhạy bén, cậu cũng không kém.
Mà Otis có nghĩa là người nhạy bén, bao cool bao ngầu.
Một lát sau, đến phiên Kiều Thất Tịch được chia đồ ăn, thực đơn chỉ có thể nói rằng vô cùng gấu Bắc Cực, bao gồm một vài con cá biển, đặc biệt là cá biển còn sống quẩy tưng tưng.
Khi còn là người Kiều Thất Tịch chưa bao giờ giết hay mổ cá, thậm chí không bao giờ đụng vào đồ ăn chưa nấu chín, kể cả là sashimi.
Tuy nhiên, sau hơn nửa tháng, để tồn tại cậu đã dần thích nghi với thực đơn kiểu này, thậm chí không còn kháng cự với việc ăn cá sống nữa. Rốt cuộc, vị giác gấu Bắc Cực vẫn y nguyên, cá tươi sống đối với cậu mới là sức hấp dẫn không thể chối từ.
Thứ duy nhất khiến Kiều Thất Tịch bất mãn chính là, chủng loài cá nên đa dạng hơn, ngày nào cũng ăn một loại rất mau ngán.
Thông qua camera của trạm, các nhân viên cứu hộ có thể dễ dàng theo dõi mọi động thái của họ.
Khẩu vị của Alexander hôm nay khá tốt, có vẻ như không bị vị hàng xóm mới ảnh hưởng cho lắm, và điều này khiến nhân viên an tâm hơn rất nhiều.
Ban đầu bọn họ định thả Alexander đi nhưng bây giờ xem ra không cần phải vội vàng như vậy.
Sinh tồn trong tự nhiên quá khó khăn đối với những con gấu trắng non bởi vì vốn kinh nghiệm sống ít ỏi, kể cả kẻ mạnh như Otis cũng có thể xảy ra tai nạn.
“Hình như Otis không đói lắm.” Một nhân viên công tác nhìn vào camera, giọng điệu hơi lo lắng.
“Nó không giống với mấy con gấu Bắc Cực con, tính cảnh giác của nó tương đối cao.” Đồng nghiệp của hắn trả lời. Với tư cách là một tổ chức cứu hộ chuyên nghiệp, mỗi năm bọn họ giải cứu gấu Bắc Cực nhiều vô số kể, vì thế họ khá hiểu rõ thói quen của chúng.
“Ừm, tôi chắc chắn cuộc sống nuôi nhốt rất khó để nó chấp nhận.” Nhưng họ cũng không còn cách nào.
Nhân viên công tác thở dài: “Xem ra phải nhanh chóng thả nó về nhà thôi.”
“Nhưng mà nó bị thương tương đối nghiêm trọng, nó chỉ có thể ở trạm cứu hộ trong một thời gian.” Mọi người lo lắng nói.
Quả thực Otis rất chống chọi với môi trường xa lạ và chật chội này. Nơi đây đầy mùi phức tạp, nó không phải là nơi nó thích, nhưng với cái thân tàn tạ này, nó chỉ có thể thời ở đây
Ôm tâm trạng cảnh giác chờ đợi hết giờ ăn, Otis mới từ từ đứng lên, đi đến nơi đặt thức ăn rồi bắt đầu chén sạch thức ăn của mình.
Bây giờ là tháng tư, vùng Bắc Cực vừa mới trải qua đêm vùng cực* dài dằng dặc, chuẩn bị nghênh đón ngày vùng cực** kéo dài hơn năm tháng.
*Ban ngày vùng cực hay mặt trời lúc nửa đêm là một hiện tượng tự nhiên diễn ra tại các địa điểm có vĩ độ nằm ở phía bắc của vòng Bắc Cực cũng như ở các địa điểm có vĩ độ ở phía nam của vòng Nam Cực khi Mặt Trời vẫn còn được nhìn thấy vào thời gian ban đêm tại các địa điểm đó. Khi có thời tiết tốt, Mặt Trời được nhìn thấy liên tục 24 giờ mỗi ngày. Số lượng ngày với mặt trời lúc nửa đêm trong mỗi năm tăng dần lên khi người ta tiến sát lại gần hơn về phía cực của Trái Đất.
**Ban đêm vùng cực hay đêm vùng cực là thời gian mà đêm kéo dài trên 24 giờ, thông thường diễn ra bên trong các vòng cực trong mùa đông tại bán cầu đó. Hiện tượng ngược lại, khi Mặt Trời nằm trên đường chân trời trong suốt một thời gian dài được gọi là ban ngày vùng cực hay mặt trời lúc nửa đêm diễn ra trong mùa hè tại bán cầu đó.
Vì Vòng Bắc Cực tuyết rời hầu như quanh năm, nên không có gì ngạc nhiên khi tháng này lại có tuyết dày.
Kiều Thất Tịch vốn đã sớm ngáy o o trong phòng, bởi vì hiện tại chỉ có ban ngày không có ban đêm, đối với cậu mà nói, tuyết rơi là thời điểm tốt nhất để ngủ.
Vào lúc gió tuyết khắc nghiệt nhất, bức tường ngăn cách đã bị sụp mất nơi góc khuất phía cuối cùng.
Kiều Thất Tịch giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cảm thấy mờ mịt và không hiểu chuyện gì, cuối cùng cậu cuộn tròn và tiếp tục chìm vào cơn mê.
Otis chưa ngủ say, ngẩng đầu nhìn về nơi hẻo lánh phát ra tiếng động.
Tuy nhiên, gió và tuyết bên ngoài quá lớn, những con gấu trắng thị lực kém cũng không thể trông thấy chuyện gì đang diễn ra.
Gió tuyết qua đi, dường như đã là sáng hôm sau, mặt trời xua mây tỏa ra ánh sáng dịu dàng khiến những hạt tuyết trắng toát ra một tia sáng mờ ảo.
Kiều Thất Tịch lười biếng ăn sáng xong bèn quyết định ra ngoài gia tăng lượng vận động.
Làm một con gấu trắng chưa đầy hai tuổi, lông trên người cậu cực kì trắng, trông như mới 90%.
Khi cậu bước đi trên lớp tuyết dày, cảnh tượng đẹp như tranh, đáng tiếc cậu không thể tận mắt chứng kiến được. Cho dù xuyên thành gấu Bắc Cực, cậu vẫn không thể thỏa niềm mong ước lột(?) gấu Bắc Cực của mình.
Song khi Kiều Thất Tịch nhìn thấy lỗ bị sụp kia, toàn bộ gấu đều choáng váng, á cái này…
Tuy Kiều Thất Tịch là gấu Bắc Cực thật nhưng cậu chưa bao giờ quan sát cận cảnh một con gấu Bắc Cực khác, vì thế phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy lỗ hổng này không phải là sợ mà là hưng phấn thò đầu gấu qua, đường đường chính chính ngắm hàng xóm mới.
Otis đang chợp mắt bỗng ngửi thấy mùi thơm của một chú gấu trắng non, anh nhướng mi và ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một chiếc đầu gấu đang dán trên tường cách đó 20 mét.
Vì bị thương nên Otis rất cảnh giác, đối với hắn Kiều Thất Tịch không khác gì một kẻ đột nhập, thế là hắn nhe răng rồi phát ra âm thanh cảnh báo trầm thấp từ sâu trong cổ họng.
Âm thanh của gấu trắng vô cùng hùng hổ, lúc hắn cất lên âm thanh tần số thấp rất dễ khiến người khác hoảng sợ.
Kiều Thất Tịch hơi sợ, cậu lập tức rụt đầu lại, chỉ lộ ra nửa gương mặt quan sát đối phương.
Hậu quả của việc làm này dường như đã khiến cho con gấu trắng đực trưởng thành vô cùng bất mãn, con gấu khổng lồ tính tình có vẻ không tốt bèn tiến về phía cậu.
Đệt…
Kiều Thất Tịch không khỏi sợ chết khiếp, vội vàng thu hai cái móng vuốt đang đặt trên tường, sau đó quay đầu nhảy về ổ nhỏ của mình.
Otis lặng lẽ đứng trước lỗ hổng bị sụp một lát, tiếp theo mới cúi đầu hít hà mùi hương Kiều Thất Tịch lưu lại trên tường.
Danh sách chương